• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 47: Phòng 104, Căn phòng bị nguyền rủa - Trường THPT Khách sạn, Luyện thi danh tiếng (7) - Góc nhìn của Ahri (FIN)

0 Bình luận - Độ dài: 2,995 từ - Cập nhật:

Trời đã sáng.

Ý thức đang lảng vảng như bóng ma của tôi dần nhập về lại cơ thể. Một chút ý thức hỗn độn còn sót lại đã bị xóa đi và ‘tôi’ giành lại được quyền kiểm soát cơ thể này.

Dù trời vẫn còn rạng sáng nhưng tôi lập tức đi ra ngoài ngay. Có lẽ Kain đang đợi tôi chăng?

Tôi nhìn thấy Kain đang đứng ở gần đó và chúng tôi bắt đầu bàn bạc kế hoạch cuối cùng trong căn phòng này.

Ngày hôm nay, tôi sẽ thiêu rụi cái trường phiền phức này.

***

Ding- Dong- Ding- Dong-

Dù từ sáng sớm đã tự tin quả quyết sẽ thiêu rụi ngôi trường này, nhưng kế hoạch đó sẽ bắt đầu sau giờ học. Khi làm những chuyện mờ ám thì phải đợi trời tối có ít người thì mới tăng khả năng thành công.

Đến cuối ngày hôm nay thì tôi vẫn phải ngoan ngoãn nghe giảng. Kain thì phát ngán vì phải làm học sinh lớp 12 lần thứ hai. Nói thật thì trông khá nực cười.

Vì tôi đã tốt nghiệp cấp ba đến hơn mười lần rồi cơ mà~!

Nhờ đó mà tôi trở thành học sinh có thành tích xuất sắc. Ai cũng sẽ giỏi sau mười lần học cấp ba thôi.

Cạch!

Lại là cà phê.

Những tên nhóc chỉ tiếp cận Songee từ đầu vì trông cô ấy có vẻ dễ dàng hơn, đã bắt đầu đặt thứ này lên bàn của tôi từ hôm qua.

Cái này cũng buồn cười nữa. Lũ nhóc này có biết bản thân chỉ là diễn viên quần chúng được Khách sạn tái chế lại sau khi thất bại không? Mà thôi, không nhận thức được chuyện đó thì tốt hơn.

Trong lúc lật sách giả vờ đang học bài thì Seungyub và Songee tiến đến chỗ tôi. Chúng đang tự nhiên bắt chuyện với tôi thì Seungyub phát hiện lon cà phê đặt trên bàn tôi và trợn tròn mắt.

Nếu biết ai đưa thì liệu hắn có gây sự không?

Thật là nhìn mãi vẫn thấy nực cười. Rõ ràng đã biết cả hai đều là giả vậy mà tôi vẫn phải diễn cho tròn vai như thế này.

Mà thôi, bản thân chúng còn không biết mình là phiên bản giả mạo nữa mà. Nên có lẽ không phải là trò cười mà là một bi kịch thì đúng hơn.

Quay đầu lại, tôi nhìn thấy chỗ ngồi của Elena và Kain đều để trống. Elena bị thiên thần giết chết trước khi kịp tạo ra phiên bản giả, nên trường học chắc sẽ sớm bịa ra một lý do nào đó thôi. Còn về phía Kain… hy vọng là vẫn ổn. Cậu ta là người sống sót cuối cùng còn lại với tôi ở nơi này, và đang gánh vác một nhiệm vụ quan trọng và khó khăn hơn tôi rất nhiều.

Từ lúc còn ở Dinh thự là tôi đã cảm nhận được rồi. Dù bình thường trông ngu ngơ vậy thôi, nhưng thỉnh thoảng lại có những khoảnh khắc cậu ta cực kỳ nhạy bén và thông minh.

Buổi sáng hôm nay là một ví dụ.

***

“Mấy ngày qua tôi đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng giờ tôi đã chắc chắn sau khi nhìn thấy trận chiến của Elena và cảnh sát xuất hiện hôm qua.”

“Có vẻ chúng ta có suy nghĩ giống nhau. Anh nói trước đi.”

“Ngôi trường này cực kỳ để ý đến ánh mắt của thế giới bên ngoài. Mục tiêu cơ bản của chúng là đưa một lượng lớn người đến Tòa nhà cũ để làm ‘điều gì đó’, và vì ‘điều gì đó’ mà chúng đã xây dựng một ngôi trường luyện thi, mua một mảnh đất lớn và thậm chí còn giảng dạy nữa.”

“Tôi bổ sung thêm là sau tất cả những hành động điên rồ mà chúng đã làm tối qua, chúng lại bất ngờ tạo một tai nạn giao thông giả và gọi cảnh sát đến giải quyết. Cứ như chúng đang cố gắng khiến mọi việc ‘bình thường’ nhất có thể. Giống như…”

“Giống như có Cục Quản lý ở bên ngoài vậy.”

“Giống như có Cục Quản lý ở bên ngoài vậy.”

“Đúng là chúng ta có ý tưởng giống nhau. Dù chúng ta không nhận thức được, nhưng điều đó có nghĩa là ‘sân khấu’ này có một tổ chức tương tự như Cục Quản lý có thể ‘đánh bại được cả thiên thần’. Vì vậy mà đến cả ‘thiên thần’ cũng phải che giấu hành tung của mình.”

“Tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng có ích gì không? Dù sao cũng không thể liên lạc được với họ.”

“Cô không làm được sao Ahri? Không phải cô là đặc vụ của Cục Quản lý sao?”

“Nếu là bên ngoài thì tôi có thể liên lạc được với Cục Quản lý thật, chứ không phải thứ giả mạo trong Phòng 104.”

“Không sao. Chúng ta còn cách khác mà.”

“Cách khác?”

“Ngày hôm qua cô cũng đã thấy rồi đấy. Cảnh sát.”

“... Vậy là chúng ta nên báo cảnh sát và nhờ họ giúp đỡ sao?”

“Như vậy vẫn chưa đủ đâu. Đối với cảnh sát thì chúng ta chỉ là những học sinh bình thường, đúng không? Tự dựng gọi điện nhờ giúp đỡ thì họ sẽ nghĩ chỉ là trò chơi khăm thôi. Với lại, dù có tin thì họ cũng sẽ chỉ cử một hai người đến. Với số lượng đó thì trường học có thể kiểm soát tâm trí và thay thế họ.”

“...”

“Chúng ta phải gây ra một sự cố lớn, và phải trực tiếp báo cảnh sát. Một sự cố lớn đến mức không phải chỉ vài cảnh sát mà là hàng chục, hàng trăm người sẽ đến. Một tổ chức bí mật như này liệu có dám giết mười cảnh sát không? Chúng có thể che giấu chuyện đó với thế giới bên ngoài sao? Hơn nữa, trường học này nghĩ ‘chúng ta’ đã bị khống chế. Tôi nghĩ chúng sẽ từ bỏ và để chúng ta đi ra ngoài thôi.”

“Kain, ý anh là chúng ta nên nổ tung ngôi trường này sao?”

“Không. Là ‘cô’ làm.”

“Vậy còn anh?”

“Tôi phải chặn đứng lỗ hổng lớn nhất của kế hoạch này.”

***

Sau khi suy nghĩ đại khái đường đi nước bước thì đó không phải là kế hoạch gì quá khó khăn. Chỉ cần phá hủy ngôi trường theo ý tôi muốn là được, và tôi sẽ thu hút hàng chục cảnh sát đến rồi để bị bắt giữ.

Trớ trêu thay, chịu bị bắt giữ lại là cách để trốn thoát.

Rời xa ngôi trường này có thể được tính là một cách trốn thoát, nhưng dù cho không phải, thì bị nhốt vào trại giáo dưỡng chắc chắn cũng được tính là một cách trốn thoát. Vì nó loại bỏ khả năng bị đưa đến Tòa nhà cũ.

Cốt lõi của kế hoạch này là khiến trường học từ bỏ một hai học sinh đã bị thiên thần kiểm soát tâm trí, thay vì phải thực hiện những hành động nguy hiểm như giết hàng chục cảnh sát và thay thế họ.

Tôi chợt nhớ lại vào ngày đầu tiên Seungyub đã nói với Kain rằng chúng tôi cứ đánh trả lại giáo viên đi. Tôi đã bảo cậu ta đừng nghĩ những ý tưởng điên rồ như vậy nữa. Vậy mà cuối cùng kế hoạch trốn thoát của chúng tôi vẫn là phá hủy ngôi trường này. Quanh đi quẩn lại, câu nói bừa của Seungyub lại gần với đáp án thật sự nhất. Có lẽ tôi nên xoa đầu cậu bé sau khi rời khỏi căn phòng này.

Về khả năng thành công của kế hoạch này thì… tôi không chắc chắn lắm.

Vốn dĩ chỉ nghĩ thoáng qua cũng thấy kế hoạch này đã có một vài sơ hở rồi. Nguyên tắc hành động của giáo phái cũng chỉ là suy đoán chồng chất suy đoán của chúng tôi mà thôi. Và dù Kain đang đi ngăn chặn vấn đề lớn nhất trong kế hoạch của chúng tôi, thì vẫn chưa chắc cậu ta có thể thành công hay không.

Nhưng còn cách nào nữa đâu?

Nếu không có ý định ngồi yên chờ chết thì chúng tôi phải làm gì đó. Tôi đã chuẩn bị tinh thần từ lúc quyết định ‘quay lại’ cái Khách sạn này rồi. Xác suất tôi chết một cách thảm hại ở nơi này còn cao hơn việc nguyên vẹn ra ngoài.

Nhưng - tôi buộc phải quay lại vì một thứ còn quý giá hơn cả mạng sống của mình.

***

Mặt trời bắt đầu lặn.

Sau giờ học, tôi quay về ký túc xá và lấy bật lửa cùng với bình xịt hơi cay. Vẫn chưa đến giờ đi ngủ nên không có ai ngăn tôi quay trở lại trường học.

Bắt đầu đốt từ chỗ nào đây? Tất nhiên là phòng giáo vụ rồi!

Két. Cạch!

“Ahri à? Học sinh không được tùy tiện đến phòng giáo vụ đâu em.”

“Em xin lỗi. Nhưng mà có một câu khó quá em giải không ra. Em hỏi được không ạ?”

“Haizz… phải hỏi sau giờ học chứ. Là môn gì?”

“Toán ạ.”

“Ừm. Vào đi.”

Bên trong phòng giáo vụ đang có sáu bảy giáo viên. Giáo viên Toán đang ngồi trong góc phải căn phòng.

“Em có câu hỏi à? Là câu nào? Em không mang sách theo sao?”

Xin lỗi nhé, tôi không cần mấy cuốn sách đó nữa đâu. Hôm qua đầu tôi như muốn nổ tung vì phải giải những câu hỏi của các ngươi đó!

Xịt!

“Áaaaaa!!!”

“Hả! Có chuyện gì vậy?!”

“Thầy Han! Thầy bị sao vậy?”

“Khoan đã! Ahri? Em đang cầm-”

Xịt! Xịt!

Tôi xịt khắp nơi và các giáo viên đều ngã lăn xuống đất. Tiếng la hét không ngừng vọng vào tai tôi.

A, chuyện này vui thật đấy.

Tại sao tôi lại không nghĩ ra việc phá hủy ngôi trường dù cho đã trải qua hơn mười lần chứ? Lần sau nếu có dịp đi học lại ở bên ngoài, tôi nhất định nên cho trường bay màu ít nhất một lần.

Một giáo viên nam trùm áo sơ mi lên đầu rồi chạy tới.

Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn.

Tên giáo viên đang chạy tới đột ngột quay người lại rồi bắt đầu đấm túi bụi những giáo viên khác. Dù là phiên bản tệ hơn vòng tay Songee rất nhiều lại còn cái giá đắt đỏ phải trả là tiêu hao máu của tôi nữa, nhưng nó vẫn đủ để đối phó với người bình thường.

Vậy là đã xử lý xong giáo viên.

Đúng là phòng giáo vụ, có rất nhiều sách vở.

Tôi lấy bật lửa ra.

***

Ấm thật

Không biết là mùa gì nhưng thời tiết ở Trường THPT Khách sạn khá lạnh. Nhưng giờ đã trở nên rất ấm áp vì tôi đã đốt rất nhiều đống lửa khắp trường.

Mọi người chắc sẽ cảm kích tấm lòng tận tụy và tình yêu của tôi dành cho ngôi trường này, đúng chứ?

Sau khi lặp lại những gì đã ở phòng giáo vụ ba lần nữa, ngôi trường ngập trong tiếng ồn. Tiếng chuông báo cháy vang lên khắp nơi và tất cả mọi người vội vã chạy thoát.

Tôi lấy chiếc điện thoại nhặt được lúc trước, và bấm gọi cảnh sát.

“Đồn cảnh sát Gangdong. Chúng tôi có thể giúp gì?”

“Trường học đang cháy rồi!”

“Xin lỗi? Có thể nói rõ hơn-”

“Tôi đang đốt trường đây này!”

“Ha! Có lẽ cháu cũng đủ lớn để biết không được gọi điện đùa giỡn như va- Bíp. Tại sao em lại làm vậy!!”

Người nghe máy đột nhiên thay đổi. Dường như có người khác ngoài tôi đã báo cảnh sát rồi.

“Vì trường lạnh quá nên tôi đang sưởi ấm thôi! Giờ tôi đang đốt đến phòng học thứ năm rồi đây, mọi người đến sưởi ấm chút đi~!”

Cạch.

Chừng này là được rồi. Chẳng mấy chốc, nhiều cảnh sát và xe cứu hỏa sẽ đến thôi.

***

Điểm yếu lớn nhất trong kế hoạch trốn thoát của chúng tôi.

Thiên thần hay những đội nhóm khác của giáo phái sẽ ra tay khống chế chúng tôi và giải quyết tình hình trước khi chúng tôi kịp nhận được cứu trợ từ bên ngoài.

Có vẻ lỗ hổng lớn nhất này đã được giải quyết mà không gặp trở ngại gì. Chắc Kain đang làm tốt ở Tòa nhà cũ.

Cứ theo tình hình hiện tại thì chúng tôi sẽ sớm thoát khỏi nơi đây thôi. Giờ không cần phải lo lắng về việc trốn thoát khỏi căn phòng nữa nên tôi lại có những mối lo ngại khác.

Songee rồi sau đó là Kain. Cả hai rõ ràng đều đang nghi ngờ tôi và thậm chí còn cảnh cáo tôi nữa. Họ chắc sẽ đặt câu hỏi suốt cả ngày sau khi ra ngoài, nhưng tôi đã biết ngày này cũng sẽ đến thôi.

Tôi quyết định suy nghĩ phải trả lời như thế nào.

Cảnh sát và xe cứu hỏa đến khi tôi đang đốt phòng học thứ bảy.

Nhìn sơ qua chắc có khoảng 100 người đến. Với số lượng này thì bọn tà giáo sẽ không dám giết người đâu. Tôi không thích bị bắn nên tôi im lặng giơ hai tay lên.

***

Mất nhiều thời gian hơn tôi nghĩ để được công nhận là trốn thoát thành công. Nhưng cũng nhờ đó mà tôi biết rõ điều kiện để trốn thoát thành công là gì.

Có vẻ điều kiện đó là ‘hoàn toàn triệt tiêu tất cả khả năng bị đưa đến Tòa nhà cũ’.

Cộc- Cộc.

“Học sinh Kim Ahri. Bị cáo không định hợp tác trong phiên tòa sao?”

A, làm ơn đi thẩm phán. Cứ tuyên án đi. Tôi muốn ra ngoài càng sớm càng tốt! Làm ơn đi mà!

“Bị cáo không nghe thấy lời tòa nói sao? Bị cáo đang coi thường phiên tòa này sao? Bị cáo hãy mau khai ra lý do đốt trường!”

“Tôi không hiểu sao cứ hỏi câu đó mãi vậy nhỉ. Đã nói rồi mà. Vì lạnh quá nên tôi đốt lửa sưởi ấm.”

“Bị cáo thấy lời mình nói có lý không…”

“Kính thưa quý tòa, Như quý tòa đã thấy, bị cáo không được bình thường. Vì phải chịu đựng bầu không khí ngột ngạt áp lực của trường luyện thi trong một khoảng thời gian dài, nên bị cáo đã nảy sinh vấn đề tâm thần-”

“Luật sư, xin hãy giữ im lặng. Tôi nghĩ mình đã nhắc đến lần thứ năm rồi đấy.”

“Như quý tòa đã thấy, bị cáo rõ ràng không được bình thường. Bị cáo vẫn còn nhỏ tuổi. Thay vì bị nhốt vào trại giáo dưỡng, nếu được bác sĩ chữa trị để phục hồi tâm lý thì bị cáo sẽ có thể cống hiến rất nhiều cho xã hội tương la-”

“A, trời ạ, làm ơn đi. Đừng có nói nhảm nữa. Tôi sẽ thiêu rụi thế giới này cho xem!”

Càng ngày càng mệt mỏi. Tôi cứ nghĩ sẽ được công nhận là trốn thoát thành công ngay sau khi bị cảnh sát áp giải đi, tránh xa khỏi ngôi trường về mặt ‘vật lý’. Nhưng khoảng cách vật lý vẫn chưa đủ để thoát khỏi căn phòng này.

Có lẽ tôi phải bị nhốt ở một nơi khác như trại giáo dưỡng hay bệnh viện cho đến lúc tốt nghiệp để không có bất kỳ khả năng quay lại ngôi trường nữa.

Nhờ đó mà trong khi mọi người đều đã chết và nghỉ ngơi, thì một mình tôi lại phải chịu khổ cả một tháng trời.

Chắc Kain cũng đã chết rồi, và điều đó càng khiến tôi bực bội hơn. 

Kỳ lạ thật, cứ hễ khi chỉ còn lại hai người chúng tôi thì y như rằng mọi việc nặng nhọc đều đổ lên đầu tôi, phải không? Và sau khi rời khỏi căn phòng này, tên đó chắc định sẽ tra hỏi tôi nữa cho xem!

Không chịu nổi nữa, tôi ném cây bút trước mặt.

Cạch!

Trúng đích rồi!

“Bị cáo nghĩ mình đang làm gì vậy hả?”

“Đau đúng không? Vậy xin cứ tuyên án phạt dài hơn đi.”

Ngày hôm đó, tội phóng hỏa, tội gây thương tích, tội giết người (hình như có người chết?), và tội xúc phạm tòa án vì đánh vào đầu thẩm phán, tôi nhận án tù 11 năm.

Chà! Tôi đã đốt trường, giết người và hành hung thẩm phán, vậy mà chỉ có 11 năm thôi sao? Luật pháp Hàn Quốc nhân từ quá nhỉ?

Quý vị đã trốn thoát thành công!

Phóng hỏa, giết người, và hành hung. Quý vị đã phạm rất nhiều tội ác! Tại sao vậy? Đó là cách quý vị thể hiện lòng căm thù với ngôi trường sao? Nhưng không sao cả! Khách sạn vô cùng khâm phục sự quyết đoán tàn nhẫn của quý vị. Khía cạnh này cũng là một điều kiện cần thiết để vượt qua những thách thức.

Bằng cách đó, quý vị đã hoàn toàn thoát khỏi nghi lễ bí ẩn của một giáo phái kỳ lạ.

Quý vị đã thoát khỏi lời nguyền, nhưng quý vị cảm thấy nguyên nhân gốc rễ của lời nguyền vẫn còn tồn tại.

***

***

***

***

Một người đồng đội của quý vị đã trốn thoát thành công! Xin chúc mừng! Cuộc tẩu thoát thành công đã cho phép tất cả mọi người quay trở về an toàn.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận