Khi còn nhỏ, tôi đã từng xem phim kinh dị với em gái, và bất cứ khi nào có cảnh đáng sợ xuất hiện, tôi sẽ lại che mắt con bé.
Em gái tôi khi ấy cũng nhõng nhẽo đòi xem, nhưng tôi nhớ là mình đã dứt khoát nói không vì là anh trai.
“Chị gái sao?”
Song Ahrin mở to mắt và nhìn người trước mặt mình.
“Người đó? Hình như đâu phải?”
“Chẳng lẽ chị của cô Chaeyeon là người quen của tôi à…?”
Phản ứng của Song Ahrin và Yu Daon không giống nhau.
“...Theo mắt tôi nhìn được thì đó là một đồng nghiệp cũ”
“Còn tôi thì là một bệnh nhân quen biết khi còn nhập viện lâu về trước. Theo những gì tôi nghe được thì cô ấy đã chết sau một cuộc phẫu thuật cấy ghép rồi thì phải?”
“...Còn tôi thì chỉ thấy mỗi một khuôn mặt bị làm mờ thôi”
“Loạn quá, loạn quá”
Tôi ngoảnh mặt khỏi Song Ahrin đang thở dài.
Chúng tôi đều nhìn được những thứ khác nhau sao?
Tôi nheo mắt lại nhìn người, hoặc thứ gì đó trông giống con người, ở trước mặt mình.
-Rẹt…
Tiếng điện nổ lách tách vang lên, và khuôn mặt bị che mờ lọt vào tầm mắt của tôi.
Dù tôi có cố căng mắt ra nhìn đến mức nào đi nữa, lớp làm mờ trên mặt thứ đó vẫn không mất đi.
Nhưng do tôi không bị đau đầu nên đây không phải là tấn công tinh thần.
“Ba người. Có ai cảm thấy rằng bản thân không thể rời mắt khỏi nó khi cứ nhìn chằm chằm vào nó không?”
“Cái đấy mà nhận ra được luôn thì đã không được gọi là tấn công tinh thần rồi”
Song Ahrin trả lời trong khi lùi lại…
“Đợi chút!”
Nghe vậy, Yu Daon liền cắn mạnh vào ngón tay của mình không chút do dự.
-Phập!
Máu trào ra cùng với âm thanh da thịt bị xé rách.
“Gư…”
Song Ahrin kêu lên như thể khó chịu và ngoảnh mặt đi, còn Yu Daon thì đáp lại bằng giọng rạng rỡ.
“Ít nhất thì tôi không cảm thấy gì cả!”
“...Cảm ơn cô”
“Vâng!”
Yu Daon mỉm cười đáp lại, lắc ngón tay đã trở về bình thường của mình.
“...”
Tôi nhìn Jang Chaeyeon, người đã im lặng suốt từ nãy đến giờ.
Cô ấy chỉ đang nhìn chằm chằm vào con ma-nơ-canh như thể chẳng có tâm trí để nói chuyện.
“Cô Chaeyeon”
“...”
“Cô Chaeyeon”
“À, ừm”
Chỉ sau khi được gọi hai lần thì Jang Chaeyeon mới quay sang nhìn tôi.
“Cô có ổn không?”
“...Không”
Jang Chaeyeon lắc đầu, lẩm bẩm bằng giọng lí nhí.
“Tôi không hề ổn chút nào”
“Nó trông như thế nào với cô Chaeyeon vậy?”
“Chị”
Jang Chaeyeon nhìn chằm chằm vào con ma-nơ-canh.
“Nó đang mỉm cười với tôi bằng khuôn mặt của chị ấy”
“...”
Tôi nhìn con ma-nơ-canh một lần nữa, nhưng trong mắt tôi, ở đó vẫn chỉ có khuôn mặt bị che mờ.
“Ta phá hủy nó đi”
Và rồi, Song Ahrin đang đứng xem mọi chuyện liền lên tiếng.
“Tôi không biết thứ đó là gì, nhưng nếu nó có khả năng bẻ cong nhận thức của cả bốn người chúng ta, nó sẽ chẳng thể nào là thứ tốt lành gì. Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu chúng ta xử lý nó tại đây và loại bỏ bất cứ rắc rối nào trong tương lai”
“...”
Jang Chaeyeon nhìn Song Ahrin rồi lại quay sang tôi.
Và rồi, sau khi cô ấy lại nhìn con ma-nơ-canh một lần nữa…
“...Phải đó”
Cô ấy gật đầu, nghiến chặt răng.
“Vì tương lai…chúng ta nên xử lý nó”
“...Tôi hiểu rồi”
Tôi lấy ra khẩu súng của mình, và khi Jang Chaeyeon nhìn thấy nó, cô ấy liền nhắm chặt mắt và ngoảnh đi.
Nói thật thì, việc này không sai.
Chúng tôi nên xử lý nó khi có cơ hội.
Hoặc là chúng tôi có thể gọi Phòng Cách ly và đặt nó vào buồng quản thúc, nhưng vấn đề là hiện tại chúng tôi không thể thoát ra.
[Chí mạng: 2->1]
Thế giới trở thành một màu trắng đen, và thời gian chuyển động chậm lại.
Tôi nhìn con ma-nơ-canh.
“...Hả?”
Không có chấm đỏ nào cả.
Trong thế giới trắng đen đó, con ma-nơ-canh với khuôn mặt bị làm mờ đang quay đầu về phía tôi.
-Rẹt…rẹt…
Cùng lúc đó, tiếng nhiễu loạn vang lớn bên tai tôi.
-Vút!
Con ma-nơ-canh giơ tay lên.
[Chí mạng: 1->2]
Chí mạng bị hủy bỏ.
[Khiên của Chronos: Còn 10 giây]
Yu Daon, ngay lập tức hiểu ý định của tôi, liền bước lên trước và dang rộng hai tay, rồi một tấm khiên trong suốt trải ra và đánh bật cánh tay của con ma-nơ-canh.
“Cái quái!? Tại sao thứ đó đột nhiên lại di chuyển vậy!?”
Song Ahrin hét lớn và duỗi các ngón tay ra, và cơ thể của con ma-nơ-canh khựng lại như thể bị cố định vào thứ gì đó.
“Nó không hoạt động!”
“Anh khiến nó nổi giận đấy à?”
“Người đề xuất phá hủy nó là cô Ahrin mà!”
“Trời ơi, phải ha!”
Song Ahrin đưa tay qua lại, và con ma-nơ-canh cũng lắc lư cơ thể theo đó như thể đang nhảy múa.
Cùng lúc đó, Jang Chaeyeon vươn cả hai tay ra rồi siết lại thành nắm đấm, và cơ thể của con ma-nơ-canh liền vặn vẹo một cách quái dị.
Nhưng điều đó chỉ xảy ra trong chốc lát.
-Vút!
Thứ kia vung vẩy tay chân của nó, và Song Ahrin, đang đứng ở phía cuối, liền vội vã kéo tay lại.
“Tên ngốc! Cẩn thận vào chứ!”
“Oái!”
Tôi cảm nhận được một thứ gì đó bám vào eo mình, và cơ thể của tôi ngay lập tức lùi lại về sau, mặc cho ý chí của tôi.
Jang Chaeyeon cũng không sao bởi vì cô ấy đã ở phía sau cùng Song Ahrin.
-Bộp!
“Đau!”
Yu Daon bị đánh bay về sau khi chặn lại đón tấn công với hai tay đan chéo.
“Cô Daon!”
“Tôi ổn—hở…?”
Yu Daon lẩm bẩm một cách hoang mang, và tôi ngẩng đầu lên để kiểm tra cô ấy.
“Hở, hở?”
Cơ thể của Yu Daon đang biến đổi.
Tay của cô ấy bắt đầu bay lất phất như giấy, và chân của cô đang tan chảy như màu vẽ trong nước.
Ngay sau đó, cô ấy ngã xuống sàn, và một khung tranh bắt đầu xuất hiện bao quanh cơ thể của cô.
-Xẹt!
Âm thanh nhiễu loạn phát ra từ nó, và cùng lúc, tay của Yu Daon đi vào tấm vải toan.
Cô ấy đang trở thành một bức tranh.
“Cô Daon!”
Tôi cần phải làm gì đó.
“Đừng đến gần tôi, anh Jaehun!”
Khi tôi định đến chỗ cô ấy, Yu Daon liền hét lên một cách vội vã rồi nhìn Song Ahrin.
Cô ấy nhìn Song Ahrin với vẻ mặt điềm tĩnh không chút sợ hãi, và hét lên.
“Cô Ahrin! Xin hãy hỗ trợ anh Jaehun!”
“...Biết rồi!”
Song Ahrin đáp lại, nắm lấy tay tôi.
Yu Daon mỉm cười một cách nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, cả cơ thể và chân của cô ấy cũng bị hút vào trong bức tranh…
-Cạch!
Âm thanh bức tranh rơi xuống sàn vang lên.
“...Cái này đúng là điên thật mà”
“...”
Song Ahrin hít một hơi sâu, và Jang Chaeyeon cũng nhìn về đó.
Yu Daon đang ở trong bức tranh.
Cô ấy đang nằm nhắm mắt trong bộ đồ phẫu thuật, và một ai đó trong áo blouse bác sĩ đang đi đến chỗ cô ấy.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Một cuộc hội ngộ không xa]
[Vải toan, được làm từ con người]
[50 X 50 cm]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
“...”
Tôi nhớ lại cách cô ấy đã nhìn tôi.
Cô ấy không một lần hỏi xin sự giúp đỡ cho đến cuối cùng.
Đó chính là niềm tin.
Niềm tin rằng tôi hoàn toàn có thể mang cô ấy trở lại.
Và, tôi có trách nhiệm phải đáp lại niềm tin đó.
“Ta phải nhanh chóng kết thúc việc này”
“Anh không được để nó chạm vào đâu đấy”
“Tôi biết”
Song Ahrin và Jang Chaeyeon lùi lại, và tôi cũng lùi về sau trong khi lấy ra khẩu súng của mình.
-Bằng!
Tôi thử bắn súng cho chắc, nhưng tất cả những gì nó gây ra chỉ là một vết đạn trên thân con ma-nơ-canh và không có vẻ gì là gây ra được vết thương lớn nào.
Jang Chaeyeon, đã lấy được bức tranh của Yu Daon, nhìn tôi trong khi cẩn thận giữ bức tranh bên cạnh mình.
“Ta phải làm gì đây?”
Không được để thứ đó chạm vào, nếu không thì sẽ trở thành tranh.
“...Vậy thì, chúng ta phải tấn công từ xa thôi”
“Nhưng mà không có ai để ngăn nó tiếp cận cả”
“...”
Chí mạng không hoạt động.
Khiên của Chronos và Nhồi xác thì không sử dụng được do thiếu đi Yu Daon.
Sau cùng, những thứ còn lại mà tôi có thể dùng là Phương thức, Xé tọa độ, và…
“...”
Quan sát.
Tôi nhanh chóng quay sang nhìn Jang Chaeyeon, và cô ấy gật đầu đáp lại.
“Ừm”
“...Cô biết được gì rồi à?”
Song Ahrin nhìn Jang Chaeyeon với vẻ mặt ngỡ ngàng, và Jang Chaeyeon nói…
“Tôi không biết. Nhưng tôi sẽ làm theo bất cứ điều gì anh bảo”
“Cảm ơn cô”
Song Ahrin, nghe được cuộc hội thoại giữa tôi và Jang Chaeyeon, trưng ra vẻ mặt bối rối, rồi bước lên trước với một tiếng thở dài.
“Vậy thì tôi sẽ giữ chân nó”
“Trông cậy vào cô đấy”
“Tôi mà trở thành một bức tranh thì nhớ phải nhặt lên đấy”
“Ừm”
Song Ahrin cười khẩy rồi giật tay về, và cơ thể của con ma-nơ-canh khựng lại như thể bị cuốn bởi sợi chỉ.
‘Quan sát’ là một kỹ năng tốt, nhưng nó lại quá nguy hiểm khi sử dụng một điểm Chí mạng.
Một điểm Chí mạng kiếm đã khó, vậy mà tôi chỉ có thể dùng nó để xác nhận thông tin.
Nếu ngay từ đầu biết được điểm yếu hay tiểu sử là nắm chắc chiến thắng trong tay thì không nói làm gì, nhưng mắt tôi đâu có tốt bụng đến vậy.
Dù vậy, đây là tất cả những gì tôi có thể sử dụng bây giờ.
[Sử dụng Quan sát]
[Chí mạng: 2->1]
Jang Chaeyeon mở to mắt, và điểm Chí mạng trừ đi một.
Phần thông tin của con ma-nơ-canh trước mắt tôi tan chảy.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Minh chứng của Nghệ thuật]
[Tuổi: Vừa mới được tạo ra]
[Đặc trưng: Tạo ra tác phẩm nghệ thuật]
[Khả năng: Hiện thực hóa]
[Tiểu sử: Một kiệt tác, đã được sinh ra tại đây]
[Điểm yếu: Một kiệt tác tầm thường, nếu được đặt giữa vô số những kiệt tác khác, sẽ không tránh được mà trở nên tầm thường]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Một kiệt tác tầm thường, nếu được đặt giữa vô số những kiệt tác khác, sẽ không tránh được mà trở nên tầm thường?
Cảm giác như vừa có một tia sét lóe qua tâm trí tôi vậy.
“Mọi người, mau chạy khỏi đây!”
Jang Chaeyeon và Song Ahrin chạy đi theo lời của tôi.
“Chạy đi đâu!?”
“Ra ngoài!”
Sau khi nhận lấy bức tranh của Yu Daon từ Jang Chaeyeon, tôi cẩn thận giữ nó trong lòng và nhanh chóng chạy ngược lại con đường đã đi đến đây.
-Cạch! Cạch!
Tiếng bước chân vang lên từ phía sau.
Jang Chaeyeon nghiến chặt răng.
“Chị…tại sao…”
Chúng tôi đi qua phòng điêu khắc, qua tấm vải toan, và chạy ra khỏi cánh cửa đã mở.
“...Hà…Hà…!”
Tất cả đống người kia đã đi đâu rồi?
Những tác phẩm nghệ thuật vẫn được đặt tại đúng vị trí đó, nhưng chỉ có mỗi chúng tôi ở trong này.
-Cạch…cạch…
Tiếng vật liệu cứng bước trên sàn đá cẩm thạch vang lên.
Khi tôi ngoảnh lại, con ma-nơ-canh vẫn với khuôn mặt vẫn bị làm mờ hiện ra trước mắt tôi.
Nó nhìn xung quanh, và thứ tôi cho là mắt của nó thấy được bức chân dung tự họa của Chủ Nghĩa Duy Mỹ.
Cử động của nó dừng lại.
“...”
Con ma-nơ-canh nhìn chằm chằm vào bức chân dung.
“...Chuyện gì vậy?”
Song Ahrin lẩm bẩm và nhìn nó.
“Nó dừng lại rồi”
“...”
Jang Chaeyeon nhìn vào nó chằm chằm.
“Tôi đúng rồi”
“Ừm?”
Jang Chaeyeon lẩm bẩm và nhìn tôi.
“Đó chính là chị”
“Được rồi”
Khi đang đáp lại cô ấy, tôi liền nghe được tiếng bước chân.
-Cạch…cạch.
Giống như trước đó, âm thanh thứ gì đó cứng bước trên sàn.
“...Gư…”
Một cơn đau đầu tồi tệ ập đến, và Jang Chaeyeon cùng Song Ahrin đứng bên cạnh tôi.
“...Tôi thực sự không muốn gặp nó chút nào”
Song Ahrin lẩm bẩm và duỗi các ngón tay như thể đang chuẩn bị một sợi chỉ.
“...Ngươi đã làm gì với chị rồi?”
Jang Chaeyeon giơ hai tay lên trước và lẩm bẩm với giọng đầy giận giữ.
“Aha”
Từ trong bóng tối, một bóng người xuất hiện.
Một cái đầu phụ nữ loài người gắn vào phần thân ma-nơ-canh.
Chủ Nghĩa Duy Mỹ bước ra khỏi bóng tối và hiện rõ dưới ánh sáng.
Cơ thể của cô ta phản chiếu lại ánh đèn.
“Hóa ra…”
Chủ Nghĩa Duy Mỹ nhìn Jang Chaeyeon.
“Ngươi là thật”


3 Bình luận