• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 183: Giáo dục an toàn và sức khỏe

10 Bình luận - Độ dài: 2,577 từ - Cập nhật:

-Bíp…bíp…

“...”

Tôi nhìn bộ não đang trôi nổi trong bể chứa.

Nó chỉ đang trôi nổi, với những đường ống không biết để làm gì nối vào đó.

Bên cạnh nó, một thứ giống như tần số đang chạy qua màn hình theo một hình dạng nhất định.

“Nó có hiểu chúng ta đang nói gì không?”

“Bộ não không có khả năng lắng nghe âm thanh đâu”

Trưởng Chi nhánh nói có lý.

“Nhưng nếu cậu muốn, ta có thể khiến cho nó nghe được âm thanh. Ta có nên cho nó nghe được giọng của cậu Kim Jaehun không?”

“...Cho tôi xin kiếu”

Tôi không nghĩ là việc cho nó nghe thấy giọng mình là cần thiết.

Chẳng may có việc gì xảy ra nếu làm vậy thì sao?

“Cơ mà, tại sao cô Ahrin lại phải đến đây vậy?”

Tôi nhìn Song Ahrin, người đang nhìn bể chứa với khuôn mặt tối sầm, rồi quay sang Trưởng Chi nhánh.

“Nghỉ việc không tự nguyện không phải một thứ dễ làm gì”

“Ra vậy”

“Thông thường, những kẻ đã đến mức phải nghỉ việc không tự nguyện là những kẻ đã gây ra thiệt hại nghiêm trọng mà bất cứ ai trong Cục cũng sẽ đồng tình”

Trưởng Chi nhánh hướng ánh mắt về phía bể chứa.

“Ngược lại, những kẻ đã nghỉ việc không tự nguyện sẽ được quản thúc đặc biệt như này”

“Quản thúc đặc biệt”

Mà, nếu đây không phải là quản thúc đặc biệt thì là gì?

“Thông thường, bọn ta sẽ lấy bộ não và trích xuất thông tin theo cách này. Còn trong trường hợp của cậu Kim Wanwoo thì…”

Trưởng Chi nhánh nháy mắt với Song Ahrin, và cô ấy khẽ chau mày.

-Bíp…Bíp…Bíp…Bíp…!

Đột nhiên, âm thanh liền tăng tốc đột ngột, và những ống dẫn bắt đầu rung lên.

“...Cô ấy đang làm gì vậy?”

“Trích xuất thông tin”

Trưởng Chi nhánh nhìn chằm chằm vào bể chứa.

“Bọn ta đang sử dụng khả năng thôi miên của cô Song Ahrin để cưỡng ép cậu Kim Wanwoo nhớ lại ký ức của mình và lấy ra những gì cậu ta đã nhìn thấy và trải qua”

Sóng não rung lên dữ dội, và từ ống dẫn vang lên những tiếp ‘bíp’ như thể tiếng hơi nước.

Không lâu sau, cùng với một tiếng ‘rầm’, mọi thứ dừng lại.

“Một bản ghi đã được hoàn thành”

Trước lời của Song Ahrin, Trưởng Chi nhánh nhìn cô ấy với vẻ mặt hối lỗi trong khi gãi má.

“Ta không định gọi cô đến đây để bắt cô làm việc. Ta xin lỗi, cô Ahrin”

“...Không sao”

Song Ahrin hơi gật đầu, và Trưởng Chi nhánh gật đầu với tôi.

Ánh mắt của cô ấy như muốn hỏi là đang có chuyện gì đang xảy ra.

Vấn đề là tôi cũng không có cách nào biết được chính xác chuyện gì đang xảy ra cả.

“...Dù sao thì, như này đủ rồi chứ?”

“Vâng. Tôi sẽ rất biết ơn nếu cô có thể chia sẻ phần thông tin đã được tổng hợp lại với tôi sau”

“Việc đó là đương nhiên rồi”

Khi tôi gật đầu đáp lại lời nói của Trưởng Chi nhánh và chuẩn bị rời đi, một suy nghĩ chợt lướt qua tâm trí tôi và tôi quay lại nhìn cô ấy.

“Nghĩ lại thì, Trưởng Chi nhánh”

“Ừm?”

“Sau biến cố vừa rồi, Nhà thờ đã gọi tôi là Ngôn sứ”

“...”

Biểu cảm của Trưởng Chi nhánh liền trở nên nghiêm túc.

“Ngôn sứ sao?”

“...Vâng”

Chắc hẳn phải có gì đó không ổn nhỉ?

“...”

Đột nhiên Trưởng Chi nhánh áp sát tôi.

Đôi mắt đỏ của cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi như thể muốn xuyên thủng một lỗ.

“Đợi chút”

Cô ấy bắt đầu khám xét tôi từ đầu đến chân.

“...Hừm. Lạ thật đấy”

“Cái gì cơ?”

“Ta đã làm việc ở Cục Quản thúc trong một thời gian dài rồi”

“Chứ không phải là sống lâu à?”

“Cậu Kim Jaehun không biết sợ là gì à?”

Trưởng Chi nhánh nắm lấy đầu tôi.

“Tôi xin lỗi”

“Dù sao thì, Ngôn sứ có một cảm giác khác”

“Nếu là một cảm giác khác thì…”

“Cậu có nghe thấy gì trong đầu không?”

Tôi nhắm mắt lại và tập trung trước lời của Trưởng Chi nhánh.

Tôi không nghe thấy gì.

“Tôi không nghe thấy gì cả”

“Lạ thật đấy”

Trưởng Chi nhánh nghiêng đầu và đi vòng quanh tôi, khám xét một cách cẩn thận.

“Nói thật thì ta cũng không thấy gì lạ cả”

“Chẳng lẽ nếu ta trở thành Ngôn sứ thì sẽ có gì kỳ lạ à?”

“Ừm”

Trưởng Chi nhánh khẳng định một cách chắc nịch và gật đầu.

“Nếu cậu thực sự trở thành Ngôn sứ thì Trưởng bộ phận đáng lẽ phải nhận ra trước tiên rồi”

“...Vậy nghĩa là sao?”

“Nhưng triệu chứng của những người được chọn làm Ngôn sứ xuyên suốt lịch sử đều không giống nhau”

Trưởng Chi nhánh giơ ngón trỏ lên và nói tiếp.

“Một vài người đã sớm gia nhập với Nhà thờ rồi bị phát hiện bởi Cục Quản thúc và bị trừ khử, trong khi những người khác, giống như cậu Kim Jaehun, vẫn thoát ra hoàn toàn vô sự…”

“...”

“Tạm thời thì ta sẽ báo cáo việc này cho Trưởng bộ phận. Và ta cũng sẽ theo dõi cậu cẩn thận”

“Tôi hiểu rồi”

Trưởng Chi nhánh mỉm cười dịu dàng và nắm lấy vai tôi.

“Dù có việc gì xảy ra đi chăng nữa, bọn ta vẫn sẽ giúp cậu”

“...Cảm ơn cô”

Đôi khi tôi lại có cảm giác rằng nếu mình phải chọn ra một ‘người tốt’, Trưởng Chi nhánh sẽ là một trong số đó.

“Mọi người hôm nay cũng rất bận rộn rồi, nhưng cảm ơn vì những nỗ lực của hai người. Cả hai về trước đi”

Trưởng Chi nhánh vẫy chào tạm biệt tôi và Song Ahrin.

“Cảm ơn. Vậy thì chúng tôi đi đây”

“...Cảm ơn”

Song Ahrin và tôi chào lại rồi bước ra khỏi cánh cửa sắt.

-Rầm!

Âm thanh cánh cửa đóng lại vang lên, và chỉ còn tôi cùng Song Ahrin ở trong dãy hành lang tối đen.

“...Đi thôi”

Song Ahrin bước đi chậm rãi.

“Cô Ahrin”

“Tôi ổn mà”

Trước khi tôi có thể nói gì thêm, Song Ahrin đã ngắt lời tôi và ngoảnh lại nhìn.

“Đừng lo”

“Sao mà tôi không lo được chứ?”

Khi mà trước mặt tôi là một con người với vẻ mặt đau khốn đến vậy.

“...Tin tôi đi”

Song Ahrin nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Làm ơn”

Tất nhiên đó là một lời nói dối.

Dù vậy, đôi mắt của cô ấy đang nhìn tôi trông vô cùng mệt mỏi.

“Nếu cô không đến làm ngày mai, tôi sẽ đến trước cửa nhà cô để đón đấy”

“...”

Song Ahrin, đang chạm mắt với tôi, liền đi đến đây.

Cô ấy đập đầu vào ngực tôi khiến nó kêu lên một tiếng rồi ngẩng lên nhìn tôi.

“Đừng lo”

Với nụ cười dịu dàng hiếm thấy, cô ấy quay người và bước dọc theo dãy hành lang.

Và như vậy, biến cố tại Chi nhánh Gangdong phần nào đó đã kết thúc.

***

May mắn là tôi không phải đến nhà của Song Ahrin.

“...”

“Ah, anh Jaehun!”

“Anh đây rồi”

Ngay khi tôi vừa đến chỗ làm, Trưởng phòng với cái đầu hơi bóng loáng, Song Ahrin, Yu Daon, và Jang Chaeyeon đã đang ở đó.

“Cô Ahrin, cô có ổn không?”

Không thèm chào lại những người khác, tôi liền vội vã kiểm tra Song Ahrin.

“Tôi ổn mà, tôi đã bảo anh đừng lo lắng rồi còn gì”

Song Ahrin phẩy tay.

“Cô Ahrin, đã có chuyện gì xảy ra sao?”

“...”

Jang Chaeyeon trừng mắt nhìn qua lại giữa Yu Daon, Song Ahrin, và tôi.

“Đã có chuyện gì xảy ra giữa hai người à?”

“Tôi chỉ lo lắng cho cô Ahrin thôi”

“...”

Jang Chaeyeon, vẫn đang nhìn chằm chằm vào tôi và Song Ahrin, liền quay mặt về phía màn hình máy tính.

“Ừm. Hiểu rồi”

Một ngày làm việc im lặng bắt đầu.

“Cơ mà, còn Yeeun thì sao ạ?”

“Ta nghe được là con bé đã bị cấm đến làm vì đã làm quá giờ ngày hôm qua và vi phạm Luật Lao động Trẻ vị thành niên thì phải?”

“Không phải Cục Quản thúc nên bị đóng cửa đi sao ạ?”

“Làm gì đến mức đó?”

Trưởng phòng càu nhàu và đưa tôi một tập tài liệu.

“Cái gì đây ạ?”

“Lấy chữ ký tham gia giáo dục về an toàn”

“À, đã đến khoảng thời gian đó rồi sao ạ?”

Giáo dục an toàn và sức khỏe.

Mặc dù Cục Quản thúc là một tổ chức toàn quốc, nó bất ngờ lại rất nghiêm ngặt với mấy khóa giáo dục về an toàn và sức khỏe như này.

Trong mấy công ty bình thường, nhân viên sẽ chỉ hoàn thành một khóa đào tạo online một mình hoặc tập trung lại và dành một tiếng hay gì đấy ngồi nghe mấy lời thuyết giảng hời hợt rồi ký tên là xong.

“...Ah”

Vẻ mặt của Jang Chaeyeon sững lại.

“Giáo dục an toàn và sức khỏe? Đó là gì vậy?”

Và Yu Daon, người không biết gì.

Song Ahrin thì chỉ nhìn màn hình máy tính một cách mệt mỏi.

“Giáo dục an toàn và sức khỏe ấy à…”

Tôi nên giải thích thế nào đây?

“Nói đơn giản dễ hiểu thì nó giống như một bài đánh giá mức độ phù hợp với công việc thôi”

“Ưm…?...Bài đánh giá mức độ phù hợp với công việc?”

Yu Daon lẩm bẩm với vẻ mặt bối rối và nhìn tôi cùng Trưởng phòng.

“Nhưng nó có liên quan gì đến an toàn hay sức khỏe đâu?”

“Ở Cục Quản thúc thì khác ấy mà”

Như mọi khi, Cục Quản thúc là một nơi nằm ngoài lẽ thường.

Thường có những đợt điều chuyển nhân sự dưới vỏ bọc giáo dục an toàn và sức khỏe, và theo thường lệ, nó cũng là khoảng thời gian cho những đợt điều chuyển nhân sự quy mô lớn.

Yu Daon lắng nghe lời giải thích của chúng tôi liền lẩm bẩm.

“Điều chuyển nhân sự nghĩa là tôi có thể sẽ không còn ở trong Phòng Nhân sự nữa sao?”

“Đúng vậy?”

Sau cùng thì đây là một bài kiểm tra mức độ phù hợp với công việc mà.

Khuôn mặt của Yu Daon liền trở nên trắng bệch trước câu trả lời của tôi, và Jang Chaeyeon cũng quay sang nhìn tôi.

Bàn tay của Song Ahrin đang gõ phím nãy giờ cũng dừng lại.

Yu Daon hỏi tôi với giọng run rẩy.

“Ừm, việc đó, anh Jaehun…”

“Ừm?”

“Thế, bài kiểm tra năm trước của Phòng Nhân sự là gì vậy?”

“Năm trước sao?”

Năm trước là như nào ấy nhỉ?

“Nó không có gì đặc biệt cả. Rất dễ là đằng khác”

“Ừm, thật sao…?”

Vẻ nhẹ nhõm hiện rõ lên khuôn mặt của Yu Daon.

“Ừm. Nó là gì ấy nhỉ?”

À nhớ ra rồi.

“Sắp xếp bảng tính lương trong khoảng thời gian quy định, phân chia ngân sách cho các phòng ban…Và cái gì nữa ấy nhỉ, Trưởng phòng?”

“Ừm, cái đó ấy, cái đó. Nó gọi là gì ấy nhỉ? Tách những người đã chết ra khỏi danh sách nhận lương”

“Đúng rồi, là cái đó. Dù sao thì, đó là những cái ta có thể làm được dễ dàng nếu biết xử lý công việc giấy tờ”

Không phải rất dễ sao?

Nó hoàn toàn là công việc văn phòng đúng nghĩa luôn.

“...”

“...”

“...Tại sao hai người lại trông như vậy?”

Tuy nhiên, vẻ mặt của Yu Daon và Jang Chaeyeon sau khi nghe những gì tôi nói không được tốt cho lắm.

Yu Daon đang nhìn xuống đất với vẻ mặt cứng đờ, còn Jang Chaeyeon thì đang chạm vào máy tính trong khi đổ mồ hôi hột.

“...Mấy người không biết làm cái đó à?”

“Tôi, tôi biết làm, nhưng mà…”

“Tôi không biết”

“...”

Yu Daon nhỏ giọng dần, còn Jang Chaeyeon thì trả lời một cách tự tin trong khi nhìn màn hình máy tính.

“Tôi làm không được hiệu quả cho lắm…”

“Tôi không biết làm, còn cô ta thì gõ thủ công mọi thứ”

“Cô Chaeyeon không giúp gì cho công việc cả!”

“Nhập mọi thứ vào một cách thủ công cũng không giúp được gì đâu”

“Cô có biết nhấn chuột là gì không vậy?”

“Tôi đã cảnh báo cô lần trước rồi, nhưng cô sẽ chết nếu cứ gây sự như vậy đấy”

Hai người họ bắt đầu cãi nhau.

Đợi đã, vậy là những người làm việc đàng hoàng ở đây chỉ có tôi, Song Ahrin, và Trưởng phòng thôi à?

Tôi đã tưởng rằng cả năm người chúng tôi đã làm việc như nhau từ trước đến giờ, nhưng sự thật là không phải sao?

Tôi đã có cảm giác là công việc không hề giảm đi chút nào, vậy ra đây là lý do à?

Cảm giác oan ức trào lên.

Trong khi tôi còn đang thoáng nghĩ xem nên giải quyết nỗi oan ức trong mình như nào, Jang Chaeyeon liền bước đến chỗ tôi.

“Tôi không giỏi việc này”

“...”

Cô ấy nói vậy một cách tự tin.

“Nhưng nếu phải học nó để có thể ở bên cạnh anh, tôi sẽ làm vậy”

“...”

“Nên là dạy tôi đi. Tôi sẽ học nó bằng mọi giá”

Cô ấy nhìn tôi và nói với giọng điềm tĩnh.

“Tôi, tôi…cũng muốn học…”

Và Yu Daon cũng lẩm bẩm bằng giọng lí nhí từ bên cạnh.

“...Trưởng phòng, bài kiểm tra đó diễn ra chính xác là khi nào vậy ạ?”

“Chiều mai”

“...Cả hai hãy làm tăng ca với tôi”

Không còn cách nào khác.

Nếu cứ tiếp tục như này, khả năng cao là hai người họ sẽ bị điều chuyển đến Phòng Cách ly.

“Cô Daon và cô Chaeyeon sẽ tăng ca, còn cô Ahrin…”

“Tôi có thể làm được. Đừng lo”

Song Ahrin nói vậy một cách thẳng thắn, tiếp tục gõ phím ở chỗ của mình.

“...Được rồi. Nhưng nếu cô cần giúp gì, hãy nói cho tôi biết”

“Ừm”

Tôi rời mắt khỏi cô ấy, người vẫn đáp lại một cách thẳng thắn.

“...Cô Ahrin, cô ấy có hơi kỳ lạ nhỉ”

Yu Daon thì thầm với tôi.

“Ừm, tôi có hơi lo lắng cho cô ấy”

“...”

Yu Daon lặng lẽ nhìn Song Ahrin trước lời của tôi.

Sau khi nhìn Song Ahrin một lúc, Yu Daon liền quay lại nhìn tôi và mỉm cười.

“Nếu có chuyện gì xảy ra, xin hãy trao đổi với tôi nhé”

“..Tôi sẽ làm vậy”

Phải ha.

Yu Daon và Jang Chaeyeon có thể sẽ biết gì đó mà tôi không biết.

Tôi có nên hỏi họ luôn trong khi làm tăng ca hôm nay không nhỉ?

“Được rồi. Vậy thì, ta bắt đầu tăng ca thôi”

Và như vậy, hai người họ bắt đầu làm tăng ca để giữ vị trí của mình tại Phòng Nhân sự.

Bình luận (10)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

10 Bình luận

Chắc ông đeo kính râm gánh :))
Xem thêm
Cảm ơn trans 🌹
Xem thêm
Bị rút não, kẹt trong bóng tối với không một khả năng cảm nhận, kẹt trong những suy nghĩ của chính mình. Hơi ác mà cuối cùng Cục cũng có tí năng lực.
Btw, hóng main tỉnh tỉnh hơn tí để nhận ra hint và tương tác ngọt hơn với 3 vợ, chứ anh main bây giờ cứ dính đến tình cảm lãng mạng là cảm giác hơi đụt sao
Xem thêm
Hơi là hơi thế nào :))) đụt nặng luôn, hơn cả th 376 nào đó r :v
Xem thêm
@Minhlỏ2007: 376 thằng nào v, tôi ko biết á
Xem thêm
Xem thêm 3 trả lời