• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 05

Chương 14: Senpai, Kouhai

0 Bình luận - Độ dài: 3,351 từ - Cập nhật:

Một tiếng gọi vang lên từ nơi nào đó.

Sau đó nối tiếp nhau, cả nhà thi đấu dần dần trở nên ồn ào.

Tôi không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhìn về phía lối vào, chỉ thấy một nhân vật bất ngờ đang đi về phía này.

Mái tóc đen óng ả, đường cong cơ thể yêu kiều, cùng với dung mạo xinh đẹp.

Không phải là Yuuta-senpai, cũng không phải là Akemi-senpai.

Mà là sự tồn tại đáng lẽ không nên xuất hiện ở đây, quá khứ tượng trưng cho vẻ đẹp thanh tao thoát tục.

Là Ayaka-senpai.

Cũng có vài thành viên câu lạc bộ thân thiết đến bắt chuyện với chị ấy, có thể thấy mạng lưới quan hệ của Ayaka-senpai rộng đến mức nào. Nhìn Ayaka-senpai vừa hòa nhã chào hỏi mọi người, vừa tiến lại gần phía tôi, luôn khiến tôi cảm thấy hơi muốn trốn chạy.

Vừa quay mặt đi, liền thấy Yuuta-senpai hình như đang nói gì đó với Akemi-senpai. Hơn nữa Akemi-senpai lại không biết từ lúc nào đã thay lại thường phục rồi.

Những chuyện đáng để tâm thật sự quá nhiều rồi, khiến tôi nhất thời không biết nên tập trung vào chuyện nào trước mới tốt.

── Lúc này, tôi chạm mắt với Akemi-senpai.

Do cách nhau một khoảng khá xa, cùng lắm cũng chỉ là có cảm giác như vậy mà thôi.

Tuy nhiên ngay khoảnh khắc tiếp theo, sự phỏng đoán này đã trở thành chắc chắn.

Akemi-senpai cúi đầu về phía tôi.

Đầu chị ấy cúi rất thấp, khiến tôi hiểu rõ đây không phải là động tác chỉ mang tính hình thức.

Mà là một cái cúi chào thật sâu kéo dài rất lâu.

Tôi mãi vẫn không thể đoán ra được rốt cuộc hành động này có ý đồ gì, cuối cùng Akemi-senpai cũng ngẩng đầu lên.

Vẻ mặt như trút được gánh nặng đó, thậm chí khiến người ta không nhịn được muốn nói đừng tự ý nhìn thoáng mọi chuyện như vậy được không?

Nhưng điều này cũng khiến tôi hơi nhận ra được là đã xảy ra chuyện gì rồi.

... Thật không biết tâm trạng chị ấy tại sao lại có sự thay đổi như vậy?

Có phải là Senpai đã nói gì đó với Akemi-senpai không nhỉ?

Ayaka-senpai, người đáng lẽ biết cách trả lời câu hỏi này, lúc này cũng đã đến trước mặt.

"Shinohara. Có thể cho chị mượn chút thời gian được không?"

"Ayaka-senpai, sao chị lại ở đây ạ?"

"Chị đến gặp Akemi."

"... Chị đã nói gì với Akemi-senpai ạ?"

"Chị sẽ nói với em trên hành lang, đi theo chị nào."

Ayaka-senpai quay người lại rồi bước đi ngược trở lại.

Tôi hơi không biết phải làm thế nào cho phải, nhưng cũng chỉ có thể đi theo chị ấy thôi.

Ngay lúc đi đến trước mặt Yuuta-senpai, tôi dừng bước lại.

Ayaka-senpai nhận ra điểm này rồi quay đầu lại, nhưng chị ấy chỉ để lại một câu "Chị đợi em ở tầng hai" rồi đi về phía cầu thang bộ.

Mãi cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng Ayaka-senpai nữa, Senpai mới nói với tôi:

"Mayu. Em có thể đi cùng cô ấy một lát được không?"

"... Chỉ có những lúc thế này mới gọi tên em, cũng quá gian xảo rồi đấy."

"Dù sao thì bây giờ cũng là lúc chỉ có hai người mà. Dù không phải là không có ai xung quanh."

"Em muốn nói không phải chuyện này đâu mà~"

Senpai chắc chắn biết tôi đang chỉ điều gì, mới đáp lại như vậy.

Đi theo Ayaka-senpai xong, không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nhỉ?

"... Senpai không đi cùng sao ạ?"

Miệng nói vậy, nhưng tôi cũng cảm thấy hỏi như thế này thật sự có hơi xấu tính.

Nếu Senpai cùng đến, tôi chắc chắn lại sẽ không khỏi cố chấp mà chỗ nào cũng nhắm vào Ayaka-senpai. Bởi vì như vậy sẽ không còn ý nghĩa nữa, cho nên Senpai mới ở lại đây.

Dù hiểu rõ đạo lý này, tôi vẫn hy vọng Senpai có thể cùng đi với mình.

"Nếu có anh ở đó chỉ tổ vướng chân thôi."

"Sao lại vướng chân──"

"Sẽ cản trở em đưa ra câu trả lời. Duy chỉ có điểm này, là vấn đề của hai người các em."

Senpai nở một nụ cười nhẹ, rồi nói tiếp:

"Em không cần để ý đến lập trường của anh đâu. Dù em có đưa ra câu trả lời thế nào đi nữa, mối quan hệ giữa chúng ta cũng sẽ không thay đổi."

"... Hừ."

Tôi quay mặt sang một bên, rồi đi về phía cầu thang dẫn lên tầng hai.

Tôi nhìn thấy biểu cảm cười nhẹ cuối cùng của Senpai, cũng theo đó mà nhếch mép cười.

... Đây đúng là phong cách khích lệ người khác của Senpai nhỉ.

Tôi trước đây từng nhờ vả hy vọng anh ấy có thể cho tôi dũng khí đối mặt, liệu có phải chính là như lúc nãy không nhỉ?

Senpai dịu dàng cười với tôi, liền khiến tôi lấy thêm được chút dũng khí rồi.

Hơn nữa, tôi cũng đã thân thiết với Senpai đến mức có thể nói ra được câu "phong cách của Senpai" như vậy rồi.

Cảm giác hiện thực này, cũng lại một lần nữa cổ vũ tôi.

Từng bậc từng bậc một.

Sau khi tôi leo hết cầu thang, liền lập tức đối mặt với Ayaka-senpai.

Kể từ khi gặp lại ở đại học, lần nào tôi gặp Ayaka-senpai cũng đều có chút đối đầu gay gắt.

Nguyên nhân chủ yếu đều nằm ở việc tôi không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.

Ayaka-senpai cũng sẽ bị thái độ này của tôi khiêu khích──

Tuy nhiên Ayaka-senpai của hiện tại, biểu cảm hiếm khi trông lại dịu dàng đến thế.

Sau lần chúng tôi gặp lại đó, liền chưa từng thấy chị ấy có vẻ mặt như thế này nữa rồi.

"... Lần trước đối mặt với Ayaka-senpai như thế này, đã không biết là chuyện lúc nào rồi nhỉ."

Tôi mở miệng liền nói như vậy.

Nhắm vào Ayaka-senpai cũng không có ý nghĩa gì. Tôi cuối cùng cũng đã thực hành được chuyện mà bản thân sớm đã tự nhận thức được rồi.

"... Chị lại cảm thấy mới gặp nhau không lâu thôi mà."

Nghe câu trả lời của Ayaka-senpai, tôi liền nở một nụ cười.

Đây là ám chỉ rằng bản thân mình của hiện tại có đủ sự ung dung để nói đùa.

Nếu không phải vậy, Ayaka-senpai biết đâu cũng sẽ đề phòng việc tôi có thể làm ra chuyện khiêu khích gì đó.

Giọng nói của chúng tôi chỉ vang vọng trong hành lang tĩnh lặng một lát, rồi nhanh chóng biến mất.

"Shinohara. Chị là một đội trưởng như thế nào?"

Chị ấy định nói về chuyện hồi đội bóng rổ sao?

Dù không phải là ký ức tốt đẹp gì, nhưng tôi đúng là đã ngưỡng mộ từ tận đáy lòng sự tồn tại mang sức hút lãnh đạo như Ayaka-senpai vậy.

Nhưng đến bây giờ tôi liền hiểu ra rồi.

Tôi không phải ngưỡng mộ con người Ayaka-senpai.

Điều tôi ngưỡng mộ là── sự tồn tại rõ ràng không có hứng thú với yêu đương, lại vẫn được mọi người xung quanh ngưỡng mộ.

Nói đơn giản, chỉ cần thỏa mãn điều kiện này, dù nội tâm không phải là Ayaka-senpai tôi cũng sẽ ôm ấp lòng ngưỡng mộ.

"Em cảm thấy chị là một người rất lợi hại. Thực tế bây giờ cũng rất lợi hại."

"Nhưng hướng chị thay đổi bây giờ, không phải là điều Shinohara nghĩ trong lòng đúng không."

"Có lẽ vậy."

"Chị không hối hận vì đã trở thành con người mình của hiện tại."

Tôi không khỏi quan sát kỹ biểu cảm của Ayaka-senpai.

... Trên khuôn mặt chị ấy tràn ngập tự tin.

Điều đó rất gần với hình bóng tôi từng ngưỡng mộ trong quá khứ.

Tuy nhiên, tôi lại chưa từng muốn đi suy nghĩ về những phiền não mà Ayaka-senpai ôm giữ.

Biết đâu Ayaka-senpai hôm nay là đến để xin lỗi tôi.

"Akemi đã không đến đây nữa rồi. Cho nên em cứ yên tâm tham gia hoạt động câu lạc bộ đi."

"Ể?"

"Lời nói này nếu bị người khác nghe thấy, có thể lại sẽ phát triển thành tình trạng phiền phức, nên chị mới gọi em ra đây. Xin lỗi."

Tôi chớp mắt.

"Chị đã đuổi Akemi-senpai đi như thế nào ạ?"

Nghe câu hỏi thẳng thắn của tôi, Ayaka-senpai suy nghĩ một chút.

Nhưng Yuuta-senpai chắc hẳn cũng có mặt ở đó mới phải. Chỉ cần đi hỏi Senpai anh ấy chắc sẽ nói cho tôi biết.

Ayaka-senpai chắc cũng đưa ra kết luận tương tự, thế là chị ấy mở lời:

"Về chuyện hồi cấp hai, chị đã khiến cậu ấy kiểm điểm lại tử tế rồi."

"Chị đang chỉ chuyện nào ạ?"

"Ví dụ như chuyện hồi giải đấu cấp tỉnh, và cả chuyện sau đó nữa."

Sau đó... là chỉ chuyện lời đồn thất thiệt đó sao? Ayaka-senpai tại sao lại biết──

── Thực ra mơ hồ, tôi đã nhận ra rồi. Bởi vì tôi không phải là không suy nghĩ đến nguyên nhân.

Dù sao thì lời đồn đó rõ ràng lan truyền rộng như vậy, lại đột nhiên biến mất, cảm giác rất không tự nhiên.

Tôi rất muốn tin rằng đó là thành quả mình tích lũy được, nhưng nghĩ kỹ lại thì thật sự không có khả năng lắm. Lời nói mối quan hệ tích lũy được sẽ được báo đáp, chẳng qua chỉ là tôi tự nói cho mình nghe mà thôi.

"Là Ayaka-senpai đã giúp em xóa tan lời đồn đúng không ạ."

Rõ ràng là như vậy, vậy mà tôi lại cứ luôn đối đầu với chị ấy.

Nếu tôi hồi cấp hai có phát hiện ra, sẽ không vô lý mà oán hận Ayaka-senpai như vậy rồi. E rằng còn kính trọng chị ấy hơn nữa.

Nhưng theo thời gian trôi đi, giá trị quan của tôi cũng theo đó mà thay đổi, sẽ không suy nghĩ đến khả năng như vậy nữa rồi.

Tôi, người đã trở thành sinh viên đại học, trong lòng chỉ dâng lên một chút cảm giác tội lỗi áy náy, cùng với tâm trạng bất cần kiểu "Vậy thì đã sao" mà thôi.

Đây cũng là vì tôi yếu đuối.

Bởi vì không thể thừa nhận sự yếu đuối của mình, mới đổ lỗi lên đầu Ayaka-senpai.

Nhưng tôi đã thay đổi rồi.

Tôi đã chấp nhận sự yếu đuối của mình, sau này cũng phải sống một cách mạnh mẽ.

Tôi đã thề với con én lượn vòng đó rồi.

"── Xin lỗi chị, em cứ luôn lấy chuyện đã kết thúc ra để đối đầu với chị. Lý do em lần nào cũng phản kháng Ayaka-senpai, là vì em cảm thấy mình đã bị phản bội."

Xin lỗi cũng là một loại mạnh mẽ.

Cứ thừa nhận sự yếu đuối của mình trước đã. Ayaka-senpai cũng đã làm được điểm này, mới đến đây.

Tôi không muốn thua Ayaka-senpai.

"... Chị có thể cảm nhận được. Cũng cảm thấy rất có lỗi với em."

"Nhưng bây giờ em biết rồi, Ayaka-senpai ngay từ đầu đã không hề nhìn vào em, nên cũng chẳng thể gọi là phản bội gì cả. Là em tự mình──"

Miệng nói như vậy, nhưng tôi cũng nhận ra rồi.

Đây chắc không phải là lời thật lòng của tôi.

Dựa vào tâm trạng không muốn thua mà chủ động đưa ra lời xin lỗi hình thức, sau đó tôi cũng sẽ nhận được lời xin lỗi của Ayaka-senpai. Lại một lần nữa xây dựng nên mối quan hệ bề ngoài như vậy xong, tôi lại sẽ cười nói với Yuuta-senpai rằng:

"Senpai, mọi chuyện đều kết thúc tốt đẹp rồi."

... Đây là sự mạnh mẽ tôi muốn sao?

Đừng mê muội nữa, tôi ơi đừng mê muội.

Bất chợt, một mùi hương dễ chịu thoang thoảng bay tới.

Lúc tham gia hoạt động câu lạc bộ, tôi thường xuyên nghĩ như vậy. Tại sao vừa mới tập luyện xong, lại có thể tỏa ra mùi hương dễ chịu như thế này chứ?

── Ayaka-senpai dịu dàng ôm tôi vào lòng.

Đây là lần đầu tiên chúng tôi tiếp xúc trực tiếp với nhau như thế này.

"Từ nay về sau, hãy để chị đối mặt tử tế với Shinohara nhé."

"Đối mặt là chỉ..."

"Xin lỗi. Chị từ trước đến nay đều chỉ ưu tiên bản thân mình. Chị của hiện tại, biết rằng chính thái độ đó đã làm tổn thương Shinohara."

── Ayaka lúc đó, thế giới của bản thân còn quá nhỏ hẹp.

Yuuta-senpai nói đúng.

Bản thân lối suy nghĩ này không sai.

Tôi cũng sẽ không để người chỉ tình cờ lướt qua trên đường, bước vào thế giới của mình. Dù sẽ vì nội dung tin tức phát trên TV mà cảm thấy đau lòng, tôi cũng chưa từng thực hiện bất kỳ hành động nào sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến người trong cuộc cả.

Bởi vì tôi theo tiềm thức nghĩ rằng, nếu lần nào cũng vì người xa lạ mà dao động tâm tư, thì sẽ mệt mỏi không chịu nổi.

Ayaka-senpai trước đây trong lòng định nghĩa phạm vi "người xa lạ" này rất rộng, phạm vi "đồng đội" lại rất hẹp.

Cho nên một khi bước vào thế giới của Ayaka-senpai, sẽ giống như Yuuta-senpai vậy có thể chạm thẳng đến nơi sâu thẳm trong lòng chị ấy.

Việc chị ấy bây giờ ôm chặt tôi như thế này, chính là bằng chứng cho thấy thế giới của Ayaka-senpai đã trở nên rộng lớn hơn.

Yuuta-senpai chắc hẳn đã không chút e dè bước vào thế giới của Ayaka-senpai, họ mới thân thiết như vậy nhỉ. Senpai đứng trước cửa thế giới đó, chắc chắn vẫn ở trạng thái tay không.

Nhưng trên tay tôi lại mang theo sự ngưỡng mộ, kỳ vọng, cùng với sự tự phản chiếu bản thân các loại đồ vật nặng trĩu.

... Vậy đương nhiên là người tay không dễ bước vào hơn rồi.

"Em cũng vậy. Chẳng qua chỉ là cảm nhận được một phần sự mạnh mẽ từ Ayaka-senpai, đã tự cho là hiểu hết cả rồi."

Lời thật lòng cuối cùng cũng buột miệng thốt ra.

Việc nói ra suy nghĩ trong lòng, lại là một chuyện khó khăn đến thế này.

Tôi rời khỏi vòng tay Ayaka-senpai, rồi hơi ngẩng đầu lên.

Đã lâu lắm rồi mới cảm nhận chân thực đến thế, Ayaka-senpai cao hơn tôi vài centimet.

"Cho nên nói, chúng ta là ngang nhau cả. Ayaka-senpai không hề nhìn vào em. Mà em cũng không nhìn thấy phần lớn của Ayaka-senpai. Kẻ tám lạng người nửa cân mà."

Nhờ có Senpai, tôi mới có thể đưa ra được kết luận này.

Nếu không nói chuyện này với Senpai, tôi sẽ cứ mãi ôm hận trong lòng.

Nhưng Senpai như vậy cũng sẽ phạm sai lầm. Mối quan hệ với Reina trước đây trở nên căng thẳng như vậy, đối với Senpai chắc chắn cũng là một kỷ niệm cay đắng.

Nhưng họ đã vượt qua được, bây giờ lại xây dựng lại mối quan hệ của hai người.

Dù là Reina, Ayaka-senpai, hay là Yuuta-senpai, mọi người chắc chắn đều sở hữu một loại sức mạnh nào đó đủ để vượt qua khó khăn.

Tôi cũng muốn dựa vào sức mạnh này để thay đổi quá khứ cay đắng, rồi tiến về phía trước.

"Em muốn trở thành bạn tốt với Ayaka-senpai."

"Với chị?"

"Em muốn hấp thụ đủ loại sự mạnh mẽ từ Ayaka-senpai."

Ayaka-senpai như cảm thấy kinh ngạc mà chớp mắt.

"Giật cả mình. Shinohara... em thật sự rất kiên cường đấy."

"Em cũng muốn có sự trưởng thành. Em không phải là loại kouhai dù qua bao lâu cũng chỉ biết ngưỡng mộ đâu."

Tôi thở dài một hơi xong, Ayaka-senpai cảm thấy rất vui vẻ để lộ nụ cười.

Biểu cảm này của chị ấy, cứ cảm giác rất giống Yurina-senpai.

"Xin chị đừng xin lỗi. Đổi lại, em có một yêu cầu."

Ayaka-senpai bị tôi nhìn thấu ý đồ tuy trông có hơi dao động, nhưng cuối cùng vẫn dùng ánh mắt trong trẻo nhìn tôi.

Trong đôi mắt cảm giác như muốn nhìn thấu bản chất người khác đó, tôi sẽ là màu sắc như thế nào nhỉ?

"Khi em đối mặt với con đường tương lai cảm thấy mông lung, hy vọng Ayaka-senpai có thể luôn ở phía trước em. Em hy vọng chị có thể trở thành kim chỉ nam của em. Cho nên, xin chị hãy luôn là Ayaka-senpai mạnh mẽ đó. Nếu là Ayaka-senpai đã thuần hóa được sự yếu đuối rồi, chắc hẳn sẽ không thua bất kỳ ai cả."

Phía sau có sự ủng hộ của Yuuta-senpai, phía trước có sự dẫn dắt của Ayaka-senpai.

Bố cục được ưu ái đến thế này, sau này chắc chắn sẽ khiến tôi trưởng thành hơn với tư cách một con người. Sự chắc chắn này, cũng khiến lòng tôi cảm thấy phấn chấn không thôi.

── Cứ việc dựa dẫm vào người đáng tin cậy đi.

Senpai đã dạy tôi, đây cũng là một loại mạnh mẽ.

"Nhưng mà, xin lỗi chị. Duy chỉ có một chuyện là em thắng được Ayaka-senpai đó."

"Hửm?"

"Chính là khoảng cách trái tim giữa em và Yuuta-senpai. Duy chỉ có điểm này, bây giờ em cũng không thua chị đâu!"

Ayaka-senpai nhướn mày một cái.

... Tôi lại không kìm nén được rồi.

Nhưng chỉ có điểm này, tôi muốn nói cho rõ ràng.

Dù sao thì giữa chúng tôi hoàn toàn không nhắc đến Yuuta-senpai, ngược lại mới là không tự nhiên.

"Shinohara, em thích tên đó à?"

"── Chắc là vậy ạ. Khi em xác định chắc chắn đây là tình yêu nam nữ, em sẽ lập tức tỏ tình."

Tôi nói ra như vậy, chính mình cũng giật mình. Bởi vì một khi đã hóa thành lời nói thốt ra, lồng ngực cũng theo đó mà nóng lên.

"... Vậy à. Tên đó cũng khá lắm nhỉ."

"Em không thua chị đâu nhé!"

Ayaka-senpai nhếch mép cười. Vẻ mặt đó như thể đang nhìn một đối thủ cạnh tranh vậy.

Điều này khiến tôi vui mừng một cách khó hiểu.

Khác với hồi cấp hai lúc đó, tôi cảm nhận được sự công nhận mối quan hệ ngang hàng với chị ấy rồi.

Để che giấu cảm giác ngượng ngùng này, tôi ho khan một tiếng.

"... Mà này mồ hôi của Ayaka-senpai dính hết vào áo em rồi, cứ cảm thấy hơi ghét nhỉ."

"... Ể? Ch-Chuyện này đừng nói ra chứ!"

Ayaka-senpai phồng má lên.

Cứ cảm thấy mối quan hệ như thế này cũng rất tốt. Dù tôi không để ý đến lập trường của Yuuta-senpai, nhưng mọi chuyện vẫn phát triển đúng như Senpai mong muốn.

... Dù có hơi bực bội, nhưng tôi cũng cảm thấy trở nên như thế này thật tốt quá.

Lại có thể đối mặt với Ayaka-senpai, cứ cảm thấy bố cục này giống như là do người khác vẽ ra vậy, cảm giác phi thường nhật khiến tôi không khỏi bật cười.

Ayaka-senpai cũng bật cười thành tiếng, hai chúng tôi cứ thế cười một lúc lâu.

── Tôi cảm thấy đây là lần đầu tiên tôi và Ayaka-senpai cùng nhau cười thật lòng từ tận đáy lòng.

Tiếng cười của chúng tôi vang vọng trong hành lang.

Mảnh ghép bị thất lạc hồi cấp hai, bây giờ cuối cùng cũng đã ghép vào rồi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận