• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

201-4XX

Chương 201: Luôn là kết thúc

19 Bình luận - Độ dài: 2,340 từ - Cập nhật:

Tôi đã từng xem qua một bộ phim siêu nhân rất lâu về trước, và khi xem được cảnh một người bắt đạn bằng tay không và đánh bật chúng với cơ thể của mình, tôi đã nghĩ, ‘Làm sao mà trên đời này lại tồn tại một người như vậy được chứ?’.

Vậy mà…

-Bằng!

Aileen điềm tĩnh hướng nòng súng vào Trưởng Chi nhánh và bóp cò, nhưng với mỗi cú vung tay của Trưởng Chi nhánh, những viên đạn hoặc sẽ nằm gọn trong tay cô ấy, hoặc sẽ rơi xuống đất một cách bất lực.

“Cô đúng là điên thật mà…!”

Aileen hét lên như thể không còn chịu được nữa, nhưng tôi cũng hoàn toàn hiểu cảm giác của cô ấy.

Nếu một con người bắt lấy viên đạn tôi bắn chỉ ra bằng tay mình và nghiền nát nó rồi thả xuống đất ngay trước mắt tôi, kiểu gì tôi cũng sẽ hét lên rằng đó đúng là chuyện điên rồ.

“Gư…!”

Trưởng Chi nhánh nhìn xuống Yu Daon đang rên rỉ và đập xuống sàn, như thể còn chẳng để tâm tới Aileen đang bắn cô ấy.

“Hiện tại hai người họ chắc là không được tỉnh táo cho lắm”

“Cái này ta không nhìn còn biết được”

Trưởng Chi nhánh nhìn Yu Daon đang rên rỉ, và siết chặt nắm đấm của mình.

-Rầm!

“Oa…!”

Cô ấy gõ một phát vào đầu Yu Daon, khiến cô ngay lập tức nằm ra đất.

“Cậu Kim Jaehun. Lại đây và ngồi lên cô Yu Daon đi”

“Vâng?”

“Nhanh lên”

-Bằng!

Trưởng Chi nhánh mỉm cười trong khi bắt viên đạn bay đến với hai ngón tay.

“Ah, tôi hiểu rồi”

Tôi ngồi lên Yu Daon theo như cô ấy nói.

Trưởng Chi nhánh nhìn Aileen và chậm rãi bước đi.

-Cạch!

Sớm sau đó, âm thanh báo hiệu rằng súng của Aileen đã hết đạn vang lên, và cô ấy liền cho tay vào túi áo với vẻ mặt bối rối, nhưng trong tức khắc, Trưởng Chi nhánh đã nhảy ra trước mặt cô ấy.

-Bộp!

Cô ấy đấm vào trán Aileen.

Cứ như vậy, Aileen ôm lấy trán mình, loạng choạng, rồi ngã xuống sàn.

“...”

Tất cả những việc này xảy ra trong chưa đầy một phút.

Trong khi tôi đang nhìn Aileen đang nằm trên sàn…

“Gư…”

Một giọng nói vang lên bên dưới tôi.

“Anh Jaehun…?”

Yu Daon đang ngẩng lên nhìn tôi với đôi mắt tròn xoe.

“Tại sao anh lại ngồi trên người tôi…? À, cũng không phải là tôi không thích nó đâu…”

“Ồ, ta đã đánh vào đầu với ý định làm cho cô ấy bất tỉnh trong nửa ngày, vậy mà cô chỉ bất tỉnh trong đúng 30 giây thôi à”

Trưởng Chi nhánh lẩm bẩm và nhìn Yu Daon như thể thấy điều gì đó thú vị.

“Nửa ngày sao?”

“À, là vì ta đã không kiểm soát được sức mạnh sao…”

Không kiểm soát được sức mạnh?

Trưởng Chi nhánh đó ấy hả?

Một Trưởng Chi nhánh đã đi đánh người ít nhất phải một trăm năm ấy hả?

Trưởng Chi nhánh cười khúc khích, và đột nhiên, lời Yu Daon từng nói hiện lên trong đầu tôi.

“Mùi mỹ phẩm của các bà cụ…”

Trưởng Chi nhánh ngẩng lên và nhìn chằm chằm vào tôi trước lời lẩm bẩm đó.

“Ta đã đổi mỹ phẩm của mình rồi. Đó là loại mà người trẻ thường dùng ngày nay”

Một giọng nói cực kỳ để tâm.

Trưởng Chi nhánh nhìn chằm chằm vào tôi, và trước khi nhận ra, Yu Daon đã ngửi ngửi và gật đầu.

“Thật này?”

“...”

Dù vậy, vẻ mặt của Trưởng Chi nhánh khi nghe được điều đó trông không vui cho lắm.

***

Trong khi tôi đang giải thích những việc đã xảy ra cho Trưởng Chi nhánh, cô ấy lắng nghe tôi với hai tay khoanh lại.

“Đó là những chuyện đã xảy ra à”

“Vâng”

“Thật lòng thì, ta không có gì để nói cả”

Trưởng Chi nhánh thở dài một cách não nề và ngoảnh đi.

“Sẽ là chuyện khác nếu ta hoàn thành công việc sớm hơn chút, nhưng nó lại kéo dài quá lâu và khiến cho cậu Kim Jaehun bị cuốn vào”

“...”

“Mà, cùng lắm chắc cũng chỉ là chôn đầu xuống đất nửa ngày thôi”

Trưởng Chi nhánh cười tươi và nhìn tôi như thể chẳng có chuyện gì.

“Còn hai người kia thì sao?”

“À, bọn họ vẫn chưa lên tới nơi”

“Đúng là con đường này khá khó đối với một người bình thường thật”

Trưởng Chi nhánh gật đầu và nhìn tôi cùng Yu Daon.

Aileen vẫn chưa tỉnh lại.

“Vậy thì, chắc là ta sẽ giải thích tình hình nhỉ? Trước hết, đừng nhìn vào mặt trăng. Chỉ có ta và cậu Kim Jaehun có thể làm vậy”

Trưởng Chi nhánh nói một cách dứt khoát và chỉ về sau.

Ở đó là một căn…

“...chòi nhỏ?”

Đúng vậy.

Ở đó là một căn chòi.

Kể cả vẻ ngoài của nó cũng giống hệt cái mà chúng tôi đã từng nhìn thấy ở đâu đó.

4cfd3dae-6128-484d-aa77-65309ef95671.jpg

“...Nó có cảm giác giống với căn chòi mà chúng ta đã từng nhìn thấy trong sự kiện cái chèn nhỉ?”

Yu Daon lẩm bẩm, có vẻ là đang có cùng suy nghĩ với tôi.

Đúng như cô ấy nói.

Căn chòi đó giống hệt cái mà chúng tôi nhìn thấy trong sự kiện cái chèn.

Một căn chòi được xây lên ở cuối những bậc cầu thang.

Đó thực sự là một cảnh tượng kỳ quái vô cùng.

“...”

Tôi nhìn Trưởng Chi nhánh, và cô ấy gật đầu trong khi khẽ mỉm cười.

“Đúng vậy. Căn chòi này chính là ‘thành trì cuối cùng’ được chuẩn bị bởi Cục Quản thúc”

“Thành trì cuối cùng?”

“Chắc cậu Kim Jaehun cũng đã biết rồi, nhưng nhân loại luôn phải đối mặt với những mối nguy có thể dẫn đến diệt vong bất cứ lúc nào”

Trưởng Chi nhánh gật đầu và trả lời.

“Đây là một trong những tiền đồn mà chúng ta đã để lại trong khi ghi chép hết những lần diệt vong đó”

“...”

Nội dung của tờ ghi chú mà tôi đã nhìn thấy trong căn chòi hiện lên trong tâm trí tôi.

Những lời xin lỗi vì đã thất bại, và những lời giống như là di chúc.

“Đây là một trong những nơi như vậy”

“...”

Trưởng Chi nhánh chỉ vào căn chòi với biểu cảm điềm tĩnh.

Nghe theo cô ấy, chúng tôi hướng về căn chòi.

-Két…

Khi tôi mở cửa ra cùng Yu Daon, không gian bên trong tương tự như cái trước đó hiện ra.

d242a8b7-efaa-4e14-bc9c-f8e8aeb41047.jpg

Một cái bàn, một tờ ghi chép, và một cái giường.

-Lật phật!

Sổ hướng dẫn mở ra một cách ồn ào.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]

[HU - Căn chòi (Gần mặt trăng)]

1. Chào mừng đến với căn chòi gần mặt trăng.

2. Nếu bạn đến đây để giải quyết biến cố, xin hay tham khảo mục [NP - Cách để đi đến mặt trăng].

3. Nếu mọi thứ đã quá muộn, xin hãy tham khảo mục [T - Phương pháp tự tử].

4. Xin hãy chú ý rằng căn chòi này được lắp đặt một cơ chế đặc biệt, nên là bạn sẽ không thể thiếp đi ngay cả khi nằm xuống giường.

5. Cảm ơn vì những nỗ lực của bạn. Những gì bạn đã làm tuyệt đối không hề vô ích.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

“...”

Tôi chậm rãi bước đi và kiểm tra tờ ghi chép ở trên bàn.

[Cuộc thám hiểm mặt trăng]

Một nét chữ viết tay trông như thể đã được viết một cách nguệch ngoạc.

Trái ngược với giọng điệu vui đùa của nó, liệu điều gì sẽ được viết ở trong?

Tôi nén lại dư vị đắng ngắt đang trào lên trong cổ họng và lật trang giấy.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[1 tháng 2, 1956. Tôi để lại đây ghi chép đầu tiên. Tôi sẽ giao phó lại mọi việc cho những người tiếp theo.]

[13 tháng 3, 1962. Tôi đã nghe được rằng nó rất khó, nhưng cảm giác khi thực sự thất bại lại không hề chân thực chút nào. Nếu kiếp sau có tồn tại, tôi mong rằng gia đình sẽ tha thứ cho mình.]

[Tháng 6, 1964. Tôi xin lỗi. Tôi đã tưởng rằng mình có thể làm tốt.]

[5 tháng 11, 1986. Con nhớ mẹ.]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Những nét chữ lúc thì gọn gàng, lúc thì run rẩy.

Vô số người viết xuống câu chuyện của họ một cách ngắn gọn bằng những nét chữ khác nhau.

Một số người viết dài, một số thì viết ngắn, một vài thậm chí có thể còn không viết gì.

Tôi đọc những câu chuyện của những con người vẫn còn xuống tiếp cả phía dưới.

“...Nó đã phải buồn đến mức nào nhỉ?”

Yu Daon, đang đọc cuốn sổ cạnh tôi, lẩm bẩm.

“Khi nhận ra rằng chỉ còn một mình trên thế giới này và không thể làm gì khác, bọn họ đã phải cảm thấy bất lực đến thế nào khi viết xuống những ghi chép này?”

“...”

Yu Daon rời mắt khỏi cuốn sổ và nhìn tôi.

Vẫn như mọi khi, cô ấy đang mỉm cười.

“Tôi mong rằng cái kết đó sẽ không đến, nhưng nếu nó thực sự xảy ra, tôi sẽ ở bên cạnh anh Jaehun cho đến cuối cùng”

“...Vậy thì cô Daon có thể sẽ bị bỏ lại một mình đấy”

Không, Yu Daon chắc chắn sẽ bị bỏ lại một mình.

Bởi vì cô ấy không thể chết.

Yu Daon nở một nụ cười rạng rỡ trước lời của tôi.

“Nhưng mà anh Jaehun sẽ không phải ở một mình cho đến cuối cùng, đúng chứ?”

“...”

“Với tôi thì như vậy là đủ”

Tôi rời mắt khỏi cuốn sổ và nhìn ra ngoài ô cửa sổ nhỏ.

Nếu cái kết đó đến, tôi nhất định sẽ để cô ấy đi trước.

Đó sẽ là ân huệ cuối cùng tôi có thể làm cho Yu Daon.

Ánh trăng xanh đang tỏa sáng một cách rực rỡ bên ngoài khung cửa sổ.

“Cậu đọc hết mọi thứ rồi chứ?”

Trưởng Chi nhánh lên tiếng ở sau tôi.

Cô ấy cũng đang mang trên mình một biểu cảm vô cùng cay đắng.

“Chúng ta cũng nên cố gắng để không phải viết tên mình vào đó”

Rồi cô ấy chỉ ra ngoài căn chòi.

Tôi có thể nghe được tiếng bước chân.

“...Hà…hà…”

“Phù…phù…”

Cùng với đó là âm thanh của hai người đang sắp chết.

Khi tôi nhìn về hướng âm thanh phát ra…

“Ôi trời…thật đấy à…”

“Hà…hà…”

Song Ahrin và Jang Chaeyeon đang đứng đó, giữ lấy đôi chân run rẩy của mình.

Mặt trăng xanh đang lơ lửng trên trời, và một cơn đau đầu thoáng lướt qua.

Dù vậy, tôi không quá lo lắng.

Cùng lúc đó, mặt trăng xanh tỏa sáng.

“Đừng có làm vậy chứ, người ta đang khó chịu lắm…”

Song Ahrin lẩm bẩm và chọc vào lưng Jang Chaeyeon đang đứng đó một cách đờ đẫn.

“Dậy đi Tóc Trắng”

“...”

Ngay sau đó, Jang Chaeyeon mở to mắt rồi nhìn Song Ahrin.

“...Cảm ơn”

“À, ừm”

Hai người họ chào hỏi một cách khó xử rồi nhìn tôi.

“Này, tại sao lại có nhiều bậc thang vậy chứ…Trưởng Chi nhánh…ạ?”

Song Ahrin, đang chuẩn bị nổi cáu, nhìn Trưởng Chi nhánh, và Trưởng Chi nhánh cũng mỉm cười với Song Ahrin và vẫy tay.

“Xin chào, cô Song Ahrin. Cô dạo này thế nào rồi?”

“...Vâng”

Song Ahrin trả lời, lảng tránh ánh mắt của Trưởng Chi nhánh như thể cảm thấy không thoải mái.

“...”

“...”

Và rồi, ánh mắt của Jang Chaeyeon và Trưởng Chi nhánh chạm nhau.

Jang Chaeyeon hơi gật đầu để chào, và Trưởng Chi nhánh cũng mỉm cười và gật đầu.

Cả hai người họ đều trong có chút khó xử.

***

Aileen tỉnh lại sớm hơn dự kiến.

Ngay khi vừa tỉnh lại, cô ấy liền cúi người 90 độ với Trưởng Chi nhánh và hét to xin lỗi, và Trưởng Chi nhánh đã khá vất vả để có thể ngăn cô ấy lại.

“Thật ra thì, ta đã định tự mình giải quyết nó…”

Sau khi ngăn Aileen lại, Trưởng Chi nhánh liền quay đi.

Cô ấy nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Biến cố này lớn hơn ta nghĩ và ta đang gặp khó khăn trong việc tự mình giải quyết nó”

“Phòng Cách ly đi đâu rồi?”

Không phải nó sẽ đơn giản hơn nhiều nếu có Ahn Sanghyun ở đây sao?

“Phòng Cách ly đi giải quyết một công việc khác rồi”

Trưởng Chi nhánh điềm tĩnh trả lời, và bước đến khung cửa sổ.

-Cạch…!

Cô ấy mở cửa sổ.

“Ta sẽ nói lại lần nữa. Đây là một việc rất quan trọng”

Trưởng Chi nhánh nhảy ra ngoài từ ô cửa sổ.

“Trưởng Chi nhánh!”

“...!”

Aileen hét lên, và Jang Chaeyeon nhanh chóng vươn tay ra.

Nhưng cô ấy không rơi xuống đất.

Đứng bên ngoài ô cửa sổ, cô ấy nhìn chúng tôi.

Ánh trăng rực rỡ đang rọi xuống cô ấy.

“Kể từ lúc này, chúng ta sẽ đi lên ‘mặt trăng’”

Trưởng Chi nhánh trả lời với một giọng kiên định.

“Trên đường đến đó, có người sẽ phải ở lại phía sau, và có người sẽ phải tiến về trước”

“...”

“Nhưng ta có thể cam đoan rằng…”

“...”

“Sau khi mọi việc kết thúc, tất cả chúng ta đều sẽ trở về an toàn. Ta sẽ khiến cho điều đó xảy ra dù có phải hy sinh mọi thứ mình có”

Ánh trăng xanh soi sáng vẻ mặt nghiêm nghị của cô ấy.

Bình luận (19)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

19 Bình luận

Ầu phắc, biết là cục có tools để chuẩn bị cho mấy sự kiện tận thế r nhưng mà vẫn phế quá
Xem thêm
Bro Cái Dị thể lần này đúng kiểu không thể ngăn cản được luôn ấy
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
@NCT • Morgan le Fay: lo gì đêm nay có first kill mà 🐧
Xem thêm
Xem thêm 7 trả lời
Chắc chắn phải biết ơn những người đo trước r, có lẽ họ rất bất lực trước một dị thể cấp Tận thế như thế này, giống trứng chọi đá hay voi dẫm kiến ấy. Tui thấy thương cho họ:((
Xem thêm
Trời ơi Cục luôn trong tình trạng thiếu nhân lực:))) giả sử main có thêm khả năng thấy được tiềm năng của con người thì chỉ cần đi kiếm họ thôi thì tốt r, kiểu thấy đc chỉ số tiềm năng vd như 100 ấy hoặc là nhân vật nào đọló có năng lực tương tự v thôi.
Xem thêm
TRANS
Tiec la bo nay k ai biet boi toan
Xem thêm
Không biết khi nào mới tới chiến tuyến mà cục đang dồn quân vào nhỉ, toàn thấy tình trạng thiếu quân thôi, cảm ơn trans
Xem thêm
nhân viên bth: cả đời chx chắc chạm trán 1 dị thể có thể dẫn đến tận thế
main: đây là lần 3 của anh :)))
Xem thêm
Đăng giờ ác vkl luôn á traán =))
Xem thêm