“Gư…”
Song Ahrin nhìn tôi trong khi bóp mũi mình.
“Cái gì đây?”
“Công xưởng”
Đây hẳn là cái công xưởng mà Trưởng phòng nói tới.
“...”
Yu Daon nhắm mắt lại và ngửi.
“Tôi nghĩ đây là mùi máu nồng nhất tôi từng ngửi được trong đời đấy”
“Thật sao?”
“Vâng”
Cô ấy gật đầu.
“Nó…ừm, phải là rất nhiều máu chảy ra. Và cũng không chỉ chảy ra bình thường đâu. Đây là máu chảy ra một cách từ từ chậm rãi”
“Máu chảy ra một cách từ từ chậm rãi?”
“Cố tình cắt vào cơ thể một cách từ từ, hoặc là để tra tấn”
Yu Daon nói tiếp trong khi nhìn về trước.
“Để cho máu không chảy ra hết trong một lần thì đã dùng đủ mọi cách để khiến máu chảy chậm lại, gây ra đau đớn, hoặc làm phẫu thuật…Dù sao thì, nó là kiểu như vậy”
“...”
Nếu Yu Daon, người rất am hiểu về những thứ này, đã nói vậy, điều đó chắc hẳn là đúng.
Cảm giác như tôi đã chạm vào vết thương của cô ấy một cách không cần thiết vậy.
“Ta sẽ đi vào trong, mọi người ổn cả chứ?”
“Đi thôi…”
Song Ahrin thở dài, và Jang Chaeyeon cùng Yu Daon bước vào trong.
Tôi đi theo hai người họ.
Không gian sạch sẽ bên trong lọt vào tầm mắt của tôi.
“Trong này sạch sẽ hơn tôi nghĩ?”
Yu Daon lẩm bẩm, và ngay lập tức, Jang Chaeyeon đánh vào lưng Yu Daon, và Song Ahrin đánh vào tay Yu Daon.
“Im lặng”
“Không được nói như vậy”
“Vâng, vâng…?”
Tôi nhìn xung quanh, rời mắt khỏi Yu Daon đang lẩm bẩm một cách bối rối.
Cái bàn gỗ thô sơ, và không có cái ghế nào.
Có một tấm vải toan treo trên giá vẽ, và một bức tranh vẫn chưa hoàn thiện.
Ở phía sau đó là một cánh cửa gỗ đang đóng.
Tôi nhìn bức tranh.
“...”
Một người phụ nữ tóc trắng đang bẻ cổ một ai đó.
Người phụ nữ tóc trắng đang vươn tay ra với vẻ mặt khốn khổ, còn người phụ nữ bị bẻ cổ…
Tôi không thể nhìn ra chính xác được gì do cơ thể và khuôn mặt của người phụ nữ vẫn chưa được vẽ xong.
Dù vậy, trong khi tôi không đoán được người phụ nữ đó là ai vì bức tranh vẫn còn đang dang dở, tôi có thể đoán được người phụ nữ tóc trắng là ai.
“...”
Jang Chaeyeon, chủ nhân của bức tranh, trưng ra vẻ mặt hoang mang.
“...Tôi sao?”
“...Cô có biết gì về chuyện được vẽ trong tranh không?”
“Không. Tôi không biết”
Jang Chaeyeon chậm rãi lắc đầu.
“Tôi, ừm…không giết người như vậy”
“...Ra thế”
Cần phải mất một lúc thì tôi mới hiểu được ý của Jang Chaeyeon.
“...Tôi chỉ làm nó khi cần thiết thôi”
“Tôi biết”
Jang Chaeyeon không phải kiểu người sẽ giết người cho vui.
Tôi gật đầu để bảo rằng cô ấy đừng lo lắng, rồi bắt đầu khám xét bức tranh.
Từ đầu thì nó đã không phải một bức tranh hoàn thiện, nên là cũng chẳng có gì đáng để quan sát kỹ lưỡng.
Trong khi khám xét bức tranh một cách cẩn thận, tôi tìm thấy một dòng chữ được viết bên dưới tấm vải toan.
<Xin hãy đặt một tiêu đề>
Tôi nhìn kỹ bức tranh, nhưng không có cửa sổ trong suốt nào xuất hiện.
“Cánh cửa này đóng chặt rồi”
Song Ahrin, người đang táy máy với cánh cửa từ nãy đến giờ, lẩm bẩm và nhìn tôi.
Trong những lúc như này, cách tốt nhất lại chính là dùng phương pháp đơn giản nhất.
“Cô Chaeyeon”
“...Ừm”
Jang Chaeyeon gật đầu và vươn tay ra, rồi cánh cửa rung lên với một tiếng động lớn.
-Rầm!
Dù vậy, chỉ có tiếng động lớn đó, còn cánh cửa thì vẫn hoàn toàn không chút xê dịch.
“...Hở?”
Jang Chaeyeon lẩm bẩm với giọng bối rối.
“Nó không bị phá hỏng nhỉ?”
Yu Daon lẩm bẩm trong khi gãi trán.
“Với sức mạnh của cô Chaeyeon thì làm sao mà không phá nổi chứ”
-Cốc!
Khi tôi gõ vào cánh cửa bằng nắm tay của mình, một âm thanh liền vang lên.
“Thấy chưa? Nó chỉ là một cánh cửa gỗ bình thường”
Tôi cũng không nhìn thấy gì khác.
“Hay là sức mạnh của cô Chaeyeon bị suy yếu rồi?”
Yu Daon nhìn Jang Chaeyeon, và Jang Chaeyeon lắc đầu trong khi nhìn lại Yu Daon với vẻ mặt lãnh đạm đầy giận giữ.
“Không có chuyện đó đâu”
“Hừm…”
Yu Daon chọc chọc cánh tay của Jang Chaeyeon liền bị đánh vào tay kêu ‘Đau!’ một cái, rồi lại ra lắc cái cửa.
“...”
Song Ahrin đặt tay lên cằm và nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
“Có những thứ trên thế giới này không thể giải quyết được bằng vũ lực”
“Hửm?”
Cô ấy nhìn tôi trong khi táy máy với cánh cửa.
“Nếu tất cả mọi thứ trên thế giới này có thể giải quyết bằng vũ lực thì Phòng Cách ly đã phá hủy mọi thứ rồi”
“Vậy nghĩa là…”
“Ừm. Chắc hẳn phải có một mánh khóe nào đó”
Song Ahrin lẩm bẩm và lướt tay qua cánh cửa.
“Ít nhất thì đó là sự thật theo kinh nghiệm của tôi. Chứ nếu không thì Trưởng Chi nhánh đã tự phá hủy mọi dị thể quản thúc bằng đôi tay của mình rồi”
Không phải đó là sự thật à?
“Dù sao thì, tôi hiểu rồi”
“Ừm. Tôi cũng sẽ suy nghĩ về nó”
Song Ahrin nói vậy trong khi lướt tay dọc theo bức tường.
Tôi rời mắt khỏi cô ấy và nhìn vào tấm vải toan.
Nói thật thì chỉ có một thứ hiện lên trong tâm trí tôi khi cô ấy nói vậy.
<Xin hãy đặt một tiêu đề>
Dòng chữ được viết trên tấm vải toan lọt vào mắt tôi.
“...Tiêu đề”
“Hửm?”
Jang Chaeyeon đi đến chỗ tôi với vẻ mặt bối rối.
“...”
Jang Chaeyeon nhìn dòng chữ trên tấm vải toan.
“Theo anh thì chúng ta có nên quyết định cái này không?”
“...Thành thật mà nói, tôi không biết”
“...”
Jang Chaeyeon lặng lẽ nhìn vào bức tranh, rồi thở dài não nề.
“Có lẽ ta nên làm vậy”
“Cô Chaeyeon……Để tôi làm nhé?”
“Không”
Jang Chaeyeon chậm rãi lắc đầu trước lời của tôi.
“Tôi không muốn anh phải lo lắng về việc của tôi”
“Tôi đâu có lo gì”
“...Tôi sẽ làm nó”
Jang Chaeyeon khẽ mỉm cười, suy ngẫm trong giây lát, rồi hít một hơi sâu.
“Việc sẽ không xảy ra”
Cô ấy lẩm bẩm, và những con chữ liền được khắc lên tấm vải toan.
<Việc sẽ không xảy ra>
-Két…
Cánh cửa mở ra.
“...”
Jang Chaeyeon chau mày, và Yu Daon nhìn về phía sau cánh cửa.
Tôi cũng nhìn vào căn phòng qua vai cô ấy.
Một căn phòng khá tối.
Yu Daon chau mày lẩm bẩm.
“Lần này, có vẻ nó là một phòng điêu khắc…hoặc là thứ gì đó tương tự?”
“Một phòng điêu khắc?”
Nhìn qua vai Yu Daon, tôi thấy được một căn phòng điêu khắc đúng như cô ấy nói.
Quả nhiên, vẫn có một cánh cửa gỗ ở phía cuối, và nó vẫn đóng chặt.
Búa và đục, và nằm giữa chúng là một cơ thể con người.
Cơ thể của một người phụ nữ.
Dù vậy, nó là một cơ thể được làm từ vật liệu giống gỗ hơn là đá.
Nếu phải miêu tả thì nó giống như cơ thể của Chủ Nghĩa Duy Mỹ vậy.
Và quả nhiên, không có thứ gì từ cổ trở lên.
Nó là kiểu như một cái thân dự phòng à?
“Nhưng thứ đang nằm đó là…”
“Đó là một con ma-nơ-canh”
“...Tôi cũng đang định nói đó là một con ma-nơ-canh mà…”
Song Ahrin mở miệng nói, cắt lời Yu Daon, và Yu Daon liền bẽn lẽn lẩm bẩm lại với Song Ahrin.
“Nhưng mà có gì đó kỳ lạ”
“Hửm?”
“Dù mờ nhạt, nhưng tôi có thể cảm nhận được cái tôi từ nó”
Song Ahrin bước đến chỗ con ma-nơ-canh trong khi chau mày.
“Nó cho cảm giác giống với con người”
“Con người?”
“Có thể nói là nó giống như một người đang ngủ say. Có gì đó không đúng. Ta nên cẩn thận để không đánh thức nó”
Song Ahrin bước đi một cách cẩn trọng và nhìn xung quanh.
“...Có gì đó ở đây này”
Và rồi, cô ấy lấy ra một mảnh giấy từ thân con ma-nơ-canh.
“Xin hãy cho tác phẩm này một cái tên”
“Lần này nữa sao?”
Cái này thì có gì mà đặt tên.
Làm sao mà chúng tôi có thể đặt tên cho một thứ chỉ có mỗi phần thân được chứ?
“Tại sao lại phải làm như này?”
“Ai biết”
Song Ahrin trả lời câu hỏi của tôi trong khi chau mày như thể bất mãn về điều gì đó.
“Nói thật, nếu thứ chúng ta đang đối đầu là một dị thể bình thường, tôi sẽ cho anh một lý do”
“...”
“Nhưng như anh đã biết, thứ chúng ta đang phải đối mặt là một kẻ đi ngược với lẽ thường”
“Có thể nghĩ rằng nó chỉ đang chơi đùa với chúng ta thôi, đúng chứ?”
“Thật lòng thì, đúng vậy”
Song Ahrin gật đầu.
“Đó là sự tự tin”
“Tự tin?”
“Tự tin rằng dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, chúng ta cũng sẽ chẳng thể làm hại được nó”
“...”
Đương nhiên là phải tự tin rồi
Tôi nhớ lại lần đầu cả nhóm chạm trán với Chủ Nghĩa Duy Mỹ.
Yu Daon và Song Ahrin tự đâm vào tay bản thân.
Jang Chaeyeon tự đánh chính mình cho đến khi mất ý thức.
Và Chí mạng thì không hoạt động.
Thật lòng thì tôi cũng không muốn chạm trán trực tiếp với thứ đó lần này chút nào.
“...Dù sao đi nữa, trước hết chúng ta cần đặt cho nó một tiêu đề”
“...”
“...”
“...”
Yu Daon, Jang Chaeyeon, và Song Ahrin đồng thời nhìn về đây trước lời của tôi.
“...Tôi phải làm lần này à?”
“Ah, tôi không có gây áp lực cho anh Jaehun gì đâu!”
Yu Daon, để ý ánh mắt của tôi, liền vội vã phẩy tay và đáp lại.
“Chỉ là, anh Jaehun giỏi đặt tên mấy thứ kiểu này hơn tôi thôi…!”
“Tôi cũng nghĩ vậy”
Jang Chaeyeon gật đầu.
“...Mà, tôi, tôi cũng không định gây áp lực cho anh gì đâu…”
Song Ahrin xoắn lọn tóc của mình.
“Chỉ là, trong mấy việc như này, anh lúc nào cũng là người dẫn đầu cả”
“...Được rồi, tôi hiểu rồi”
Ừm, chắc hẳn để tôi làm là đúng mà.
Tôi gật đầu và nhìn con ma-nơ-canh.
Nếu chỉ là một cái tên thì…
“Ma-nơ-canh”
Cánh cửa không mở ra.
“Không phải nó mơ hồ quá à?”
“Cô đang ở đấy ra chỉ đạo các thứ trong khi còn không tự mình đặt tên à? Cô Ahrin có muốn đặt tên cho thứ này không?”
“Không hề, tôi đâu có chỉ đạo gì anh”
Song Ahrin càu nhàu.
“...Chủ Nghĩa Duy Mỹ Số 2?”
Quả nhiên, cánh cửa không mở ra.
Khó thật đấy.
“Chủ Nghĩa Duy Mỹ Hàng Nhái? Phản Chủ Nghĩa Duy Mỹ?”
“...Tôi sẽ luôn tin tưởng anh Jaehun, dù cho khiếu đặt tên của anh có tồi tệ đi nữa!”
“Đợi chút đã. Tôi sẽ làm được ngay thôi”
Yu Daon cố khích lệ tôi, nhưng tôi chẳng còn gì để nói nữa.
Tôi còn chưa nuôi chó bao giờ thì biết lấy cái tên nào để đặt chứ?
Tôi sẽ chỉ làm tốt nhất có thể thôi.
“...”
Nhưng tôi cũng sợ đặt cho nó một cái tên quá hay.
“...Nghệ thuật?”
Trước lời đó, mảnh giấy rơi xuống.
<Minh chứng của Nghệ thuật>
Và rồi, những con chữ được khắc lên mảnh giấy.
-Vút!
<Cảm ơn>
Con ma-nơ-canh biến mất và mảnh giấy rơi xuống.
“...”
-Két…
Cánh cửa mở ra.
“Đến lúc để rời đi rồi”
Chúng tôi đã tìm thấy Trưởng phòng, nên là bây giờ chỉ cần tìm cách thoát khỏi đây nữa thôi.
“Vậy thì để tôi dẫn đầu nhé?”
Yu Daon lại quay về cánh cửa.
“...Hở?”
Cô ấy thốt ra một giọng hoang mang.
“Sao vậy?”
“Không, thứ đó”
Yu Daon lẩm bẩm và nhìn về trước.
“...”
Jang Chaeyeon, theo sau cô ấy và nhìn về trước, liền hít một hơi sâu.
Vẻ mặt của cô ấy trở nên tái xanh, rồi cô ấy sớm che miệng lại bằng hai tay.
Tôi nhìn vào từ sau lưng Jang Chaeyeon.
Ở đó là con ma-nơ-canh vừa nãy mới ở đây.
Và ở trên nó là một cái đầu người.
“...”
Vấn đề là tôi không thể thấy cái đầu một cách rõ ràng, như thể mắt tôi đã bị che đi bởi một lớp làm mờ vậy.
“...”
Kể cả khi tôi nheo mắt lại, khuôn mặt vẫn bị nhiễu đi, như thể mắt tôi đang ‘từ chối nhìn nó’.
Một cửa sổ trong suốt hiện ra trước mắt tôi.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Minh chứng của Nghệ thuật]
[Tuổi: Vừa được tạo ra]
[Đặc trưng: -]
[Khả năng: -]
[Tiểu sử: Một kiệt tác, được sinh ra tại đây]
[Điểm yếu: -]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
“...Chị…?”
Jang Chaeyeon lẩm bẩm một cách sững sờ.
Chị?
-Rẹt!
Tiếng nhiễu vang lên.


7 Bình luận