• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chuơng 58 - Phòng 106, Phòng Nhiệm Vụ - Thiên Đường Giải Trí Hi Vọng (5)

0 Bình luận - Độ dài: 2,412 từ - Cập nhật:

User: Han Kain (Trí Tuệ)

Ngày: Ngày 21

Địa Điểm: Tầng 1, Phòng 106 (Phòng Nhiệm Vụ - Thiên Đường Giải Trí Hi Vọng)

Lời Khuyên của Hiền Triết: 0

Tàu Lượn Siêu Tốc Xuyên Vũ Trụ

Trong khi đang chuẩn bị lên tàu, chúng tôi nghĩ về một thứ. Không giống như tàu lượn bình thường, số lượng vô hạn ghế ngồi của cái tàu này được chia thành vài khu riêng biệt. Chúng tôi phải ngồi vào cùng một toa ư? Hay nên tách ra?

“Có khi chúng ta nên ngồi chung,” Seungyub nói với giọng sợ sệt. Nó không giống như một quyết định logic, và ông em có vẻ chỉ như đang sợ ở một mình.

“Có thể có toa nguy hiểm và an toàn. Trong trường hợp đó chúng ta nên tách ra để tăng cơ hội sống sót.” Ahri phản bác

“Kể cả thế thì cũng có vẻ như đó là bẫy”

Phía kia thì anh Jinchul đều cho mọi thứ là bẫy. Anh ấy cũng có phần đúng, vì Khách Sạn đã làm đủ thứ trò với chúng tôi.

Tôi đưa ra một quan điểm đơn giản từ những gì quan sát được.

“Chúng ta không có lựa chọn, và em khá chắc chúng ta cần tách ra. Bên trong mỗi khoang đều có bình oxy kìa.”

Bên cạnh đó thì mỗi bình đều chỉ có một mặt nạ dưỡng khí. Có vẻ là chúng tôi cũng chẳng có lựa chọn khác.

Cuối cùng thì chúng tôi vẫn phải tách ra. Không giống như những toa bình thường, không có gì ngăn cách các toa tàu, và các toa cũng không lớn lắm, nên chúng tôi chắc sẽ có thể nói chuyện nếu bỏ mặt nạ ra một lát.

Trọng lực ngay lập tức biến mất khi chúng tôi lên tàu. Công bằng thì chuyện chúng tôi vẫn có trọng lực để đứng lúc nãy mới là lạ.

Trọng lực vẫn có hiệu lực ở sân ga nhưng cơ thể chúng tôi lập tức lơ lửng khi ngồi vào ghế. Đúng lúc chúng tôi quen với cơ thể mới thì lái tàu xuất hiện và bắt đầu lải nhải.

“Chào mừng các vị khách tới với tàu lượn siêu tốc của chúng tôi. Tôi là lái tàu của các vị hôm nay. Từ bây giờ, chúng ta sẽ xuyên qua không gian bí ẩn và có vài trải nghiệm thú vị, nên tôi mong mọi người sẽ hào hứng tham gia các hoạt động của chúng ta.

Trong 10 giây, chúng ta sẽ khởi hành và ngay lập tức sẽ tiến hành trò chơi né sao băng;

“Mày vừa nói cái đéo gì? Né sao băng? Giải thích coi, đồ khốn!” Anh Jinchul quát

“Trò chơi né sao băng là né sao băng”

Nghe vậy, tôi không buồn hỏi thêm

“Nhìn lên trời đi”

“Trời? Chúng ta đang ngoài vũ trụ mà?”

“Ý em là cứ nhìn lên đi.”

Ngước đầu lên, tôi hiểu ý Ahri là gì.

Tôi có thể thấy hằng hà sa số những thiên thạch đang chờ cạnh đường ray tàu lượn.

Ah, sẽ mệt đây.

Ngay sau khi tàu lượn khởi hành, ‘sao băng’ bắt đầu rơi

                                                                                ***

Hwiik! Kung!

Mọi người rối tít mù lên và loay hoay né những cục thiên thạch đang rơi trong khoang tàu nhỏ. Thay vì ‘sao băng’ thì chúng chỉ là những hòn đá đơn giản, nhưng cũng chẳng có nghĩa là chúng tôi có thể va chạm với bọn chúng.

Hơn nữa chúng tôi còn phải ôm bình oxy. May là bình này không có trọng lượng, do không có trọng lực, nhưng sau khi tàu lượn khởi hành thì việc né thiên thạch còn khó hơn trước.

Toạc!

Một cục thiên thạch sượt qua người tôi và xé toạc bộ đồ của tôi. Tôi nghĩ là tôi sẽ không ngỏm nếu phải ăn 1 cục, nhưng mà chúng cũng có uy lực tương đối cao. 1 hoặc 2 thì sẽ không sao, nhưng tôi chắc chắn không thể chịu được vài cục thiên thạch đập vào người đâu.

Mọi người ổn chứ? Tôi tuy lo nhưng cũng không thể kiểm tra trạng thái mọi người. Anh Jinchul thường sẽ ổn với những thứ cần thể chất như này, nhưng chân anh ấy không ổn lắm. Anh ấy sẽ né được thiên thạch với cặp giò hiện tại chứ?

Đột nhiên, con tàu lật ngược, và đợt thiên thạch đó ngừng lại.

Dùng chút thời gian quý báu để thở, tôi nghĩ một chút và nhận ra chuyện vừa xảy ra.

Trong khi đang phóng thẳng, con tàu đột nhiên lật ngược lại - đống thiên thạch đang đánh thẳng vào sàn tàu, nhưng chúng tôi đang tạm thời an toàn.

“Mọi người ổn không? Có ai bị thiên thạch đánh không?”

“Anh ổn” Anh Jinchul đáp “Anh bị 1 viên đánh trúng nhưng không sao.”

“Bằng cách nào đấy em cũng né được” Ahri theo sau anh Jinchul

“...”

“Seungyub?”

Seungyub không nói gì cả. Tôi không nấn ná lại chủ đề này.

Chúng tôi phải tập trung vào thực tại.

Dù cho tàu lượn có lật 180 độ, mọi thứ cũng không tệ lắm. Nếu đây là Trái Đất thì chúng tôi đã cảm thấy máu dồn lên não ngay khi phải ngồi thẳng dậy, nhưng giờ chúng tôi ở ngoài vũ trụ. Vì không có trọng lực nên chúng tôi chỉ thấy chóng mặt một chút từ các lần quẹo đột ngột.

Nhưng vấn đề là không lâu sau, nó cũng sẽ quẹo tiếp. Khi đó chúng tôi sẽ phải né thiên thạch, và không có thời gian để nghĩ ngợi thêm.

“Chúng ta nên làm gì? Ai có ý tưởng không? Chúng ta nên né tiếp như này à?”

“...”

“Ừm, em xem này” Anh Jinchul lên tiếng. “Có thứ mà anh để ý khi cái tàu lượn này lật qua lại. Có thể nó hơi điên nhưng mà…”

“Không quan trọng đâu anh, nhanh nói với bọn em đi.”

“Khi tàu lật lại, chúng ta xuống đáy tàu thì sao?”

???

“Ý anh là sao?”

“Đây là vũ trụ nên cũng không có trọng lực, đúng không? Đâu là trên đâu là dưới không quan trọng. Kể cả khi chúng ta ở dưới gầm tàu, chúng ta cũng sẽ không bị kéo ngược lại. Chúng ta chỉ cần tránh khỏi hướng thiên thạch rơi, đúng không?”

“Có khi có tác dụng đấy anh! Mọi thứ đều hở nên cũng không khó để sang phía bên kia đâu”

“Nhưng mà cái tàu này thỉnh thoảng cũng lắc, phải không? Nếu chúng ta 

lỏng tay nắm trong khi chuyển bên thì sao?”

“Đó là việc của chúng ta. Đổi bên cũng dễ hơn là né thiên thạch mãi mãi.”

Kung!

Chiếc tàu lượn dần lật ngược lại. Cứ đà này chúng tôi sẽ phải né thiên thạch tiếp.

Nghe lời anh Jinchul, chúng tôi ôm bình oxy và bò về phía bên kia đoàn tàu.

Chúng tôi nhận ra rằng đây là lựa chọn đúng đắn.

Ngay khi tôi rời khỏi toa tàu bằng cánh cửa, tôi thấy một cái thang mà tôi đã bỏ qua khi lên tàu lần đầu. Tôi nghi hoặc nắm lấy nó và trèo xuống đáy, rồi thấy dưới kia cũng có những toa tàu tương tự.

Hóa ra đây là hình dáng thật sự của đoàn tàu, thứ mà sân ga đã che khuất tầm nhìn.

Vô lí thay, đây là một đoàn tàu hai mặt!

Thế rồi, chúng tôi đã di chuyển qua lại giữa hai mặt của đoàn tàu như một đồng xu để né thiên thạch. Sau một quãng thời gian dài, thiên thạch ngừng rơi.

                                                                           ***

“Haha! Các vị? Mọi người có tận hưởng chuyến đi không ạ? Và đó là trò chơi né sao băng. Trò chơi tiếp theo và cuối cùng là đừng để hố đen kéo đi!

Không có cách nào dễ dàng để vượt qua cả. Các vị hãy phô diễn toàn bộ những cơ bắp đã khổ luyện bấy lâu nay đi ạ!”

Không có cách dễ. Phô diễn cơ bắp.

Không lâu sau thì điều đó  trở nên rõ ràng.

Đột nhiên kết cấu toa tàu thay đổi. Những chi tiết chúng tôi có thể tận dụng biến mất, cánh cửa và cái thang dẫn tới mặt bên kia cũng tiêu biến. Không có gì ngoài một thanh nắm trên mỗi toa tàu để chúng tôi bám lên.

Cùng lúc đó một cái hố khổng lồ xuất hiện trên đầu chúng tôi.

Nó đây à?

Tôi bám vào thanh nắm theo bản năng, và một lực hút kinh hoàng xuất hiện trên bầu trời.

‘Không có con đường tắt đâu. Hãy phô diễn cơ bắp đi’

Nó đích thị là theo nghĩa đen.

Chúng tôi không thể dùng khối óc mà chỉ có thể bám vào bằng hết sức bình sinh!

Kiểu, sao lại có thứ nhiệm vụ thiếu tinh tế tới vậy?

Tôi nhìn quanh xem có gì tận dụng được không, nhưng chẳng có gì cả.

Tôi nghĩ ra một điều.

Có lẽ là không nhất thiết phải dùng ‘tay’ để nắm.

Tôi quặp chân quanh thanh nắm và khấn cho mình qua được ải này.

                                                                         ***

Cảm giác như chân tôi sắp bị kéo lìa khỏi thân.

Mình đã bám trụ được bao lâu rồi? Tôi không biết. Thời gian thực trôi qua chắc còn ít hơn 10 phút.

Mỗi giây đều đau đớn khủng khiếp. Một cơn lốc xoáy đen đột nhiên xuất hiện từ không gian xa xăm. Tôi còn không biết liệu đó có phải một hố đen thực không, hay là thứ gì đó mô phỏng lại, nhưng lực hút đó thật sự muốn xé toác cơ thể tôi ra.

Từ xa xa, tôi có thể thấy sân ga lần nữa.

Sẽ là kết thúc nếu chúng tôi bám trụ tới khi tàu vào ga phải không?

Một người khác cũng thấy điều tôi thấy.

“Mọi người bám trụ thêm chút nữa thôi đi! Gần tới nơi rồi!”

Không như tôi, người còn đang thấy khó thở, anh ấy có vẻ còn sức để la.

Anh Jinchul chắc đang ôm cái thanh chắn bằng hai tay. Tay anh ấy thì lành lặn hơn chân, nhưng mà là anh Jinchul thì có khi một tay cũng đủ.

Ngay khi tàu lượn gần cập sân ga-

Ting!

Tai tôi nghe thấy âm thanh của gì đó trượt qua kim loại, và tôi nhìn thấy Ahri văng nảy ra khỏi tàu lượn siêu tốc!

Tất cả những gì tôi có thể làm là trố mắt nhìn một đồng đội khác bị loại… hay ít nhất đó là những gì tôi nghĩ. Cho đến khi tôi thấy Ahri tiếp tục bật nảy trên không và bay tới ga tàu.

Có vẻ em ấy vẫn còn sức bay. Bằng cách nào đó ba người chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ.

                                                                                ***

Ngay lúc tàu lượn cập bến, thì áp lực của hố đen biến mất và thay bằng trọng lực bình thường.

Tôi ngồi bệt xuống sàn, đầu óc trống rỗng. Tôi khập khiễng bước ra khỏi tàu khi nó dừng hẳn lại.

Chân tôi cũng đầy vết tím bầm như chân anh Jinchul sau trò tháp rơi tự do.

Tôi còn chẳng có sức để đứng dậy nữa, thế nên tôi lăn tròn trên sân ga sau khi xuống tàu.

Sau một hồi, anh Jinchul ngồi xuống cạnh tôi.

“...Em ổn không, Kain?”

“Trông em có ổn không?”

“Em nhìn thảm thật đấy. Giống anh thôi.”

“Mình vẫn còn hai nhiệm vụ nữa. Nhưng em muốn chết tới nơi rồi.”

“Chúng đều là những nhiệm vụ cần cả trí lực lẫn thể lực, và anh hết hơi luôn rồi. Mình còn không có thời gian để thở. Thật sự là kinh hoàng mà.”

Cộp, cộp

Ai đó cũng đã kiệt sức mà đi đến chỗ chúng tôi.

“Ahri. Có vẻ như em vẫn còn sức để bay đến cùng, nhưng em ổn không?”

“...”

“Ahri?”

“Hai người. Lại đây”

Em ấy thì thầm với giọng nhỏ như con muỗi.

Chúng tôi cảm thấy sự nghiêm trọng trong lời nói của em ấy nên đã dốc sức đứng dậy. Mặt em ấy trắng bệch như giấy. Người em ấy rõ ràng là đang lạnh dần.

“Ahri? Ahri! Em ổn không?”

“Em nghĩ… Em cần nghỉ trước đã”

Tôi không biết nói gì. Việc em ấy bay thực ra là hồi quang phản chiếu à?

Cả anh Jinchul và tôi đều không biết nên làm gì.

“Xilanh”

Tôi rút xilanh ra như đã được bảo.

“Bọn anh cần rút máu bản thân và đưa em à? Hay em cần đưa tận mồm?”

Ngay cả khi cận kề cái chết thì Ahri vẫn nhìn tôi như thằng ngu.

“Máu? Em trông giống ma cà rồng lắm sao? Không phải lúc lảm nhảm đâu.”

“Anh tưởng em là ma cà rồng thật chứ? Vì em rút máu mỗi lần dùng năng lực mà?”

“Rút máu em ra” Ahri nói

“Chờ đã. Em bị thế này không phải thiếu máu sao-”

“Em không còn thời gian. Nhanh lên”

“...”

Nhắm mắt lại, tôi rút máu em ấy bằng cái xilanh. Anh Jinchul run rẩy đứng nhìn, nhưng cũng không cản tôi lại.

“Anh đã dùng thứ này trước đây rồi nên anh sẽ biết chứ. Đây là bản cường hóa sẽ cho anh thêm thể lực. Bôi thẳng vào vết thương của anh. Có vẻ như em đi đến đây thôi. Hẹn anh bên ngoài.”

Ahri trút hơi thở cuối cùng, mái tóc đen dài như lụa của em ấy khẽ động, và khuôn mặt như yêu tinh ngả sang một bên.

Em ấy có vẻ mặt bình yên, như cuối cùng đã được nghỉ ngơi.

Giờ thì, chỉ còn hai người chúng tôi.

Chúc mừng quý khách đã hoàn thành Nhiệm Vụ #5: Tàu Lượn Siêu Tốc Vũ Trụ! Bạn có muốn tiếp tục nhiệm vụ không?

                                                                                ***

Nhiệm vụ #6: Nhà Ma Hàng Hiệu!

3! 2! 1! Start!

Đến lúc này thì tôi cũng quen với việc không gian vặn xoắn và thay đổi rồi. Lúc tôi tỉnh dậy từ cơn chóng mặt, thì tôi nhìn thấy một căn biệt thự cổ được soi chiếu bởi mặt trăng mờ mờ ảo ảo

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận