“Ôi trời, xong rồi”
“Xong sớm hơn chúng ta nghĩ nhỉ”
Kết thúc bài kiểm tra, cuối tháng cũng đã đến ngay sau đó.
Cuối tháng nghĩa là, ngược lại, chúng tôi sẽ phải làm nhiều việc hơn.
-Cạch!
Ngay khi tôi vừa nhấn enter, bảng dữ liệu cũng đã hoàn thành.
“Gư…”
Cuối cùng cũng xong việc tính lương cuối tháng rồi.
Dù không phải là cuối cùng cũng xong.
Tôi duỗi người và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mặt trời đang từ từ lặn xuống.
Và cả…
“Hà…”
“Mệt quá đi…”
“Gư…”
Song Ahrin, Jang Chaeyeon, và Yu Daon đang ngồi bệt ra ghế, hoàn toàn kiệt sức.
“Đau đầu”
“Công việc giấy tờ xong nhanh cũng tốt…nhưng có cảm giác nó đã khó hơn ấy nhỉ…”
“Đó là bởi hai người không làm việc đang hoàng từ trước tới giờ đấy”
Dù tôi có dịu dàng đến thế nào đi nữa, tôi vẫn cần phải chỉ ra điều này.
“Hai người cần phải giúp đỡ với công việc nhiều hơn kể từ bây giờ, được chứ?”
“Ừm…”
“Vâng…”
Tôi nhìn hai người đáp lại tôi với giọng uể oải, rồi hướng sự chú ý của mình đến giọng nói ở sau.
“Công việc tính lương tháng này đặc biệt khó nhỉ”
“Do là có mấy đợt thăng chức và điều chuyển nhân sự mà”
Tôi để ý đến lời lẩm bẩm của Song Ahrin và đáp lại.
Dù vậy, cô ấy có vẻ đã đỡ hơn so với vài ngày trước.
Cũng đã có kha khá đợt điều chuyển nhân sự sau khi khóa giáo dục kết thúc.
Tôi nghe được rằng một vài người đã bị điều chuyển từ Phòng Kế toán sang Phòng Quản thúc, và ngược lại, một vài người từ Phòng Cách ly đã bị chuyển sang Phòng Tiếp thị.
“Dù sao thì, chúng ta đã vượt qua quý này rồi”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, tắt máy tính, và nhìn đồng hồ.
6:15 tối.
Có mỗi mười lăm phút thôi thì vẫn chưa đủ để gọi là tăng ca.
Tôi đã định hỏi Trưởng Chi nhánh về bài kiểm tra.
Vấn đề là cô ấy hiện đang công tác ở Chi nhánh Úc, và còn mang theo cả Phòng Cách ly.
Ai là người sẽ lo liệu mấy biến cố nếu chúng xảy ra khi mà cô ấy đi công tác xa chứ?
…Chẳng lẽ lại là chúng tôi.
Tôi lắc đầu và lấy ra điện thoại từ trong túi.
Trưởng Chi nhánh có gửi tin nhắn cho tôi, gì vậy nhỉ?
Không lâu sau, tin nhắn mà Trưởng Chi nhánh đã gửi cho tôi hiện lên màn hình.
<Cậu Kim Jaehun~ *^^* Ngày tốt lành *^^* .>
<Như đã nói với cậu trước đó, Trưởng Bộ phận cũng đang lo lắng lắm đấy.>
<Tuy nhiên, biến cố luôn tìm đến những người hùng~^^>
<Trưởng Bộ phận cũng biết là cậu Kim Jaehun thu hút những biến cố.>
<Nếu có gì xảy ra, cậu có thể liên lạc với Trưởng Bộ phận thông qua danh thiếp của ông ấy *^^*>
<Dù sao thì, nhớ là phải luôn giữ gìn sức khỏe đấy nhé~!~! *^^*>
<May mắn sẽ đến với cậu nếu cậu mỉm cười~ *^^*>
Ở dưới là biểu tượng lá phong rơi.
Cảm giác khi nghĩ đến Trưởng Chi nhánh nhìn chẳng khác gì đang trong độ tuổi 20 lại gửi mấy tin nhắn như này đúng là lạ thật đấy.
Cô ấy trông không già đến vậy khi nói chuyện, nhưng tại sao cô ấy lại già như này khi nhắn tin nhỉ?
Khi tôi cho điện thoại vào túi và chuẩn bị cất đồ…
“À, Jaehun”
“Vâng, Trưởng phòng”
Trưởng phòng vẫy tay gọi tôi.
“Cậu có biết gì về nghệ thuật không?”
“Nghệ thuật sao ạ?”
Tại sao tự nhiên lại nhắc đến nghệ thuật ở đây.
“Thì là, nghệ thuật ấy”
“Nghệ thuật…”
Tôi không biết gì về nghệ thuật cả.
Nhưng tôi biết một dị thể quản thúc ám ảnh với nghệ thuật.
Bụng tôi hơi quặn lại trước đoạn ký ức đột nhiên ùa về.
“Em cũng không biết gì ạ”
“Thật sao? Chà, ta nghe được rằng một nghệ sĩ nào đó đang tổ chức một triển lãm giới hạn lần này, và nó rất nổi tiếng ấy?”
“Vậy sao ạ?”
“À, ừm. Người đó là một nghệ sĩ vô danh. Dù sao thì…”
“...”
Có gì đó không đúng.
“Trưởng phòng”
“Hửm?”
“Khi anh nghĩ đến người nghệ sĩ đó, anh có cảm thấy cực kỳ tồi tệ, và muốn chạy đi hay là không muốn đến đó không ạ?”
“...Hừm”
Trường phòng nhắm mắt lại tập trung rồi lắc đầu.
“Không, ta hoàn toàn không cảm thấy như vậy?”
“Thật chứ ạ?”
Có lẽ do đã có quá nhiều biến cố khủng khiếp liên quan đến nghệ thuật dạo gần đây, tôi liền cảm thấy bất an trước tiên.
“Này, làm gì phải lo lắng vậy”
Như thể đọc được biểu cảm của tôi, Trưởng phòng cười khúc khích và phẩy tay.
“Có rất nhiều vở nhạc kịch đang được biểu diễn ngay lúc này”
“...”
“Và có vô số triển lãm nghệ thuật ngoài kia cơ mà, làm gì mà phải lo lắng thế? Nếu cậu nghĩ rằng mọi thứ trên thế giới này đều liên quan tới dị thể quản thúc thì đấy gọi là hoang tưởng rồi đấy”
“Cái đó…đúng thật ạ”
Trưởng phòng không nói gì sai cả, nhưng việc tôi, Kim Jaehun, đang nghe nó thực sự không ổn chút nào.
Nói như này có hơi thảm hại, nhưng tôi thường hay bị cuốn vào mấy biến cố.
“Dù sao đi nữa, ta hoàn toàn không cảm thấy tồi tệ như lần trước đâu, nên là cậu không cần phải lo lắng”
“Thật sao ạ?”
“Thật đấy. Và khi không có cậu ở quanh, ta cũng đã tham gia rất nhiều hoạt động nghệ thuật với gia đình mình mà”
Trưởng phòng gật đầu một cách tự tin trong khi nói vậy.
“Ta đã nhìn qua mấy tấm ảnh chụp của các tác phẩm, và nó thực sự rất đẹp. Ta nghĩ là mình hiểu tại sao mọi người lại gọi đó là nghệ thuật rồi”
“Anh có ảnh không ạ?”
“Trong thời buổi này thì không phải sẽ lạ hơn nếu không có ảnh à?”
Công nhận.
Tôi tìm kiếm bức ảnh trên mạng theo lời của Trưởng phòng.
Một bức tranh vẽ hoa hướng dương, và một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp.
Dù không biết gì về nghệ thuật, tôi có thể nói rằng chúng đã được vẽ rất tốt.
“Thế nào? Không phải chúng được vẽ rất đẹp sao?”
“Đúng…là như vậy ạ”
Tôi chỉ có thể gật đầu trước lời của Trưởng phòng.
Chúng quả thực là những bức tranh được vẽ rất đẹp.
“Dù sao thì, ngay mai ta sẽ xin nghỉ phép”
“Ngày mai ạ?”
“Sao không? Thật lòng thì chúng ta đã hoàn thành tất cả công việc cuối tháng rồi, nên chẳng có lý do gì không làm vậy cả”
“Đúng thật ạ”
Nhưng mà nhanh như vậy sao?
Trưởng phòng nhún vai như thể đã nhận ra ẩn ý đằng sau ánh mắt của tôi.
“Mấy đứa nhóc nhà ta muốn đi xem nên là ta đã mua vé, và ta đã mua đủ cho gia đình cùng thưởng thức”
“...Anh không định đưa em tấm vé nào vì có thừa đâu nhỉ?”
Những tấm vé đến với tôi bằng cách này thường có vấn đề.
Tôi nhìn về phía Song Ahrin.
“...Cái gì?”
Cô ấy lẩm bẩm, lảng tránh ánh mắt của tôi, như thể đã nhớ ra sự kiện Quý cô đỏ thẫm.
“Không có đâu. Ta chỉ có đủ cho gia đình mình, vậy thì ta lấy ra cái nữa cho cậu từ đâu được chứ?”
“Cảm ơn anh”
Được rồi, Trưởng phòng cũng không đưa tấm vé nào cho tôi cả.
Tôi gật đầu trong khi nhìn Trưởng phòng đang nhìn tôi với vẻ mặt bối rối.
“Dù sao thì, anh đi chơi vui vẻ ạ”
“Ừm, ngay mai cậu cứ ở văn phòng và biển thủ chút lương đi”
Và như vậy, một ngày không có công việc cuối tháng và Trưởng phòng đã đến.
***
“...”
“...”
“...”
“...Mọi người muốn uống cà phê không?”
“Vâng…”
“Ừm”
“Cũng được…”
Đi làm ngày tiếp theo sau khi hoàn thành một dự án lớn cũng không tệ lắm.
Cũng không có gì để làm, và mọi người đều cảm giác rằng mình đã hoàn thành một việc gì đó lớn, nên là bầu không khí cũng tốt.
“Cô Ahrin”
“Ừm”
Song Ahrin nhìn tôi khi được gọi.
“Chúng ta đi mua cà phê chứ?”
“Tôi cũng đi được này”
“Tôi nữa!”
“Tôi sẽ đi với cô Ahrin”
Hai người họ liền ngồi xuống ghế trước lời nói kiên định của tôi.
Khi tôi đang tiến ra cửa cùng với Song Ahrin…
“Cô Ahrin”
Yu Daon gọi Song Ahrin.
“Cố lên”
Cô ấy giơ nắm đấm lên với một nụ cười.
Biểu cảm của Song Ahrin rạn nứt trước hành động đó, và cô ấy dậm mạnh chân rời đi.
“Đợi đã, cô Ahrin!”
Tôi đuổi theo Song Ahrin.
Sau khi đi dọc theo hành lang với vẻ mặt khó chịu thêm một phút hay gì đấy, Song Ahrin quay về sau và nhìn tôi.
“Cô Daon đang lo cho cô Ahrin thôi mà”
“...Tôi không nghĩ vậy”
Song Ahrin lẩm bẩm và thở dài rồi nhìn tôi.
“Anh nuông chiều Tóc Đen quá đấy”
“Đâu có chuyện đó…”
“Không. Anh thực sự quá dễ dãi với Tóc Đen”
“Tôi ấy hả?”
“Đúng hơn là anh quá khắt khe với tôi”
“Tôi đã bao giờ như vậy đâu?”
“Nếu tôi bảo là anh khắt khe với tôi thì nó là như vậy”
Song Ahrin mở to mắt nhìn tôi.
“Đã dịu dàng với Tóc Trắng, dịu dàng với Tóc Đen rồi, vậy thì hãy dịu dàng với tôi luôn đi”
Cô ấy cuối cùng cũng mất trí rồi à?
Trong giây lát, suy nghĩ đó thoáng qua tâm trí tôi, nhưng rồi Song Ahrin nhìn tôi, vỗ vào vai tôi, và cười khúc khích.
“Tôi ổn mà”
“Cô nhìn tốt hơn trước rồi”
“...”
Cô ấy mỉm cười sau khi nghe những gì tôi nói.
“Tôi vẫn luôn cố gắng mà”
“...”
“Theo một cách nào đó, có thể Tóc Đen nói đúng, dù mình không muốn thừa nhận điều đó chút nào”
“Hửm?”
“Không có gì”
Cô ấy lẩm bẩm gì đó, rồi đi ra sau và đẩy vào lưng tôi.
“Anh còn ở đấy làm gì? Mau đi nhanh lên”
“Đợi đã, cô Ahrin—”
“Thôi nào, nhanh lên!”
Tôi quay về sau và nhìn vẻ mặt của Song Ahrin.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Song Ahrin]
[Tuổi: 21]
[Đặc trưng: Thôi miên]
[Khả năng: Điều khiển rối]
[Tiểu sử: Cô ấy muốn bạn để cô một mình lúc này. Đó là mong muốn của cô]
[Điểm yếu: Hãy tạm thời quan sát trước đã]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Mắt tôi cũng chẳng giúp được gì lần này cả.
Dù vậy, biểu cảm trên gương mặt của cô ấy khi cô đẩy vào lưng tôi đã tốt hơn nhiều so với tuần trước.
***
Ngày tiếp theo.
“...”
“Đã quá 10 giờ sáng rồi, nhưng mà Trưởng phòng vẫn chưa đến…”
Yu Daon lẩm bẩm và nhìn về chỗ của Trưởng phòng.
Đúng như cô ấy nói, Trưởng phòng vẫn chưa đến.
Tôi gọi cho Trưởng phòng.
Chỉ có tiếng chuông điện thoại mà không có phản hồi.
“...Đợi một chút”
Trong trường hợp này, tôi nên gọi cho Trưởng Chi nhánh.
Tôi bấm số của Trưởng Chi nhánh.
Một lần nữa, không có phản hồi.
“...”
“Chúng ta có nên đi tìm ông ấy không?”
Tôi lắc đầu trước câu hỏi của Jang Chaeyeon.
“Hãy chờ thêm chút nữa”
Cũng không phải là Trưởng phòng chưa bao giờ đến muộn.
Mới chỉ là buổi sáng, và chúng tôi cũng chỉ mới đến làm được một tiếng.
Có chờ thêm một tí cũng không phải quá muộn.
***
Trưởng phòng vẫn chưa đến kể cả sau bữa trưa.
Tôi tra địa điểm của triển lãm nghệ thuật bằng điện thoại của mình.
Sau khi xác nhận rằng địa chỉ là Bảo tàng Nghệ thuật Quốc gia, tôi nhìn những người khác.
“...Tôi sẽ đến Bảo tàng Nghệ thuật Quốc gia một lúc”
“Ta đi cùng nhau đi”
Jang Chaeyeon đứng cạnh tôi không chút do dự.
“Tôi cũng sẽ đi!”
“Tôi nữa”
Yu Daon và Song Ahrin cũng ra đứng cạnh tôi.
“...”
Thật lòng thì, tôi thực sự biết ơn ba người họ vì họ đã luôn đồng hành cùng tôi.
“Ta đi thôi”
Trưởng phòng, xin đừng gây rắc rối nào ạ.
***
“...Ồ”
Jang Chaeyeon thốt lên một tiếng thán phục.
Tôi cũng có suy nghĩ tương tự.
“Có nhiều người…quá nhỉ…?”
Yu Daon lẩm bẩm.
Công nhận.
Có rất nhiều người đang đứng quanh lối vào.
Cảm giác giống như hồi Quý cô đỏ thẫm vậy.
Vô số người đang đưa ra tấm vé của mình và đi vào trong.
“Chúng ta có nên đi vào luôn không?”
“Nhưng chúng ta đâu có vé?”
Đúng như Jang Chaeyeon chỉ ra.
Chúng tôi không có cách nào để đi vào khi không có vé.
Nếu đã vậy…
“...Chúng ta đợi chút chứ?”
Kể cả sau giờ đóng cửa, nhiều người vẫn tiếp tục đứng quanh lối vào.
Trưởng phòng vẫn chưa đi ra.
Không, đúng hơn là không có ai đi ra cả.
Cho đến tận lúc mặt trời lặn, tôi không nhìn thấy một người nào đi ra khỏi viện bảo tàng.


12 Bình luận