• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 196: Kiệt tác

3 Bình luận - Độ dài: 2,726 từ - Cập nhật:

“Ôi! Đã có chuyện như vậy xảy ra khi tôi không có ở đó sao?”

Tôi nhanh chóng giải thích tình hình với Yu Daon trong khi chạy đến lối ra, và Yu Daon lẩm bẩm với đôi mắt tròn xoe trước lời giải thích của tôi.

“Cảm giác của cô Daon khi ở trong bức tranh như nào vậy?”

“À, cái đó…”

Yu Daon cười trừ với vẻ mặt gượng gạo.

Đó là nụ cười mà cô ấy thường trưng ra khi ngại phải nói gì đó.

“Có thể nói rằng tôi đã có một giấc mơ tồi tệ chăng?”

“Một giấc mơ tồi tệ?”

“Nó giống như một cơn ác mộng vậy”

Yu Daon ấp úng nói vậy rồi nhìn thẳng về trước.

“Ah, không phải đó là lối ra sao?”

“Hửm?”

Nghe Yu Daon nói, tôi liền nhìn về trước và thấy một khung tranh ở đó.

Một khung tranh với một cái lỗ ở giữa.

“Là nó đúng không?”

“Chắc vậy”

Tôi vội vã chạy đến và với tay chạm vào khung tranh.

-Cộp!

Chất liệu thô cứng của khung tranh chạm vào tay tôi.

“Biết ngay là nó sẽ như này mà”

Một tiếng thở dài vô thức thoát khỏi miệng tôi.

“...”

Jang Chaeyeon thả lỏng tay, và Yu Daon nhảy lò cò tại chỗ để khởi động.

Còn Song Ahrin thì nhắm mắt, đặt tay lên cằm như thể đang suy nghĩ gì đó.

“Cô Ahrin?”

“Ừm”

Cô ấy mở mắt nhìn tôi.

“Cô đang nghĩ gì vậy?”

“Nghĩ về cách làm sao có thể đánh một phát vào đầu của con ma-nơ-canh đáng ghét đó?”

Song Ahrin nhún vai và nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Anh có ý tưởng nào hay không?”

“Tôi ấy hả?”

Được rồi.

Tôi có ý tưởng nào hay không nhỉ?

Tôi lảng tránh ánh mắt mong đợi của Song Ahrin và chìm vào suy nghĩ.

-Cạch! Cạch!

Một âm thanh bắt đầu vang lên từ phía xa.

Có vẻ là con ma-nơ-canh đang từ từ thoát ra khỏi đống đổ nát rồi.

“Trước hết hãy thử giải quyết thứ đó bằng một cách nào đó”

“Bằng cách nào?”

“Tôi không biết”

Không có điểm Chí mạng.

Sau cùng thì nó có nghĩa là tôi không thể sử dụng bất cứ kỹ năng mạnh mẽ nào mà mình có.

“...Hừm”

Không có ý tưởng nào hay bật ra cả.

Đúng là thế tiến thoái lưỡng nan mà.

Đường thoát bị chặn, một con quái vật có thể biến chúng tôi thành những bức tranh đang đuổi theo từ đằng trước, và chúng tôi thì đang lạc lối tại một nơi chẳng thể nào biết được là thật hay là mơ.

Dù là tôi có lập ra một vài kế hoạch…

“Trước hết thì ta sẽ giải quyết thứ đang đuổi theo chúng ta bằng một cách nào đó”

Song Ahrin nói đúng.

Chúng tôi không thể cứ mãi ở thế bị động như này được.

Chúng tôi cũng cần phải đánh trả theo cách của mình.

“Trước hết thì chúng ta tách ra đã nhỉ?”

“Vâng?”

Yu Daon nghiêng đầu trước lời của tôi và nhìn về đây.

“Ý là chúng ta sẽ chia thành các nhóm nhỉ?”

“Đúng vậy”

“Nên làm thế nào đây?”

“...”

Yu Daon nhìn tôi, và Jang Chaeyeon cũng chạm mắt với tôi.

“Cô Ahrin và cô Daon”

“Ừm”

“Vâng!”

“Hai người hãy đi cùng nhau”

“Ừm, hai người chúng tôi sao?”

Yu Daon chỉ vào bản thân và Song Ahrin, xong lại chỉ vào tôi và Jang Chaeyeon.

“Ừm, đúng vậy”

“Được thôi!”

“...Hà”

Yu Daon gật đầu, và Song Ahrin thở dài rồi nhìn tôi.

“Được rồi. Vậy hai người bọn tôi cần làm gì đây?”

“Đây là việc mà chỉ có hai người làm được thôi”

Tôi lấy ra lọ khí butan từ trong túi và đặt nó vào tay Song Ahrin, rồi nhìn thẳng vào mắt cô ấy.

“Nghe kỹ đây. Việc hai người cần làm là—”

***

“...Việc đấy có đúng không vậy?”

Sau khi tôi nói với Song Ahrin và Yu Daon việc hai người họ cần làm, Jang Chaeyeon nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng.

“Dù việc đó không đúng thì tôi cũng chẳng làm được gì”

“...”

Jang Chaeyeon nhìn tôi, khẽ thở dài, và mỉm cười.

“Được thôi, như vậy mới giống anh chứ”

“Tôi không biết là cô Chaeyeon nghĩ như nào về tôi, nhưng dù sao thì tôi cảm ơn”

Tôi hơi gật đầu với Jang Chaeyeon và bắt đầu tiến về hướng âm thanh phát ra.

-Rầm rầm!

Cùng với âm thanh thứ gì đó sụp đổ, một con ma-nơ-canh chui ra.

Cơ thể được làm từ gỗ bị xước đây đó, có lẽ là bởi vì nó đã bị đè lên bởi vô số những mảnh đá.

Khuôn mặt vẫn bị che mờ nhìn vào tôi.

-Cạch! Cạch!

“...Cô Chaeyeon”

“Ừm”

Jang Chaeyeon không rời mắt khỏi con ma-nơ-canh.

“Thành thật nào. Chị của cô không phải người bình thường đâu nhỉ?”

“...Phòng Cách ly sẽ chẳng có người nào là bình thường đâu”

Jang Chaeyeon lẩm bẩm và nhìn tôi.

“Đúng vậy. Chị ấy không phải là người bình thường”

“...”

“Trong Phòng Cách ly có những người có nhiệm vụ thâm nhập”

Jang Chaeyeon lẩm bẩm và lại hướng ánh mắt về con ma-nơ-canh.

“Chị ấy có thể thay đổi khuôn mặt của mình theo ý muốn. Khuôn mặt của một người nào đó ở trong ký ức của chị ấy”

“...”

“Đó là lý do khi chúng tôi thâm nhập vào triển lãm nghệ thuật, chị ấy là người vào đầu tiên và mở cửa”

Ánh mắt của Jang Chaeyeon nhìn thẳng vào con ma-nơ-canh.

Ánh mắt của cô ấy nhìn ra xa xăm như thể đang nhớ lại một ký ức nào đó.

“Nhưng khi cánh cửa mở ra và tôi đi vào, mọi việc đã quá muộn”

Jang Chaeyeon lẩm bẩm và hạ tầm mắt xuống.

“Tất cả mọi người ngoại trừ tôi và chị đều đã chết”

-Két!

Con ma-nơ-canh ưỡn thẳng lưng như thể đang gào thét, và âm thanh nhiễu loạn vang lên.

“Ra vậy”

“Và rồi, chị đã quyết định cứu tôi”

-Rè rẹt!

Con ma-nơ-canh chạy đến chỗ tôi trong khi tạo ra một âm thanh không xác định.

Con ma-nơ-canh rốt cuộc là định thể hiện ra người nào vậy nhỉ?

“Nhưng đó là lý do duy nhất sao?”

Khi Jang Chaeyeon vung tay, một thứ gì đó vô hình liền quật mạnh và đánh bay con ma-nơ-canh.

“Đó không phải là một dấu hiệu đủ để kết luận rằng con ma-nơ-canh đó là chị của cô Chaeyeon”

“Không phải đâu”

-Rầm!

Con ma-nơ-canh bị ghim vào tường, và Jang Chaeyeon nhìn tôi.

Cô ấy đang mỉm cười một cách cay đắng.

“Tôi là người duy nhất biết khuôn mặt thật của chị ấy”

***

“Việc này có đúng không vậy?”

“Đúng đấy, nên là mau làm nhanh lên!”

Yu Daon và Song Ahrin chạy xung quanh trong khi lắc lọ khí butan.

‘Xin hãy đốt những bức tranh’

Song Ahrin nhớ lại lời của người đàn ông.

Anh có chắc là việc đó ổn không?

Không sao hết. Hãy đốt hết tất cả những bức tranh. À, ngoại trừ một cái

“Anh ấy bảo rằng nếu ta để phần nắp gần mặt thì lửa sẽ bắn ra đấy”

“Anh ta cũng bảo rằng nếu lắc nhiều quá thì ngược lại nó sẽ nổ đấy, nên là lắc vừa thôi”

“Vâng”

Yu Daon lắc lọ khí butan, và Song Ahrin nhìn cô ấy.

“Tôi nghĩ thế là đủ rồi đấy”

“Vâng”

Và rồi, Yu Daon xoay miệng lọ khí butan hướng đi…

-Phừng!

Khi cô ấy mở nắp, lửa bùng lên và đốt cháy bức tranh.

Một thứ mùi còn khó chịu hơn cả mùi gỗ cháy xộc vào mũi họ.

Song Ahrin chau mày, và Yu Daon gật đầu như chẳng có chuyện gì.

“Ấm thật đấy!”

“...Việc này thực sự có ổn không vậy…?”

Song Ahrin nhìn bức tranh với vẻ mặt đầy lo âu.

“Nếu chúng ta đốt cháy cả cái triển lãm, không phải con dị thể quản thúc điên rồ đó sẽ trở nên điên hơn và tàn phá mọi thứ à?”

“Cô lo lắng sao?”

Song Ahrin nhìn Yu Daon.

Khuôn mặt của cô ta, phía sau là ngọn lửa bập bùng, sáng lên dưới ánh sáng đỏ cam.

“Đừng lo”

Yu Daon nhìn Song Ahrin với nụ cười dịu dàng.

Một nụ cười hiền hậu.

Như mọi khi, cô không thích nó chút nào.

Cô cũng không có mối quan hệ tốt với Jang Chaeyeon.

Người ngoài nhìn vào có thể gọi họ là bạn tồi, nhưng ít nhất thì cô không thích cô ta đến vậy.

Ngược lại, Yu Daon.

Ánh mắt của Song Ahrin hướng về Yu Daon.

Ban đầu đó chỉ là một mối quan hệ khó xử, nhưng từ một thời điểm nào đó, Song Ahrin đã thực sự ghét cái ánh nhìn như thể xuyên qua cô đó.

Đương nhiên, cô cũng biết rằng Yu Daon là loại người như nào.

Nhưng kể cả vậy, cô cũng không thích cách Yu Daon đối xử với cô.

Có thể nói là cô ta khó mà trở nên thân thiết được chăng?

Và không giống Jang Chaeyeon, việc cô ta thể hiện sự gần gũi về mặt cảm xúc với người đàn ông thực sự khiến cô khó chịu.

Nói chung là cô không thích cô ta.

Song Ahrin tặc lười, tự lẩm bẩm một mình.

“Chậc, dù sao thì, đi thôi. Anh ta bảo chúng ta làm vậy nên chắc hẳn phải có ý tưởng gì rồi”

“Phải ha. Chúng ta đi nhanh hơn chứ?”

Hai người họ bước đi, bỏ lại bức tranh đang tỏa ra một thứ mùi kinh tởm ở phía sau.

***

-Rầm!

Jang Chaeyeon liên tục đánh bay con ma-nơ-canh đang lao đến chúng tôi, và tôi cũng dùng súng của mình bắn vào các khớp để làm chậm con ma-nơ-canh.

Từ lúc nào, khu vực xung quanh chúng tôi đã tràn ngập khói đen.

“...Được rồi”

Jang Chaeyeon nhìn tôi.

“Tốt”

[Xé tọa độ: còn 1 lần]

Không cần phải trao đổi lời nào cả.

Thế giới trở thành một bảng kẻ ô, và Jang Chaeyeon vung tay một cách mạnh bạo.

Tiếng không gian như bị xé toạc bởi móng vuốt vang lên, và con ma-nơ-canh lại bị quật xuống sàn một lần nữa.

“Ta đi thôi”

“Đi đâu?”

“Đến chỗ kiệt tác của Chủ Nghĩa Duy Mỹ”

Tôi nhanh chóng bước đi với Jang Chaeyeon.

Yu Daon và Song Ahrin đã đang chờ chúng tôi, trốn phía sau một đống đổ nát.

“Chúng tôi có đến muộn không?”

“Không đâu, chúng tôi cũng chỉ vừa mới đến đây thôi”

Yu Daon gật đầu và nhìn về trước.

Trong làn khói mịt mù và thứ mùi kinh khủng, chỉ còn lại mỗi bức tranh của Chủ Nghĩa Duy Mỹ.

Và, phía trước bức tranh đó, chỉ có Chủ Nghĩa Duy Mỹ đang đứng đấy.

Chủ Nghĩa Duy Mỹ đang đứng trước bức tranh trong làn khói mịt mù.

Một cửa sổ trong suốt hiện ra trước mắt tôi.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Chân dung tự họa]

[Tuổi: Được tạo ra 17 năm trước]

[Đặc trưng: Thán phục]

[Khả năng: Thán phục]

[Tiểu sử: Khi cô quyết định để lại hình ảnh của mình ở sau, đó đã là một khoảng thời gian rất dài về trước. Do bức tranh này là minh chứng rằng cô đang sống, kể cả khi kỹ năng hội họa của cô lúc đó kém cỏi hơn nhiều so với bây giờ, cô vẫn rất yêu thích bức tranh này. Đủ để chứa đựng cả tấm lòng của mình vào trong nó]

[Điểm yếu: Bạn có thể đốt bức tranh, nhưng điều đó không được khuyến khích]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

“Đây rồi”

Tôi rút ra khẩu súng của mình, cầm lấy lọ khí butan Yu Daon đưa cho, và đứng dậy tại chỗ.

“Cô Chaeyeon”

“Ừm”

Tôi lắc mạnh lọ khí butan.

Không thèm suy nghĩ đến việc sẽ xảy ra, tôi lắc nó mạnh đến mức đau cả tay.

Và rồi, tôi ném lọ khí butan vào bức tranh bằng toàn bộ sức mình.

Jang Chaeyeon vươn tay ra, và lọ khí butan bay theo một đường thẳng rồi dính vào bức tranh.

Tôi giơ khẩu súng của mình lên và nghĩ về phần điểm yếu.

Bạn có thể đốt bức tranh, nhưng điều đó không được khuyến khích.

Tại sao lại không được?

Bởi vì bức tranh này có ý nghĩa quan trọng với Chủ Nghĩa Duy Mỹ sao?

Không.

-Bằng!

Tôi bóp cò.

Ngươi…!

Chủ Nghĩa Duy Mỹ nhìn tôi và vươn tay ra.

“Hự!”

Tôi cảm nhận được một cơn đau nhói ở ngực mình.

“Anh Jaehun!”

Ngay cả khi đang cảm nhận được cơn đau nhói đó, ánh mắt của tôi vẫn cố định vào bức tranh.

Viên đạn trúng vào lọ khí butan.

-Bùm!

Với một âm thanh vang dội, lửa bùng lên, đốt cháy bức chân dung tự họa của Chủ Nghĩa Duy Mỹ.

-Bùm!

Bức tranh khổng lồ rực cháy, và mũi gỗ khét lấp đầy không gian.

“Khụ, gư…!”

“Anh Jaehun…!”

Yu Daon đỡ lấy tôi và chạm vào khu vực gần tim tôi.

“Máu, máu…!”

Yu Daon lẩm bẩm với vẻ mặt tái xanh.

Tôi nhìn xuống khu vực gần tim mình.

Ở đó là một thứ trông như cái lỗ, và máu đang chảy ra từ đó.

Nhưng tôi không hề sợ hãi.

“...Tôi ổn mà”

Tôi điềm tĩnh trấn an Yu Daon và nhìn về trước.

Triển lãm nghệ thuật giờ đây đã chẳng khác gì địa ngục.

Lửa cháy bùng lên ở khắp mọi nơi, và mùi hóa chất và chất đạm cháy xộc vào mũi tôi.

Một thứ khí độc thông thường sẽ giết chết một người.

Tại sao tôi lại không chết?

Ngay từ ban đầu, việc nói rằng ta thức dậy khỏi giấc mơ khi chết là cực kỳ mơ hồ.

Nếu tôi, trong giấc mơ của mình, giữ một khẩu súng trong mơ và tự bắn vào đầu, liệu nó có thể được coi là chết không?

Sau cùng, đến cả khẩu súng đó cũng được tạo ra trong mơ mà.

Tôi đã suy nghĩ sai.

Tôi nhớ lại những dòng chữ trong sổ hướng dẫn.

Để thức dậy từ giấc mơ thì ta cần phải tiến vào một giấc mơ sâu hơn nữa.

Phải, tôi sẽ chẳng thể nào thức dậy khỏi giấc mơ dễ như vậy được.

Tôi đứng thẳng dậy.

“...Hở, làm sao mà…? Có, có, có một cái lỗ…”

Yu Daon lẩm bẩm và nhìn tôi.

Tôi phớt lờ cơn đau ở ngực và giơ khẩu súng của mình lên.

“Bây giờ chỉ còn hai tác phẩm nữa thôi”

“...”

“Chỉ có thể có một kiệt tác”

Chủ Nghĩa Duy Mỹ nhìn tôi.

...Đúng là nhạy bén mà, ngươi đáng ghét thật đấy

Khi Chủ Nghĩa Duy Mỹ lẩm bẩm như vậy…

-Rầm!

Con ma-nơ-canh đá bay cơ thể của Chủ Nghĩa Duy Mỹ đi.

Cơ thể của Chủ Nghĩa Duy Mỹ lăn lốc trên sàn.

Đừng lo. Ngươi là tác phẩm tuyệt nhất của ta

Tác phẩm tuyệt nhất.

Nếu ta cho rằng đây là một giấc mơ, vậy thì thứ trước mặt tôi không phải là ‘thật’.

Bởi vì cái thật không thể tồn tại trong mơ.

Nói cách khác, chỉ còn lại hai tác phẩm ở trong đây khi mọi bức tranh đều đã bị đốt cháy.

Chủ Nghĩa Duy Mỹ’ được tạo ra bởi chị gái của Jang Chaeyeon, và Chủ Nghĩa Duy Mỹ.

Hai kiệt tác không thể cùng tồn tại chung một chỗ.

“Ngươi đã tự nói rằng nó là một kiệt tác bằng chính miệng mình mà, nên là bây giờ người cần phải chịu trách nhiệm đi”

Chủ Nghĩa Duy Mỹ và con ma-nơ-canh đối mặt với nhau bao quanh bởi ngọn lửa.

Ngọn lửa đáng ra phải nóng rát ấy lại chỉ mang đến một cảm giác âm ấm.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Cảm ơn trans
Xem thêm