• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 05

Chương 04:「Start」

0 Bình luận - Độ dài: 12,351 từ - Cập nhật:

Ánh sáng màu cam rải rác trong nhà thi đấu, chiếu rọi lên những tuyển thủ đang chuyển động không ngừng. Nghe tiếng giày ma sát trên sàn, tôi vừa cầm bóng chơi đùa.

Tận dụng lực ly tâm để di chuyển quả bóng từ cánh tay phải qua ngực sang cánh tay trái, và lặp đi lặp lại động tác này.

So với trận đấu tập Đỏ-Trắng của đội bóng rổ nữ đang diễn ra bên cạnh, cô nữ sinh đại học với mái tóc màu xám tro bồng bềnh lại đang dán mắt nhìn vào quả bóng xoay quanh nửa người trên của tôi.

"Đang suy nghĩ gì à?"

Reina lộ vẻ mặt ngơ ngác, cuối cùng cũng mở lời hỏi tôi.

Tôi cũng đã chơi bóng như vậy khoảng năm phút rồi, bèn nhân cơ hội này nghỉ ngơi một chút.

"Cũng coi như là vậy. Nhưng đơn giản là thấy chạm vào bóng thế này cũng vui thôi."

Nghe tôi trả lời, Reina nở nụ cười rạng rỡ.

"Hehe, ừm. Biểu cảm của cậu tuy không hẳn là vui vẻ, nhưng luôn khiến tớ cảm thấy chắc cậu đang khá vui."

"Vậy à?"

"Nếu không phải vậy, thì cũng không thể làm một động tác giống nhau trong thời gian dài như thế được. Đâu như tớ, vốn dĩ đã không giỏi chạm bóng, chắc chắn không trụ được bao lâu."

Trước đây tôi cũng từng nghe Reina nói cô ấy không giỏi các môn thể thao dùng bóng. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên chúng tôi ở cùng nhau trong tình trạng tùy ý chơi bóng như thế này.

Tôi thản nhiên nói: "Vậy cậu muốn thử không?" rồi đưa quả bóng vào tay cô ấy.

Reina nhận lấy quả bóng rổ, không khỏi chớp mắt.

"To-To quá..."

"Đây là bóng dùng cho nam, nên cảm giác đặc biệt to nhỉ. Lúc nãy tớ dùng lực ly tâm để xoay bóng đó. Cái này đơn giản lắm, cậu thử xem."

Nếu là động tác này, dù là người mới bắt đầu cũng không cần lo lắng sẽ bị trẹo ngón tay. Ném rổ, dẫn bóng hay chuyền bóng các kiểu, đối với những cô gái mới tập chơi mà có làm móng thì độ khó quá cao, nên những động tác có thể làm cũng rất hạn chế.

"Hây! Hây!"

Reina bắt chước động tác lúc nãy của tôi, di chuyển quả bóng từ cánh tay trái qua ngực.

Động tác tôi làm lúc nãy là từ đó tiếp tục di chuyển từ cánh tay phải sang cánh tay trái theo thứ tự, và lặp đi lặp lại, nhưng Reina làm chưa được bao lâu, quả bóng đã lăn về phía trước.

"... Ừm, xem ra cái này đối với người mới bắt đầu vẫn hơi khó nhỉ."

"Đợi đã."

Reina đột nhiên nhặt quả bóng lên, và làm lại động tác y hệt.

Kết quả, quả bóng rổ vẫn lăn đi khi chuẩn bị di chuyển qua ngực.

"... Có lẽ là do ngực vướng quá."

"Khụ!"

Nghe thấy tiếng thì thầm của Reina, tôi không khỏi ho khan vài tiếng.

Ngực Reina đúng là rất lớn, nhưng chỉ cần tận dụng lực ly tâm thì không liên quan gì đến chuyện đó cả. Tôi rất do dự không biết có nên nói cho cô ấy biết chuyện này không, nhưng bây giờ tốt nhất vẫn nên ngoan ngoãn kiềm chế lại.

"Ừ nhỉ. Đều tại ngực cả."

"Ư."

Reina bĩu môi, tiến sát lại gần tôi. Khi tôi bất giác nghĩ thầm làn da cô ấy vẫn trong veo như vậy, Reina đã trả quả bóng lại vào tay tôi.

"Yuuta, chỉ tớ đi."

"Ể..."

Dù bảo tôi chỉ, nhưng đối với tôi đây là động tác đã làm suốt nhiều năm, sớm đã không còn suy nghĩ gì nhiều nữa rồi. Giải thích một việc mà bản thân chỉ làm theo cảm giác thì thật khó.

Xem ra lúc nãy tôi đồng ý với lời nói của Reina để cho qua chuyện là một lựa chọn sai lầm, bây giờ lại tự rước họa vào thân.

Nhưng tôi cũng không thể không để tâm đến lời đề nghị của cô ấy, bèn vẫn xoay bóng vài vòng. Reina vừa nói: "Ngầu quá đi!" đôi mắt cũng sáng lên.

"Thế nào, cảm giác có thể làm được không?"

"Tớ thử xem."

Nói rồi, Reina lại thử thách xoay bóng lần nữa. Khi tôi đang hơi ngẩn người nhìn cô ấy thất bại liên tục, Reina đột nhiên lên tiếng hỏi:

"Lúc nãy cậu đang nghĩ gì thế?"

"Ể?"

Quả bóng lại lăn xuống đất. Tuy nhiên lần này là lăn sang bên cạnh.

"Tớ chỉ hơi tò mò Yuuta đang nghĩ gì, nên mới hỏi thử thôi."

Reina nở một nụ cười nhẹ.

Nghe cô ấy hỏi vậy, tôi vốn định thành thật trả lời, nhưng lại vội ngậm miệng lại trước khi kịp nói ra. Bởi vì, lúc nãy tôi đang nghĩ đến chuyện liên quan đến Ayaka.

Tôi đang nghĩ, không biết Ayaka đã trải qua thời cấp hai như thế nào. Đây quả thực là một suy nghĩ vô cùng nhàm chán. Dù sao cũng đã đưa ra kết luận rằng "Một khi bây giờ đã có tình cảm sâu đậm với Ayaka như vậy, thì quá khứ của cô ấy thế nào cũng không sao cả".

Nhưng dù vậy vẫn không khỏi cảm thấy để tâm, bản thân tôi quả thực cũng có một khía cạnh không thể tách bạch rõ ràng được.

"Khó nói lắm à?"

"Không."

Tôi vội vàng lắc đầu.

"Tớ chỉ đang nghĩ, không biết mọi người hồi cấp hai thì cảm giác thế nào thôi."

Câu trả lời này khiến Reina chớp mắt. Câu trả lời của tôi cũng coi như không sai lệch nhiều. Nhưng Reina hình như chấp nhận cách nói này của tôi, "Ừm~" một tiếng rồi trầm ngâm.

"Tớ hồi cấp hai... chắc là khá trầm lặng nhỉ?"

"Haha, cái này tớ biết."

Tính cách Reina khá kín đáo, lúc đó hình như không thích đứng trước đám đông cho lắm. Reina cũng từng nói trước đây cô ấy không có mấy bạn bè, mãi đến khi lên cấp ba mới có sự thay đổi.

Sau khi lên cấp ba, bạn bè của cô ấy hình như cũng tự nhiên tăng lên, nhưng mãi đến gần đây tôi mới biết Natsuki cũng nằm trong số bạn bè lúc đó.

Về tính cách của Reina, chắc chắn có những khía cạnh mà chỉ Natsuki mới hiểu rõ hơn.

"Yuuta hồi cấp hai, chắc là một cậu bé bóng rổ nhỉ."

"Bây giờ tớ vẫn vậy mà. Cậu xem tớ lợi hại chưa này."

Tôi căn đúng thời điểm quả bóng di chuyển từ mu bàn tay đến khuỷu tay để nó bật lên, rồi dùng khuỷu tay làm động tác như tâng bóng. Đây là kỹ năng chẳng giúp ích gì cho trận đấu, nhưng Reina xem lại vui vẻ vỗ tay lia lịa.

"Ngầu quá, ngầu quá đi! Yuuta, cậu chơi bóng giỏi thật đấy."

Từ góc nhìn của người không có kinh nghiệm, động tác đơn giản lại có thể khiến cô ấy vui vẻ như vậy, cũng làm tôi cảm thấy vui lây. Nhưng ngay lúc tôi định thú nhận với cô ấy rằng, mình không lợi hại như cô ấy mong đợi, thì Toudou xuất hiện từ bên cạnh.

"Aisaka, hình như có người tìm cậu kìa."

"Ể?"

Reina nhìn về phía lối vào, chỉ thấy Natsuki đang vẫy tay về phía chúng tôi. Khuôn mặt Natsuki vừa mới hiện lên trong đầu, khiến tôi không khỏi hơi dao động.

Reina đưa ngón tay chỉ vào mặt mình, đầu cũng hơi nghiêng sang phải.

Natsuki gật đầu mấy lần, rồi lại chỉ vào tôi, sau đó làm động tác bắt chéo tay trước ngực... xem ra cô ấy không có tìm tôi.

Nhìn Reina chạy bước nhỏ về phía Natsuki, Toudou nói bằng giọng thích thú:

"Cảm giác nhà thi đấu này, ngày càng có nhiều bạn bè của Yuu rồi nhỉ."

"Xin lỗi."

Tôi buột miệng xin lỗi, Toudou lại bật cười thành tiếng.

"Đồ ngốc, họ đều là người tốt cả, ý tớ là cậu nên cảm thấy tự hào chứ. Khí thế của các thành viên câu lạc bộ đang lên cao ngút trời đấy."

Nghe cậu ấy nói vậy, tôi liền nhìn quanh sân một lượt, đám nam sinh quả thực đang liều mạng dùng những chiêu thức hoa mỹ để ném rổ. Bầu không khí trở nên giống hệt như lúc Shinohara đến mới càng thú vị.

Nhưng có một điểm khác biệt là, các thành viên nữ của câu lạc bộ đều rất thoải mái chạy đến bắt chuyện với Shinohara. Lý do họ không đến tìm Reina──

"Aisaka cứ ở bên cạnh cậu suốt mà. Tớ nghĩ các bạn nữ chắc không biết phải làm thế nào cho phải đâu."

Có lẽ nhận ra tôi đang nghĩ gì qua ánh mắt, Toudou liền nói vậy. Tôi cũng gãi gãi gáy rồi cười khổ.

"Cũng có thể là do Shinohara hơi kỳ lạ thôi."

"Haha, cũng đúng. Nhưng Aisaka hòa nhập hơn một chút cũng không sao mà. Bạn gái tớ cũng thế, phải nói là các bạn nữ khác cũng đều tự mình dẫn bạn trai đến xem thi đấu đấy. Chỉ cần là người dễ gần, đến đây thoải mái một chút cũng không sao. Dù sao tiêu chí của bọn tớ là ai đến cũng không từ chối mà."

"...『Start』cũng thay đổi nhiều thật đấy."

Hoàn toàn khác với lúc tôi mới gia nhập. "Start" trước đây dù có sự tự do đặc trưng của câu lạc bộ, nhưng về mặt quan hệ với các anh chị khóa trên lại có khía cạnh phiền phức. Kể từ khi tiếng nói của Toudou ngày càng có trọng lượng hơn, mới có sự thay đổi. Hơn nữa cộng thêm sự giúp đỡ của Ayaka, đã mang lại sự thay đổi lớn hơn cho "Start".

"Nói mới nhớ, Shinohara vẫn chưa đến nhỉ."

Toudou nói vậy, rồi nhìn quanh.

Shinohara sẽ chính thức trở thành thành viên của câu lạc bộ này vào hôm nay. Kể từ lúc cô ấy mới bắt đầu đến xem thì đã hòa đồng với các thành viên câu lạc bộ rồi, nên dù đã qua thời gian chào đón thành viên mới thông thường, mọi người thậm chí còn bàn tán là vẫn nên tổ chức tiệc chào mừng cho cô ấy. Bình thường mà nói, người ta thường không đặc biệt tổ chức tiệc chào mừng chỉ vì một người gia nhập câu lạc bộ giữa chừng đâu.

Có thể thấy mọi người yêu quý cô ấy đến mức nào, và khả năng giao tiếp của cô kouhai đó cao đến kinh ngạc ra sao. Nhưng nói là khả năng giao tiếp, có lẽ nên nói là cô ấy dễ gần thì đúng hơn.

"Hôm nay chắc em ấy sẽ đến thôi. Có thể là tan học muộn hơn chăng."

Tôi nói vậy, rồi đập quả bóng đang cầm trên tay xuống sàn. Gần đây đều tham gia hoạt động câu lạc bộ, cảm giác chơi bóng đã khá gần với thời kỳ còn là tuyển thủ chính thức. Liên tục thực hiện những pha dẫn bóng như thể quả bóng tự dính vào tay, cuối cùng khi ném rổ, nội tâm càng tràn đầy cảm giác phấn chấn.

Chỉ mong sao mau đến giờ thi đấu của nam, cơ thể sắp không kìm nén được nữa rồi.

Bao gồm cả việc đi học đầy đủ tất cả các môn, tôi đều cảm thấy thật không ngờ mình lại có thể sống một cuộc đời sinh viên đúng mực như vậy. Toudou chắc cũng có cảm nhận tương tự, liền cười nói: "Yuu cũng thay đổi rồi nhỉ."

"Thay vì nói là thay đổi, có lẽ đúng hơn là tớ đã trở về với con người thật của mình. Cậu cũng đã có cảm giác như vậy cho đến giữa năm nhất mà.”

"Vậy sao?"

Nếu nói tôi có sự thay đổi, vậy chắc chắn là do ảnh hưởng của một người nào đó. Nhưng nói là thay đổi vì một chuyện gì đó kịch tính, tôi thấy giống như thuận theo tự nhiên hơn.

"Cho đến khi tốt nghiệp, cũng còn chưa đầy một nửa thời gian nữa nhỉ."

Toudou dựa lưng vào tường, thì thầm như vậy.

Lúc mới nhập học, luôn cảm thấy đại học phải mất bốn năm mới tốt nghiệp thật là dài đằng đẵng, nhưng đồng thời cũng tưởng tượng rằng sau khi kết thúc, chắc chắn sẽ cảm thấy chỉ trong nháy mắt đã tốt nghiệp rồi. Thực tế cũng đúng như vậy, lên năm ba rồi, cảm giác mới đó đã qua hai tháng.

Chính vì vậy, Toudou mới nói với giọng phiền muộn như thế.

"Đến hè năm nay, nếu không suy nghĩ kỹ về chuyện tìm việc thì gay go đấy. Huống hồ lúc đó cũng bắt đầu thực tập rồi."

"Đến cả người học giỏi như cậu cũng nghĩ vậy rồi, tớ chắc phải lo lắng hơn nữa mới được."

Thành tích của tôi không phải là kém đến cực điểm, nhưng có đạt mức trung bình hay không thì khó nói lắm. Ngược lại, tôi đã từng thấy Toudou hay Ayaka được giáo sư khen ngợi trực tiếp vài lần. Khi phát hiện ngay cả Toudou như vậy cũng cảm thấy lo lắng, tôi không khỏi uể oải thở dài.

"Hạnh phúc sẽ chạy mất đó!"

Phía sau lưng Toudou đột nhiên vang lên một giọng nói tràn đầy năng lượng. Cậu ấy giật mình đến mức cả người cong lại thành hình chữ "Cung", rồi cười nói: "Hết cả hồn."

Tôi biết ngay người nói là Shinohara. Cô ấy chống hai tay lên hông, ưỡn ngực vẻ đắc ý.

"Này, em đột nhiên làm thế sẽ dọa người ta đấy. Mau xin lỗi Toudou đi."

Sau khi tôi bình tĩnh chỉ trích, Shinohara liền phồng má. Nhưng chắc cô ấy nghĩ kỹ lại thấy lời phàn nàn của tôi cũng có lý, bèn thẳng thắn cúi đầu xin lỗi. Toudou thì lại phản đối tôi: "Tớ không muốn bị coi là người sẽ yêu cầu xin lỗi vì chuyện này đâu nhé."

Tuy nhiên, tôi cũng không phải vì cân nhắc đến tâm trạng của Toudou mới bảo cô ấy xin lỗi.

"Nếu không làm vậy, con bé này cũng sẽ làm y hệt với anh thôi."

Tôi nhún vai nói vậy.

"Dù có làm y hệt với Senpai, em cũng sẽ không xin lỗi đâu."

"Đấy thấy chưa, anh đã bảo mà── ơ, ít nhất cũng phải xin lỗi chứ!"

"Điều đó chứng tỏ chúng ta đã xây dựng được mối quan hệ tin tưởng bền chặt đến nhường nào mà. Xin hỏi anh thấy sao ạ, Toudou-senpai? Anh nghĩ thế nào ạ?"

Đối mặt với câu hỏi ném bừa của Shinohara, Toudou như cảm thấy rất thú vị mà cười toe toét khoe hàm răng trắng bóng. Cảm giác cậu ấy sẽ không nói ra điều gì nghiêm túc đâu.

"Yuu lúc nào cũng tự mình kết thúc một chủ đề rất nhanh~ Tớ thấy đúng là cần một kiểu người như Shinohara sẽ liên tục ép cậu ấy đấy."

"Đúng vậy đó, em cũng nghĩ thế!"

Shinohara vui vẻ gật đầu, thế là tôi cũng chỉ có thể đưa ra lời khuyên.

"Đồ ngốc, không cần thiết nhé? Toudou cậu cũng thế, đừng quá chiều con bé thì tốt hơn."

"Nói em không cần thiết làm em tổn thương lắm đấy!"

"Đúng vậy đó, đừng làm tổn thương kouhai!"

"Hai người đang hợp tác cái gì vậy..."

Đối mặt với sự phản đối dồn dập từ Shinohara và Toudou, tôi cũng chỉ có thể ngây người nói vậy.

Họ thân thiết như vậy là chuyện tốt, nhưng tôi có linh cảm hình như sau này mình sẽ ngày càng mất đi nhân quyền.

"A, Toudou-senpai. Xin lỗi, đây là tài liệu chính thức ạ."

Shinohara nhớ ra chuyện này, liền thản nhiên chỉnh lại vẻ mặt, rồi lục lọi trong túi tote. Vài giây sau lấy ra một tập tài liệu, bên trong có một tờ giấy.

"Sau này mong được chỉ giáo nhiều hơn ạ!"

"Ồ ồ, cuối cùng cũng đến rồi à! Tớ cũng sẽ đi thông báo cho mọi người. Chào mừng đến với『Start』!"

Toudou nở một nụ cười sảng khoái, giơ ngón tay cái lên. Tài liệu Shinohara cầm trên tay là đơn xin gia nhập "Start".

Ở trường đại học của tôi, câu lạc bộ khác với đội tuyển, khi gia nhập phải được nhà trường công nhận, nhưng thông thường chỉ cần có tài liệu chính thức như thế này là được. Dù cũng có một số câu lạc bộ chỉ cần trao đổi qua lời nói hoặc LINE là có thể gia nhập, nhưng "Start" lại áp dụng phương thức có một văn bản chính thức như thế này.

Dù thế nào đi nữa, như vậy thì Shinohara, người thỉnh thoảng lại chạy đến nhà thi đấu, cuối cùng cũng chính thức trở thành đồng đội cùng câu lạc bộ rồi.

"Thế nào ạ, Senpai? Anh thấy rất vui đúng không?"

"Cách hỏi này lạ quá đấy. Phải là『Anh thấy vui không』mới đúng chứ."

Tôi trả lời vậy, Shinohara liền bĩu môi nói: "Đúng là không thành thật chút nào!" Lúc này, Toudou liền đến giúp tôi nói đỡ.

"Dù có tỏ ra như vậy, Yuu chắc chắn cũng rất vui. Shinohara gia nhập câu lạc bộ của chúng ta, làm sao có thể không vui được chứ?"

"... Haiz, cái đó thì đúng là vậy. Nếu không vui, anh đã sớm đuổi em ra khỏi nhà thi đấu rồi."

Đã cho phép cô ấy vào nhà mình rồi, không có lý do gì lại không vui khi để cô ấy vào nhà thi đấu cả. Thực lực bóng rổ của Shinohara tuy rất tệ, nhưng dù sao hình như cũng là người có kinh nghiệm, đến làm quản lý thì mọi người chắc sẽ rất vui.

"Trời ạ... Nhu cầu về con trai tsundere thấp hơn Senpai nghĩ nhiều đó..."

"Ít nói nhảm đi, chẳng có yếu tố nào để anh 'dere' cả nhé!"

"Anh bây giờ có phải vừa nói điều gì đó rất quá đáng với em không!"

Sau khi tôi phản ứng như cướp lời, Shinohara hình như cực kỳ kinh ngạc, cả nửa người trên đều ngả về phía sau. Tôi đắc ý hừ một tiếng, Toudou liền vỗ tay cười lớn. Trong bầu không khí vui vẻ này, tiếng còi báo hiệu kết thúc trận đấu vừa đúng lúc vang vọng khắp sân.

Ngay lúc các thành viên câu lạc bộ lần lượt nghỉ ngơi, Toudou vẫy tay với mọi người và hét lớn:

"Các cậu ơi, đợi lâu rồi! Shinohara gia nhập câu lạc bộ chúng ta rồi đó!"

Nghe vậy, mọi người lập tức có phản ứng. Đám con trai đều hét lên: "Cuối cùng cũng đến rồi──!" và làm động tác chiến thắng, các bạn nữ cũng nói: "Mayu đến rồi kìa!" và chạy tới. Shinohara trong nháy mắt đã bị các thành viên câu lạc bộ "Start" vây quanh, không nhìn thấy bóng dáng cô ấy đâu nữa. Gần nửa năm nay, Shinohara đều luôn chạy đến nhà thi đấu, bây giờ tất cả thành viên câu lạc bộ đều quen biết cô ấy rồi. Dù hôm nay mới chính thức trở thành đồng đội, nhưng mọi người chắc chắn đã coi cô ấy như người nhà từ lâu lắm rồi.

Tôi đứng cách đám đông hình bán nguyệt quây quanh Shinohara làm trung tâm một bước chân để quan sát từ xa, nhưng đột nhiên có người ném đến một câu hỏi.

"Này, Yuuta~ Nếu ví Mayu như một loài động vật nhỏ, cậu thấy giống con gì? Tớ cứ cảm thấy em ấy rất giống động vật nhỏ ấy!"

"Misaki, cảm ơn cậu nhiều lắm, tớ cũng muốn biết!"

Thật không? Dù tôi rất muốn phản bác rằng cô ấy chỉ đang hùa theo người ta thôi, nhưng Shinohara cũng rất thường có những phản ứng tự nhiên thật sự. Tôi đổi suy nghĩ, biết đâu chỉ là do tính cách tôi hơi khó chiều thôi, thế là thẳng thắn trả lời:

"Bạch tuộc."

"Ít nhất cũng nói một loài động vật có vú chứ!"

Shinohara từ trong đám đông lao ra nắm chặt bắp tay tôi, rồi xoay mạnh một cách thô bạo. Thật không biết cô ấy muốn tôi làm động tác gì nữa, nhưng chống cự cũng phiền phức, tôi đành mặc kệ cô ấy.

"Bạch tuộc cũng nhỏ mà~"

"Cũng có loại lớn mà! Hơn nữa đây là lần đầu tiên tớ nghe có người nói đến động vật nhỏ mà lại trả lời là bạch tuộc đấy!"

Ngay lúc tôi đang nghĩ xem nên nói gì để đáp trả, thì thấy Misaki và những người khác đang đứng bên cạnh cười vẻ thích thú, thế là tôi ngậm miệng lại.

Thành viên "Start" hiện tại đều là những người khá hòa đồng, nhưng thể hiện những tương tác như ở nhà mình tại đây thì vẫn không tốt lắm. Xét đến việc Shinohara sau này sẽ ở lại câu lạc bộ này, vẫn nên tránh bị người ta đồn đoán linh tinh về mối quan hệ của chúng tôi kiểu như có phải là người yêu hay không.

Dù so với hồi cao trung, sự hứng thú của mọi người đối với những chuyện tầm phào này đã giảm đi phần nào, nhưng thái độ rõ ràng như vậy mà cứ tiếp diễn thì lại là chuyện khác.

Tôi hét lên một tiếng: "Anh đi vệ sinh đây!" rồi định nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Nhưng không hiểu sao Shinohara lại tỏ vẻ muốn đi theo, khiến tôi vội vàng dùng ngón trỏ chặn vào trán kouhai.

"Lại còn rủ con gái đi vệ sinh cùng..."

Đối với lời trêu chọc đầy ác ý của Toudou, tôi phản bác: "Không phải nhé!" rồi chạy một mạch đến lối vào. Nghe thấy Shinohara ở phía sau hét lên đầy bất mãn và đuổi theo, tôi bèn dùng một câu "Sắp tè ra rồi!" để cắt đuôi cô ấy.

Ra khỏi sảnh lớn, ngay lập tức đã cách xa sự ồn ào trong nhà thi đấu. Chỉ cần đi về phía trước một chút, liền biến thành một không gian yên tĩnh. Đây là một khoảnh khắc tôi rất thích. Nói muốn đi vệ sinh chỉ là cái cớ, nên để giết thời gian, tôi đi đến chỗ máy bán hàng tự động.

"Sao mà đắt thế này..."

Chỉ là đồ uống bình thường bán 150 yên lại thành 170 yên thôi, mà tôi đã không muốn bỏ tiền ra rồi. Dù so với tiền thuê nhà chắc chắn phải chi mỗi tháng thì chẳng đáng là bao, nhưng tôi vẫn không thể nhìn nhận chuyện này một cách phóng khoáng được.

Kết quả tôi mua một chai nước 120 yên, rồi ngồi xuống băng ghế cạnh máy bán hàng tự động. Khi tôi đang không ngừng tự nhủ rằng cuối cùng thì đây mới là thứ ngon nhất, và làm ẩm cổ họng, thì khóe mắt thoáng thấy một bóng người. Tôi khó hiểu nhìn về phía đó, chỉ thấy Reina đang dựa lưng vào cột tròn đứng đó.

Cô ấy nói chuyện với Natsuki xong rồi à? Bây giờ đã không thấy bóng dáng Natsuki đâu, còn Reina cũng không đặc biệt làm gì cả, chỉ đang nhìn ngắm nơi nào đó. Vì cách nhau một khoảng đủ để nghe thấy tiếng, tôi bèn mở lời với cô ấy:

"Reina, cậu đang làm gì vậy?"

Sau khi tôi bắt chuyện, vai cô ấy liền run lên.

"Ể? Yuuta."

Reina không khỏi chớp mắt, ánh mắt cô ấy lộ rõ vẻ muốn hỏi tại sao tôi lại ở đây. Tôi đến nhà thi đấu này dù sao cũng đã hơn hai năm rồi.

Những địa điểm vắng người, tôi đều biết hết.

"Natsuki đâu rồi?"

Tôi hỏi vậy, ánh mắt Reina liền cụp xuống nhìn sàn nhà.

"Natsuki... Natsuki về rồi."

"Ể, thật luôn?"

Hiếm lắm cô ấy mới chạy đến nhà thi đấu, tôi vốn cũng muốn tán gẫu với cô ấy một chút. Đặc biệt là tôi vừa xem xong bộ web manga mà Natsuki giới thiệu lần trước, tâm trạng đó càng mãnh liệt hơn.

Nhưng nếu cô ấy bận thì cũng đành chịu, tôi đổi suy nghĩ, rồi đi đến bên cạnh Reina.

"Cậu muốn nói chuyện với cậu ấy đến thế à?"

"Ể?"

"Có muốn tớ gọi cậu ấy quay lại không?"

"Không, không cần vậy đâu. Lần sau có cơ hội gặp lại rồi nói chuyện cũng được."

"C-Cũng đúng nhỉ. Xin lỗi."

... Cảm giác có gì đó hơi lạ. Nếu là bình thường, có lẽ tôi đã bỏ qua điểm này rồi. Không, nếu không phải là đối tượng đủ thân thiết, tôi thậm chí còn chẳng để ý đến.

Nếu là người khác, giả vờ như không nhận ra là chuyện dễ như trở bàn tay. Tuy nhiên người đứng trước mặt là Reina. Dù vẫn khó mà xóa bỏ được suy nghĩ có lẽ mình đang quá tọc mạch, nhưng tôi vẫn không cảm thấy mình có thể làm ngơ được.

"Có chuyện gì sao?"

"Ể? Không, không có gì đâu."

"Vậy sao cậu lại trông buồn bã thế?"

Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, chắc không thể nào là cãi nhau với Natsuki được. Hơn nữa lúc nãy cô ấy còn tỏ vẻ muốn gọi Natsuki quay lại nữa.

Nếu vậy, lý do cô ấy đứng ngây ra ở đây là vì một nguyên nhân khác.

"Nếu tớ nói ra, sẽ làm cậu khó xử mất."

"Vậy thì cứ làm tớ khó xử đi."

Nghe tôi nói vậy, Reina mở to mắt. Cô ấy vẫn cúi đầu nhìn xuống sàn, nhưng cảm giác có chút dao động nhẹ.

Tôi lại nói lại câu tương tự.

"Làm tớ khó xử cũng không sao cả."

Việc chúng tôi đã chia tay hay gì đó không liên quan gì đến tôi của hiện tại. Khi người thân thiết cảm thấy buồn bã, muốn giúp đỡ họ cũng là điều đương nhiên. Về việc liệu mối quan hệ giữa người yêu cũ có áp dụng được lối suy nghĩ này hay không, chắc hẳn có nhiều ý kiến trái chiều. Nếu kể cho người khác nghe tình hình hiện tại này, biết đâu còn nhận được lời khuyên rằng cố ý giữ khoảng cách sẽ tốt hơn cho cả hai.

Nhưng tôi tin rằng để cô ấy dựa dẫm vào mình những lúc thế này, việc chúng tôi bắt đầu liên lạc lại mới có ý nghĩa.

Trong lúc chờ đợi Reina trả lời, tôi bóp bẹp phần trên của chai nước còn lại một nửa.

... Mình có nói ngắn gọn quá không? Không biết lúc nãy nói vậy, có truyền đạt được suy nghĩ thật sự của mình không.

Ngay lúc tôi đang suy nghĩ liệu có nên nói thêm gì đó thì tốt hơn không, Reina khẽ nói:

"... Cảm thấy hơi cô đơn."

"Cô đơn?"

Việc Reina nói ra hai từ cô đơn khiến tôi khá ngạc nhiên, không khỏi hỏi lại lần nữa. Kể cả trong thời gian chúng tôi hẹn hò, tôi nhớ cô ấy gần như chưa từng nói những lời như vậy.

"Tại sao lại cảm thấy cô đơn?"

Reina im lặng vài giây, rồi bình tĩnh trả lời câu hỏi của tôi.

"Chỉ có mình tớ là học trường nữ sinh thôi."

Tôi không khỏi chớp mắt. Đúng là bao gồm cả tôi, dù là thành viên "Start" hay Natsuki, mọi người đều học cùng một trường đại học. Nhưng câu lạc bộ này có mở cửa cho sinh viên trường chuyên khoa và trường nữ sinh tham gia, về cơ bản Reina cũng có thể gia nhập.

Nhưng điều Reina muốn nói, chắc không phải là chuyện này. Vẫn sẽ nảy sinh cảm giác xa cách khó tả rằng chỉ có mình thuộc về một tập thể khác với mọi người. Vì sự thật này mà cảm thấy u ám, nhưng lại không muốn để người khác nhìn thấy bộ mặt ủ rũ của mình, nên mới đến sảnh vắng người này để giết thời gian.

Kết thúc chủ đề này bằng một câu "Nghĩ những chuyện này cũng chẳng ích gì" thì rất đơn giản, nhưng một khi đã cố ép hỏi ra nỗi phiền muộn của cô ấy, lại không nỡ đưa ra câu trả lời như vậy.

"Theo tớ thấy, có thể trải nghiệm cả hai môi trường thì đáng ghen tị lắm đấy chứ. Con trai cùng lắm chỉ có thể thoải mái bước vào trường nữ sinh vào dịp lễ hội trường thôi, còn Reina lại có thể vào đây dễ dàng mà. Nhìn vào mặt tốt đi."

... Nói xong tôi không khỏi tự vấn lòng, chẳng lẽ không có câu trả lời nào khéo léo hơn sao? Tuy nhiên đây chính là toàn bộ khả năng của tôi hiện tại rồi. Nếu là Toudou có lẽ có thể khiến người ta phấn chấn hơn, nhưng tôi không nghĩ Reina nghe lọt tai đâu.

Chắc chắn có những điều nếu không phải do tôi nói ra, thì sẽ không thể truyền đạt được.

"Chắc cũng có những niềm vui đặc trưng của trường nữ sinh chứ nhỉ? Tớ thỉnh thoảng cũng muốn xem thử bình thường trường nữ sinh trông thế nào."

"Vậy thì đến đi."

"Ể?"

"Hôm nào đến trường bọn tớ chơi đi? Tớ sẽ dẫn cậu tham quan."

"Cái này thì..."

Tôi gần như chưa từng đến trường nữ sinh mà Reina đang học.

Bởi vì bị mọi người chú ý ở đó sẽ khiến tôi cảm thấy rất khổ sở. Dù những trường nữ sinh đặt ra quy định rõ ràng cấm nam giới vào như trường nữ sinh thuần túy là thiểu số, nhưng sự thật là vẫn rất dễ gây chú ý. Nghĩ đến việc phải phơi mình trước ánh mắt tò mò của một đám đông con gái xa lạ, tôi lại chẳng có hứng thú gì.

Nhưng vừa mới nói muốn xem thử, khó mà từ chối đề nghị này ngay lập tức được.

Reina cụp lông mày xuống, ngước mắt lên nhìn tôi.

"... Lần sau khi nào muốn đi thì nói nhé."

Đây chính là câu trả lời mà tôi có thể đưa ra với tất cả nỗ lực hiện tại.

Cuối cùng cũng vượt qua được chủ đề này rồi. Khi tôi thở phào nhẹ nhõm, Reina lập tức nói "Không được" phủ định suy nghĩ của tôi.

"Cách nói muốn đi rồi nói sau ấy, cảm giác sẽ coi như không có chuyện đó luôn. Trước đây cũng vậy, tớ không biết đã rủ cậu bao nhiêu lần, cậu vẫn chỉ đến vào dịp lễ hội trường thôi."

"V-Vậy à?"

"Ừm, đúng vậy. Lần sau tớ rủ thì phải đến đấy nhé."

"... Thôi được, tớ hứa với cậu."

Reina để lộ ánh mắt nghiêm túc chưa từng thấy. Xem ra chỉ vì lý do cảm thấy bị chú ý mà khổ sở thì không thể từ chối cô ấy được rồi.

"Tớ muốn Yuuta hiểu hết mọi thứ về tớ."

Reina nói vậy, rồi nhếch mép cười. Sau đó cô ấy đưa tay vuốt mái tóc màu xám tro, vừa đề nghị: "Nhân tiện rủ cả Natsuki đến nữa nhé."

Có Natsuki ở đó thì chắc sẽ không quá để tâm đến ánh mắt xung quanh nhỉ. Nếu chỉ có hai chúng tôi, chắc chắn sẽ bị coi là bạn trai cô ấy. Xem ra Reina cũng hiểu rõ điểm này.

"Cảm ơn. Ít lâu nữa hãy rủ tớ nhé."

"Ừm, được thôi."

Reina cất bước đi nhưng không vào nhà thi đấu, mà đi ra ngoài. Nhận ra ánh mắt của tôi, cô ấy liền giải thích với vẻ áy náy:

"Natsuki đến rủ tớ đi họp lớp cao trung. Tớ vốn có do dự, nhưng cuối cùng quyết định đi tham gia rồi."

"Ồ, tốt quá nhỉ. Chúc cậu đi chơi vui vẻ."

Reina nói ngắn gọn: "Cảm ơn." rồi lại quay người đi. Tôi dựa vào cửa, nhìn theo bóng lưng cô ấy xa dần.

Những đám mây vốn bao phủ kín cả bầu trời, không biết từ lúc nào đã gần như tan biến hết. Mặt trời cũng lặn về phía tây, xung quanh đã trở nên hơi tối. Chỉ còn lại chút ánh sáng le lói trên bầu trời, miễn cưỡng nhuộm một màu vàng cam.

── Làm như vậy chắc chắn không sai.

Tôi tự nhủ với bản thân như vậy, rồi quay trở vào trong nhà thi đấu.

Vừa nghĩ thầm lần sau khi bước ra ngoài, chắc hẳn sẽ nhìn thấy ánh trăng tuyệt đẹp.

◇◆

Quay trở lại sân bóng, trận đấu của đội nam đã bắt đầu. Nhà thi đấu tràn ngập tiếng giày ma sát trên sàn, và tiếng bóng rổ nảy lên. Trên hai chiếc ghế dài đặt cạnh sân có hơn chục thành viên câu lạc bộ đang ngồi, trên sàn nhà cạnh ghế dài cũng có khoảng chừng đó người đang ngồi.

Một đại gia đình với đủ mọi lứa tuổi. Đây chính là câu lạc bộ bóng rổ "Start" có quy mô lớn thứ hai trong trường đại học của chúng tôi.

Hơn nữa, ai nấy đều tỏ ra phấn khích. Nguyên nhân rõ ràng nằm ở việc Shinohara hôm nay đã chính thức gia nhập câu lạc bộ này với tư cách quản lý.

Bình thường mà nói, quản lý phải làm những việc mà tuyển thủ không để ý tới. Ghi lại tỷ lệ ném bóng thành công, số lần phạm lỗi, và nắm bắt đặc điểm của từng tuyển thủ rồi hệ thống hóa dữ liệu. Còn phải nhặt bóng và sơ cứu khi có người bị thương. Quản lý có thể làm được những việc này, cũng chắc chắn sẽ thuộc về đội tuyển.

Nhưng câu lạc bộ về cơ bản là tham gia tự do, quản lý dù có đến đôi khi cũng cảm thấy không có việc gì làm. Nói đến việc phải làm, thì chỉ còn lại vài việc lặt vặt. Huống hồ câu lạc bộ không tham gia bất kỳ giải đấu chính thức nào, cũng không thể đạt được cảm giác thành tựu gì từ đó.

Trong tình hình như vậy, Shinohara lại sẵn lòng đảm nhận công việc quản lý, đối với mọi người chắc hẳn là một bất ngờ lớn. Hơn nữa đối với việc có thể dễ dàng trở thành quản lý như tuyển thủ, bản thân Shinohara cũng hoàn toàn không tỏ ra kiêu ngạo chút nào.

Shinohara nhận ra tôi đang dần tiến lại gần, liền vui vẻ nhảy cẫng lên.

"Senpai, anh đến đúng lúc lắm! Nhờ anh đi lấy nước nhé!"

"Em vừa mới trở thành quản lý mà? Anh nhớ nhầm à?"

Shinohara đang cầm trên tay bình nước có thể chứa hơn mười lít. Đây là đồ dùng chung của các thành viên câu lạc bộ, mọi người đều dùng cốc giấy để lấy nước bổ sung độ ẩm. Vốn dĩ chắc là chứa nước uống thể thao, xem ra đã bị uống hết trong khoảng một giờ thi đấu vừa rồi.

Dù sao cũng đang là mùa mưa, độ ẩm khiến cả nhà thi đấu trở nên oi bức. Uống nhanh hơn bình thường cũng không có gì lạ.

"Tại vì tại vì, cái này mà đổ đầy rồi mang đến thì tay em gãy mất ạ. Chắc chắn không mang nổi đâu!"

Khi Shinohara phồng má, từ phía ghế dài vọng lại một tiếng gọi:

"Đúng rồi đó~ Cậu giúp một tay đi!"

Giọng nói khàn khàn đặc biệt vui vẻ đó, là của Yumino Daiki.

Cậu ấy là người bạn tôi quen biết kể từ khi gia nhập "Start", hiện tại là phó đại diện của câu lạc bộ này. Mái tóc vốn dĩ hình như là màu nâu đẹp mắt, bây giờ lại nhuộm đen. Theo lời cậu ấy nói, là vì thích màu đen nhân tạo này. Nhưng vốn dĩ cậu ấy đã để đầu đinh, tôi thực sự không nhìn ra được sự khác biệt về màu sắc cho lắm.

"Lời của quản lý~ tuyệt đối phải tuân theo~"

Khi Toudou nói bằng giọng đều đều, đồng thời giơ cao tay phải lên, vài người không tham gia vào câu chuyện cũng giơ tay về phía tôi.

"Phiền chết đi được, các cậu cứ ngồi đó xem thi đấu là được rồi!"

Daiki và Toudou nghe tôi đáp lại lời trêu chọc của họ, hai người thậm chí còn cười đến mức đập tay xuống sàn.

Không còn cách nào khác, tôi nhận lấy bình nước từ tay Shinohara, rồi bước về phía thiết bị cấp nước. Từ nhà thi đấu đi ra khoảng một phút là có thiết bị cấp nước, có thể lấy nước uống từ đó. Đối với "Start" cần dùng đến bình nước, đây là một thiết bị giúp tiết kiệm kinh phí.

Đương nhiên, việc này không nằm trong chi phí thuê nhà thi đấu, phần nước uống cũng sẽ được thanh toán đầy đủ, nhưng về mặt tâm lý vẫn cảm thấy rất hời.

Đi được vài bước, vừa lúc nhìn thấy thiết bị cấp nước, tôi cũng nhận ra bóng người đang lắc lư đi theo sau lưng.

"... Sao em lại đi theo vậy?"

Vừa quay đầu lại tôi liền hỏi, Shinohara lại thản nhiên đáp:

"Ể? Em nghĩ chắc Senpai sẽ thấy cô đơn lắm~"

"Ai lại thấy cô đơn trong khoảng thời gian ngắn ngủi này chứ! Em coi anh là thỏ à!"

"Đừng khách sáo thế chứ~ Thỏ con đáng yêu lắm đó."

"Em đang nói với anh của hiện tại đấy à...?"

Tôi cảnh giác xác nhận lại, chỉ thấy Shinohara cười nói: "Đương nhiên!"

Điều này khiến tôi không khỏi ngậm miệng lại, đồng thời vặn vòi nước, tập trung đổ nước vào bình. Shinohara ở phía sau cứ nhảy tới nhảy lui, khiến tôi rất muốn hỏi rốt cuộc ai mới là thỏ.

"Này, Shinohara."

"Bây giờ xin hãy gọi em là Mayu~"

"Tại sao chứ?"

"Vì bây giờ lại chẳng có ai khác ở đây."

... Tôi đúng là đã nói khi chỉ có hai chúng tôi sẽ gọi cô ấy bằng tên. Nhưng đó là chỉ những lúc như ở nhà mình chẳng hạn, khi cả không gian chỉ có hai người chúng tôi, dù có vắng vẻ đến đâu, cũng không thể ở trong nhà thi đấu này──

"Senpai, bây giờ là lúc chỉ có hai chúng ta đó. Anh xem, ở đây ngoài thiết bị cấp nước ra chẳng có gì cả, dù có ai muốn đến cũng chỉ có thể đến từ phía sau. Huống hồ còn có thể nhìn thấy xa mấy chục mét. Nếu bên cạnh hành lang có nhà vệ sinh thì có lẽ là chuyện khác, nhưng trông không có đúng không ạ."

"Đáng sợ quá, em đáng sợ quá."

Nhìn kouhai khẳng định chắc nịch một hơi, khiến tôi không khỏi lùi lại vài bước.

Shinohara phồng má, dí sát người lại gần tôi. Tôi đã trải qua chuyện này rất nhiều lần rồi, nhưng lần này khoảng cách còn gần hơn bình thường. Tôi muốn thoát khỏi Shinohara đang ép sát đến tận mắt mũi, bèn nhấc bình nước đang đổ dở lên.

Lúc này nước chạm vào mép bình, bắn về phía không ngờ tới.

"Ư hự!"

"Kyaa──!"

Một dòng nước lạnh cứ thế bắn lên quần áo, nhưng chỉ một chút thôi, khiến tôi thở phào nhẹ nhõm. Dù có giật mình, nhưng trừ khi là mùa đông, nếu không chỉ ướt một chút thế này cũng chẳng sao cả.

Khi tôi đang nghĩ vậy và nhìn sang Shinohara, chỉ thấy kouhai đang ngước nhìn lên bằng ánh mắt ngượng ngùng. Lúc này tầm mắt tôi hạ xuống, không khỏi cứng đờ tại chỗ.

Nước hình như gần như đều bắn hết lên người Shinohara rồi. Nửa người trên của Shinohara ướt sũng, đồ lót đều lộ ra hết. Chiếc áo phông dính sát vào người cũng để lộ làn da cô ấy, khiến tôi phải cố gắng ngước mắt lên.

"X-Xin lỗi."

Khi tôi nở nụ cười gượng gạo, Shinohara cũng nhếch mép cười.

"Senpai, lại có thể điều khiển cả hướng nước bắn, đúng là một tên biến thái cừ khôi nhỉ."

"Không, thật sự không phải. Thật sự không phải như em nói đâu!"

6d00caf1-2fc3-488b-9425-8f12b1475da4.jpg

Làm sao tôi có thể điều khiển được dòng nước bắn ra chứ, nhưng kết quả là nước vẫn bắn hết lên người Shinohara, khiến tôi trăm đường khó biện minh.

"Không sao đâu ạ, không sao. Nếu là Senpai, em cũng không cảm thấy khó chịu. Chỉ là một khi đã để lại cho anh một kỷ niệm đẹp, đổi lại, em muốn hỏi anh một chuyện."

"Ể?"

"Cảnh tượng này thế nào ạ?"

... Tôi thật sự rất muốn hỏi cô ấy rốt cuộc là có ý đồ gì, nhưng nếu làm phức tạp chủ đề và kéo dài thời gian, biết đâu sẽ có người khác đến đây. Bây giờ quan trọng nhất vẫn là nhanh chóng kết thúc chủ đề này, để cô ấy đi thay đồ.

Đối mặt với câu hỏi chất vấn của Shinohara, tôi đáp lại bằng giọng cứng nhắc: "Tuyệt vời lắm."

"Xin anh trả lời nghiêm túc đi ạ!"

"Kh-Không ngờ lại là màu xanh dương nhỉ."

"Vậy lần sau em mặc màu đen nhé. Hơn nữa Senpai bình tĩnh quá đi, phải nói thế nào nhỉ... thật đáng ghét!"

"Anh đi đây."

Nói rồi, tôi dùng hai tay nhấc bình nước đã trở nên khá nặng lên. Dù sao nước cũng đã đổ gần đầy, chắc chắn sẽ tốn sức hơn lúc đi đến đây.

"Hừm... Vậy thì Senpai, em đi thay đồ tạm đây."

"Tạm gì chứ, em mà cứ giữ bộ dạng này thì tệ quá rồi đấy."

"Còn không phải tại Senpai cả sao. Em sẽ gặp anh lúc anh đến sân bóng, anh cứ đi từ từ thôi nhé!"

Shinohara nói bằng giọng đầy tinh thần, rồi chạy về phía phòng thay đồ.

Phòng thay đồ nữ nằm ở khoảng giữa đường đến lối vào sân bóng, tức là hướng ngược lại. Nếu tôi cứ đi với tốc độ này chắc khó mà gặp được cô ấy, thế là sau khi đi được một đoạn, tôi đặt tạm bình nước xuống đất. Nếu cô ấy không gặp được tôi mà lại nổi cáu trước mặt Toudou và những người khác thì hết cách mất.

Dù cô ấy có nổi cáu, Toudou và những người khác chắc cũng chỉ cười xòa không để tâm thôi. Đối với Shinohara mà nói, trong câu lạc bộ này còn có một nhóm anh chị khóa trên rất dễ gần nữa.

Lúc này một tiếng giày ma sát trên sàn, kéo tôi lên khỏi dòng suy nghĩ miên man.

Cứ tưởng là Shinohara đến, nhưng khi tôi ngẩng đầu lên, lại thấy một người không ngờ tới đang đứng trước mặt.

"Ể, cậu là bạn của Ayaka mà."

Người đang nhìn tôi bằng đôi mắt dài hẹp chính là Akemi. Cô ấy lắc lư mái tóc màu vàng hồng, nheo mắt lại vẻ rất hứng thú.

"Cậu tên Yuuta đúng không? Hóa ra cậu là người của câu lạc bộ này à."

"Ừa. YOU đến nhà thi đấu làm gì thế?" [note72448]

"Cái này à, tớ chỉ đến lượn qua thôi. Hôm nay đội không phải tập, nên tớ muốn đến vận động cơ thể chút."

Akemi trả lời một cách hài hước, bắt chước giọng điệu của người nước ngoài được phỏng vấn. Điều này tạo ra điểm chung giữa chúng tôi là đều biết đến chương trình nổi tiếng đó, cũng khiến tôi phát hiện ra ưu điểm dễ phối hợp của cô ấy, và thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nếu trong không gian chỉ có hai người này mà lại toát ra bầu không khí kỳ lạ như lúc gặp nhau trong lớp học, tôi thật sự không chịu nổi.

"Ồ, đội tuyển à."

Tôi không khỏi đáp lại với giọng kính nể.

Qua cuộc đối thoại trong lớp học trước đó, có thể biết được hồi cấp hai cô ấy cùng đội bóng rổ với Ayaka, nhưng nhìn ấn tượng đầu tiên về cô ấy, khó mà tưởng tượng được đến bây giờ vẫn còn tham gia đội tuyển.

Khác với tôi, người tham gia câu lạc bộ để vui vẻ chơi bóng rổ, muốn tự do sắp xếp thời gian.

Cô bạn cùng khóa tên Akemi đang đứng trước mặt này, lại yêu thích bóng rổ đến mức không tiếc bỏ ra rất nhiều thời gian để tham gia đội tuyển.

"Là đội tuyển đó~ Còn là chủ lực số 4 nữa." [note72449]

"Cậu ở đội bóng chày à?"

"Ồ ồ, phản ứng nhanh đấy."

Akemi vừa cười, vừa làm động tác vung gậy bóng chày.

Điều này khiến tôi thoáng thấy phần cơ thể lộ ra của cô ấy đã thay sang bộ đồ tập luyện. Trong nhà thi đấu này, chắc không có ai có thân hình săn chắc như cô ấy đâu nhỉ, tôi không khỏi thẳng thắn cảm thấy ngưỡng mộ.

"Có phải tớ nên nói tiếp là『Cũng thường thôi』không."

"Ể?"

"Oa, chẳng lẽ tớ đoán sai rồi? Tớ cứ tưởng cậu sẽ nghĩ『Cô nàng này da trắng thật đấy~』chứ."

Điều này khiến tôi bật cười thành tiếng, rồi lắc đầu.

"Tớ đang nghĩ thân hình cậu thật săn chắc. Nhưng mà, da đúng là cũng rất trắng. Môn thể thao trong nhà về mặt này đúng là có lợi thật nhỉ?"

"Đúng vậy đó, lại còn hiểu rõ ưu điểm này đến thế, cậu giỏi thật đấy. Tớ thấy cậu chắc không có 'bi' đâu nhỉ?"

"Có nhé!"

Nghe tôi phản bác, Akemi vừa cười vừa vỗ đùi mình.

Hoàn toàn khác với ấn tượng cô ấy mang lại trong lớp học, cảm giác rất hoạt ngôn. Biết đâu tính cách thật sự của Akemi là như thế này.

Khi tôi đang nghĩ vậy, qua phía sau Akemi liền thấy Shinohara đang đi về phía chúng tôi.

Thế là tôi dùng một tay nhấc bình nước lên, rồi giơ cao bàn tay còn lại.

Shinohara đáp lại động tác của tôi, vui vẻ chạy về phía này. Cô ấy vẫn như thường lệ, với vẻ mặt vui tươi. Tuy nhiên, điều đó cũng chỉ kéo dài trong thoáng chốc.

Ngay khi Akemi quay đầu lại, tốc độ chạy đến của Shinohara liền chậm lại rõ rệt. Không biết từ lúc nào, biểu cảm của cô ấy cũng biến thành nụ cười giả tạo, khiến lòng tôi cảm thấy khó hiểu.

"Ồ, Shinohara à."

Giọng điệu Akemi mở lời, giống hệt như lúc ở trong lớp học. Âm thanh nghe có vẻ lạnh lùng, nhưng tôi không thể xác nhận được biểu cảm hiện tại của cô ấy. Chỉ có vẻ mặt dường như sợ hãi của Shinohara là manh mối duy nhất.

Tôi khẽ chạm vào vai Akemi.

Akemi giật mình phản ứng, rồi chuyển sự chú ý trở lại tôi.

"Hửm?"

"Ờ, cái đó..."

Tôi sớm đã biết Shinohara quen biết Akemi rồi. Dù sao thì Ayaka và Shinohara hồi cấp hai cũng ở cùng một đội bóng rổ. Nếu vậy, Akemi đương nhiên cũng là senpai của Shinohara.

Trong thoáng chốc tôi còn nghĩ liệu mình có đang cản trở cuộc hội ngộ sau bao ngày của họ không, nhưng nhìn biểu cảm của Shinohara, liền biết lòng tốt này có lẽ chỉ tổ giúp ngược mà thôi.

── Shinohara nhíu chặt mày, mím chặt môi.

Cô ấy lập tức tránh ánh mắt vừa chạm phải tôi, trông thế nào cũng ra vẻ rất khó chịu.

Lúc này tôi nhớ lại Shinohara trước đây từng rời khỏi đội tuyển của trường đại học. Đó là điều cô ấy tự mình nói lúc mới quen.

Việc gọi tôi là "Senpai" cũng là vì vừa mới rời đội tuyển, còn chưa quen dùng cách xưng hô khác với người lớn tuổi hơn.

Trước khi tôi kịp suy diễn thêm từ sự thật này, Akemi lại bắt chuyện với Shinohara lần nữa:

"Vết thương của em khá hơn chưa?"

Shinohara vẫn im lặng không nói.

Ánh mắt cô ấy cũng vẫn đang đảo quanh, trông có vẻ không yên.

Akemi như thúc giục nói: "Hửm?" Shinohara lúc này mới mở lời:

"... V-Vâng ạ. Ờ, nhờ ơn chị ạ. Lúc đó đột nhiên rời đội, thật sự xin lỗi chị."

Câu trả lời này yếu ớt đến mức tôi chưa từng nghe cô ấy nói chuyện như vậy bao giờ, khiến tôi nghi ngờ mình có nghe nhầm không. Một kouhai trời không sợ đất không sợ, không những dám đối đầu trực diện với Motosaka, mà còn dám bật lại cả Ayaka── đó là ấn tượng của tôi về Shinohara, thế nhưng...

"Nếu là vì bị thương thì cũng đành chịu thôi. Huống hồ kỹ thuật ném rổ của em cũng tệ hại hết mức. Nhưng hiếm hoi lắm mới lại được cùng đội với em, vẫn thấy hơi tiếc."

Câu nói này của Akemi khiến tôi nhớ lại chuyện lúc Shinohara mới đến nhà thi đấu. Lúc đó nhìn Shinohara ném rổ, đúng là đến cả vành rổ cũng không chạm tới. Khi đó quả bóng đập vào bảng rổ ngay dưới vành, bật ngược lại còn trúng thẳng vào mặt cô ấy, cảnh tượng đó khiến tôi ấn tượng sâu sắc đến mức bây giờ nhớ lại vẫn còn buồn cười.

Vậy nếu đó là do ảnh hưởng của vết thương, thì lại hoàn toàn là chuyện khác. Nhưng chuỗi động tác cho đến khi cô ấy ném rổ, tôi nhớ là trông không có vẻ gì là bị thương cả.

Trong lúc tôi đang trầm tư như vậy, Akemi nói tiếp.

"Ayaka lúc nghe tin em rời đội bóng rổ, cũng giật mình lắm đấy."

"V-Vậy ạ. Ayaka-senpai cũng..."

Vừa nhắc đến Ayaka, biểu cảm của Shinohara lại càng sa sầm hơn. Akemi nhạy bén nhận ra sự thay đổi này, liền hỏi: "Ể? Sao thế?" Shinohara lại không trả lời câu hỏi này, chỉ cúi đầu mà thôi.

So với lúc cô ấy mới gặp Ayaka, thái độ này rõ ràng khác hẳn.

Ngay cả trước mặt Ayaka, Shinohara cũng hoàn toàn không tỏ ra sợ hãi. Thậm chí còn từng có những tình huống nguy hiểm mà nếu không có tôi kiềm chế, không biết sẽ diễn biến thế nào.

Thế nhưng Shinohara của hiện tại chỉ có thể cắn môi dưới, cúi đầu không nói. Giọng điệu của Akemi cũng hoàn toàn khác khi nói chuyện với Ayaka, cảm giác rất áp bức.

Nói mới nhớ, hình như cô ấy từng nói senpai hồi cấp hai rất đáng sợ gì đó, tôi không khỏi nhớ lại ký ức vô vị này.

"Này."

Tôi vừa bắt chuyện với Akemi, vẻ mặt có phần nghiêm khắc của cô ấy liền lập tức trở nên vui vẻ.

"Sao thế?"

"Ừm. Akemi... san? Thật không ngờ Shinohara trước đây cũng ở đội bóng rổ đại học, làm tớ giật cả mình, nhưng hóa ra cậu vẫn là tuyển thủ chính thức à."

Tôi hơi do dự không biết nên gọi cô ấy thế nào, kết quả Akemi cười nhẹ nhàng nói: "Chúng ta cùng khóa mà. Không cần thêm san gì đâu."

Rồi lại nói: "Đúng vậy, không chỉ là tuyển thủ chính thức, mà còn là át chủ bài. Hồi cao trung tớ cũng từng tham gia giải toàn quốc đấy." rồi gồng tay khoe cơ bắp.

"Ồ~ Lúc nãy cậu nói chủ lực số 4 là ý này à... Thật lợi hại. Không chỉ tham gia giải toàn quốc, mà ở đội tuyển đại học còn là át chủ bài, đáng ngưỡng mộ quá đi."

Dù đây là chủ đề mở ra để chuyển sự chú ý của Akemi khỏi Shinohara, nhưng tôi cũng thật lòng cảm thấy khâm phục. Một khi tham gia hoạt động đội tuyển, thời gian như đi làm thêm và các thời gian tự do khác sẽ giảm đi rất nhiều. Cũng sẽ mất đi nhiều cơ hội tham gia những hoạt động mà sinh viên đại học bình thường đều muốn chơi.

Biết rõ như vậy, vẫn muốn một lần nữa bỏ ra nhiều thời gian, để chịu đựng những buổi tập luyện gian khổ nhằm đạt được thành quả. Tham gia đội tuyển, hay câu lạc bộ. Khi sinh viên mới còn đang đắm chìm trong cảm giác giải phóng sau khi vừa vượt qua kỳ thi đại học, thì phải đưa ra lựa chọn giữa hai phương án này. Nhưng đối với người có thực lực đủ để tham gia giải toàn quốc, có lẽ chỉ có một lựa chọn duy nhất mà thôi.

Dù vậy, trong mắt tôi, kẻ không chút do dự theo đuổi tự do mà chọn câu lạc bộ, thì Akemi, người gánh vác vị trí át chủ bài trong đội tuyển, quả thực có chút tỏa sáng.

Akemi nghe câu trả lời của tôi liền chớp mắt, sau đó khiêm tốn nói: "Không lợi hại đến thế đâu."

Giọng điệu của cô ấy dịu dàng hơn lúc nãy rất nhiều, lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

"Đúng rồi đúng rồi, Yuuta, tớ hỏi cậu một câu được không?"

"Chuyện gì?"

Vừa trả lời, tôi vừa đưa bình nước cho Shinohara đang đứng sau lưng Akemi.

Như vậy cô ấy sẽ có cớ để quay lại sân bóng.

Tôi không biết Akemi có nhận ra ý đồ của tôi không, nhưng cô ấy chỉ liếc nhìn về phía sau một cái. Shinohara ngay lập tức cụp mắt xuống, nên chắc là không chạm mắt nhau nhỉ.

Akemi dường như hơi do dự có nên bắt chuyện với Shinohara trong tình huống này không, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn quay lại đối diện tôi nói:

"Lúc nãy tớ đã muốn hỏi cậu rồi. Yuuta, cậu với Ayaka siêu thân nhau đúng không? Tớ vẫn luôn tò mò rốt cuộc cậu đã chinh phục cô ấy thế nào."

Dù giọng điệu rất thoải mái, tôi vẫn có thể cảm nhận được sự chú ý của cô ấy chưa hoàn toàn rời khỏi Shinohara ở phía sau. Shinohara chỉ cần nhanh chóng quay về là được rồi, nhưng không biết có phải đang nể nang Akemi không, chỉ thấy cô ấy đặt bình nước xuống sàn lại. Một khi đã đặt xuống, tiếp theo chẳng phải chỉ có thể đứng đây đợi đến khi tôi nói chuyện xong với Akemi sao?

Đối mặt với tình hình không rõ nguyên do nhưng lại phải để tâm nhiều bề này, tôi thầm thở dài trong lòng, rồi thăm dò biểu cảm của Akemi.

Akemi đang chờ đợi câu trả lời của tôi, nhưng thái độ của cô ấy lại vô cùng ung dung, có lẽ là tin chắc Shinohara sẽ đứng đây đợi tôi.

"... Tớ đâu có chinh phục cô ấy. Cậu nghĩ xem, tớ lại chẳng xứng với cô ấy."

Tôi nói đùa rồi dang rộng hai tay.

Dù tôi chẳng hề muốn tự mình nói ra những lời này, nhưng để ưu tiên xoa dịu bầu không khí tại chỗ, xem ra đây là sự hy sinh cần thiết.

Akemi nghe lời tôi nói, liền nghiêng đầu sang phải.

"Không phải là chuyện xứng hay không xứng đâu nhé? Một khi đã chinh phục được con người cố chấp đó, tớ thấy Yuuta đã có sức hấp dẫn hơn hẳn những người đàn ông khác rồi."

"Cảm... Cảm ơn?"

Không biết từ lúc nào cô ấy đã gọi tên tôi thuận miệng như vậy rồi, nhưng trước khi tôi kịp có cảm nghĩ gì về điều đó, cô ấy đã ném ra một lời mời không tưởng.

"Này, có muốn bây giờ đi hẹn hò không?"

"Hả?"

Tôi không khỏi phát ra tiếng kêu kỳ lạ. Có thể lường trước được việc bị một người gần như là lần đầu gặp mặt mời như thế này mới là có vấn đề. Hơn nữa, Akemi đang hẹn hò với Motosaka mà nhỉ.

"Chà, chẳng lẽ đây là lần đầu tiên có người mời cậu như vậy? Tớ đang tán tỉnh đó."

"Không, đợi đã. Akemi, cậu là bạn gái của Motosaka mà?"

"Ể? À~ Ừ nhỉ. Đúng rồi, nói là hẹn hò hình như không ổn lắm. Ừm..."

Akemi đặt ngón cái lên cằm, rồi im lặng vài giây. Nếu là bình thường, Shinohara sẽ nhân cơ hội này xen vào, thế nhưng cô ấy vẫn ngoan ngoãn đứng ở phía sau.

Sau đó Akemi thẳng tắp giơ ngón trỏ lên, rồi lộ vẻ mặt vui vẻ.

"Vậy thì, hai chúng ta cùng đi chơi nhé!"

"Ý nghĩa như nhau cả mà!"

Sau khi tôi phản bác như vậy, Akemi kêu lên: "Ối chà~" tỏ vẻ bất mãn.

"Chơi một chút thì có sao đâu. Cậu dù có bạn gái rồi, cũng sẽ đi chơi riêng với Ayaka đúng không? Tớ không biết rốt cuộc có gì khác biệt nữa~"

"Không, tớ──"

── Nói được nửa chừng, tôi liền nuốt lời lại.

Lời tôi định nói ra, đối với Akemi mà nói là một thứ tình cảm luận không hề có lý lẽ rõ ràng. Nhưng điều này rất khó giải thích cho người không hiểu rõ ngọn ngành đã xảy ra giữa chúng tôi, nên tôi không khỏi ngậm miệng lại.

Nghĩ đến tâm trạng của Reina lúc đó, lòng tôi lại nhói lên một cái. Chính vì hiểu rõ nỗi đau của người đó còn lớn hơn thế này, tâm trạng tôi cũng theo đó mà trùng xuống. Dù Reina có phủ nhận suy nghĩ tự trách của tôi thế nào đi nữa cũng vậy.

"Cậu ghét đi chơi với tớ đến thế à?"

"Ể?"

Có lẽ vì coi sự im lặng của tôi là từ chối, Akemi nói với vẻ hơi bất mãn. Nhưng lần này cô ấy lập tức cười nhẹ, rồi nói tiếp:

"Nhưng mà, thôi kệ đi. Tớ cũng phải bận đi tập luyện ở đội, một khi cậu bây giờ không cho tớ câu trả lời──"

Akemi lấy điện thoại từ trong túi ra, rồi chìa màn hình màu xanh lá cây ra.

"Đây, mã QR. Quét đi chứ, nhanh lên."

"À, ừm."

Làm theo lời cô ấy nói, tôi lấy điện thoại ra quét mã vạch. Sau đó một tiếng "Ding dong" vang lên, liền xuất hiện màn hình thêm bạn bè. Lâu lắm rồi mới trao đổi phương thức liên lạc với người khác.

"Tớ cũng không biết có nhắn LINE cho cậu không nữa. Cậu đã bỏ lỡ một cơ hội lớn đó nha~"

Akemi cười vẻ tinh nghịch, tôi liền vẫy tay xua đuổi cô ấy.

"Oa, lại còn tỏ thái độ này. Quả không hổ là bạn trai của Ayaka, làm việc đúng là khác người nhỉ!"

Akemi hình như cảm thấy rất thú vị mà cười khúc khích, ánh mắt liền liếc sang bên cạnh. Phía trước tầm mắt cô ấy chính là Shinohara.

"Hồi cấp hai cậu thân với Ayaka lắm à?"

Tôi thản nhiên hỏi Akemi như vậy, rồi lập tức cảm thấy hối hận trong lòng.

Dù là muốn kéo lại sự tò mò của Akemi, chắc hẳn vẫn có câu hỏi tốt hơn thế này.

Bầu không khí cảm nhận được trong lớp học hôm qua, tuy không phải là tồi tệ hết mức, nhưng cũng khó mà gọi là thân thiết được.

Tuy nhiên Akemi lại gật đầu rất dứt khoát.

"Ừm, cũng khá thân. Dù sao thì trước đây Ayaka là đội trưởng, còn tớ là đội phó mà."

"Ồ... Đội trưởng à."

Đây là lần đầu tiên tôi biết Ayaka trước đây từng làm đội trưởng. Nhưng nói vậy thì, đúng là rất dễ tưởng tượng ra cảnh Ayaka thống lĩnh các thành viên đội. Ayaka lúc đó còn chưa biết làm màu mè bề ngoài, chắc hẳn đã dùng sức hút lãnh đạo của mình để dẫn dắt cả đội.

Khi tôi đang cảm thấy khâm phục, Akemi nheo mắt lại.

"Đội trưởng là Ayaka. Tớ là đội phó."

"Ể? Ồ."

Do đây là lần đầu tiên tôi biết Ayaka từng làm đội trưởng, nên vô tình chỉ phản ứng với điểm này thôi.

Tôi cười cho qua chuyện, Akemi liền thở dài khe khẽ.

"Nhưng tớ cũng hiểu được tâm trạng cậu chỉ chú ý đến Ayaka thôi. Cô ấy lúc đó thật sự rất phi thường."

"Ồ, lợi hại đến thế à?"

Tôi chưa từng có cơ hội thấy Ayaka chơi bóng rổ. Nguyên nhân chính là do tiết thể dục ở trường cao trung được dạy riêng nam nữ. Tuy nhiên nếu Ayaka có biểu hiện xuất sắc như vậy, chắc tôi cũng sẽ nghe nói đến mới phải, vậy mà lại hoàn toàn không có ấn tượng gì.

Nghe có vẻ hơi vô lý. Sự tồn tại được mọi người chú ý nếu có hành động nổi bật, thì chắc chắn cả ngày sẽ trở thành chủ đề bàn tán mới phải. Đó chính là cuộc sống cao trung khiến tôi cảm thấy ngột ngạt, nhưng cũng có những kỷ niệm sâu sắc.

Nếu đã vậy, chắc hẳn cô ấy đã giả vờ như rất không biết chơi bóng rổ. Tôi luôn cảm thấy đây không giống chuyện Ayaka sẽ làm, nên mới giữ thái độ nghi ngờ. Như thể để khẳng định lối suy nghĩ này của tôi, Akemi liên tục gật đầu.

"Cô ấy lúc đó chắc phải ở tầm cỡ quốc gia rồi. Tiếng tăm cũng lan truyền khá rộng."

"Ồ, quả không hổ là Ayaka."

"Trình độ của tớ bây giờ cũng gần như vậy đó. Biết đâu còn hơn cả cô ấy nữa."

Khóe miệng Akemi cong lên thành một đường vòng cung. Trong ánh mắt cô ấy lặng lẽ bùng lên ý chí chiến đấu, điều này khiến tôi hiểu rằng qua bao nhiêu năm, cô ấy vẫn coi Ayaka là đối thủ cạnh tranh.

"Tớ vốn còn nghĩ nếu đến đây, biết đâu sẽ gặp Ayaka đang chơi bóng rổ chứ, nhưng chắc là không thể rồi."

Akemi phàn nàn với vẻ chán nản, ánh mắt liền chuyển sang Shinohara. Cô ấy đầu tiên chạm mắt với Akemi, nhìn lại trong thoáng chốc, cuối cùng lại tránh đi ánh mắt.

"Mà này, hóa ra Shinohara cũng thân với Yuuta à. Ayaka biết chuyện này không?"

"... Cô ấy biết."

"Ồ, em có ngoan ngoãn chào hỏi cô ấy rồi à?"

"Không, đó là... ờm, coi như là thuận thế biết được chuyện này."

"Ồ, vậy à. Nhưng mà──"

Ngay lúc Akemi nói được nửa chừng, tôi xen vào nói: "Đợi đã." Dù cách xen vào có hơi cứng rắn, nhưng có lẽ vì đã bớt đi chút ngăn cách, Akemi rất thẳng thắn ngậm miệng lại.

"Ừm? Sao thế?"

"... Chúng ta đều là sinh viên đại học cả rồi. Dù không có senpai quản lý, cũng có thể tự mình phán đoán được rồi nhỉ."

Hồi cấp hai, chỉ chênh lệch một tuổi thôi đã gây ra ảnh hưởng rất lớn đến mức độ tốt xấu của khả năng phán đoán, nên chủ yếu đều sẽ hỏi ý kiến senpai. Dù phần lớn là những chuyện liên quan đến hoạt động câu lạc bộ, nhưng đối với họ có lẽ cả cuộc sống riêng tư cũng vậy.

Tuy nhiên chúng ta của hiện tại là sinh viên đại học, cũng đã trưởng thành rồi. Akemi còn muốn can thiệp vào các mối quan hệ của Shinohara, nghĩ thế nào cũng thấy rất không tự nhiên. Nếu liên quan đến công việc thì lại là chuyện khác, nhưng bây giờ không phải tình huống như vậy.

"Senpai..."

Kể từ khi Akemi đến, đây là lần đầu tiên Shinohara ngẩng đầu lên nhìn tôi.

Trước khi tôi kịp cảm nhận được thông điệp nào đó từ ánh mắt cô ấy, đã bị ánh nhìn tươi cười của Akemi cắt ngang.

"Ra là vậy.『Người tiếp theo』là Yuuta à."

Akemi nói vậy, rồi nhìn về phía tôi. Bầu không khí vui vẻ lúc nãy đã tan biến hoàn toàn, sảnh lớn trở lại một mảnh tĩnh lặng.

Akemi quay lại đối mặt với Shinohara.

Shinohara trông có vẻ hơi căng thẳng, ngẩng đầu nhìn Akemi.

Hai người chạm mắt nhau trong thoáng chốc.

"... Trước mặt Yuuta mà nói thế này thì hơi áy náy, nhưng em cũng nên cân nhắc thời điểm rời đội đi. Về điểm này, em nên kiểm điểm lại thì tốt hơn."

"... Vâng ạ. Thật sự xin lỗi chị."

Tôi không thể biết được họ đang nói về chuyện gì. Nhưng biết đâu Shinohara đã rời đội vào thời điểm bận rộn như trước giải đấu lớn chẳng hạn.

Thấy Shinohara thẳng thắn cúi đầu xin lỗi, Akemi liền cười tươi khoe răng.

"Tốt lắm!"

Nói rồi, cô ấy đưa tay xoa đầu Shinohara.

Lúc này Shinohara mới cuối cùng lần đầu tiên nở nụ cười gượng gạo, khiến cả bầu không khí căng thẳng dịu đi khá nhiều.

"Mà này tớ hỏi hai người, tớ vào sân một lát được không? Tớ ném vài quả rồi đi ngay."

Nghe cô ấy nói vậy, Shinohara đi trước nói: "Mời chị lối này." rồi dẫn cô ấy đến lối vào. Tôi nhấc bình nước vẫn đặt trên sàn lên, đi theo sau hai người.

Đến sân bóng, vừa đúng lúc bước vào thời gian nghỉ giữa trận đấu.

Ánh mắt Akemi dán chặt vào vành rổ, rồi gọi Shinohara một tiếng: "Chuyền bóng."

Cô ấy gần như không cần nhìn quả bóng được ném tới cũng có thể bắt được, hơn nữa không hề dừng lại một khắc nào, liền thực hiện cú ném bằng động tác mượt mà. Sau khi ném vào liên tiếp năm sáu quả, Akemi gật đầu vẻ hài lòng.

"Yuuta. Chỗ này tốt thật đấy."

"Ể?"

Lời thì thầm của Akemi khiến tôi ngạc nhiên, bèn không khỏi hỏi lại. Nhưng đối với Akemi, người bình thường luôn ở trong môi trường đội tuyển, hình như cũng không cảm thấy chúng tôi chỉ đang chơi đùa thôi.

"Lúc nãy các cậu tập luyện, tớ có xem qua một chút. Cảm giác mọi người đều đang tận hưởng niềm vui chơi bóng rổ một cách thuần túy, thật là tốt."

"Thì đúng là vậy, chơi bóng rổ vui mà."

Dù trả lời như vậy, tôi vẫn cảm thấy giọng điệu bình thản của Akemi có vẻ không tự nhiên lắm. Nhưng tôi cũng không biết liệu đó có phải là nhắm vào chủ đề hoạt động câu lạc bộ hay không.

"À, cậu không tin đúng không."

Quả thực bị cô ấy nói trúng, tôi không khỏi im lặng đối mặt. Kết quả Akemi nói bằng giọng nhẹ nhàng: "Cũng không sao cả."

"Yuuta, cậu chắc là vì một cơ hội nào đó, mới thân thiết với Ayaka như vậy đúng không."

Câu hỏi này rất đột ngột, nhưng tôi vẫn nói: "Ừa." khẳng định lời cô ấy nói. Dù không định kể quá chi tiết, nhưng thừa nhận điểm này cũng không sao nhỉ. Dù sao tôi cũng không hổ thẹn với lòng.

"Tớ biết ngay mà."

Akemi gật đầu như thể đã thông suốt, rồi dùng tay vợt quả bóng đang lăn bên cạnh từ dưới lên. Cô ấy đầu tiên nhìn chằm chằm vào quả bóng màu cam đó một lúc, rồi mới tiện tay ném về phía rổ, nhưng lại đập vào mép vành rồi bật ra. Quả bóng rơi xuống sàn, nảy lên vài cái nhẹ rồi lăn đi. Mà Akemi chỉ nhìn tất cả những điều đó với vẻ mặt vô cảm.

"Bóng dùng cho nam đúng là nặng thật nhỉ."

Cô ấy nhún vai, rồi đưa quả bóng vào tay tôi. Vì cô ấy cứ thế đi thẳng về phía lối ra của nhà thi đấu, tôi vội vàng đuổi theo, nhưng Akemi lại đột nhiên dừng bước. Tôi nhoài người về phía trước, mũi suýt nữa thì chạm vào mái tóc màu vàng hồng phía sau gáy, may mắn là tránh được trong gang tấc.

"À~ Có chuyện tớ quên nói."

"S-Sao thế?"

"『Cô ấy』mà có trở nên suy sụp, thì đều là tại tớ cả đấy."

"Cái gì?"

"Tạm biệt nhé~ Bạn của Ayaka."

Akemi để lại câu nói đó, rồi rời khỏi nhà thi đấu. Cô ấy chắc là định đến phòng thay đồ, vừa rẽ một cái đã lập tức khuất bóng.

Nhưng trong thoáng chốc nhìn thấy khuôn mặt nghiêng của cô ấy, cảm giác đặc biệt lạnh lùng. Biết đâu là tôi nhìn nhầm. Tuy nhiên trong nhà thi đấu này, Akemi cho đến cuối cùng vẫn không hề mở lòng. Cô ấy gọi tôi là "Bạn của Ayaka", chính là đang ngầm ám chỉ bản thân không phải là bạn của tôi.

Cô ấy đến đây là vì một mục đích nào đó.

Khi phát hiện Ayaka không có ở đây, đối với Akemi mà nói chắc hẳn sẽ rời đi ngay lập tức... Nếu đã vậy, tại sao cô ấy còn làm ra hành động tán tỉnh kỳ quặc đó, lại còn nửa ép buộc trao đổi phương thức liên lạc với tôi làm gì?

"Này, Senpai."

Sau khi không còn nhìn thấy bóng dáng Akemi nữa, Shinohara liền đến bắt chuyện với tôi.

"Sao thế?"

"Anh có thấy Akemi-senpai đáng sợ không?"

"Không... Nói là đáng sợ thì không hẳn, ấn tượng của anh về chị ấy giống như là không đoán được đang nghĩ gì hơn."

"Vậy à... Em thì vẫn luôn cảm thấy senpai rất đáng sợ."

"Ừm, trông em đúng là rất sợ chị ấy. Hồi cấp hai chị ấy hung dữ lắm à?"

Shinohara để lộ nụ cười khổ.

"Vâng. Thật sự rất kinh khủng."

"Vậy à. Thế thì chị ấy coi như đã trở nên hiền hòa hơn rồi nhỉ."

Tôi nói vậy, Shinohara liền gật đầu. Dù biểu cảm cứng nhắc đó khiến tôi hơi để tâm, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo cô ấy đã nở nụ cười như thường lệ rồi.

"May mà chuyện không diễn biến thành việc người đó sẽ thường xuyên đến đây nhỉ."

"Dù sao chị ấy cũng tham gia đội tuyển mà. Hôm nay chắc chỉ là trường hợp đặc biệt thôi."

Tôi tự mình nói vậy, nhưng thật sự không biết hôm nay là ngày gì nữa. Cơ hội để Akemi nói chuyện với Ayaka, kể từ khi lên đại học chắc hẳn có rất nhiều chứ. Tôi lại thấy khả năng cao nhất chỉ là Akemi nhất thời hứng lên thôi.

"Đúng nhỉ... Đúng là khoảng thời gian này."

Tuy nhiên Shinohara lại nói với giọng điệu như đã thông suốt, khiến tôi cảm thấy hơi bất ngờ.

"Gần đây có chuyện gì à?"

"Cũng không phải chuyện gì lạ đâu ạ. Chỉ là một đội đặt mục tiêu giải toàn quốc, lại bị loại ở giai đoạn rất sớm. Chỉ có vậy thôi."

Shinohara nói đúng, đây là chuyện thường thấy ở khắp nơi. Đối với người trong cuộc có lẽ khá sốc, nhưng đứng ở lập trường người ngoài nghe thấy, sẽ cảm thấy cũng có lúc như vậy thôi.

Nhưng xét đến việc Akemi sau khi trải qua thời cấp hai, đã từng tham gia giải toàn quốc ở cấp ba, cộng thêm sự thật là cô ấy đánh giá thực lực của Ayaka còn ưu tú hơn cả bản thân mình lúc đó, thì kết quả bị loại sớm có chút không tự nhiên.

Trong thế giới thắng thua, không ai biết trước được điều gì sẽ xảy ra. Dù dùng những lời lẽ gần đây đâu đâu cũng nghe thấy này để tự thuyết phục bản thân, duy chỉ có những điều còn vướng bận vẫn không thể xua tan đi được.

"Anh thật sự chưa từng nghe Ayaka-senpai nhắc gì về chuyện hồi cấp hai nhỉ."

Shinohara nói với giọng điệu cảm giác có gai. Nghĩ cũng biết là đang nhắm vào ai.

Ngay cả việc người đó từng tham gia đội bóng rổ, tôi cũng chưa từng nghe chính cô ấy nói qua. Tôi đã cảm thấy cô ấy có chuyện giấu mình từ lâu lắm rồi. Và Ayaka cũng biết tôi có nhận ra điều đó.

Trước đây tôi từng nói: "Cho đến khi Ayaka muốn nói thì sẽ không hỏi đến." Đây đúng là lời thật lòng của tôi. Tuy nhiên──

"Nhưng mà... cũng đúng nhỉ. Ayaka-senpai chắc là sẽ không chủ động nói đâu."

Không biết trong câu nói đó của cô ấy, ẩn chứa ý nghĩa gì?

Tôi nhìn ngắm những tuyển thủ đang nghỉ ngơi bên ngoài sân bóng, chìm vào dòng suy nghĩ miên man như vậy.

Ghi chú

[Lên trên]
Nhại theo show truyền hình Nhật Bản "YOUは何しに日本へ?" - Why did YOU come to Japan?
Nhại theo show truyền hình Nhật Bản "YOUは何しに日本へ?" - Why did YOU come to Japan?
[Lên trên]
Trong bóng chày, người đánh thứ 4 thường là người mạnh nhất. Akemi dùng ẩn dụ này cho vị trí át chủ bài của mình trong bóng rổ.
Trong bóng chày, người đánh thứ 4 thường là người mạnh nhất. Akemi dùng ẩn dụ này cho vị trí át chủ bài của mình trong bóng rổ.
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận