Nếu muốn đào sâu vào biến cố này, ta trước hết cần phải biết lý do tại sao Phòng Quản thúc Chi nhánh Gangdong đã thành nông nỗi này.
Quả nhiên, vấn đề nắm ở dị thể quản thúc thu hồi được từ phía Nhà thờ.
Dị thể quản thúc đó là cây thánh giá duy nhất còn sót lại.
Nguyên nhân cho biến cố này hiện vẫn đang được điều tra, nhưng theo ý kiến chung, từ những gì thấy được cho đến giờ thì có vẻ là một ai đó trong Phòng Quản thúc đã ước gì đấy với cây thánh giá, từ đó, tên linh mục xuất hiện và vô số phòng ban bao gồm Phòng Quản thúc đã bị phá hủy tanh bành.
Những người tiếp xúc với cây thánh giá và những người chạm trán với tên linh mục sớm trở thành những tín đồ sùng đạo, theo đó cũng khiến cho Chi nhánh Gangdong bị phá hủy từ bên trong.
Vấn đề là không có quá nhiều người nhận ra điều này.
Bên cạnh ông lão mà chúng tôi đã gặp, cũng có một vài người đã mơ hồ nhận ra và cố gắng giải quyết nó, nhưng rồi họ cũng bị cảm hóa sau khi nhìn thấy cây thánh giá, hoặc là bị tóm được bởi tên linh mục và bị thanh trừng.
Đương nhiên, biến cố này cũng đã gây náo động không nhỏ trong Cục Quản thúc.
Tôi nghe được là nói phải nghiêm trọng bằng với sự kiện Giấc mơ của Bươm bướm.
Trước hết, mặc dù sự tẩy não trong Phòng Quản thúc đã diễn ra được một thời gian, họ đã không hề nhận ra điều đó.
Và còn cả việc một phòng ban bí ẩn đến từ Chi nhánh Gangseo đã tự mình giải quyết biến cố đó nữa.
May mắn là lời đồn này không lan xa đến vậy.
***
Văn phòng của Trưởng Chi nhánh Gangseo.
Trong căn phòng tràn ngập ánh nắng mặt trời đó, một ông lão đang ngồi trên ghế nhìn tôi.
“Ta xin lỗi. Ở tuổi này, khớp của ta cũng thường đau nhức và việc đi đứng cũng trở nên khó khăn hơn rồi”
Ông lão hơi cúi đầu với tôi như để xin lỗi.
“Không sao ạ”
Sau biến cố đó, tất cả mọi người ngoại trừ tôi đã được lệnh tan làm.
Ngoại trừ một người nữa, Song Ahrin.
Cô ấy là người duy nhất được bảo ngồi chờ trong văn phòng của Phòng Nhân sự.
Nếu là Song Ahrin mà tôi biết thì cô ấy đã nổi đóa lên và hỏi tại sao rồi, nhưng lần này, cô ấy chỉ lặng lẽ gật đầu, và điều đó thực sự khiến tôi bận tâm.
“Ta đã luôn biết ơn Phòng Nhân sự Chi nhánh Gangseo”
Ông lão đã quát mắng Trưởng Chi nhánh nhìn tôi với một nụ cười nhân hậu.
“Mọi người đã tự nguyện bước lên và giải quyết vô số biến cố”
“Một trăm mười bảy…một trăm mười tám…!”
“Tất cả đều là công trạng của Phòng Nhân sự. Ta có nên trao tặng mọi người một tấm bảng khen không?”
Bảng khen sao?
Nghe khủng khiếp thật đấy.
“Tôi xin lỗi, nhưng tôi chỉ mong là ngài không kể chuyện này ra ngoài thôi”
Nói thật thì ngay cả bây giờ chúng tôi vẫn đang bị cuốn vào mấy biến cố như này, nên khoảnh khắc mà tin đồn rằng Phòng Nhân sự Chi nhánh Gangseo cái gì cũng giỏi lan ra, cuộc sống của chúng tôi sẽ trở nên khó khăn hơn rất nhiều.
“À, nếu đó là điều cậu muốn thì đương nhiên ta sẽ nghe theo rồi. Ta sẽ lo liệu biến cố này thật ổn thỏa”
“Cảm ơn ngài”
“Một trăm bảy lăm…Một trăm bảy sáu…”
“...”
Tôi không kìm được mà nhìn Trường Chi nhánh đang chống đẩy với tư thế chuẩn ở sau lưng mình.
Tôi đã ngăn không cho Trưởng Chi nhánh đập đầu xuống đất, nhưng ông lão vẫn kiên định với việc kỷ luật cô ấy, không chút lay động.
“Giọng nhỏ quá đấy!”
“Một trăm tám mươi! Một trăm tám mốt!”
“...Ừm, ngài có thể đáp ứng cho tôi một yêu cầu nữa không?”
“À, đương nhiên rồi. Dù có là trăm yêu cầu cũng không sao hết”
Ông lão, mới đây thôi đã trừng to mắt lườm Trưởng Chi nhánh, lại quay sang nhìn tôi với nụ cười hiền hậu.
“Trưởng Chi nhánh không làm gì sai cả ạ. Cô ấy đã luôn cố gắng quan tâm đến chúng tôi”
Thực chất, cô ấy đã van xin không biết bao nhiêu lần là tôi hãy nghỉ ngơi đi nữa cơ.
“...Cậu thực sự là một người tốt mà”
Nụ cười của ông lão trở nên tươi tắn hơn.
“Quả nhiên, người tốt sẽ lan tỏa sự tích cực đến bất cứ nơi nào họ đi qua…”
“Không, đó là sự thật mà”
Tại sao ông ấy lại không tin tôi cơ chứ?
“Đứng dậy”
“Vâng!”
Trưởng Chi nhánh đứng dậy tại chỗ, không đổ thậm chí một giọt mồ hôi ngay cả khi cô ấy đã chống đẩy trong tư thế chuẩn.
“Cô thực sự có một cấp dưới tốt đấy. Hãy coi cậu ấy như phúc cả đời đi”
“Vâng! Tôi hiểu rồi!”
Nghe vậy thực sự không thoải mái chút nào.
Trưởng Chi nhánh chỉ đứng sau tôi mà không nhìn về phía tôi.
Thật lòng thì cái này còn đáng sợ hơn vụ cây thánh giá nữa.
“Ta nghĩ là cậu có nhiều câu hỏi lắm”
Ông lão nhìn tôi, chụm hai tay lại.
“Cậu đang thắc mắc điều gì?”
“...”
Nói thật thì tôi có rất nhiều câu hỏi.
“Ừm…”
Trong khi tôi còn đang không biết gọi ông lão như nào, ông ấy liền mỉm cười và gật đầu.
“Xin hãy gọi ta là Trưởng bộ phận”
“Tôi hiểu rồi, Trưởng bộ phận”
Tôi nên bắt đầu bằng câu hỏi nào đây?
“Biến cố này đã được xử lý như nào vậy?”
Ông lão nói tiếp mà không đánh mất nụ cười hiền hậu trước câu hỏi của tôi.
“Nói thật thì việc sự cố xảy ra do vi phạm quản thúc trong Cục cũng không hiếm đến thế”
Thì việc tương tự cũng đã xảy ra trong sự kiện Giấc mơ của Bươm bướm mà.
“Nhưng nếu có một vấn đề thì đó là biến cố lần này được gây ra bởi một dị thể đến từ ‘Nhà thờ’”
“...”
Nhà thờ.
Tôi đã được nghe kể về chúng từ Aileen, nhưng đến tận sau biến cố này thì tôi mới nhận ra rằng chúng phiền phức đến nhường nào.
“Cậu Kim Jaehun đã chạm trán nhiều tổ chức và dị thể quản thúc, nên là có lẽ cậu cũng đã biết rằng đa số các tổ chức và dị thể đều có mục đích riêng của chúng”
Trưởng Bộ phận lầm bẩm rồi nhìn tôi.
-Nhói!
Một cơn đau đầu liền ập đến trong giây lát, nhưng rồi những hình ảnh toàn cảnh liền lướt qua trước mắt tôi.
“Đoàn kịch. Chúng thường bắt đầu bằng Hồi 1 và Hồi 2 rồi chỉ biểu diễn những vở kịch bình thường cho đến Hồi 3, mang đến vô số thay đổi tới thế giới này với vở kịch cuối cùng”
Cảnh tượng vô số con người di chuyển như những con rối hiện ra trước mắt tôi.
“Bệnh viện. Chúng nói rằng mục đích của mình là nghiên cứu về bệnh dịch, nhưng mục đích thực sự của bọn chúng là tạo ra một ‘con người’ hoàn hảo…Nói thật thì, ta vẫn chưa biết rõ lắm”
Cảnh tượng vô số người bị nuốt chửng bởi một con quái vật khổng lồ hiện ra trước mắt tôi.
“Cậu còn đã chạm trán với thứ gì nữa ấy nhỉ? À, Chủ Nghĩa Duy Mỹ…Thứ này thực sự độc ác. Ta không tài nào hiểu nổi thứ đó, và cũng chẳng thể đoán trước được hành động của nó. Nó chỉ là một con quái vật mang trên mình chiếc mặt nạ của nghệ thuật và giết người thôi”
Một đoạn ghi hình bắt đầu chạy trước mắt tôi.
Một người phụ nữ với phần thân ma-nơ-canh đi qua, và khi mắt chúng tôi chạm nhau, cô ta liền cười khẩy và vung tay—
Đoạn ghi hình bị cắt đi tại đó.
Ông lão thở dài.
“Và cuối cùng là Nhà thờ”
Không có đoạn ghi nào xuất hiện.
“Mục đích của chúng là khiến thần giáng xuống trần gian”
Mới nghe thôi đã thấy sợ rồi.
“Cục Quản thúc vẫn đang cố gắng hết sức để ngăn chặn chúng, nhưng…”
Ông lão chớp mắt, và những đoạn ghi đang chạy trước mắt tôi liền chập chờn và biến mất cùng với một cơn đau đầu thoáng qua.
“Ta xin lỗi. Rào chắn tinh thần của cậu rất mạnh, nên là vừa rồi cậu hẳn phải cảm thấy khó chịu lắm”
Ông lão hơi cúi đầu xin lỗi tôi.
“...Không sao ạ”
Vậy là ông ấy vừa xuyên qua rào chắn tinh thần của tôi à.
“Cậu Kim Jaehun, sau cùng…là người xuất sắc nhất trong Cục Quản thúc của chúng ta mà”
Ông lão gật đầu và nhìn tôi.
“Ta luôn cảm thấy rất biết ơn cậu”
Ông ấy cúi đầu với tôi.
“Cậu còn câu hỏi nào nữa không?”
“...”
Câu hỏi.
Nói thật thì tôi vẫn còn một câu hỏi nữa.
“...Chuyện gì đã xảy ra với Kim Wanwoo?”
Tên hồi quy giả.
Tôi vẫn chưa nghe được gì về hắn kể từ khi hắn nghỉ việc không tự nguyện.
“Cậu Kim Wanwoo nhỉ”
Trưởng bộ phận mỉm cười trước câu hỏi của tôi.
Biểu cảm của ông ấy không có vẻ gì là bất ngờ.
Trưởng bộ phận quay sang nhìn Trưởng Chi nhánh, người liền hắng giọng và vỗ vào vai tôi.
“Tôi có thể trở về trụ sở bây giờ và cho cậu ấy xem thứ đó không?”
“...Được”
Trưởng bộ phận gật đầu.
“Nhận lấy đi, cái này là thông tin liên hệ của ta”
Ông ấy đưa tôi một mảnh giấy.
“...”
Tôi vươn ra nhận lấy nó.
Một mảnh giấy trắng tinh.
Khi tôi nhìn mảnh giấy rồi nhìn Trưởng bộ phận, ông ấy liền mỉm cười vui vẻ.
“Những người lần đầu nhận lấy danh thiếp của ta lúc nào cũng nhìn ta như vậy cả nên ta cũng khó mà dừng trò đùa này lại được”
“...”
“Khi cậu cần danh thiếp của ta, lúc đấy ta sẽ tự đến”
Ông ấy mỉm cười và vẫy tay.
“Ta xin lỗi. Ta thực sự muốn ở lại lâu thêm chút nữa, nhưng ta có thứ cần phải kiểm tra ngay lập tức”
“Không sao ạ. Ngài chắc hắn cũng phải rất bận mà”
Nếu Trưởng Chi nhánh đã bận cỡ này rồi thì Trưởng bộ phận phải bận đến mức nào cơ chứ?
Tôi tuyệt đối sẽ không thăng chức đâu.
“Cảm ơn vì đã hiểu cho ta”
Ông ấy mỉm cười.
Và khi tôi vừa mới chớp mắt, ông lão trước mặt tôi đã biến mất.
“...”
Chuyện gì vừa xảy ra vậy, dịch chuyển sao?
Tôi ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cái ghế.
“Ta đi thôi”
Trưởng Chi nhánh nói vậy, mở cửa và rời đi.
Tôi cũng đi theo cô ấy khi cô đang bước nhanh đi.
“Trưởng Chi nhánh”
“Ừm”
“Cô đang…giận sao?”
Sao mà cô ấy có thể nổi giận ở tuổi đó được chứ?
Cô ấy đã sống tận hơn 250 năm rồi cơ mà, chẳng lẽ cô ấy lại là kiểu người dễ nổi giận đến vậy à?
“Ta đang giận đấy”
Phải ha.
Trưởng Chi nhánh ngoảnh lại nhìn tôi.
“Ta thực sự bị vu oan đến mức sắp phát điên lên đây, cậu định sẽ làm gì đây hả?”
“Tôi không có gì để nói cả”
Tôi cũng bị vu oan mà.
“Nghiêm túc đấy, sao cậu lại có thể liên tục bị cuốn vào biến cố được vậy…Ta có nên trói nhốt cậu lại vào một căn phòng không?”
Trưởng Chi nhánh nói một câu đáng sợ như vậy với vẻ mặt vô liêm sỉ.
Tôi đi theo Trưởng Chi nhánh, và cô ấy dừng lại trước cửa văn phòng Phòng Nhân sự.
Giờ nghĩ lại, tại sao cô ấy lại bảo một mình Song Ahrin ở lại nhỉ?
Như thể cô ấy biết rằng tôi sẽ hỏi về việc này vậy.
Ngay sau đó, cánh cửa dẫn vào Phòng Nhân sự mở ra, và Song Ahrin bước ra ngoài.
Cô ấy nhìn qua lại giữa tôi và Trưởng Chi nhánh với khuôn mặt vô cảm.
Tôi và Trưởng Chi nhánh nhìn nhau sau khi thấy được biểu cảm vô cùng mệt mỏi của cô ấy.
“...Cô Ahrin, cô có ổn không?”
“...Tôi ổn”
“Chúng ta có nên hoãn lại việc này cho khi khác không?”
Trưởng Chi nhánh nhìn Song Ahrin, nói bằng giọng dịu dàng.
“...Tôi ổn mà. Đằng nào thì bây giờ cũng tốt hơn là ở nhà”
Song Ahrin lẩm bẩm và đứng bên cạnh tôi.
Cô ấy đã nhìn thấy thứ gì ở đó?
Hoặc là…
“...”
Thôi miên đã bị giải phóng.
Chung cư Ngày mai.
Chẳng lẽ cây thánh giá đã vô hiệu hóa toàn bộ năng lực, bao gồm cả gợi ý Song Ahrin đã tự đặt lên bản thân sao?
Vẻ mặt của Song Ahrin khi cô ấy nhìn vào camera giám sát hiện lên trong tâm trí tôi.
Tôi hơi đánh mắt sang nhìn Song Ahrin.
Cô ấy đang đứng cạnh tôi với khuôn mặt tối sầm.
“...Chúng ta đi chứ?”
‘Người trẻ tuổi đúng là khó hiểu thật đấy…’, Trưởng Chi nhánh lẩm bẩm trong khi đi.
Cô ấy đi lên trước như vậy, còn tôi thì bước đi bên cạnh Song Ahrin.
“Cô Ahrin”
“Ừm”
“Nếu cô có khó khăn gì, hãy nói với tôi”
“...”
Cô ấy nhìn tôi.
“...Nếu”
“Ừm”
Một cảm xúc không rõ hiện lên khuôn mặt của cô.
“Nếu như…”
“Ừm”
“Nếu như tôi không phải một người tốt như anh nghĩ thì sao?”
“...”
Tôi nên nói gì đây?
Tôi nhìn Song Ahrin.
Một cửa sổ trong suốt xuất hiện trên đầu cô ấy.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Song Ahrin]
[Tuổi: 21]
[Đặc trưng: Thôi miên]
[Khả năng: Điều khiển rối]
[Tiểu sử: Không có thứ gì trên thế giới này là mãi mãi. Kể cả khi bạn cố chạy đi suốt quãng đời của mình, bạn càng chạy bao nhiêu, nỗi đau mà bạn phải nhận lấy sau cùng chỉ càng lớn hơn bấy nhiêu]
[Điểm yếu: Hãy phủ định nó ngay tại đây. Phủ định cuộc đời cô ấy đã sống. Chỉ trích và dồn ép cô bằng cách nhấn mạnh rằng mọi phát biểu chính nghĩa mà cô đã từng nói đều chỉ là đạo đức giả]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tôi ép đôi mắt của mình xuống khỏi cửa sổ trong suốt và nhìn thẳng vào mắt Song Ahrin.
“Tôi—”
“Chúng ta đến rồi”
Trưởng Chi nhánh nhìn hai người chúng tôi.
Một cánh cửa sắt không có tay cầm.
“...”
Trước khi tôi có thể nói xong, Song Ahrin đã bước lên trước, hơi nhắm mắt lại, và…
-Két…
Cánh cửa mở ra.
“Cậu Kim Jaehun”
“...”
Trưởng Chi nhánh nhìn tôi.
“Đây là thông tin tuyệt mật không bao giờ được để lộ ra ngoài. Cậu Kim Jaehun miễn nhiễm với các quy trình xóa trí nhớ nhờ vào rào chắn tinh thần của mình, nên cậu phải biết rằng chúng tôi đưa cậu đến đây hoàn toàn dựa trên sự tin tưởng”
“...Tôi hiểu rồi”
“Nếu cậu để lộ việc này, nó sẽ không chỉ kết thúc với hình thức kỷ luật đâu. Thật đấy”
Trưởng Chi nhánh nói vậy và đi vào căn phòng.
Tôi đi theo cô ấy.
Trong căn phòng tối đen, tôi có thể nghe thấy tiếng lục bục.
-Cạch.
Song Ahrin đang đứng bên cạnh bức tường bật đèn lên.
“...”
Đã không còn Kim Wanwoo nữa.
Giờ đây chỉ còn một bộ não trôi nổi trong một bể chứa nhỏ được bao quanh bởi vô số những dây dẫn điện.
-Tách!
Đôi khi, những tia lửa dữ dội sẽ bắn ra từ đường dây dẫn điện…
Song Ahrin bịt mắt tôi lại.
“Đừng nhìn. Làm vậy cũng không được lợi ích gì. Nó sẽ chỉ khiến anh mất ăn thôi”
Cô ấy lẩm bẩm bằng giọng vô cảm.
“Chúng ta hiện đang trích xuất thông tin”
Trưởng Chi nhánh gật đầu trong khi nhìn bộ não.
-Xẹt!
Âm thanh của dòng điện vang lên trong căn phòng tĩnh lặng.


20 Bình luận