• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 43: Phòng 104, Căn phòng bị nguyền rủa - Trường THPT Khách sạn, Luyện thi danh tiếng (3)

0 Bình luận - Độ dài: 2,573 từ - Cập nhật:

User: Han Kain (Trí tuệ)

Ngày: 17

Vị trí hiện tại: Tầng 1, Phòng 104 (Căn phòng bị nguyền rủa - Trường THPT Khách sạn, Luyện thi Danh tiếng)

Lời khuyên của Hiền triết: 3

Bình tĩnh lại nào. Cái Khách sạn này vốn luôn đầy rẫy quái vật mà đúng không?

Chỉ là thêm một thứ bắt chước giống con người nữa thôi mà. 

Trong lúc giả vờ tán gẫu như không có chuyện gì xảy ra, tôi kiểm tra cửa sổ trò chuyện trong đầu.

Han Kain (Học sinh): Park Seungyub. Nghe thấy tôi không?

***

Han Kain (Học sinh): Park Seungyub. Nếu nghe thấy tôi thì giơ tay phải lên

***

Không có phản hồi.

Quả nhiên, thứ đứng trước mặt chúng tôi không phải là Seungyub và không thể nhìn thấy cửa sổ trò chuyện. Nếu nói thêm nữa thì có khi lại lộ tẩy, với lại Elena đã không còn quản lý được biểu cảm của cô ấy nữa rồi nên tôi cắt ngang cuộc trò chuyện.

“Ừm. Tôi đi ôn tập cho bài kiểm tra tiếp theo đây! Mọi người cứ làm chuyện của mình đi.”

“À, bài kiểm tra… có lẽ em sẽ lại đến Tòa nhà cũ mất.”

“Tôi cũng xem lại Tiếng Anh đây ~”

Nhờ có Ahri phối hợp nên chúng tôi mới có thể kết thúc cuộc trò chuyện mà không gây ra nghi ngờ gì.

***

Lee Eunsol (Giáo viên): Sao vậy?

Han Kain (Học sinh): Vị trí của Park Seungyub là tầng hầm Tòa nhà cũ. Xuất hiện Seungyub giả

Kim Mooksung (Giáo viên): Chắc chắn là giả chứ?

Yu Songee (Học sinh): Đã xác nhận bằng vòng tay và cửa sổ trạng thái. Chắc chắn là giả

Lee Eunsol (Giáo viên): Thông tin hữu ích. Chúng giam chúng ta ở Tòa nhà cũ và tạo ra phiên bản giả mạo

Han Kain (Học sinh): Phao đã chuẩn bị chưa?

Lee Eunsol (Giáo viên): Đã chuẩn bị Tiếng Hàn và Lịch sử Hàn Quốc. Còn lại phụ thuộc vào mỗi người

***

Đúng là không dễ dàng.

Kế hoạch gian lận của chúng tôi có một vấn đề nan giải. Nhóm Giáo viên không thể biết được đề kiểm tra của tất cả các môn mà chỉ có môn Tiếng Hàn và Lịch sử Hàn Quốc thôi. Nên chúng tôi phải tự mình giải đề các môn khác.

Ngay cả khi tôi chăm chỉ giải đề thì truyền đi cho mọi người cũng là một thử thách.

Ngày hôm qua, các câu hỏi đều ở dạng trắc nghiệm nên tôi có thể giải và gửi lên cửa sổ tin nhắn trong chớp mắt để mọi người sao chép. Nhưng hôm nay chỉ có tự luận. Dù tôi có giải nhanh đến mấy chắc cũng chỉ còn lại mười phút, nên cho dù Songee có dùng vòng tay để mượn thị giác của tôi thì làm sao cô ấy có thể chép hết tất cả đáp án trong vòng mười phút được?

Ngay cả khi cô ấy chép kịp thì cũng không có đủ thời gian để truyền cho Elena.

Theo cảm nhận hôm qua thì Ahri có thể tự giải được nhưng tôi nghĩ Songee và Elena khó mà qua được bài kiểm tra này.

Những tiết học căng thẳng kết thúc, và bài kiểm tra buổi chiều không thể tránh khỏi đã đến.

Nhưng mọi tính toán của tôi đã đi chệch theo một hướng hoàn toàn không thể ngờ đến.

***

Bài kiểm tra Lịch sử Hàn Quốc trôi qua mà không gặp phải vấn đề gì. 

Ngay khi bắt đầu bài thi, ông Mooksung tự nhiên tiến vào và đi quanh lớp như một giám thị trước khi đến chỗ Songee. Ngay lúc ông ấy lướt qua, Songee đã sử dụng vòng tay lên ông ấy.

Dù từ chỗ tôi không thể nhìn thấy rõ ràng lắm, nhưng có vẻ ông ấy đã nhìn vào phao trong khi Songee thì xem qua tầm nhìn của ông ấy.

Tôi liếc nhìn họ từ xa, rồi khéo léo ngả người ra sau và giả vờ vươn vai để nhận được thông tin.

Những ký tự hiện lên bàn như một hình ảnh ba chiều. Đây không phải là lần đầu tiên tôi được trải nghiệm nhưng những ảo ảnh do Đa Góc nhìn tạo nên thật sự rất kỳ diệu. Cảm giác như tôi đang sống trong một thế giới có hệ thống thực tế ảo phát triển vậy.

Tôi chép đáp án vào giấy thi với tâm trạng thoải mái và đợi đến khi bài thi Lịch sử Hàn Quốc kết thúc.

Uầy~ Giá mà lúc thi đại học được như thế này thì có khi mình đã là thủ khoa toàn quốc rồi cũng nên.

***

Bài kiểm tra Tiếng Hàn.

Tôi không thấy lo lắng lắm. Vì chẳng phải cũng giống như bài kiểm tra Lịch sử Hàn Quốc sao?

Tâm trạng căng thẳng dần dịu xuống.

Phải chờ một lúc mới đến lượt của tôi. Để không bị nghi ngờ, tôi giả vờ giải đề.

Thật ra tôi cũng làm được một vài câu, có lẽ nên tự làm khoảng 1/3 nhỉ?

***

Một tai họa lớn đã ập đến.

“Cô Lee. Cô đang cầm gì trong tay vậy?”

“Sao cơ?”

“Đó là cái gì? Sao cô cứ nhìn chằm chằm xuống tay vậy?”

“Eh? Chỉ là một mảnh giấy trong túi nên tôi nhìn xem thử nó là gì thôi.”

“Đừng nói nhảm nữa. Đưa cho tôi!”

Toang rồi. Một giám thị khác đã phát hiện ra phao thi của chị Eunsol rồi!

“T-tự nhiên anh nói gì vậy, tôi không hiểu.”

“Hôm qua tôi đã thấy cô kỳ lạ rồi! Học sinh rõ ràng là đã gian lận vậy mà cô cứ nói là không có bằng chứng này nọ. Trong tay cô không phải là phao thì là cái gì?! Cô đang định đưa cho học sinh đúng không?”

“Không phải. Anh có thấy tôi đưa nó cho em học sinh nào không? Chỉ là tôi viết ra khi nghĩ đáp án mẫu ngày hôm qua thôi.”

“Đừng có vô lý nữa. Cô viết đáp án mẫu vào tờ giấy nhỏ xíu như thế, đem vào phòng thi rồi chỉ tình cờ phát hiện ra sao? Cô nghĩ tôi bị ngu à?! Này, thầy Cha! Thầy-”

Đến cả tôi cũng thấy những lời chị Eunsol nói là vô lý.

“Cái đó, là tôi bỏ vào đấy.”

Anh Jinchul…?

“Thầy Cha? Thầy nói gì?”

“Cô Lee để lại mảnh giấy trên bàn nên tôi tưởng cô ấy quên mất nên đã trả lại cho cô ấy.”

“Ý là… anh nghĩ lời anh nói có lý không hả? Cái đó-”

“Tôi nói là tôi đã đưa cho cô ấy. Thầy Han, sao anh không tin tôi hả? Anh đang coi thường tôi đúng không?”

“K-không. Tất nhiên là tôi không coi thường thầy Cha rồi. Ý tôi là phao thi đã lọt vào trong phòng thi rồi thì cô Lee phải chịu trách nhiệm-”

“Tôi là người mang vào thì tại sao cô Lee phải chịu trách nhiệm? Đầu óc thầy Han có vấn đề hả? Anh thích trách nhiệm đúng không? Ừ, tôi mang vào nên tôi chịu. Tôi sẽ đi nhận kỷ luật đây. Vậy là được rồi chứ gì?”

“Không, ờ… ý tôi không hẳn là thầy Cha sai…”

“Được rồi. Tôi là giáo viên thể dục nên không hiểu quy định nên vô tình mắc lỗi. Tôi đi nhận phạt là được rồi. Đừng có làm phiền cô Lee nữa.”

***

Chuyện gì đây? Đột nhiên anh Jinchul lại nhận hết lỗi về mình.

Thành thật mà nói, lý lẽ của anh Jinchul cũng chẳng thuyết phục hơn là bao. Nhưng khi bị một người cơ bắp cao hơn một mét chín quát tháo, thì thầy Han đang chất vấn chị Eunsol đã lập tức rụt lại.

Anh Jinchul nghĩ gì vậy?

Lee Eunsol (Giáo viên): Anh làm gì vậy?

Cha Jinchul (Giáo viên): Không cảm ơn sao?

Lee Eunsol (Giáo viên): Thôi nói nhảm đi. Sao anh lại làm vậy?

Cha Jinchul (Giáo viên): Cho tôi nói dài một chút. Từ ngày hôm qua tôi đã suy nghĩ rồi. Người đi đến Tòa nhà cũ cần phải biết chiến đấu. Trẻ con như Seungyub sẽ bị hạ gục nên thành ra công cốc thôi. Tôi sẽ đến đó tìm hiểu cho ra vấn đề thật sự là gì

***

Tôi hiểu ý của anh ấy. Rất có lý. Thông qua Seungyub, chúng tôi đã xác nhận được rằng người bình thường sẽ bị khống chế ngay khi đặt chân vào Tòa nhà cũ. Elena hay tôi tiến vào không có ích gì vào thời điểm này.

Anh Jinchul mạnh về thể chất, Songee mạnh về tinh thần hay Ahri, người mạnh về cả hai mặt. Một trong ba người đó cần phải đi thu thập thông tin.

Nhưng mà… dù nói vậy nhưng tôi lại một lần nữa cảm thấy tinh thần của anh ấy mạnh mẽ đến mức nào.

Lee Eunsol (Giáo viên): Hiểu rồi. Nhưng, không đảm bảo đó là mối đe dọa vật lý. Anh không thể chống cự đòn tấn công tinh thần

Cha Jinchul (Giáo viên): Ít nhất cũng biết được là loại nguy hiểm gì

***

Chúng tôi quyết định kế hoạch tiếp theo sau khi trao đổi thêm một vài câu trong đầu.

Mặc dù lời anh Jinchul nói nghe vô lý, nhưng vì cả người đưa phao thi và người nhận đều khai giống nhau, nên các giáo viên khác cũng không thể nói được gì.

Kết quả là, lời tranh cãi vô lý của chị Eunsol rằng mình chỉ đang xem thử nội dung của mảnh giấy trong túi đã được chấp nhận.

Cuối cùng, giống như kế hoạch của anh Jinchul, họ đã quyết định đưa anh ấy đến Tòa nhà cũ để nhận kỷ luật. Đúng thật là, trường học nào mà đến cả giáo viên cũng phải đi đến một nơi khác để nhận kỷ luật chứ?

Trước khi anh ấy lên đường đến Tòa nhà cũ, Songee đã nêu ý kiến.

Yu Songee (Học sinh): Anh Jinchul. Đến chỗ em ngay đi. Có thể bảo vệ tâm trí anh như ở Thánh địa. Duy trì mười phút

Mười phút là một con số hơi mơ hồ. Nếu làm ở đây thì chẳng phải nó sẽ mất hiệu lực khi anh ấy đến được Tòa nhà cũ sao?

Dù sao thì chúng tôi cũng phải làm tất cả những gì có thể. Anh Jinchul đi đến Tòa nhà cũ sau khi nhận được phép bảo vệ tâm trí của Songee.

Một điều may mắn giữa lúc hỗn loạn đó là họ đã bỏ qua bài thi hôm nay vì quá náo loạn. Vậy nên, tất cả chúng tôi đều quay về ký túc xá còn anh Jinchul thì bắt đầu báo cáo tình hình.

***

Cha Jinchul (Giáo viên): Đang chạy như điên

***

Cha Jinchul (Giáo viên): Đã đến. Bảo vệ tâm trí còn bao lâu nữa?

Yu Songee (Học sinh): Năm phút

***

Cha Jinchul (Giáo viên): Ánh sáng, và một bài hát kỳ lạ. Tôi đang tiến vào

***

Cha Jinchul (Giáo viên): Một người đẹp tuyệt trần. Cô ấy nói tôi đi theo, nên tôi đang đi xuống. Đầu tôi đau quá

***

***

Han Kain (Học sinh): Anh ơi?

Lee Eunsol (Giáo viên): Bị rồi sao?

Kim Mooksung (Giáo viên): Có vẻ như-

Cha Jinchul (Giáo viên): Khụ khụ, mẹ kiếp, tôi mới vừa giết năm tên. Tay tôi đứt rời rồi. Kinh khủng lắm. Không được đến nơi này. Đến đây không giải quyết được gì đâu! Chạy đi. Tuyệt đối không phải nơi này! Chạy khỏi cái trường này đi! Chiến đấu chống lại không phải là cách đâu. Đầu tôi nổ tung mất

Lee Eunsol (Giáo viên): Bình tĩnh. Làm ơn bình tĩnh đi. Chúng ta có thể gặp lại nhau ở bên ngoài mà. Hãy giải thích rõ hơn đi!

Cha Jinchul (Giáo viên): Seungyub đã tỉnh lại rồi

Han Kain (Học sinh): Ý anh là-

Park Seungyub (Học sinh): AHHHH,ThếGiớiĐầyRẫyĐauKhổTuyệtVọng.ChúngTaSẽĐạtĐượcSựYênBìnhSauKhiHợpNhất.ÔiChúaĐãBanChoChúngTa, SựYênBìnhSẽỞCùngChúngTa.HãyVềĐây.HãyTụHộiĐiNào. ÔiTôiYêuMọiNgười.HãyCùngCấtTiếngCa.ThếGiớiĐangHợpNhấtThôngQuaNiềmHạnhPhúc-

Cha Jinchul (Giáo viên): Tôi đã giết Seungyub rồi. Chỉ có thể làm nhiêu đó thôi. Đây giống như một giáo phái quái lạ vậy. Tất cả hãy chạy đi. Tôi tự sát đây

***

Không còn tin nhắn nào từ anh ấy nữa.

Tôi mở cửa sổ trạng thái ra.

User: Han Kain (Trí tuệ)

Ngày: 17

Vị trí hiện tại: Tầng 1, Phòng 104 (Căn phòng bị nguyền rủa - Trường THPT Khách sạn, Luyện thi Danh tiếng)

Lời khuyên của Hiền triết: 3

Thông tin vị trí đồng đội (!)

Park Seungyub: Đã chết

Cha Jinchul: Đã chết

Han Kain (Học sinh): Park Seungyub, Cha Jinchul đều đã chết rồi

Lee Eunsol (Giáo viên): Mọi người giữ vững tinh thần. Chúng ta có thể gặp lại nhau ở ngoài

Kim Mooksung (Giáo viên): Gần hết dung lượng

Lee Eunsol (Giáo viên): Kết luận. Cha nói đau đầu - tấn công tâm trí. Tay bị đứt rời - có cả tấn công vật lý. Cha đã giết năm tên, và nói nơi đó giống một giáo phái. Số lượng địch có vẻ đông. Mỗi người tự suy nghĩ

Đúng lúc đó chúng tôi đã sử dụng hết dung lượng trò chuyện của ngày hôm nay.

Những điều chúng tôi biết tính đến thời điểm hiện tại.

Tòa nhà cũ có cả nguy hiểm về mặt vật lý lẫn tinh thần.

Là một giáo phái (?) có rất nhiều người.

Tâm trí Seungyub trở nên bất thường. Anh Jinchul đã giết năm tên, giết Seungyub rồi tự sát.

***

Bình tĩnh suy nghĩ lại nào. Đó là nhận định của người có sức mạnh thể chất vượt trội nhất nhóm chúng tôi.

Chiến đấu chống lại không phải là cách.

Anh ấy giết được đến năm tên mà vẫn nói là không thể thắng, vậy có nghĩa năm tên đó chẳng thấm vào đâu so với số lượng còn lại.

Trừ khi chúng tôi bằng cách nào đó sở hữu được vũ khí hủy diệt hàng loạt, nếu không thì…

Nơi này không thể giải quyết với những gì chúng tôi có hiện tại được.

Nghĩa là chúng tôi cần phải tập trung vào việc trốn thoát.

Ở Gia đình Kỳ lạ, giữ khoảng cách với hiện tượng kỳ lạ khi đó là người nhà quái dị, đã được xem là trốn thoát thành công.

Ở Dinh thự Kinh hoàng, ngăn chặn hiện tượng bất thường là kế hoạch hồi sinh quỷ dữ của Ngài, tức là ‘loại bỏ khả năng thắng của đối phương để tạo ra thế hòa’ cũng được coi là trốn thoát thành công. 

Vậy thì chúng tôi phải làm gì ở ngôi trường này đây?

Trước mắt, chúng tôi hoàn toàn mù tịt về ‘điều kiện thắng’ của ‘lũ người ở Tòa nhà cũ’ - hiện tượng kỳ lạ ở ngôi trường này - nên chúng tôi không thể sử dụng phương án thứ hai được. Vậy có lẽ chúng tôi nên tập trung vào việc thoát khỏi ngôi trường này chăng?

***

Ngày hôm sau, tiết Thể dục.

Bài thi ba môn phối hợp chính thức bắt đầu.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận