• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 195: Liệu pháp gây sốc

21 Bình luận - Độ dài: 2,506 từ - Cập nhật:

Tôi đã làm mấy việc như này được một thời gian và cũng đã trải qua rất nhiều thứ.

Tôi đã bị nuốt mất sự tồn tại bởi bóng tối, thoát khỏi một bệnh viện coi con người như nguyên liệu, và đã có một cuộc chiến không mong muốn với quái vật biển.

Cảm xúc của tôi vào những lúc như vậy luôn khác nhau.

Đôi lúc tôi sẽ tức giận, đôi lúc tôi sẽ tràn đầy quyết tâm, và đôi lúc tôi sẽ ngỡ ngàng.

Hiện tại thì tôi đang cảm thấy bế tắc.

Những thứ khác thì tôi không biết, nhưng khi gặp Chủ Nghĩa Duy Mỹ, tôi liền bị bao trùm bởi một cảm giác bế tắc, tự hỏi rằng làm sao có thể thắng được một thứ như vậy.

Tôi ngẫm lại lời nói của nó.

Thật ấy hả?

Cái gì thật cơ?

Tôi cố tiếp tục suy nghĩ của mình một cách tuyệt vọng.

Thứ đó làm gì cũng nghệ thuật, và lời nó nói ra cũng nghệ thuật chẳng kém.

Điều đó nghĩa là thứ đó nói một cách rất khó hiểu.

“...Ta?”

Jang Chaeyeon lẩm bẩm, chỉ vào bản thân, và Chủ Nghĩa Duy Mỹ gật đầu mỉm cười trước lời của cô ấy.

Đúng vậy, ngươi

“...”

Jang Chaeyeon giơ tay lên.

Ôi trời. Ngươi thực sự không có ý định trò chuyện nhỉ?

“...”

Nhưng chị của ngươi bảo là muốn tâm sự với ngươi đấy"

Trước lời của cô ta, Jang Chaeyeon khẽ giật mình một cái, và cô ấy từ từ ngẩng đầu lên nhìn con ma-nơ-canh còn lại.

-Rẹt…rẹt…

Âm thanh nhiễu loạn phát ra từ con ma-nơ-canh.

“...Không thể tha thứ được”

Jang Chaeyeon siết chặt tay lại và lườm Chủ Nghĩa Duy Mỹ.

Đó là vẻ mặt đầy cảm xúc của cô ấy mà lâu rồi tôi chưa nhìn thấy.

Càng nhìn ngươi, ta lại càng hiểu rõ

Chủ Nghĩa Duy Mỹ mỉm cười nhìn Jang Chaeyeon.

Ngươi mới là thứ nguyên liệu phù hợp hơn

“...”

Cơ mà, đã có người giành trước rồi

Ánh mắt của Chủ Nghĩa Duy Mỹ hướng về tôi.

Ngươi có mắt nhìn nghệ thuật đấy

“Gư…!”

Với mỗi bước chân đến gần của Chủ Nghĩa Duy Mỹ, một cơn đau đầu kinh khủng lại ập đến.

Ô kìa, một đứa trẻ đã trở thành một bức tranh tuyệt vời như này rồi sao?

Lời nói của Chủ Nghĩa Duy Mỹ vang lên trong đầu tôi, và tôi nhanh chóng giữ chặt lấy bức tranh của Yu Daon vào trong lòng để nó không bị lấy đi, dùng một tay rút ra khẩu súng, rồi nhắm vào Chủ Nghĩa Duy Mỹ và bóp cò.

-Bằng!

Viên đạn ghim vào cơ thể của Chủ Nghĩa Duy Mỹ, và tiếng viên đạn trúng gỗ cứng vang lên.

Đương nhiên, Chủ Nghĩa Duy Mỹ không một chút dao động.

Cô ta mỉm cười và bước đi.

Không cần phải sợ hãi đến vậy đâu

Cô ta mỉm cười và phẩy tay.

“Gah!”

Cùng lúc đó, Song Ahrin, người đã đang vung tay, liền giữ lấy cổ tay của mình và ngã khuỵu, hét lên đầy đau đớn.

Sử dụng chỉ cũng được đấy, nhưng các ngươi phải mang đến một đứa trẻ như Trưởng Đoàn kịch để nó có hiệu quả cơ

Chủ Nghĩa Duy Mỹ mỉm cười nhẹ nhàng, và biểu cảm của Song Ahrin ngay lập tức trở nên đờ đẫn.

Đồng thời, cô ấy vội vã dùng răng cắn vào vai mình, và máu trào ra.

Ngươi cũng nhạy bén lắm đấy chứ?

“Ta đã chiến đấu với những thứ khốn nạn như ngươi không chỉ một hoặc hai lần mà”

Nụ cười vẫn không biến mất khỏi khuôn mặt của Chủ Nghĩa Duy Mỹ, và Song Ahrin nhổ ra đống máu trong miệng mình rồi lầm bẩm.

“Ngươi đang mỉm cười với bản thân, nghĩ rằng mình vĩ đại lắm, nhưng rồi một ngày nào đó, ngươi cũng sẽ chết thôi”

Đã có quá nhiều kẻ nói vậy rồi, ta còn chẳng đếm được hết

Chủ Nghĩa Duy Mỹ cười khẩy.

Nhưng mà, ta không thích cách nói của ngươi

Cô ta phẩy tay.

“Kha…!”

Song Ahrin giữ lấy cổ mình và thở gấp như không thể hô hấp.

“Khụ!”

Cô ấy nôn ra sơn đen.

Ngươi là kẻ vô dụng nhất trong cả bốn

Chủ Nghĩa Duy Mỹ mỉm cười nói tiếp.

-Bằng!

Tôi bóp cò, nhưng viên đạn vẫn chỉ mắc vào phần thân gỗ, và Chủ Nghĩa Duy Mỹ nói tiếp.

Ngươi cũng biết điều đó

“...Khụ!”

Song Ahrin lườm Chủ Nghĩa Duy Mỹ trong khi nôn ra sơn vẽ.

Đó là lý do ngươi đã sao chép bức tranh của ta

“...”

Song Ahrin nghiến răng.

-Rầm!

Cùng lúc đó, cơ thể của Chủ Nghĩa Duy Mỹ bị đẩy bay đi và đập vào tường.

“Ngươi nói nhiều quá rồi đấy”

Jang Chaeyeon lẩm bẩm.

“Cô Ahrin!”

Nhân lúc Jang Chaeyeon đang câu giờ, tôi vội vã chạy đến chỗ Song Ahrin và kiểm tra cô ấy.

“Khụ! Khụ!”

Cô ấy không ngừng ho trong khi sơn đen chảy ra từ miệng.

Múi sơn vẽ phảng phất trên cả cơ thể của cô ấy.

“Tôi ổn, kha…!”

Song Ahrin nôn ra sơn vẽ rồi nhìn tôi.

“Thứ đó đã biến cơ thể của tôi thành sơn vẽ”

“...”

Việc đó khả thi sao?

Dù tôi mới chỉ được nhìn qua một lần, nhưng ít nhất, Chủ Nghĩa Duy Mỹ trong ký ức của tôi không sở hữu khả năng đó.

Việc cô ta thức tỉnh năng lực mới khi chúng tôi không biết chắc chắn không thể nào xảy ra được.

Chẳng lẽ cô ta đã che giấu năng lực của mình suốt bấy lâu sao?

“Dù sao đi nữa”

Song Ahrin nhìn tôi trong khi nôn ra sơn vẽ.

“Thành thật thì, tôi không tự tin là chúng ta có thể thắng”

“Tôi cũng vậy”

“...”

Song Ahrin và tôi nhìn nhau, và Jang Chaeyeon cũng không nói gì.

-Cạch…cạch…

Tôi hướng ánh mắt của mình về trước.

Một thứ gì đó đang bước ra từ trong đám mây bụi dày đặc.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Chủ Nghĩa Duy Mỹ]

[Cơ thể được làm từ XX, đầu người, điêu khắc]

[157cm]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

“...”

Đợi đã.

Mắt tôi đã nhìn thấy phần thông tin này từ khi nào?

Tôi lục lọi ký ức của mình.

Khi Yu Daon trở thành một bức tranh và tôi nhặt bức tranh của cô ấy lên, tôi đã nhìn thấy những dòng chữ gì?

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Một cuộc hội ngộ không xa]

[Vải toan, được làm từ con người]

[50 X 50 cm]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

“...Đây là mơ”

“Cái gì?”

Tôi thoáng nghe được tiếng lẩm bẩm đầy bối rối của Song Ahrin, rồi nhanh chóng lấy khẩu súng lục, hướng vào thái dương của mình, và bóp cò.

-Bằng!

Viên đạn bắn ra, và cùng với một cơn đau nhói, tôi ngã xuống sàn.

***

“Hà!”

Tôi vội vã ngồi dậy tại chỗ.

Trước mặt tôi là vô số người.

Những người không có ở đây trước đó vẫn đang thẫn thờ nhìn chằm chằm vào những bức tranh.

Song Ahrin và Jang Chaeyeon nhìn tôi với biểu cảm sững sờ vì tôi đã ngã xuống.

Và cả…

Ngươi đúng là nhạy bén thật đấy nhỉ?

Tôi có thể nghe được lời nói của Chủ Nghĩa Duy Mỹ từ phía xa.

Nó đang nhìn tôi từ trong đám mây bụi.

Đòn tấn công của Jang Chaeyeon đã đánh trúng Chủ Nghĩa Duy Mỹ.

Cô ấy đang không mơ sao?

Ngươi đã nhìn ra với đôi mắt của mình à?

“...”

Phải. Có lẽ ngươi không muốn nói về nó

Chủ Nghĩa Duy Mỹ vung tay.

“Khụ!”

Song Ahrin lại nôn ra sơn vẽ lần nữa.

“Cô Ahrin”

“...Khụ! Khụ!”

Song Ahrin nôn ra sơn vẽ và nhìn tôi.

Sơn vẽ chảy ra từ môi của cô làm cho cô ấy trông như đang tan chảy.

Tôi lấy khẩu súng của mình và nhắm vào Song Ahrin.

“Cô có tin tôi không?”

“...”

Cô ấy nhìn tôi trong bộ quần áo đã lấm lem sơn vẽ.

“...”

“...Anh đang làm gì vậy hả?”

Song Ahrin chùi sơn vẽ ở khóe miệng bằng tay áo và nhìn tôi.

Thứ sơn vẽ đen tuyền dính vào phần tay áo trắng tinh của cô ấy.

“Đang làm gì đấy?”

Song Ahrin nhìn tôi với vẻ mặt ngơ ngác.

“Còn không mau bắn nhanh lên đi?”

“Cảm ơn cô”

-Bằng!

Viên đạn xuyên qua thái dương của Song Ahrin và cô ấy ngã xuống.

Đống sơn vẽ trên sàn tan biến thành khói.

“...Cảm giác tồi tệ thật đấy”

Cô ấy nhìn tôi, chùi miệng của mình.

“Cô chảy nước dãi đấy à?”

“Im đi”

Song Ahrin lẩm bẩm và đứng dậy tại chỗ.

“...Tôi nữa không?”

Jang Chaeyeon chỉ vào bản thân.

“Đợi chút”

Tôi vẫn chưa thể bắn Jang Chaeyeon được.

Bởi vì đón tấn công của cô ấy đã trúng được Chủ Nghĩa Duy Mỹ.

Chắc chắn là Jang Chaeyeon vẫn chưa mơ.

Còn có cả những dấu hiệu khác, nhưng cái đó hiện tại không quan trọng.

Điều quan trọng hơn là…

Tôi đã rơi vào trong mơ khi nào?

Khi mới nhìn con ma-nơ-canh lần đầu, mắt tôi vẫn còn bình thường.

Và rồi, khi Yu Daon trở thành một bức tranh và tôi nhìn nó, mắt tôi liền bắt đầu gặp trục trắc.

Tôi hướng ánh mắt về bức tranh của Yu Daon một lần nữa.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Một cuộc hội ngộ không xa]

[Tuổi: Được tạo ra chỉ mới lúc trước]

[Đặc trưng: X]

[Khả năng: X]

[Tiểu sử: Tương lai đang đến gần với cô hơn từng giây từng phút]

[Điểm yếu: Phá hủy bức tranh một cách triệt để]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Phá hủy nó một cách triệt để?

Bằng cách nào?

“Tạm thời thì chúng ta có nên chạy đi không?”

“Tôi tán thành”

Song Ahrin gật đầu, duỗi thẳng cơ thể của mình.

“Cách chính xác để thoát khỏi đây là gì?”

“Chắc là phải tỉnh dậy khỏi Mơ trong Mơ”

“Không phải là ta đã tỉnh dậy từ trong mơ hai lần rồi à?”

“Phải ha”

-Cộp…cộp…

Tiếng bước chân vang lên, và Jang Chaeyeon lại vươn tay ra đập Chủ Nghĩa Duy Mỹ vào tường, rồi quay sang nhìn tôi.

“Đi thôi”

“Tuyệt lắm”

Tôi bắt đầu chạy đi trong khi giữ lấy bức tranh của Yu Daon.

Chủ Nghĩa Duy Mỹ không đuổi theo chúng tôi.

Tôi ngoảnh lại trong khi chạy đi.

Chủ Nghĩa Duy Mỹ đặt tay mình lên tay của con ma-nơ-canh kia và cất lời với một nụ cười như thể đang xé rách miệng mình.

Đừng lo. Ngươi là tác phẩm tuyệt nhất của ta

-Rì rì…

Con ma-nơ-canh run rẩy.

-Xẹt!

Cùng lúc đó, tiếng nhiễu trở nên mạnh hơn.

“Thứ điên rồ đó”

Song Ahrin tặc lưỡi.

Con ma-nơ-canh kia bắt đầu đuổi theo chúng tôi.

-Cạch, cạch, cạch, cạch!

Tiếng bước chân của nó vang lên khi va chạm với sàn đá cẩm thạch trong khi nó đuổi theo chúng tôi.

Jang Chaeyeon phá vỡ những bức tường và đánh đổ những cái cột để chặn con ma-nơ-canh, nhưng mỗi khi cô ấy làm vậy, nó sẽ bẻ cong khớp của mình một cách quái dị và bắt đầu chạy đuổi theo chúng tôi một cách điên cuồng.

Sau cùng, cô ấy đứng lại và quay về sau, vươn cả hai tay về phía trần nhà, rồi siết chặt thành nắm đấm.

-Rầm!

Với một tiếng động lớn, trần nhà sập xuống và một tảng đá chặn lại lối đi.

Tôi nhìn lên trời.

Phía trên trần nhà đã đổ sụp, một làn sương vàng đang nhẹ nhàng lay động.

-Rí!

Tôi vội vã ngoảnh đi trước cơn đau đầu ập đến.

“Hà…Hà…”

Jang Chaeyeon khuỵu xuống và thở hổn hển.

Máu đang chảy ra từ mũi của cô ấy.

“...Này”

Song Ahrin nhìn Jang Chaeyeon.

“Bây giờ thì giải thích đi. Tại sao cô lại nghĩ rằng đó là chị của cô?”

“...”

Jang Chaeyeon thoáng im lặng, rồi ngẩng đầu nhìn tôi và Song Ahrin.

“Bởi vì chị ấy đang nói”

“...Cái gì?”

Jang Chaeyeon nhìn tôi.

“Chị ấy đã nói gì với anh?”

“...Không gì cả”

Đó chỉ là những âm thanh nhiễu loạn.

“Còn cô?”

“...Tôi thì chỉ nghe thấy một chuỗi những lời nói vô nghĩa”

Song Ahrin trả lời sau khi nghe câu hỏi của Jang Chaeyeon.

“Tôi…”

Jang Chaeyeon nhắm mắt lại.

“Chị ấy liên tục bảo tôi hãy kết liễu mình”

“...Chỉ bởi vậy thôi sao?”

“Không phải là chỉ bởi vậy”

“...”

Jang Chaeyeon nhìn tôi và Song Ahrin với đôi mắt u sầu.

“Bởi vì chị ấy đã mất tích tại đây”

“…”

Song Ahrin hạ tầm mắt xuống sàn.

“...Tạm thời tôi sẽ coi nó như là giả thuyết có khả năng xảy ra nhất”

Bởi vì nó cũng có thể không phải sự thật.

“Cảm ơn anh”

Jang Chaeyeon gật đầu.

“Được rồi, vậy thì ta đi tiếp thôi”

Để có thể thoát ra, chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài quay lại con đường đã đi.

Tôi sắp xếp lại suy nghĩ của mình trong khi chạy đi.

Tất cả những gì tôi có là một điểm Chí mạng.

Tôi nên dùng nó lên ai trước?

Từ đầu thì Chí mạng đã không có tác dụng, vậy thì tôi nên sử dụng nó vào đâu?

“...”

[Điểm yếu: Phá hủy bức tranh một cách triệt để]

“...À”

Tôi nhìn về sau.

Âm thanh một thứ gì đó đang bới tung lên phát ra gần tảng đá.

Tôi cẩn thận đặt bức tranh lên tường.

“...Anh đang định làm gì vậy?”

Song Ahrin nhìn tôi với vẻ mặt hoang mang.

“Đưa cô Daon trở lại”

“...Bằng cách nào?”

“Bằng cách này”

Tôi lấy ra khẩu súng của mình.

[Chí mạng: 1->0]

Thế giới trở thành một màu đen trắng.

Một chấm đỏ xuất hiện trên bức tranh.

-Bằng!

Tôi bóp cò không một chút do dự.

“Tên điên kia!”

Song Ahrin hét lên, và bức tranh bắt đầu tan chảy.

Phần khung tan chảy, rồi sau đó đến bức tranh.

“...Ôi!”

Yu Daon xuất hiện trước mặt tôi hoàn toàn lành lặn.

“...Anh Jaehun!”

Yu Daon nhìn tôi trong khi cười toe toét.

“Tôi biết là anh Jaehun sẽ luôn đến tìm tôi mà!”

“...Đương nhiên rồi”

Tôi gật đầu và nhìn những người khác.

“Ra ngoài thôi”

Bây giờ chúng tôi phải thoát khỏi giấc mơ này.

Bình luận (21)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

21 Bình luận

Quyết đoán vl
Xem thêm
thực sự thi anh main ko 1 chút do dự luôn, ko ngần ngại mà tự bắn vào đầu mình ko ngần ngại
Xem thêm
Trông ngầu mà bro:)) main thuộc kiểu hơi liều nữa:)))
Xem thêm
trans năng suất thật đấy chứ
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
hôm nay thôi 🐧
Xem thêm
được ngày nào hay ngày đấy mà :3
Xem thêm
cảm ơn trans
Xem thêm
Vậy là "Chủ Nghĩa Duy Mỹ" có năng lực thao túng giấc mơ thật. Lộ ra năng lực thế này khéo arc này là giải quyết triệt để "Chủ Nghĩa Duy Mỹ" luôn rồi chứ nếu mà thoát được nữa thì bị kéo dài không hay lắm... Cơ mà dị thể mạnh top 10 bị giải quyết thế này thì cũng hơi căng ấy. Cơ mà vẫn chưa có minh họa Main nhỉ... Là do tác sợ sẽ tiết lộ gì đó qua bề ngoài hay vẫn chưa quyết định được ngoại hình main mà chỉ tả là "nhân viên văn phòng mệt mỏi đờ đẫn" nhỉ. Hình dung được một phần bề ngoài của main rồi như mấy ông chú tăng ca mệt mỏi nhưng không có râu hay ria mép =))))
Xem thêm
Ơ tui tưởng ban đầu k có minh họa main chứ? Nghe ai comment như v , bề ngoài trông thế cx ngầu bro:))
Xem thêm
@Merlin Hermes: Main chưa có minh họa. Nhưng hay được đồng nghiệp tả là ánh mắt mệt mỏi của một nhân viên văn phòng tăng ca. Được nhắc rất nhiều lần và một trong số đó là chap 56 và 158 (ánh mắt mệt mỏi).
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời
Tưởng giờ này phải nghỉ hè hết rồi chứ mà Trans vẫn còn thì à:v tfnc
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
đại học mà bác
Xem thêm
TRANS
@0w0___UwU: vl we are the same, trans khối nào đấy <(")
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời
Trans năng suất điên :)))
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Chạy nhanh arc này để sang nhanh arc sau là một trong những arc hay nhất theo tôi (với cả sắp thi cuối kỳ r 🐧)
Trong hnay là đăng nốt 2 chương còn lại r về 1ch/1n ấy mà :v
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Bình luận đã bị xóa bởi 0w0___UwU
Xem thêm 2 trả lời