Tôi đã tưởng rằng nếu đi sang bên kia bảo tàng nghệ thuật thì sẽ bớt nóng hơn chút.
“...”
Tôi dùng tay áo lau dòng mồ hôi khó chịu đang chảy xuống trán.
“Mọi người có thấy nóng không?”
“Nóng”
“Ừm”
“Tôi…vẫn giống như trước”
Jang Chaeyeon và Song Ahrin cũng bảo là thấy nóng, còn Yu Daon thì vẫn không biết là nóng.
Chúng tôi bước đi một cách vô định trong triển lãm nghệ thuật tối đen.
Đương nhiên, chúng tôi không chỉ chăm chăm vào đi xung quanh.
Chúng tôi cũng vỗ vào vai những người mình nhìn thấy trên đường.
“Xin lỗi…”
“...”
Một người đàn ông đang nhìn một bức điêu khắc với biểu cảm say mê.
“Xin hãy tỉnh lại”
Một người phụ nữ đang khúc khích cười trong khi ngắm một bức tranh được bao phủ bởi lớp sơn đen tuyền.
“Ông có nghe thấy tôi không?”
“...”
Một ông lão đang quỳ xuống và cầu nguyện với những giọt nước mắt chảy xuống mặt.
Không một người nào để tâm tới chúng tôi.
Cảm giác như bọn họ còn chẳng biết đến sự tồn tại của chúng tôi vậy.
“Không có tác dụng gì đâu”
Song Ahrin ngắt lời tôi và lắc đầu.
“Ngay từ đầu đã không thể giao tiếp rồi”
“Có vẻ là vậy thật”
Vậy thì tôi có nên đốt những bức tranh—
Không.
Một cửa sổ trong suốt hiện ra trước mắt tôi.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Phong cảnh]
[In ấn, tô bằng bóng tối của nỗi buồn]
[100 X 100 cm]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tôi nhìn những con chữ mạ vàng ở bên cạnh bức tranh.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
<‘Bóng tối’ là bức tranh được khao khát bởi nhiều người.>
<Bức tranh này gợi đến tương lai tươi đẹp của người nhìn.>
<Khi nhìn bức tranh, nhiều người mơ đến một tương lai màu hồng sẽ đến với họ và từ đó sinh ra hy vọng.>
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Mắt tôi cũng trở nên kỳ lạ rồi.
Chính xác hơn thì phải nói là nó đã quên mất cách hoạt động đúng chức năng của mình.
Kể cả khi tôi mở sổ hướng dẫn, không có gì thực sự hữu ích xuất hiện cả.
“Ngươi có biết đây là đâu không?”
Sau cùng, tôi chỉ còn cách chủ động hỏi sổ hướng dẫn.
-Lật phật!
Sổ hướng dẫn mở ra.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]
[KM - Khi bạn không biết mình đang ở đâu]
1. Khi làm việc trong Cục Quản thúc, chắc chắn sẽ có những lúc bạn không biết là mình đang ở đâu.
2. Trong những trường hợp như vậy, hãy bình tĩnh quan sát xung quanh và quyết định xem mình nên đi đâu.
3. Nghe có thể hơi thiếu trách nhiệm, nhưng hãy đặc biệt tin tưởng vào trực giác của bạn vào những lúc như này.
4. Trực giác là một trong những di sản mà tổ tiên đã để lại giúp cho chúng ta không bị tuyệt chủng cho tới tận ngày hôm nay. Đương nhiên, nó có thể sẽ phản bội bạn, nhưng nó cũng sẽ có lúc cứu bạn.
5. Xin hãy đợi một lúc. Việc này chỉ tốn thời gian, chứ không phải là không tìm được đáp án.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Đâu cần phải bào chữa như vậy.
Trực giác.
Nếu tôi phải chọn ra người có trực giác tốt nhất trong những người ở đây…
“Cô Chaeyeon”
“Ừm”
Jang Chaeyeon, đang quan sát xung quanh ở cạnh tôi, quay sang đây.
“Có gì sao?”
“Xin hãy giúp tôi tìm đường”
Jang Chaeyeon trưng ra vẻ mặt bối rối.
“Tôi đâu có biết đường”
“Tôi biết”
Vẻ mặt của cô ấy giờ đây còn bối rối hơn nữa.
“Vậy thì…?”
“Chỉ cần đi theo cảm giác của mình thôi”
Jang Chaeyeon nhìn chằm chằm vào tôi.
“Tôi sẽ thử”
Cô ấy khẽ thở dài, gật đầu, và bắt đầu bước đi phía trước.
“...Thực sự có thể tin cô ta không?”
Song Ahrin hỏi một cách lo lắng trong khi đi theo tôi.
“Quả thực cô Chaeyeon có trực giác tốt thật, nhưng mà…”
Yu Daon nhỏ giọng dần.
“Ta đi thôi”
Nếu phải chọn ra người có trực giác tốt nhất trong số chúng tôi thì đó sẽ là tôi hoặc Jang Chaeyeon.
Nhưng điều khiến tôi bận tâm hơn là…
“...”
Tôi nhìn xung quanh.
Bức tranh lần này mô tả cảnh tượng vô số con người đang la hét và tự siết cổ mình trước mặt một linh mục vô diện.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Minh chứng của Thần]
[Màu nước, tô bằng sự cuồng tín với đức tin]
[100 X 90 cm]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
<‘Sự trống vắng’ là minh chứng của nhiều…>
Tôi cũng nhìn vào những con chữ mạ vàng lần này.
Phần giải thích tôi đọc được vẫn khác với cái tôi nhìn thấy bằng mắt mình.
Bức tranh với nhiều người đang quỳ rạp và bật khóc phía trước có phần giải thích như vậy.
Ngược lại, những bức tranh khác, như là tranh phong cảnh hay tương tự, lại miêu tả những biểu hiện kỳ quặc hơn cả tưởng tượng của tôi.
“...”
Jang Chaeyeon, đang đi phía trước, quay lại và nhìn vào mắt tôi.
“Theo tôi thì là ở đây”
Ở đây?
Tôi ngẩng đầu và nhìn xung quanh.
Từ đầu thì dãy hành lang này đã không có nhiều người lắm rồi, nhưng nơi này còn tệ hơn.
Giống như lúc chúng tôi mới đến, nơi đây không có lấy một bóng người.
“Bức tranh này, nó rất là…ừm…”
Tôi nhìn bức tranh trước mặt.
Có vô số con người đang tụm lại tạo thành một vòng xoáy.
Bọn họ đều chỉ đang tập trung vào việc tạo ra vòng xoáy với một vẻ mặt mù quáng.
Một cửa sổ trong suốt trôi nổi phía trên bức tranh.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Vòng xoáy]
[Tranh phấn màu, tô điểm bằng những giọt nước mắt trên vải da]
[200 X 80 cm]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tôi đọc phần miêu tả được viết bằng những con chữ mạ vàng.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
<‘Vòng xoáy’ là tác phẩm diễn tả dòng xoáy của sự bất an và nỗi cô đơn.>
<Trong tác phẩm này, những nhân vật rơi vào bóng tối hoặc bị cuốn trôi theo vòng xoáy trông thì có vẻ sát gần nhau, nhưng mỗi người lại giống như bị mắc kẹt trong nỗi cô đơn riêng biệt, không thể kết nối với nhau.>
<Những nhân vật ở trong bức tranh được kết nối bởi cái tên ‘đồng nghiệp’, nhưng họ lại mang vẻ mặt như thể đang trải qua sự suy sụp của cá nhân trong một không gian chung, bộc lộ sự cô lập của một cuộc đời lặp đi lặp lại mà họ không thể thoát khỏi.>
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
“...”
Tôi nhìn kỹ vào bức tranh.
Giữa vô số những con người bên trong vòng xoáy, khuôn mặt quen thuộc của Yu Daon, Jang Chaeyeon, Song Ahrin, và tôi cũng ở đó với những người khác.
Chúng tôi đang bị cuốn trôi với biểu cảm mù quáng.
“...Đó là chúng ta, nhỉ?”
Yu Daon lẩm bẩm, và Song Ahrin nhíu mày một cách ghê tởm.
“Cảm giác tồi tệ thật đấy”
“...”
Bức tranh mà Jang Chaeyeon đã chọn.
Rồi cả tôi và những người khác ở trong bức tranh.
Tôi đã bỏ qua điều gì?
Những gì mắt tôi nhìn được và phần miêu tả của bức tranh…
“...À”
Lần này, chúng là giống nhau.
Tôi nhìn cửa sổ trong suốt.
Cái tên của bức tranh ở cửa sổ trong suốt là ‘Vòng xoáy’.
Cái tên được viết trong phần miêu tả cũng là ‘Vòng xoáy’.
Hai cái tên đều trùng khớp.
Đó là bởi có chúng tôi ở trong bức tranh sao?
-Lật phật!
Sổ hướng dẫn đã im lặng từ nãy đến giờ cuối cùng cũng tự động mở ra những trang giấy.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Dị thể quản thúc - Mơ trong Mơ - Ghi chép chỉnh sửa bởi Kim Heonyong Phòng Cách ly]
[Dị thể này là nơi Phòng Cách ly đầu tiên rơi vào khi họ chạm trán với Chủ Nghĩa Duy Mỹ, và vì những thông tin sau đây đều rất rời rạc, xin hãy đọc nó một cách cẩn trọng.]
1. Khi đang ở trong dị thể này, bạn cần phải xác định rõ là bản thân đang ở đâu.
2. Nghịch lý thay, để có thể thức dậy khỏi giấc mơ, bạn cần phải tiến sâu hơn nữa vào trong giấc mơ và hoàn toàn nhận ra rằng mình đang mơ.
3. Đây là một ghi chú cực đoan, nhưng cách nhanh nhất để thức dậy từ trong mơ là cái chết.
4. Tuy nhiên, nếu nhầm lẫn giấc mơ với thực tại, điều này có thể sẽ dẫn tới tự tử, vậy nên xin hãy cẩn trọng.
5. Mơ trong Mơ giống như là một trò chơi mà tất cả mọi người đều tham gia. Chỉ cần một người thoát ra, tất cả những người bị giam giữ trong giấc mơ cũng sẽ thức dậy.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
“...”
Tôi nhìn sổ hướng dẫn rồi nhìn một người.
“Ừm, có chuyện gì sao, anh Jaehun?”
“Chúng ta nói chuyện một chút đi”
Yu Daon nghiêng đầu nhìn tôi.
***
Tôi dẫn Yu Daon ra một góc.
“Có vẻ đây là chuyện khó nói với hai người kia nhỉ?”
Yu Daon khẽ mỉm cười và nhìn tôi sau khi xác nhận rằng Jang Chaeyeon và Song Ahrin đã ra khỏi tầm mắt.
“Có chuyện gì vậy? Dù nói thật thì, tôi cũng đã phần nào đoán được khi anh Jaehun gọi tôi ra một góc rồi”
“...Tôi xin lỗi”
“Không sao đâu! Tôi thích vậy mà”
“Hả?”
Ý của cô ấy khi bảo thích vậy là sao?
“...Tôi rất biết ơn anh Jaehun vì đã cho tôi việc mà chỉ mình tôi có thể làm”
Yu Daon khẽ mỉm cười.
“...”
“Dù sao đi nữa! Xin hãy nói cho tôi nhanh đi!”
“...À, ừm, cảm ơn cô”
Tôi hơi cúi đầu và giải thích mọi chuyện cho Yu Daon.
Từ đầu đến cuối, Yu Daon chăm chú lắng nghe phần giải thích của tôi…
“Vâng!”
Cô ấy gật đầu nói vậy một cách vui vẻ.
“Cô có ổn không?”
“Tôi đã nói nhiều lần trước đây rồi mà”
Yu Daon mỉm cười, giơ ngón trỏ lên.
“Tôi có thể chết hàng trăm lần cho anh Jaehun, đúng chứ?”
“...Cảm ơn cô”
“Không sao đâu”
Yu Daon mỉm cười và nắm lấy khẩu súng trong tay tôi.
“Vậy thì, bây giờ tôi chỉ cần bắn cô thôi đúng không?”
“...Ừm, đúng vậy”
“...”
Cô ấy nhìn tôi với một nụ cười thoáng qua.
Một nụ cười rạng rỡ nở rộ trên khuôn mặt của cô, và…
“Vậy tôi làm nhé?”
Yu Daon hướng miệng súng vào thái dương của mình.
-Bằng!
Tôi bóp cò.
Máu bắn ra và cô ấy ngã xuống.
“...”
Ngay sau đó, Yu Daon đứng dậy như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“...Cô Daon?”
“Tôi ổn!”
Cô ấy khẽ mỉm cười và vỗ nhẹ vào chân mình.
“Tạm thời thì, tôi không cảm thấy gì cả. Có lẽ là chưa chăng…? Có vẻ là tôi không thể thoát ra”
Yu Daon chau mày.
“Tôi hiểu rồi”
Nói cách khác, đây vẫn là hiện thực sao?
Khi tôi đang nghĩ vậy…
[Chí mạng: 0->1]
Một cửa sổ trong suốt xuất hiện, khiến cho tôi càng bối rối hơn nữa.
Tôi đã hiểu sao?
Hiểu cái gì?
Tôi không nghĩ mình đã hiểu được gì cả.
“...”
Không, hãy tận dụng những gì mình được cho nào.
Chúng tôi đi ra khỏi góc và bước đến chỗ của Jang Chaeyeon và Song Ahrin.
Jang Chaeyeon nhìn tôi và Yu Daon, rồi khẩu súng trong tay tôi, và ngoảnh đi.
“Cô Chaeyeon”
“...Ừm”
‘Nghịch lý thay, để có thể thức dậy khỏi giấc mơ, bạn cần phải tiến sâu hơn nữa vào trong giấc mơ và hoàn toàn nhận ra rằng mình đang mơ.’
Tôi gật đầu về phía bức tranh, và Jang Chaeyeon gật đầu lại.
[Xé tọa độ: Còn 2 lần]
Một lần nữa, thế giới trở thành một bảng kẻ ô.
Lần này, bức tranh cũng bị vặn vẹo một cách kinh khủng.
Jang Chaeyeon vươn ra, và…
-Rẹt!
Bức tranh bị xé rách với một tiếng rẹt.
Khi nhìn vào phía sau bức tranh, thứ chúng tôi nhìn thấy lần này lại là một bảo tàng nghệ thuật khác.
Điểm khác biệt duy nhất là chúng tôi không bị hút vào như trước.
Cảm giác như cái nóng âm ấm có vẻ đã trở nên tệ hơn trước.
“...Nóng quá…”
Song Ahrin lẩm bẩm, và Jang Chaeyeon gật đầu.
“Đâu có nóng đến vậy…”
Rồi tôi nhìn Yu Daon đang lẩm bẩm một cách bối rối…
“Ta đi thôi”
Tôi bước qua bức tranh.


5 Bình luận