• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 186: Hiểu được dụng ý của người ra đề

7 Bình luận - Độ dài: 2,789 từ - Cập nhật:

“Không”

<Ai là người vô dụng nhất trong nhóm?>

“Không có”

<Ai là người vô dụng nhất trong nhóm?>

“Ta bảo là không có”

<Ai là người vô dụng nhất trong nhóm?>

Hà.

Về cơ bản, có một loại người mà tôi cực kỳ ghét.

Đương nhiên, tôi cũng không chịu được những kẻ ích kỷ như Kim Wanwoo, nhưng những kẻ tôi ghét nhất là những kẻ gây bất hòa giữa những người khác.

Bọn chúng thực sự ác độc.

Tôi nhìn những con chữ và chìm vào suy nghĩ.

<Ai là người vô dụng nhất trong nhóm?>

Người vô dụng nhất trong nhóm.

Từ đầu thì tôi đã không tài nào hiểu nổi dụng ý đằng sau một câu hỏi như này.

Công ty là nơi mà mọi việc còn chẳng được suôn sẻ ngay cả khi ta cố đoán kết mọi người, vậy mà giờ đây lại còn hỏi mấy câu gây bất hòa nội bộ như này sao?

“...”

Tôi ngẫm lại mục đích của bài kiểm tra và kinh nghiệm của mình.

Ban đầu, tôi tưởng là mình đã tham gia vào bài kiểm tra của Phòng Cách ly.

“...”

Tôi bước đi mà không trả lời câu hỏi.

<Ai là người vô dụng nhất trong nhóm?>

Tôi tiếp tục di chuyển, phớt lờ câu hỏi vang lên từ trên trời.

Không có sổ hướng dẫn hay là súng.

Nhưng việc đó cũng không ngăn cản tôi giải quyết vấn đề.

Bài kiểm tra này cần phải kết thúc ngay tại đây.

***

“...”

Yu Daon nhìn chằm chằm một cách vô cảm vào những con chữ trước mặt mình.

<Người vô dụng nhất>

Người vô dụng nhất.

Cô nên chọn ai đây?

Một câu hỏi thực sự tàn độc.

Nó là một câu hỏi khó đến nỗi cả Yu Daon cũng phải nghĩ vậy.

Cô nên nói gì đây?

Những cái tên bắt đầu hiện ra trong đầu cô.

Đầu tiên, Kim Jaehun.

Còn chẳng cần phải suy nghĩ.

Bảo anh ấy vô dụng thì cũng không khác nào nói rằng tất cả con người trên thế giới này đều vô dụng cả.

Sau khi xóa tên anh ấy khỏi những lựa chọn trong đầu mình, Yu Daon tiếp tục luồng suy nghĩ.

Jang Chaeyeon.

Mái tóc trắng phấp phới của cô ấy hiện lên trong tâm trí cô.

Một người đáng ghen tỵ.

Cô ấy có sức mạnh mà cô không có, và sự chân thành mà cô chẳng thể nào bắt chước được.

Người đàn ông có thể không cảm thấy thoải mái nhất với Jang Chaeyeon, nhưng đối với anh ấy, Jang Chaeyeon là người có thể hoàn toàn khiến anh yên tâm.

Đương nhiên, Yu Daon cũng có thể làm vậy.

Tuy nhiên, sự yên tâm từ cô và sự yên tâm từ Jang Chaeyeon không giống nhau.

Vậy nên, Jang Chaeyeon không được biến mất vì người đàn ông.

Người tiếp theo.

Sau khi xóa tên của Jang Chaeyeon khỏi đầu mình, Yu Daon tiếp tục nghĩ.

Song Ahrin.

Đôi mắt sắc bén và mái tóc tím hiện lên trong tâm trí cô.

Cô ấy có thể trông cáu kỉnh ở bên ngoài, nhưng thực chất, cô lại dễ bị tổn thương vô cùng.

Dạo gần đầy cô ấy đang cử xử theo cách làm cho người đàn ông phải lo lắng, nên cô cũng thực sự bận tâm đến cô ấy.

Người ta nói là việc lo lắng rất có hại cho sức khỏe, nên cô mong là cô ấy có thể giải quyết vấn đề của mình nhanh chóng và không khiến anh ấy lo quá nhiều.

Hay là sẽ có lợi hơn cho người đàn ông nếu cô ấy biến mất nhỉ?

“...Không”

Yu Daon lắc đầu.

Việc đó không chỉ sai, mà người đàn ông còn có thể sẽ phải chật vật hơn nếu cô ấy biến mất.

Như vậy là không được.

Yu Daon xóa tên Song Ahrin khỏi đầu mình.

Tiếp theo…

Yu Daon tiếp tục suy nghĩ của mình.

Bản thân cô.

Một người như Yu Daon có thể hữu ích được bao nhiêu?

Cô đã làm được những gì?

Gây rắc rối cho người đàn ông vì có liên hệ với Bệnh viện.

Một kẻ vì không có năng lực chiến đấu mà chỉ có thể lao lên như một tên ngốc.

Không phải cô chính là biểu tượng của sự vô dụng sao?

“Yu Daon”

Nỗi lo của cô chỉ thoáng qua.

-Đùng!

Cùng với tiếng sấm rền và âm thanh bầu trời sụp đổ,

“...Hở?”

Anh mắt của cô hướng về trước cùng với âm thanh thứ gì đó chói lóa chiếu tới.

Một người với mái tóc trắng và một người với mái tóc tím đang đứng trước mặt cô.

“Vậy ra cô—”

“Cô nói nhiều quá—”

Jang Chaeyeon và Song Ahrin quay sang nhìn Yu Daon, người đã đột nhiên xuất hiện giữa cuộc tranh luận đầy cáu kỉnh của cả hai.

“...Cô đã chọn ai?”

Jang Chaeyeon nhìn Yu Daon.

“...Tôi có cần phải nói ra không?”

Đương nhiên là cô có thể.

Ngay từ đầu, cô cũng đã chẳng quan tâm nếu hai người đó chọn cô.

Hai người họ có gọi cô là kém cỏi cũng không phải việc của cô.

Nhưng cô sẽ không chịu được nếu hai người họ nói với người đàn ông là cô kém cỏi.

“...Công nhận”

Bất ngờ thay, Jang Chaeyeon là người rút lui trước.

Yu Daon gật đầu rồi quay sang nhìn Song Ahrin.

Cô ấy chỉ đang nhìn xuống đất như thể còn chẳng quan tâm.

“Cơ mà, khi nào thì anh Jaehun mới đế—”

<Tất cả những người ở đây đều đã nhận được một phiếu bầu>

Một giọng nói máy móc vang lên.

<Chỉ còn một người vẫn chưa đưa ra ý kiến của mình, và phụ thuộc vào số phiếu bầu nhận được, mỗi người sẽ được ‘giáo dục’ phù hợp>

<Ba người các bạn hiện đang ở trong ‘căn phòng với một phiếu bầu’>

“...”

Song Ahrin giữ im lặng, và Jang Chaeyeon nghiêng đầu.

Tùy thuộc vào số phiếu bầu nhận được, mỗi người sẽ được ‘giáo dục’ tương ứng.

Yu Daon vắt óc ra suy nghĩ.

Cô đã nhận được một phiếu.

Jang Chaeyeon và Song Ahrin cũng đã nhận được một phiếu.

Nói cách khác, hai người kia đã bỏ phiếu lẫn nhau hoặc là bỏ phiếu chính bản thân.

Và…

“...”

Đột nhiên, cơ thể của Yu Daon cứng lại.

Vẫn còn một người chưa đưa ra lá phiếu quyết định.

Dù chỉ là một lá phiếu, nhưng nếu nó được đặt lên cô, vậy thì đó chẳng khác nào một án tử hình cả.

Cô ngẩng đầu nhìn hai người kia.

Cả hai cũng có suy nghĩ như vậy sao?

Bọn họ đang nhìn nhau với khuôn mặt cứng đờ.

Bầu không khí im lặng khó xử bao trùm.

***

<Ai là người vô dụng nhất trong nhóm?>

Ôi trời, ồn ào quá đi mất.

Tôi tiếp tục phớt lờ giọng nói và bước đi.

Một đống đổ nát, và vẫn là cách bố trí những tòa nhà như vậy.

“...”

Tòa nhà đổ nát mà tôi đã đi qua năm phút trước hiện ra trong tầm mắt của tôi.

Trong khi tất cả những tòa nhà khác đều đã sụp đổ, chỉ còn một cái là vẫn đứng vững.

Cũng không còn thấy bất ngờ nữa rồi.

Tôi hướng về tòa nhà đó.

Khi bước vào tòa nhà hoang tàn, bóng tối chẳng có lấy một tia sáng mặt trời chào đón tôi.

<Ai là người vô dụng nhất trong nhóm?>

Tôi vẫn có thể nghe thấy giọng nói đó vang lên ở ngoài kia.

Tôi tiến vào trong tòa nhà, trầm tư.

Tôi sử dụng từ giáo dục an toàn và sức khỏe thôi, chứ cái này giống như một bài kiểm tra mức độ phù hợp với công việc hơn.

Nó an toàn, nhưng lại đưa ra những câu hỏi khó chịu, và nó vẫn là một bài đánh giá năng lực.

Một từ hiện lên trong đầu tôi.

Bài kiểm tra tùy chỉnh.

Một bài kiểm tra mức độ phù hợp với công việc là gì?

Nếu phải giải thích đúng theo nghĩa từng từ, nó là đánh giá xem năng lực của ta có phù hợp với công việc hiện tại hay không.

Năm trước tôi đã phải làm bài kiểm tra như nào?

Chắc là việc soạn tài liệu và trả lương.

Tôi nhớ lại những con chữ mà mình đã nhìn thấy trước đó.

Tôi, Yu Daon, Jang Chaeyeon, và Song Ahrin.

Không có tên của Park Yeeun và Trưởng phòng ở đó.

Nói cách khác, hai người họ không đến đây để đưa ra lựa chọn.

Giờ nghĩ lại, nó quả thực kỳ lạ.

Đặc biệt là Trưởng phòng.

Tại sao Trưởng phòng không trả lời những câu hỏi này dù ông ấy rõ ràng là đã đến chung với chúng tôi?

Chắc hắn là vì ngay từ đầu Trưởng phòng đã không ở đây.

-Xoạt!

Dẫm lên sỏi đá dưới chân mình, tôi đi qua thang máy và đi lên cầu thang.

<Ai là người vô dụng nhất trong nhóm?>

Nói cách khác, đây là bài kiểm tra chỉ dành cho bốn người chúng tôi.

Tôi nhớ về câu hỏi trước đó.

Giờ nghĩ lại, nó là một câu hỏi gây ra bất hòa.

Một hành lang tối đen xuất hiện.

Tôi tiến vào trong dãy hành lang.

Câu hỏi đó vẫn đang vang vọng từ bên ngoài như một cái máy.

Nếu nghĩ theo hướng khác, nó cũng có thể là một câu hỏi để kiểm tra sự gắn kết giữa chúng tôi thay vì gây bất hòa.

Chúng tôi có thể sẵn sàng hy sinh đến mức nào vì những người khác?

Chúng tôi cần ai đó đến đâu?

Chúng tôi nghĩ ai là người vô dụng?

Tùy thuộc vào cách trả lời, sự gắn kết giữa chúng tôi có thể trở nên bền chặt hơn.

Tôi đứng trước một cánh cửa.

Một cánh cửa tỏa ra ánh sáng mở ảo xuất hiện trước mắt tôi.

Những giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau cánh cửa.

Dù không thể nghe rõ, nhưng đó là tiếng thì thầm lí nhí.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Kiểm tra]

[Tuổi: Được tạo ra 30 năm trước]

[Đặc trưng: Kiểm tra]

[Khả năng: Kiểm tra]

[Tiểu sử: Một lỗi sai nhiều người thường mắc phải là nghĩ rằng họ cần phải trả lời câu hỏi để vượt qua bài kiểm tra]

[Điểm yếu: Nó sẽ tự động kết thúc sau khi bạn hoàn thành bài kiểm tra]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tôi đã hiểu rõ dụng ý của người ra đề.

-Cạch!

“...Hở?”

“...”

“Chuyện gì đây?”

Một căn phòng sáng trưng chào đón tôi, và cử động của ba người kia dừng lại.

Yu Daon, Jang Chaeyeon, và Song Ahrin đều đang nhìn tôi.

Đôi mắt của cả ba mở to vì bất ngờ

“Anh Jaehun, làm sao mà…”

“Tìm thấy mọi người rồi”

Yu Daon lẩm bẩm gì đó, mắt cô ấy mở to.

Cô ấy không hỏi bằng cách nào.

Thay vào đó, cô ấy chỉ hỏi tôi một câu hỏi bất ngờ.

“Anh đã…trả lời rồi à?”

Sự bất an hiện lên vẻ mặt của cô ấy.

Yu Daon nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng, Jang Chaeyeon nhìn tôi một cách vô cảm, và Song Ahrin ngoảnh mặt đi chỉ nhìn xuống đất.

“Chưa”

“Vậy, vậy thì…”

Yu Daon nói một cách ngập ngừng.

Dù sao đi nữa, câu trả lời của tôi đã được quyết định từ trước.

“Tôi”

-Đùng, đùng!

Tiếng sấm rền lờ mờ vang lên ở bên ngoài.

<Tỷ lệ trùng khớp 100%. Đến câu hỏi tiếp theo>

“Ah, ưm”

Yu Daon chớp mắt nhìn tôi.

“Nhưng nếu thiếu anh Jaehun thì đâu có được”

“Tôi không nghĩ vậy đâu”

Tôi nói trong khi lắng nghe tiếng sấm.

Có lẽ bởi vì đang không ở ngoài, nhưng những con chữ mà tôi nhìn thấy trước đó không thể nhìn thấy đâu.

“Những kẻ gọi người khác là vô dụng mới là những kẻ vô dụng thực sự”

Khoảnh khắc ta đánh giá người khác một cách tiêu cực, giá trị của ta sẽ tụt dốc thảm hại.

Nếu vậy, lựa chọn bản thân sẽ tốt hơn.

Không lâu sau, một câu hỏi vang lên trong căn phòng.

<Do đang có bốn người ở đây, bạn sẽ bỏ ai ở lại nếu việc đó là cần thiết?>

Cả ba người họ nhìn tôi.

“Tôi, tôi sẽ ở lại”

“...Tôi sẽ làm theo ý anh”

“Tôi cũng vậy”

Yu Daon giơ tay lên, và hai người kia gật đầu một cách điềm tĩnh.

“Không sao đâu”

Chẳng làm gì phải tiếp tục bài kiểm tra này nữa.

Tôi không biết tại sao bài kiểm tra này lại được đưa ra hay tại sao lại có những câu hỏi như này.

“Cô Chaeyeon”

“Ừm”

Có lẽ bài kiểm tra của Cục Quản thúc là như vậy.

Có lẽ đây là thủ đoạn để chúng tôi xa cách nhau.

Chạy qua lại giữa những công việc thực địa nghĩa là sẽ đánh mất ai đó lần này đến lần khác.

[Xé tọa độ: 3 lần]

Đương nhiên, có thể tồn tại một ý nghĩa sâu xa nào đó mà một người như tôi chẳng thể nào hiểu được.

Dù vậy, nếu nó là thứ đạt được bằng cách tạo ra bất hòa giữa mọi người như này, vậy thì nó không cần thiết.

“Ta phá hủy nó thôi”

“Ừm”

Jang Chaeyeon gật đầu trước lời của tôi.

Vẫn không cần đến những câu hỏi cái gì, tại sao, và bằng cách nào, giống như mọi khi.

Một mặt kẻ ô được vẽ lên thế giới.

Tôi nhìn về phần không gian bị bóp méo.

-Răng rắc!

Khi Jang Chaeyeon vươn ra và siết tay lại thành nắm đấm, không gian bắt đầu bị xé rách.

[Xé tọa độ: 2 lần]

Jang Chaeyeon vươn ra và siết tay lại một lần nữa.

-Rắc!

Không gian bị xé toạc.

Ngay sau đó, căn phòng mà chúng tôi nhận bài kiểm tra lúc đầu xuất hiện.

“Ta đi thôi”

Kết quả của bài giáo dục an toàn và sức khỏe vẫn chưa được trả về, nhưng không có sự điều chuyển nhân sự nào cả.

***

Tiếng gõ phím vang lên trong văn phòng.

Giờ đây khi Jang Chaeyeon và Yu Daon đã học cách làm việc đàng hoàng, hiệu quả công việc đã tăng lên nhiều.

Cũng nhờ thế mà đã có chuyện vui xảy ra, chúng tôi đã hoàn thành công việc trước cả giờ tan làm.

Sau cùng, không phải mọi việc đều sẽ khả thi nếu có thêm người sao?

“Có vẻ là trời đã lạnh hơn rồi đấy nhỉ, Jaehun?”

“Vâng ạ”

Tôi đồng tình với Trưởng phòng và nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trường phòng nói rằng ông ấy đã làm bài kiểm tra đánh giá bình thường.

Có vẻ là giả thuyết của tôi đã đúng.

Bản tin đang được phát qua chiếc radio mà Trưởng phòng đã bật.

<Nghệ thuật là gì? Triển lãm của người nghệ sĩ tuyên bố rằng đã có câu trả lời hoàn hảo cho thắc mắc này sắp được ra mắt>

“Ta nên mặc áo khoác bắt đầu từ ngày mai thôi”

“Phải đấy”

<Tên của người đó là ‘Vô Danh’. Mọi người đều không giấu nổi sự phấn khích của mình trước thông tin rằng tác phẩm của người tự miêu tả bản thân là một nghệ sĩ vô danh này sẽ được trưng bày>

“Cơ mà, cô Daon có khỏe lại ngay khi bị cảm không?”

“Có đấy! Tôi sẽ khỏe lại ngay lập tức luôn!”

“Tôi có hơi ghen tỵ đấy”

“Tôi sẽ chăm sóc anh Jaehun nếu anh bị cảm mà!”

Nghe Yu Daon nói, Jang Chaeyeon liền xen vào.

“Làm sao mà một người chưa từng bị ốm có thể chăm sóc người khác chứ? Để tôi làm cho”

“...Tôi cũng biết chăm sóc người khác đấy!”

“Đừng có cãi nhau”

<Triển lãm nghệ thuật ‘Vô Danh’ sẽ được ra mắt trong thời gian tới. Mọi người hãy đón chờ nó nhé!>

Âm thanh từ chiếc radio vang lên trong không gian giá lạnh.

Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

chủ nghĩa duy mỹ lại sắp xuất hiện rồi:)))))), lần này anh main có xin đc thêm vật phẩm nào ko nhể
Xem thêm
Oh no chủ nghiaz duy Mỹ
Xem thêm
j đây :))) lại chủ nghĩa duy mỹ à :))))
Xem thêm
Tới nx r:)
Xem thêm
Arc "triển lãm" thì hi vọng có tí thông tin về "chị gái" của Jang Chaeyeon...
Xem thêm
Cảm ơn trans 🌹
Xem thêm