Web Novel
Chương 45: Phòng 104, Căn phòng bị nguyền rủa - Trường THPT Khách sạn, Luyện thi danh tiếng (5)
0 Bình luận - Độ dài: 2,726 từ - Cập nhật:
User: Han Kain (Trí tuệ)
Ngày: 18
Vị trí hiện tại: Tầng 1, Phòng 104 (Căn phòng bị nguyền rủa - Trường THPT Khách sạn, Luyện thi Danh tiếng)
Lời khuyên của Hiền triết: 3
Lee Eunsol (Giáo viên): Ra đi
Bắt đầu rồi.
Kim giờ trên đồng hồ ở phòng ký túc xá chỉ vào con số 1. Vào giờ này, ngoại trừ một vài bảo vệ trực đêm và vài giáo viên ra thì tất cả đều đã ngủ say.
Hôm nay chúng tôi sẽ trốn thoát khỏi nơi này.
***
Sau khi chuẩn bị vài quyển sách giáo khoa và bật lửa, tôi rời khỏi phòng.
Bịch. Bịch
Dù đã cố gắng bước nhẹ nhàng hết mức có thể, nhưng tiếng bước chân của tôi vẫn vang vọng khắp hành lang tối tĩnh mịch của khu ký túc xá. Sau khi suy nghĩ thì tôi quyết định tháo giày ra và đi với đôi chân mang tất.
Phòng tôi nằm ở tầng ba. Không có bảo vệ ở mỗi tầng nên vẫn dễ thở cho đến khi xuống đến tầng một. Nhưng vấn đề là cửa chính của khu ký túc xá ở tầng một. Có bảo vệ đang canh gác trước cửa, và cửa thì khóa.
Tôi có thể nhìn thấy một cái chuông báo cháy ở phía trên cầu thang. Kế hoạch của tôi là dùng nó để dụ bảo vệ ra ngoài, nhưng mà… liệu có thành công không?
Trước tiên, tôi xếp chồng vài cuốn sách và đốt chúng. Suốt những năm cấp ba, tôi đã luôn muốn đốt quách sách giáo khoa đi. Giờ thì có vẻ ước nguyện của tôi đã thành sự thật rồi.
Reng! Reng! Reng! Reng!
Chuông báo cháy vang lên ngay đúng lúc tôi đặt chân đến tầng 1. Trốn sau bức tường, tôi quan sát phòng bảo vệ và nhìn thấy một bảo vệ đang chạy ào ra ngoài.
Trong lúc bảo vệ vắng mặt, tôi đã đến cửa chính tầng 1.
Han Kain (Học sinh): Đến rồi!
Bíp!
Chị Eunsol dùng thẻ giáo viên mở cửa từ bên ngoài và tiếng mở khóa vang lên.
“Đi thôi. Xe ở đằng kia.”
Tôi rời khỏi tòa nhà và lập tức nhìn thấy một chiếc SUV đen. Phía nữ đâu?
Sau khi ngồi vào trong xe, tôi nhìn thấy Elena và Ahri đã ngồi ở ghế sau còn ông Mooksung lái xe.
Chúng tôi bắt đầu kế hoạch năm người trốn thoát của mình.
***
“Sao mọi người ra nhanh vậy?”
“Tôi chỉ đi theo Ahri thôi. Cô ấy đến cửa chính rồi nhìn thẳng vào bảo vệ. Thế là bảo vệ tự động mở cửa.”
Có vẻ Ahri đã sử dụng thuật thôi miên như đã dùng với tôi trước đây.
“Cả ba người im lặng nào. Mấy đứa không biết là không được để bị phát hiện à? Ra sau đi, nằm xuống và đắp cái này lên.”
Chị Eunsol nói rồi quăng một mảnh vải đen về phía chúng tôi. Màu giống với ghế ngồi. Vì đang là ban đêm nên nếu đắp cái này lên thì sẽ rất khó phát hiện ra chúng tôi.
Chúng tôi ra phía sau khoang xe nối với hàng ghế sau rồi trùm tấm vải lên.
“Ặc, xin lỗi. Tối quá tôi không thấy rõ.”
“Không sao.”
“Đã bảo là im lặng rồi mà!”
Ba người chen chúc trong cái không gian chật hẹp này đúng là cực hình. Tay chân tôi cứ liên tục chạm phải thứ gì đó mềm mềm. Thôi đừng nghĩ xem đó là gì nữa…
***
Cốc cốc!
“Xin chào. Tôi có thể hỏi tại sao anh lại rời đi muộn như vậy không?”
“Xin chào. Chúng tôi có việc ở thành phố.”
“Xin phép cho tôi xem thẻ.”
“Đây.”
“Cô Lee Eunsol. Đã xác nhận, cảm ơn. Nhưng như cô biết đấy, cô phải đăng ký trước để ra ngoài vào buổi tối.”
“Chúng tôi có việc gấp.”
“Việc gấp hay không cũng không được. Xin lỗi.”
“Ha ha, anh bạn trẻ. Chúng tôi ra ngoài để lấy một vài dụng cụ giảng dạy thôi. Cậu định khó khăn như vậy sao?”
“À, tôi xin lỗi. Nhưng mà lấy dụng cụ giảng dạy vào giờ khuya thế này ư?”
“Chúng tôi không đi mua mà là đi nhận từ người khác. Người quen trong thành phố đã chuẩn bị sẵn cho chúng tôi rồi.”
“Ừm…”
“Này. Cậu cứ định thế này mãi à?! Chẳng phải cậu đã xác nhận thẻ giáo viên của chúng tôi rồi sao?”
“Đ-được rồi. Nhưng lần sau xin hãy đăng ký trước.”
***
Có vẻ chúng tôi sẽ sớm thoát ra được bên ngoài thôi.
Xem ra tuổi tác vẫn là một công cụ đắc lực ngay cả trong một nơi kỳ lạ như cái Trường THPT Khách sạn này. Mà cũng phải, ngày hôm qua lấy thịt đè người cũng có tác dụng đấy thôi. Cái trường luyện thi danh tiếng này vẫni có những văn hóa của người Hàn.
Sau khi ra khỏi cổng chính, chúng tôi bắt đầu cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Đã thoát rồi sao? Chúng tôi đã ra khỏi khuôn viên trường nên chắc không còn vấn đề gì nữa đâu, đúng không?
Những người khác có vẻ cũng có suy nghĩ tương tự nên đã vén tấm vải lên.
“Chắc là ổn rồi nhỉ?”
“Không biết. Mà chúng ta đã rời khỏi trường rồi. Có lẽ cứ đi theo con đường này thoát được chăng?”
“Nghiêm túc mà nói thì đây vẫn là khuôn viên trường đấy. Hôm qua tôi đã xem một vài giấy tờ trong phòng giáo vụ. Có vẻ ngôi trường điên khùng này là chủ sở hữu hợp pháp của một mảnh đất lớn bên ngoài cổng chính.”
“Vậy có nghĩa là chúng ta phải hoàn toàn ra khỏi mảnh đất đó sao?”
“Ai mà biết được. Phải đi khoảng 20 phút nữa mới ra khỏi.”
“20 phút đi xe sao? Ông tăng tốc thêm một chút đi?”
“Cái xe này là đồ bỏ đi rồi. Còn không chạy không nổi 50 cây số một giờ nữa. Không thể tin được thằng cha hiệu trưởng lại gọi đây là xe.”
Khi chúng tôi đang trò chuyện mà không còn cảm thấy lo lắng như trước nữa.
Thì cuộc rượt đuổi bắt đầu.
Bíp! Bíp!
???
“Hả?! Cái gì vậy?”
“Có một nhóm đang đuổi theo chúng ta.”
“Gì? Trường học nào mà lại đuổi theo giáo viên chứ!”
“Một ngôi trường cấp ba bị tà giáo chiếm đóng và thay người thì cũng có thể có đội truy đuổi chứ.”
“Ông ơi! Ông không đi nhanh hơn được nữa sao?”
“Cái xe chết tiệt này không tăng tốc được! Khoan đã!”
— DỪNG LẠI! — DỪNG LẠI!
Tôi nhìn về phía sau xe. Nhìn số lượng đèn pha thì có khoảng bốn năm chiếc xe và tốc độ cũng nhanh hơn chúng tôi rất nhiều.
“Chị ơi! Làm sao bây giờ? Chúng ta phải làm gì đây?!”
“Tôi không biết nữa! Dù gì thì cũng đã quá muộn để quay lại rồi. Ông già! Tăng tốc hết mức đi. Chẳng lẽ bọn chúng lại dám làm gì với xe có giáo viên và học sinh sao? Tôi nghĩ chỉ cần rời khỏi khu đất của trường là được rồi!”
— Bằng! — Bằng! — Bằng!
Ngay lúc chị Eunsol nói họ sẽ không dám làm gì với giáo viên và học sinh, thì tiếng súng vang lên từ sau! Lũ người này điên rồi sao?
Có gì đó lạ lắm.
Nếu bọn họ liều lĩnh như thế này, thì ngay từ đầu bọn họ cứ cầm súng uy hiếp rồi đưa chúng tôi đến Tòa nhà cũ khi chúng tôi vừa đến trường học là được rồi mà?
Một danh hiệu tốt như trường luyện thi danh tiếng, và chuẩn bị những ‘cái cớ’ như bài kiểm tra hay bài thi ba môn phối hợp để đưa học sinh đến Tòa nhà cũ…
Rõ ràng bọn họ vẫn luôn ‘cố gắng’ che giấu điều gì đó, vậy mà bây giờ lại phản ứng cực đoan như thể không quan tâm gì nữa. Có vẻ cũng có suy nghĩ tương tự, Ahri lên tiếng.
“Chúng ta đã chạm vào vảy ngược của chúng rồi.”
“Chúng ta chọc giận họ rồi sao?”
“Nếu không phải vậy thì không thể nào lý giải hành động cực đoan này.”
“Là vì chúng ta cố gắng trốn thoát sao? Bởi vì chúng ta cố rời khỏi Phòng 104-”
“Có thể là vì cuộc đào tẩu của chúng ta, nhưng đừng nghĩ theo kiểu đó. Sao không nghĩ từ ‘góc nhìn bên trong sân khấu’ đi?”
Góc nhìn bên trong sân khấu.
Đúng vậy, thế giới này là một ‘sân khấu’ mà Khách sạn đã chuẩn bị. Chỉ những thực thể siêu việt như Kẻ Nuốt Chửng mới có thể nhìn thấu. Hầu hết các ‘nhân vật’ đều không thể nhận thức được.
Góc nhìn bên trong sân khấu. Bọn họ là một tà giáo làm những chuyện quái dị lên con người.
“Là vì sợ bị phơi bày ra thế giới bên ngoài sao?”
“Mục đích cuối cùng của chúng là hoán đổi người. Vậy nên chúng mới xây dựng ngôi trường luyện thi này, mua một mảnh đất lớn và thật sự giảng dạy cho kỳ thi đại học. Chúng đang cố gắng hết sức để không bị bại lộ.”
Những kẻ này cực kỳ e sợ sẽ thu hút sự chú ý của những người bên ngoài.
Miễn là chúng tôi tận dụng được điều đó-
— Bằng! — Bằng! — Bằng! Choang!
- Kéeeeet! Rầm!
Chiếc xe xoay vòng vòng. Nó nhảy múa như một con thú điên cuồng rồi chệch khỏi đường và đâm mạnh vào sườn đồi ven đường.
Toàn thân tôi đau nhức sau sự cố ngắn nhưng nghiêm trọng đó. Khi tôi nhìn về phía ghế lái-
Tôi phát hiện một cái lỗ thủng trên đầu ông Mooksung.
***
Kể từ khi bước chân vào Khách sạn, tôi đã liên tục chứng kiến những cảnh tượng tàn khốc, nhưng vẫn không tài nào quen nổi. Tôi phải cố kìm nén để không nôn thốc ra.
Ahri im lặng tiến lại gần và khép mắt ông ấy lại. Chị Eunsol… cũng có một lỗ thủng trên người. Tôi đưa tay khép đôi mắt vẫn còn mở toang vì cái chết đột ngột của chị ấy.
Trong nháy mắt, nhóm giáo viên đã bị xóa sổ.
Hơi thở tôi như ngừng lại. Một cảm giác tuyệt vọng không thể diễn tả nổi bao trùm lấy tôi. Kết thúc thế này sao? Chúng tôi sẽ bị đưa về lại ngôi trường đó để thay thế sao?
Đúng lúc đó, Elena vẫn luôn im lặng, đột nhiên biến đổi.
***
- Elena
Ngực tôi nặng trĩu.
‘Tại sao.’
‘Tại sao mình lại không thể làm được gì thế này?’
Mọi người đều có vai trò của mình dựa vào phước lành, khả năng lãnh đạo, sức mạnh và công cụ thần bí. Vậy mà tôi lại không thể làm gì. Ngay cả khi chúng tôi phải trốn thoát, tôi cũng chỉ lẽo đẽo theo sau Ahri. Dù có một đội truy đuổi bắn chết mọi người, tôi-
Khoan đã. Bắn chết mọi người sao?
Đầu óc tôi đột nhiên tỉnh táo như vừa bị dội một xô nước lạnh.
Một kiến thức lạ lẫm dần trỗi dậy.
Kiến thức ư? Có nên gọi đây là kiến thức không? Nó giống một loại cảm giác thì đúng hơn.
Nó đến từ trong sâu thẳm nội tâm của tôi.
Linh hồn? Hay là từ trái tim?
Ở một nơi nào đó không thể biết, một chiếc cân hiện ra.
Chiếc cân đo lường tội ác của con người.
Công lý là gì? Đó chính là những kẻ phạm tội phải chịu hình phạt thích đáng.
Ngay cả người Hy Lạp cổ đại cũng tin vào công lý. Họ tin vào một vị thần có thể dùng chiếc cân để đo lường tội ác của con người và thiết lập lại một trật tự đúng đắn. Họ hy vọng Nữ thần Công lý và chiếc cân của người sẽ mang lại trật tự cho thế giới.
Tôi biết mình phải làm gì rồi.
***
“Đã khống chế! Hai giáo viên đã chết! Chúng tôi phải làm gì với những học sinh ở ghế sau đây?”
“Có chỉ thị để bọn trẻ sống. Đã quá muộn cho những người lớn sa ngã rồi, nhưng bọn trẻ này vẫn còn một con đường cứu rỗi. Để chúng sống đi.”
Cạch.
“Ra đây. Tội lỗi của các người không nhỏ, nhưng tấm lòng của ‘Chúa’ rộng lớn vô biên. Các ngươi vẫn còn có thể được tha th-”
Rầm!
Như thể có một chiếc búa khổng lồ từ trên trời giáng xuống. Trong nháy mắt, kẻ dị giáo như một củ khoai tây bị nghiền nát.
Thay vì hoảng sợ vì cảnh tượng tàn khốc trước mắt, tôi lại thất thần vì không thể hiểu nổi tình huống này.
“Chuyện, chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Bùm!
Lại thêm một tên bị nghiền nát. Trong chiếc xe gần như nát bét, tôi cố xoay người lại nhìn Elena.
Vật gì đó đang phát ra thứ ánh sáng vàng kim. Cân sao? Có một cái cân đang lơ lửng xoay quanh người cô ấy.
Bùm! Bùm!
Như có một chiếc búa khổng lồ từ trên trời giáng xuống, những kẻ truy đuổi chúng tôi bắt đầu nổ tung.
Bằng! Bằng! Bằng!
Bọn chúng bắt đầu muộn màng bắn trả nhưng vô ích thôi.
Ngay từ đầu Elena còn không ra khỏi xe, và chiếc xe gần như hỏng bét lại là một tấm khiên tuyệt vời. Cứ như vậy, Elena ngồi trong xe, ngơ ngác nhìn lên trời và tiêu diệt toàn bộ hơn hai mươi người truy đuổi chúng tôi.
Ahri hỏi với giọng tò mò, thản nhiên như thể không phải chuyện gì to tát.
“Đây là sức mạnh của Công lý sao?”
“Ừm.”
“Nó hoạt động như thế nào vậy? Tôi biết là nó sẽ mạnh vì điều kiện kích hoạt phức tạp, nhưng cái này quá mạnh rồi?”
“Ai biết được… Tôi vẫn đang tìm hiểu cách nó hoạt động. Tôi nghĩ chúng ta nên bàn sau.”
“Cũng đúng.”
“Nói đến đây thôi. Chúng ta phải chạy trốn ngay. Xe cũng đi được một đoạn khá xa rồi nên đi bộ khoảng một tiếng nữa có lẽ chúng ta sẽ thoát khỏi cái trường chết tiệt này thôi.”
“Không được.”
“Cô Elena? Ý cô la-”
“Công lý phải cân bằng. Không được tự ý phân biệt kẻ đáng bị trừng phạt và người không đáng. Một khi ‘việc thực thi’ đã bắt đầu, thì tôi phải làm cho đến cùng.”
“Làm cho đến cùng… Ý cô là cô phải quay trở lại trường học sao?”
“Có vẻ là vậy rồi. Cô phải quay lại trường rồi giết hết những kẻ dị giáo khác sao? Một khi phước lành đã khởi động thì ngay cả bản thân cô cũng không thể dừng lại được à?”
“Tôi không biết có cần phải giết hết hay không, nhưng tôi phải quay lại.”
Đúng là một năng lực phiền phức. Sức mạnh vô lý đến mức không cần động tay cũng tiêu diệt được hàng chục người. Từ trước đến nay chúng tôi chưa từng chứng kiến phước lành nào có sức ảnh hưởng đến như vậy.
Nhưng cũng kèm theo rất nhiều điều kiện.
Mục tiêu phải giống con người.
Người sử dụng phải nhận thức được hành vi tà ác.
Chúng tôi đã biết được hai điều kiện trên nhưng có vẻ vẫn còn một cái nữa.
Người sử dụng không thể tự ý dừng lại sau khi bắt đầu thi hành.
“Chúng ta phải làm sao đây? Elena có vẻ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ở lại cả. Hay là cô chạy trốn với tôi đi Ahri?”
Một người khác đã trả lời thay Ahri.
[Những lo lắng đó là vô nghĩa.]
[Vì ngươi không có quyền lựa chọn.]
Một thiên thần đã giáng trần.


0 Bình luận