• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chuơng 55 - Phòng 106, Phòng Nhiệm Vụ - Thiên Đường Giải Trí Hi Vọng (2)

0 Bình luận - Độ dài: 2,480 từ - Cập nhật:

User: Han Kain (Trí Tuệ)

Ngày: Ngày 21

Địa Điểm: Tầng 1, Phòng 106 (Phòng Nhiệm Vụ - Thiên Đường Giải Trí Hi Vọng)

Lời Khuyên của Hiền Triết: 2

Thử thách: Đu Quay Ăn Thịt Người.

Cái giá tôi phải trả cho việc nhìn anh Jinchul một khắc là không hề rẻ!

Tôi quay lại phía trước sau khi nhận ra áo tôi bị ai đó túm, và một con quái vật đầu ngựa, miệng có hàng trăm cái răng nhọn hoắt đang cắn và kéo lấy áo tôi.

Ngay lập tức tôi lấy hết sức bình sinh nện nó một cú, và xé một mảnh áo đi, đủ để thoát khỏi hàm của nó. May là cấu tạo sinh học của con ngựa không cho phép nó cắn người đang cưỡi nó một cách dễ dàng.

Cho dù thứ này khác xa một con ngựa bình thường, nó vẫn giống ngựa ở chỗ là nó không thể tấn công tôi, người đang cưỡi trên lưng nó.

Sau khi chống trả độ 30 giây, tôi nhận ra không có lí do gì phải đánh nhau với cái đầu ngựa đáng kinh tởm này. Tất cả những gì tôi cần làm là ngồi xa hết cỡ, và dịch hẳn xuống gần mông con ngựa, vì một lần nữa, giải phẫu ngựa không cho phép nó làm gì với người cưỡi trên mông nó.

Thở ra một tiếng nhẹ nhõm, tôi cuối cùng cũng có thể quay lại và thấy mọi người đang bám trụ theo từng cách riêng.

Songee quả nhiên là người thoải mái nhất sau khi “kí hòa ước” với con ngựa, còn lại thì mọi người đều đang ngồi dịch về phía mông con ngựa giống tôi.

Anh Jinchul thì…

Có vẻ con ngựa của anh ấy đã chết sau khi cái đầu của nó lìa khỏi thân. Anh ấy còn chẳng có ngựa, xác gỗ của nó cũng đã biến mất, nhưng may là cái đu quay vẫn còn cái cọc sắt nối con ngựa với sàn, nên anh ấy đang ôm lấy cái cọc để tránh bị rơi xuống.

Chắc là anh ấy ổn thôi. Một siêu nhân như anh ấy ôm cọc cỡ 1 tiếng chắc chỉ là muỗi.

Ngay khi tôi nghĩ rằng màn này dễ hơn hẳn hơn Xe Đụng lúc nãy thì…

Màn 2 bắt đầu

                                                                                ***

Vòng quay bắt đầu chuyển động, co dần lại và tất cả các con ngựa xích lại gần nhau hơn.

Chuyện gì đang xảy ra? Tôi nghĩ, trước khi nhận ra điều này có ý gì!

Tất cả các con ngựa đang xích lại gần hơn, và đôi mắt con ngựa đằng sau đang nhìn chòng chọc vào tôi. Phía trước là đầu ngựa, còn phía sau cũng là một đầu ngựa - quả thực là không thể chạy trốn.

“ẶCcccc! Cảm ơn anh!”

Đang tự hỏi tại sao Seungyub lại nói ‘cảm ơn’ trong tình huống như thế này, tôi thoáng ngoái lại, và thấy anh Jinchul đã nhảy từ cọc này sang cọc khác để bắt lấy Seungyub, người chuẩn bị rơi xuống.

Họ chắc là tự lo được thôi. Nghĩ thế nào đi nữa thì tôi cũng không có thời gian lo cho người khác - tương lai của tôi còn chưa chắc.

Giữa sự hỗn loạn đó, một ý tưởng lóe lên, và tôi nghĩ ra một chiến lược.

Nó là một kế hoạch xoay quanh thứ vũ khí chúng tôi tin tưởng nhất mà tôi vẫn còn giữ từ Dinh Thự Kinh Hoàng - lọ xịt capsaicin. Dùng lọ xịt đó, tôi xịt thẳng vào con ngựa sau lưng. Suy cho cùng thì nó vẫn là sinh vật sống, không thể chạy khỏi tác dụng của capsaicin được.

Cái đầu ngựa đang cố tợp tôi lập tức quằn quại đau đớn. Nó hiệu quả rồi!

“Mọi người! Lấy bình xịt ra và xịt bọn ngựa đi!”

Chị Eunsol và Elena vẫn nghe thấy tôi dù đang hỗn loạn, và họ nhanh chóng rút lọ xịt ra. Thật tình thì thứ này đã cứu chúng tôi bao nhiêu lần chứ?

Tôi không buồn kiểm tra mọi người. Ahri chắc là tự lo được, còn Songee thì có khi còn đang buôn chuyện với con ngựa. Có khi em ấy còn đang cho nó ăn cà rốt.

Đây đã là kết thúc chưa? Không có round sau hay gì nữa chứ?

Không may là có round sau.

                                                                                ***

Màn sau đã kết thúc.

Buồn cười là màn này mới là dễ thở nhất. Ngay sau khi hệ thống tuyên bố,  gai nhọn dưới đất biến thành cỏ lau, và bọn ngựa sống lại, lập tức vồ lấy chúng tôi, nhưng - 

Anh Jinchul chỉ mất chưa đầy 5 phút để xử gọn bọn ngựa này.

Ngay khi chúng tôi hạ chân xuống đất, anh Jinchul tung nắm đấm sấm sét và trút giận lên đầu bọn ngựa. Chỉ mất 5 giây cho 1 con, và sau khi thấy thế thì tất cả những con ngựa còn lại chạy trối chết.

Cho dù người bạn ngựa mới thân đang bị đấm không trượt phát nào, Songee chỉ ngáp và đứng cạnh xem.

Nếu Khách Sạn thật sự muốn làm khó chúng tôi thì nó đã giữ đống gai nhọn dưới đất để hạn chế khả năng di chuyển của anh Jinchul, nhưng lại làm mọi thứ dễ hơn khi loại bỏ chúng.

Có vẻ là Phòng Nhiệm Vụ không làm khó chúng tôi bằng cách tính toán để áp chế năng lực, mà chỉ thiết kế theo một bản vẽ đã đề sẵn.

Thật sự thì anh Jinchul mất tận 5 phút vì anh ấy phải đuổi theo bầy ngựa. Tôi thật sự không quen cái cảnh ngựa ăn thịt người lại phải chạy khỏi một người như vậy.

Rảnh rỗi ngồi bệt dưới đất, tôi nghĩ thầm.

Người ta nói đầu óc ngu si tứ chi phát triển, nhưng có khi nó ngược rồi. Có khi trí tuệ sẽ hạn hẹp nếu cơ thể không phát triển đầy đủ đấy.

Một người đàn ông mà có thể đấm chết ngựa ăn thịt người bằng tay không chắc hẳn sẽ không cần trí tuệ để đánh bại chúng. 

Mọi người đang ngồi trên thảm cỏ trong khi chờ đám ngựa bị nện tới chết, thì thông báo hiện ra

Chúc mừng Quý Khách hoàn thành Màn 2: Thử Thách: Đu Quay Ăn Thịt Người. Bạn có muốn tiếp tục màn chơi tiếp theo không?

Theo lẽ tự nhiên, không ai lùi xuống sau khi đã tiến xa nhường này.

                                                                                ***

Chúng tôi hoàn hồn thì đã nhận ra mình đang đứng ở một độ cao không tưởng

Nhanh Tay Lẹ Mắt: Tháp Rơi Tự Do

Trò chơi sẽ bắt đầu sau 30 giây! Làm ơn ngồi vào chỗ ngồi chính xác.

Lần này thì thông báo khác với những lần trước. Cho đến giờ thì chúng đều bắt đầu sau 3 giây đếm ngược nhưng lần này thì là 30 giây. Và ‘chỗ ngồi chính xác’ có ngụ ý gì?

Tôi nhanh chóng nhìn quanh

Chúng tôi thật sự là ở trên một tháp rơi tự do.

Có vẻ là chúng tôi đang ở độ cao ít nhất 1000m, tôi thậm chí không thể nhìn thấy mặt đất. Vô lí thay là ghế ngồi của chúng tôi bị hàn vào một giá để chân, đồng thời cũng không có thiết bị an toàn nào.

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tháp rơi tự do khởi động y như thế này?

Chúng tôi chắc là sẽ bay đấy.

“C-c-c-c-c-c-chúng ta nên làm gì!!?!” Songee hét lên

Chúng ta nên làm gì? Lần đầu tiên tôi có cảm giác 30 giây ngắn ngủi như vậy.

Một âm thanh khô khốc vang lên. Tôi quay sang bên, thấy anh Jinchul đã khóa chặt hai chân vào chiếc ghế, dùng hai tay ôm lấy Elena và Seungyub ngồi cạnh bên.

Thế thì…

Trong khi rơi từ độ cao không tưởng, anh ấy phải gánh chịu trọng lượng của bản thân, Seungyub và Elena, ngăn không cho họ văng lên chỉ bằng cách khóa chân vào ghế ngồi.

Nó quả là một ý tưởng ngu ngốc, nhưng đồng thời là khả thi chỉ vì anh ấy là người thực hiện. Đúng như tôi nghĩ thì đầu óc của bạn có thể thoải mái hơn nếu bạn đơn thuần là mạnh.

“Xin lỗi mọi người! Anh chỉ có 2 tay thôi!”

“Được rồi, giữ cho chặt vào nhé! Tôi sẽ gặp anh sau!” Chị Eunsol nói với giọng nhẹ nhõm kì lạ, dường như đã bỏ cuộc hoàn toàn.

Thật sự tôi có thể hiểu chị ấy đang nghĩ gì.

Người ngoài có thể nói “Sao cô ta có thể nhẹ nhõm khi đối mặt tử thần?” và cảm thấy khó hiểu, nhưng mà có một điều chúng tôi luôn cảm thấy khi sinh tồn bên trong Khách Sạn.

Khoảnh khắc đáng sợ nhất không phải khi bạn là người đầu tiên nằm xuống. Thậm chí, chết đầu tiên còn không đáng sợ như bạn tưởng tượng, vì chúng tôi tin rằng đồng đội sẽ trụ lại đến cùng để hồi sinh.

Khoảnh khắc khó khăn và đau đớn nhất là khi ‘bạn bị bỏ lại một mình’

Vì những suy nghĩ đó nên tôi cũng thấy yên tâm khi biết rằng có ít nhất 3 người còn sống.

3 người họ chắc sẽ hồi sinh tôi.

Và không lâu sau, tháp rơi tự do lao xuống.

                                                                                ***

Chưa đầy 5 giây sau khi rơi thì tôi đã bay tự do. Tôi thử bắt chước anh Jinchul và khóa chân quanh ghế, nhưng nói thẳng, nếu tôi làm được như vậy, thì tôi cũng phải xử được 1 hay 2 con ngựa ban nãy rồi.

Từ đầu tôi cũng không có nhiều hi vọng lắm.

Dang rộng hai tay, tôi hưởng thụ cái cảm giác skydiving lần đầu tiên trong đời. Anh Jinchul! Seungyub! Elena! Ahri! Tôi sẽ để lại hậu sự cho mọi người và đi ngủ đây!

                                                                                ***

Tôi cũng chẳng rõ chúng tôi đang ở độ cao bao nhiêu. Cho dù cũng được một lúc từ khi bắt đầu rơi, tôi vẫn chưa thấy mặt đất.

Vươn tay phải ra sau lưng hết cỡ!

Đó là một Lời Khuyên vô cùng đột ngột. Tôi không hiểu chuyện lắm nhưng vẫn làm theo.

Và-

Cơ thể tôi dần chậm lại.

???

Một bàn tay nhỏ nhắn và ấm áp đang nắm chặt tay tôi, và giảm vận tốc rơi xuống.

“Em đã cân nhắc nhưng vẫn chọn anh. Cũng là anh kịp vươn tay ra đúng lúc nữa”

“Ahri. Em…”

Tôi không nghĩ tới việc “Sao em bay được” nữa. Tôi nhớ Songee từng nói Ahri có thể bay.

“Việc này cũng vô cùng khó cho em vì em đang phải dùng lượng lớn máu trong thời gian thực. May mắn là em chỉ đang dùng sức mạnh của em để làm chậm tốc độ rơi chứ không phải bay, nên em mới có thể giúp anh. Em chỉ có thể giúp một người thôi, nên em đã cân nhắc và có vẻ anh là quyết định đúng đắn, vì anh còn ‘Giáng Thế’”

“...Cảm ơn nhé”

“Anh không cần cảm ơn đâu, vì em còn mong anh cứu em nếu cần nữa đấy”

“...”

Cú rơi tự do này cũng đã dần tới hồi kết.

Trong khi rơi chậm, tôi có một suy nghĩ.

Ahri có lẽ đã có thể trốn khỏi Khách Sạn một mình nếu em ấy muốn. Tất cả những gì em ấy cần làm là dùng năng lực này và nhảy khỏi cửa chính.

Khi chúng tôi hạ cánh, chúng tôi có 5 người sống sót.

Anh Jinchul đã sống sót cùng với Seungyub và Elena bằng cách khóa chân tới cùng, nhưng mà chân của anh ấy gần như là tàn phế. Khắp nơi đầy vết bầm tím và xương của anh ấy có vẻ như còn lành lặn nhờ vào Phước Lành. Thế nhưng, da và thịt thì có vẻ như sắp bị lột ra tới nơi.

Chuyện gì đã xảy ra với Songee và chị Eunsol? Mọi người cố tình né tránh chủ đề.

Chúng tôi mới chỉ vượt qua 3 nhiệm vụ và vẫn còn tới 4, nhưng mà chỉ còn 5 người.

Mọi người lặng lẽ chờ thông báo nhưng -

Đó là lúc Ahri đổ gục xuống.

Tôi sợ hãi giúp em ấy đứng dậy, và nhận ra da em ấy trắng bệch như giấy, cơ thể run rẩy và còn không nói được 1 từ nào.

Từ cuộc đối thoại lúc nãy của chúng tôi thì tôi nhớ rằng em ấy đã dùng một đống máu trong thời gian thực.

Em ấy đã sử dụng quá nhiều máu vì phải gánh cả trọng lượng của tôi nữa à?

Đây là vấn đề lớn. Tôi hối hận vì đã khiến em ấy phải đau đớn như vậy để cứu mạng tôi, nhưng vẫn còn một vấn đề khác nghiêm trọng hơn.

Chân của anh Jinchul không hề ổn, còn Ahri thì thiếu máu trầm trọng.

Chúng tôi còn quá ít nhân lực.

Não tôi chuẩn bị nổ tung trước áp lực nặng nề, thì tôi chợt nhận ra ‘đáp án đúng’ cho cái tháp rơi tự do đáng chết này là gì.

Cho chúng tôi 30 giây để ngồi vào ‘chỗ ngồi đúng’, cũng đồng nghĩa rằng có ‘cách đơn giản để giải nhiệm vụ này’

Ghế ngồi được hàn vào cao hơn bục kê chân một chút. Nói cách khác thì bản thân ghế ngồi cũng có thể coi là một thanh an toàn. Tất cả những gì chúng tôi phải làm là xuống ghế, ngồi vào bục kê chân, sau đó bám vào ghế như một thanh an toàn.

Tôi đang rầu rĩ trước cái sự thật rằng tôi chỉ đưa ra đáp án sau khi bài thi đã kết thúc, thì hệ thống đã đưa ra thông báo tiếp theo.

Chúc mừng Quý khách hoàn thành nhiệm vụ 3: Nhanh Tay Lẹ Mắt: Tháp Rơi Tự Do. Bạn có muốn tiếp tục nhiệm vụ không?

                                                                      ***

Nhiệm vụ 4: Thật? Giả? Nhà Gương Ma Quái.

3! 2! 1! Start!

Khi không gian ổn định trở lại thì tôi bị quẳng vào một thế giới đầy gương. Đó là một mê cung khổng lồ, tường và mọi thứ đều làm từ gương!

Tôi phải tìm lối thoát khỏi nơi này à?

Sử dụng phương pháp truyền thống giải mê cung, tôi tiến về trước, và dùng một tay chạm vào tường.

Ngay khi tôi chạm vào bức tường kính cạnh tôi thì ‘tôi trong gương’ lập tức há miệng và vồ lấy tôi!

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận