• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chuơng 56 - Phòng 106, Phòng Nhiệm Vụ - Thiên Đường Giải Trí Hi Vọng (3)

0 Bình luận - Độ dài: 2,188 từ - Cập nhật:

User: Han Kain (Trí Tuệ)

Ngày: Ngày 21

Địa Điểm: Tầng 1, Phòng 106 (Phòng Nhiệm Vụ - Thiên Đường Giải Trí Hi Vọng)

Lời Khuyên của Hiền Triết: 1

Thật? Giả? Nhà Gương Ma Quái

Nhìn thấy con quái vật vồ vào tôi, tôi lộn nhào một vòng và nhận ra gì đó.

Thứ này không thể chui ra ngoài gương.

Mặt gương giống như bức tường không thể vượt qua, con quái vật liên tục dập đầu vào đó, nhưng mặt kính không hề suy suyển.

Nhìn thấy con quái vật bất lực, tôi bước đến và giơ ngón giữa thẳng mặt nó.

“Đừng làm tao sợ thế chứ. Sao có nhiều kiểu quái vật trong Khách Sạn vậy?”

Tôi thấy nhẹ nhõm hơn một chút, ngước đầu lên và thấy một nơi duy nhất không phải là gương

59:48

Tôi nhìn con số chạy xuống 59:30 một cách trống rỗng. Điều này khá dễ hiểu. Đơn giản là chúng tôi cần trốn thoát trong khung thời gian này!

Nghĩ nào.

Trừ khi mê cung đảo lộn kết cấu thì tôi chắc chắn sẽ đi tới đích nếu tôi tiếp tục chiến thuật bám tường. Bên cạnh đó thì đám quái vật cũng không thể ra khỏi gương.

Đây là một vấn đề khá đơn giản mà phải không?

Vì đám quái vật không thể ra khỏi gương, nên tôi chỉ cần tìm đường ra và bỏ qua bọn chúng.

Tôi đặt tay mình lên mặt gương lần nữa, vầ để cho chắc chắn, tôi cởi áo khoác và để nó lên sàn nhà.

Bỏ qua con quái vật thì tôi đi bộ khoảng 10 phút. Sau 10 phút, tôi tới điểm mà tôi đã bỏ lại chiếc áo khoác - tôi đã trở về điểm xuất phát.

Trong khi tôi dò đường, tôi không cảm thấy mê cung thay đổi kết cấu. Trừ phi nó có thể làm vậy mà tôi không phát hiện ra.

Nếu thế thì không có lối thoát khỏi mê cung này.

Đơn giản nhất thì tôi sẽ tự tạo ra lối thoát vậy.

Đống gương này. Trừ phi chúng là kính chống đạn thì tôi chắc hẳn sẽ đấm vỡ được chứ? Tôi có cái áo khoác cùng với một con dao găm ở đây. Nếu tôi bọc kín tay mình rồi đập vỡ bằng cán dao, thì tôi có thể phá gương mà không bị thương, nhưng…

Liệu có phải đáp án đúng khi phá gương không?

Tôi nghĩ một chút, nhưng đồng hồ trên trần vẫn đang đếm ngược, và nó vừa chạm mốc 47 phút. Không để tốn thời gian vô ích, tôi phải quyết định ngay.

Tôi vẫn còn 1 Lời Khuyên Hiền Triết. Tôi đã dùng 1 khi nó chỉ cho tôi chân ga trong trò chơi Xe Đụng, và lần thứ 2 khi tôi nắm lấy tay Ahri trong trò Tháp Rơi Tự Do. Chỉ còn 1 thôi.

Một con quái vật đang đe dọa tôi bên kia mặt gương. Nó trông giống tôi nhưng mặt nó được chia làm 4 phần khác biệt.

Ngay khi tôi giơ tay để giáng 1 đòn vào tấm gương - 

Ngươi sẽ chết dưới tay con quái vật nếu ngươi phá gương.

Tôi hạ con dao xuống. Tôi đã nghĩ là con quái vật có thể sẽ thoát ra nếu tôi phá gương và… có vẻ là như vậy rồi.

Con quái vật bên kia là sinh vật thực sự. Có vẻ là chúng không thể ra ngoài nhưng nếu tôi phá gương, thì chúng có thể.

Mình phải làm gì ở đây?

1, Không có lối thoát ở mê cung gương này.

2, Phải phá gương để tạo ra lối thoát.

3, Phá gương sẽ cho phép bọn quái vật thoát ra ngoài.

Thật sự rất rối rắm. Có phải bài toán này chỉ giải được với người như anh Jinchul, người có thể đánh bại đám quái vật này sao?

Tôi có cảm giác rằng không phải thế. Nhìn lại trải nghiệm của chúng tôi, thể hình lẫn sức mạnh đều không phải điều quan trọng nhất khi vượt qua các thử thách của Khách Sạn.

42:39

42 phút. Tim tôi đập nhanh dần, nhanh dần. Trốn thoát khỏi mê cung này là điều kiện duy nhất ư? Chúng tôi có lẽ cần làm gì đó khác sau khi ra khỏi nơi đây trong cùng khoảng thời gian này, nên tôi phải nghĩ ra gì đó nhanh.

Có lẽ là có một cái gương an toàn đâu đó à? Một cái gương mà không có quái vật?

Chạy quanh, tôi quan sát toàn bộ gương của mê cung, và sau một hồi, tôi phát hiện ra một cái gương không phản chiếu gì cả, kể cả khi tôi đứng trước nó.

Mình biết ngay mà! Đây có phải đáp án không? Tìm ra một cái gương không chứa quái vật, phá vỡ nó để tạo ra lối thoát?

Thật nhẹ nhõm khi tìm ra đáp án đúng. Một lần nữa, tôi cầm cán dao lên chuẩn bị phá gương, nhưng -

Giữa chừng, tôi ngừng tay lại. Tôi không có Lời Khuyên Hiền Giả nữa, nên tôi cần phải cẩn thận hơn bao giờ hết.

Nghĩ một cách logic nào.

Một cái gương không có quái vật bên kia quả là bất thường. Nhưng mà một cái gương không phản chiếu gì thì sao? Nó cũng bất thường không kém.

Tôi bình tĩnh quan sát cái gương không phản chiếu gì đó.

???

Ở góc trên bên phải, tôi thấy gì đó lấp lánh.

Gì thế này? Cảm thấy tò mò, tôi nghiêng đầu gần hơn để quan sát rồi -

Mấy con chó này có thể tha cho tao được không!!!!

Tôi bất giác chửi thề.

Vô lí thay, cái gương không phản chiếu gì cũng có một con quái vật ‘ẩn’. Một con quái vật giống tôi đang cầm dao trong tay, và ánh sáng lấp lánh đó thật ra là phản chiếu từ con dao của nó.

Tôi gần như ngất xỉu khi thấy “tôi với 5 con mắt” chọc thẳng về phía trước, ngay khi tôi nghiêng đầu quan sát.

Không còn thời gian nữa. Tôi gần như là mất trí nhưng cũng chẳng còn thời gian để sợ hãi. Chỉ còn 37 phút, và không có gì đảm bảo đây là kết thúc.

Tôi quyết định kiểm tra lại toàn bộ thông tin đang có.

1, Bên kia mặt gương là một con quái vật giống tôi.

2, Phá gương sẽ khiến con quái vật chui ra và giết tôi.

3, Không có gương nào là an toàn. Kể cả gương không phản chiếu cũng có quái vật ẩn.

Quay về thông tin số 1, ‘Một con quái vật giống tôi’, tôi băn khoăn về 1 thứ.

Sẽ ra sao nếu tôi không nằm trong góc độ phản chiếu của chiếc gương.

Nó là một cách tiếp cận tương tự nhưng mới mẻ đối với thông tin thứ 3.

Đối với #3, không có ảnh chiếu xuất hiện kể cả khi tôi đang đứng trước gương. Tôi đi đến với kết luận rằng con quái vật đã được sinh ra, tuy nhiên nó đang lẩn trốn khi mà tôi đáng ra phải thấy mình trong gương.

Như vậy, nếu tôi đáng ra không xuất hiện trong gương, thì có quái vật không?

Tôi nhích sang trái một chút so với cái gương trước mặt, rồi dần tiến tới một góc mà nó không phản chiếu hình ảnh của tôi.

Có vẻ là, không có quái vật.

                                                                                ***

35:28

Tôi phải làm gì đó. 

Không có gì bảo đảm là nghĩ tiếp sẽ cho ra một suy luận tốt hơn. Vậy nên, tôi đặt bản thân ra ngoài góc phản chiếu của một chiếc gương, vươn tay cầm dao từ bên ngoài khung gương rồi phá vỡ nó.

Choang!

“...”

Không có gì xuất hiện sau một khoảng thời gian.

Tôi thoát khỏi mê cung qua khoảng không hình thành bởi tấm gương vỡ.

***

Ding Dong! Chúc mừng. Quý Khách là người đầu tiên vượt qua nhiệm vụ này.

Tuy nhiên, đồng đội của bạn chưa vượt qua và bạn có thể ra tay giúp đỡ.

Bạn nên chọn một hình hài đáng tin hơn nếu cần.

Giải pháp: Ngăn việc cái gương tạo ra quái vật, bằng cách đảm bảo rằng ảnh phản chiếu của bản thân không xuất hiện  trong gương. Sau đó, đập vỡ gương để tạo ra lối thoát.

Có vẻ là tôi đã đúng. Nhưng mà như tôi dự đoán thì đây chưa phải kết thúc - tôi phải giúp đồng đội thoát khỏi mê cung.

Chọn dung mạo đáng tin hơn.’

Thế này nghĩa là gì nhỉ?

                                                                                ***

Rời đi bằng lối thoát, tôi tiếp tục đi và đến một căn phòng kì lạ. Treo trên tường là vài cái gương cực lớn, ở giữa là một cái đĩa in hình đồng đội tôi.

Và giữa chúng là một cái đồng hồ lớn

31:23

Còn khoảng 30 phút.

Đi đến cạnh tường, tôi nhìn vào cái gương lớn và nhìn thấy 4 đồng đội còn sống của tôi bên kia mặt gương.

Cha Jinchul, Park Seungyub, Elena, Kim Ahri.

Tôi nhận ra mình cần làm gì.

Từ giờ, tôi phải khiến  đồng đội xuyên qua ‘cái gương họ có thể thấy tôi’ để tới căn phòng này.

Tôi cũng hiểu ‘chọn dung mạo đáng tin’ có nghĩa là gì. Mỗi khi tôi chạm vào ảnh đồng đội trên cái đĩa, ‘bề ngoài’ của tôi cũng được thay đổi thành người tôi chọn.

                                                                                ***

30 phút. Vậy là đủ. Tất cả tôi cần làm chỉ là khiến họ tin tưởng tôi, và thoát ra bằng cách phá vỡ cái gương họ đang nhìn thấy tôi.

Nhưng phần khó nhất là khiến họ tin tôi. Tôi có gì để khiến họ tin tôi nhỉ?

Tôi nghĩ từ góc độ của họ. Đột nhiên bị thả vào một mê cung đầy gương và quái vật trông giống họ đe dọa từ tứ phía.

Và đột nhiên, một ‘Han Kain’ xuất hiện từ trong một tấm gương, và ra hiệu bằng ngón tay.

Thế thì họ có tin ‘Han Kain’ và làm như lời anh ta bảo không?

Chẳng phải đó là một con quái vật bí ẩn khác à?

Tôi cần làm gì để họ tin tưởng nhỉ?

‘Khả năng thay đổi dung mạo’.

Tôi phải tiếp cận vấn đề bằng năng lực này. Thật vô nghĩa nếu chúng cho tôi một món đồ vô nghĩa - chúng đang bảo tôi rằng sử dụng cái đĩa này.

Tôi nên biến thành người nào để họ tin tưởng?

Người đầu tiên tôi nghĩ tới là Ahri. Em ấy là người bí ẩn nhất hóm, và không ai biết chính xác năng lực của em ấy.

Nếu đó là Ahri…

Nếu đó là Ahri thì em ấy sẽ có thể dùng phương pháp bí ẩn nào đó để khiến mình xuất hiện trong gương nhỉ?

Câu hỏi không phải là có làm được hay không,

Phần quan trọng là Ahri, trong trí tưởng tượng của chúng tôi, là người duy nhất có thể làm được điều siêu nhiên như vậy.

Tôi lập tức chạm tay vào bức ảnh in hình Ahri.

Cái gương bắt đầu phản chiếu Ahri thay vì tôi.

Có…phải vậy không?

Gì thế này? Khuôn mặt của tôi thì giống Ahri - nó gần như đúc, nhưng có một chút khác biệt nhẹ. Màu tóc gần giống màu bạc hơn.

Như một nhân vật bước ra từ truyện tranh thì tôi có tóc bạc và mắt đỏ. Ấn tượng cũng hơi khác - dịu dàng hơn một chút, tôi nghĩ thế?

Ahri nhuộm tóc đen hay gì à?

Dù sao đi nữa, tôi không nghĩ nó quan trọng tới thế, vì tôi vẫn trông giống hệt Ahri, trừ màu tóc.

Đầu tiên tôi tới chỗ Seungyub

                                                                                ***

Choang!

Cái gương vỡ nát, và Seungyub nhảy ra.

Chỉ mất 10 giây. Nó dễ tới mức tôi thấy hơi lạ.

Sau khi biến thành Ahri, tôi ngoắc tay trước gương của Seungyub một lần, và ông em lập tức tới gần, và sau khi tôi giả vờ gõ vào gương, Seungyub không nghĩ ngợi gì húc thẳng vào.

Seungyub chắc sẽ lại gần không chút do dự kể cả khi Ahri đang đứng trước biển dung nham đi nữa.

“Ế? Anh à? Chị Ahri đâu rồi?”

“...”

“Anh?”

“Anh đang bận giúp mọi người, ra kia trật tự tí đi.”

Sau khi đẩy thằng em sang một bên, tôi nhìn mọi người một lượt.

Người tiếp theo à… Chọn Ahri đi. Em ấy khá thông minh nên chắc sẽ hiểu chuyện ngay thôi.

Thế nhưng, mọi thứ không như tôi dự đoán.

                                                                                ***

“Mẹ à? Mẹ đấy ư? Sao mẹ lại ở đó?”

“...”

Lần đầu tiên kể từ khi đặt chân tới Khách Sạn, tôi thấy Ahri mang một vẻ mặt “ngây thơ”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận