-Soạt!
Tôi dẫm lên vụn đá dưới chân mình.
Đầu tôi cứ xoay mòng mòng cả lên.
Là bởi vì thiếu oxy sao?
Tôi hướng tầm mắt của mình xuống dưới.
Ở dưới chân tôi là vô số những bậc thang.
Tôi đã lên được đây từ khi nào vậy?
“Anh Jaehun?”
“À, ừm. Tôi ổn mà”
“Anh có chắc là không cần nghỉ ngơi không?”
Yu Daon nhìn tôi một cách lo lắng.
“...Hay là chúng ta nghỉ năm phút đi?”
“Chúng ta nghỉ mười phút cũng không sao đâu”
Yu Daon mỉm cười và ngồi xuống cạnh tôi.
Ở khoảng cách mà tôi có thể cảm nhận được thân nhiệt của cô ấy, tôi hướng ánh mắt về trước cùng Yu Daon.
Những tòa nhà xập xệ lọt vào tầm mắt của tôi.
Sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này vậy?
***
Biến cố đã kết thúc một cách tốt đẹp.
Không, thật lòng thì chẳng tốt đẹp chút nào cả.
“Chuyện, chuyện gì đang xảy ra đây? Mình chỉ vừa mới đến bảo tàng nghệ thuật thôi mà…”
“Thời gian, sao lại đã giờ này rồi?”
Mọi người lẩm bẩm một cách hoang mang trong khi nhìn xung quanh.
“Mấy người bảo thiếu nhân sự là sao hả? Vậy thì đi mà tuyển thêm người đi. Mấy người bảo là cống hiến vì nhân loại cơ mà, thiếu nhân sự thì là cống hiến ở chỗ nào hả? Thứ lố bịch!”
Song Ahrin, người đang thực sự cáu giận, thở dài não nề và nhìn tôi.
“Đợi chút”
“Sẽ vất vả lắm đó”
“Đâu có ai khác ngoài tôi làm được việc này”
Song Ahrin lẩm bẩm và vươn tay ra.
Sắc mặt của cô ấy trở nên xanh xao, và cô ấy sớm bắt đầu thở hổn hển.
Đồng thời, vô số người đứng dậy tại chỗ, thẫn thờ nhìn chằm chằm vào không trung, rồi bắt đầu bước đi.
Không lâu sau, chỉ còn lại những thành viên Phòng Nhân sự ở đây.
Song Ahrin hít một hơi sâu và trưng ra vẻ mặt bối rối.
“...Lạ thật đấy…?”
“Sao vậy?”
“Không, chỉ là, nó khó, nhưng mà không khó”
Vậy nghĩa là sao?
Khi tôi nhìn chằm chằm vào Song Ahrin, cô ấy liền rên rỉ.
“Thì là, anh nhớ khi chúng ta chạm trán với Quý cô đỏ thẫm tại nhà hát không?”
“Ừm”
Làm gì mà không nhớ được chứ?
Khi tôi gật đầu, Song Ahrin cũng gật đầu lại.
“Lúc đó, chỉ mỗi việc thôi miên tất cả những người ở trong nhà hát đã làm tôi tưởng như mình sắp chết rồi cơ”
“Ừm”
Thực chất, hiện tại cô ấy cũng đang thở hổn hển với khuôn mặt tái nhợt.
“Bây giờ thì tôi vẫn mệt đến chết, nhưng mà tôi chưa chết thật”
“Điều cô muốn nói là?”
“Nếu như ban đầu mà tôi đã cố thôi miên ngần này người trong một hơi thì cũng không lạ gì nếu tôi chảy máu mũi hay là gục ngay tại chỗ” rồi
“...Đúng thật”
Khi nghĩ về nó, tôi phải công nhận là điều đó đúng thật.
Nếu Song Ahrin của khi đó phải thôi miên ngần này người thì cô ấy đã không thể nào chịu nổi rồi.
“...Chẳng lẽ là tôi đã trưởng thành rồi?”
“Chiều cao của cô vẫn thế mà”
“Đừng có mà trêu tôi”
Song Ahrin đánh vào lưng tôi.
“Dù gì đi nữa, điều tốt thì vẫn tốt mà”
“Phải ha”
Song Ahrin thở dài não nề và nhìn đám đông.
“Cơ mà đang có chuyện gì xảy ra vậy nhỉ?”
“Cô Ahrin không biết sao?”
“Làm sao mà tôi biết hết mọi thứ được chứ?”
Jang Chaeyeon đang đẩy mọi người đi và Yu Daon đang kiểm tra xem có thiếu mất người nào hay không.
“Hướng này”
“Hướng này nè!”
Trong khi hai người họ tiễn những người khác đi, tôi bước đến chỗ Trưởng phòng.
“Ồ, là Jaehun à”
“Trưởng phòng, anh có nhớ gì không?”
“...Ta không nhớ gì cả”
Trưởng phòng lắc đầu với tôi.
“Nhưng ta đại khái đoán được đã có chuyện gì xảy ra rồi. Khi thức dậy, ta cảm nhận được sàn nhà lạnh lẽo, rồi còn có cả mặt của mấy đứa nữa”
“Anh nói vậy thì có khác nào nói là bọn em chỉ toàn có mặt khi có chuyện gì đó xảy ra ạ?”
“Còn không phải à?”
“...”
Tôi không có gì để nói cả.
“Dù sao thì, ta nghĩ là mình biết chuyện gì đã xảy ra rồi”
Với một tiếng rên rỉ, Trưởng phòng đứng dậy tại chỗ.
“Ta sẽ giúp mấy đứa”
“Em cảm ơn ạ”
Cùng với sự trợ giúp của Trưởng phòng và những người khác, biến cố đã được giải quyết bằng một cách nào đó.
“Tôi sẽ đến Cục Quản thúc”
Khi tình hình đã phần nào lắng xuống, Song Ahrin là người lên tiếng đầu tiên.
“Cục Quản thúc?”
“Dù cho Cục Quản thúc có là một tổ chức điên rồ và tệ hại đi chăng nữa, đó cũng không phải là nơi không đủ khả năng phái người đi giải quyết sự vụ”
Song Ahrin lẩm bẩm và bắt đầu thả lỏng cơ thể.
“Nên là tôi sẽ đến Cục Quản thúc. Mấy người cứ về trước đi”
“Vâng! Vậy thì chúng tôi về đây!”
Yu Daon gật đầu và vẫy tay.
“...”
“...”
Ngược lại, Jang Chaeyeon và tôi nhìn nhau.
“Ta đi chung đi”
“Tôi nữa”
“Hở, hở?”
Yu Daon trưng ra vẻ mặt ngơ ngác.
“Để đề phòng thì ta đi chung đi. Nếu nó đúng như cô Ahrin nói thì điều đó có nghĩa là có chuyện lớn xảy ra rồi, đúng chứ”
“...Mà, nó cũng không nghiêm trọng đến thế”
Song Ahrin nhỏ giọng dần rồi khẽ mỉm cười.
“Được thôi. Vậy thì ta sẽ đi chung. Tóc Đen nói là sẽ không đi nên là cô ta sẽ về nhà một mình”
“Ah, không phải! Tôi sẽ đi với mọi người!”
“Không, sao vậy? Cô đã bảo là mình không đi rồi cơ mà?”
“Anh Jaehun đâu có bảo là anh ấy sẽ đi…!”
Tôi nhìn hai người kia lại đang bắt đầu xích mích.
“Ta đi lấy xe thôi”
“Như vậy có được không?”
Tôi bỏ lại hai người kia và đi lấy xe cùng với Jang Chaeyeon.
***
Sau khi tiễn Trưởng phòng về để hồi phục tổn thương thể chất và tinh thần cùng với gia đình mình, bốn người chúng tôi hiện tại đang đứng trước cổng chính của Cục Quản thúc.
“Cơ mà mọi người có thấy mệt không?”
“Thật lòng thì, tôi không thấy mệt chút nào”
“Tôi nữa”
“Tôi cũng vậy!”
“Thực ra thì tôi cũng thế luôn”
Mặc dù đã trải qua nhiều thứ đến vậy, tôi lại hoàn toàn không cảm thấy mệt mỏi chút nào.
Thông thường, nếu bị cuốn vào một biến cố như này, kiểu gì ngày hôm sau tôi cũng sẽ phải khổ sở vì đau cơ.
Tôi nhún vai và đi vào Cục Quản thúc.
“...”
Ánh đèn trong sảnh đang sáng trưng, và mọi người đang trò chuyện và uống cà phê.
Đây là Cục Quản thúc làm tăng ca buổi đêm của mọi ngày mà.
“Thực sự đã có biến cố nào sao?”
“...Phải đấy”
Song Ahrin lẩm bẩm một cách hoang mang và nhìn xung quanh.
“Chuyện quái gì đã xảy ra để mà mấy người đó—”
“Gì vậy?”
Một giọng nói cắt ngang lời của Song Ahrin từ phía trước, và người đàn ông đeo kính râm xuất hiện.
“Gì vậy ấy hả? Câu đó phải là tôi nói mới đúng. Ý của anh khi bảo rằng không có người là sao?”
“...”
Người đàn ông đeo kính râm thở dài não nề rồi nhìn Song Ahrin.
“Tôi đã không muốn gọi Phòng Nhân sự vì cắn rứt lương tâm rồi mà”
“Bây giờ cũng không cần gọi đâu”
“Trưởng Chi nhánh Gangseo và Phòng Cách ly đã mất tích rồi”
Vẻ mặt của Song Ahrin sững lại trước lời đó.
“Tại sao?”
“Lần này bọn họ đi làm công việc…”
“Ừm”
“...Có vẻ là công việc không được thuận lợi cho lắm”
“Công việc kiểu nào?”
“...”
Ánh mắt của người đàn ông đeo kính râm hướng về Song Ahrin.
Và rồi, anh ta khẽ thở dài.
“Hiện tại, các Chi nhánh Gangdong, Gangnam, Gangbuk đều đã gửi viện trợ, nên là tạm thời cứ để nó ở đấy đã”
“Vậy là hết rồi à?”
“Vậy là hết rồi”
Người đàn ông đeo kính râm nhìn chúng tôi.
“Ừm”
Và Song Ahrin nhún vai rồi quay người về sau.
“Thực sự ổn sao?”
“...”
Người đàn ông nhìn về đây trước câu hỏi của tôi, và Song Ahrin đánh nhẹ vào tay tôi.
“Ổn mà. Lý do tên đó nói như vậy là bởi anh ta không muốn cho chúng ta biết ngay bây giờ, hoặc là bịa ra đủ thứ lý do để không nói cho chúng ta thôi”
“...”
“Chúng tôi đi đây. Lúc sau đừng có mà tìm đến bọn này và bảo rằng ‘biết thế đã gọi rồi’ đấy”
Song Ahrin nói vậy trong khi kéo lấy tay áo của tôi.
“Đi thôi”
“...”
Tôi nhìn lên đầu người đàn ông.
Khi mới gặp anh ta lần đầu, tôi đã không thể thấy được gì ngoài phần tiểu sử.
Cũng bởi vậy mà phần tiểu sử mà tôi nhìn thấy khi đó vẫn còn đọng lại trong đầu tôi.
Đừng quên những gì mà anh đã cống hiến cho nhân loại.
Hình như nó là như vậy.
Một cửa sổ trong suốt trôi nổi trên đầu anh ta.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: -]
[Tuổi: 64]
[Đặc trưng: -]
[Khả năng: Cảm nhận]
[Tiểu sử: Đó là một vầng trăng tuyệt đẹp]
[Điểm yếu: -]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Một vầng trăng tuyệt đẹp?
Cảm giác như có một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
Ngay khi tôi định hướng ánh mắt của mình ra ngoài cửa sổ…
-Bộp!
Song Ahrin nắm chặt lấy tay tôi.
“...”
Jang Chaeyeon nhìn chằm chằm vào Song Ahrin, và Yu Daon cũng nghiêng đầu nhìn tôi với Song Ahrin.
Và rồi, người đàn ông khẽ mỉm cười, nói với Song Ahrin.
“Có vẻ là gần đây mối quan hệ giữa hai người đã tốt hơn chút rồi nhỉ”
“Chắc vậy”
Song Ahrin trả lời một cách hờ hững và kéo bàn tay của tôi đi.
“...”
Tôi đi theo Song Ahrin ngang qua người đàn ông.
Bàn tay của cô ấy đã ướt đẫm.
Chỉ khi rời khỏi Cục Quản thúc thì Song Ahrin mới nhìn tôi.
“Này, anh có cảm nhận được nó không?”
“...Cảm giác kỳ lạ vừa rồi ấy hả?”
“Tôi không cảm thấy gì cả”
“Tôi cũng vậy”
Jang Chaeyeon trả lời, và Yu Daon cũng gật đầu.
“Tôi cũng không cảm nhận được nó, nhưng mà có gì đó kỳ lạ”
Song Ahrin lẩm bẩm và ngoảnh lại.
Trong khu sảnh yên bình, mọi người đang nói chuyện và uống cà phê.
“...Bên đó”
Jang Chaeyeon vươn ra và chỉ lên trời.
“...”
“...”
“...”
“...”
Bốn người chúng tôi hướng mắt lên trời.
“Mau gọi điện ngay”
“Ừm. Tôi nên gọi cho ai đây?”
“Ai cũng được. Một người khả năng cao là đang không ở Cục Quản thúc ngay lúc này”
Một người không có vẻ là đang ở Cục Quản thúc sao?
Vậy chắc chẳng có ai ngoài nhân viên đang được phái đi đâu nhỉ?
Một người có thể liên lạc được ngay, đang ở ngoài vì công việc và có thể giúp được.
Chỉ có một người như vậy ở trong ký ức của tôi.
Tôi cầm điện thoại lên.
Không lâu sau, một giọng nói vang lên từ đầu dây bên kia.
“Xin chào?”
Giọng nói mà tôi chưa được nghe trong một thời gian dài vang lên bên tai tôi.
“Ta nói chuyện đi”
***
“Hây!”
Mười phút sau, Yu Daon rên rỉ và đứng dậy.
“Chúng ta có nên nghỉ thêm chút nữa không, anh Jaehun?”
“Không sao đâu. Tôi ổn mà”
Yu Daon nhìn tôi một cách lo lắng rồi dùng hai tay phủi phủi mông mình.
“Cô Chaeyeon và cô Ahrin chắc vẫn ổn nhỉ?”
“Tôi mong là vậy”
Tôi có hơi lo lắng cho hai người họ.
“Nhưng mà Trưởng Chi nhánh thực sự đang đi vắng sao?”
“Tôi không biết nữa”
Thật lòng thì tôi không lo lắng đến vậy.
Nếu Trưởng Chi nhánh tôi biết mà chết thì chúng tôi đã xong đời rồi.
Chắc vậy.
Nhưng mà…
Tôi nhìn lên trên những tòa nhà xập xệ.
Mặt trăng xanh rực rỡ đang tỏa sáng.
Phải, đây mới chính là vấn đề.
“Cô Daon”
“Vâng?”
“Mặt trăng không có màu xanh đâu nhỉ?”
“Không đâu?”
“Phải ha?”
Mà, chúng tôi làm sao có thể biết được chứ.
Trong khi tôi đang thở dài nhìn mặt trăng…
“Anh đã mệt đến mức sắp ngất ra đấy rồi à?”
Một mái tóc màu vàng tro lọt vào tầm mắt của tôi.
Ánh mắt đầy mệt mỏi không tương xứng với tuổi, cùng với đó là chiếc áo chống đạn và súng.
“Cô Aileen”
“Đi nhanh lên đi. Không có thời gian để nghỉ ngơi đâu”
Cô ấy chỉ về sau lưng mình.
“Đường lên trên không còn bao xa nữa đâu, nên là cố thêm chút nữa đi”
“Tôi hiểu rồi”
Aileen bước đi không chút do dự.
Tôi hướng ánh mắt của mình lên trên và nhìn thẳng về trước.
Mặt trăng xanh vẫn đang tỏa sáng rực rỡ.


10 Bình luận
Main phải đi giải quyết một con cấp Apollyon
TFNC