Web Novel
Chương 53 - Một ngày tại khu cắm trại, gặp gỡ thương nhân thần bí (3), Tiến vào Phòng 106
3 Bình luận - Độ dài: 2,811 từ - Cập nhật:
User: Han Kain (Trí Tuệ)
Ngày: Ngày 21
Địa Điểm: Tầng 1, Phòng 105 (Phòng Nghỉ)
Lời Khuyên của Hiền Triết: 3
Cái hộp Ahri mang ra vẫn được đóng kín.
“Xin lỗi nhưng em chưa mở nó ra. Tên đó nói có thể sẽ có vũ khí thuộc hàng ‘khủng bố’, nên em nghĩ sẽ tốt hơn nếu mở cùng mọi người trong một căn phòng an toàn.”
“Anh thấy được đó. Sẽ yên tâm hơn nếu anh mở nó.”
Anh Jinchul lập tức cầm lấy chiếc hộp trong tay. Anh ấy có lẽ cũng đang căng thẳng cả đêm qua giống tôi, và chắc hẳn là đang muốn đóng góp theo bất cứ cách nào.
Cái hộp mở cũng khá dễ, và bên trong là một món mà mọi người thấy vô cùng quen thuộc.
“Một khẩu súng à?”
“Có phải là một khẩu súng không?”
“Thứ này bình thường hơn hẳn anh nghĩ đấy.”
Anh Jinchul ngơ ngác lấy khẩu súng ra khỏi chiếc hộp.
“Ý là, một khẩu súng đương nhiên là vũ khí tốt, nhưng chúng ta nên làm gì với thứ này? Chúng ta còn không có đạn! Chị à, trên siêu thị HP có bán đạn không?”
“Họ không bán đạn trên Amazon đúng không? Nhưng cái này lạ thật. Nhìn băng đạn đi - có đạn ở trong à?”
Anh ấy kêu lên sau khi mở băng đạn ra cùng một tiếng click
“Chà! Mấy thằng này lừa đảo rồi; chả có viên đạn nào ở trong cả! Làm sao chúng dám làm điều này sau khi lấy đi - “
“Nào nào ~ , cả 2 anh chị đây trật tự tí đi. Có hướng dẫn sử dụng ở đây nè.”
Ahri lên tiếng, và quả thực có một tờ hướng dẫn nhỏ bên trong chiếc hộp, bên trong cũng ghi một dòng chữ đơn giản.
Nạp băng đạn bằng máu và đạn sẽ xuất hiện.
“...”
“Mọi người trong này điều là biến thái hả? Có nhất thiết phải cho chúng ta một khẩu súng hút máu không?”
“Ít ra thì cũng có cách để nạp đạn rồi. Chúng ta thử xem.”
Ahri đang chuẩn bị lấy ra bơm tiêm như trước, thì khi đó anh Jinchul đã giật nó khỏi tay em ấy.
“Để dùng máu người khác đi”
Ahri không buồn cản anh ấy, nên anh Jinchul rút máu mình và bơm nó vào trong băng đạn.
“Hmm. À này, sẽ không có vấn đề gì về bệnh lây truyền nếu chúng ta dùng 1 bơm tiêm cho mọi người chứ? Chúng ta không truyền máu cho nhau, nhưng chắc vẫn sẽ không an toàn đâu?”
“...”
“Không sao đâu. Chắc siêu thị HP sẽ bán bơm và kim tiêm”
“Giờ mọi người nhắc thì chị mới nhớ” Chị Eunsol đáp. “Chị sẽ mua một cái cho mỗi người. Mọi người cứ tiếp tục đi. Chị sẽ đi mua bơm kim tiêm”
Sau khoảng một phút kể từ khi chúng tôi bơm máu từ ống tiêm vào bên trong băng đạn, một tiếng click chợt vang lên từ khẩu súng.
“Có vẻ như nó xong rồi. Để anh thử bắn xem.”
Bùm!
Nó chắc chắn có uy lực ngang một khẩu súng bình thường, và một vết mờ xuất hiện trên tường.
Có vẻ như chúng tôi cuối cùng cũng có một món vũ khí thực thụ trong tay. Tất nhiên, chúng tôi cũng sở hữu chiếc vòng tay mạnh hơn hẳn khẩu súng, nhưng mà chiếc vòng tay không hề phù hợp cho việc đánh lộn. Nó cũng không có khả năng giết người trực tiếp.
Tin tốt hiếm hoi này khiến tâm tình mọi người thoải mái hẳn. Chúng tôi tận hưởng một bữa ngon, dùng khẩu súng vài lần nữa, và nói chuyện phiếm giết thời gian.
Sau khi ăn sáng, chúng tôi đi về phòng 105 và mọi người ai nấy về không gian riêng.
***
Lee Eunsol đi về phía giường của cô.
Nó quả là đau đớn chết người. Cho dù cô có thể chuyển động bàn tay như thường, và cô cũng đã giả vờ rằng mọi chuyện vẫn ổn trước mắt mọi người, cơn đau vẫn còn âm ỉ ở đó.
Nhưng kể cả vậy, thì cô vẫn chịu đựng được.
Bữa sáng đã xong, và họ đã quyết định tiếp tục vào căn phòng tiếp theo sau khi ăn trưa, vậy nên cô sẽ nghỉ ngơi cho đến khi đó. Khá là khôi hài khi cô bây giờ thậm chí có nhiều thời gian để nghỉ ngơi hơn trước khi vào Khách Sạn.
Khi cô còn ở ngoài đó thì cô có quá nhiều thứ cần làm, tới nỗi có 5 tiếng nghỉ ngơi là thứ xa xỉ, nhưng mà đồ ăn ngon và giấc ngủ say là những thứ mọi người đều tự động có trong Khách Sạn này.
Nằm xuống trên giường, cô ấy nghiêng đầu và chú ý tới một mảnh giấy nhỏ.
‘À, mình quên quẳng thứ này đi,’ cô ấy nghĩ. Sẽ là một vấn đề lớn nếu ai đó quay lại phòng ngủ trong bữa ăn và nhìn thấy thứ này.
Mảnh giấy đó là phần phía dưới của “lá thư bí mật”, là phần mà cô đã cẩn thận rọc đi bằng một con dao.
Đảm bảo vết cắt vô hình là một việc vô cùng khó khăn. Và kể cả khi cô ấy chia sẻ cái note cho mọi người, cô ấy vẫn sợ ai đó sẽ chú ý tới, nên cô ấy lập tức thu hồi nó sau khi mọi người xem xong. May thay là không ai chú ý thấy gì bất thường, cả về hành động của cô lẫn về cái note.
Trước khi ném mảnh giấy đi, cô ấy nhìn lại nó lần cuối.
3, Một trong những đồng đội của bạn biết về Lối Thoát #1
Xé nát mảnh giấy, cô ấy ném nó vào toilet và xả nước.
***
- Han Kain
Sau khi ăn trưa, chúng tôi ra ngoài hành lang để kiểm tra căn phòng tiếp theo cần khám phá, và nhận ra có gì đó đã thay đổi.
“Hả? Cái gì kia? Đó là cánh cửa mới à?”
“Phòng 107 có cửa rồi hả? Chúng ta có thể chinh phục ‘Phòng Cửa Ngõ’ ngay lập tức rồi hả?”
“Lạ thật đấy. Chúng ta còn chưa đến phòng 106 mà. Em có ý gì không, Ahri?”
“Em không biết. Phòng Cửa Ngõ có một điều kiện khác nhau mỗi lần nha. Đôi khi anh chỉ cần trốn thoát khỏi tất cả các phòng khác, nhưng có lúc lại cần giải được vài phòng. Nói chung là ngẫu nhiên.”
“Chúng ta có nên đi tới phòng 107 không? Anh nghĩ mình có thể đi thẳng tới 107 mà không cần đi qua 106.”
Sau khi cân nhắc một chút, tôi quyết định dẫn đầu.
“Để tôi cầm nắm đấm cửa trước. Nếu chúng ta gặp may thì ‘Lời Khuyên’ có thể nhắc trước cho chúng ta một ít”.
Ngay khi tôi tiến lại gần cánh cửa và cầm lên tay đấm, một thông báo xuất hiện, nhưng lần này không phải là từ ‘Lời khuyên Hiền Triết’, mà là từ Khách Sạn, và mọi người đều có thể nhìn thấy nó.
CẢNH BÁO!
Trong Phòng Cửa Ngõ, bạn phải vượt qua vài thử thách theo thứ tự mà không được nghỉ giữa chừng, và nó cực kì khó khăn.
Điều kiện tối thiểu: Trốn thoát khỏi tất cả Phòng Nguyền Rủa. Sở hữu tối thiểu 1 Di Sản.
Điều kiện đề xuất: Sở hữu 2 hoặc nhiều Di Sản hơn.
***
***
***
Bạn đã đạt điều kiện tối thiểu, và bạn có thể thách thức căn phòng, nhưng việc này không được khuyến nghị.
Bạn có muốn tiếp tục không?
Tôi lập tức lùi lại, và Seungyub lên tiếng đáp lại.
“Cái này thật sự giống như game mà. Chúng ta cần trốn thoát khỏi toàn bộ Phòng Nguyền Rủa và kiếm được 1 Di Sản để vào được hầm ngục, nhưng sẽ cực khó và nên kiếm ít nhất là 2 Di Sản”.
“Anh không nghĩ là Khách Sạn thường ngày sẽ tốt bụng và cho chúng ta một thông báo như vậy đâu”
“Việc họ đang cảnh báo chúng ta và nói rằng, ‘vô cùng khó’ là để nhắc chúng ta khả năng sẽ không thể đánh bại căn phòng, nếu chúng ta đi vào ngay bây giờ. Chúng ta nên kiếm ít nhất 2 Di Sản như họ đề xuất đi.”
“Có vài thứ hơi lạ. Điều kiện tối thiểu là ‘Trốn Thoát khỏi toàn bộ Căn Phòng Nguyền Rủa’. Phòng 103 không sao, vì Phá Giải là phiên bản xịn hơn của Trốn Thoát, nhưng chúng ta còn chưa đến phòng 106 mà”
“Thay vì nghĩ là nó lạ thì,’ Chị Eunsol nói. ‘Chị nghĩ thông điệp là tương đối rõ ràng. Khách Sạn đang nói với chúng ta rằng Phòng 106 không phải Phòng Nguyền Rủa.”
“Trước hết thì chúng ta ra kia ngồi xuống đã nhỉ? Đứng thế này không tốt cho hai cái đầu gối già của ta”.
***
“Chúng ta nên tới Phòng 106 trước không? Nếu nó không phải là Phòng Nguyền Rủa lẫn Phòng Nghỉ, thì nó là gì? Nó có an toàn không nếu nó không phải Phòng Nguyền Rủa? Chị nghĩ sao?”
“Ai biết, nhưng chị sẽ không nói là nó an toàn chỉ vì nó không phải Phòng Nguyền Rủa. Nếu em nhìn xuống tầng hầm, có rất nhiều thứ nguy hiểm nhưng chúng không nhất thiết phải là “Phòng Nguyền Rủa””
“Kain, anh có thể nhìn vào trạng thái của các phòng với hệ thống địa điểm gì đó của anh không?”
Tôi kiểm tra tab Thông Tin Địa Điểm trên cửa sổ hệ thống của tôi.
Phòng 101: Phòng Nguyền Rủa - Gia đình Kỳ lạ - Đã Trốn Thoát
Phòng 102: Phòng Nguyền Rủa - Dinh thự Kinh hoàng - Đã Trốn Thoát
Phòng 103: Phòng Nguyền Rủa - Trại Súc Vật - Đã Phá Giải
Phòng 104: Phòng Nguyền Rủa - Trường THPT Khách sạn - Đã Trốn Thoát
Phòng 105: Phòng Nghỉ
Phòng 106: ???
Phòng 107: Phòng Cửa Ngõ - Có thể vào
“Anh thấy Phòng 107 nữa này. Nó ghi, ‘Phòng Cửa Ngõ - Có thể vào’, mà chúng ta cũng biết rồi”.
“Vậy có 2 việc chính chúng ta cần làm ở tầng này.” Chị Eunsol nói và sắp xếp lại tình huống. ‘“Đầu tiên là chúng ta cần thử lại các phòng 101, 102, 104 để kiếm thêm Di Sản. Thứ hai là chúng ta cần xem xét phòng 106.”
“Hay là chọn phương án 2 đi? Phương án 1 nhìn khó quá.”
“OK. Chúng ta sẽ đi tới phòng 106 trước vậy. Còn lại, với những lần chúng ta thử “Phá Giải” các phòng khác phòng 103, thì chúng ta nên có một ngày nghỉ để kiểm tra lại toàn bộ những gì chúng ta biết, những gì có thể làm và vẽ nên một phương án đầy đủ và hoàn chỉnh nhất. Chị cũng có rất nhiều thứ trong đầu nhưng chúng ta nên kiểm tra Phòng 106 trước.”
Hiện tại, mục tiêu của chúng tôi đối với tầng 1 là:
Đầu tiên, kiếm thêm ít nhất 1 Di Sản nữa.
Tiếp theo, tìm ra tên gọi của phòng 106, thứ không phải Phòng Nguyền Rủa.
Sau khi quyết định xong, chúng tôi đứng dậy và hướng tới phòng 106.
Đúng như mong đợi, tôi cầm lấy tay nắm cửa nhưng không có thông báo gì cả. Tuy “Lời Khuyên Hiền Triết” có rất nhiều điểm yếu nhưng ít nhất nó cũng không cảnh báo gì khi tôi mở cửa.
Sau khi mở cửa, chúng tôi tiến vào bên trong.
***
Chào mừng Quý Khách đến với Thiên Đường Giải Trí Khách Sạn Hi Vọng!
Thiên Đường Giải Trí Khách Sạn có rất nhiều điểm vui chơi kì thú.
Quý Khách có thể chơi thử 7 điểm vui chơi!
Nếu có người sống sót kể cả sau 7 vòng chơi thì sẽ có phần thưởng thú vị đang chờ các Quý Khách!
Tuy nhiên thì tham gia vui chơi ở Thiên Đường Giải Trí Khách Sạn hoàn toàn không phải là bắt buộc. Bạn có thể rời đi bất cứ lúc nào. Giống như Phòng Nguyền Rủa, nếu có người chơi còn sống ở mỗi vòng chơi, toàn bộ người chơi đã chết sẽ được hồi sinh.
Bạn có muốn bắt đầu Phòng Nhiệm Vụ: Thiên Đường Hi Vọng Khách Sạn chứ?
“...”
Xung quanh dần im lặng, và chúng tôi bắt đầu xử lí thông tin.
"Vậy là, có 7 khu vui chơi ở cái nơi giống công viên giải trí này, và vượt qua chúng sẽ có phần thưởng, phải không? À này, sao bọn chúng dám gọi là ‘Thiên Đường Hi Vọng’, xong toạc mồm ra là ‘Nếu có người sống sót’ như thể là chúng sẽ giết người vậy? Thế thì Hi Vọng cái đéo gì? Thôi thì, em có thể kiểm tra thông tin phòng này không, Kain?” Anh Jinchul hỏi
Phòng 106 - Phòng Nhiệm Vụ: Thiên Đường Giải Trí Khách Sạn Hi Vọng
“Nó nói Phòng Nhiệm Vụ: Thiên Đường Giải Trí Khách Sạn Hi Vọng. Có vẻ như là vào phòng này không bắt buộc. Đó là lí do mà Phòng 107, Phòng Cửa Ngõ đã mở kể cả khi chúng ta không vào 106, và có vẻ như chúng ta cũng có thể đi ra khỏi đây.”
“Cánh cửa dẫn tới hành lang vẫn còn kia, và lần này chúng ta vẫn còn ở trong 1 căn phòng, thay vì bị dịch chuyển tức thời tới đâu đó”
Sau lời của chị Eunsol, tới lượt ông Mooksung nói.
“Tới lúc phải quyết định rồi. Chúng ta có đi không?”
Quyết định đúng ở đây là gì?
Kể cả khi chúng tôi đã vượt qua vài Phòng Nguyền Rủa, một căn phòng mà không nhất thiết phải tham gia như thế này là thứ lần đầu tiên gặp phải. Việc chúng tôi có thể tiến tới Phòng Cửa Ngõ cho dù bỏ qua phòng 106 này chứng tỏ chúng tôi có thể thoát khỏi Khách Sạn và mặc kệ nơi này tới cùng.
“Cháu nghĩ là tùy vào cách tiếp cận của chúng ta” anh Jinchul bổ sung. “Mọi người có thể nghĩ rằng ‘Có lí do gì phải chịu rủi ro khi vào phòng chơi thậm chí chúng ta còn không cần phải đánh bại chứ?’, nhưng đây là cơ hội để mọi người mạnh lên bằng cách nhận ‘phần thưởng bất ngờ’. Cháu nghĩ cũng vô ích khi lăn tăn vấn đề này quá lâu. Bỏ phiếu đa số để quyết định đi”
Ngay từ đầu, phần thưởng cũng không rõ ràng nên rất khó để cân nhắc rủi ro và lợi nhuận. Tuy nhiên tôi có cảm giác rằng phần thưởng sẽ không phải là một Di Sản. Sẽ phải có một phần thưởng khác loại so với Phòng Nguyền Rủa mà, phải không?
Kết quả bỏ phiếu một chiều hơn tôi nghĩ. Mọi người đều muốn chơi trừ Elena.
Sau khi ở trong Khách Sạn này nhiều tuần và sau khi trải qua vài lần hồi sinh lẫn tử trận, chúng tôi đã coi nhẹ chuyện phải hi sinh. Chúng tôi đặt niềm tin và hi vọng vào phần thưởng sắp nhận được nhiều hơn.
Làm thế nào để Khách Sạn biết là chúng tôi sẽ vào chơi nhỉ?
Câu hỏi đó lập tức trở nên vô nghĩa. Khách Sạn vẫn luôn giám sát chúng tôi nên khi mọi người đứng dậy và đi tiếp, thì một thông báo hiện lên.
Thiên Đường Giải Trí Khách Sạn Hi Vọng sẽ bắt đầu ngay bây giờ!
Xe Đụng Thực Chiến!
3! 2! 1! Start!
Xe Đụng Thực Chiến? Cái tên kiểu gì vậy?
***
Không gian bắt đầu vặn xoắn, và khung cảnh xung quanh chúng tôi thay đổi.
Tôi nhận ra cái tên điên rồ này có nghĩa là gì rồi!
Mọi người xuất hiện bên trong những chiếc sedan trong một khu đấu trường lớn gấp 3 lần 1 sân bóng đá.
Nhưng mà, kiểu, phân nửa chúng tôi còn không biết lái xe, vậy mà chúng tôi bị ném vào các phương tiện cá nhân.
~~~~VRỪMMMMMM!!!!!!!!!!!!!
Một âm thanh đinh tai nhức óc vang lên từ đâu đó.
Khi tôi quay đầu về phía trung tâm đấu trường, tôi thấy một chiếc monster truck to phải cỡ 1 căn nhà.
Xe đụng kiểu quái gì vậy? Đó là xe tải đụng thì có!!


3 Bình luận
Trong chương này nó có gọi map 106 là Hotel Land. Mình có tham khảo thì bên Việt mình dịch Disneyland kiểu Thiên Đường Giải Trí thấy cũng hay, nhưng mà typeset full khá mệt nên chắc từ sau gọi là Hotel Land thôi, nếu thuộc dạng thông báo chính thức như clear map vv thì sẽ để nguyên tiếng Việt.