• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 48: Phòng 104, Căn phòng bị nguyền rủa - Trường THPT Khách sạn, Luyện thi danh tiếng (8) - Góc nhìn của Kain (FIN)

1 Bình luận - Độ dài: 3,149 từ - Cập nhật:

User: Han Kain (Trí tuệ)

Ngày: 19

Vị trí hiện tại: Tầng 1, Phòng 104 (Căn phòng bị nguyền rủa - Trường THPT Khách sạn, Luyện thi Danh tiếng)

Lời khuyên của Hiền triết: 3

“Từ thuở xa xưa, Đức Phật đã nói đời là bể khổ. Dù ngài chỉ là một con người chưa đạt được sự cứu rỗi, nhưng lại có cái nhìn thấu suốt về thế gian. Thế giới này chính là khổ đau. Cớ sao điều ác lại tồn tại trên đời này? Cớ sao cuộc đời lại là một vòng lặp đau đớn?”

Tôi không ngờ đến cảnh tượng như thế này.

“Đó là vì thế giới này do một kẻ dối trá tạo ra. Mọi người, Chúa sắp đến rồi. Chúa đang đến để cứu rỗi tất cả chúng ta. Con gái của Chúa sẽ dẫn dắt mọi người đến thiên đường.”

Tôi cứ nghĩ bầu không khí sẽ huyền bí hơn, hoặc điên cuồng với đầy rẫy những nghi lễ hiến tế người.

“Hãy rũ bỏ tất cả mọi thứ. Hãy giải phóng cơ thể và linh hồn. Chúng ta sắp lên thiên đường thì có cần phải níu giữ thứ gì nữa không? Tiền bạc? Tài sản? Chúng có ý nghĩa gì không? Hãy buông bỏ tất cả. Thể xác? Đó chính là thứ cần buông bỏ đầu tiên. Ở thiên đường đã có sẵn thân xác bất tử nên không cần phải mắc kẹt trong hình hài này nữa!”

Tôi không khỏi ngạc nhiên vì bài diễn thuyết của tà giáo lại quá bình thường. Tại sao tôi lại lắng nghe người giảng đạo hơn một tiếng đồng hồ thế này sao?

Mọi chuyện bắt đầu từ sáng nay.

***

Sáng nay, sau khi tỉnh táo trở lại, tôi đã bàn bạc kế hoạch sơ bộ với Ahri rồi đi thẳng đến Tòa nhà cũ. Tôi đã chuẩn bị đến mười lý do đề phòng bị giáo viên chặn lại giữa đường. Nhưng buồn cười là trên đường đi tôi đã gặp rất nhiều người, nhưng không một ai ngăn tôi lại cả.

Mà ngôi trường này được xây dựng với mục đích kín đáo đưa giáo viên và học sinh đến Tòa nhà cũ, nên chúng chẳng có lý do gì để ngăn một con cá tự chui đầu vào lưới cả.

Quang cảnh bên ngoài Tòa nhà cũ khác với những gì tôi nghe được qua cửa sổ trò chuyện. Không có ánh sáng kỳ lạ hay bài hát bí ẩn nào cả.

Khi bước vào trong, một người dẫn dắt các tín đồ xuất hiện. Là một người bình thường.

Có vẻ giả thuyết tôi nghĩ ngày hôm qua đang dần đúng. Dù vậy cũng không thể biết được chuyện gì sẽ xảy ra ở một nơi như thế này.

Tôi thay đổi cửa sổ trạng thái sang chế độ lọc rồi bao phủ toàn bộ tầm nhìn. Mắt tôi hơi mờ đi một chút, nhưng không sao.

Cố hết sức giả vờ như ‘phép tẩy não của thiên thần vẫn còn tác dụng’, tôi cung kính đi theo sau.

Không lâu sau, chúng tôi đã xuống đến tầng hầm.

Là một không gian rộng lớn.

Rất khó tin, nhưng mà tầng hầm của Tòa nhà cũ còn rộng hơn toàn bộ tòa nhà nữa. Cảm giác giống hình ảnh tảng băng trôi nổi thường thấy trên mạng vậy. Phần nổi của tảng băng thật ra chỉ chưa bằng 5% phần chìm dưới nước.

Tòa nhà cũ này là một ví dụ điển hình. Dưới lòng đất là một làng nhỏ có hàng trăm người đang sinh sống. 

Tôi đi loanh quanh, quan sát những người ở đó và phát hiện những khuôn mặt mà tôi đã nhìn thấy trước đó. Đúng như Songee đã nói, đa số đều là phiên bản thật của giáo viên và học sinh trong trường.

Tôi rùng mình trong lúc đang quan sát biểu cảm của họ. Họ có một vẻ mặt hiền hậu ấm áp và một nụ cười nhẹ. Mới nhìn thoáng qua thì đó là biểu cảm khiến người khác cũng cảm thấy lòng mình thanh thản.

Nếu như không phải hàng trăm người đều có cùng một biểu cảm giống hệt nhau.

Cảm thấy khó chịu, tôi cúi đầu xuống nhưng đồng thời cũng cố gắng bắt chước biểu cảm của họ.

Sau khi đi bộ khoảng 30 phút, tôi đã đến nhà cầu nguyện, nơi tôi bắt đầu lắng nghe bài thuyết giáo vô tận.

***

‘Thiên thần’.

Lần đầu tiên nhìn thấy cô ta, tôi đã bị áp đảo đến mức không thể suy nghĩ được gì.

Cô ta có một uy lực vô thường khiến tôi phải tôn thờ chỉ với một ánh nhìn nếu không dùng cửa sổ trạng thái che đi. Vẻ ngoài thần thánh không phải là thứ có thể miêu tả chỉ với từ ‘đẹp đẽ’. Tiếng hát vang vọng từ bầu trời, một cái búng tay của cô ta tạo ra một con sóng ập xuống từ thiên đường và một lời cầu nguyện khiến hàng chục người hồi sinh.

Sao lại có thể không tôn thờ một thực thể như vậy được chứ?

Nhưng thời gian trôi qua, ‘tâm trí tỉnh táo’ của tôi đã trở lại. Có lẽ đó là hiệu quả của phước lành Trí tuệ mà Ahri đã nói lúc trước.

Tôi kết luận được hai bằng chứng.

‘Thiên thần’ để ý đến ánh mắt của thế giới bên ngoài hơn tôi tưởng. Thay vì bắt cóc người bừa bãi, cô ta đã tạo ra một trường luyện thi rồi khi có người chết thì gọi báo cảnh sát. Nếu cô ta thật sự là một thực thể toàn năng, thì tại sao lại e sợ ‘những con người tầm thường’?

Phước lành Công lý của Elena có tác dụng với ‘Thiên thần. Dù theo dự đoán của chúng tôi và diễn giải của Thánh địa Phước lành là đối phương cần phải giống ‘con người’ để kích hoạt phước lành.

Cả hai khiến tôi nghĩ ra một giả thuyết.

Có lẽ ‘Thiên thần’ chỉ là một người nhận được sức mạnh đặc biệt nào đó chăng?

Nếu là vậy thì cô ta không thể sử dụng sức mạnh siêu nhiên đến vậy mà không có hạn chế nào được.

Nhưng mà dù cho có hạn chế thì tôi cũng không biết là loại nào. Có thể là ‘thời gian hồi lại’ giống Seungyub hay ‘mệt mỏi’ giống Songee. Cũng có thể là ‘điều kiện vô cùng khắt khe’ giống phước lành của Elena.

Nhiệm vụ của tôi là tìm ra điều kiện đó. Và nếu như có cơ hội…

***

Sau khi bài thuyết giáo kết thúc, chúng tôi cùng nhau ra ngoài và đi vòng quanh một tác phẩm điêu khắc kỳ lạ nhưng Thiên thần hay Thiên Nữ vẫn không xuất hiện. Nếu là một giáo phái thông thường thì những người ở vị trí cao như người lãnh đạo thường sẽ không xuất hiện khi có tín đồ mới, nhưng giáo phái này thì khác.

Tôi đã xác nhận được rằng Thiên Nữ luôn xuất hiện để chào đón những tín đồ mới và dùng uy lực áp đảo họ.

Nói cách khác, việc cô ta không có mặt ở đây nghĩa là hậu quả của trận chiến hôm qua vẫn còn ảnh hưởng đến cô ta.

Tôi còn chú ý đến một điểm nữa.

Nếu chịu khó suy nghĩ một chút thì có thể nhìn ra rất nhiều sơ hở để lợi dụng.

Chúng không lục soát kiểm tra khi người từ bên ngoài tiến vào, nên rất dễ giấu theo vũ khí.

Mà cũng phải thôi. Vì ngay từ đầu chúng chỉ có việc đưa giáo viên và học sinh của trường đến đây thì cần gì phải kiểm tra họ có vũ khí hay không chứ? Thêm vào đó, Thiên Nữ sẽ áp chế tinh thần của họ, nên đương nhiên chúng sẽ lơ là việc cảnh giác rồi.

Miễn là chúng tôi tìm được vũ khí rồi tiến vào đây thì có thể giải quyết dễ dàng căn phòng này. Cứ thế, tôi từ từ vừa từ từ di chuyển vừa suy nghĩ về ‘những việc cần làm nếu quay lại đây lần sau’.

***

Đã qua bao lâu rồi nhỉ?

Không thể biết rõ thời gian khi ở dưới tầng hầm Tòa nhà cũ. Nơi này không tối lắm và thực ra nó giống một vương quốc dưới lòng đất với đèn đuốc sáng trưng và phương tiện thông gió nhưng lại không có đồng hồ.

Theo kế hoạch chúng tôi đã nghĩ ra vào buổi sáng, Ahri sẽ bắt đầu hành động khi trời tối. Trước đó, tôi cần phải ‘khiêu khích’ và đảm bảo Thiên Nữ hoặc đội truy đuổi của giáo phái không thể dễ dàng di chuyển được.

Để làm được điều đó, tôi cần phải gặp được Thiên Nữ, nhưng mà…

Tôi quyết định hỏi người có chức vị là Giám mục.

“Thưa ngài Giám mục.”

“Ừm?”

“Cảm ơn lời dạy bảo hôm nay của ngài. Đó là một cơ hội tuyệt vời để con suy ngẫm về ý muốn của ‘Chúa’. Nhưng con là một kẻ bất tài, nên con muốn nhận được lời dạy bảo của Thiên Nữ, người đã khai sáng cho con ngày hôm qua. Liệu con có thể gặp được không ạ?”

***

Yên lặng.

***

Không có câu trả lời nên tôi thắc mắc ngẩng đầu lên và…

Nhìn thấy đôi mắt của Giám mục trợn to đến mức kinh tởm và tròng đen đang xoay vòng vòng bên trong!

Nếu cửa sổ trạng thái của tôi không phải là bộ lọc thì có lẽ bây giờ đã có chuyện xảy ra rồi.

“Hừmmm. Cậu chắc chắn cần được giáo dục thêm. Ta hiểu. Thỉnh thoảng có những người nhiễm quá nhiều bụi trần nên tiếp thu lời dạy bảo hơi chậm. Nhưng không tệ đâu. Bình lớn cần thời gian để đầy. Ta tin rằng những đứa trẻ tiếp thu chậm sẽ trở thành người vĩ đại. Đi theo ta.”

Ổn rồi sao? Chắc chắn vừa rồi tôi đã phạm phải sai lầm nào đó. Tên ‘Giám mục’ đã nhận ra tôi chưa được tẩy não hoàn toàn rồi! Nhưng có vẻ nhờ mánh khóe mà Ahri đã thêm vào để đề phòng, nên dường như ông ta vẫn chưa nhận ra phép tẩy não đã bị hóa giải.

‘Những đứa trẻ tiếp thu chậm’.

Ông ta nghĩ tôi đã bị tẩy não nhưng vẫn chưa hoàn tất sao? Sao cũng được, miễn là tôi có thể tiếp cận Thiên Nữ.

***

Nơi ở của Thiên Nữ không đặc biệt tráng lệ hay quái lạ. Nó giống như những ngôi nhà dưới lòng đất của các tín đồ khác. Nếu không có Giám mục thì một mình tôi khó mà tìm được.

Tôi ghi nhớ vị trí để đề phòng sau này phải quay lại nơi đây. Cô ta sẽ không chuyển nhà đâu, đúng không?

Cốc cốc.

“Thưa cô Aurelia. Tôi là đầy tớ trung thành của người, Park Suhyuk.”

“Chẳng phải đã nói là ta không khỏe và muốn nghỉ ngơi hôm nay rồi sao.”

“Xin lỗi người. Chỉ là học sinh mà người trực tiếp dạy dỗ ngày hôm qua có vẻ tiếp thu hơi chậm… Kẻ hầu bất tài này đã cố gắng ‘hoàn tất’ nhưng việc đó không dễ dàng.”

“... Nếu là vậy thì ngươi có thể tiến vào.”

Dễ dàng vậy sao? Tôi còn đang suy nghĩ kế hoạch B, C, D, E và F để phòng khi thất bại vậy mà kế hoạch A đã thành công thế này. Thực thể quan trọng nhất của giáo phái và đang trong tình trạng suy yếu lại có cho phép người khác tiếp cận mình dễ dàng như vậy sao?

Những kẻ này tin tưởng tuyệt đối vào ‘khả năng kiểm soát tâm trí’ của mình, đến mức chúng còn không hề mảy may nghi ngờ có người sẽ phản kháng.

Lợi dụng niềm tin này, lần sau tôi sẽ-

Không.

‘Là lần này’.

Cơ hội như thế này hiếm khi xuất hiện, và có lẽ lần này tôi đã may mắn.

Chắc Ahri sẽ trốn thoát thành công thôi nên tôi quyết định thử một phen.

***

“Vào đi.”

Ngôi nhà rất sạch sẽ. Ngoài những vật dụng cần thiết cho sinh hoạt thì không còn gì khác, ngay cả tivi cũng không.

Tôi cố hết sức cung kính, như một kẻ hầu tôn thờ con gái của một vị thần vĩ đại.

Nhớ lại thái độ mà Giám mục đã thể hiện với Thiên Nữ trước đó, tôi cúi thấp đầu hết mức có thể rồi tiến vào trong.

Thiên Nữ… trông như thế nào nhỉ? Thật vô lý, tôi không thể nhớ được cô ta trông như thế nào dù cho mới nhìn thấy cô ta ngày hôm qua xong.

Khoảnh khắc nhìn thấy cô ta, tôi đã nghĩ đó là vẻ đẹp không có thật và đó thật sự là dáng vẻ của một thiên thần. Vậy mà khi tôi cố gắng nhớ lại ngoại hình của cô ta, chỉ có những hình ảnh mơ hồ hiện lên.

Quả nhiên vẻ đẹp siêu thực đó là do sức mạnh ma thuật nào đó tạo ra.

Thiên Nữ đang ngồi trên ghế sofa.

“Con cừu non. Hãy mở lòng và ngẩng đầu lên.”

Tôi từ từ ngẩng đầu lên.

Lần đầu tiên, tôi nhìn thấy dáng vẻ ‘thật sự’ của Thiên Nữ khi ánh hào quang đã tan biến. Trông cô ta vẫn rất xinh đẹp.

Tuổi khoảng giữa 20. Tóc đen và mắt nâu toát lên nét của người phương Tây thu hút ánh mắt của mọi người, nhưng chắc chắn không phải là dáng vẻ thần thánh như thiên thần.

Điều đó khiến tôi chắc chắn.

Hiện tại, người phụ nữ này không thể sử dụng sức mạnh thiên thần.

“Có rất nhiều bức tường bao quanh trái tim ngươi. Nếu không dùng linh hồn để tiếp nhận lời dạy của Chúa, cứ mãi so sánh với những điều trần tục, thì việc lĩnh hội của ngươi sẽ chậm lại. Nhưng lời Giám mục nói không sai. Một cái bình cần thời gian để đầy là một cái bình lớn. Đến đây ngồi đi.”

Dù là học sinh đã gây ra sự cố ngày hôm qua, nhưng cô ta vẫn vô cùng khoan dung với tôi sau khi nghĩ rằng tôi đã trở thành tín đồ của chúng. Nghĩ đến hành động mình sắp làm, tôi cảm thấy có chút tội lỗi.

Tôi vừa ngồi xuống thì Thiên Nữ đã ghé sát mặt tới, đôi mắt xoáy sâu vào mắt tôi.

Và rồi-

Tôi không còn cảm thấy cần phải nhẫn nhịn thêm nữa.

– Phập

“Khụục! Hộc! Ngươi dám làm chuyện gì vậy hả!”

“Liệu lời nguyền của căn phòng này sẽ được giải quyết nếu giết ngươi không?”

“Ngươi… nói nhảm… Giám mu - Ưm!”

“Xin lỗi đã bịt miệng ngươi nhé. Sẽ kết thúc nhanh thôi. Sống đến giờ tôi cũng không ngờ mình sẽ làm chuyện này, nhưng chuyện cần làm thì phải làm thôi.”

Cô ta hoàn toàn không thể phản kháng lại. Trước mặt tôi không phải là thiên thần hay Thiên Nữ gi cả, mà chỉ là một người phụ nữ đã mất đi ánh hào quang, bị dao đâm xuyên qua và cơ thể dần lạnh đi thôi.

Kết thúc rồi.

Lòng tôi nhẹ nhõm hẳn.

Dù mới chia xa chưa bao lâu nhưng tôi vẫn muốn được nhanh chóng gặp lại các đồng đội ở Khách sạn! Tôi chờ Khách sạn hiện thông báo đã giải quyết xong mọi chuyện. 

Đúng lúc đó trên trời xuất hiện một cánh cửa. Cánh cửa mở ra.

Sóng thiên đường ập xuống.

***

***

***

***

Linh hồn tôi phiêu dạt trong không gian vũ trụ vô tận. Tôi trở thành vô số hòn sỏi rải rác trong vũ trụ.

***

Thời gian vô tận. Con đường vô tận. Cả tiêu chuẩn đo lường thời gian cũng sụp đổ ở đường chân trời này.

*****

****

***

Tôi không ngừng lao vun vút trong không gian vũ trụ.

Trái Đất? Mặt Trời? Vô số vì sao đã lướt qua tôi.

***

Không gian vô hạn. Thời gian vô hạn.

***

Cuối cùng, tôi đáp xuống một vùng đất nơi thời gian đã ngừng lại. Tôi chợt hiểu ra mình cần phải làm gì.

***

Tôi đi, đi mãi, cho đến khi có thể chuộc lại được dù chỉ một phần nghìn tội lỗi đã gây ra cho Thiên Nữ. Chúa Christ đói khát đã đi bộ hơn 40 ngày giữa sa mạc và chiến thắng được sự cám dỗ của Satan. 

Tôi không phải là Chúa Christ. Một kẻ yếu đuối và ngu muội như tôi không thể chịu đựng nổi.

***

Đau khổ. Dằn vặt. Mọi thứ cứ lặp đi lặp lại như vòng lặp vô tận của Sisyphus.

***

Tôi nghe thấy một giọng nói. Giọng nói thương xót cứu vớt tội nhân trẻ tuổi.

***

Theo sự dẫn dắt của giọng nói, tôi điên cuồng bước đi. Hay là tôi đã chạy? Bay? Không biết nữa. Tôi cứ chạy và bay không ngừng nghỉ để đến được với giọng nói.

Ngài đang ngồi trên ngai vàng trên thiên đường. Ngài là chủ nhân của thế giới này. Là chủ nhân vĩnh cửu của nhân loại.

***

Tôi quỳ gối khấu đầu trước mặt ngài. Kể từ giờ tôi sẽ mãi mãi phục tùng chủ nhân của thế giới này. Cùng với Aurelia, tôi là bàn tay, là người con, và là tôi tớ trung thành của 'Chúa'. 

[Kích hoạt chế độ lọc, hãy nhắm mắt và bịt tai lại] 

Trái tim lạnh lùng thức tỉnh. 

Hỗn loạn. Sợ hãi. 

Rốt cuộc đây là đâu? Tôi đang trải qua chuyện gì thế này?

Quan trọng hơn, thứ trước mặt tôi là gì…

Đúng lúc đó, một quả cầu ánh sáng rực rỡ đập thẳng vào người tôi.

Tôi cảm thấy ý thức của mình mờ dần…

Quý vị đã thất bại!

Trên thực tế, quý vị đã gần tiến đến sự thật mà giáo phái bí mật đã che giấu! Tuy nhiên, mù quáng ám sát Thiên Nữ mà không hề có đủ sự chuẩn bị là một phán đoán hấp tấp, đúng không? Có lẽ-

[Không, con trai ta. Ngươi không hề thất bại. Hãy chờ đợi lời kêu gọi của ta… Ta đã ban ánh sáng cho ngươi rồi.]

Ojjdksjhshnkalvnk

***

***

Một người đồng độjbdsjvks trốn thoavjdskfknaknvks! Xin chúvnjsdkvafiosj ——— Cuộcjsakfjanlfeafh ———

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Descent: 03
Xem thêm