• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel (1-200)

Chương 199: Ngôi sao tỏa sáng

16 Bình luận - Độ dài: 2,318 từ - Cập nhật:

Aileen nhìn tôi từ bên ghế khách của chiếc xe trong khi đang khoanh tay lại.

“Thế…”

Cô ấy lườm tôi với đôi mắt chẳng có tí sức sống nào.

“Đó là lý do anh tìm đến tôi à?”

“Đúng vậy”

“...”

Aileen khẽ thở ra một hơi và vuốt tóc mái sang bên.

“Chưa gì tôi đã thấy bất an rồi, như này có bình thường không?”

“Cái đó bình thường mà”

“Ôi trời”

Aileen bắt máy không lâu sau đó.

Khi tôi nói rằng có chuyện cần gặp, cô ấy đã đến ngay lập tức.

Cô ấy đã trả lời rằng, ‘Bởi vì tôi đã được anh giúp đỡ mà’.

“Ba người kia có vẻ vẫn ổn nhỉ”

“...”

“...”

Song Ahrin và Jang Chaeyeon nhìn Aileen với vẻ mặt khó chịu, còn Yu Daon thì đang nhìn bọn họ với một nụ cười tươi.

Ba người họ đang ngồi sát cạnh nhau ở hàng ghế sau.

Tôi kiểm tra tình trạng của họ qua gương chiếu hậu.

Jang Chaeyeon và Song Ahrin đã bắt đầu chí chóe ngay sau khi ngồi với nhau được một lúc.

“Này, xê sang bên cạnh chút đi”

“Đây là xa nhất có thể rồi”

“Ăn uống cho vừa phải vào”

“Không phải do tôi ăn nhiều, mà là do cô gầy quá đấy”

“...”

Giống như Song Ahrin, tôi cũng nhìn về một chỗ trên cơ thể của Jang Chaeyeon.

“...Đúng là đáng ghét”

Song Ahrin tặc lưỡi và quay sang Yu Daon.

“Hử?”

“Tôi đã nói gì đâu”

“Đừng có cãi nhau”

“Vâng”

“Đâu có cãi nhau gì”

Yu Daon đáp lại một cách vui vẻ, còn Song Ahrin thì cáu kỉnh.

“Mọi người Phòng Nhân sự đúng là thân nhau thật đấy nhỉ”

“Như này ấy hả?”

“Cãi nhau được nghĩa là thân nhau còn gì”

Aileen gật đầu và nhìn những người khác.

“Dù sao thì, tôi nghĩ là mình phần nào hiểu ý anh rồi”

Aileen gật đầu nhìn tôi.

“Thật ra thì sau khi tôi rời đi sau tan làm, không một ai trong văn phòng trả lời điện thoại cả”

“Nên là cô đã nghĩ rằng có gì đó không ổn”

“Ừm. Nếu không có cuộc gọi từ anh thì tôi cũng đã định đến Cục Quản thúc rồi”

Aileen nhìn tôi với một tiếng thở phào.

“Trước hết, tôi đã nghe được một số chuyện với tư cách Trưởng phòng”

“Chuyện gì?”

“Bọn họ nói về chuyện mặt trăng thì phải?”

Aileen nhìn tôi.

“Tôi nghe được rằng đã có một hiện tượng dị thường xảy ra gần mặt trăng”

“...”

Mặt trăng.

“Nhưng đó cũng chỉ là mấy lời đồn thổi giữa các trưởng phòng thôi, và ngay cả việc đó cũng là chuyện mà bên trên có vẻ không muốn nhắc đến, nên là chúng tôi cũng không thể công khai đào sâu được”

“Ra vậy”

“Nhưng dù sao thì tôi cũng là nhân viên thực địa và nhân viên biệt phái, nên là tôi cũng được cấp cho một số chỉ dẫn”

‘Nó ở đâu ấy nhỉ?’, Aileen lẩm bẩm trong khi lục lọi túi áo ngực của mình.

Cô ấy lấy ra mấy món đồ vô dụng như vỏ kẹo và hóa đơn, rồi ‘Ah’ lên một tiếng, rút ra một mảnh ghi chú nhỏ.

Trên đó viết những con chữ lớn: <Viễn cảnh 3>.

“Cô chưa từng đọc qua nó sao?”

Cô ấy đúng là giỏi kiểm soát tính tò mò thật đấy.

Aileen nhìn chằm chằm vào tôi trước câu hỏi đó.

“Anh có biết tại sao những người có năng lực hơn tôi lại không thể trở thành Trưởng phòng không?”

“Tại sao?”

“Bởi vì họ đã chết do không kiềm được tính tò mò của mình”

“Tôi đồng tình với điều đó”

Song Ahrin lên tiếng sau khi nghe Aileen nói, và Aileen ngoảnh lại nhìn cô ấy trong giây lát rồi lại nhìn vào mắt tôi.

“Dù sao đi nữa, nếu có việc liên quan đến mặt trăng xảy ra, chúng ta nên đọc cái này”

Tôi nhìn tờ ghi chép cô ấy lấy ra.

Mảnh giấy cũng không đến nỗi cũ được gấp lại một cách gọn gàng.

Trưởng phòng của chúng tôi đã làm gì để mà không nhận được mấy thứ như này vậy nhỉ?

“Trưởng phòng Heo Chan là nhân viên văn phòng, đúng chứ?”

Aileen trả lời bằng giọng điềm tĩnh như thể đã đọc được suy nghĩ trong ánh mắt của tôi.

Thực sự thì nhân viên văn phòng là gì cơ chứ?

Tôi nhìn Aileen đang chuẩn bị mở tờ ghi chú và bất ngờ hỏi cô ấy một câu vì tò mò.

“Thế là còn có cả những viễn cảnh khác nữa à?”

“Đúng vậy”

“Bao nhiêu cái? Nội dung của chúng là gì?”

“...”

Cô ấy nhìn tôi chằm chằm.

“...Tôi hiểu rồi”

“Ừm. Cảm ơn anh vì đã hiểu mà không cần tôi phải nói gì”

Aileen gật đầu và mở tờ ghi chú, và tôi cũng nhìn vào nó từ sau cô ấy.

<Từ trên tầng thượng của tòa nhà Buyeong ở Gangseo, trèo lên bể chứa nước và nhìn về phía những vì sao. Nhất định phải đi vào ban ngày.>

Không có gì đặc biệt cả.

Chỉ là một địa chỉ và những chỉ dẫn vô nghĩa.

“Nó nói vậy đấy”

“...”

Nhất định phải đi vào ban ngày và nhìn về phía những vì sao.

“Không phải là chúng mâu thuẫn với nhau à?”

“Nhưng mà vẫn phải đi thôi”

Aileen đáp lại, ngả người ra ghế xe.

“Đi thôi”

“Đi đâu?”

“Còn đâu nữa? Nhà anh”

“...Được rồi”

Phải ha.

Còn đâu ngoài nhà tôi nữa nhỉ?

Đi đến nhà ba người kia có hơi khó xử, và đi đến nhà Aileen cũng chẳng khác là bao.

Qua phương pháp loại trừ, chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài đến nhà tôi, người duy nhất khác giới.

Không một ai nói gì suốt quãng đường về nhà tôi vì bầu không khí căng thẳng đến kỳ lạ.

Sau khi tôi mở cửa nhà, Aileen thản nhiên đi vào phòng khách và nhìn quanh căn phòng.

“Tôi phải ngủ đâu đây?”

“Xin hãy ngủ trong phòng tôi”

“Thế còn anh?”

“Tôi sẽ ngủ trên ghế sofa”

“Tôi đâu có trơ trẽn đến nỗi để chủ nhà ngủ trên ghế sofa”

“Tôi cũng không đủ trơ trẽn để cho khách ngủ ghế sofa đâu”

“Nếu chủ nhà đã nói vậy thì tôi cũng nên nghe theo thôi. Còn những người khác thì sao?”

Ánh mắt ba người họ giao nhau trước lời của Aileen.

“Tôi sẽ ngủ ghế sofa cùng anh”

“Tôi nữa!”

“Tôi, tôi…ừ…ừm…”

“Hửm? Không sao đâu. Mấy người không cần phải làm vậy”

Tôi đã nhận ra điều này sau khi Jang Chaeyeon và Yu Daon ngủ lại nhà tôi lần trước.

“Tôi đã dọn phòng kho và biến nó thành phòng cho khách rồi, nên là mấy người có thể ngủ ở đó”

“...”

Ba người họ liền đảo mắt nhìn xung quanh.

“Vậy thì tôi đi tắm trước đây”

Aileen đi vào phòng tắm một cách thản nhiên, và mọi việc đã kết thúc ở đó.

***

“...”

Tôi nằm xuống ghế sofa và nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dù tôi không thể nhìn thấy mặt trăng, ánh trăng vẫn rọi sáng qua khung cửa sổ.

Nó sáng lóa một cách kỳ lạ.

“...”

Tại sao tôi lại không ngủ được nhỉ?

Khi tôi đang xoay qua xoay lại, một ai đó lặng lẽ đi ra từ phòng cho khách.

-Thụp…thụp…

“...”

Mái tóc tím của cô ấy tỏa sáng một cách rực rỡ dưới ánh sáng.

“Cô Ahrin”

“Anh không ngủ được à?”

Song Ahrin ngồi xuống chiếc ghế sofa mà tôi đang nằm và nhìn xuống tôi.

“Tôi cũng không ngủ được”

“Chẳng lẽ là chúng ta đã ngủ trong khi rơi vào Mơ trong Mơ sao?”

“Có lẽ. Chắc hẳn là tôi đã ngủ rất ngon”

Cô ấy nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

“Cẩn thận đừng nhìn vào mặt trăng”

“Tôi cũng sẽ không nhìn kể cả khi anh bảo tôi làm vậy đâu”

Cô ấy trả lời trong khi ngả lưng về sau và dựa vào ghế sofa.

Lưng của cô ấy chạm vào chân tôi.

“Nếu không thoải mái thì hay là để tôi ngồi dậy nhé?”

“Không sao đâu. Cứ nằm xuống đi”

Ngay khi tôi vừa nhún vai trước lời nói dứt khoát kỳ lạ của cô ấy và nằm xuống

“Tôi có một cảm giác chẳng lành”

Song Ahrin nhìn tôi và nói vậy.

“Cảm giác như nào?”

“Kiểu, chỉ mới lúc nãy, không, làm gì mà lúc nãy. Chỉ mới trưa này thôi, chúng ta đã chạm trán với Chủ Nghĩa Duy Mỹ”

Song Ahrin thở dài nhìn tôi.

Đôi mắt của cô ấy bất ngờ là tràn đầy lo âu.

“Tôi cũng không biết được là chuyện gì sẽ xảy ra nữa”

“Cô có vẻ lo lắng”

“Nhiều là đằng khác”

Cô ấy trả lời một cách thật lòng và nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Tôi không biết là mình có giúp được gì hay không, nhưng tôi luôn sẵn sàng để giúp anh”

Song Ahrin nhìn tôi trong khi nói vậy.

“...”

Cô ấy khẽ mỉm cười.

“...Tôi cũng đã được cô Ahrin giúp đỡ rất nhiều rồi mà”

“Ừm. Cảm ơn anh”

Song Ahrin phẩy tay.

Ngay sau đó, những tờ báo xung quanh chúng tôi cuộn lại, trở thành một cặp nam nữ và bắt đầu nhảy múa.

Dưới ánh trăng tỏa sáng một cách kỳ lạ, nàng công chúa nhảy theo sự dẫn dắt của người đàn ông, rồi hai người họ cúi đầu chào chúng tôi dưới ánh trăng rực rỡ trước khi trở lại thành những tờ báo.

“Cô Ahrin đã học cái này khi nào vậy?”

“...Chỉ là, ừm, tôi chán quá thôi”

Song Ahrin lẩm bẩm và liếc nhìn tôi.

“Sao vậy, nó không đủ tốt à?”

“Không hề. Nó tốt đấy chứ?”

“Thật sao?”

Song Ahrin gật đầu với một nụ cười nhẹ.

“Vậy thì tôi sẽ làm một thứ gì đó còn đẹp hơn nữa vào lần sau”

“Ừm”

“...”

“...”

Bầu không khí im lặng bao trùm, và Song Ahrin liếc nhìn tôi trong khi nghịch vạt áo của mình.

Sao cô ấy không đi về vậy?

“Cô không định đi ngủ à?”

“Thế, thế còn anh?”

Song Ahrin nhìn tôi trong khi nói lắp bắp.

“Tôi cảm thấy không yên tâm khi ngủ với mấy người kia”

“Cô Chaeyeon và cô Daon sao?”

Song Ahrin gật đầu.

“Bọn họ ngáy sao?”

Jang Chaeyeon và Yu Daon ngáy trong khi ngủ ấy hả?

Thực sự thì tôi không tài nào tưởng tượng nổi cảnh đó.

“Không, không phải như vậy”

Song Ahrin lẩm bẩm và liếc nhìn tôi.

“Chỉ là, tôi nghĩ là mình sẽ cảm thấy yên tâm hơn khi ngủ ở đây”

“...”

Có một chiếc sofa ở phía đối diện, đủ lớn để cho một người nằm ngủ trên đó, và Song Ahrin nhìn tôi một lúc trước khi lảng mắt đi.

“Cái, cái đó…có lẽ nó hơi phiền phức, nên là tôi sẽ—”

“Cứ ngủ đi”

“...Hở?”

Song Ahrin nhìn tôi với đôi mắt tròn xoe.

Thật lòng thì nó có thể hơi phiền phức chút.

“Anh có chắc là điều đó ổn không?”

“Ừm. Ngay mai có thể sẽ có những việc quan trọng, đúng chứ?”

Hôm qua, không, hôm nay chúng tôi cũng đã có một khoảng thời gian khó khăn rồi mà.

“Vậy, vậy thì…ừm”

Song Ahrin bò sang chiếc sofa đối diện tôi và nằm xuống.

“...”

“...”

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

“...Cô không ngủ à?”

“Phải ngủ chứ”

“...”

“...”

Ánh mắt của cô ấy nhìn thẳng vào tôi khi cô nói vậy, làm cho tôi cũng chẳng biết nói gì.

“...Sao cô cứ nhìn tôi chằm chằm vậy?”

“À, cái đó…tôi ngủ đây”

Cô ấy nhắm chặt mắt lại.

Tôi quan sát cô ấy nhắm mắt, rồi cũng làm tương tự.

Trước khi thiếp đi, tôi mơ hồ cảm nhận được có ai đó đang vén tóc mái của tôi sang bên.

Sáng hôm sau, ngoài chuyện Jang Chaeyeon lăn Song Ahrin khỏi ghế sofa trong khi cô ấy đang ngủ đối diện tôi ra thì không có gì đặc biệt xảy ra cả.

Kể cả Song Ahrin, người bị lăn xuống, cũng không trông bất mãn đến vậy.

Nếu là Song Ahrin mà tôi biết thì tôi cứ tưởng là cô ấy đã làm loạn hết cả lên rồi cơ.

***

Ban ngày, chúng tôi hiện đang đứng trên sân thượng của một tòa nhà ở Gangseo.

“Nó bảo là chúng ta phải trèo lên bể đựng nước”

“Nhưng mà giữa ban ngày thì kiếm đâu ra sao?”

Jang Chaeyeon lẩm bẩm.

“Ý nói về ngôi sao”

Những ngôi sao lơ lửng ngay giữa trời sáng.

Tôi trèo lên chiếc thang được gắn vào bể đựng nước.

-Két…két…

Một âm thanh chẳng lành phát ra từ chiếc thang cũ kỹ.

-Cộp…

Tôi trèo lên đỉnh bể đựng nước và nhìn về phía những ngôi sao đang tỏa sáng rực rỡ.

Ánh mặt trời chói lóa rọi vào mắt tôi.

“Mấy người biết không, những ngôi sao sáng nhất vào giữa ban ngày đấy”

Tôi lẩm bẩm, và cùng lúc đó, thế giới thay đổi.

“...”

Tiếng ô tô biến mất.

Âm thanh của vô số con người, tất cả mọi thứ biến mất.

Trước khi nhận ra, chúng tôi đã đang đứng dưới một bầu trời đầy mây.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên trời.

Ở đó là những bậc thang cũ kỹ kéo dài đến tận mặt trăng.

Bình luận (16)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

16 Bình luận

Hd nhiều mà tc ít ghê
Xem thêm
Thường những thứ liên quan tới Vũ trụ điều nguy hiểm top đầu:)))
Xem thêm
yeah làm phi hành gia luôn :))
Xem thêm
Ngôi sao là mặt trời ấy hả
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
sao trên trời thôi
Xem thêm
TRANS
@0w0___UwU: mặt trời cx là một ngôi sao (hằng tinh) mà bri, mà sao sáng nhất giữa ban ngày t nghĩ chỉ có thể là nói mặt trời th, gần vcl
Xem thêm
Xem thêm 3 trả lời
bình yên trước cơn bão à
TFNC
Xem thêm
Sao bộ này ko có tag romance chứ 😢😢😢
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
chưa có
Xem thêm
TFNC. Chap này đúng kiểu healing cho cái arc trước. Tiếc là không có gì để tôi yapping vớ vẩn...
Xem thêm