• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 05

Chương 05: Cơn Mưa Không Dứt

0 Bình luận - Độ dài: 8,571 từ - Cập nhật:

Suốt cả ngày đều là dự báo mưa. Theo Cục khí tượng, mùa mưa dường như vẫn chưa kết thúc.

Sau khi xem dự báo thời tiết cả một tuần liền, tôi thả trôi cảm xúc thất vọng và ngả mình xuống giường.

Chăn nệm lún xuống theo cơ thể. Bình thường vào khoảnh khắc này, tôi sẽ cảm thấy vô cùng dễ chịu, nhưng trong căn nhà ẩm ướt nặng nề này, nó chỉ khiến tôi thấy oi bức mà thôi.

Tôi uể oải ngồi dậy, liền thấy góc rèm cửa sổ lóe lên những tia sáng nhấp nháy.

Màn đêm sắp buông xuống, một ngày hôm nay sắp kết thúc rồi.

Cả tuần nay, tôi và Ayaka lại mất liên lạc.

... Cách nói này có lẽ không đúng lắm. Trong cửa sổ chat LINE, mỗi người vẫn còn để lại một sticker. Đó là bằng chứng cho thấy cuộc trò chuyện giữa chúng tôi đã kết thúc, sau đó không có thêm liên lạc nào nữa, cũng chẳng có gì lạ cả.

Nhưng trong lòng tôi vẫn khó mà xóa đi được nỗi bất an dâng lên một cách khó hiểu. Để che đậy tâm trạng không yên này, tôi thậm chí còn dọn dẹp nhà cửa một phen, nhưng tâm trạng vẫn cứ u ám.

Nguyên nhân rõ ràng là do cuộc gặp gỡ đột ngột với Akemi hôm đó.

Dù sao thì tôi và Ayaka của hiện tại thân thiết như vậy, quá khứ của cô ấy không liên quan đến tôi. Dù tôi nghĩ vậy, Akemi và Shinohara vẫn từng chút một hé lộ quá khứ cho tôi. Trái với ý muốn của bản thân, những mảnh ghép đang dần khớp lại.

Nếu đã vậy, tôi thà nghe chính miệng cô ấy nói còn hơn.

Tuy nhiên, ngay khi tôi nảy ra ý nghĩ đó, thì lại mất liên lạc với Ayaka.

"Con nhỏ đó rốt cuộc đang làm cái gì vậy chứ?"

Câu nói không nhắm vào ai này, cứ thế tan biến trong căn nhà.

Lúc này, góc rèm cửa sổ lại xuất hiện những tia sáng nhấp nháy.

Tôi nghĩ liệu có phải có xe ô tô nào đó đang đỗ gần đây không và nhìn kỹ lại, hình như cũng không phải ai đó đang bật đèn xi nhan. Vậy thì ánh sáng cứ nhấp nháy liên tục đó là──

"Chết rồi!"

Tôi vội vàng vén rèm lên, chiếc điện thoại đang hiển thị màn hình cuộc gọi đến được đặt trên bệ cửa sổ. Chắc là lúc nãy dọn dẹp nhà cửa, tôi tiện tay đặt ở đó rồi quên mất.

"Alô?"

『A, alô?』

Đầu dây bên kia là giọng của Reina.

"Sao thế? Hiếm khi cậu gọi cho tớ nhỉ."

Đúng là có một khoảng thời gian chúng tôi liên lạc qua điện thoại rất thường xuyên, nhưng thực tế đây là lần thứ hai cô ấy gọi kể từ mùa đông năm nay.

Đối với tôi, người bình thường chỉ cần ở nhà mình là đến cả nói chuyện cũng thấy khổ sở, thì số người có thể nói chuyện điện thoại thực sự không nhiều. Đôi khi thậm chí cả một ngày dài, chỉ nói chuyện với mỗi Reina.

Chúng tôi thường chỉ tán gẫu linh tinh, gần như chưa từng nói về chủ đề nào có tính xây dựng cả.

Nhưng đối với tôi, như vậy lại tốt. Tôi không khỏi đắm chìm vào quá khứ mà tôi cảm thấy như vậy là đủ rồi.

『Cậu nghe máy làm tớ vui quá.』

"Đương nhiên là nghe rồi. Điện thoại reo mà."

『Hehe, cũng đúng nhỉ.』

Reina đáp lại với vẻ như đang mang một nỗi niềm nào đó, rồi hỏi tôi:

『Cậu không nhận được điện thoại của Natsuki à?』

"Ể?"

Tôi tạm thời đưa điện thoại ra xa tai, rồi bật loa ngoài.

Sau đó nhấn vào thanh thông báo xem, trên đó quả thực ghi lại "Cuộc gọi nhỡ: Natsuki".

"A~ Cậu ấy có gọi này. Tớ không nghe máy."

『Lúc nãy cậu làm gì thế?』

"Dọn dẹp nhà cửa."

Tôi một tay cầm điện thoại, cất chiếc máy hút bụi đặt trên sàn vào tủ, lúc này mới nhặt chiếc gối ôm vứt trên giường lên.

Đặt gối ôm xuống sàn rồi ngồi lên, cơ thể hơi lún xuống một chút.

『Có chuyện gì xảy ra à?』

"Không, không có gì."

『Vậy à, tớ chỉ thấy hiếm khi cậu dọn dẹp nhà cửa thôi. Xem ra Yuuta cũng thay đổi rồi nhỉ.』

... Nói mới nhớ, hồi còn hẹn hò với cô ấy, tôi gần như chẳng mấy khi tự dọn dẹp nhà cửa.

Reina biết rằng những lúc tôi thỉnh thoảng chủ động dọn dẹp, là đại diện cho việc muốn sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu. Dù vậy, vẫn nên cố gắng tránh để tôi nhắc đến chủ đề về Ayaka thì tốt hơn.

Khi tôi đang mò mẫm trong đầu xem có chủ đề linh tinh nào có thể nói không, thì vừa đúng lúc nghĩ ra một chuyện.

"Đúng rồi, hè năm nay câu lạc bộ chúng ta đi biển chơi. Reina, cậu có muốn đi cùng không?"

『Ể, tớ cũng tham gia được à?』

"Được chứ, huống hồ mọi người hình như cũng đều rủ bạn bè của mình đi cùng. Nếu Natsuki cũng có thể cùng tham gia, chắc sẽ chơi vui lắm đấy."

Tuần trước Reina đã thổ lộ nỗi cô đơn trong lòng ở nhà thi đấu.

Tối hôm đó, tôi bắt đầu suy nghĩ xem có thể làm gì cho cô ấy, để xoa dịu tâm trạng đó. Nếu tham gia hoạt động do câu lạc bộ tổ chức, chắc hẳn có thể làm sâu sắc thêm tình cảm với nhiều người.

Chỉ cần tăng cơ hội giao tiếp với mọi người, biết đâu Reina cũng sẽ không còn nghĩ đến những chuyện tiêu cực đó nữa. Dù đây là chủ đề linh tinh tôi mò ra được, nhưng cũng đúng là lời thật lòng của tôi.

Sau một khoảng lặng ngắn, Reina trả lời bằng giọng vui vẻ:

『Ừm, tớ muốn đi. Năm ngoái đi biển chơi cũng vui lắm mà.』

"Năm ngoái à, đúng là rất vui."

Lúc đó chúng tôi vẫn còn đang hẹn hò.

Chuyến đi chơi đầu tiên của hai đứa là đến bờ biển Nhật Bản, sau khi ở lại hai đêm về nhà, phát hiện da lưng bị bong tróc, khiến tôi ấn tượng sâu sắc.

"Năm nay chắc sẽ đi Kyushu hoặc Okinawa. Chắc sẽ có khá đông người tham gia, nếu cậu không ngại thì tớ sẽ nói một tiếng."

『Không vấn đề gì! Vui quá, cảm ơn cậu đã rủ tớ.』

Giọng điệu cô ấy quả thực mang theo sự háo hức, điều này khiến lòng tôi thở phào nhẹ nhõm.

Rủ cô ấy đến những nơi có cả nam lẫn nữ như vậy, ít nhiều khiến tôi cảm thấy hơi áy náy. Đã là chuyến đi của CLB, tôi cũng có các mối quan hệ phải vun đắp, e rằng khó mà lúc nào cũng đi cùng cô ấy được.

Dù vậy, gần đây Reina trông cũng đã nói chuyện cởi mở hơn với Shinohara, chỉ cần rủ thêm Natsuki cùng tham gia, tôi nghĩ chắc sẽ dễ dàng hơn trong việc mở rộng tương tác với những người khác.

Tôi biết tính cách Reina khá trầm lặng, nhưng cô ấy cũng không phải là không có bạn bè.

"Lát nữa gọi lại cho Natsuki, tớ cũng sẽ tiện rủ cậu ấy tham gia luôn. Thật không biết cậu ấy gọi cho tớ có chuyện gì."

Khi tôi buột miệng lẩm bẩm như vậy, Reina lại rơi vào một khoảng lặng dài hơn lúc nãy. Tôi cảm thấy kỳ lạ, đang định nói lại lần nữa, thì nhận ra Reina đã mở lời.

『Chắc là muốn nói với cậu chuyện của Ayaka.』

"Ayaka? Tại sao?"

Tại sao Natsuki lại phải gọi điện nói cho tôi biết chuyện của Ayaka chứ?

Hơn nữa tại sao Reina lại biết?

Tôi không chắc Reina có nhận ra hai ý nghĩa hàm chứa trong câu hỏi ngược lại này của tôi không, nhưng cô ấy bắt đầu bằng "Hôm trước nhé", rồi chậm rãi kể lại.

『Tớ đã gặp Ayaka rồi. Trước đây chắc tớ cũng từng nói với cậu chuyện cô ấy xin lỗi tớ rồi nhỉ.』

"Ừm, tớ có nghe cậu nói rồi."

Tôi vốn định đi cùng cô ấy, nên khi nghe chuyện này cũng giật mình. Nhưng đồng thời, cũng cảm thấy đúng là rất giống chuyện Ayaka sẽ làm.

『Sau hôm đó, Ayaka có chỗ nào không ổn không?』

Nghe Reina hỏi vậy, tôi cũng bắt đầu suy nghĩ.

Nghĩ kỹ lại, đúng là có rất nhiều lúc── Ayaka cảm thấy không ổn. Cảm giác đó rất khó diễn tả bằng lời, nhưng chỉ có điểm "không giống bình thường" là khiến tôi ấn tượng sâu sắc.

Chắc hẳn không chỉ tôi, người đã quen biết cô ấy từ hồi cao trung đến giờ, mà ngay cả Natsuki cùng câu lạc bộ cũng nghĩ vậy.

Chuyện xảy ra trong lớp học, khác thời điểm Ayaka gặp Reina. So sánh hai việc này, theo cảm nhận của tôi hiện tại, cô ấy giống như là vì Akemi nên mới tỏ ra căng thẳng như vậy hơn.

Tuy nhiên, cũng có thể trước đó đã như vậy rồi.

Nghĩ lại, có một khoảng thời gian tôi gần như cả tuần không gặp Ayaka. Vì không gặp mặt, tôi cũng không biết cô ấy có chỗ nào không ổn so với bình thường không, nhưng cả một tuần không gặp mặt, có lẽ cũng có thể nói là một sự thật không ổn. Và điều này quả thực cũng trùng khớp với thời điểm cô ấy gặp Reina.

"Có lẽ là hơi kỳ lạ thật."

Không đề cập đến chi tiết, tôi trả lời như vậy.

Kết quả Reina khẽ thở dài.

『Vậy à. Liệu có phải là do tớ không nhỉ?』

"... Cậu đã nói gì với Ayaka à?"

Do dự đến cuối cùng, tôi vẫn cố gắng hỏi bằng giọng điệu bình ổn nhất có thể. Một khi nguyên nhân xuất phát từ tôi, thì dù Reina có nói gì, tôi cũng không có tư cách trách móc cô ấy.

Tôi chỉ muốn nắm bắt chính xác những gì đã thực sự xảy ra.

『Đúng là có nói gì đó, và cô ấy cũng nói với tớ vài điều.』

Câu trả lời bất ngờ khiến tôi không khỏi dao động, nhưng Reina tiếp tục nói bằng giọng điềm tĩnh.

『Nhưng bọn tớ không cãi nhau đâu nhé. Lúc tạm biệt, tớ và Ayaka đều mỉm cười.』

"V-Vậy à."

Điều này khiến tôi yên tâm hơn lúc nãy rất nhiều. Đối với tôi, Ayaka và Reina đều là những người thân thiết. Nhưng tôi dù có xé miệng cũng không dám nói hy vọng hai người họ có thể hòa thuận với nhau.

Nếu họ gặp nhau ở nơi không có tôi, biết đâu sẽ trở thành bạn bè, nhưng vì chuyện đó mà giữa hai người đã nảy sinh một rào cản cũng là sự thật. Dù vậy, tôi thật sự vẫn không hy vọng hai người họ cãi nhau, nên rất cảm kích vì Reina đã nói vậy.

『Nghe Natsuki nói, Ayaka dạo này hình như rất hay nghỉ học. Câu lạc bộ thì lại càng không liên lạc gì, mấy tuần rồi không đến.』

"Thật luôn?"

『Tớ không lừa cậu đâu.』

"Cũng... Cũng đúng. Xin lỗi."

Vừa xin lỗi, tôi vẫn cảm thấy khó tin.

Ayaka tuy cũng hay nói miệng kiểu "Muốn trốn học quá đi", nhưng tôi thật sự không nhớ ngoài lúc bị cảm ra, cô ấy có nghỉ buổi nào cả. Dù tôi không biết tình hình ở câu lạc bộ của cô ấy thế nào, nhưng xem phản ứng của Natsuki, chắc hẳn từ trước đến nay đều gần như đi học đầy đủ như trên lớp.

Đây rõ ràng là môi trường do Ayaka nỗ lực tạo dựng nên, vậy mà lại không liên lạc gì mà bỏ tham gia câu lạc bộ, thật sự không giống chuyện cô ấy sẽ làm.

Tuy nói là mấy tuần không có mặt, nhưng xét ngày hoạt động của câu lạc bộ thì cùng lắm cũng chỉ khoảng năm ngày. Có người nghỉ nhiều lần như vậy thực ra chẳng có gì lạ, nhưng Natsuki chắc hẳn là vì người nghỉ là Ayaka, nên mới lo lắng.

Hơn nữa bản thân tôi gần đây cũng đều không liên lạc được với cô ấy, điều này khiến lòng tôi cuộn lên một đám mây mù.

Tôi muốn gọi điện cho cô ấy trước, nghe giọng cô ấy.

Nghĩ vậy, tôi lên tiếng gọi "Reina".

『Cậu định gọi cho cô ấy à?』

"Ừm, tớ gọi cho cô ấy một lát. Tạm biệt── Nói chuyện xong, tớ sẽ gọi lại cho cậu."

Nghe tôi nói vậy, Reina kêu lên "Ể?".

『Cậu sẽ gọi lại cho tớ à?』

"Đúng vậy. Tớ còn chưa nghe cậu nói mục đích gọi điện thoại là gì mà. Chắc là có chuyện muốn tìm tớ đúng không?"

Tôi vừa hỏi xong, Reina sau một khoảng lặng ngắn liền phủ nhận.

『Không. Vui mừng là, đã không còn chuyện gì nữa rồi.』

"Ể, thật sao?"

『Thật. Nhưng nếu cậu gọi lại, tớ sẽ rất vui đấy. Trước khi đi làm thêm, tớ đang rảnh rỗi đây này.』

Tôi định hỏi cô ấy bây giờ đang làm thêm công việc gì, nhưng lại ngậm miệng lại trước khi kịp nói ra.

Chuyện này sau này nói cũng không sao cả.

Tôi nói thêm một câu "Cảm ơn nhé", rồi kết thúc cuộc gọi với Reina. Màn hình tiếp theo hiển thị cửa sổ chat, ảnh đại diện của Reina cũng hiện ra trước mắt.

Tấm ảnh đó không chụp mặt cô ấy, chỉ chụp nửa người trên từ bên cạnh. Chiếc vòng tay đeo ở tay phải, từ hai năm trước đến giờ vẫn không thay đổi.

Đó là chiếc vòng tay đôi chúng tôi cùng nhau chọn, có đính hạt trang trí màu xanh ngọc bích. Một chiếc đeo trên cổ tay Reina. Chiếc còn lại thì cất trong ngăn kéo phòng tôi.

Tôi lấy nó ra khỏi tủ sau một thời gian dài không nhìn đến, chỉ thấy nó vẫn tỏa ra ánh sáng lấp lánh chưa hề thay đổi.

◇◆

"Cho nên cậu vì gọi điện thoại không liên lạc được, liền chạy thẳng đến nhà tớ luôn?"

Ayaka trông có vẻ bó tay, hé mở cửa huyền quan, rồi nhìn về phía tôi.

Cánh cửa đó còn dày dặn hơn cửa nhà tôi, bên ngoài còn treo một tấm biển hiệu phong cách Bắc Âu, trông rất thời trang.

"Ờ, ừm... Đúng vậy."

Tôi cảm thấy đứng ngồi không yên, không khỏi lùi lại một bước.

Sau một thời gian không liên lạc, gọi hai lần điện thoại cô ấy đều không nghe máy, tôi liền quyết tâm đến thăm nhà Ayaka.

Nhấn chuông cửa hai ba lần, cuối cùng cô ấy cũng có phản ứng, rồi mở cửa huyền quan.

Ayaka chỉ mặc một chiếc áo hai dây rồi khoác thêm áo hoodie bên ngoài, rõ ràng là bộ đồ mặc nhà. Khoảnh khắc chạm mắt cô ấy tôi suýt nữa thì không nhịn được hét lên, nhưng Ayaka chỉ cười nhẹ nói: "Cậu có phản ứng như con gái ấy nhỉ."

Nhưng không biết có phải đã đổi ý không, bây giờ cô ấy kéo khóa áo hoodie lên đến tận cổ, giảm bớt một chút kích thích đối với tôi.

"Nhưng mà... cậu đã đến đây rồi, có muốn vào không?"

Ayaka mở rộng cửa, mời tôi như vậy.

"Không cần, ở đây là được rồi. Tớ chỉ muốn đến xem cậu thế nào thôi."

"Vậy à. Thế rốt cuộc, cậu có chuyện gì? Thật sự chỉ muốn đến xem tớ thôi à?"

Ayaka hơi nghiêng đầu. Động tác này trông giống hệt như cô ấy của thường ngày.

Nhưng nếu mọi thứ vẫn như thường lệ, cô ấy không có lý do gì lại liên tục nghỉ học cả. Nói cô ấy làm vậy để không cho tôi nhận ra, tôi thấy khả năng đó còn cao hơn.

Ayaka không biết đã nghĩ đến điều gì, chỉ thấy cô ấy nhếch mép cười với tôi đang không trả lời được.

"Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của tớ cậu thỏa mãn chưa?"

"Thỏa mãn rồi. Tớ nghe nói cậu cứ nghỉ học suốt, còn lo không biết cậu có tiều tụy lắm không nữa."

Tôi nói vậy, rồi đưa túi ni lông đang treo trên tay cho Ayaka. Bên trong có một ít đồ uống tăng lực và thạch rau câu các loại, toàn là những thứ mà người ốm sẽ cảm thấy vui mừng.

"Cảm ơn. Vậy à, cậu lo lắng cho tớ sao?"

"Đương nhiên là lo rồi. Dạo này tại sao cậu cứ nghỉ suốt vậy?"

Thấy Ayaka cứ thản nhiên nói tiếp như vậy, tôi cảm thấy hơi bực bội.

Làm sao có thể không lo lắng chứ. Giống như Ayaka rất quan tâm tôi, tôi cũng luôn dõi theo Ayaka.

Rõ ràng là vậy, tại sao cô ấy lại cho rằng tôi sẽ không lo lắng chứ?

Tôi cũng không biết tại sao mình lại vì chuyện nhỏ nhặt này mà bực bội.

── Có lẽ là do lòng đang dao động.

Chính vì bắt đầu có ý thức về điều đó nên không muốn phủ nhận, nhưng lại không tìm được bằng chứng nào để phủ nhận hoàn toàn, nên mới bồn chồn không yên.

Ayaka nghe tôi hỏi vậy liền im lặng một lát, rồi mới mở lời:

"Trước đây cậu cũng hay nghỉ học mà. Chuyện này cũng giống vậy thôi."

"Ý là trốn học đơn thuần sao? Ít lừa người đi, làm sao cậu lại──"

"Là thật mà."

Giọng điệu rõ ràng của cô ấy khiến tôi không khỏi ngậm miệng lại.

"Cậu chắc cũng hiểu rõ tớ không phải là người tốt như mọi người vẫn nghĩ đúng không."

"Hai chuyện này thì có liên quan gì chứ?"

Ayaka trước mặt tôi, không hiền lành như những người xung quanh vẫn nghĩ, cũng không phải là kiểu người lúc nào cũng cười nói vui vẻ.

Nếu nói như vậy có thể trực tiếp khẳng định không phải là người tốt, thì câu trả lời chắc là không, nhưng tôi cảm thấy ít nhất điều đó không liên quan gì đến chuyện này.

Ayaka chắc là nhìn thấu suy nghĩ này của tôi, cô ấy lắc đầu.

"Tớ không hoàn hảo như cậu nghĩ đâu."

"Tớ đâu có nghĩ vậy──"

"Không phải sao?"

Tôi có thể khẳng định mình không nghĩ vậy không? Đương nhiên, xét về mặt khuyết điểm, Ayaka tuyệt đối không hoàn hảo. Đó là chuyện hết sức tự nhiên, chỉ cần là con người thì đều có điểm yếu.

Khác biệt chỉ nằm ở chỗ có che giấu điểm yếu tốt hay không, và có bị người khác phát hiện ra hay không.

Chuyện hoàn hảo hay không, chỉ có sự khác biệt như vậy thôi.

Tôi biết khuyết điểm của Ayaka. Cô ấy hơi mạnh mẽ, đối với một số người thì sự tự khẳng định bản thân quá mạnh, có lẽ cũng có thể nói là một khuyết điểm.

Nhưng tôi ngược lại cảm thấy những khuyết điểm đó lại là ưu điểm của Ayaka.

Nếu vậy, Ayaka trong mắt tôi chính là tồn tại gần như hoàn hảo.

Ayaka chắc là đang nhắm vào ý thức này của tôi mà hỏi.

"Nói sao thì cũng không phải là hoàn hảo nhỉ. Nhưng tớ có lẽ cũng từng nghĩ, đối với tớ thì có lẽ là tồn tại hoàn hảo rồi."

"Đúng không... Tớ cứ cảm thấy cậu của trước đây chắc chắn sẽ không nghĩ vậy."

"Trước đây" mà cô ấy nói, rốt cuộc là chỉ lúc nào? Là hồi học cao trung sao? Hay là chỉ năm nhất đại học?

"Cho nên cậu mới vì tớ dạo này hay trốn học hơn mà lo lắng đến thế. Nhưng tớ vốn dĩ đã thế này rồi, cậu không cần lo cho tớ cũng được."

Ayaka nhún vai, rồi mở toang cánh cửa huyền quan.

"Cậu vào đi. Thấy cậu có vẻ không định về, cứ đứng nói chuyện ở huyền quan thế này, tớ cũng thấy mệt."

"Ư... Không, nhưng như vậy có được không?"

"Đã bảo được rồi mà. Nào."

Ayaka túm lấy cổ áo tôi, ép tôi vào trong nhà.

Tôi thuận theo lực kéo của cô ấy nghiêng người về phía trước, cứ thế bước vào nhà cô ấy.

"Cũng đâu phải lần đầu đến."

Ayaka để lại câu nói đó, cũng không đợi tôi cởi giày, liền đi về phía phòng khách.

Cách bài trí phòng khách có chút thay đổi. Cây cảnh trang trí đã được chuyển ra ban công, thay vào đó, chỗ cũ đặt một vật trang trí bằng pha lê 3D tỏa ánh sáng mờ ảo.

Vì phía trên có đặt một hộp nhạc, xem ra có lẽ chỉ cần bật nhạc lên là nó sẽ phát sáng theo.

Tôi đối với cách trang trí nhà cửa tỉ mỉ đến từng chi tiết này cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ, nhưng cũng cảm thấy đối với bản thân mình thì đây vẫn là chuyện còn rất xa vời nên đành từ bỏ ý định.

Bây giờ chỉ lo quần áo các thứ mặc trên người đã là cố gắng hết sức rồi.

Hơn nữa nhà Ayaka có cấu trúc một phòng khách, một phòng ngủ và một bếp. Độ rộng rãi khác hẳn nhà tôi.

Nếu không gian như thế này hoàn toàn là của riêng mình, vậy tôi cũng có thể hiểu được tâm trạng muốn chăm chút tỉ mỉ ngay cả trong nhà này.

Ayaka ngồi xuống ghế sofa đôi, rồi ôm lấy chiếc gối ôm đặt bên cạnh.

"Không ngồi à?"

"Không, tớ không sao."

Tuy là sofa đôi, nhưng cứ cảm giác chỉ cần ngồi xuống là sẽ chạm vào cơ thể nhau. Bây giờ tôi không muốn vì những chuyện không cần thiết mà phân tâm.

Ayaka nghe tôi đáp lại như vậy, liền đưa tay chỉ vào chiếc gối ôm rơi trên thảm.

"Vậy cậu ngồi ở đó đi."

"Cảm ơn."

Đó là chiếc gối ôm tôi đã dùng lần trước đến nhà này. Cái này chắc hẳn đắt tiền hơn cái của tôi, vẻ ngoài và cảm giác khi chạm vào đều khác biệt. Mùi hương còn rất dễ chịu, khiến lòng tôi hơi lắng lại một chút.

"Không được ngửi đâu đấy."

"T-Tớ biết rồi mà."

Tôi bĩu môi nói vậy, Ayaka liền khẽ bật cười.

Đó là vẻ mặt như thường lệ.

"Này, tớ cũng có chuyện muốn nói với cậu."

Giọng điệu như thường lệ, sự vui vẻ như thường lệ. Ngay cả tôi, người đã quen biết cô ấy lâu như vậy, cũng không cảm thấy có gì không ổn.

"Này, nghe tớ nói đi chứ."

"Ể!"

Đột nhiên bị kéo về khỏi dòng suy nghĩ, tôi không khỏi giật mình phản ứng.

Nhưng Ayaka dường như hoàn toàn không để tâm, chỉ bắt đầu nói bằng giọng bình thản.

"Itsuki từ tháng này bắt đầu tham gia ban tổ chức cuộc thi sắc đẹp, hình như đang rất thiếu nhân lực. Cậu ấy nói với tớ hy vọng cậu có thể đến giúp một tay──"

Ngay khoảnh khắc tôi nghe thấy cuộc thi sắc đẹp, liền không khỏi nhớ lại chuyện giữa mình và Reina.

Nhưng mà, chuyện đó không liên quan gì đến lần này cả.

Dù hoàn toàn không biết ban tổ chức cuộc thi sắc đẹp cụ thể làm những hoạt động gì, nhưng tôi lại cảm thấy hơi hứng thú với việc này.

"── Nhưng tớ đã từ chối giúp cậu rồi."

Cho nên, câu nói này của Ayaka khiến tôi lại một lần nữa ngẩn người ra phản ứng.

"Ể, tại sao?"

"Tại sao gì chứ, không thể nào vì phối hợp với Itsuki mà lại lôi cậu vào được. Cậu ấy có nhờ tớ hỏi ý kiến cậu, tớ liền nói cậu vì làm thêm các kiểu, nói chung là sẽ rất bận."

Đây đúng là đang phối hợp với Itsuki, nhưng cô ấy dường như cũng hoàn toàn không cân nhắc đến khả năng tôi sẽ hứng thú với chuyện này.

Nhưng vốn dĩ tháng trước đã tuyển nhân viên tổ chức cuộc thi sắc đẹp rồi, nên đến thời điểm này mà vẫn rảnh rỗi như vậy, bị cho là không có hứng thú cũng là điều dễ hiểu.

Khi tôi bắt đầu cân nhắc liệu năm sau có nên tự nguyện tham gia không, Ayaka nói tiếp:

"Cho nên nếu Itsuki có nói với cậu chuyện này, nhớ phối hợp theo cách nói đó nhé. Cậu ấy một trăm phần trăm không phải kiểu người sẽ vì thế mà trách móc cậu đâu, nhưng biết đâu lại nhắc đến chủ đề này."

"Ồ... OK. Vậy cậu có được mời tham gia không?"

"Tớ vốn dĩ đã định tham gia rồi. Hơn nữa cảm giác cũng có thể tích lũy được kinh nghiệm các mặt."

"Thế... Thế à."

Lúc này, tôi mới bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.

Giáng sinh năm ngoái, cô ấy đã nửa ép buộc tôi tham gia buổi gặp mặt nhóm. Năm nhất đại học cũng vậy, tình huống tương tự đã xảy ra vài lần.

Khi "Green" tổ chức hoạt động chào đón thành viên mới, cô ấy cũng rất tự nhiên đến nhờ tôi giúp một tay.

Đối mặt với lời nhờ vả của Ayaka, dù đôi khi tôi có chút không tình nguyện, nhưng lần nào cũng đều đồng ý. Đó là vì giữa chúng tôi có một mối quan hệ tin tưởng vững chắc.

Đây có lẽ là lần đầu tiên cô ấy tự ý từ chối trước khi hỏi ý kiến tôi. Nếu là bình thường, cô ấy sẽ nói trước một câu "Hỏi cậu thử xem sao", rồi đến nhờ tôi giúp vài việc.

Nhưng mà, duy chỉ lần này có lẽ là tôi nghĩ nhiều rồi. Dù sao thì gặp mặt nhóm hay chào đón thành viên mới đều là hoạt động chỉ giới hạn trong một ngày, so với việc tổ chức cuộc thi sắc đẹp là lịch trình bắt buộc phải sắp xếp định kỳ, thì hoàn toàn khác nhau.

Cho nên, tôi quyết định thăm dò cô ấy một chút.

"Này, nếu tớ nói muốn tham gia thì sao?"

"Ể?"

Như vậy sẽ làm rõ được suy nghĩ thật sự của Ayaka.

... Tôi không khỏi tự giễu trong lòng rằng mình rốt cuộc đang làm cái gì vậy?

Bây giờ đối tượng thăm dò này không phải ai khác mà là Ayaka, luôn khiến tôi cảm thấy đã làm một việc không thể cứu vãn được. Hành động tôi đang làm, đủ để bị coi là đang nghi ngờ mối quan hệ tin tưởng giữa chúng tôi từ trước đến nay.

── Thôi, không sao cả.

Ngay trước khoảnh khắc tôi nói ra câu đó, lời đã bị giành mất trước.

"Có mình tớ là đủ giải quyết các vấn đề rồi, cậu không cần tham gia cũng được."

Lời nói đã dâng lên đến cổ họng, trở nên nặng trĩu như một khối chì rồi dần chìm xuống. Lời thay thế định nói ra lại quá yếu ớt, khiến giọng điệu của tôi vì thế mà trở nên cứng nhắc.

"... Không, khoan nói đến chuyện giúp được hay không, đơn giản là tớ cũng muốn tham gia──"

"Không cần."

Ayaka không chút do dự ngắt lời tôi.

Như vậy là chắc chắn rồi.

Những lời nói bình thường vốn không để tâm, đặt trong tình huống từ trước đến nay, sẽ cho ra kết quả hoàn toàn khác biệt.

... Vẫn chưa sao cả. Tuần trước tôi đã nghĩ như vậy. Nhưng đến bây giờ, nó dần dần biến thành một loại ước nguyện.

Tôi buộc phải thừa nhận mối quan hệ giữa chúng tôi, đã trở nên bất ổn đến nhường này.

Đã từng có lúc, tôi cho rằng mối quan hệ giữa chúng tôi vô cùng vững chắc. Vượt qua đủ loại bức tường ngăn cách, dù trưởng thành── dù bước ra xã hội, mối quan hệ này vẫn sẽ tiếp diễn, và cũng hy vọng có thể tiếp diễn.

Thế nhưng khi tôi bắt đầu cảm nhận được cảm giác mong manh rằng một khi tan vỡ sẽ không thể quay lại được nữa, liền cảm thấy ngày càng bồn chồn.

Mối quan hệ giữa chúng tôi mong manh đến thế sao?

Chẳng lẽ đây không phải là một tình cảm đặc biệt sao?

Tóm lại, đây là một khoảnh khắc đặc biệt quan trọng. Hành động hôm nay, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến tương lai của chúng tôi.

Suy nghĩ vô căn cứ này không ngừng xoay vần trong đầu tôi.

"Tớ không muốn gây phiền phức cho cậu mà."

"Bình thường đều là tớ gây phiền phức cho cậu, nhờ cậu đừng để tâm đến điểm đó được không? Chẳng lẽ tớ không đáng tin cậy đến thế sao?"

Tôi căm ghét lời nói của chính mình từ tận đáy lòng. Bình thường đúng là hoàn toàn dựa dẫm vào Ayaka thật, nhưng dù có hỏi theo cách này, nghĩ cũng biết cô ấy chỉ có thể trả lời: "Đâu có."

Một câu nói tôi buột miệng hỏi ra, đã giới hạn câu trả lời của Ayaka.

Tôi chắc hẳn đang cảm thấy sợ hãi.

Ayaka làm việc rất đáng tin cậy, nên không cần tôi.

Nhưng tôi làm việc rất không đáng tin cậy, nên cần Ayaka.

Tôi rất sợ Ayaka sẽ đích thân nói ra tình trạng một chiều này. Nếu nghe cô ấy nói vậy, chúng tôi chắc chắn không thể quay lại mối quan hệ như trước đây được nữa.

Một khi dùng lợi-hại để đo lường mối quan hệ, thì rất khó để loại bỏ khái niệm đó đi.

"Đâu có đâu. Tớ cũng rất dựa dẫm vào cậu mà."

Cảm giác như vừa nhặt lại được mạng sống, khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.

Biết đâu trong lòng Ayaka thực ra cũng đang mang nỗi bồn chồn tương tự. Hoặc là một nỗi bồn chồn hoàn toàn khác.

Có lẽ chính vì vậy, mới tránh mặt tôi... Đúng, cô ấy đang tránh mặt tôi. Sự thật đằng sau cảm giác có gì đó không ổn, chắc hẳn là như vậy.

Tôi trực giác cho rằng ngoài việc hỏi thẳng cô ấy ra, không còn cách nào khác để xác nhận nữa.

"... Ayaka, cậu là phó đại diện câu lạc bộ, còn phải đi làm thêm, cuộc sống thường ngày chắc hẳn rất bận rộn. Nếu thêm cả công việc tổ chức cuộc thi sắc đẹp nữa, tớ thấy cũng quá vất vả rồi."

"Sao thế, cậu lại lo lắng cho tớ à? Không sao đâu, học kỳ này tớ đã chọn ít đi ba bốn môn rồi, dù tham gia ban tổ chức cũng có thể ung dung đối phó được."

"Nếu là vậy... thì tốt rồi."

Cô ấy vẫn không hề có sơ hở nào. Chỉ có bây giờ, tôi mới cảm thấy đó là một rào cản.

Tự tin vào năng lực của bản thân, nhưng cũng không quá tự mãn. Cô ấy chính là nhờ vậy mà đạt được một số thành quả, nên không ai có thể bắt bẻ được Ayaka.

Nhưng tôi cũng không vì ở bên một người có năng lực cao như vậy mà cảm thấy tự hào. Chỉ cảm thấy hạnh phúc vì cô ấy từ hồi cao trung đã không hề che giấu gì mà thể hiện con người thật của mình với tôi, và sẵn lòng luôn làm bạn thân của tôi.

Từ trước đến nay, chỉ cần như vậy là đủ rồi.

Tuy nhiên dù sao cũng là lần đầu tiên mang nỗi bất an rằng cô ấy đang tránh mặt mình như thế này, khiến suy nghĩ của tôi không thể như thường lệ được.

Trong đầu thoáng qua lời khuyên trước đây của Natsuki.

── Đừng nghĩ rằng ai cũng hoàn hảo như Ayaka-chan.

Câu nói này ngầm ám chỉ rằng tôi và Ayaka không ngang hàng. Dù Natsuki không có ý đó, cũng không khỏi diễn giải như vậy.

Tôi đáng lẽ đã sớm vứt bỏ khái niệm vô vị về sự ngang hàng hay không rồi, chỉ có bây giờ lại cứ canh cánh trong lòng.

"Tốt quá rồi. Tớ cứ tưởng cậu không cần tớ nữa."

Câu nói này sở dĩ buột miệng thốt ra, là vì dưới tác động ngược của sự bồn chồn chưa từng có, nó nảy sinh từ cảm giác an tâm.

"... Ý cậu là sao."

Phản ứng của Ayaka rất lạnh lùng.

Ở một nơi nào đó trong lòng tôi chắc hẳn đã mong đợi cô ấy sẽ đưa ra câu trả lời "Đương nhiên là cần" nhỉ.

"Đừng nói kiểu『cần hay không cần』như một mối quan hệ lợi-hại vậy chứ. Chẳng lẽ cậu không phải vì cảm thấy vui vẻ, nên mới làm bạn với tớ sao?"

Tôi không nói nên lời. Ngay khoảnh khắc trước đó, tôi vừa mới nghĩ rằng không thể dùng lợi-hại để đo lường được.

Nhưng tôi, kẻ đang mang trong lòng mặc cảm tự ti nhỏ bé, lại tự mình nói ra những lời như vậy.

Cái miệng bình thường đến cả những lời nhảm nhí vô vị cũng nói không ngừng, không hiểu sao bây giờ lại không cử động được.

"Chẳng lẽ cậu không phải vì thích tớ với tư cách là một người bạn, nên mới ở bên cạnh tớ sao?"

"... Đúng là vậy."

Từ giọng điệu trách móc này của cô ấy, có thể nhận ra được ý tứ thật sự lúc nãy của Ayaka.

── Tớ không hoàn hảo.

Tôi vốn tưởng ý Ayaka muốn thể hiện là không muốn tôi vì những chuyện vụn vặt mà lo lắng, nhưng bản chất chắc hẳn không phải vậy.

Tớ cũng giống như cậu... có lẽ cô ấy thực sự muốn nói như vậy.

"Đúng không. Vậy tại sao lại nói đến chuyện cần hay không cần chứ?"

"Ờ... Cậu nghĩ xem. Thích thì sẽ cần, ghét thì không cần đúng không. Nên tớ mới nói vậy. Tớ chỉ đang nghĩ liệu có phải mình bị cậu ghét rồi không."

Để cho qua chuyện, tôi không khỏi nói dối như vậy.

Từ "cần" nói lúc nãy, cũng quả thực hàm chứa ý nghĩa như vậy.

── Chỉ có những lúc thế này đầu óc tôi mới hoạt động đặc biệt nhanh nhạy.

Không biết Ayaka có chấp nhận cách nói này không, hay dù không cho rằng đây là ý thật của tôi, nhưng cũng không nói ra được lời phản bác, cô ấy sau một khoảng lặng ngắn, chỉ thì thầm một tiếng "Vậy à".

"Nếu xét theo ý nghĩa đó, thì đúng là cần thật. Nhưng dù thế nào đi nữa, tớ đều cảm thấy nghĩ cái này chẳng có ý nghĩa gì cả."

"Xin lỗi."

"Không sao đâu, tớ mới phải xin lỗi... Xem ra tớ thật sự không đủ bình tĩnh. Nếu là bình thường, tớ căn bản sẽ không để bầu không khí trở nên thế này."

"Bầu không khí thế nào?"

"Chính là bầu không khí hơi kỳ lạ này đó. Thay vì để cậu phải để ý đến suy nghĩ của tớ──"

Lúc này, Ayaka đột nhiên nghẹn lời. Tôi nghĩ cô ấy sẽ nói tiếp, bèn im lặng lắng nghe.

"Nói mới nhớ, có phải cậu đã nói chuyện với Akemi ở nơi khác ngoài lớp học đó rồi không?"

"Ể, sao lại hỏi vậy?"

Nghe cô ấy đột nhiên hỏi vậy, tôi trả lời một cách mơ hồ, Ayaka không khỏi ngước nhìn lên trần nhà.

"... Vậy à, hai người đã nói chuyện rồi nhỉ."

Chắc là qua câu trả lời này của tôi mà có được sự chắc chắn, Ayaka lại rơi vào im lặng lần nữa.

Lúc này bầu trời bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng ầm ầm. Lúc tôi đến đây còn chưa có vẻ gì là sắp có sấm sét, vận may thật tệ.

Ayaka thì lại tỏ vẻ hoàn toàn không quan tâm đến tiếng sấm. Nói mới nhớ cô ấy chỉ sợ khi đang ở ngoài trời mà gặp phải sét đánh ở cự ly cực gần thôi nhỉ. Tôi nhớ lại ký ức vô vị này.

... Chính vì cảm thấy vô vị mới tốt. Tôi không khỏi cảm thấy thời điểm sẽ cảm thấy hạnh phúc vì đoạn ký ức vô vị đó, có lẽ chính là sau khi đánh mất đi cuộc sống thường nhật này.

Tôi sau này vẫn muốn tiếp tục cùng Ayaka tích lũy thêm nhiều cuộc sống thường nhật vô vị như thế này.

Tuy nhiên, giọng nói tiếp theo của Ayaka, lại không giống như thường ngày.

"Cậu chắc hẳn rất muốn hỏi nhỉ. Ví dụ như chuyện giữa tớ và Akemi chẳng hạn."

"Ờ, đúng vậy. Nhưng lời tớ nói lúc đó, bây giờ cũng không thay đổi đâu."

"Lời gì cơ?"

Tôi nhếch mép cười với Ayaka đang tỏ vẻ nghi hoặc.

Không biết vẻ mặt này, thứ dùng để che giấu sự bồn chồn trong lòng tôi, trông sẽ như thế nào trong mắt Ayaka?

"Tớ sẽ im lặng chờ đợi mà không hỏi gì cả."

Ayaka chớp chớp hàng mi dài.

"... Tớ cứ cảm thấy đó không phải là lời cậu tự nói, mà là tớ nhờ cậu như vậy thì đúng hơn."

"Ể? Vậy à."

Nghe cô ấy nói vậy, hình như đúng là Ayaka đã nhờ tôi như vậy thật.

Không hiểu sao, trong đầu tôi đã tự động chuyển thành hình ảnh bản thân mình ngầu lòi rồi.

"Đúng vậy. Lúc đó cậu nói là『Dù cậu không muốn nói cũng hy vọng có thể nói cho tớ biết』."

"... Tớ hoàn toàn nhầm lẫn rồi."

Xấu hổ quá, nói vậy hoàn toàn thể hiện ra suy nghĩ thật sự trong lòng tôi.

── Đúng rồi. Tôi đáng lẽ đã quyết định từ hồi cao trung rằng trước mặt Ayaka sẽ là con người thật của mình, phải thẳng thắn đối mặt mới đúng.

"Hehe, cậu rốt cuộc là sao vậy chứ. Đừng làm rối loạn cảm xúc của tớ được không?"

Ayaka bật ra tiếng cười khô khốc, rồi đứng dậy.

Không biết có phải do tâm lý không, tôi luôn cảm thấy bóng lưng cô ấy trông nhỏ bé hơn lúc nãy.

Chính vì chúng tôi không che giấu gì với nhau, mới có thể xây dựng được mối quan hệ tốt đẹp như vậy.

Rõ ràng là thế, vậy mà tôi của hiện tại lại cứ luôn quan sát sắc mặt Ayaka. Mối quan hệ này chắc hẳn đang từng chút một thay đổi.

── Hơn nữa là đang thay đổi theo hướng mà chúng tôi của quá khứ sợ hãi.

"Này."

Sau khi Ayaka quay lại, trên tay cô ấy cầm một hộp cà phê đá đóng hộp giấy.

"Nhà tớ không có chuẩn bị cà phê sữa, dùng tạm cái này nhé."

"... Cảm ơn."

Chất lỏng màu nâu sẫm được rót vào chiếc cốc trong suốt, chẳng mấy chốc đã gần đầy.

Tuy nhiên xu hướng rót cà phê không có dấu hiệu dừng lại, thế là tôi hơi lớn tiếng nói: "STOP!"

Tay Ayaka vì thế mà run lên, và dừng lại động tác ngay trước khi tràn ra ngoài.

"Xin lỗi, tớ hơi lơ đãng."

"Anh biết ngay mà. Nếu cà phê tràn ra làm bẩn thảm thì chắc tệ lắm, làm anh lo muốn chết."

"Thật là hú vía. Nếu không ví tiền của cậu suýt nữa thì tổn thất nặng nề rồi."

"Ể, đây tính là trách nhiệm của tớ à? Vậy thì nguy hiểm quá nhỉ?"

Tấm thảm màu xám này có chất liệu và cảm giác chạm vào rất tốt, giá cả chắc hẳn rất kinh khủng.

Nếu phải bồi thường khoản này, đối với tôi quả thực là vấn đề sống còn, nhưng Ayaka nói vậy chắc chỉ là muốn xoa dịu bầu không khí lúc này thôi.

Ayaka tuy nói bản thân không đủ bình tĩnh, dù vậy vẫn có thể để tâm đến bầu không khí lúc này, thật đáng khâm phục.

"── Về chuyện hồi cấp hai của tớ nhé."

Nghe giọng điệu cô ấy bình thản hơn thường lệ, tôi im lặng gật đầu.

"Tớ chỉ có thể giải thích từ lập trường chủ quan của mình thôi."

Bàn tay đang định đưa về phía cốc cà phê, đột nhiên dừng lại động tác.

Chuyện xảy ra hồi cấp hai của Ayaka, làm sao có thể giải thích từ lập trường nào khác ngoài chủ quan của cô ấy chứ? Hay là, đó là một chuyện mà nếu giải thích từ lập trường chủ quan, có thể sẽ gây ra hiểu lầm?

"Tóm lại, tớ hy vọng cậu hỏi Shinohara trước. Và trong tình trạng không qua lăng kính màu, hãy tìm hiểu toàn bộ câu chuyện trước đã."

"Đợi đã, tớ muốn nghe chính miệng cậu──"

"Như vậy không công bằng với em ấy. Thực ra tớ vốn cũng định tự mình nói ra tất cả... Nhưng tớ của hiện tại, chắc chắn lại sẽ ưu tiên bản thân mình."

Lúc ở nhà thi đấu, Shinohara từng nói Ayaka "sẽ không chủ động mở lời".

Tôi cứ tưởng nếu là Ayaka, chỉ cần tôi hỏi thì cô ấy chắc sẽ trả lời. Nói cách khác, có thể coi như về chuyện này, Shinohara còn rõ ngọn ngành hơn cả Ayaka nhỉ.

Tôi đi hỏi thẳng Shinohara, có lẽ là phương án tốt nhất có thể thực hiện bây giờ.

Tuy nhiên, tôi cũng có một điểm không hiểu.

Hỏi quá khứ của Ayaka từ miệng người khác, rốt cuộc có thể nhận được gì? Chính vì là lời Ayaka đích thân nói ra, tôi mới có thể từ đó rút ra được ý nghĩa thật sự.

Dù sao cũng đã đưa ra kết luận rằng dù quá khứ có xảy ra chuyện gì đi nữa, cũng không liên quan gì đến chúng tôi.

Trong tình huống này dù có hỏi ra quá khứ của cô ấy, có phải chỉ khiến cô ấy cảm thấy khổ sở mà thôi không?

Tôi đúng là muốn biết quá khứ của cô ấy, nhưng đó chẳng qua chỉ là xuất phát từ lòng hiếu kỳ, muốn tìm hiểu nền tảng hình thành nên Ayaka của hiện tại mà thôi. Vì lý do như vậy mà lợi dụng người khác để đào bới quá khứ, chẳng phải cũng chẳng khác gì một bộ phận truyền thông hèn hạ sao.

Thuận theo ham muốn thấp hèn của bản thân mà không chút khách khí bước vào quá khứ mà Ayaka che giấu bấy lâu nay, làm như vậy chắc chắn là sai lầm.

"Nếu không phải là lời Ayaka đích thân nói ra, tớ sẽ không truy cứu chuyện này nữa."

Quyết tâm này có lẽ chẳng có ý nghĩa gì, nhưng tôi luôn cảm thấy nếu không làm vậy, cuộc sống thường nhật với Ayaka sẽ không thể tiếp tục được nữa.

Tôi không phải là muốn tìm hiểu chuyện này đến mức bất chấp gánh chịu rủi ro như vậy.

Tuy nhiên điều Ayaka nghĩ dường như hoàn toàn khác với tôi.

"Tớ cũng sẽ nói mà. Nhưng cậu phải nghe lời giải thích của Shinohara trước đã. Chỉ có vậy thôi."

Từ giọng điệu đanh thép đó có thể nghe ra được Ayaka kiên quyết đến mức nào.

Thay vì nói là do tôi nhắc đến, Ayaka của hiện tại càng giống như sắp làm một việc mà bản thân đã quyết định, giống như cô ấy của thường ngày.

Không liên quan đến việc tôi có truy hỏi hay không, bản thân Ayaka cũng đã quyết định rằng một ngày nào đó sẽ nói cho tôi biết.

"Ayaka, cậu muốn nói sao?"

"Gì chứ. Là cậu hỏi tớ mà?"

"Đúng là vậy, nhưng bây giờ thứ tự ưu tiên cao hơn. Cậu cũng từng nói『hiện tại』quan trọng hơn mà."

Nếu mối quan hệ hiện tại này sẽ tan vỡ vì Ayaka nói xong, vậy thì đúng là bỏ gốc lấy ngọn rồi. Đương nhiên, từ nay về sau tôi cũng sẽ luôn ở bên cạnh Ayaka.

Tâm ý này không thay đổi, nhưng nếu mối quan hệ giữa chúng tôi đang duy trì ở một sự cân bằng tuyệt diệu, khó mà đảm bảo sẽ không tan vỡ vì nghe được quá khứ của Ayaka.

Nhưng mà, Ayaka cười nhẹ.

Khoảnh khắc tôi nhìn thấy, liền biết đây là biểu cảm từ tận đáy lòng của Ayaka. Khuôn mặt Ayaka chính là tràn ngập tình yêu thương đến như vậy.

"── Tớ có nói mà. Lý do tớ nói ra, là để cho『hiện tại』quan trọng đó có thể tiếp diễn."

Tiếp đó, biểu cảm của Ayaka trông lại phủ một lớp bóng mờ.

Biểu cảm liên tục thay đổi của cô ấy, khiến tôi thông suốt một điểm. Ayaka hôm nay chắc chắn là để tránh cho tôi cảm thấy có gì đó không ổn, mới liên tục làm ra những biểu cảm đó.

Lý do tôi không phát hiện ra, là vì cô ấy đang bắt chước những biểu cảm của chính mình mà đáng lẽ phải tồn tại trong ký ức của tôi.

Mà việc mất đi sự bình tĩnh, không còn làm ra biểu cảm nữa, là vì cô ấy muốn nói cho tôi biết lời thật lòng không chút che giấu.

"Dù bây giờ tớ không nói, cậu chắc chắn cũng sẽ thêm thắt đủ loại lý do, dùng thái độ không thay đổi như từ trước đến nay để đối xử với tớ. Nhưng mà, tớ đã chịu hết nổi rồi."

Ayaka chắc hẳn đang cảm thấy sợ hãi.

Đối với suy nghĩ của tôi rằng sau khi gặp Akemi, liền tin chắc quá khứ Ayaka nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.

Trước đây mới chỉ dừng lại ở giai đoạn có nhận ra mà thôi.

Nhưng một khi đã có sự chắc chắn rồi, thì rất khó để tiếp tục mối quan hệ như từ trước đến nay được nữa. Dù có cố gắng vứt bỏ đoạn ký ức này ra xa, thì thời gian trôi qua đến lúc đó chắc chắn sẽ biến thành giả dối.

Để biến nó thành sự thật, Ayaka đã quyết định tiến về phía trước.

"Tớ cũng muốn tiến về phía trước, và bắt đầu lại với cậu. Sau khi chúng ta bắt đầu lại,『chắc chắn』có thể nhìn thấy phong cảnh tươi đẹp hơn."

Bắt đầu lại. Cô ấy nói ra từ này, cho tôi cơ hội để hỏi.

"Cậu đã gặp Reina trước đây đúng không."

Ayaka đầu tiên khẽ run người một cái, rồi mới chậm rãi gật đầu.

"Ừm... Ở một khía cạnh nào đó, tớ có vì chuyện đó mà cảm thấy hơi suy sụp."

Ôm chặt chiếc gối ôm, Ayaka nói tiếp.

"Reina là một người rất tốt nhỉ. Khiến tớ nhớ lại khoảng thời gian này một năm trước, cậu trông có vẻ rất hạnh phúc."

Nói đến một năm trước, chắc là lúc chúng tôi hẹn hò được nửa năm.

Những ngày tháng tận hưởng trọn vẹn thời gian bên nhau của cặp đôi, đối với tôi lúc đó, là đỉnh cao của cuộc đời.

"Xin lỗi, tớ đã cản trở hai người."

Lời xin lỗi cô ấy thì thầm nói ra, khiến tôi không khỏi mím chặt môi.

Đều là vì bản thân mình, mà khiến người mình coi trọng phải gánh vác trách nhiệm nặng nề vô ích.

"Cậu đang nói gì vậy, đừng như thế. Đó là vì tớ quá ngốc nghếch. Lúc cãi nhau ở câu lạc bộ, tớ cũng đều hoàn toàn dựa vào sự giúp đỡ của Ayaka. Tớ luôn dựa dẫm vào cậu──"

"Dựa dẫm vào tớ, khiến cậu hối hận sao?"

Giọng điệu Ayaka nghe có vẻ hơi u ám.

d8ae5436-7598-4115-8aa7-73d8d36bbea3.jpg

Điều này khiến tôi đối với bản thân mình, kẻ đã khiến cô ấy phải thốt ra lời nói bằng giọng điệu như vậy, dâng lên một nỗi căm phẫn khó tả.

"Đối với bản thân việc dựa dẫm vào cậu, tớ không hề cảm thấy hối hận. Tớ chỉ cảm thấy xấu hổ vì bản thân mình quá vô dụng."

"... Tớ biết ngay cậu sẽ nói vậy mà."

Ayaka ngồi bó gối, má cũng tựa lên đầu gối.

"... Giống như lúc nãy tớ nói với cậu, tớ thật sự không hoàn hảo như mọi người vẫn nghĩ đâu. Nếu phải bổ sung thêm một điểm, thì con người tớ cũng không tốt đẹp như cậu vẫn nghĩ."

"Đó là chỉ chuyện hồi cấp hai sao?"

"Chắc vậy. Không, biết đâu bây giờ cũng thế."

"... Chẳng phải nói là phải bỏ đi lăng kính màu sao?"

Sau một khoảng lặng ngắn, Ayaka cười một cách bi thương.

"Đúng vậy. Tớ chắc là không kìm nén được nữa rồi."

Kể lại quá khứ của mình cho người khác.

Ayaka chắc hẳn cũng đã lưỡng lự đến cuối cùng, mới đưa ra kết luận này. Nếu đã vậy, tôi sẽ tôn trọng lựa chọn của Ayaka.

Tôi tin rằng, đây chính là lựa chọn tốt nhất mà tôi, bạn thân của Ayaka, có thể làm.

"Lúc nãy tuy nói là để cho hiện tại tiếp diễn, nhưng thực ra còn có một lý do khác nữa."

"Lý do gì?"

"Tớ vẫn chưa thể nói được... Tiếng sấm dừng lại rồi nhỉ."

Dù tôi muốn hỏi tiếp, nhưng vẫn dừng tay lại. Dù bây giờ không hỏi, một ngày nào đó cũng sẽ biết thôi.

"Cậu thì chẳng thấy sợ chút nào cả."

Sau khi tôi đưa ra câu trả lời chắc chắn này, Ayaka bình tĩnh mở lời:

"Bây giờ thế này còn đáng sợ hơn mà."

Dù tiếng sấm đã dừng, lần này đến lượt cửa sổ bắt đầu kêu lạch cạch rung lên. Không, biết đâu cửa sổ thực ra vẫn luôn rung không ngừng.

Tôi hoàn toàn tập trung vào cuộc đối thoại với Ayaka, đến cả điểm này cũng không rõ nữa.

"... Vậy tớ về đây."

"Ừm. Uống hết cà phê đi đã."

Nghe cô ấy nói vậy, tôi liền đưa tay cầm lấy cốc.

Tuy nhiên so với thường ngày, tôi không cảm nhận được hương thơm cà phê chảy vào cổ họng.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận