Khi còn nhỏ, không, ngay cả khi tôi đã lớn, có một câu hỏi mà mọi người thường hay hỏi tôi.
Thứ gọi là trò chơi lựa chọn.
Đối với một đứa trẻ, nó sẽ là ‘Con thích ai hơn, mẹ hay là bố?’.
Đối với người yêu, nó sẽ là ‘Anh thích em hay người nổi tiếng đó?’.
Đối với nhân viên văn phòng, kể cả khi đã đến tuổi, họ vẫn sẽ phải đối mặt với sự lựa chọn chết người: làm việc tăng ca hay là đến làm sớm vào ngày mai.
<Bạn sẽ bỏ rơi đồng đội của mình để sống sót chứ?>
Tôi cẩn thận lắng nghe câu hỏi trong khi nhìn xung quanh.
Một đống đổ nát, và lại một đống đổ nát.
Nếu phải lựa chọn thì nó cho tôi cảm giác giống như khung cảnh bên trong Khối lập phương vậy.
Chẳng lẽ tôi lại bị cuốn vào một hiện tượng dị thường khác rồi à?
“...”
Tôi đặt tay lên cằm và chìm vào suy nghĩ.
<Bạn sẽ bỏ rơi đồng đội của mình để sống sót chứ?>
Câu hỏi đó lại vang lên lần nữa.
“...”
Trong những lúc như này, tôi có một phương pháp xác định rất hiệu quả.
“Hây”
Tôi ngồi sụp xuống đất và lục qua túi áo của mình.
Không có sổ hướng dẫn, và cũng không có súng.
“...”
Vậy thì an tâm hơn rồi.
Người khác có thể sẽ bật cười nếu nghe được điều này, nhưng sổ hướng dẫn thường luôn ở bên cạnh tôi.
Điều đó không có nghĩa là lúc nào tôi cũng mang theo sổ hướng dẫn.
Đương nhiên, tôi thường giữ sổ hướng dẫn trong người, nhưng có lẽ nên nói là sổ hướng dẫn thực sự ‘xuất hiện’ bên cạnh tôi.
Việc tương tự cũng đã xảy ra trong sự kiện Quý cô đỏ thẫm và du thuyền, nhưng sổ hướng dẫn luôn ở bên cạnh tôi.
Nếu phải nhớ ra khoảng thời gian mà nó không như vậy, đó sẽ là khi tôi về nhà và đặt sổ hướng dẫn lên bàn làm việc hoặc trên bàn ăn.
Kể cả khi tôi để quên nó ở nhà, sổ hướng dẫn vẫn sẽ xuất hiện trong túi áo của tôi bằng một cách nào đó.
Và việc đó không chỉ xảy ra một hay hai lần.
Ban đầu, tôi thực sự đã rất sợ hãi, còn bây giờ thì cũng chẳng quan tâm nữa.
Sổ hướng dẫn đó không ở bên cạnh tôi ấy hả?
Vậy có nghĩa là tôi đang an toàn.
Khi tôi quyết định ngồi đó và chờ đợi thêm một lúc, giọng nói từ trên trời lại vang lên lần nữa.
<Bạn sẽ bỏ rơi đồng đội của mình để sống sót chứ?>
Tôi lắng nghe giọng nói đó và chìm vào suy nghĩ.
Nếu đây là một hiện tượng dị thường thì tôi đã mất mạng từ lâu rồi.
Hoặc là sổ hướng dẫn đã lật mở mạnh bảo và không ngừng cằn nhằn bảo tôi rời khỏi đó nhanh, không thì ít nhất tôi đã nhìn được gì đó bằng mắt mình.
Nhưng mà không có cái nào xảy ra ấy hả?
Nói cách khác, đây là một bài kiểm tra.
Vậy đây là khóa giáo dục an toàn và sức khỏe của Cục Quản thúc à?
Nó khác rất nhiều với cái mà tôi đã từng tham gia.
Tôi nhớ cái mà mình đã nhìn thấy năm trước là…
<Nếu ba thành viên Phòng Cách ly đi vào và hai người chết hai người đi ra, vậy có nên trả lương cho người sống sót không?>.
Tôi đã trả lời là gì ấy nhỉ?
Hình như là <Do một trong hai người sống sót là quái vật, nếu giao cả hai cho Phòng Quản thúc, ta sẽ tiết kiệm được phần lương của cả hai.>
Suy nghĩ của tôi dừng lại tại đó
Tôi đứng dậy phủi quần, rồi nhìn lên trời và cất lời.
“Không”
Liệu tôi có thể sống sót bằng cách bỏ rơi những người đồng đội đã trải qua biết bao gian khó cùng mình suốt khoảng thời gian đó không?
Kể cả khi còn sống đi chăng nữa, tôi cũng sẽ sống trong cảm giác tội lỗi, và khả năng cao nếu bỏ rơi họ thì tôi sẽ không thể chạy thoát và chết.
Nếu không có Yu Daon, sẽ không có ai bảo vệ phía trước.
Nếu không có Jang Chaeyeon, sẽ không có ai đảm nhiệm vai trò tấn công.
Nếu không có Song Ahrin, sẽ không có ai lo việc hỗ trợ.
-Đùng, đùng!
Ngay khi tôi vừa trả lời xong, một tiếng sấm liền vang lên từ trên trời, và rồi…
“...”
Những cái tên giống như giao diện của một trò chơi xuất hiện.
Bên dưới những cái tên lòe loẹt là những khoảng thời gian được ghi lại một cách vô vị và tẻ nhạt.
Nhưng tôi không biết nó chính xác để làm gì cả.
Khoảng thời gian lơ lửng trên không trung, và rồi…
-Bùm!
Nó biến mất cùng với một tiếng nổ.
“...Chuyện gì vừa xảy ra vậy?”
Và rồi, một âm thanh lại vang lên từ trên trời lần nữa.
<Tỷ lệ trùng khớp 100%. Đến câu hỏi tiếp theo>
Tỷ lệ trùng khớp là sao?
<Nếu phải chọn ra một người không thể không thể thiếu trong nhóm, bạn sẽ chọn ai?>
Một người không thể thiếu trong nhóm sao?
“...”
Tôi chìm vào suy nghĩ.
Từ đầu, tôi còn chẳng biết tại sao mình lại bị hỏi mấy câu này nữa.
Nói thật thì không phải tất cả mọi người đều không thể thiếu à?
Không có Yu Daon, chúng tôi đều sẽ chết hết.
Không có Jang Chaeyeon, chúng tôi đều sẽ chết hết.
Không có Song Ahrin, chúng tôi đều sẽ chết hết.
Không phải là chúng tôi cũng đều sẽ chết hết nếu không có tôi à?
Tôi muốn tin rằng điều đó là đúng.
Nói cách khác, nó không hỏi về những vấn đề nghiêm trọng.
Nó thiên về những vấn đề thường nhật hơn.
Hiểu rồi.
Đây là câu hỏi nhằm đánh giá về việc hiểu rõ vai trò và bầu không khí trong nhóm.
Người này có thể giữ vai trò tạo bầu không khí, trong khi người kia có thể giữ vai trò lặng lẽ hỗ trợ nhóm từ phía sau.
Được rồi, hãy suy nghĩ cẩn thận nào.
Trước hết là vai trò của Jang Chaeyeon.
Cô ấy là người thẳng thắn và không nói nhiều, nhưng cô ấy vẫn rất hòa hợp với nhóm.
Nghĩa là ngược lại, cô ấy bất ngờ rất nhạy bén.
Thực chất, người thường để ý đến tình trạng của tôi trước tiên là Jang Chaeyeon.
Tiếp theo là Song Ahrin.
“...”
Trường hợp này có hơi khó nói.
Cô ấy thường cằn nhằn rất nhiều, nhưng khi cần thiết, cô ấy sẽ trở nên nghiêm túc trước tất cả mọi người, nắm bắt tình huống, và đưa ra lời khuyên.
Dù miệng nói không, sau cùng thì cô ấy vẫn xắn tay áo lên và giúp đỡ người khác.
Sẽ tốt hơn nếu cô ấy có thể thật lòng hơn chút, nhưng không có ai là hoàn hảo cả.
Tiếp theo là Park Yeeun.
Con bé thực sự rất xuất sắc.
Con bé sở hữu sự thân thiện đáng kinh ngạc, và còn rất vui tươi nữa.
Ta có thể gọi con bé là người tiếp năng lượng cho cả nhóm cũng được.
Thực chất, bầu không khí trong văn phòng đã trở nên thoải mái hơn chút kể từ khi Park Yeeun đến.
Rồi là Yu Daon.
“...”
Yu Daon theo cách nào đó hoàn toàn đối lập với Song Ahrin.
Cô ấy cười rất nhiều và cũng giúp ích nhiều việc, nhưng đôi khi lời cô ấy nói ra lại bùng nổ đến mức khiến người nghe phải sững sờ.
Dù vậy, trước khi Park Yeeun đến, Yu Daon đã là người tạo bầu không khí trong nhóm.
Chỉ cần nhìn thấy cô ấy mỉm cười bên cạnh thôi đã đủ làm cho bầu không khí trở nên có sức sống hơn rất nhiều rồi.
Cô ấy có cách nói chuyện rất vui vẻ.
Gần đây cô ấy có xích mích với Song Ahrin, nhưng mà…
Dù sao thì, đó là ý kiến của tôi.
Tiếp theo…
Trưởng phòng.
Trưởng phòng lúc nào cũng cáu kỉnh, nhưng lại luôn là người đầu tiên hoàn thành công việc, và là người sẽ đến giúp khi thực sự cần thiết.
Vấn đề duy nhất là mấy câu đùa nhạt toẹt và độc lạ của ông ấy, nhưng nếu không để tâm đến nó, ông ấy là một người trưởng phòng lý tưởng ngoại trừ việc đầu ông ấy trống trơn.
Khi tôi mới vào công ty, ông ấy đã tận tình chỉ dạy tôi nhiều thứ tôi không biết mà không cảm thấy chán nản.
Đương nhiên, ông ấy cũng làm tăng ca nữa.
Tôi khoanh tay lại và suy nghĩ một lúc.
Trong trường hợp này, ta cần phải hiểu được dụng ý của người ra đề.
Tôi nghĩ lại về câu hỏi một lần nữa.
<Nếu phải chọn ra một người không thể không thể thiếu trong nhóm, bạn sẽ chọn ai?>
Một người không thể thiếu trong nhóm theo ý kiến của tôi.
Nói cách khác, câu trả lời phải hoàn toàn mang tính chủ quan.
Một câu trả lời chủ quan, một người không thể thiếu…
Được rồi.
Cũng chẳng cần phải nghĩ ngợi gì nhiều.
“Trưởng phòng”
Đương nhiên, điều đó không có nghĩa là những người khác có thể bị thay thế.
Dù vậy, nếu Trưởng phòng đột nhiên rời đi và một người khác vào làm trưởng phòng, cuộc sống công ty của tôi sẽ trở nên khó khăn hơn rất nhiều.
Gặp được sếp tốt cũng là một phước lành mà.
-Đùng, đùng!
Tiếng sấm lại rền vang trên trời một lần nữa.
Và rồi, giống như trong một trò chơi, những cái tên lại xuất hiện lần nữa.
“...”
Lần này, những cái tên xuất hiện với mũi tên chỉ vào nhau.
Yu Daon, Song Ahrin, và Jang Chaeyeon đều chọn tôi, còn tôi thì chọn Trưởng phòng.
Ra vậy.
Những người khác đã chọn tôi—
Khi nghĩ về điều đó, tôi liền đổ mồ hôi hột.
Chẳng lẽ…những người khác có thể nhìn thấy lựa chọn của tôi sao?
Nghĩa là hiện tại những người khác đã chọn tôi, và chỉ có mình tôi chọn Trưởng phòng à?
<Tỷ lệ trùng khớp 75%. Có thể sẽ xảy ra chút bất đồng>
Không lâu sau, một giọng nói lại vang lên từ trên trời một lần nữa.
<Câu hỏi tiếp theo>
Lần này tôi phải trả lời thật tốt mới được.
***
“...”
Jang Chaeyeon nhìn chằm chằm lên bầu trời sấm chớp.
Bầu trời cô vừa quan sát, và những chữ cái cô vừa nhìn thấy trước đó.
Khi mới thấy nó lần đầu, cô đã nghĩ rằng điều đó là bất khả thi, nhưng giờ thì cô đã hiểu.
Đó chính là câu trả lời.
Đáp lại câu hỏi vừa mới xuất hiện, cô đã chọn người đàn ông không chút do dự.
Và hai người kia chắc hẳn cũng đã làm điều tương tự.
Dù vậy, có vẻ là bản thân anh ấy không nghĩ thế.
“...”
Cô hơi bĩu môi như thể cảm thấy phật ý, nhưng rồi lại trở về bình thường như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nếu nghĩ theo hướng tích cực thì anh ấy đã không chọn Yu Daon và Song Ahrin.
Kể cả khi không phải là người đứng nhất, cô nên cảm thấy may mắn khi cũng không phải là người đứng cuối.
“...”
Jang Chaeyeon lặng lẽ ngoảnh mặt đi và chìm vào suy nghĩ.
Ngược lại, khoảng thời gian mà cô đã nhìn thấy lúc đầu.
“...30 giây”
Đó là thời gian mà Jang Chaeyeon dùng để trả lời.
<Bạn sẽ bỏ rơi đồng đội của mình để sống sót chứ?>
Đó là một câu hỏi khó.
Vậy nên cô cũng không tránh được mà ngẫm nghĩ về nó.
Đây là việc mà những nhân viên Phòng Cách ly sẽ phải trải qua tại một thời điểm nào đó.
Người đồng đội bảo cô bỏ họ lại, và một cuộc đời mà cô phải nghiến răng chạy đi, bỏ rơi người đó.
Vậy nên Jang Chaeyeon biết rõ.
Rằng một ngày nào đó cô sẽ phải bỏ rơi một ai khác, và chính bản thân cũng có thể là người bị bỏ rơi.
Dẫu vậy, câu trả lời của cô vẫn là ‘Không’.
Lý do là bởi cô không thể nào nghĩ đến việc mình bỏ lại người đàn ông ở sau.
Ánh mắt của cô hướng đi đâu khác.
Song Ahrin, 2 phút.
Cô ta chắc hẳn cũng có chung một lo lắng giống cô.
Đó là câu hỏi mà bất cứ nhân viên Cục Quản thúc nào làm thực địa trong một thời gian dài đều có.
Người đàn ông, 5 phút.
Nó có thể là một câu hỏi lạ lẫm đối với anh.
Yu Daon, 3 giây.
“...”
Theo một cách nào đó, có thể nói rằng Jang Chaeyeon là người đã quan sát Yu Daon nhiều nhất sau người đàn ông.
Dù vậy, Jang Chaeyeon vẫn không thể hiểu nổi cô ta.
Đôi lúc cô ta giống như hiện thân của sự hy sinh, nhưng cũng có lúc cô ta lại thể hiện sự lưỡng lự khi được tiếp cận bởi người khác.
Một người thực sự mâu thuẫn.
Một người như cô ta…
“...làm cho mình cảm thấy khó chịu”
Jang Chaeyeon lẩm bẩm và nhìn lên trời.
-Rầm!
Một câu hỏi khác chuẩn bị hiện ra.
***
Câu hỏi hiện ra trước mắt tôi.
<Ai là người vô dụng nhất trong nhóm?>
“...”
Tại sao mấy người lại hỏi cái này vậy hả?


13 Bình luận