• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 189: Tiếng vọng của không gian bị lãng quên

0 Bình luận - Độ dài: 2,071 từ - Cập nhật:

Tôi nghe được rằng có một thứ gọi là Hiệu ứng theo dõi ánh nhìn.

Điều này thường xảy ra khi nhân vật trong tranh nhìn về một hướng.

Nó là một hiệu ứng nói rằng mắt của người nhìn sẽ dõi theo hướng mà nhân vật trong tranh đang nhìn. [note73587]

Nói cách khác, nếu nhân vật trong tranh đang nhìn thẳng về trước, nhân vật đó lúc nào cũng sẽ trông như đang nhìn thẳng vào ta dù cho ta có đứng nhìn từ góc nào đi nữa.

Nói theo cách đơn giản thì…

“...”

Tôi chạm mắt với những con người trong tranh đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi.

Khi tôi đi sang bên, ánh mắt của họ đi theo tôi, và ngược lại, khi tôi ngả người về sau, ánh mắt của họ vẫn đi theo tôi.

“Không phải những người đó đang nhìn chúng ta sao?”

Yu Daon chỉ vào bức tranh.

“Đồ ngốc. Bức tranh vốn dĩ được vẽ ra để nhìn chúng ta mà”

Và Song Ahrin thở dài khi thấy Yu Daon như vậy.

“...”

Yu Daon bĩu môi và nhìn bức tranh một lần nữa.

“...Ưm”

Và rồi, Yu Daon nắm lấy tay áo của tôi.

“Anh Jaehun”

“Ừm”

“...Bức tranh đã biến đổi rồi thì phải?”

“Hửm?”

Tôi ngẩng đầu nhìn bức tranh trước lời của Yu Daon.

“...Thật này”

95f85113-1897-40dd-a6fb-293ba29e819c.jpg

Những người vừa nãy mới chỉ đang nhìn chúng tôi, giờ đã cười tươi đến mức như muốn rách cả miệng trong khi nhìn chúng tôi.

“...Cảm giác tồi tệ thật đấy”

Song Ahrin lẩm bẩm, và Jang Chaeyeon chau mày trong khi nhìn bức tranh rồi vỗ vào vai tôi.

“Này, có gì ở đây”

Khi nhìn sang bên cạnh theo lời của Jang Chaeyeon, tôi thấy được một bảng giải thích với những con chữ được mạ vàng mà ta có thể tìm thấy tại bất cứ triển lãm nghệ thuật nào.

“...Mới lúc nãy thôi nó không có ở đó đâu nhỉ?”

“Không có đâu”

Quả nhiên.

Có điều gì đó ở đây mà tôi vẫn chưa biết.

Tạm thời, tôi quyết định đọc qua bảng giải thích.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

<‘Đám đông’ là tác phẩm để khám phá thứ cảm xúc khó chịu ẩn chứa đằng sau những nụ cười mang tính hình thức.>

<Nhiều người đang mỉm cười hướng về người xem cùng một lúc, nhưng nụ cười của họ không chứa đựng sự ấm áp, mà là một thứ áp lực kinh dị, gượng ép.>

<Những khuôn mặt bị biến dạng đôi chút, và mỗi nụ cười đều gượng gạo một cách thiếu tự nhiên, tạo cảm giác giống như một cái mặt nạ.>

<Tác phẩm này gợi về sự mâu thuẫn trong cảm xúc và áp lực của ánh nhìn tập thể, tạo ra một cảm giác bất an mơ hồ.>

<Người xem được dẫn đi chiêm ngưỡng phía sau thứ cảm xúc phổ biến là nụ cười và đặt ra câu hỏi, ‘Tại sao nụ cười của họ lại khiến mình cảm thấy khó chịu vậy chứ?’>

<Qua đó, ta nhận ra rằng nụ cười không nhất thiết phải biểu hiện một cảm xúc tích cực.>

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Nó khác xa so với những gì mắt tôi nhìn thấy.

Tôi nhìn bức tranh một lần nữa.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Đám đông]

[Tuổi: -]

[Đặc trưng: X]

[Khả năng: X]

[Tiểu sử: Những kẻ ngu dốt này ngưỡng mộ bao nhiêu người?]

[Điểm yếu: Đốt bức tranh. Đương nhiên, những người ở trong cũng sẽ chết]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Không phải đây là cảm giác có ai đó đang làm tôi rối trí à?

“...”

Tôi nhìn về sau.

Bóng tối vô tận trải ra trước mắt tôi.

Tất cả những gì tôi nhìn thấy trước mặt chỉ là một bức tranh duy nhất.

Phía sau thì là bóng tối sâu thẳm và những bức tranh treo lên tường.

“...”

Tôi nghĩ đến việc đốt cháy bức tranh trước mặt mình, nhưng lại không thể vì những gì được viết trong phần điểm yếu.

Nếu có một vấn đề…

“Có lối nào rẽ sang bên cạnh trên đường chúng ta đến đây không?”

“Không”

Jang Chaeyeon lắc đầu đáp lại câu hỏi của tôi với một giọng sắc lẹm.

“Chúng ta chỉ có thể đi đến đây”

“...Chúng ta có nên quay lại không?”

“Không”

Ngay khi tôi vừa nói xong, Yu Daon liền lắc đầu và đáp lại với một giọng kiên định.

“Cô Daon?”

“...Tôi ngửi thấy gì đó”

Yu Daon quay về sau, nhắm mắt lại, và ngửi.

“Nó có múi rất…ừm, tăm tối”

“Chúng ta sẽ không quay trở lại”

Dù đó là một câu nói rất trừu tượng, tôi quyết định sẽ tin vào Yu Daon.

Sau cùng, khứu giác của cô ấy đã cứu mạng chúng tôi không chỉ một lần.

“...Trước hết, tôi sẽ giải thích về thứ này”

Tôi bắt đầu giải thích về bức tranh cho những người khác.

Song Ahrin chau mày, Yu Daon nghe tôi nói với vẻ mặt điềm tĩnh, và Jang Chaeyeon lắng nghe với biểu cảm nghiêm nghị.

“...Dù sao thì, đó là cảnh tượng mà tôi hiện đang nhìn thấy”

Cảm giác nóng bức khó chịu khi đứng giữa đám đông vẫn không thuyên giảm.

Trong bầu không khí khó chịu đến mức đổ mồ hôi đó, Jang Chaeyeon lên tiếng.

“Tôi có ý này”

“Ừm”

“...Bên đó”

Cô ấy chỉ vào bức tranh trước mặt chúng tôi.

“Ta đi vào trong đi”

“...Hả?”

“Nếu những gì anh nói là đúng, điều đó nghĩa là hiện đang có người ở trong bức tranh”

“Đúng…vậy?”

“Ở đây nóng nữa”

“...Phải ha”

“Vậy thì chúng ta chỉ cần đưa những người kia ra khỏi bức tranh, hoặc là chúng ta có thể đi vào đó”

“...”

Tôi hiểu ý Jang Chaeyeon muốn nói rồi.

Tóm lại, do là có người ở trong bức tranh, chúng tôi có thể xé mở nó và đưa những người kia ra, hoặc là chúng tôi có thể đi vào trong.

“Vấn đề là bằng cách nào…”

Tôi nhìn Jang Chaeyeon với vẻ mặt bối rối, và cô ấy chỉ vào mắt mình rồi mắt tôi.

“Nhìn, xé”

“...À”

Một cửa sổ trong suốt hiện ra trước mắt tôi.

[Xé tọa độ - Còn 3 lần]

Tôi hoàn toàn hiểu ý của Jang Chaeyeon rồi.

Khung cảnh trước mắt tôi biến thành một bảng kẻ ô.

“...”

Bức tranh đó đang vặn vẹo một cách kinh khủng.

“...”

Jang Chaeyeon cũng nhìn thấy nó sao?

Cô ấy vươn ra…

-Roẹt!

Và khi cô ấy siết tay lại, âm thanh thứ gì đó xé toạc phát ra từ bức tranh, để lộ một cái lỗ đen ngòm.

Nhưng chỉ trong thoáng chốc…

“Ư, oaaaaa!”

“Này, đợi, chuyện gì đang…gư!”

Cơ thể của chúng tôi bắt đầu bị hút vào cái lỗ.

Yu Daon và Song Ahrin hét lên, còn Jang Chaeyeon thì điềm tĩnh nắm lấy tay tôi.

“Ta đi nào”

“Kể cả khi không muốn thì chúng ta vẫn phải đi thôi”

“Ừm”

Jang Chaeyeon mỉm cười dịu dàng, và chúng tôi bị hút thẳng vào trong bức tranh.

***

“Đau!”

“Đau!”

“...”

“Ôi trời”

Một âm thanh trầm đục vang lên, Yu Daon rơi xuống trước, rồi đến Song Ahrin, người đang ngồi lên Yu Daon, vừa đứng dậy vừa xoa mông mình.

“...Hình như là tôi bị gãy xương cụt rồi”

“Tôi nghĩ là xương sống của mình bị vẹo rồi thì phải?”

Yu Daon nói vậy một cách điềm tĩnh và đứng dậy, rồi một tiếng răng rắc vang lên từ lưng của cô ấy.

“...”

“Cô Ahrin, không phải là cô nên giảm cân đi à?”

“Tôi gầy hơn cô đấy?”

“Cô đã tự mình lên cân chưa?”

“Tôi nhìn cô là biết thừa rồi!”

Jang Chaeyeon nhìn tôi, phớt lờ hai người lại đang bắt đầu cãi nhau.

“Anh có sao không?”

“Tôi ổn”

Nói thật thì trước khi ngã xuống, Jang Chaeyeon đã từ từ hạ tôi xuống bằng niệm động lực nên là tôi không bị sao cả.

“Cảm ơn cô”

“...”

Cô ấy khẽ mỉm cười, và hai người kia nhìn tôi sau khi có vẻ là đã cãi nhau xong.

“...”

Tôi nhìn xung quanh.

Nơi đây khác với trước đó.

Vẫn là những bức tranh được treo trên tường và sàn đá cẩm thạch, nhưng điểm khác biệt lớn nhất là…

“...Con người”

Jang Chaeyeon lẩm bẩm bên cạnh tôi.

Đúng như cô ấy nói.

Có vài người đang đứng đây đó ngắm những bức tranh.

Điểm chung là họ đều đang nhìn những bức tranh với vẻ mặt say mê.

Họ tập trung đến nỗi mà ngay cả khi chúng tôi vừa rơi từ trên trần xuống, không có một ai nhìn về hướng này.

“Xin lỗi…”

Sau cùng, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài tiếp cận và bắt chuyện với những người đó.

Tôi nhìn người đang ở gần mình nhất.

Một người phụ nữ đang thẫn thờ nhìn chằm chằm vào một bức tranh.

“Xin lỗi…”

“...”

“Xin lỗi…”

Không có phản hồi.

Những lúc như này, ta cần phải nhờ đến chuyên gia.

“Cô Ahrin”

“Hiểu rồi”

Có vẻ là đang bị đau kha khá, Song Ahrin vừa xoa hông mình vừa bước đến chỗ những người kia.

“...”

Cô ấy hơi chau mày và vỗ vào vai người phụ nữ, và cô ấy liền lấy lại ý thức với một tiếng ‘Hở?’.

“Nơi, nơi này là…”

“Nơi đây là bên trong một bảo tàng nghệ thuật”

“Tôi, tôi…làm sao…?”

Người phụ nữ lẩm bẩm và nhìn xung quanh.

“Tôi đã định đến đây thưởng thức nghệ thuật cùng với một người bạn…”

“...”

“Và rồi…”

Mắt cô ấy đảo quanh, rồi chúng lại dần trở nên mơ màng trở lại.

“Ah, thật tuyệt đẹp làm sao…”

“Thưa cô!”

-Bộp!

Song Ahrin vỗ tay, nhưng người phụ nữ đã nhanh chóng quay lại với bức tranh như thể cô ấy còn chẳng quan tâm.

Vẻ mặt của cô ấy tràn đầy say mê.

“...Không được rồi”

Song Ahrin, sau khi vỗ vào vai người phụ nữ nhiều lần, lắc đầu. 

“Cô ấy không còn nghe nữa”

“Nghĩa là thôi miên không bị vô hiệu à?”

“Từ đầu thì nó đã không phải thôi miên rồi”

Song Ahrin thở dài và nhìn xung quanh.

“Đó là niềm khao khát vẻ đẹp thuần khiết”

“...”

“Nếu là tẩy nào thì tôi đã có thể phá nó rồi”

Song Ahrin nghiến răng.

“Cô ấy chỉ thật lòng nghĩ rằng thứ đó đẹp thôi”

“Có thể bóp méo nhận thức không?”

“Tôi đã thử, nhưng vì cảm quan về cái đẹp đã bị bóp méo, ngay từ đầu đã chẳng làm được gì rồi”

“...”

Tôi hướng mắt về bức tranh mà người phụ nữ đang nhìn.

2944dc9c-0680-41c4-8588-c4d9f0b1427a.jpg

Một khung tranh lớn vẽ một cái đầu người được treo phía trên chiếc giường đã tan chảy như sáp nến.

Và cái đầu bên trong khung tranh đang nhìn thẳng về trước một cách vô cảm.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

<‘Tiếng vọng của Không gian bị lãng quên’ mang đến cho ta một cảm giác an tâm thông qua cảnh tượng quen thuộc nhưng đồng thời cũng lệch lạc.>

<Những món đồ và con người thường thấy được sắp đặt trong hình dạng có chút méo mó, khiến cho ta cảm giác như thể đang nhớ lại một cảnh tượng mà mình thực sự đã nhìn thấy ở trong ký ức.>

<Màu sắc của nó hài hòa và trong trẻo, gợi nhớ đến một không gian có thể đã tồn tại trong quá khứ.>

<Tác phẩm này khiến người xem phải đặt câu hỏi, ‘Mình thực sự đã nhìn thấy cảnh tượng này rồi sao?’, và dẫn họ vào cuộc tìm kiếm mảnh ký ức được chôn sâu trong tiềm thức.>

<Những người đã tìm thấy ký ức của mình sẽ hướng đến đó. Để tìm vẻ đẹp đích thực.>

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Và rồi, một cửa sổ trong suốt hiện ra trước mắt tôi.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Phòng Địa ngục]

[Tranh sơn dầu, vải toan, kết hợp với sáp nến]

[100 X 80 cm]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

“...”

Nhiều người đang nhìn ngắm từng bức tranh và biểu lộ sự thán phục của mình.

Tại đó, chỉ có chúng tôi là vẫn còn đang tỉnh táo.

Ghi chú

[Lên trên]
Có thể đang nói đến Hiệu ứng Mona Lisa
Có thể đang nói đến Hiệu ứng Mona Lisa
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận