Web Novel
Chuơng 59 - Phòng 106, Phòng Nhiệm Vụ - Thiên Đường Giải Trí Hi Vọng (6) - FIN
2 Bình luận - Độ dài: 2,780 từ - Cập nhật:
User: Han Kain (Trí Tuệ)
Ngày: Ngày 21
Địa Điểm: Tầng 1, Phòng 106 (Phòng Nhiệm Vụ - Thiên Đường Giải Trí Hi Vọng)
Lời Khuyên của Hiền Triết: 3
Nhà Ma Hàng Hiệu!
Căn biệt thự là một tòa nhà cổ với bầu không khí u ám, như một căn nhà ma kiểu mẫu.
Thở dài một tiếng, tôi nhìn xuống chân của cả tôi và anh Jinchul. Máu của Ahri, mà đã là ‘phiên bản cường hóa’ quả nhiên vô cùng hữu dụng. Nó chưa phải là thần dược đặc trị, nhưng vết bầm và cơn đau âm ỉ đã giảm đi tương đối, đủ để chúng tôi có thể đi lại.
Không còn quay đầu được nữa. Chúng tôi phải hoàn thành đống nhiệm vụ còn lại và chứng kiến hồi kết.
Anh Jinchul nói với tôi trước khi tiến vào biệt thự
“Kain”
“Vâng?”
“Có một điều em phải luôn nhớ. Sẽ ổn nếu anh phải chết thay em, nhưng mà em không được hi sinh bản thân vì anh. Em phải tới phòng cuối cùng, kể cả có phải bước qua xác của anh.”
“...”
“Nếu cần, em có thể dùng Giáng Thế. Chúng ta có thể vượt qua bất cứ thử thách nào với năng lực đó. Nó như kiểu chúng ta có thêm 3 cơ hội nếu như em có thể đi tới hồi kết.”
“Em sẽ ghi nhớ.”
“Và để anh chuẩn bị trước tinh thần. Lâu lắm rồi anh chưa tới công viên giải trí. Nhà ma thì có loại quái vật gì nhỉ?”
“Em cũng vậy thôi.” tôi đáp “Em nghĩ là có ma, zombie, ma sói, ma cà rồng? Kiểu vậy?”
“Anh nghĩ anh có thể đập hầu hết chúng với tay không nhưng ma thì sẽ phiền đấy. Vào thôi.”
***
Két
Ngay sau khi chúng tôi tiến vào qua cánh cổng chính cũ kĩ, một mùi đặc quánh bắt đầu tấn công mũi chúng tôi. Nó như mùi thịt thối trộn với mốc và xú uế.
Tôi vẫn nắm chặt con dao, nhưng tôi không chắc mình có thể làm gì với nó. Tôi có thể đối phó với quái vật của Khách Sạn thế nào chứ?
Trước khi vào nhà, tôi chỉnh cửa sổ hệ thống sang chế độ lọc, che mắt tôi, vì có thể nó sẽ là chiến thuật chống ma hiệu quả.
Cộp. Cộp
Tiếng bước chân của hai người vang lên khắp khu nhà.
Đi quanh nhà thì tôi chợt có cảm giác chế độ lọc là một sai lầm. Tôi đã sử dụng nó thường xuyên sau khi biết về nó, nhưng quả là có một điểm yếu.
Vì màn hình trong suốt vẫn đang chắn trước mặt tôi, tôi không thể nhìn bình thường được, như một người đeo kính mà lại không có kính. Tôi phải nheo mắt kĩ mới có thể thấy một bóng người mờ mờ.
Chúng tôi đi dọc hành lang một lúc lâu.
Tôi đi ngang qua những bức tranh mờ ảo, một tấm gương khổng lồ, một ngọn nến treo trên tường và một loài động vật kì lạ, nhưng không có gì xuất hiện cả.
Đột nhiên, ai đó nắm lấy áo tôi từ sau lưng.
“Anh?”
“Đi tiếp đi.”
“Cái gì?”
“Em bật chế độ lọc rồi, phải không?”
“Vâng.”
“Anh sẽ nói chi tiết ở ngoài sau, nên giờ cứ đi đi. Anh nghĩ chuyện này sẽ dễ thôi”
Tôi tự hỏi ý anh ấy là gì.
Tại sao anh Jinchul lại làm việc không giống anh ấy như là túm áo tôi? Tôi vẫn chưa nghĩ ra gì cả nhưng… anh ấy đã chú ý tới gì à?
Khoảng 30 phút chúng tôi tiếp tục đi và đi. Biệt thự đã tối và nguồn sáng duy nhất là vài cái nến treo tường thỉnh thoảng mới xuất hiện. Tôi còn dùng cả chế độ lọc nên không khác gì người mù lần mò trong bóng tối mà không có ai giúp.
Vì thế mà tôi còn đâm vào tường.
Sau khoảng 30 tới 40 phút thì chúng tôi đã ra khỏi căn biệt thự.
??? Cái quái gì đang diễn ra vậy?
“Cái gì vậy? Chẳng có gì cả. Em chỉ đi thẳng và tự nhiên chúng ta đã ra ngoài rồi?”
“Khục khục. Ahahahahaha! Anh tí nữa thì cười rồi đấy!”
???
“Sao cơ?”
“Không phải là không có gì. Thật ra trong đó có đủ thứ. Đống tranh chân dung treo tường nhìn chúng ta từ đầu tới cuối, và gương thì phản chiếu những phiên bản vặn vẹo của chúng ta như hồi ở Mê Cung Gương. Còn có cả một cái đầu người treo tường đột nhiên nháy mắt nhìn chúng ta. Anh gần như là đã hét to chỉ một phút sau khi tiến vào. Nhưng em không phản ứng gì nên chúng còn cử một con tượng đá cản đường. Em đã nghĩ nó là cái gì vậy?”
“... Em không nhìn thấy gì nên em đã nghĩ nó là một bức tường”
“Nó là nhà ma nên anh nghĩ chúng ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ nếu các thí sinh không hét to khi nhìn thấy quái vật, và nếu có thì đám quái vật sẽ vồ vào chúng ta. Anh khá chắc là như vậy, nên anh đã nhắm chặt mắt và bám theo em”
“ Mà kiểu, kể cả khi chúng ta cũng hoàn thành rồi thì thử thách vừa rồi cũng buồn cười nhỉ? Người mù sẽ tự động qua màn luôn đấy”
“Người mù thì sẽ không thể tìm đường được, nên anh đoán là nheo mắt và chỉ mở hé sẽ có tác dụng. Nhưng em nói đúng, nó quả là lố bịch.”
“Kết thúc rồi phải không? Sẽ có thông báo chứ?”
“Đây có vẻ như là sân sau của biệt thự,” anh Jinchul đáp. “Có lối ra ở đó. Anh nghĩ là sẽ kết thúc nếu chúng ta ra lối đó.”
Tôi vẫn thấy rất vui cho dù chuyện này có hơi ngớ ngẩn. Chế độ lọc vẫn luôn hữu ích, nhưng lần đầu tiên nó thật sự quan trọng tới nhường này.
Đó là một khi con chó Siberian Husky khổng lồ đẹp mã đi thẳng tới chỗ chúng tôi và quẫy đuôi.
Anh Jinchul hớn hở chìa tay ra và cười-
Chờ đã. Anh ấy làm gì vậy? Anh ấy quá buông lỏng rồi? Không đời nào con chó đó là bình thường ở đây mà?
Con chó mở mồm ra, và ở bên trong là một cái sọ người.
“ĐỊT MẸ CÁI ĐÉO GÌ THẾ NÀY!”
Kết thúc rồi. Chúng tôi đã rất gần vạch đích, và anh ấy đã trượt chân.
Đột nhiên, con chó phồng lên như quả bom hẹn giờ, rồi biến thành một thứ gì đó giống ma sói. Một trận chiến là điều không thể né tránh. Sau khi bỏ đi bộ lọc đã mất tác dụng, tôi lao về phía con quái vật.
Nhưng đó là khi anh Jinchul hét lên
“ĐI ĐI! ĐI ĐI! KAIN! ĐỒ NGU! NHÌN THẤY CỬA KHÔNG?! CHẠY TỚI CỬA ĐI!”
“...”
Anh ấy nói đúng. Con ma sói đã làm chúng tôi mất cảnh giác.
Kể cả anh Jinchul có mạnh thì thân thể anh ấy cũng đầy máu sau khi ăn một đòn từ con ma sói. Có vẻ như anh ấy cũng không thể đi tiếp kể cả khi có thắng được kèo này đi nữa.
Tôi phải tiếp tục một mình
Nhắm mắt lại, tôi lao như bay về phía cửa ra.
Một thông báo hiện lên ngay khi tôi qua cửa.
Chúc mừng quý khách đã hoàn thành Nhiệm vụ #6: Nhà Ma Hàng Hiệu. Bạn có muốn tiếp tục nhiệm vụ không?
Lần đầu tiên từ khi tới Khách Sạn này, tôi cảm thấy giận anh Jinchul.
Anh ấy không phải bị một con quái vật áp đảo; chúng tôi đã biết mối nguy là gì, và cũng gần hoàn thành thử thách, vậy mà anh ấy lại bị loại như thế!
“...”
Không.
Không phải lúc để đổ lỗi. Người bình thường sẽ phạm phải sai lầm.
Sự thật rằng anh ấy có thể tỉnh táo tìm ra đối sách mà không có bộ lọc, dù cho có nhìn thấy đám quái vật đó từ đầu đã chứng minh tinh thần quật cường của anh ấy.
Chỉ là nơi điên rồ đó, nơi cướp sinh mạng của con người chỉ vì một khắc bất cẩn, nơi đó là nguồn cơn vụ việc.
Nhưng mọi thứ sẽ ổn nếu tôi qua được ải cuối cùng. Tôi trấn tĩnh lại và chuẩn bị tinh thần.
“...”
Giờ, tôi là người cuối cùng.
***
Nhiệm Vụ Cuối Cùng: Vòng Quay Hồi Ức!
Chúng ta sẽ bắt đầu trong 30 giây. Vui lòng đọc kĩ Hướng Dẫn.
Quý khách không thể ngủ trong Vòng Quay.
Quý khách vui lòng tập trung vào thắng cảnh bên ngoài.
Ra khỏi Vòng Quay là cực kì nguy hiểm.
Trong 30 giây đó, tôi vận hết công suất não và suy diễn đống thông tin kia.
Bạn không thể ngủ: Khách Sạn sẽ cố làm bạn ngủ và bạn sẽ chết nếu ngủ.
Tập trung vào thắng cảnh bên ngoài: Bạn sẽ chết nếu nhìn vào bên trong.
Ra ngoài là nguy hiểm: Khách Sạn sẽ cố làm bạn nhảy ra ngoài.
Tôi khắc cốt ghi tâm mấy lời trên.
Và không lâu sau, không gian biến đổi và tôi tỉnh lại bên trong Vòng Quay.
***
“Jisoo mới kể con hôm qua. Hình như nó đang là trend-”
“Trời đang trở lạnh đấy Kain. Nhớ mặc áo ấm-”
“Con khó chịu ở đâu à? Tại sao con cứ nhìn ra ngoài cửa sổ vậy? Cả nhà đang nói chuyện mà-”
***
***
Những tiếng chuyện trò vang lên bên tai tôi. Nghe thì có vẻ như chúng đang đóng giả làm gia đình tôi.
Vờ như tôi không thể nghe được chúng, tôi áp mặt vào cửa sổ. Chúng tôi có thể gặp đám quái vật mà cố thu hút sự chú ý về sau, nên tôi nghĩ rằng mình nên nhắc chị Eunsol mua bịt tai.
Giọng em gái tôi vang lên từ bên cạnh, và thứ gì chạm quần áo tôi. Đó là một mánh khóe khiến tôi nhìn vào.
Tôi gạt nó đi bằng tay trôi. Không giống như tay em gái tôi, thứ đó thô ráp và nhầy nhụa như thể có vảy, và tôi càng thêm chắc cú rằng mình không nên quay đầu nhìn.
Xìii
Chúng vừa đốt thứ gì à? Vòng Quay đột nhiên ấm lên, và chiếc ghế cứng đơ tôi đang ngồi đột nhiên mềm như ngồi nệm.
À ha. Bọn chúng đang cố làm tôi buồn ngủ à?
Tôi lập tức cắn lưỡi. Làm cho ghế ấm hơn và êm hơn có vẻ như không phải mánh khóe duy nhất của chúng; rõ ràng là chúng sẽ sử dụng những chiêu trò siêu nhiên để ép tôi phải ngủ.
Trụ vững nào. Tất cả những gì tôi cần làm là chịu đựng qua màn này. Nó cũng không phải nhiệm vụ cần thể lực lắm.
“Kain? Lưỡi con làm sao vậy? Để -”
Chúng bắt đầu kéo vai tôi qua lại
Tôi đẩy chúng bằng hết sức bình sinh
Tất cả những gì tôi cần làm là không nhìn phải không?
Tôi có nên nhắm mắt không? Không; ngủ là một nguy cơ tiềm ẩn, nên nhắm mắt không phải là lựa chọn khôn ngoan
“...”
Một ham muốn mãnh liệt muốn ngủ dội lên tôi. Dù cho tôi cũng không thiếu ngủ, một khao khát đi ngủ đang đầu độc não bộ tôi.
Vậy nên, tôi dùng răng nanh và cắn mạnh hết sức vào lưỡi, đến độ nó chảy máu. Cơn đau sắc lẹm lẫn vị máu dần kéo tôi trở lại.
Nó không có tác dụng lâu. Cứ như tôi đang được dùng thuốc mê, cơn đau biến mất, và thứ gì đó kéo tâm trí tôi chìm xuống biển sâu thăm thẳm.
Tôi còn có thể làm gì? Đau thì rõ ràng là không đủ.
Sờ tay vào túi, tôi rút dao găm ra. Tôi có nên đâm mình không? Không; có một thứ tốt hơn tôi có thể làm.
Không do dự chút nào, tôi vung con dao loạn xạ, mắt vẫn dán vào cửa sổ.
“Kyaaaaah! Anh! Anh đang-”
“Uahhhhh! Kain! Con đang -”
Những giọng nói đáng khinh bỉ đó. Kể cả việc tôi biết chúng là quái vật rõ như ban ngày đi nữa khi chạm vào đống vảy, thì chúng vẫn đang dùng giọng gia đình tôi.
Như vậy thì tôi đã biết rằng, chúng không thể làm hại tôi khi tôi không nhìn chúng trực diện. Từ đầu nếu việc đó là khả thi thì chúng chỉ việc túm đầu tôi rồi bắt tôi quay lại.
Tất cả những gì chúng có thể làm là nắm lấy quần áo tôi và lay nhẹ.
Tiếng la hét tràn ngập Vòng Quay. Tôi có thể cảm thấy con dao găm đâm qua thứ gì đó, rồi nó bị kéo đi cũng bởi thứ đó luôn. Tôi lặp lại quá trình điên rồ này vài lần, đâm con dao liên tục.
Trong khi đang trải qua sự việc kinh tởm đó, tâm trí tôi chợt trở nên sắc bén, và não bộ tôi dần thức tỉnh trở lại
“...”
Mọi thứ đã trở nên im ắng
Đến lúc tôi nhận ra thì khung cảnh bên ngoài là một mùa xuân ấm áp.
Vòng Quay Hồi Ức xoay chầm chậm, kí ức tuổi thơ tôi dần nổi lên.
Mọi người đều có tình đầu.
Của tôi là khi nào? Có lẽ là năm cấp hai của tôi.
Có lẽ là ở trường bổ túc tiếng Anh. Từ đầu, tôi càm ràm với mẹ rằng tôi không muốn đi học thêm.
Tôi bị ép tới ngôi trường đó.
Nhưng sau khi nhìn thấy mái tóc nâu dài khẽ lay động bên hông em, tôi không còn ghét trường bổ túc nữa.
Chuyện gì đã xảy ra sau đó? Có lẽ không cần nói thêm về những gì đã quá nhàm chán.
Ngắn gọn thì chúng tôi đã gặp nhau khá thường xuyên, và tôi nghĩ chúng tôi cũng khá thân nữa.
Mỗi khi tôi phải đến trường bổ túc, tôi đến trước giờ học 30 phút và ngồi trên ghế.
Tôi nhớ về chỗ ngồi thần thánh để mà Kayoung ngồi cạnh tôi tự nhiên nhất có thể.
Và khi Kayoung ngồi cách tôi cùng đám bạn nữ của em thì tôi băn khoăn cả giờ đồng hồ liệu mình có làm em giận không.
Tất nhiên thì tiếng Anh của tôi không cải thiện tí nào. Nhưng mà ngoài tiếng Anh ra thì kĩ năng đọc tình huống của tôi phải tốt lên gấp 3 lần, nên có khi đấy cũng không phải một khoản đầu tư lỗ của bố mẹ tôi mà, phải không?
Tôi nhớ mình còn hỏi bạn bè xem thổ lộ thế nào cho chuẩn nhất.
Ban đầu, bọn nó cười tôi như điên, và thụi tôi vài cái, nhưng rồi cũng biến thành những tên nghiêm túc nhất hành tinh khi chúng tôi thảo luận.
Đương nhiên là trí thông minh của bọn nhóc cấp 2 cũng có giới hạn trong việc tìm ra lời thổ lộ chuẩn nhất.
Cuối cùng tôi cũng đã thổ lộ bằng cách tệ phải top 3, đó là viết tin nhắn cùng một trò đùa Cá Tháng Tư làm lối thoát, thứ này có khi còn là Number One Worst Confession.jpg trên máy điện thoại của ông nào đó cơ.
Và sau đó
***
Sau đó
***
Chờ đã địt mẹ!!! Sao mày dám chơi đùa với kí ức tình đầu của ông?
Tới khi tôi hoàn hồn lại thì tôi đã chuẩn bị phi ra ngoài vì nhìn thấy hình bóng mờ ảo của Kayoung ngoài cửa sổ
Này là quá đủ rồi! Cho tao 1 con quái vật đi mà!
Tôi không nhớ rõ tôi tỉnh lại sau đó thế nào nữa.
Nó khiến tôi cực kì bực mình, và vì thế tôi có thể tỉnh táo thêm một lúc lâu nữa.
Sau một quãng thời gian dài, đến lúc cơn giận của tôi bắt đầu nguôi…
Tôi đã đi đến cuối hành trình gian nan này.
***
Chúc mừng Quý khách hoàn thành Nhiệm Vụ Cuối Cùng: Vòng Quay Hồi Ức!


2 Bình luận
Nhưng thôi, đó là toàn bộ content đợt này rồi. Chắc thi xong mình sẽ quay lại. Thú thật thì mình thích bộ này vì nhân vật lẫn skill phát triển rất tốt nhé, nên hi vọng nó ko flop thôi.
Có khi mình đang cân nhắc học mẹ tiếng Hàn để đọc raw.