Web Novel
Chương 41: Phòng 104, Căn phòng bị nguyền rủa - Trường THPT Khách sạn, Luyện thi danh tiếng (1)
1 Bình luận - Độ dài: 2,337 từ - Cập nhật:
User: Han Kain (Trí tuệ)
Ngày: 16
Vị trí hiện tại: Tầng 1, Phòng 104 (Căn phòng bị nguyền rủa - Trường THPT Khách sạn, Luyện thi Danh tiếng)
Lời khuyên của Hiền triết: 3
“There have been many attempts to define what music is in terms of the specific att… Nếu xem xét ngữ cảnh của câu này thì chúng ta có thể phân tích….”
Kinh khủng quá.
(A) Phương trình f(x) - x = 0 có hai nghiệm thực phân biệt. Phương trình f(x).x = 0 có hai nghiệm thực phân biệt.
Nếu f(0)...
Trời ơi dừng lại đi.
(A) đã được cấp quyền độc quyền phân phối một số mặt hàng nhất định để đổi lấy việc cung cấp hàng hóa cho hoàng gia và chính quyền. Theo Sáu Luật được ban hành vào giữa thế kỷ 19…
Tao chỉ mới vừa thi đại học xong thôi mà, bọn khốn nạn này!!!
***
A… tại sao tôi lại gặp phải chuyện này chứ?
Tôi đã thi đại học xong rồi, vậy thì cớ sao tôi lại bị giam vào ‘trường nội trú’ có cái tên lố bịch như ‘Trường THPT Khách sạn’ để lại ôn thi từ đầu nữa?
Mới bắt đầu mà Phòng 104 đã là một địa ngục khủng khiếp rồi.
Có vẻ chúng tôi đã được chia thành học sinh và giáo viên dựa trên độ tuổi.
Những giáo viên đang chuẩn bị bài kiểm tra còn học sinh thì học tập.
Tôi, Elena, Yu Songee, Kim Ahri, Park Seungyub là học sinh.
Kim Mooksung, Cha Jinchul, Lee Eunsol là giáo viên.
Tình hình là như vậy nhưng nhóm học sinh đã có chuyện điên rồ xảy ra.
Cái khách sạn điên rồ này đã phớt lờ tuổi thật của chúng tôi và điều chỉnh cơ thể mỗi người cho giống với một học sinh cấp ba. Nói cách khác… ngay cả Seungyub, vốn mới học lớp 8, cũng bị ép ‘trưởng thành’ thành học sinh lớp 12!
Thành ra cậu bé Seungyub vốn dĩ đã chẳng có vẻ chăm học hành gì lại đang ngồi đối diện tôi với cơ thể đã trưởng thành nhưng ánh mắt thì vô hồn.
Rốt cuộc ‘yếu tố nguy hiểm’ trong căn phòng này là gì?
Trước mắt thì việc ôn thi đại học này đã đủ đáng ghét rồi. Nhưng khó khăn trong học tập chắc sẽ không thật sự giết chết chúng tôi nên có lẽ có một yếu tố nguy hiểm khác.
Lee Eunsol (Giáo viên): Phát hiện được gì không?
Han Kain (Học sinh): Bài giảng khó quá
Park Seungyub (Học sinh): Đúng vậy
Yu Songee (Học sinh): T.T
Elena (Học sinh): Q.Q
Lee Eunsol (Giáo viên): Mỗi ngày đều có bài kiểm tra. Tôi đang ra đề Ngữ văn
Cha Jinchul (Giáo viên): Hình như hai ngày nữa có đại hội thể thao
Han Kain (Học sinh): Lũ khốn
Kim Mooksung (Giáo viên): Quy định trường có điểm kỳ lạ. Năng lực học tập yếu kém sẽ bị kỷ luật ở Tòa nhà cũ?
Han Kain (Học sinh): Tòa nhà cũ?
Lee Eunsol (Giáo viên): Là tòa nhà bỏ hoang phía sau trường
Yu Songee (Học sinh): Tại sao?
Lee Eunsol (Giáo viên): Không biết. Không có giải thích. Ai cũng đều cho đó là chuyện hiển nhiên
Tòa nhà cũ.
Rõ ràng là rất kỳ lạ.
Nếu điểm thi thấp thì bị gọi ra ngoài và khiển trách cũng bình thường thôi, nhưng lại bị đưa đến một tòa nhà khác để phạt sao? Tôi chưa từng nghe nói có trường học nào lại làm chuyện phiền phức như vậy.
Đã vậy rồi lại còn ngày nào cũng có bài kiểm tra nữa chứ. Đúng là tuyệệệệt quá. Quả nhiên là trường luyện thi danh tiếng mà!
***
Tất cả đều không nghe giảng mà đều tập trung vào cuộc trò chuyện trong đầu mình thì bỗng nhiên một tiếng hét lọt vào tai chúng tôi.
Bụp!
Một viên phấn bay đến.
“Á! Th-thầy. Thầy đang làm-”
“Park Seungyub! Em không định tập trung nghe giảng nữa hả! Em nghĩ đây là lần đầu tôi gặp những học sinh như em sao? Trong giờ học thì không học, chỉ toàn ảo tưởng những thứ vô bổ trong đầu rồi lãng phí thời gian. Đi lên đây!”
Seungyub, người ‘quản lý biểu cảm’ kém nhất, đã bị gọi lên bảng.
Phải làm sao đây?
Quan trọng hơn, thầy giáo định làm gì? Chẳng lẽ định đưa cậu ấy đến Tòa nhà cũ đó sao?
“Kh-không phải đâu thưa thầy. Em vẫn đang nghe giảng mà. Thầy nhìn nhầm rồi ạ.”
“Cái gì? Còn dám trả treo sao! Vậy em trả lời câu hỏi này cho cả lớp xem! Nãy giờ chúng ta đang học về Vua Yeongjo nên nếu tập trung thì em sẽ biết. Ông ấy lên ngôi từ năm nào?”
Không phải hỏi sự kiện lịch sử trọng đại nào, mà lại đi hỏi năm vua lên ngôi sao? Cái quái-
“Năm 1724 ạ.”
…
Thầy giáo đang tức giận quát mắng bỗng im lặng.
… Cậu ấy trả lời đúng rồi sao?
Thầy lại đặt một câu hỏi khác với giọng nói nhỏ nhẹ hơn trước.
“Thái tử Sado bị xử tử vào năm nào?”
“1762 ạ.”
…
Thầy lại im lặng.
Cậu ấy lại trả lời đúng nữa sao? Sao có thể? Đứa trẻ đó đã học thuộc toàn bộ lịch sử Hàn Quốc hay gì?
“Ừm. Vậy ra cũng có nghe giảng. Có vẻ tôi đã nhầm. Nhưng mà phải cầm sách cho ngay ngắn, mắt thì phải mở to lên chứ! Mắt em cứ lơ đãng nhìn ngang nhìn dọc thì người khác hiểu lầm cũng phải thôi, đúng không nào? Được rồi! Mọi người, tập trung học tiếp đi.”
Yu Songee (Học sinh): Chuyện gì vậy?
Han Kain (Học sinh): Cậu có phải thiên tài không đấy?
Elena (Học sinh): Học sinh ở Hàn bình thường đều phải thuộc hết năm như vậy sao?
Han Kain (Học sinh): Học sinh bình thường không như vậy, trừ khi nhắm đến vị trí thủ khoa cả nước
Lee Eunsol (Giáo viên): Dùng ít từ thôi. Có chuyện gì?
Yu Songee (Học sinh): Seungyub trả lời đúng câu hỏi lịch sử
Mọi người thì đang hào hứng trò chuyện, nhưng Seungyub, người bỗng nhiên được gọi là thiên tài lại im phăng phắc.
Kim Ahri (Học sinh): Có vẻ đã dùng phước lành
Park Seungyub (Học sinh): Đúng vậy….
Lee Eunsol (Giáo viên): Là sao?
Park Seungyub (Học sinh): Lúc thầy giáo đặt câu hỏi, một cửa sổ hiện lên 100% và hỏi em có muốn sử dụng phước lành Vận may không, nên… em đã nghĩ Có!. Không có gì thay đổi nên em chỉ hét bừa một con số nhưng tất cả đều đúng hết
Kim Mooksung (Giáo viên): Cậu lại tiêu hao một phước lành có thời gian hồi lâu như vậy sao? Cậu có bị sao không hả?
Lee Eunsol (Giáo viên): Không, chuyện này quan trọng
Chị ấy nói đúng. Đây không đơn thuần chỉ là vấn đề Seungyub lãng phí phước lành của mình. Mà là cậu ấy không phải là người kích hoạt nó.
Thằng bé nói đã nhận được một dòng chữ hỏi ‘Bạn có muốn sử dụng phước lành Vận may không?’. Rõ ràng dòng chữ này không thể tự dưng hiện ra được.
Là vì nó chỉ hiện lên khi có tình huống nguy cấp!
Nếu cậu ấy trả lời sai, có lẽ cậu ấy sẽ bị phạt ở Tòa nhà cũ.
Và điều đó giúp chúng tôi xác nhận được một điều. Đi đến Tòa nhà cũ là một yếu tố nguy hiểm.
***
Sau đó, chúng tôi giả vờ đọc sách, và giờ học đau khổ cuối cùng cũng trôi qua.
Vào giờ ăn trưa, nhóm học sinh đã tập trung lại.
“Anh! Chị! Chúng ta phải làm gì đây? Em xem sách mà không hiểu một chữ nào cả!”
“Trông cậu to con như thế này mà gọi tôi là chị nghe cứ sai sai sao ấy, Seungyub à… nhưng mà giờ phải làm sao đây? Anh Kain, anh có ý tưởng gì không?”
“Trước mắt, việc lựa chọn lập tức hiện lên sau khi câu hỏi được đặt ra cho thấy việc đi đến Tòa nhà cũ sẽ là một việc nguy hiểm.”
Tôi nói và Ahri nói tiếp.
“Vậy tất cả đều phải chăm chỉ học hành rồi~”
“Hừm. Ahri, nghe có vẻ cô khá tự tin nhỉ.”
“À, không đâu~! Tôi không tự tin gì. Tôi chỉ đang giải thích tình hình thôi.”
Gì vậy? Hình như vừa có tia lửa tóe lên giữa Songee và Ahri thì phải. Là ảo giác sao?
Elena đang im lặng bỗng lên tiếng.
“Bài kiểm tra sau giờ học mới là vấn đề lớn nhất. Tôi xin nói thật. Tôi hoàn toàn không thể làm được. Tôi không hiểu một môn học nào cả. Tiếng Hàn và Lịch sử Hàn Quốc thì không biết vì tôi không phải người Hàn đi, nhưng Toán hay Tiếng Anh tôi cũng không làm được gì cả. Các môn học ở Hàn bình thường đều như vậy sao?”
“Không phải. Ừm… ở đây có lẽ tôi là người duy nhất có kinh nghiệm ôn thi đại học. Theo tôi, chương trình giảng dạy ở trường này còn nặng hơn cả trường chuyên lớp chọn. Dám cá là những học sinh đứng đầu Hàn Quốc cũng khó mà theo kịp. Với mức độ này, tôi nghĩ bài kiểm tra sau giờ học sẽ là một thử thách cực kỳ khó khăn.”
Tất cả đều im lặng.
Dù không ai hỏi han gì về thành tích học tập khi đến Khách sạn, nhưng cảm giác Songee và Seungyub có vẻ học không giỏi lắm, còn Elena là người nước ngoài.
Cứ cái đà này, e rằng trừ tôi ra thì những người trong nhóm học sinh sẽ bị xóa sổ hết thôi.
Seungyub lên tiếng trước.
“Hay là tất cả chúng ta cứ đánh liều bỏ chạy đi? Giống cách em đã chạy trốn ở Gia đình Kỳ lạ rồi thoát được vậy.”
“Ở phòng đó, nhà chúng ta là khu dân cư nối liền với bên ngoài, còn nơi này là trường nội trú cách biệt. Với lại bảo vệ canh gác cửa rất nghiêm ngặt, e là khó mà trốn thoát được.”
“Vậy giờ em cũng to con hơn rồi, anh với em đánh gục các giáo viên rồi-”
“Khoan, khoan. Cậu im lặng chút đi được không? Cậu không học được gì từ Trang trại à? Giáo viên ở ngôi trường này không phải là ‘hiện tượng kỳ lạ’.. Họ chỉ là giáo viên của một ‘trường luyện thì’ thôi.”
Chỉ một câu nói của Ahri cũng đủ khiến Seungyub cúi đầu và co rúm người lại. Dù đã to con hơn nhưng cậu nhóc này vẫn không dám hó hé gì trước mặt Ahri…
Tất nhiên bây giờ không phải lúc để suy nghĩ đến những chuyện đó.
Và tôi cũng có thể hiểu được ý tưởng của Seungyub.
Nếu cứ thế này, phần lớn nhóm chúng tôi sẽ thất bại toàn tập trong bài kiểm tra rồi bị xóa sổ ở Tòa nhà cũ mất thôi!
Tất cả đều không biết nói gì thì Ahri lên tiếng.
“Chúng ta không cần phải đi đường thẳng.”
“Ý là sao?”
“Gian lận thôi.”
Tất cả lại im lặng.
“Gì vậy? Không lẽ mọi người định ôn thi đại học thật ở Khách sạn này à?”
“Không phải… nhưng mà gian lận thế nào?”
“Làm thế nào là làm thế nào. Chúng ta có cửa sổ trò chuyện trong đầu mà, có gì phải lo lắng? Phía giáo viên đang ra đề kiểm tra đúng không? Họ gửi đáp án lên là xong.”
A… Vì quay lại lớp học và mặc đồng phục học sinh nên hình như bất giác tôi đã tưởng mình lại là học sinh lớp 12 thật.
Ahri nói đúng.
Tại sao chúng tôi lại phải học hành ở một cái nơi như thế này?
Chúng tôi có thể gian lận cơ mà.
Trong lúc mọi người đang tỉnh ngộ thì Ahri đã nhanh chóng gửi ý kiến.
Kim Ahri (Học sinh): Nhóm giáo viên chú ý
Lee Eunsol (Giáo viên): ?
Kim Ahri (Học sinh): Tòa nhà cũ có vẻ nguy hiểm. Cần vượt qua bài kiểm tra. Hãy gửi đáp án lên
Lee Eunsol (Giáo viên): OK. Nhưng không gửi hết được
Han Kain (Học sinh): Là sao?
Lee Eunsol (Giáo viên): Tôi là giáo viên Tiếng Hàn, Cha là Thể dục, Kim là Lịch sử Hàn Quốc. Nên chỉ biết đáp án môn Tiếng Hàn và Lịch sử thôi
Kim Ahri (Học sinh): Vậy cứ đăng những cái đó lên đi
Lee Eunsol (Giáo viên): OK
Với sự hợp tác của những giáo viên không làm đúng vai trò cho lắm, chúng tôi tạm thời giải quyết được tình hình.
Thể dục thì chắc không có bài thi viết, còn chúng tôi đã có đáp án cho môn Tiếng Hàn và Lịch sử Hàn Quốc.
Tuy nhiên, chúng tôi vẫn còn rất nhiều vấn đề nghiêm trọng.
Phải giải quyết môn Toán, Tiếng Anh và những môn khác thế nào đây?
Trong lúc tôi đang đăm chiêu suy nghĩ thì nhìn thấy Ahri đang nhìn tôi chằm chằm.
“Sao vậy? Cô muốn nói gì với tôi sao?”
“Tôi chỉ đang nghĩ là giờ mọi việc đều phụ thuộc vào anh rồi.”
“Sao?”
“Anh là người duy nhất có kinh nghiệm ôn thi đại học trong nhóm chúng ta mà. Sinh viên tương lai, người đã thi đậu đại học K. Anh là hy vọng của chúng tôi.”
Tất cả đều nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy hy vọng.
Kết cục là tôi chỉ đành vò đầu bứt tai.


1 Bình luận