Web Novel
Chương 38: Giờ Tiệc Tùng! - Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
0 Bình luận - Độ dài: 2,872 từ - Cập nhật:
User: Han Kain (Trí tuệ)
Ngày: Ngày 13
Vị trí hiện tại: Tầng 1, Phòng 105
Lời khuyên của Hiền triết: 3
Như mọi khi, tất cả đều tỉnh lại trước Phòng 103 rồi quay trở về Phòng 105. Không có những giọt nước mắt xúc động hay những cái ôm, có những gương mặt thất thần.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chỉ duy nhất một người có thể trả lời câu hỏi đó. Những người khác đều trở thành thú vật cho đến khi mất ý thức nên không thể nói gì cả.
Chúng tôi liên tục liếc nhìn Songee, người duy nhất có thể giải thích tình hình cho chúng tôi. Chúng tôi cảm nhận cô ấy dường như… đã thay đổi.
Do đặc điểm của Khách sạn này, dù có trải qua chuyện kinh khủng thế nào bên trong căn phòng, nhưng chỉ cần thoát ra ngoài là chúng tôi sẽ trở lại trạng thái bình thường. Nhưng có một sự thay đổi không thể che giấu toát ra từ khí chất của cô ấy. Không còn vẻ nhút nhát, rụt rè thường thấy nữa, thay vào đó là nét mặt mệt mỏi cực độ.
Hơn nữa, tất cả chúng tôi đều nhìn thấy một thông điệp rõ ràng qua màn hình trạng thái trước khi tỉnh giấc.
Thành công phá giải vấn đề. Đạt được Di sản ‘Đa Góc nhìn’.
Dù không rõ đó là gì, nhưng tôi biết đó là ‘kho báu’ mà Songee đã nhận được sau khi một mình trải qua một cuộc phiêu lưu nguy hiểm trong khi tất cả mất đi ý thức.
Trong thoáng chốc, cô ấy đã nhảy lên vị trí đứng đầu trong chuỗi thức ăn giữa chúng tôi.
Chúng tôi vừa để ý sắc mặt cô ấy vừa tiến về phía Phòng 105 để ăn trưa. Chắc cô ấy sẽ kể cho chúng tôi chuyện gì đó sau khi ăn một bữa ngon miệng thôi.
***
Bùm! Bùm! Bộp bộp bộp bộp bộp bộp bộp!
Ngay khi tiến vào Phòng 105, chúng tôi nghe thấy tiếng pháo nổ và tiếng vỗ tay vang dội dù không có ai trong phòng cả!
Kính gửi những vị khách quý! Xin chúc mừng!
Toàn thể nhân viên Khách sạn xin chân thành chúc mừng quý khách đã tìm ra kho báu đầu tiên. Những thử thách liên tiếp! Đồng đội đã biến mất! Kẻ địch mạnh đến mức tuyệt vọng! Và quý vị đã vượt qua tất cả những khó khăn đó để chạm đến kho báu! Tất cả đã chứng minh quý vị rõ ràng là những vị anh hùng mà chúng tôi đã chờ đợi.
Tất nhiên chúng tôi hoàn toàn không nghi ngờ khả năng của những vị khách khác. Tất cả những vị khách được mời đều có tư cách để giành lấy kho báu. Chúng tôi rất vui mừng khi được chứng kiến những sử thi mà quý vị sẽ viết nên.
Tuy nhiên, kho báu càng có sức mạnh to lớn thì việc sử dụng chúng lại càng khó khăn. Trong ba ngày tiếp theo, quý vị hãy nghỉ ngơi và làm quen với cách sử dụng kho báu nhé? Đôi khi quý vị cần nghỉ ngơi để tiến xa hơn.
Sự kiện bất ngờ hôm nay: Giờ Tiệc Tùng! Sẽ bắt đầu ngay bây giờ.
Giờ Tiệc Tùng sẽ kéo dài trong ba ngày và trong thời gian đó sẽ không có sự kiện nguy hiểm nào xảy ra. Ngoài ra, dường như trong Khách sạn còn có những bí mật chỉ lộ diện vào Giờ Tiệc Tùng mà thôi!
Một loạt thông báo nhấp nháy trên màn hình hiển thị trong Phòng 105. Tất cả đều lặng người trong ba mươi giây và rồi…
“Vỗ tay nào! Mọi người. Nói cảm ơn Songee đi. Nhanh lên nào!”
Chị Eunsol khuấy động bầu không khí và mọi người bắt đầu rầm rộ chúc mừng. Ban đầu, Songee lộ rõ vẻ mệt mỏi pha lẫn bối rối, nhưng rồi má cô ấy ửng đỏ, và trong một thoáng, dường như lại là Songee rụt rè mà chúng tôi từng biết.
Chỉ sau khi ‘triệu hồi’ thức ăn và bắt đầu dùng bữa, chúng tôi mới bắt đầu đặt câu hỏi cho cô ấy.
“Vậy Quý cô Hắc hóa Songee. Xin hãy giải thích cho chúng tôi biết đã có chuyện gì xảy ra đi.”
“Chị này! Chị đang nói gì vậy! Quý cô Hắc hóa này là sao chứ?”
“Vậy thì gọi là Songee Sa ngã đi. Lúc nãy chị sợ đến mức không dám nói chuyện với em luôn đấy.”
Câu chuyện mà cô ấy tiết lộ vượt quá sức tưởng tượng của chúng tôi.
Một trang trại chăn nuôi người do những sinh vật ngoài hành tinh tạo ra bằng công cụ kiểm soát tâm trí để trích xuất trí tuệ của con người. Phi thuyền chứa trang trại và một thực thể siêu việt thần thánh là động cơ của phi thuyền.
Songee kể cô ấy đã nhận được sự giúp đỡ của thực thể siêu việt đó để trốn thoát và nhận được di sản.
Và… cô ấy cũng kể về những thử thách mà bản thân phải trải qua.
Gặp gỡ người hợp tác ở một nơi vô số sinh vật có trí tuệ chỉ còn lại cái đầu và bị tra tấn vĩnh viễn, hạ gục kẻ điều hành bằng cách tàn sát các đứa trẻ Athanasia ở nơi chứa đầy lũ trẻ.
Nghe đến đó, ai nấy đều như ngừng thở. Vậy mà thử thách cuối cùng lại buộc cô ấy phải chiến đấu chống lại ‘chúng tôi’, những đồng đội đã bị đám sinh vật ngoài hành tinh đó kiểm soát.
Chúng tôi đều không nói nên lời.
Songee không kể quá nhiều về cách cô ấy đã vượt qua những thử thách đó, và chúng tôi cũng không muốn hỏi cô ấy đã giết từng người chúng tôi như thế nào nên đã bỏ qua chuyện đó.
Nghĩ lại thì Songee cũng là người đã giết chúng tôi trong Dinh thự Kinh hoàng.
Trong một khoảnh khắc, cô ấy giống như một tên sát nhân đáng sợ vậy. Tôi đã nghĩ vậy, nhưng tất nhiên không đời nào tôi nói ra lời đó.
Khi bầu không khí trong phòng trở nên lạnh lẽo rợn người, chị Eunsol đã đứng ra dàn xếp tình hình như mọi khi.
“Được rồi! Chuyện đã qua thì hãy để nó qua đi, và giờ hãy quyết định những việc chúng ta cần phải làm nào!”
“Theo như thông báo thì chúng ta sẽ có ba ngày nghỉ. Tôi nghĩ việc đầu tiên cần làm là theo chỉ dẫn của thông báo và dành thời gian để mọi người hiểu được ‘Di sản’ đó.” Tôi nói.
“Tôi đồng ý. Có ai có ý kiến khác không?”
“Không có chuyện nguy hiểm xảy ra trong Giờ Tiệc Tùng, và có bí mật chỉ lộ diện trong khoảng thời gian đó… Chẳng phải giống như đang nói chúng ta hãy khám phá Khách sạn đi sao? Có lẽ chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi đi khám phá thôi…” anh Jinchul nói thêm, và chị Eunsol tiếp tục.
“Có khá nhiều việc cần làm đấy. Chúng ta vừa phải tìm hiểu về Di sản và khám phá Khách sạn nữa. Ngoài ra còn có gì để mọi người cùng bàn luận nữa không?”
Việc cần bàn luận.
Thật ra, có một thứ tôi thấy lạ khi nhìn vào màn hình trạng thái sau khi tỉnh dậy.
“Cũng không phải gì to tát nhưng mà… ngày hiện trên màn hình trạng thái của tôi là Ngày 13. Khi chúng ta tiến vào phòng là Ngày 10, và ngày cuối cùng ở trang trại gia súc là Ngày 13. Những ngày sau đó không được tính thêm nữa. Không rõ những ngày này có quan trọng gì nữa?”
“Ừm, nếu nghĩ đơn giản thì có thể nó đã ngừng lại sau khi cậu chết không, Kain? Ngay từ đầu chúng tôi đã không thể nhìn thấy màn hình trạng thái đó, chỉ có cậu xem được thôi, đúng không? Có lẽ nó không phản ánh đúng thời gian sau khi cậu chết hay thất bại.”
Là vậy sao? Có gì đó hơi mơ hồ nhưng nghe cũng hợp lý.
“Hãy tổng kết lại những gì chúng ta đã biết về Phước lành của mình đi. Tôi thì khá đơn giản, chỉ mạnh hơn và thể lực tốt hơn thôi. Rất đơn giản rõ ràng, nhưng hình như cũng có một vài khả năng khá phức tạp…” anh Jinchul nói.
Tôi đáp lời.
“Của tôi là ‘màn hình trạng thái’. Thứ thỉnh thoảng sẽ hiện ra thông báo khi tôi gặp nguy hiểm.”
“Tôi là Chợ. Chúng ta đã mua tonfa, xịt hơi cay và băng gạc. À đúng rồi! Tôi đang định nói cái này. Màn hình trạng thái của Kain hiển thị Ngày 13 đúng không? Chợ của tôi có vẻ cũng hoạt động dựa trên cách tính ngày đó. Ý tôi muốn nói là chúng ta có thể mua ba món một tuần và ngày mai là Ngày 14. Chúng ta phải mua đủ 3 món hữu dụng trong hôm nay hoặc chậm nhất là ngày mai. Một món nhất định là một bình xịt hơi cay nữa. Mọi người có thể suy nghĩ hai món còn lại.”
“Phước lành của em đã không xuất hiện kể từ Gia đình Kỳ lạ rồi… có lẽ nó có thời gian hồi dài chăng.”
“Có lẽ em hiểu ‘Ái lực’ là gì rồi. Có vẻ là năng lực giúp nhận được thiện cảm của những sinh vật không phải con người…”
“Mọi người biết của tôi rồi mà đúng không? Giao tiếp.”
***
Chúng tôi đã tương đối hiểu về sáu Phước lành rồi.
Han Kain (20) - Trí tuệ - Màn hình trạng thái. Cảnh báo khi gặp nguy hiểm.
Cha Jinchul (31) - Lòng dũng cảm. Tăng cường năng lực thể chất.
Yu Songee (17) - Ái lực. Nhận được thiện cảm từ những sinh vật siêu nhiên.
Park Seungyub (14) - Vận may. Đúng nghĩa là may mắn. Có thể có thời gian hồi dài.
Lee Eunsol (32) - Của cải. Chợ HP.
Kim Mooksung (68) - Giao tiếp. KakaoTalk trong đầu. Số lượng từ bị giới hạn.
Và còn lại hai Phước lành mà chúng tôi vẫn chưa rõ.
Elena Ivanova (23) - Công lý.
Kim Ahri (16) - Ám thị.
Tôi biết ‘Ám thị’ có nghĩa là gì rồi.
Ahri giả vờ không biết gì, nhưng tôi vẫn nhớ rõ ràng là Ahri đã thôi miên tôi ở Dinh thự Kinh hoàng.
Đó có lẽ là ‘Ám thị’ chăng?
Sau khi sắp xếp những điều chúng tôi đã biết về Khách sạn và bản thân rồi ăn trưa, chúng tôi quyết định sẽ kiểm tra Di sản trước khi bắt đầu khám phá Khách sạn.
***
Chuyện đầu tiên chúng tôi tìm hiểu được sau khi thử nghiệm chức năng của chiếc vòng - ‘Đa Góc nhìn’ - chính là chỉ mình Songee mới sử dụng được.
Cô ấy đã tháo vòng ra đưa cho người khác nhưng khi được đeo trên tay người khác thì không có gì xảy ra cả.
Chỉ có người sở hữu nó mới có thể sử dụng được thôi.
Đây sẽ là đặc điểm của các kho báu về sau này sao? Hay chỉ có chiếc vòng này là đặc biệt thôi?
Khi Songee bắt đầu thử nghiệm chiếc vòng lên chúng tôi, ai nấy đều choáng váng.
***
Cái quái gì đây? Chúng tôi đã dành nhiều thời gian để thử nghiệm những khả năng của cái vòng vậy mà lần nào cũng phải kinh ngạc.
Ngay trước mắt tôi, khuôn mặt chị Eunsol to ra gấp ba lần rồi đột nhiên bị thay thế bởi mặt anh Jinchul.
Tôi mất hồn đang định đưa tay chạm thử thì chợt nhận ra.
Ngay từ đầu chẳng có ai đứng ở đó cả.
Tôi hoang mang quay người lại thì phát hiện mình đang đứng giữa một khu rừng. Tôi xoay người lại một lần nữa, lần này là bầu trời với những đám mây bao phủ xung quanh.
Đây chính là sức mạnh của ‘Đa Góc nhìn’.
Đúng như tên gọi, nó đã hoàn toàn xáo trộn nhận thức của chúng tôi về thế giới này!
Dù tôi có cố gắng chống cự đến mức nào đi chăng nữa thì tôi cũng không biết phải chiến đấu với nó như thế nào.
Chẳng lẽ mỗi tên Athanasia hay gì đó đều đeo cái vòng này sao?
Đối với chúng tôi nó là vật phi thường nhưng Songee lại có vẻ không hài lòng lắm
“Có hơi khác so với lúc em sử dụng nó ở phi thuyền.”
“Khác? Khác như thế nào?”
“Cảm giác… có nhiều hạn chế hơn.”
???
“Khoan, đây là trạng thái đã bị hạn chế rồi á?”
“Vốn dĩ sự khác biệt giữa lúc Athanasia dùng và lúc em dùng đã rất lớn rồi… nhưng chắc là do em không có kinh nghiệm. Không tính đến chuyện đó thì nó đã trở nên khó sử dụng hơn. Chức năng dịch chuyển cũng bị chặn rồi.”
“Chức năng dịch chuyển có lẽ chỉ giới hạn trong phạm vi phi thuyền thôi.”
“Có lẽ là vậy.”
“Và khó sử dụng hơn là sao?”
“Em cần phải rất tập trung để sử dụng được nó. Đến mức không thể dùng quá mười phút.”
“Chị! Có lẽ đó là bị nerf rồi chăng?” Seungyub xen vào.
“Nerf?”
“Trong game có vài vũ khí siêu xịn mà boss dùng đúng không? Khi ta diệt boss và nhặt vật phẩm, có đôi khi chúng sẽ bị nerf rất nặng để không phá vỡ cân bằng game.”
“...”
“Nghe có vẻ buồn cười nhưng chắc là đúng rồi đấy.”
Chị Eunsol đồng ý và sau đó Songee nhìn quanh rồi lên tiếng.
“Em sẽ kiểm tra thêm một lần nữa. Lần này… Ahri?”
***
- Kim Ahri
Thật kỳ diệu. Và nó khiến tôi ghen tỵ.
Công cụ kiểm soát tinh thần của người ngoài hành tinh.
Nó ở một đẳng cấp khác hoàn toàn so với những món đồ chơi vô dụng sử dụng ở Cục quản lý.
Điểm đặc biệt nhất chính là dù có nhiều khả năng đến mức không tưởng, vậy mà cái giá phải trả dường như bằng không. Nó hoàn toàn khác với những đồ chơi kinh khủng mà Cục sử dụng. Những thứ như phải dùng lít máu, giảm tuổi thọ, hay kích thước to bằng một tòa nhà chỉ cho thấy ảo ảnh trong khoảng mười giây.
Thứ mà cô bé đó có được chỉ nhỏ bằng một cái vòng tay, và có thể tùy ý chơi đùa với sinh vật có trí tuệ trong hơn mười phút, vậy mà cái giá duy nhất phải trả chỉ là một cơn đau đầu nhẹ.
Chính vì Khách sạn liên tục tung ra những vật vô lý như thế này nên Cục quản lý không kìm được lòng tham và lần nào cũng ép đặc vụ đi vào trong Khách sạn.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ thì khung cảnh xung quanh tôi bỗng loạn cả lên.
Đột nhiên biến thành biển lửa, rồi lại biến thành một cánh đồng tuyết lạnh giá (thậm chí còn cảm thấy lạnh nữa), và rồi nhanh chóng biến thành những khuôn mặt của đồng đội bay lơ lửng.
Có nên thử chống cự lại không?
Tôi nghĩ mình có thể làm được nhưng… tôi nhanh chóng quyết định sẽ không làm vậy.
Nếu tôi khiến người có năng lực như vậy cảnh giác với tôi thì chỉ khiến mọi việc trở nên mệt mỏi hơn thôi.
Thử nghiệm vòng tay có vẻ đã kết thúc. Trong nháy mắt tôi đã quay về lại căn phòng.
Đúng lúc đó một chuỗi ký tự hiện lên trong không trung.
‘Rốt cuộc thì cô là gì? Tôi nhớ hết mọi chuyện đấy.’
‘Cô đang che giấu điều gì? Tôi sẽ để mắt đến cô.’
À. Xem ra mức độ cảnh giác của cô ấy với tôi đã lên đến đỉnh điểm rồi. Tôi thật sự muốn tránh tình huống như này nhưng còn làm gì được nữa đây?
Nếu không buộc phải dùng khả năng của mình ở ‘Trang trại’ đó thì tôi có lẽ đã giết cô ấy và phá hỏng mọi chuyện rồi.
Người có năng lực mạnh như thế này mà cảnh giác với tôi thì mệt quá…
Tôi có nên làm gì đó để khiến cô ấy dịu bớt không?
***
- Han Kain
Mắt Ahri dần hồi phục lại tiêu điểm và có vẻ thử nghiệm vòng tay của Songee sắp kết thúc rồi.
Ngay khi tôi đang nghĩ đã đến lúc cùng nhau lên kế hoạch khám phá Khách sạn thì-
Ahri đột nhiên ôm chầm lấy Songee.
“Chị ơi! Yêu chị lắm!”
Tôi không nói nổi nên lời.


0 Bình luận