User: Han Kain (Trí tuệ)
Ngày: Ngày 14
Vị trí hiện tại: Tầng 1, Hành lang
Lời khuyên của Hiền triết: 3
Bịch, bịch, bịch, bịch.
Tiếng bước chân tôi vang vọng khắp hành lang. Cảm giác thật kỳ lạ khi bầu không khí tĩnh lặng khiến tiếng chân cũng trở nên lớn hơn.
Đây là lần đầu tiên tôi đi một mình kể từ khi đến Khách sạn.
Sau khi rời khỏi Phòng 103 vào ngày hôm qua, chúng tôi đã ăn trưa, nghỉ một chút và dành cả ngày thử nghiệm ‘Đa Góc nhìn’ rồi nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, chúng tôi bắt đầu khám phá Khách sạn từ sáng sớm.
Đây không phải là lần đầu tiên chúng tôi khám phá Khách sạn, nhưng là lần đầu chúng tôi tản ra như thế này.
Khách sạn đầy rẫy nguy hiểm và chúng tôi phải phụ thuộc nhiều vào Lời khuyên Hiền triết nên hiếm khi chúng tôi đi riêng lẻ.
Nhưng Khách sạn đã thông báo hai ngày tiếp theo là ‘những ngày không có nguy hiểm’.
Nếu đã không có nguy hiểm vậy thì cần gì phải tập trung lại mới dám khám phá nữa?
Nên chúng tôi đã quyết định tản ra.
***
Bí mật của Khách sạn chỉ lộ diện vào ‘Giờ Tiệc Tùng’.
Rốt cuộc nó ở đâu?
Ngoại trừ tôi, những người khác đều đi xuống tầng hầm.
Khác với tầng một chỉ có quầy lễ tân, cổng chính và hành lang với bảy căn phòng dành cho khách, tầng hầm lại có hơn 100 căn phòng khác nhau. Và mỗi căn phòng lại chứa đầy tiện nghi với quy mô không thể nào gói gọn trong một ‘căn phòng’ được.
Sở thú, thảo cầm viên, quầy bar, phòng net, phòng bi da, hồ bơi, phòng chụp ảnh và một nhà tắm công cộng... Ngoài ra còn có cả những nơi như công viên giải trí hay khu leo núi nữa.
Khu leo núi là gì? Lẽ nào có cả một ngọn núi ở phía bên kia cánh cửa sao?
Đương nhiên xác suất có bí mật được giấu ở đâu đó trong không gian rộng lớn này cao hơn nên mọi người đều xuống tầng hầm.
Nhưng tôi nghĩ ít nhất cũng cần một người tìm kiếm ở tầng một nên tôi đã ở lại.
***
User: Han Kain (Trí tuệ)
Ngày: Ngày 14
Vị trí hiện tại: Tầng 1, Phòng 105 (Phòng Nghỉ)
Thông tin tầng (!)
Phòng 101 (Căn phòng bị nguyền rủa - Một gia đình Kỳ lạ)
Phòng 102 (Căn phòng bị nguyền rủa - Dinh thự Kinh hoàng)
Phòng 103 (Căn phòng bị nguyền rủa - Trang trại chăn nuôi người của Athanasia - Đã phá giải!)
Phòng 104 (???)
Phòng 105 (Phòng Nghỉ)
Phòng 106 (???)
Phòng 107 (???)
Lời khuyên của Hiền triết: 3
Tôi mở bảng thông tin tầng. Có vẻ Phòng 103 đã thật sự hoàn toàn kết thúc vì có dòng chữ Đã giải quyết.
Tôi tiến đến Phòng 103.
Nếu tôi quay lại căn phòng đã được giải quyết thì chuyện gì sẽ xảy ra? Liệu có đột nhiên bị rơi ra ngoài vũ trụ không?
Dù có hơi lo lắng, nhưng vì Lời khuyên của Hiền triết không có động tĩnh gì nên tôi từ từ mở cửa Phòng 103.
Bên trong hoàn toàn trống không. Chỉ là một căn phòng trống với một cánh cửa, không hề có chỗ nào có thể chứa bí mật.
Kể từ thời điểm nhóm chúng tôi hoàn thành Phòng 103, dường như căn phòng đã trở nên vô nghĩa.
Đi thêm một đoạn, băng qua Phòng 104 và 105, nơi chúng tôi vẫn luôn ở, Phòng 106, và đến trước Phòng 107 chỉ có một ‘biển số phòng’.
Tôi nhớ lại lời Ahri đã nói mấy ngày trước.
Chúng tôi gọi đó là ‘Phòng Cửa ngõ’. Nó là một căn phòng mà chúng ta chỉ có thể tiến vào khi đã đạt được một số mức độ thành tích nhất định ở những căn phòng khác, và vượt qua được nó sẽ cho phép chúng ta đi đến tầng tiếp theo.”
‘Phòng Cửa ngõ’.
Phòng 107 chắc là Phòng Cửa ngõ rồi. Phòng 107 hoàn toàn không có cửa, chỉ có một biển số phòng.
Tôi đoán cánh cửa sẽ xuất hiện sau khi chúng tôi đạt được gì đó ở những phòng từ Phòng 101 đến 106.
Tôi đi đến cuối hành lang nhưng cuối cùng không phát hiện được gì. Ngoại trừ những căn phòng dành cho khách thì chỉ có các bức tường thôi.
Một mình tôi cũng không thể tiến vào Căn phòng bị nguyền rủa được, xem ra hành lang không có gì thật rồi.
Tôi nên xuống tầng hầm với mọi người sau khi kiểm tra nốt quầy lễ tân và cổng chính.
Vừa quay người lại, tôi nhìn thấy Ahri đã đến mà không phát ra một tiếng động nào.
“Ôi trời! Giật cả mình. Sao cô đi mà không gây tiếng động nào vậy hả?”
“Tìm được gì chưa?”
Giờ tôi đã quen với việc cô ấy nói trống không khi chỉ có hai người chúng tôi.
“Tôi đã mở cửa Phòng 103 nhưng không có gì bên trong, và Phòng 107 có lẽ là Phòng Cửa ngõ. Chỉ có vậy thôi.”
“Vậy là không tìm được gì hết.”
“Ừ. Mà nói mới nhớ, có vẻ cô biết khá nhiều về Khách sạn. Cô có biết bí mật chỉ xuất hiện vào Giờ Tiệc Tùng là gì không? Sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu chúng ta biết phải tìm kiếm cái gì, là đồ vật, con người, hay căn phòng.”
“Tôi không bao giờ che giấu thông tin cần thiết. Lý do tôi không giải thích cho anh là vì tôi cũng không biết, hoặc vì nó không cần thiết hay vô nghĩa. Với lại thông tin mà Cục quản lý biết về Khách sạn chỉ là phần nổi của tảng băng khổng lồ thôi. Còn về đáp án cho câu hỏi của anh thì nó có thể là bất cứ thứ gì. Có thể là kho báu, một đồng đội mới, tăng cường phước lành, hoặc đi đến tầng tiếp theo mà không cần phải vượt qua Phòng Cửa ngõ. Có hàng đống bí mật và anh cũng đã biết được một vài cái rồi.”
Tôi lập tức nhớ đến Phòng Phục sinh và Đức Phật.
“Ý cô là Phòng Phục sinh và Đức Phật sao?”
“Phòng Phục sinh thì đúng, nhưng Đức Phật thì chúng tôi hoàn toàn không biết. Đây là lần đầu tiên tôi nghe được từ đó. Phòng Phục sinh thì nghe tên là đã đoán được rồi đúng không? Đó là một căn phòng sẽ trao cơ hội cho những người tham gia đã thất bại trong Khách sạn sau khi hoàn tất quy trình nào đó. Nhưng hình như những quy trình đó mỗi lần đều khác nhau…”
“Cô có biết thêm bí mật gì khác không?”
“Có rất nhiều. Mỗi lần lại khác nhau nên giải thích cũng vô nghĩa. Đến cuối cùng, chúng ta phải tự mình khám phá thôi.”
Tôi biết được rất nhiều thông tin từ cô ấy, nhưng chỉ khiến số lượng câu hỏi trong đầu tôi tăng lên.
Cuối cùng có vẻ chỉ còn cách tự mình khám phá bí mật thôi.
***
Ahri tiếp tục theo sau khi tôi tiến đến quầy lễ tân, nên tôi đã đặt câu hỏi.
“Cô không định xuống tầng hầm sao? Tầng một không có gì khác ngoài quầy lễ tân và cổng chính. Đến khu vực rộng lớn chẳng phải tốt hơn sao?”
“Không có gì đảm bảo bí mật sẽ được giấu ở khu vực rộng lớn. Tôi… chỉ là có cảm giác sẽ có gì đó ở tầng một thôi.”
Không lâu sau chúng tôi đã đến quầy lễ tân.
Bề ngoài không khác gì một quầy lễ tân thường thấy ở khách sạn. Điểm khác biệt duy nhất là không có người.
Quầy lễ tân đã trở nên vô nghĩa vì không có người nào ở trong và phía trên là một màn hình hiển thị lớn.
Cạch
???
Cạch
Xung quanh tối đi cùng với một tiếng nhấn nút, và lại sáng lại sau một tiếng nhấn nút nữa.
Tôi bất ngờ nhìn về phía Ahri thì thấy cô ấy đang nghịch công tắc đèn.
Cạch
…
Cạch. Cạch. Cạch
“Cô không còn là trẻ con nữa đâu, nên đừng có giở trò như vậy nữa được không?”
“...”
Tôi bắt đầu tìm kiếm và mở một vài thứ. Khi đi vào bên trong quầy lễ tân và mở ngăn kéo ra, tôi phát hiện một mảnh giấy có chứa tám số ‘87439124’.
Khoan đã, cái này…
Theo phản xạ, tôi vội giấu mảnh giấy vào túi và liếc nhìn Ahri. May là Ahri vẫn đang chăm chú vào cái công tắc đèn gần cổng chính.
Tim tôi đập rất nhanh. Rõ ràng dãy số này là một mật khẩu. Không thể nào trùng hợp đến mức nó được giấu bên trong ngăn kéo ở quầy lễ tân cả.
Nút Thoát bên trong thang máy. Cần phải nhập ‘mật khẩu’ trong lúc mặc Đồ Bảo hộ.
Tôi quyết định quên chuyện đó đi. Dù sao thì cũng vô nghĩa nếu không có Đồ Bảo hộ mà.
… Nhưng mà, liệu giấu mọi người chuyện này có phải là quyết định đúng đắn không?
***
Tôi không tìm thấy gì ở quầy lễ tân nữa. Tất cả ngăn kéo khác đều trống rỗng và dù tôi có căng mắt nhìn cũng không phát hiện thứ gì bị giấu đi.
Gần cổng chính thì có gì để xem chứ? Chỉ là một cánh cửa lớn và trông nó còn ít chỗ để giấu đồ hơn cả quầy lễ tân, vậy mà Ahri cứ lảng vảng ở đó.
“Ở đó có gì sao?”
“Đến đây xem đi.’
Cô ấy thật sự tìm thấy gì đó sao?
Tôi tiến đến và cô ấy lại tắt đèn.
Cạch
“A! Có thể thôi cái trò này đu-”
“Không phải trò đùa đâu nên lại đây xem đi.”
Khoảnh khắc cô ấy tắt đèn, toàn bộ tầng một tối sầm lại.
Lúc này tôi mới nhận ra hiện tượng kỳ lạ đang xảy ra từ nãy đến giờ!
Cái suy nghĩ rằng tắt đèn thì đương nhiên phòng sẽ tối đi là một sai lầm. Cánh cửa chính làm bằng kính trong suốt, và bên ngoài là bầu trời, và trên trời có mặt trời!
Nghĩa là dù có tắt đèn trong Khách sạn thì ánh sáng mặt trời bên ngoài vẫn phải chiếu vào mới đúng.
Vậy mà khi đèn bị tắt đi thì đến cả bên ngoài Khách sạn cũng trở nên tối đi.
Cứ như thể không gian phía sau lớp kính kia đã biến thành một ‘địa điểm khác’ mỗi khi bật tắt công tắc vậy.
“Chúng ta… có phải mở cửa ra không?”
“Tôi không chắc lắm nên tôi mới đang đợi anh.”
“Nghĩa là sao? Chẳng phải họ nói hôm nay không có nguy hiểm gì rồi sao?”
“Tôi nghĩ còn tùy thuộc vào cách diễn giải. Có lẽ Khách sạn sẽ không tạo ra những sự kiện nguy hiểm, nhưng nếu chúng ta tự đi vào một ‘nơi’ vốn đã nguy hiểm sẵn rồi thì sao? Sẽ không có nguy hiểm sao? Tôi không nghĩ vậy. Nếu đúng là vậy thì đáng lẽ chúng ta có thể vào Căn phòng bị nguyền rủa trong Giờ Tiệc Tùng và giải quyết nó dễ dàng. Nhưng làm sao có chuyện đó được.”
“Vậy ý cô là, có khả năng phía sau cánh cửa này là ‘không gian vốn dĩ đã nguy hiểm sẵn’ sao?
“Có thể. Anh thử nắm tay nắm cửa thử xem.”
Tôi từ từ vươn tay về phía cánh cửa trong lúc để ý đến lời khuyên trên cửa sổ trạng thái của tôi. Không có gì hiện lên, tuy nhiên sau vụ ở hồ bơi trước đó nên tôi không thể hoàn toàn tin tưởng Lời khuyên của Hiền triết được. Lời khuyên chỉ kích hoạt ngay trước khi nguy hiểm ập đến. Nếu quái vật tấn công sau khi chúng tôi vào phòng được một phút thì lời khuyên sẽ không đưa ra cảnh báo gì khi mở cửa phòng.
“Trước mắt hãy gọi mọi người đến đã.”
“...”
Ahri có vẻ không đồng tình lắm nhưng cô ấy không cản tôi đi xuống tầng hầm.
***
Cạch. Cạch.
“Đúng thật này. Sao hai người tìm ra hay vậy? Chúng tôi chẳng tìm được gì mà chỉ phí thời gian ở tầng hầm thôi.” Chị Eunsol nói sau khi bật tắt công tắc vài lần.
“Chị không tìm được gì sao?”
“Không. Chúng tôi cũng vài lần tập trung lại để thông báo đã tìm chỗ này chỗ kia, nhưng mà… tầng hầm rộng quá. Thậm chí tôi còn đến ‘khu leo núi’ rồi bị lạc đến mức mọi người phải đi tìm nữa.”
“Mà trước mắt cứ tiến vào thử xem. Đằng nào chúng ta cũng phải tận mắt nhìn thấy mới được mà. Để tôi dẫn đầu cho.”
“Anh Jinchul, đợi đã.”
Songee cản anh Jinchul lại và làm ‘gì đó’.
“Em làm gì vậy? Tôi không thấy gì thay đổi hết.”
“Em đã gia cố góc nhìn mà các giác quan của anh tiếp nhận, để ngăn thông tin tiếp nhận bị nhiễu loạn.”
“Xin lỗi nhưng mà có thể giải thích theo cách đơn giản hơn không? Anh không được thông minh cho lắm đâu.”
Thật ra tôi cũng không hiểu gì cả.
“Đại loại giống như một biện pháp phòng ngừa thứ gì đó bóp méo các giác quan của anh. Vì không có gì đảm bảo nguy hiểm chỉ giới hạn ở dạng vật lý.”
“Như vậy cũng được à? Hữu dụng lắm đó.”
“Em chỉ có thể giúp được mỗi lần một người trong tối đa mười phút thôi.”
Sau khi vào Khách sạn, tôi đã không biết bao nhiêu lần nghĩ rằng chúng tôi quá yếu đuối trước những đòn tấn công tâm trí, và giờ cuối cùng chúng tôi cũng đã có được một biện pháp đối phó rồi.
Tiềm năng của Đa Góc nhìn quả thật là vô hạn mà.
Với anh Jinchul, người vừa được ‘gia cố’ cả thể chất lẫn tinh thần, dẫn đầu. Chúng tôi tiến về địa điểm kỳ lạ bên ngoài cổng chính vừa được hình thành sau khi tắt đèn.
Ngay khi vừa bước chân vào, tất cả mọi người đều rơi xuống.
[Chúc mừng quý vị đã đến được Thánh địa Phước lành!]


0 Bình luận