• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 46: Phòng 104, Căn phòng bị nguyền rủa - Trường THPT Khách sạn, Luyện thi danh tiếng (6)

0 Bình luận - Độ dài: 2,629 từ - Cập nhật:

User: Han Kain (Trí tuệ)

Ngày: 18

Vị trí hiện tại: Tầng 1, Phòng 104 (Căn phòng bị nguyền rủa - Trường THPT Khách sạn, Luyện thi Danh tiếng)

Lời khuyên của Hiền triết: 3

Choáng ngợp.

Đó là từ duy nhất bật ra trong đầu tôi để có thể mô tả cảnh tượng lúc này.

Đêm khuya, xung quanh là một vùng đất trống không có bóng dáng của bất cứ tòa nhà nào. Rõ ràng đây là một khoảng không gian trống trải, vậy mà luồng uy áp từ thực thể vừa giáng trần kia khiến không khí xung quanh như đặc quánh lại, đè nén đến ngạt thở.

Đầu tôi đau nhói. Giờ tôi đã hiểu tại sao tất cả đồng đội của tôi đều nói mình bị đau đầu sau khi gặp Người Dẫn Lối rồi. Một bài thánh ca đang văng vẳng trong tâm trí tôi.

[Chúa đã giáng những con sóng thiên đường xuống trần gian, và con của người đang đứng trên mặt đất đây. Hỡi những kẻ hèn mòn, hãy quỳ xuống. Vì thiên đường đang được chuẩn bị rồi-]

Bốp!

“Tỉnh táo lại đi!”

“Hộc! Vừa rồi là gì vậy?”

“Có vẻ anh vẫn chưa hiểu đúng cách sử dụng Trí tuệ rồi. ‘Những thực thể’ như chúng giống như mặt trời vậy, nếu nhìn thẳng bằng mắt thường thì anh sẽ bị mù đó. Hãy nhìn qua ‘cửa sổ trạng thái’ của anh.”

Nhìn qua cửa sổ trạng thái? Nghe xong tôi lập tức hiểu ngay. Màn hình hiển thị mờ mờ luôn ở một góc tầm nhìn của tôi. Nếu tôi di chuyển nó vào chính giữa tầm mắt tôi thì…

Tôi vừa suy nghĩ đến việc đặt nó ra trước mặt thì cửa sổ trạng thái đã tự động di chuyển.

User: Han Kain (Trí tuệ)

Ngày: 18

Vị trí hiện tại: Tầng 1, Phòng 104 (Căn phòng bị nguyền rủa - Trường THPT Khách sạn, Luyện thi Danh tiếng)

Lời khuyên của Hiền triết: 3 

Cảm giác kỳ lạ quá. Sau khi điều chỉnh độ mờ của các dòng chữ, tôi nhìn vào thiên thần thông qua cửa sổ trạng thái. Cảm giác giống như tôi đang quan sát thế giới thông qua một tấm kính mờ đục vậy.

Cơn đau đầu nhanh chóng biến mất và bài thánh ca cũng ngừng vang vọng trong đầu.

Tôi đã biết thêm một cách sử dụng phước lành Trí tuệ rồi!

***

- Elena

[Lũ trẻ các ngươi. Cớ sao lại cứ tích tụ vô số tội lỗi như vậy? Dù ‘Chúa’ rất khoan dung với trẻ thơ, nhưng sự kiên nhẫn nào cũng có giới hạn.]

“Ngươi lấy tư cách gì mà bàn về tội lỗi ở đây? Chính ngươi đã giết vô số người ở Tòa nhà cũ, rồi bây giờ còn sai người khác giết chị và ông nữa.”

[Lời ngươi nói không thỏa đáng. Ở Tòa nhà cũ, Tế Đàn, ta chưa từng giết người. Ta chỉ đơn thuần dẫn lối họ về với vòng tay của Chúa. Sự cứu rỗi sao lại có thể là tội lỗi được? Ngoài ra, những giáo viên này là những kẻ mục ruỗng đã mê hoặc trẻ con và dẫn chúng vào con đường sai trái. Ta đã chém những kẻ sa ngã đó để dẫn dắt các ngươi đi đúng đường. Đây cũng không phải là tội lỗi.]

“Ngươi tự ý cướp đoạt nhân cách, ý muốn của họ, hoán đổi thân xác rồi cả giết người nữa. Vậy mà là cứu rỗi sao? Ngươi cứ tự gắn cho nó cái mác đẹp đẽ thì tội ác sẽ thành sự cứu rỗi sao? Nếu vậy thì bây giờ chính tay ta sẽ ‘cứu rỗi’ ngươi!”

[Cán cân mong manh đó của ngươi dám phán quyết ta sao? Liệu chiếc cân của con người có thể nâng nổi ta, một thiên thần giáng trần không?]

“Đừng có hành xử như thể mình là thiên thần. Ở nơi kỳ lạ này thì làm gì có Chúa hay thiên thần chứ!”

Chiếc cân lại bắt đầu xoay quanh Elena. Sức nặng của tội ác mà Elena đã đong đếm bắt đầu gây áp lực ngược lại lên thiên thần.

Một bài hát thiêng liêng bắt đầu vang vọng quanh thiên thần.

Aaaaaaaaaaaaaaaa!

Một âm thanh cao vút làm rung chuyển cả trời đất, nhưng chiếc cân của Elena đã chiếu sáng cả bầu trời đêm thành ban ngày để đáp trả.

***

“Chạy mau!”

“Hở! Hả?”

“Hả cái gì. Nếu bị dính vào trận chiến điên cuồng đó thì chúng ta sẽ chết trong nháy mắt đó.”

Trận chiến giữa Elena, người đã trở thành bán thần sau khi tất cả điều kiện được thỏa mãn, và một thực thể giống thiên thần thật sự. Dù nhìn thế nào thì cũng biết cả hai ở một đẳng cấp khác hoàn toàn so với Ahri và tôi.

Tôi vội vàng lao ra khỏi xe rồi bắt đầu chạy điên cuồng.

“Tôi vẫn ổn vì nhờ có cửa sổ trạng thái, còn cô thì chắc dù có rơi xuống địa ngục thì cũng không hề hấn gì. Nhưng làm sao Elena có thể giữ tỉnh táo được như vậy?”

“Câu trả lời đơn giản là vì cô ấy đang trong quá trình ‘thi hành’. Có vẻ như một khi quá trình thực thi bắt đầu, thì không một ai, ngay cả bản thân cô ấy có thể ngăn cản được. Và đừng có thản nhiên thêm vào câu nguyền rủa nữa.”

“Không phải nguyền rủa. Tôi chỉ nói vậy vì không biết cô là gì thôi. Việc cô hiểu rõ phước lành của tôi hơn cả bản thân tôi không phải rất kỳ lạ sao?”

“Mà, trông thứ đó không giống ‘con người’ nhưng phước lành của Elena vẫn có tác dụng nhỉ?”

Ahri trắng trợn đổi chủ đề. Nhưng đó cũng là điều tôi tò mò, và tình hình hiện tại rất nghiêm trọng nên tôi quyết định tạm thời bỏ qua.

“Nhìn tổng thể cũng giống con người mà.”

“Giống á? Đúng là đẹp thật, nhưng có cánh lại còn bay được nữa kìa? Hơn nữa kích thước còn to lớn hơn người bình thường nhiều nữa. Ngay cả ở Cục Quản lý, nơi đầy rẫy những người độc đáo thì chúng tôi cũng không gọi đó là con người đâu.”

“Tôi không biết tiêu chuẩn của Cục Quản lý, nhưng cánh thì có thể do một thực thể thần thánh nào đó gọi là ‘Chúa’ ban cho mà. Cô không nhớ Ngài sao? Hắn là con người nhưng còn không có cơ thể thật nữa. Có thể làm được như vậy thì chẳng lẽ lại không thể gắn nổi thêm đôi cánh sao?”

“Ý anh Người Dẫn Lối chỉ là một người bình thường nhận được sức mạnh sao? Hừm… tôi lại có một giả thuyết khác.”

***

Không khí rất lạnh. Vừa chạy vừa hít thở gió đêm lạnh buốt đã bắt đầu ảnh hưởng đến thể lực của tôi.

“Cô hiểu phước lành của tôi, vậy mà lại không biết gì về Công lý sao?”

“Tôi đã nói là Cục Quản lý chỉ biết một phần rất nhỏ mà. Và dừng lại ở đây đi.”

Ahri đột ngột dừng lại.

“Gì cơ? Tại sao lại kh-”

“Tôi nghĩ trận chiến kết thúc rồi. Nếu Elena thắng thì không cần phải chạy trốn nữa, còn nếu thiên thần thắng thì có chạy cũng vô ích. Nên cứ nghỉ đi.”

“... Được rồi. Nhân tiện dừng lại thì tôi nói luôn. Thật ra tôi có một ý.”

“Ôi trời, tôi cũng vậy. Tôi đoán được anh định nói gì tiếp theo rồi.”

“Nếu thiên thần thắng thì chúng ta đừng phản kháng mà cứ ngoan ngoãn quy phục đi. Tôi có một kế hoạch rồi.”

“Đúng. Vì thiên thần đã nhiều lần nói rằng ‘Chúa’ rất khoan dung với trẻ con, nên nếu chúng ta cứ cúi đầu khấn lạy thì chắc sẽ tha cho chúng ta sống thôi.”

Nói xong, Ahri bất chợt lấy ra một ống tiêm nhỏ từ đâu đó rồi tự đâm vào da mình.

“Cô làm g-”

“Để đề phòng. Uống đi.”

***

Thứ tôi uống ở Dinh thự Kinh hoàng thật sự là máu của Ahri như tôi đã nghi sao?

“Cái này để làm gì? Thể lực tôi vẫn còn ổn mà.”

“Lần này không phải là thể lực. Là để đề phòng ‘thiên thần đó thắng’. Cứ uống đi.”

Nếu không phải để bổ sung thể lực thì là gì?

Tôi uống nó. Vị tanh tanh mặn mặn như lần trước, và nó cũng ấm ấm khó chịu.

Không phải là thứ tôi muốn uống nhiều lần, nhưng khi nghĩ đến đây là lần thứ hai uống nó, có lẽ sau này tôi vẫn phải thường xuyên uống nó nữa.

***

Khoảng ba phút sau, thiên thần đã đáp xuống trước mặt chúng tôi.

Lần này đã quen rồi, tôi lập tức chuyển cửa sổ trạng thái sang ‘chế độ lọc’ rồi mới nhìn vào thiên thần.

[Cứ tưởng các ngươi sẽ chạy lung tung như lũ trẻ con nghịch ngợm. Đã bỏ cuộc rồi sao?]

“Những con chiên ngu ngốc như chúng con làm sao có thể chạy thoát khỏi bàn tay thiên thần được ạ? Nhất là khi Ngài còn có thể bay nữa . Chúng con xin thành tâm sám hối hành động của mình và quay trở về.”

“Elena… đã chết rồi sao?”

[Muốn đặt ta lên cán cân của con người là một tội lỗi sâu nặng. ‘Chúa’ khoan dung với trẻ con, nhưng cũng có giới hạn. Không thể không đưa ra hình phạt. Các ngươi sẽ lựa chọn con đường nào?]

“Chúng con sẽ cúi đầu trước ‘Chúa’.”

“Xin hãy gửi lời xin lỗi của chúng con đến ‘Chúa’.”

Tình trạng của thiên thần cũng không được ổn. Đôi cánh bị rách tả tơi, máu vàng kim chảy ròng ròng khắp người. Một bên mắt bị dập nát và nhìn xuống thì thấy ba ngón chân đã biến mất.

Kinh khủng thật. Công lý rốt cuộc là loại sức mạnh gì mà Elena có thể đẩy một thực thể siêu việt vào tình trạng thê thảm như này?

Tất nhiên đó là chuyện chỉ nên bàn bạc sau khi chúng tôi đã thoát ra được. 

Dù thiên thần này có bị thương nặng gấp ba lần bây giờ, mất cả hai tay, thì vẫn có thể dùng ngón chân để đánh bại chúng tôi.

Bây giờ là thời điểm phải cúi đầu. Sau khi thoát khỏi nơi này, chúng tôi sẽ trở nên mạnh mẽ hơn rồi quay trở lại và khiến cô ta phải trả giá.

[Ôi, đau thương thay. Mảnh đất này đang tràn ngập tiếng kêu la. Trên mảnh đất này, hơn ba mươi con chiên ngoan đạo đã trút hơi thở cuối cùng. Hỡi ‘Chúa’, con gái nhỏ bé của người. ‘Aurelia’ cầu xin người. Xin người hãy ban cho những tín đồ trung thành của người thêm một cơ hội nữa.]

Thiên thần cúi đầu gửi lời cầu nguyện lên bầu trời.

Và rồi một phép màu đã xảy ra.

Những tín đồ dị giáo mà Elena đã tiêu diệt bắt đầu đứng dậy từ hư vô. Hơi thở quay trở lại với những kẻ đã chết và những vết thương dần lành lại.

Cái này… không phải bá quá rồi sao? Hồi sinh hàng chục người chỉ với một lời cầu nguyện… Đây thật sự không phải là Chúa hay thiên thần sao?

Không phải tự dưng tôi cảm thấy tôn thờ họ, chỉ là nghĩ đến một ngày nào đó chúng tôi phải đánh bại những thực thể như vậy khiến tôi thấy nghẹt thở.

***

Ánh sáng từ trên trời chiếu xuống và thiên thần xoay người lại nhìn thẳng vào chúng tôi.

A~

Thánh ca lại bắt đầu vang vọng trong đầu tôi. Tôi có thể cảm nhận được sức mạnh này đã vượt qua giới hạn mà bộ lọc của cửa sổ trạng thái có thể ngăn chặn.

Có lẽ vì chúng tôi vẫn còn phản hồi bình thường nên cô ta nghĩ cần phải ‘áp chế tinh thần mạnh hơn’. Ý thức tôi mờ dần rồi cơ thể tôi đột nhiên bay lên không trung.

Sau một hồi, tôi ‘nhìn thấy’ bản thân đang quỳ gối trước mặt con gái của đấng tối cao vĩ đại.

???

Tôi đã ‘nhìn thấy’ cảnh tượng đó.

Tôi có thể ‘nhìn thấy bản thân đang quỳ gối trước mặt cô ta’.

Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra nữa đây? Tôi có thể nhìn thấy bản thân di chuyển giống như đang chơi game góc nhìn thứ ba vậy.

Giờ tôi là một linh hồn hay sao?

***

Cảnh sát đến. 

Thật nực cười, bên xử lý hậu quả của hiện tượng siêu nhiên xảy ra vào giữa đêm khuya lại là cảnh sát.

Không biết là ai đã gọi họ đến?

Dù không biết, nhưng cảnh sát đã dọn dẹp thi thể của những người chết do ‘tai nạn giao thông’, Kim Mooksung, Lee Eunsol và Elena, và đặt vài câu hỏi cho những kẻ dị giáo đã hồi sinh từ cõi chết.

Lấy cớ đưa những học sinh bị sốc quay về trường, những kẻ dị giáo vây quanh và ép chúng tôi lên xe rồi quay về khu ký túc xá trong lúc giám sát để đảm bảo chúng tôi không thể trốn được.

Còn tôi thì đang chứng kiến toàn bộ cảnh tượng đó như thể không liên quan gì đến tôi. Rõ ràng ‘tôi’ đã thoát khỏi cơ thể mình vậy mà cơ thể tôi vẫn di chuyển tự nhiên theo lệnh của những kẻ dị giáo.

Bọn họ thật sự đã để chúng tôi sống.

Nói thật, tôi đã nghi ngờ liệu chỉ cần cúi lạy là đủ để được tha hay không, nhưng đúng là đã được tha. Quá khác biệt so với hành động bắn chết những giáo viên cố bỏ trốn. Thậm chí bọn họ còn không quát tháo chúng tôi nữa. Thay vào đó, họ đọc những câu kinh thánh kỳ lạ như thể đang cố gắng ‘dẫn lỗi chúng tôi quay về con đường đúng đắn’.

Họ nghĩ mọi chuyện đã ổn vì ‘thiên thần’ đã áp chế tinh thần chúng tôi rồi sao?

Câu nói ‘Chúa’ rất khoan dung với trẻ con không phải chỉ là nói suông. Có vẻ họ sẽ không phạt trẻ con, trừ khi gây ra tội lỗi nặng nề như Elena đã xé toạc cánh của một thiên thần.

Đây có thể là một phần trong giáo lý của họ.

Dù lý do là gì thì quan trọng nhất vẫn là Ahri và tôi đã sống sót đến cuối nhờ vào nó.

Và… tôi vẫn đang chứng kiến mọi chuyện diễn ra trong lúc đang lơ lửng trên không trung.

Đến lúc này, tôi đã nhận ra.

‘Phòng trường hợp thiên thần thắng!’

Chắc chắn chuyện này có liên quan đến tác dụng đặc biệt của máu Ahri đã đưa cho tôi. Chờ một lúc nữa thì có lẽ sẽ biết được hiệu quả chính xác hơn, nên trước mắt tôi quyết định làm những gì mình có thể làm.

Tôi đã suy ngẫm, xem xét nguyên tắc hành động rõ ràng mà chúng tôi đã chứng kiến ngày hôm nay của giáo phái này, cũng như khi lúc cảnh sát đến. Và tôi càng chắc chắn về giả thuyết của bản thân.

Tối mai, chúng tôi nhất định sẽ thành công trốn thoát khỏi cái nơi này!

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận