Ayaka-senpai từng là niềm ngưỡng mộ của tôi.
Đó là vào thời kỳ tôi tham gia đội bóng rổ hồi cấp hai.
Đội bóng rổ tôi thuộc về, có khoảng năm mươi thành viên. Đội bóng rổ nữ là đội có số lượng thành viên đông nhất trường, ở khu vực này chúng tôi cũng là một trường mạnh.
Dù chưa từng tham dự giải toàn quốc, nhưng ở giải đấu cấp tỉnh thì luôn nằm trong top đầu.
Người thể hiện vô cùng xuất sắc vào thời điểm đó, chính là Mino Ayaka-senpai.
Ayaka-senpai lúc học năm hai, là người duy nhất cùng với các chị năm ba được chọn vào đội hình chính thức.
Đội bóng rổ vốn chỉ có thể giành chức vô địch ở giải khu vực, sở dĩ có thể thường xuyên nằm trong top đầu ở giải cấp tỉnh, chắc chắn là nhờ vào sức mạnh của Ayaka-senpai.
Đối với tôi, một học sinh cấp hai như bao người khác, sự tồn tại của Ayaka-senpai đã mang đến cho tôi một cú sốc lớn.
Nhưng điều khiến tôi ngưỡng mộ không chỉ là kỹ năng bóng rổ.
Tôi ngưỡng mộ sự mạnh mẽ kiên định, không bị ý kiến của người khác lung lay của chị ấy.
Lúc đó tôi, mãnh liệt hy vọng bản thân cũng có thể trở thành người giống như Ayaka-senpai.
◇◆
"Ayaka-senpai, chị không thích nói chuyện yêu đương đúng không ạ."
Giờ nghỉ giải lao trong lúc tập luyện, dưới sân khấu của nhà thi đấu, tôi nói với Ayaka-senpai như vậy.
Từ trước đến nay đã nghe qua vài lần chuyện chị ấy được người khác tỏ tình các kiểu, nhưng tôi chưa từng thấy Ayaka-senpai tỏ ra hào hứng nói chuyện với ai về chủ đề này cả.
Nghe tôi nói vậy, Ayaka-senpai hơi nghiêng đầu.
"Cũng không phải là không thích đâu. Chỉ là không có hứng thú mấy thôi."
"Ayaka-senpai đúng là tính cách như vậy nhỉ."
Điều này khiến tôi cảm thấy rất vui, không khỏi bật cười.
Ngay cả cảm giác tự ti vì chưa từng có kinh nghiệm yêu đương này của tôi, khi nói chuyện với Ayaka-senpai, cũng đều cảm thấy như được thừa nhận.
Dù là con đường của thiểu số, chỉ cần có Ayaka-senpai đi phía trước, tôi sẽ cảm thấy rất yên tâm.
"Shinohara-san, em có vẻ khá tiêu cực về chuyện yêu đương nhỉ."
"Vâng. Em cảm thấy giống như đang lãng phí thời gian vậy."
"Nghĩ vậy cũng đúng đó. Bây giờ chị cũng muốn tập trung vào hoạt động câu lạc bộ."
"Đúng không ạ!"
Gần đây tôi bắt đầu cảm thấy suy nghĩ của mình có hơi phiến diện.
Nhưng xung quanh gần như không có ai chưa từng yêu đương, sự bồn chồn về chuyện này càng khiến tôi thêm cường điệu hóa tình trạng của mình.
Thế nhưng Ayaka-senpai luôn chấp nhận con người tôi như vậy.
Tôi vô cùng thích khoảng thời gian nói chuyện với Ayaka-senpai.
Tuy nhiên lần nào cũng không thể nói chuyện được lâu. Bởi vì mới nói được vài phút, sẽ có người đến bắt chuyện với Ayaka-senpai.
"Này, Ayaka, cường độ tập luyện này khổ quá đi~?"
Người nói vậy rồi nằm dài ra sân khấu, là Akemi-senpai.
Màu tóc chị ấy rất sáng, tôi thường thấy chị ấy bị giáo viên cố vấn cảnh cáo. Tuy nhiên tính cách ngoan cố quyết không tuân theo lời cảnh cáo của giáo viên, có thể nói là còn mạnh mẽ hơn cả con trai.
Dù vậy, do dung mạo chị ấy xinh đẹp, tính cách này ngược lại càng khiến chị ấy được con trai yêu thích hơn.
Đội bóng rổ hiện tại Ayaka-senpai làm đội trưởng, Akemi-senpai thì làm đội phó.
Thực chất chính là hai người này đang dẫn dắt toàn bộ đội bóng rổ.
── Nhưng tôi không thích Akemi-senpai cho lắm.
Xung quanh chị ấy hình như luôn có người yêu, chỉ cần có bạn trai là sẽ khoe khoang ầm ĩ với mọi người xung quanh.
Dù tôi cảm thấy nếu chia tay nhanh như vậy, chẳng phải là đang lãng phí thời gian và công sức sao? Nhưng dù thế nào cũng không thể nói ra lời như vậy với senpai được.
Nếu nói với Akemi-senpai những lời như vậy, tôi cũng không biết sẽ thành ra thế nào nữa.
Tôi cũng coi như có nhiều bạn bè cùng khóa, nhưng trước mặt Akemi-senpai thì lại không khỏi lùi bước.
Nhìn cách chị ấy đối phó khi bị giáo viên cảnh cáo, có thể dễ dàng suy đoán ra lòng tự trọng của chị ấy rất cao, đối với học sinh khóa dưới mà nói, sẽ cảm thấy chị ấy rất khó gần.
Khi Akemi-senpai như vậy làm ra động tác mệt lả, Ayaka-senpai khẽ cười khúc khích.
"Đối với Akemi năm ba thì như vậy là vừa rồi. Hơn nữa sắp đến giải đấu cuối cùng rồi, lần này nhất định phải giành chức vô địch ở giải cấp tỉnh nhé. Tiến vào giải toàn quốc vẫn luôn là mục tiêu của chúng ta mà."
"Thiệt tình~ Chị lúc nào cũng nói chuyện này. Dù Ayaka đúng là như vậy nha... Thôi, chúng ta đấu một trận solo đi. Người thắng sẽ được giảm nhẹ lượng tập luyện!"
"Lần sau nhé, đội phó."
"Haiz~ Thật luôn."
Akemi-senpai nở nụ cười khổ, rồi cố ý thở dài một hơi.
Nhìn khắp đội bóng rổ hiện tại, chỉ có Ayaka-senpai là có thể nói chuyện bình đẳng với Akemi-senpai.
Ngoài Ayaka-senpai ra, dù là người cùng khóa cũng không thể nói gì với Akemi-senpai. Ngay cả lời chỉ trích của Ayaka-senpai chị ấy còn né tránh, tôi cho rằng những người khác không thể nào nói lay chuyển được chị ấy.
Đội bóng rổ này coi trọng thực lực. Thực lực bóng rổ tương đương với sức nặng của lời nói. Trong đội người lợi hại nhất là Ayaka-senpai, kế đó là Akemi-senpai, hơn nữa hai người này dù so với các tuyển thủ chính thức khác, thực lực cũng nổi bật hơn hẳn.
Nhưng lý do mọi người khó mà sửa đổi cách làm của Akemi-senpai, tôi nghĩ còn có nguyên nhân khác.
── Bởi vì mọi người đều sợ Akemi-senpai.
Akemi-senpai ở trong trường cũng thuộc nhóm nhỏ đặc biệt thu hút sự chú ý, vòng bạn bè rất rộng.
Một khi Akemi-senpai trong cuộc sống học đường bình thường cảm giác rất có tiếng nói, nếu bị chị ấy ghét, e rằng lập trường của bản thân cũng sẽ theo đó mà trở nên rất nguy hiểm.
Tâm trạng sợ hãi này của mọi người xung quanh, ngược lại càng tăng thêm sức nặng cho lời nói của Akemi-senpai, khiến chị ấy thực sự thăng hoa thành một sự tồn tại đáng sợ.
"Shinohara~ Em đang nói gì với Ayaka thế?"
Akemi-senpai đột nhiên nhìn về phía tôi.
Tôi theo phản xạ thẳng lưng lên, rồi nặn ra một nụ cười.
"Ờm, cái đó──"
Tôi không thể nói ra lời thật lòng.
Nếu nghe thấy ý kiến phản đối yêu đương như của tôi, Akemi-senpai, người sống một cuộc sống hoàn toàn trái ngược, chắc hẳn sẽ cảm thấy không vui.
Tôi đã rất thường thấy chị ấy khuyên Ayaka-senpai nên có bạn trai đi rồi.
"Chà, là chuyện không thể nói với chị à?"
Akemi-senpai cười hỏi vậy.
Tôi không khỏi cứng đờ người lại. Đáy mắt Akemi-senpai không hề có ý cười.
"Chỉ là... nói một chút về chuyện yêu đương thôi ạ."
"Ể, với Ayaka sao? Hiếm thấy nha!"
Akemi-senpai đột ngột chống nửa người trên dậy, lập tức liên tiếp ném ra câu hỏi.
"Có người thích rồi à? Hay là được tỏ tình?"
Khi tôi đang cảm thấy không biết phải làm sao, Ayaka-senpai đã trả lời thay tôi trước:
"Chỉ là tán gẫu chút thôi, tớ làm gì có chủ đề đó. Xin lỗi nhé."
"Gì chứ~ Chán thật."
Nhìn phản ứng của Akemi-senpai, Ayaka-senpai thở dài.
"Người có chủ đề phải là Akemi chứ nhỉ? Chuyện cậu nói cảm giác sắp chia tay bạn trai lần trước, sau đó thế nào rồi?"
Tôi không khỏi lùi về phía sau.
Dù có nghe thấy chủ đề nhạy cảm của Akemi-senpai, tôi cũng sẽ không có bất kỳ sự đồng cảm nào.
Nhưng nếu cứ ở lại chỗ này, chị ấy chắc chắn sẽ ném chủ đề đó cho tôi.
Cho nên tôi mới muốn nhanh chóng rời đi, nhưng hình như đã muộn một bước.
Akemi-senpai nhìn về phía tôi, rồi nói với tôi:
"Shinohara, em cũng cho chị lời khuyên đi chứ. Chị cảm giác hình như sắp chia tay bạn trai hiện tại rồi. Nhưng cậu ấy là người chị thích nhất từ trước đến nay, dù thế nào chị cũng không muốn buông tay... Em thấy chị nên làm thế nào mới tốt đây?"
"Ờm, nên làm thế nào... ạ..."
Chuyện này, tôi chưa từng yêu đương làm sao mà biết được chứ.
Khi tôi ném ánh mắt cầu cứu về phía Ayaka-senpai, chị ấy cũng chỉ nhún vai nói: "Chuyện này chị nghe đến mức tai sắp mọc kén rồi."
Nhưng mà, nếu đó là chủ đề chị ấy thường xuyên nhắc đến như vậy, tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Nếu đây là lần đầu tiên Akemi-senpai tìm người tâm sự về chuyện yêu đương, vậy trách nhiệm cũng quá nặng nề rồi. Nhưng một khi đó là chuyện thường xuyên được đem ra thảo luận, tôi có lẽ cũng chỉ cần trả lời qua loa là được.
May mắn là bạn cùng lớp cũng hay tìm tôi tâm sự chuyện yêu đương, tôi đại khái biết phải trả lời thế nào.
... Chỉ cần nhìn bao quát toàn bộ tình hình như bình thường, rồi nói ra những gì nghĩ trong lòng là được.
Bây giờ đối mặt là Akemi-senpai, nên giảm bớt một chút lời lẽ tiêu cực và bổ sung thêm lời khen ngợi, chắc hẳn là lựa chọn an toàn nhỉ.
Tôi hạ quyết tâm xong, hít một hơi.
"Akemi-senpai xinh đẹp như vậy, nói thật, em hoàn toàn không hiểu sao bạn trai chị lại nghĩ thế."
Khóe miệng Akemi-senpai hài lòng nhếch lên cười.
Thấy phản ứng của chị ấy như vậy tôi thở phào nhẹ nhõm, rồi nói tiếp.
"Nhưng biết đâu cậu ấy tự cảm thấy không bằng Akemi-senpai. Nếu Akemi-senpai làm thêm chút gì đó cho cậu ấy, biết đâu sẽ tiến triển thuận lợi hơn ạ."
... Nói như vậy chắc sẽ không chọc giận chị ấy, cũng coi như có tâng bốc một chút rồi.
Bình thường tôi sẽ không để ý nhiều như vậy.
Nhưng đã đến nước này, tôi ít nhiều cũng có chút ý đồ xấu xa nghĩ rằng, nếu có thể lấy chủ đề này làm cơ hội, khiến chị ấy có cảm tình với mình thì tốt rồi.
Akemi-senpai làm ra động tác như đang suy ngẫm về lời nói này của tôi, rồi gật đầu hai ba lần.
"Ồ... Biết đâu đúng là như vậy thật nhỉ. Chị đều không có suy nghĩ như thế này. Xem ra sau này tìm Shinohara tâm sự, cũng không tồi nhỉ──"
Tôi không khỏi căng thẳng người.
Nói thật, nếu chị ấy ném ra những câu hỏi sâu hơn, tôi hoàn toàn không cảm thấy có thể nghĩ ra được câu trả lời nào hay ho cả.
Lúc này, Ayaka-senpai xen vào cuộc nói chuyện của chúng tôi.
"Akemi làm sao có thể có suy nghĩ như vậy chứ."
"Đợi đã, ý cậu là sao!"
"Ý trên mặt chữ đó. Thôi, tiếp tục tập luyện đi."
Ayaka-senpai xoay xoay vai, giày cũng ma sát trên sàn nhà.
Âm thanh này, dường như cũng khiến sự chú ý của Akemi-senpai dồn vào hoạt động câu lạc bộ rồi.
... Nếu Ayaka-senpai không ra tay giúp đỡ, thật không biết sẽ thành ra thế nào nữa.
Chị ấy có biến thành người định kỳ đến tìm tôi tâm sự chuyện yêu đương không nhỉ? Chỉ mới tưởng tượng thôi, sống lưng đã không khỏi run lên rồi.
Đối mặt với Akemi-senpai, nếu trả lời sai, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện đáng ghét. Tôi không muốn vì câu lạc bộ mà gánh chịu rủi ro như vậy.
Đứng từ góc độ khách quan mà nói, tôi tự nhận mình thuộc loại người được yêu thích.
Nhưng so với Ayaka-senpai, Akemi-senpai bọn họ, tôi thật sự chẳng là gì cả.
Dù sao chỉ cần có một lời nói không hay trước mặt Akemi-senpai, lập trường của tôi sẽ lập tức biến mất không dấu vết.
Qua cuộc đối thoại vừa rồi, đã khiến tôi thấm thía điều này.
"Thôi nào, đứng dậy đi. Akemi là tấm gương cho mọi người đấy."
Ayaka-senpai vỗ vỗ lên sân khấu, Akemi-senpai lúc này mới nửa đùa nửa thật đứng dậy.
Thấy phản ứng của chị ấy, Ayaka-senpai cũng cảm thấy rất buồn cười mà bật cười.
Sức hút lãnh đạo độc đáo toát ra từ các anh chị khóa trên.
Tuy nhiên tôi vô cùng không thích bầu không khí này do Akemi-senpai tạo ra.
◇◆
Vào một ngày cách giải đấu khu vực cuối cùng của năm lớp ba chưa đầy hai tuần, tôi tình cờ gặp Ayaka-senpai đang một mình đi trên đường về nhà.
Cảm giác có thể nói chuyện với chị ấy khoảng mười phút, nên tôi quyết định nhắc đến chủ đề chỉ có thể nói vào lúc này, rồi mở lời nói ra nghi vấn vẫn luôn cảm thấy khó hiểu.
"Ayaka-senpai, chị với Akemi-senpai thân nhau nhỉ."
"Dù sao bọn chị cũng là đội trưởng và đội phó mà... Shinohara-san, chắc em không thích Akemi lắm nhỉ."
"Ể!"
Tôi vội vàng nhìn sang Ayaka-senpai. Chuyện không thích chị ấy, nếu từ miệng Ayaka-senpai mà lộ ra ngoài, vậy thì gay go lắm.
Lúc này, Ayaka-senpai chỉ khẽ nhún vai.
"Nghe này, chị là đội trưởng đó. Dù chị có đi rêu rao những chủ đề nhạy cảm này của học sinh khóa dưới, cũng chỉ rước lấy tai họa thôi."
"À. C-Cũng đúng..."
Câu nói này còn đáng tin hơn cả lời giải thích vụng về. Nhưng bình tĩnh nghĩ lại, dù không cần giải thích như vậy, Ayaka-senpai cũng đủ khiến người ta tin tưởng rồi.
"Trong mắt các em năm hai như các em, chắc sẽ cảm thấy Akemi rất đáng sợ nhỉ."
"Vâng ạ... Phải nói thế nào nhỉ, cứ cảm thấy rất áp bức... Cái đó, cũng không phải là nói xấu..."
"Hehe, đừng lo lắng. Nhưng cũng đúng nhỉ, lần sau chị sẽ thản nhiên nói với cậu ấy thử xem sao. Bọn chị sắp rời đội rồi, nhưng một khi đây là giải đấu cuối cùng, vẫn hy vọng có thể cùng mọi người chơi vui vẻ một chút. Huống hồ còn phải nhờ đội trưởng đội cổ vũ Shinohara cố gắng hết sức cổ vũ cho bọn chị nữa chứ."
"Cái này cứ giao cho em!"
Tôi vỗ vỗ ngực mình.
Tôi luôn cố gắng hết sức cổ vũ cho các tuyển thủ. Đây vừa là nghĩa vụ của các em khóa dưới như chúng tôi, cũng là điều duy nhất có thể làm trong giải đấu.
Công việc thống lĩnh các thành viên năm hai và năm nhất cổ vũ bên lề sân, luôn được giao vào tay tôi.
Nhưng gần đây trong các trận đấu tập có cho tôi vào sân chơi hết một hiệp, tỷ lệ ném rổ thành công cũng dần dần tăng lên. Tôi tự nhận chỉ có kỹ thuật solo là chưa thuần thục, ngoài ra tôi tự tin không thua kém gì các chị năm ba cả. Biết đâu còn có thể trong trận đấu chính thức, cùng Ayaka-senpai đứng trên cùng một sân bóng.
Dù vậy, số lượng người năm ba đông đến mức ghế dự bị cũng không đủ chỗ. Xét đến đây là giải đấu cuối cùng, nên mục tiêu của tôi là hy vọng có thể được chọn vào danh sách dự bị.
"Em sẽ cố gắng trở thành trợ lực cho Ayaka-senpai!"
"Ahaha, lúc này đáng lẽ phải nói là vì đội bóng rổ chứ nhỉ."
Ayaka-senpai cười hiền hòa xong, đột nhiên dừng bước.
Phía trước tầm mắt chị ấy, chỉ thấy Akemi-senpai đang đi cùng một nam sinh.
Do nhìn từ phía sau không thấy được biểu cảm của họ, cũng không nhận ra được đối phương là ai, nhưng nhìn động tác họ nắm tay nhau, rõ ràng là một cặp đôi.
"... Rồi cũng chia tay nhanh thôi mà."
Lời thật lòng bất giác buột miệng thốt ra.
Tôi vội vàng muốn nuốt lời lại, nhưng đã không kịp nữa rồi.
Dù sao đi nữa, đây cũng không phải là lời nên nói trước mặt Ayaka-senpai, người là bạn của chị ấy. Bởi vì tự ti về chuyện yêu đương gì đó, căn bản không thể coi là cái cớ được.
Kết quả là tôi vẫn vì Akemi-senpai chạy đến tìm mình tâm sự chuyện yêu đương, khiến tôi phải tốn thêm tâm tư vào chuyện này, nên mới ít nhiều mang lòng bất mãn nhỉ.
Nhưng Ayaka-senpai đáp lại ngắn gọn: "Đừng nói những lời như vậy chứ." rồi nói tiếp.
"Xét về xác suất, họ đúng là rất có khả năng chia tay. Nhưng người trong cuộc tin rằng có thể tiếp tục hẹn hò. Nếu đã vậy, chúng ta là người ngoài cuộc thì không nên nói này nói nọ."
"... Xin lỗi chị."
"Không sao đâu. Dù sao thì Shinohara-san, em ghét chuyện yêu đương này mà. Chị cũng hiểu được tâm trạng của em. Thấy em đều chịu khó nghe Akemi tâm sự, chị thấy em thật sự rất lợi hại."
── Chị cũng hiểu được tâm trạng của em.
Người sẽ nói với tôi, kẻ không hiểu gì về tình yêu, những lời như vậy, tuyệt đối chỉ có Ayaka-senpai mà thôi.
Nếu người khác nói với tôi như vậy, tôi chắc chắn không thể tin được.
Ayaka-senpai còn bị con trai tỏ tình nhiều hơn cả tôi. Tuy nhiên lý lịch chưa từng có bạn trai của chị ấy, khiến tôi tin vào lời chị ấy nói.
"Ayaka-senpai, chị thường từ chối lời tỏ tình của con trai thế nào ạ?"
"Ừm~ Chắc là cứ khăng khăng nói mình không có hứng thú với yêu đương thôi. Huống hồ cũng đúng là như vậy thật."
"... Em cũng thử làm vậy xem sao."
Tôi luôn dùng lý do kiểu như "Em không xứng với anh đâu" để từ chối đối phương.
Đây là để cố gắng hết sức không làm tổn thương lòng tự trọng của đối phương.
Nhưng cách từ chối đầy tự tin này của Ayaka-senpai, khiến tôi cảm thấy chị ấy rất thành thật. Dứt khoát từ chối một chút, cảm giác đối phương ngược lại cũng dễ chấp nhận hơn.
"Ayaka-senpai thật sự rất chu đáo nhỉ."
Tôi khẽ nói một câu, Ayaka-senpai liền lắc đầu.
"Chị chỉ ưu tiên bản thân mình thôi. Nói thật, dù đối phương nghe chị từ chối như vậy sẽ nghĩ thế nào, cũng không liên quan gì đến chị."
Lúc này những đám mây trên trời bắt đầu rơi xuống những giọt mưa tí tách.
Tôi vội vàng mở chiếc ô gấp ra, rồi đưa về phía Ayaka-senpai.
Ayaka-senpai từ chối, rồi nói tiếp:
"Shinohara-san, em cũng nên ưu tiên bản thân mình thì tốt hơn... Nhưng mà, điều đó cũng không có nghĩa là phải đối phó giống như chị, điểm này phải chú ý một chút."
"Dù bị tỏ tình, cũng phải ưu tiên bản thân mình sao ạ?"
Nghe tôi hỏi vậy, Ayaka-senpai chỉ do dự một chút rồi gật đầu.
"... Chị không muốn đột nhiên bị tỏ tình rồi, lại bị xoay như chong chóng đâu. Sự giày vò bất ngờ đó, cũng giống như một trận thiên tai nhẹ vậy."
Chính vì là Ayaka-senpai, người đã bị tỏ tình không biết bao nhiêu lần, mới đưa ra được kết luận này nhỉ.
Huống hồ chị ấy lại không có hứng thú với yêu đương, vậy thì càng là giày vò.
Ayaka-senpai là vì không có hứng thú với yêu đương, nên mới từ chối lời tỏ tình của người khác. Nhưng tôi cảm thấy về bản chất mà nói, liệu có phải chị ấy không phù hợp để yêu đương không nhỉ? Dù tôi hoàn toàn không có tư cách nói những lời như vậy.
"Không biết người Ayaka-senpai thích, sau này có xuất hiện không nhỉ."
"Không biết nữa. Nhưng dù có đi tìm ở đâu, chắc cũng không có người như vậy đâu."
Ayaka-senpai trả lời với vẻ mặt không có hứng thú.
Nghe câu trả lời này lại khiến tôi cảm thấy yên tâm, đồng thời không khỏi nhếch mép cười.
"Bởi vì, mọi người đều không nhìn vào chị mà."
Tuy nhiên giọng nói nghe được từ bên cạnh này, cảm giác hình như tối tăm hơn bình thường một chút.
Dần dần, mưa cũng ngày càng lớn hơn.
◇◆
"Anh thích em."
Trước mặt là một nam sinh khóa trên.
Tôi đã từng thấy anh ấy vài lần trong trường, có chút ấn tượng mơ hồ về người này. Tôi nhớ anh ấy là Miyagi-senpai. Là người mà bạn bè tôi trước đây từng nói rất đẹp trai và bàn tán ầm ĩ.
Nhìn mái tóc tùy tiện vuốt đầy sáp của anh ấy, chắc tôi không nhớ nhầm người đâu.
Lâu lắm rồi mới lại bị tỏ tình. Nhưng mà, có hai điều tôi lần đầu tiên gặp phải.
Thứ nhất, đối phương là senpai.
Thứ hai, đây là lần đầu tiên tôi gặp Miyagi-senpai.
"Cái đó... Xin lỗi, em hoàn toàn không quen biết senpai."
Tôi trả lời như vậy, Miyagi-senpai kinh ngạc mở to mắt.
"V-Vậy à. Cảm giác khá thường xuyên chạm mắt em, cứ tưởng là cả hai đều có nhận thức về nhau... Anh tên Miyagi."
"Em biết tên senpai. Nhưng em không biết... có chuyện chạm mắt như vậy."
Nghe tôi nói vậy, Miyagi-senpai trông có vẻ bị đả kích rất lớn.
Anh ấy chắc nằm mơ cũng không nghĩ đến mình lại không được để mắt đến như vậy nhỉ.
Miyagi-senpai đúng là thuộc dạng đẹp trai, nhưng tôi cũng giống như Ayaka-senpai, bản thân chuyện yêu đương này đã không có hứng thú rồi. Dù tôi có hứng thú, cũng hoàn toàn không có tự tin có thể thích Miyagi-senpai được.
Tuy nhiên dù có thành thật nói ra chuyện này, cũng chỉ làm tổn thương đối phương mà thôi.
Thế là tôi nói ra lời từ chối như thường lệ.
"Xin lỗi. Em không xứng với người như Miyagi-senpai đâu ạ."
Kết quả, Miyagi-senpai vì thế mà nhăn mặt lại.
"Không, anh đang nói là muốn hẹn hò với em mà."
"Cho nên nói, là em không xứng──"
"Chuyện này, chỉ cần chúng ta thích nhau là được rồi đúng không?"
Nghe Miyagi-senpai nói vậy, tôi không khỏi nghẹn lời.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp phải tình huống sau khi từ chối lời tỏ tình, đối phương lại còn nói nhiều như vậy.
Khi tôi không biết phải phản ứng thế nào, Miyagi-senpai liền thở dài.
"Em chắc không nghĩ vậy đúng không. Anh thấy lúc này nói ra lời thật lòng, mới là một sự lễ phép."
Miyagi-senpai nói với giọng điệu có gai như vậy.
... Nếu là Ayaka-senpai, sẽ không để tình hình trở nên thế này đâu.
Ayaka-senpai ngay từ đầu sẽ nói ra lời thật lòng của mình, rồi kết thúc chủ đề ngay tại chỗ mới phải.
Chỉ có ngưỡng mộ thôi, thì chẳng có gì có thể bắt đầu cả.
Tôi lần đầu tiên quyết định sẽ nói năng thẳng thắn.
Dù sao cũng đã làm đối phương tức giận rồi. Tôi cũng chẳng còn gì để mất.
"Em không có tự tin có thể thích Miyagi-senpai được."
Không chút nghi ngờ, đây chính là lời thật lòng của tôi.
Nhưng mà, che giấu lời thật lòng có khả năng làm tổn thương người khác là một sự lễ phép.
... Nếu chọc giận senpai này, sẽ thế nào nhỉ?
Đến nước này tôi mới bắt đầu hối hận, nhưng đã quá muộn rồi.
Tôi rụt rè thăm dò sắc mặt Miyagi-senpai.
── Nhưng thật bất ngờ, biểu cảm của anh ấy trông lại nhẹ nhõm hẳn.
Miyagi-senpai chấp nhận cách nói này rồi gật đầu, sau đó lại gãi gãi đầu.
"Vậy à. Xem ra anh còn kém xa nhỉ."
"Xin── Xin lỗi, em đã nói những lời quá đáng như vậy."
"Haha, không sao đâu. Anh mới phải cảm ơn em vì đã nói thật lòng với anh."
Miyagi-senpai cười như vậy, rồi quay lưng lại với tôi.
Thật là bất ngờ.
Bởi vì đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp phải tình huống sau khi từ chối lời tỏ tình của người khác, đối phương lại còn cảm ơn mình.
"Em-Em mới phải cảm ơn senpai ạ!"
Nghe tôi nói vậy, Miyagi-senpai hơi giơ tay lên đáp lại.
Nhìn bóng lưng anh ấy xa dần, trong lòng tôi nảy sinh một ý nghĩ.
Tôi vẫn không thể nào có hứng thú với yêu đương được.
Nhưng có người khác giới chấp nhận lời thật lòng của mình, cảm giác... cũng khá tốt.
◇◆
Ngay khoảnh khắc bước vào nhà thi đấu, tôi liền cảm thấy bầu không khí có vẻ không ổn.
Ngày hôm sau khi bị Miyagi-senpai tỏ tình, sau giờ học.
Rõ ràng có một thứ gì đó khác lạ, lẫn vào trong bầu không khí thường ngày.
Dù là tiếng giày ma sát, hay tiếng bóng rổ nảy trên sàn, nghe đều khiến tôi cảm thấy khác lạ so với bình thường một cách khó hiểu.
"Chào buổi chiều──!"
Sau khi tôi lớn tiếng chào hỏi, các thành viên đội cũng đáp lại tôi như thường lệ.
Nghĩ bụng chắc là do mình ảo giác, tôi khẽ thở dài.
── Ngay khoảnh khắc này, một quả bóng màu cam đập vào vai phải tôi.
Quả bóng rổ bay đến từ điểm mù thị giác lăn xuống sàn, cảm giác đau đớn này buộc tôi phải nhăn mặt lại.
Tôi nhìn về hướng quả bóng bay tới, chỉ thấy một thành viên đội với mái tóc nâu nhạt đang chạy về phía tôi.
"Xin lỗi! Em không sao chứ?"
Hóa ra người cầm bóng là Akemi-senpai.
Tôi đáp lại đầy tinh thần: "Em không sao ạ!" rồi trả bóng lại cho chị ấy.
Akemi-senpai chắp hai tay xin lỗi tôi, rồi tiếp tục tiến hành buổi tập tự do của các chị khóa trên.
── Thời gian còn lại cho đến giải đấu cuối cùng của năm lớp ba không còn nhiều nữa.
Ayaka-senpai và Akemi-senpai đều đến nhà thi đấu tập luyện sớm hơn chúng tôi.
So với cảm giác mong đợi thế hệ chúng tôi sắp lên nắm quyền, cảm giác mất mát khi Ayaka-senpai bọn họ sắp rời đội còn lớn hơn.
Sau khi các trụ cột năm ba rời đi, thực lực chiến đấu của đội này sẽ lập tức giảm đi rất nhiều.
Nhưng so với điểm này, điều khiến tôi cảm thấy ghét hơn là không thể đứng ở khoảng cách gần như vậy, nhìn ngắm những người đáng kính trọng đó nữa.
Ayaka-senpai thì khỏi phải nói, Akemi-senpai cũng sở hữu những thứ mà tôi không có. Dù không thích chị ấy lắm, nhưng việc chị ấy sắp rời đội cũng khiến tôi cảm thấy buồn bã.
"Tập hợp!"
Giọng Ayaka-senpai vang vọng trong nhà thi đấu.
Chúng tôi, những học sinh khóa dưới, ném tạm những quả bóng đang cầm trong tay vào góc sân, rồi xếp thành hình bán nguyệt bao quanh Ayaka-senpai.
Trên tay Ayaka-senpai cầm một tờ giấy photocopy cỡ A4.
Tôi biết ngay trên đó viết danh sách cầu thủ dự bị.
Trước giải đấu đội trưởng công bố danh sách cầu thủ dự bị, là truyền thống của đội bóng rổ này.
Bóng rổ là môn thể thao năm người.
Tính cả năm người trong đội hình xuất phát, nhiều nhất chỉ có mười lăm người được chọn vào danh sách dự bị.
Đội bóng rổ nữ hiện tại có gần năm mươi người, nên phần lớn mọi người đều không thể được chọn vào. Ngay cả học sinh năm ba cũng có vài người đã chắc chắn không được chọn.
Cho nên mọi người đều nín thở chờ đợi, nhìn Ayaka-senpai công bố.
"Số áo 4, Mino Ayaka. Số áo 5, Tobarizaka Akemi. Số áo 6, Nishino Yurina. Số áo 7, Shimada Moe──"
Từng cái tên học sinh năm ba được nói ra từ miệng Ayaka-senpai. Từ số áo 4 đến 8 là tuyển thủ xuất phát. Đầu tiên tôi hoàn toàn không có khả năng được chọn ở giai đoạn này.
Nhưng tôi rất có khả năng được chọn vào danh sách dự bị. Trong số cầu thủ dự bị chắc chắn sẽ có hai suất dành cho năm hai, và cũng sẽ được vào sân trong trận đấu. Đây là phương châm để bồi dưỡng thế hệ kế cận.
Tôi tự tin mình sẽ được chọn vào danh sách dự bị. Dù vậy, cũng chỉ là tự tin ở mức miễn cưỡng có thể được chọn mà thôi. Được chọn làm cầu thủ thay thế, cũng là mục tiêu gần đây của tôi.
Ngay lúc tôi đang nghĩ vậy──
"── Số áo 9, Shinohara Mayu."
Những người đang xếp thành hình bán nguyệt, không khỏi bàn tán xôn xao.
Tôi cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Số 9 là số áo của người thứ sáu. Là số áo được trao cho tuyển thủ thường xuyên vào sân để thay đổi cục diện trận đấu. Nói cách khác, tôi sẽ là người có cơ hội vào sân nhiều nhất trong số các cầu thủ dự bị.
Akemi-senpai hét lên với các thành viên đội đang bàn tán: "Yên lặng!"
Chỉ cần như vậy, tiếng ồn ào liền lập tức tắt ngấm.
Ayaka-senpai gật đầu, rồi nói tiếp:
"Là Akemi đã tích cực đề cử em với thầy Saitou đó. Chị cũng rất tán thành. Chị cho rằng Shinohara-san có đủ thực lực như vậy."
Tôi không khỏi nhìn sang Akemi-senpai.
Tôi cảm thấy xấu hổ vì đã tự mình mang trong lòng tâm trạng không thích chị ấy.
Akemi-senpai ủng hộ sự trưởng thành của tôi. Biết đâu là do lần trước nghe chị ấy tâm sự chuyện yêu đương mà được để ý, nhưng dù thế nào điều này cũng khiến tôi vô cùng vui mừng.
Từ trước đến nay chúng tôi, những học sinh khóa dưới, dù có được chọn vào danh sách dự bị, số áo nhận được cũng đều là từ 16 đến 18.
Không ngờ lại nhận được số 9, không nghi ngờ gì là một bước tiến vượt bậc.
Biết đâu lần công bố này cũng bao hàm cả việc cân nhắc người kế nhiệm đội trưởng.
Nếu lần này tôi có thể thể hiện xuất sắc trong giải đấu, chắc chắn sẽ được đề bạt làm đội trưởng nhỉ.
Dù Ayaka-senpai và Akemi-senpai đều rời đội rồi, cũng có thể nhận được sự kích thích mới.
Biết đâu một ngày nào đó tôi cũng có thể trở thành một sự tồn tại giống như Ayaka-senpai.
Sau khi các thành viên đội xếp thành hình bán nguyệt giải tán, liền bắt đầu tập luyện thực chiến tập trung vào giải đấu.
Khi tôi đang làm nóng người với tinh thần phấn chấn hơn bình thường, có người đặt tay lên vai phải tôi.
Lực đạo mạnh mẽ khiến trọng tâm cơ thể tôi bị nghiêng đi. Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy là Akemi-senpai.
"Shinohara, cố lên nhé."
"Vâng... Vâng ạ! Cái đó, vô cùng cảm ơn chị đã đề cử em!"
Nghe tôi nói vậy, Akemi-senpai cười tủm tỉm gật đầu.
◇◆
"Ể?"
Lời nói của Yuuko, khiến tôi không khỏi hỏi lại như vậy.
Ngày mai là trận đấu thứ hai của giải cấp tỉnh, chúng tôi đang đi trên đường về nhà.
Tôi có thể cảm nhận được ý thức chuẩn bị sẵn sàng cho trận đấu có chút dao động.
Yuuko chớp mắt, rồi lặp lại câu nói y hệt.
"Cho nên nói, Akemi-senpai chia tay bạn trai rồi đó. Hình như còn khóc ở phía sau nhà thi đấu nữa. Kayoko nói có thấy Ayaka-senpai đang an ủi chị ấy."
"Thế... Vậy à."
Kết quả vẫn là chia tay.
Nếu là bình thường, tôi chắc chỉ nảy sinh cảm nghĩ "Dù sao hai học sinh cấp hai hẹn hò thì cũng chỉ đến mức đó thôi". Nhưng duy chỉ hôm nay thì khác.
"Đó là chuyện lúc nào vậy?"
"Ừm... Chắc là ngày trước hôm công bố danh sách dự bị."
── Tệ thật rồi.
Nói cách khác, là sau khi tâm sự với tôi thì đã chia tay. Chị ấy hình như cũng đã tâm sự chuyện tương tự với Ayaka-senpai nhiều lần rồi, không nhất định là do tôi gây ra.
Chắc chỉ là thời điểm trùng hợp thôi, nhưng tôi vẫn không khỏi cảm thấy hơi lo lắng.
"Nhưng mà... chị ấy trông chẳng có vẻ gì là để tâm cả. Cảm giác vẫn như bình thường."
Vẫn đến chỉ đạo chúng tôi khóa dưới, cũng nói cười vui vẻ với Ayaka-senpai, hoặc là tự mình lặng lẽ tập ném rổ. Chắc hẳn không có chỗ nào không ổn mới phải.
Không ngờ Yuuko lại mở tròn mắt.
"Trời ơi, đó đương nhiên là đang giả vờ vui vẻ rồi. Cả người chị ấy tỏa ra cảm giác vừa mới thất tình mà?"
Cô ấy nói như thể nhìn là biết ngay, khiến tôi không khỏi nuốt lại lời định nói tiếp.
"Nghe cậu nói vậy... hình như cũng đúng nhỉ."
Gần đây khi nói chuyện với bạn bè, cứ cảm thấy cảm giác xa cách ngày càng nặng nề. Giống như bây giờ. Tôi không thể nào suy đoán được những cảm xúc bị tình yêu lay động là như thế nào. Bởi vì bản thân tôi không có kinh nghiệm yêu đương, nói ra cũng là điều đương nhiên.
... Nhưng mà, không sao cả.
Phía trước cảm giác xa cách này, vẫn còn có sự tồn tại như Ayaka-senpai.
Người mà ngay cả Akemi-senpai cũng phải tuân theo, đang ở phía trước con đường này.
"Nhưng nếu vậy thì, Akemi-senpai cuối cùng cũng sắp rời đội rồi. Chị ấy thật sự đáng sợ quá đi~"
"Ahaha, chị ấy đúng là khá đáng sợ... nhưng thật sự sắp rời đi rồi, cứ cảm thấy cũng khá cô đơn nhỉ."
Nghe tôi nói vậy, Yuuko thở dài thườn thượt.
"Đó là vì chị ấy khá thích Mayu, nên cậu mới nghĩ vậy. Đâu như tớ~ thật sự là phải rụt rè lắm đấy."
"Sao thế?"
"Không có gì đâu, tớ chỉ nghe nói thôi. Dù chỉ là lời đồn, nhưng tớ nghe xong liền cảm thấy khó mà gần gũi chị ấy được."
... Là lời đồn thế nào nhỉ?
Chủ đề bình thường sẽ không để tâm, hôm nay tôi lại không hiểu sao muốn hỏi cho rõ ngọn ngành. Chỉ là một khi đã hành động, liền tương đương với việc thừa nhận tạp âm đang dâng lên trong lòng.
Như thường lệ── phải như thường lệ.
Chị ấy không giống như lời nói và hành động của mình, thực ra là một người hiểm độc── câu nói này của Yuuko, khó chịu mà cứ lưu lại mãi bên tai.
◇◆
"Ayaka!"
Đường chuyền bóng dữ dội do Akemi-senpai ném tới, lướt qua tai tôi rồi truyền đến tay Ayaka-senpai.
Ayaka-senpai quay người nhảy về phía sau né tránh sự cản phá của hàng phòng ngự đối phương, tung ra cú ném trong tư thế không ổn định.
Dù quỹ đạo của quả bóng hơi ngắn, nhưng vẫn đập mạnh vào vành rổ rồi, bị hút vào lưới.
Sáu mươi hai đấu năm mươi tám.
Thời gian còn lại của trận đấu chưa đầy năm phút.
Mới chỉ là trận đấu thứ hai, vậy mà chúng tôi lại rơi vào thế trận khó khăn ngoài sức tưởng tượng khi đối mặt với đối thủ.
Trong đội đối thủ có một tuyển thủ khóa dưới là tay ghi điểm có thực lực vượt trội hơn cả Akemi-senpai.
Trong trận đấu bóng rổ, chênh lệch bốn điểm đối với bên bị dẫn trước gần như không có khác biệt gì.
Chúng tôi trước đó cho rằng cửa ải khó khăn nhất là trận đấu tiếp theo, cảm thấy chắc hẳn có thể thắng được đối thủ ở trận thứ hai, không ngờ lại gần như bị khí thế bám đuổi sát sao của họ nuốt chửng.
Bên tôi đã dùng hết mấy lần Time out để tạm dừng trận đấu, ngoảnh đi ngoảnh lại thậm chí đã đạt đến giới hạn số lần sử dụng rồi.
Sự chủ quan của cả huấn luyện viên lẫn tuyển thủ đã gây ra ảnh hưởng cực lớn.
Chính vì vậy── Chính vì vậy.
Tôi được thay vào sân trong tình thế này, là để thay đổi cục diện trận đấu, ngăn chặn đà bám đuổi của đối thủ. Để giải tỏa áp lực cho đội chúng tôi.
Bình tĩnh sắp xếp phương án tấn công, tận dụng thời gian để ghi điểm chắc chắn. Chỉ cần như vậy, chắc hẳn có thể đánh bại đối thủ.
"Shinohara!"
Đường chuyền bóng như viên đạn bay tới, tôi miễn cưỡng đón được vào tay.
Nhưng tôi không khỏi nhăn mặt.
Nếu tôi có hơi dựng thẳng ngón tay lên chắc chắn sẽ bị trẹo. Nhưng nếu không bắt được bóng, sẽ tạo cơ hội cho đối phương phản công nhanh gây mất điểm.
Thời điểm Akemi-senpai chuyền bóng cho tôi lần nào cũng tệ hại hết mức.
Bây giờ cũng vậy, trước mắt căn bản không có bất kỳ đường chuyền nào, chỉ có thể dựa vào solo để mở đường máu mà thôi. Tuy nhiên Akemi-senpai cũng biết, đây rõ ràng là phần tôi yếu kém nhất.
Dù vậy, vẫn chuyền bóng cho tôi lúc tôi bị hàng phòng ngự bao vây. Huống hồ lại còn ở giữa không có khoảng trống, chọn đúng thời điểm gấp gáp nếu không ném rổ thì thời gian cầm bóng sẽ chạm đến giới hạn mà chuyền tới.
Nếu cầm bóng thì phải ném rổ trong vòng hai mươi bốn giây, người chơi bóng rổ ai cũng rõ quy tắc này.
Tại sao Akemi-senpai không chuyền bóng cho Ayaka-senpai, người có khả năng ghi điểm chắc chắn hơn, mà lần nào cũng cứ chuyền cho tôi chứ?
Vào hai giây cuối cùng, nếu vẫn chưa có đường chuyền nào, tôi buộc phải cứng rắn ném rổ mới được. Chỉ cần bóng chạm vào vành rổ, dù không vào lưới, thời gian cũng sẽ được tính lại.
"Hây!"
Akemi-senpai vừa né tránh hàng phòng ngự vừa hét lên với tôi như vậy.
── Cho nên nói em không làm được mà!
Tôi cứng rắn tung ra cú ném. Nếu có thể đập vào vành rổ rồi vào lưới như Ayaka-senpai lúc nãy thì tốt nhất rồi.
Nhưng tôi cuối cùng vẫn khác với Ayaka-senpai.
Quả bóng thậm chí còn không chạm vào vành rổ, cứ thế bị đối thủ cướp mất.
Trong vài phút sau đó, cảnh tượng tương tự lặp đi lặp lại.
Dù Ayaka-senpai có mạnh mẽ đến đâu, bóng rổ vẫn là một đội năm người. Ngoài Ayaka-senpai ra những người khác nếu không theo kịp, đương nhiên sẽ bị đối thủ áp đảo.
Thời gian còn lại của trận đấu là hai mươi hai giây, tỷ số là sáu mươi bảy đấu sáu mươi tám.
Chúng tôi đã bị đối phương lật ngược tình thế. Chỉ còn lại hai mươi hai giây, vậy mà thời gian đội chúng tôi cầm bóng chỉ có vài giây mà thôi. Nếu không thể ghi điểm trong đợt tấn công này, chúng tôi rất có khả năng sẽ thua trận đấu này.
Tôi không khỏi nhìn sang Ayaka-senpai, chỉ thấy chị ấy bị kèm chặt bởi hai lớp phòng ngự. Cảnh giác với chị ấy đến mức này cũng là điều đương nhiên, nhưng ngược lại thì có một người nào đó có thể tự do hành động.
Akemi-senpai đang cầm bóng trong tay.
Chị ấy tuy nhìn về phía tôi, nhưng bên tôi vẫn bị hàng phòng ngự kèm chặt. Yurina-senpai không bị ai kèm hét lên: "Bên này!" rồi chạy về phía Akemi-senpai.
Ánh mắt Akemi-senpai chuyển sang phía Yurina-senpai.
Dù không bằng Ayaka-senpai, nhưng tỷ lệ ném rổ thành công của Yurina-senpai cũng rất cao.
Vận mệnh của đội được giao phó vào tay Yurina-senpai──
Lúc này, quả bóng rổ xé gió bay tới, tôi liền đưa tay đón lấy.
Dưới tầm mắt là quả bóng số 6 màu cam. Đường chuyền mù từ Akemi-senpai.
Ngay khoảnh khắc này, đầu óc tôi trống rỗng.
Tại sao lại chuyền bóng cho tôi trong tình thế này? Yurina-senpai rõ ràng không bị ai kèm, Akemi-senpai đáng lẽ cũng đã chú ý đến tiếng gọi của chị ấy rồi mới phải.
Tại sao lại chuyền bóng cho tôi, người có tỷ lệ ném rổ thành công thấp nhất──
"Ném nhanh!"
"──!"
Như bị tiếng quát giận dữ của Akemi-senpai thúc đẩy, tôi thực hiện tư thế ném rổ trong tình trạng chưa thoát khỏi hàng phòng ngự.
Bản thân tôi cũng biết nhịp điệu này tệ hại hết mức, nhưng nếu dừng lại giữa chừng, bóng sẽ bị đối phương cướp mất. Hàng phòng ngự của đối thủ không hề lỏng lẻo chút nào.
Nhưng may mắn là vị trí của tôi cách vành rổ không quá xa.
Dù có người phòng ngự, nhưng nếu ném rổ từ vị trí này vẫn có cơ hội thắng.
Sau khi làm một động tác ném giả, hàng phòng ngự quả nhiên mắc câu.
Vành rổ sừng sững hiện ra ở phía sâu trong tầm nhìn đã trở nên rộng mở.
Từ lòng bàn chân đến đầu gối, rồi truyền lực lên nửa người trên, tôi nhảy lên cao.
Không vấn đề gì.
Ngay lúc tôi đang nghĩ vậy, lời nói của Yuuko lướt qua tâm trí.
── Thực ra là một người hiểm độc.
"A."
Chỉ một chút thôi, tôi luôn cảm thấy lực ở ngón tay đã tăng thêm một ít.
Quả bóng tôi ném ra vẽ một đường parabol méo mó, lập tức đập vào vành rổ rồi bật ra.
Nghe thấy tiếng kêu than từ khu vực dự bị, tôi dù dao động, vẫn vội vàng chạy về phòng thủ.
Âm thanh của cả thế giới dường như đều xa dần. Mới khoảnh khắc trước còn nghe thấy tiếng kêu than gần như xé rách tai, vậy mà âm thanh lại từ thế giới này tan biến đi.
Đối thủ tấn công dễ dàng vượt qua tôi, càng chí mạng hơn là còn ném rổ ghi điểm.
Tôi đuổi theo bóng lưng của tuyển thủ đối phương, rồi rơi vào ảo giác như thể chuyện không liên quan đến mình, thì tiếng còi báo hiệu kết thúc trận đấu vang lên.
Đây là tiếng còi máy móc nhất tôi từng nghe từ trước đến nay.
Trong thoáng chốc tôi còn chưa thể tin vào hiện thực thất bại, không khỏi đứng ngây ra tại chỗ.
Hai chân quả thực cứng đờ vì cảm giác mệt mỏi tràn ngập, nhưng bây giờ căn bản không thể để tâm đến nhiều như vậy được nữa.
Tim đập nhanh thình thịch.
Thua rồi, thua rồi, thua rồi.
Thế hệ của Ayaka-senpai, đã kết thúc trong trận đấu này.
Đáng lẽ có thể tiếp tục tiến xa hơn nữa mới phải.
Đội chúng tôi đã nghiêm túc đặt mục tiêu giải toàn quốc.
Vậy mà lại kết thúc ở nơi này như thế này.
... Tôi thật hy vọng đội này có thể giành chiến thắng. Đây cũng là để làm cho Ayaka-senpai càng thêm đáng ngưỡng mộ.
Tuy nhiên, kết quả trận đấu chính là tất cả.
Khi tôi nhìn thấy Ayaka-senpai đi về phía mình, tôi không khỏi co người lại.
Đúng là có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến thất bại.
Tuy nhiên mấu chốt nhất chắc hẳn vẫn là──
"Shinohara-san, xếp hàng thôi."
Ayaka-senpai vừa lau đi những giọt mồ hôi trên trán, biểu cảm của chị ấy trông rất bình tĩnh.
"Ayaka-senpai... Em, em──"
"Đi thôi."
Ayaka-senpai nở nụ cười dịu dàng, khẽ vỗ vai tôi.
"Vâng... Vâng ạ."
Dù đã đáp lại nhưng vẫn không thể cử động được, Ayaka-senpai khẽ kéo tay tôi đi qua.
Cứ thế bị dẫn đi, tôi đến xếp hàng thực hiện nghi thức chào cuối cùng.
"Cảm ơn đã chỉ giáo!"
Sau khi cúi đầu xuống, tôi phát hiện Yurina-senpai bên cạnh đang sụt sịt mũi.
Yurina-senpai khóc rồi.
... Đương nhiên rồi, dù sao đây cũng đã trở thành trận đấu cuối cùng trong ba năm chị ấy dồn hết tâm huyết vào hoạt động câu lạc bộ. Vừa chạm mắt tôi, Yurina-senpai cười đầy tiếc nuối.
"Thua rồi nhỉ."
Cứ tưởng sẽ bị chị ấy trách mắng, nên tôi không khỏi hơi thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên lại cảm thấy bản thân mình như vậy thật đáng ghét, cũng rất đáng xấu hổ.
"... Xin lỗi chị."
"Sao lại xin lỗi chứ. Chị ngược lại chỉ nghĩ đến câu『cảm ơn』thôi đấy."
Yurina-senpai cười với tôi, rồi đi về phía băng ghế dự bị của đội. Yurina-senpai là người senpai thân thiết nhất với chúng tôi khóa dưới. Tuy nhiên hôm nay cũng là lần cuối cùng, nhìn thấy hình ảnh Yurina-senpai như vậy trong bộ đồng phục thi đấu rồi. Không chỉ Yurina-senpai, mà tất cả các chị năm ba đều như vậy.
Đương nhiên, Ayaka-senpai cũng thế.
Tôi nhìn về phía Ayaka-senpai, chỉ thấy chị ấy đang nói chuyện với tuyển thủ đội đối phương.
Tay ghi điểm đã khiến chúng tôi rơi vào thế khó khăn đó để lộ ánh mắt kính trọng, liên tục bắt tay Ayaka-senpai. Cảnh tượng Ayaka-senpai thông qua trận đấu mà thân thiết với tuyển thủ trường khác, tôi từ trước đến nay đã thấy vài lần rồi.
"Ayaka thật sự rất lợi hại nhỉ."
Đột nhiên nghe thấy câu nói này, khi tôi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Akemi-senpai đang đứng bên cạnh tôi.
"... Chị cũng coi như khá tự tin, nhưng trước mặt cậu ấy vẫn trông không nổi bật lắm. Nhưng mà, nghĩ đến khoảng thời gian như vậy cuối cùng cũng sắp kết thúc──"
Khóe miệng Akemi-senpai nhếch lên thành một nụ cười méo mó.
"Chị thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Cuối cùng cũng có thể thoát khỏi lời nguyền của Ayaka rồi."
"Ể?"
Câu nói này đến quá đột ngột.
Tôi hoàn toàn không hiểu Akemi-senpai đang nói gì, không khỏi mở tròn mắt. Nhưng mà...
"Cần chị nói lại lần nữa không?"
Nhìn biểu cảm của Akemi-senpai, tôi dần dần hiểu ra. Kể từ khi nghe Yuuko nói vậy, tôi đã có một dự cảm không lành rồi.
"Chỉ cần có cậu ấy ở đó à, chắc chắn sẽ có người nảy sinh suy nghĩ như vậy. Dù bản thân Ayaka không có ý đó, cậu ấy cũng sẽ làm tổn thương người khác. Từ nay về sau, cũng sẽ làm tổn thương rất nhiều người như vậy... Nhưng cũng đành chịu thôi. Ayaka đúng là rất lợi hại. Chị về mặt học hành thì hoàn toàn không được, ngược lại, chị chơi bóng rổ rất giỏi. Thế nhưng Ayaka không chỉ học giỏi, kỹ thuật bóng rổ lại còn tinh xảo hơn chị rất nhiều. Cho nên chị cũng không phải là không thể tâm phục khẩu phục."
Akemi-senpai thở dài một hơi, rồi liếc xéo tôi.
"Nhưng thua em khiến chị không thể chịu đựng được. Lại thua em, kẻ chỉ biết lẽo đẽo theo sau Ayaka..."
"Em?"
"Shinohara, Miyagi mà em đá đó à, chính là bạn trai cũ của chị. Món nợ dám quyến rũ tên đó, chị chắc chắn sẽ tính sổ với em. Đừng tưởng chỉ có trận đấu này là chị sẽ bỏ qua."
"Chị nói trận đấu này là..."
"Chậm tiêu thật đấy. Nếu muốn thắng trận đấu, làm sao có thể chuyền bóng cho em được."
Tôi biết đáy mắt mình dâng lên một luồng hơi nóng.
Vậy thì, quả nhiên là bắt đầu từ lúc chỉ định tôi làm thành viên chính thức rồi.
Đều là vì tôi đã từ chối Miyagi-senpai.
Nhưng hối hận về hành động của mình cũng chẳng ích gì. Bởi vì tôi không cảm thấy mình có lỗi. Tuy nhiên lựa chọn của tôi vẫn gây ra hành động xấu xa của Akemi-senpai, nên xét về kết quả thì vẫn là sai.
Đều là vì sự ngưỡng mộ nửa vời của tôi, mà dẫn đến kết cục tồi tệ nhất.
Chuyện này tôi không thể nói với bất kỳ ai được. Bởi vì chỉ khiến người ta cảm thấy ghê tởm mà thôi, hơn nữa mọi chuyện cũng đều đã kết thúc rồi.
Tôi không muốn trong ký ức của các chị senpai sắp rời đội, cho đến phút cuối cùng lại khắc ghi một kỷ niệm tồi tệ như vậy.
Dù có trách móc một người sắp rời đi, cũng đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Chỉ cần tôi giữ kín chuyện này trong lòng không nói ra, người sẽ lưu lại kỷ niệm tồi tệ như vậy... cũng chỉ có mình tôi mà thôi.
Dù vậy, vẫn có những phần không thể chịu đựng nổi.
Bất chợt, tôi chạm mắt với Ayaka-senpai.
── Xin hãy cứu em.
Cuối cùng, tôi dùng ánh mắt thổ lộ với Ayaka-senpai. Tôi biết biểu cảm của mình chắc chắn rất tệ. Chính vì vậy, tôi càng tin chắc nếu là Ayaka-senpai nhất định sẽ nhận ra.
Duy chỉ có Ayaka-senpai, là người tôi muốn trút hết những cảm xúc khó lòng chịu đựng này.
"Shinohara-san, vất vả rồi."
Ayaka-senpai mỉm cười rạng rỡ với tôi.
Đó là một biểu cảm máy móc.
Tôi không khỏi ngây người há hốc miệng.
Chị ấy đáng lẽ── phải nhận ra mới đúng.
Ayaka-senpai vô cùng giỏi trong việc nhìn thấu cảm xúc biến động qua biểu cảm của người khác.
Dù là kouhai mới chỉ nói chuyện vài lần, chị ấy cũng có thể từ cuộc đối thoại mà dẫn dắt ra nỗi phiền muộn, rồi từ đó khiến đối phương tập trung hơn vào hoạt động câu lạc bộ, chuyện như vậy tôi đã nghe nói vài lần rồi.
Đây chính là Ayaka-senpai. Cho nên mọi người mới ngưỡng mộ đến vậy.
Chính vì tôi hiểu rõ Ayaka-senpai sâu sắc hơn bất kỳ ai, mới dùng ánh mắt thổ lộ.
Tôi tự hỏi bản thân.
Lúc nãy Ayaka-senpai không nhận ra sao?
Tôi hiểu Ayaka-senpai, lý trí của tôi đưa ra câu trả lời không chút tình cảm.
── Không thể nào. Chị ấy tuyệt đối đã nhận ra.
Vậy là bị chị ấy phớt lờ sao?
── Nếu gọi việc làm ngơ là "phớt lờ", có lẽ cũng không sai.
Tại sao lại bị chị ấy phớt lờ?
Ngay lúc sắp trả lời câu hỏi này, đầu tôi đột nhiên cảm thấy nhói đau.
Như thể đang từ chối trả lời vậy.
『Chị sẽ ưu tiên bản thân mình. Cho nên, Shinohara-san em cũng làm vậy đi.』
『Dù sao chị cũng là đội trưởng của đội này mà. Cho đến khi thua trận rời đội, lắng nghe nỗi phiền muộn của kouhai có thể nói là trách nhiệm của chị.』
Câu nói này ngược lại có nghĩa là──
Chính là sau khi rời đội, liền không còn liên quan gì đến tôi nữa.
Dù vậy, trong lòng tôi vẫn luôn mong đợi liệu chị ấy có coi tôi là "kouhai đặc biệt" hay không. Nhưng thực ra bản thân sớm đã phát hiện ra rồi.
Các chị senpai khác đều gọi thẳng họ của tôi. Hai năm nay vẫn luôn gọi tôi là "Shinohara-san"... chỉ có Ayaka-senpai mà thôi.
Nghĩ kỹ lại, lần nào cũng là tôi chủ động đến bắt chuyện với Ayaka-senpai, ngoài những thông báo mang tính công việc ra, chị ấy chưa từng chủ động nói chuyện với tôi bao giờ.
Gì chứ... Thực ra tôi vẫn luôn biết mà.
Đối với Ayaka-senpai mà nói, con người tôi chắc chắn cũng chẳng khác gì những kouhai có cũng được không có cũng chẳng sao khác.
Chẳng qua chỉ vì một kouhai bình thường, làm sao có người lại bằng lòng gánh chịu rủi ro còn lao tâm khổ tứ... huống hồ lại còn vào thời điểm sắp rời đội, đương nhiên không ai lại vì thế mà hành động.
Nếu là vậy thì nói thông rồi nhỉ. Tôi nở nụ cười tự giễu, rồi bước ra khỏi sân bóng.
Phía sau lưng tôi không có một tuyển thủ nào đuổi theo cả.
◇◆
Sau khi giải đấu cấp tỉnh kết thúc, các thành viên năm ba đều rời khỏi đội bóng rổ nữ.
Nhà thi đấu vắng bóng Ayaka-senpai, Akemi-senpai và Yurina-senpai bọn họ, khiến người ta cảm nhận được sự cô quạnh còn lớn hơn cả việc số lượng người giảm đi.
Kết quả, tôi đã rút khỏi đội bóng rổ nữ.
Không phải vì những lý do như bị Akemi-senpai ba lần bảy lượt gây khó dễ.
Akemi-senpai tuy nói với tôi: "Đừng tưởng chỉ có trận đấu này là chị sẽ bỏ qua." Nhưng sau đó, cuộc sống thường ngày xung quanh tôi vẫn diễn ra bình thường không có gì lạ. Cứng rắn mà nói, cũng chỉ là bắt đầu có lời đồn gì đó lan truyền mà thôi.
Tôi nghĩ Akemi-senpai chắc cũng là sau trận đấu, nhân lúc adrenaline tiết ra mới nói vậy.
Cho nên sau khi trận đấu đó kết thúc, dù đã qua mấy tuần, Akemi-senpai cũng không làm gì tôi cả, tôi liền đổi suy nghĩ.
── Về mặt lý trí thì đáng lẽ phải như vậy.
Nhưng cơ thể vẫn rất thành thật.
Tôi trở nên không thể ném rổ ở khu vực gần vành rổ được nữa.
Cho đến lúc cầm bóng vào tư thế thì không vấn đề gì. Tuy nhiên khi tôi cầm bóng nhảy lên hết sức, cơ thể sẽ trở nên cứng đờ.
Tôi ném rổ── thế nhưng cú ném của tôi giống như viên đạn không vẽ nổi đường parabol, trực tiếp đập vào vành rổ rồi bật mạnh trở lại, lao về phía mặt tôi.
"Mayu, từ nãy đến giờ bóng nào cậu cũng đập vào phía dưới vành rổ hết vậy..."
"Tớ biết, tớ biết."
Tư thế ném rổ khác xa tôi của thường ngày, khiến các thành viên trong đội đều vô cùng lo lắng cho tôi.
Tôi cũng trong tình trạng không rõ nguyên do mà cố gắng thử khắc phục tình trạng cứng đờ khó hiểu này, kết quả qua mấy tuần, cũng gần như không thấy cải thiện.
Sau khi đến bệnh viện một chuyến, bác sĩ nói: "E rằng đây là một dạng Yips nhẹ." [note72452]
Bởi vì thất bại trong quá khứ gây ra ám ảnh tâm lý, đến mức chỉ khi thực hiện động tác cụ thể mới xuất hiện trở ngại. Bác sĩ tuy cho biết ở chỗ họ không thể đưa ra chẩn đoán chính xác, nhưng bản thân tôi cũng cho rằng chắc là do Yips gây ra.
Hình như cũng có phương pháp hồi phục, nhưng ngay khi tôi hiểu ra tình trạng mắc phải Yips này, liền dứt khoát từ bỏ bóng rổ.
Bản thân việc chơi bóng rổ đúng là rất vui, nhưng tôi không muốn vì thế mà đối mặt với vấn đề tâm lý.
Tôi thích bóng rổ.
Nhưng tình yêu "thích" này cũng chỉ ở mức độ bình thường mà thôi, chỉ riêng điều đó không cấu thành lý do để tiếp tục chơi nữa.
Mỗi khi tôi ném rổ ở vị trí cực kỳ gần vành rổ, trong đầu đều thoáng hiện lên một đoạn ký ức.
Đó khác với cảnh tượng ném rổ thất bại khi trận đấu sắp kết thúc──
Mà là ánh mắt của Ayaka-senpai.
Ánh mắt như đang nhìn tôi, lại như không nhìn đó, sẽ lướt qua tâm trí tôi.
Người đã giúp tôi vứt bỏ cảm giác tự ti vì không hiểu tình yêu. Đã từng có lúc, tôi cho rằng chỉ cần có Ayaka-senpai bên cạnh, liền có thể củng cố sự tồn tại của con người tôi hơn nữa.
Tuy nhiên tôi chỉ lầm tưởng rằng mình rất gần gũi với trái tim chị ấy, ngay từ đầu chắc hẳn chị ấy đã không coi tôi ra gì rồi.
── Lòng người thật khó dò.
Tôi hoàn toàn làm không tốt nhỉ.
Bố và mẹ cũng── có lẽ chính vì không thể dò được tâm trạng của nhau mới ly hôn. Ngay cả người đã cùng nhau chung sống bao nhiêu năm cũng sẽ như những đường thẳng song song mà bỏ lỡ nhau.
Có thể thấy tâm ý tương thông tuyệt đối không dễ dàng.
Tôi không khỏi hối hận nghĩ, giá như mình biết yêu thì tốt rồi.
Thời thơ ấu đúng là có vài kỷ niệm, nhưng những thứ đó không thể trở thành bất kỳ sự trợ giúp nào cả.
Tôi không thể tưởng tượng được trái tim của Akemi-senpai, tất cả là vì tôi không biết tình yêu đích thực là gì.
Nếu là người đã từng yêu đương tử tế, chắc chắn có thể đưa ra lời khuyên có ích hơn. Nếu tôi cũng hứng thú với những chuyện tầm phào về yêu đương, có lẽ đã có thể nắm bắt được mối quan hệ giữa Miyagi-senpai và Akemi-senpai rồi. Nếu vậy, tôi cũng sẽ chủ động giữ khoảng cách với Miyagi-senpai.
Nếu tôi đã làm ra lựa chọn như vậy, trận đấu sẽ không thua ở đó, Ayaka-senpai cũng có thể tiến xa hơn nữa, trở thành sự tồn tại lý tưởng trong lòng tôi──
Khi suy nghĩ của tôi đến đây, tôi lại nhận ra một chuyện.
Tôi hoàn toàn không căm ghét Ayaka-senpai. Cho đến tận bây giờ, Ayaka-senpai vẫn là lý tưởng của tôi.
Tôi chỉ là phát hiện ra bản thân mình và Ayaka-senpai thực ra cách xa nhau vời vợi, nên mới cảm thấy hơi suy sụp mà thôi.
Chỉ là tôi tự mình mong đợi, rồi lại tự mình tổn thương mà thôi.
Khi tôi có thể yêu một tình yêu đích thực... liệu có thể đo lường chính xác khoảng cách trái tim giữa mình và người khác không nhỉ?
Tôi nghĩ, chắc sẽ tốt hơn bây giờ nhiều lắm.
Tôi nhìn vành rổ lần cuối, rồi rời khỏi nhà thi đấu.
◇◆
Kể từ khi vào đại học, tôi mới chủ động bước vào nhà thi đấu.
Lúc nhập học đại học, ngoài việc học hành nghiêm túc ra, tôi còn có hai mục đích.
Một là yêu đương.
Hai là khắc phục điểm yếu của bản thân.
Nhà thi đấu tượng trưng cho điểm yếu của tôi.
Tự ý áp đặt lý tưởng của mình lên người khác là Ayaka-senpai, biết được thực ra không được coi trọng thì lại tự mình tổn thương. Tôi của thời cấp hai, luôn dựa dẫm vào người khác để duy trì sự mạnh mẽ của bản thân.
Ở thời điểm hiện tại sau năm năm trôi qua, tôi cho rằng đã nhìn thoáng đến mức có thể tự giễu được rồi, thế nhưng tôi luôn cảm thấy con người mình lúc đó vẫn còn sót lại trong bản chất. Dù cả thể chất lẫn tinh thần đáng lẽ đều đã trưởng thành rồi, đến nay vẫn chưa thể vứt bỏ được nỗi canh cánh này.
Cho nên để chứng thực bản thân đã trưởng thành, cũng chỉ vì muốn chứng minh cho bản thân thấy đã khắc phục được điểm yếu của mình, mà tham gia thử vào đội bóng rổ của trường đại học, rồi liên tục chủ động bước vào nhà thi đấu.
Sau gần năm năm trôi qua, chứng Yips của tôi đã lắng xuống rồi.
Bác sĩ nói là "Yips nhẹ", tình trạng hình như cũng thật sự khá nhẹ, lúc nhập học cấp ba đã bình phục đi nhiều. Có lẽ việc tham gia đội với tư cách quản lý, cũng đã trở thành một liệu pháp chữa trị.
Thỉnh thoảng nhân lúc học thể dục các kiểu thử ném rổ, cũng thể hiện giống như tôi của ban đầu.
Bác sĩ nói thay đổi môi trường cũng sẽ trở thành cơ hội cải thiện, xem ra là đã có hiệu quả ngay lập tức rồi.
Cho nên ở đại học tôi cố ý tham gia đội bóng rổ với tư cách tuyển thủ, và sống sót trong môi trường tương tự quá khứ. Tôi cho rằng đây là một phương pháp để bản thân công nhận đã khắc phục được điểm yếu.
Trong thời gian tham gia thử, tình hình luyện tập vô cùng thuận lợi.
Tôi, người hồi cấp hai thuộc về một trường có thể coi là mạnh, dù còn cách xa vị trí chính thức, vẫn ôm hy vọng khi lên năm hai, biết đâu có thể được chọn vào danh sách dự bị.
Nhưng mà, đó cũng chỉ là chuyện cho đến khi chị ấy xuất hiện trước mặt tôi mà thôi.
Chuyện xảy ra vào ngày đầu tiên tôi chính thức gia nhập đội bóng rổ sau khi kết thúc thời gian tham gia thử.
Huấn luyện viên có kinh nghiệm từng là tuyển thủ quốc gia, sau khi chào hỏi các sinh viên mới gia nhập được vài chục phút.
Ngay lúc tôi đang dùng ngón tay xoay quả bóng rổ, có người gọi tên tôi từ phía sau.
"Ể, Shinohara?"
── Âm thanh này khiến tôi tưởng mình nghe nhầm.
Tôi vừa thầm cầu nguyện trong lòng hy vọng là mình nhớ nhầm, vừa quay người lại nhìn.
Tuy nhiên, người đúng như dự đoán đang đứng trước mặt tôi.
Mái tóc nhuộm màu vàng hồng, tai trái còn bấm lỗ, nhưng đôi mắt dài hẹp đó không hề thay đổi.
Ánh mắt giống hệt trong ký ức, khiến tôi không khỏi cảm thấy sợ hãi.
"Ak-Akemi-senpai..."
"Lâu rồi không gặp nhỉ. Khỏe không?"
Xem ra thính giác của tôi khá tốt. Giọng điệu đã năm năm không nghe thấy, vậy mà lại có thể nhận ra ngay lập tức.
Nhưng khó mà tưởng tượng được lời nói "Khỏe không" này lại thốt ra từ miệng chị ấy.
"Lâu lắm không gặp, vui thật đấy. Chị đối với em──"
Không biết chị ấy định nói gì, khiến tôi không khỏi đề phòng. Dù chị ấy có nói gì với tôi, tôi cũng phải đóng chặt lòng mình lại.
Kết quả, Akemi-senpai lộ vẻ mặt rất áy náy.
Tôi kinh ngạc mở to mắt.
"── Chị phải xin lỗi em mới đúng. Em còn nhớ chuyện lúc đó không?"
Lúc đó là chỉ lúc nào chứ?
Là chỉ trận đấu thua cuộc đó sao? Hay là lúc trận đấu vừa kết thúc?
Hay là sau khi tôi rời đội, lúc tung tin đồn thất thiệt trong đám học sinh khóa dưới à?
Tôi nhớ là "Shinohara chỉ hứng thú với bạn trai của người khác" thì phải.
Đó thật là một lời đồn đại quá đáng. Dù có chuyển đổi tình cảm "không hứng thú với yêu đương" của tôi thành "không hứng thú với tình yêu chân thành", thì cũng tạm coi là nói thông được.
Dù vậy, chắc là do lời nói và hành động từ trước đến nay của tôi đã có tác dụng, sau khi lời đồn lan truyền, thời kỳ bạn bè xa lánh tôi còn chưa đến một tháng, nên không rơi vào tình trạng chí mạng.
Không những thế, những người bạn đã nhất thời rời xa tôi, lại nhanh chóng tin tưởng lại vào con người tôi và xin lỗi tôi, ngược lại còn trở thành cơ hội làm sâu sắc thêm tình bạn. Lời đồn lần đó bao hàm những chuyện chỉ có Akemi-senpai biết, nên tôi cũng tin chắc chị ấy chắc chắn là kẻ chủ mưu, nhưng dù sao chuyện cũng không làm lớn, tôi liền không trực tiếp đi chất vấn chị ấy.
"Chẳng lẽ em không nhớ sao?"
"... Không, chỉ là... em đang nghĩ là chuyện nào thôi ạ."
Tôi thẳng thắn nói xong, Akemi-senpai chỉ suy nghĩ một chút, rồi trả lời như thế này:
"Chắc là chuyện Shinohara đang nghĩ đến bây giờ đó."
Đúng là một người hèn hạ.
Nếu vậy, tôi buộc phải nói ra mới được. Dù Akemi-senpai không nhớ nữa, cũng sẽ dễ dàng dùng lời xin lỗi như một mảnh vụn này để kết thúc chuyện này.
Sau khi trở thành sinh viên đại học, mọi người đều đã có suy nghĩ rõ ràng của riêng mình rồi. Chắc khó mà còn có thể như hồi cấp hai, gây áp lực lên những người xung quanh buộc phải đứng cùng lập trường được nữa.
Cho nên Akemi-senpai mới xin lỗi để có thể giao tiếp một cách bình ổn và trôi chảy với đối tượng mà quá khứ đã từng bức hại.
── Đùa cái gì thế.
Nếu đã vậy, thà cứ tỏ ra như chưa từng xảy ra chuyện gì còn tốt hơn.
Không chút e dè khơi lại vết thương quá khứ, ngược lại càng khiến người ta phiền phức gấp trăm lần.
Phản bác lại chị ấy vài câu đi.
Ngay lúc tôi đang nghĩ vậy, cơ thể lại xuất hiện dị thường.
Chân tôi đang run.
Giống hệt như hồi cấp hai lúc đó.
Dù sau khi rời đội, mỗi lần nhìn thấy Akemi-senpai, tôi đều theo phản xạ co người lại, cong lưng lên.
Vẫn là tôi của lúc đó. Vẫn là tôi yếu đuối.
Từ lúc nãy đã rất không ổn rồi.
Cái gì mà đóng chặt nội tâm để không bị lời nói của chị ấy ảnh hưởng, đó chính là bằng chứng cho thấy bản thân vẫn còn sợ hãi.
Một khi muốn khắc phục điểm này, tôi đáng lẽ phải đối mặt trực tiếp với Akemi-senpai mới đúng.
Nhưng mà, dù không phải là hoàn toàn không có, tôi vẫn không lấy đâu ra được sức lực đó.
Tôi chẳng qua chỉ là để tăng thêm tự tin cho bản thân, mới dùng lời lẽ hay ho "khắc phục" để tự nhủ với mình thôi, thực tế tôi vẫn là một kẻ nhát gan khi nhân vật gây ra vấn đề xuất hiện trước mặt, vẫn không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Chỉ cần đối mặt với Akemi-senpai, tôi sẽ trở lại thành con người mình lúc đó. Giống như khi tụ tập với bạn bè thời cấp hai, cảm giác nói chuyện sẽ trở lại như lúc đó vậy.
Điều này khiến tôi hiểu ra rằng bản thân mình ở trường cấp ba, sở dĩ có thể vui vẻ như vậy, đơn giản chỉ là vì đã thay đổi môi trường mà thôi. Tôi có thể từng chút một tích lũy tự tin cho đến nay, chỉ là vì bên cạnh không có Akemi-senpai mà thôi.
Rốt cuộc, tôi vẫn chẳng có gì thay đổi cả.
Lại một lần nữa nhận thức được chuyện này, khiến tôi không khỏi mím chặt môi dưới.
"Không ngờ Shinohara cũng học cùng trường đại học này à, Ayaka chắc cũng sẽ rất vui đấy. Nếu em gặp cậu ấy, nhớ đến chào hỏi nhé. Cậu ấy thường hay xuất hiện ở khu nhà khoa Kinh tế."
Quả bóng đang cầm trong tay, cứ thế lăn xuống sân.
Ayaka? Ayaka-senpai đang ở trường đại học này sao?
Tin tức nối tiếp nhau ập đến. Kim đồng hồ đã dừng lại, nay lại chuyển động lần nữa. Nếu có thể, tôi thà mong kim đồng hồ đó có thể dừng lại vĩnh viễn còn hơn.
"Ayaka-senpai cũng học trường đại học này ạ?"
"Đúng vậy. Em quả nhiên vẫn không quên được cậu ấy nhỉ."
"... L-Làm sao quên được ạ."
Bây giờ ngay cả mạng xã hội cũng không còn liên lạc với chị ấy, nên thật sự đã rất lâu không nghe thấy cái tên này rồi. Nhưng chị ấy chắc chắn là một sự tồn tại không thể nào quên được.
Tôi đối với Ayaka-senpai không hề mang tâm trạng sợ hãi, cũng không cảm thấy tức giận. Cảm xúc dâng lên trong lòng tôi, đơn thuần chỉ là một tâm trạng duy nhất.
── Thật muốn gặp lại chị ấy.
Sự tồn tại của Ayaka-senpai, đối với tôi mãnh liệt đến mức tôi cho rằng sau này chắc hẳn vẫn sẽ nhớ đến người này.
Chị ấy đúng là đã bỏ rơi tôi... Không, phải nói là vốn dĩ đã không để tôi vào mắt.
Nhưng mà, tôi cảm thấy như vậy cũng tốt.
Niềm ngưỡng mộ của tôi đối với Ayaka-senpai, cũng bao hàm cả suy nghĩ ưu tiên bản thân của chị ấy trong đó. Thực tế trong bốn năm từ lớp 9 đến lớp 12 cũng là nhờ câu nói đó chống đỡ, mới hình thành nên tôi của hiện tại.
Không chỉ bạn bè cùng giới, tôi còn kết bạn được với không ít bạn khác giới, nhìn chung trong cả khóa học cũng được nhiều người biết đến. Ở trường được bầu làm lớp trưởng, kỳ thi đại học cũng thể hiện rất thành công.
Dù không yêu đương thành công, nhưng ngoài ra mọi thứ đều rất viên mãn.
Thậm chí còn khiến tôi nảy sinh tâm trạng muốn cảm ơn chị ấy.
Tôi gật đầu với lời nói của Akemi-senpai. Nhưng dù thế nào đi nữa, tôi cũng chỉ có thể gật đầu mà thôi.
"Em biết rồi ạ. Em sẽ đến chào hỏi chị ấy."
"Tốt lắm. Vậy chị muốn nói chỉ có thế thôi."
Ể? Kết quả là không xin lỗi à.
Câu nói hiện lên trong đầu này, từ đáy lòng dâng lên cổ họng. Nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, cứ thế nuốt ngược vào trong.
Bây giờ cứ nhẫn nhịn một chút đã.
Chỉ cần có thể gặp được Ayaka-senpai, chắc chắn sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. Giống như tôi ở trường cấp ba đã trở thành trung tâm của lớp học, chắc hẳn có thể lại một lần nữa nhận được cơ hội trưởng thành từ chị ấy.
Sau đó, hãy đối mặt với Akemi-senpai là được rồi.
Đằng sau nụ cười cố gắng hết sức gượng gạo, tôi hạ quyết tâm như vậy.
◇◆
Trong số bạn bè thời cấp hai không ai biết LINE của Ayaka-senpai cả, nên không thể liên lạc được với chị ấy.
Dù cũng có thể nhờ Akemi-senpai nói cho biết, nhưng tôi muốn giữ lại đây làm phương án cuối cùng. Kể từ lúc mới bắt đầu chào hỏi chị ấy, Akemi-senpai đã khá thường xuyên đến tìm tôi nói chuyện.
Biểu cảm của chị ấy luôn tỏ ra thân thiện, thế nhưng đôi mắt lại không hề cười. Điểm này hoàn toàn không thay đổi so với hồi cấp hai, nên tôi có thể nhận ra ngay lập tức.
Akemi-senpai của hiện tại so với hồi cấp hai đã trầm ổn hơn rất nhiều. Thực lực bóng rổ của chị ấy nếu có tiến bộ thực sự theo năm tháng, bây giờ trở nên rất ngang ngược cũng không có gì lạ, thế nhưng không chỉ tôi, chị ấy cũng nói chuyện với các kouhai khác mà không hề có chút ngăn cách nào.
Chắc là vì thế hệ senpai trên Akemi-senpai, vẫn còn ở trong đội bóng rổ.
Cho nên khi Akemi-senpai trở thành nhân vật trung tâm của đội, không biết sẽ thành ra thế nào. Tôi không mấy mong đợi chị ấy thật sự đã trở nên trầm ổn hơn bao nhiêu.
Nói thật, chỉ cần nhìn thấy mặt chị ấy, cơ thể liền cảm thấy nặng trĩu, khiến tôi hoàn toàn mất đi tâm trạng vốn muốn tham gia hoạt động câu lạc bộ.
Đây là đội tôi đã chọn để khắc phục điểm yếu của mình. Nhưng dù sao cũng là gông cùm tự mình đeo lên, chỉ cần tôi muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể tháo xuống. Điều này khiến tôi lại một lần nữa nhận thức được, quả nhiên mình chỉ đặt ra những ngưỡng cửa không quá cao cho bản thân mà thôi.
Thật muốn gặp Ayaka-senpai. Người tôi ngưỡng mộ khi không hiểu tình yêu, cũng là mục tiêu của tôi. Chỉ cần có thể nói chuyện với Ayaka-senpai, cứ cảm thấy có thể lại một lần nữa xem xét lại bản thân mình.
... Không, đây chỉ là mong muốn của tôi mà thôi.
"Shinohara."
Nghe thấy có người gọi tên mình, khiến tôi cảm thấy hơi bối rối.
Tôi không có ấn tượng gì với giọng nói này, nên khó hiểu quay đầu lại nhìn.
"Quả nhiên là em! Lâu rồi không gặp nhỉ, khỏe không?"
Tôi ngây người há hốc miệng.
Dung mạo đó, chính là niềm ngưỡng mộ mà tôi cho đến tận bây giờ vẫn không thể nào quên được.
Mái tóc đen óng ả đầy quyến rũ dài hơn trong ký ức, dù đây là lần đầu tiên thấy chị ấy mặc thường phục, nhưng dung mạo xinh đẹp sánh ngang nữ diễn viên nổi tiếng đó, tôi không thể nào nhận nhầm được.
"Ayaka... senpai?"
Mang theo câu hỏi nghi vấn, là vì tôi vẫn còn khó tin.
Đây không phải là nhắm vào dung mạo của chị ấy, mà là giọng nói và biểu cảm.
"Thật sự lâu lắm rồi không gặp. Hóa ra em vào trường đại học của bọn chị à, vui thật đấy."
"V-Vui ạ?"
"Ừm, lại có thể gặp lại kouhai hồi cấp hai, khiến chị cảm động sâu sắc lắm. Mà này Shinohara, em trở nên siêu dễ thương luôn ấy. Hồi cấp hai đã khá dễ thương rồi, phải nói là càng thêm tinh tế hơn sao? Em bây giờ chắc được yêu thích lắm nhỉ."
Chị ấy nở nụ cười rạng rỡ, liên tiếp ném về phía tôi hết câu hỏi này đến câu hỏi khác.
"À, đúng rồi. Hồi cao trung chị có lập lại tài khoản LINE, em thêm cái này đi nhé."
Không thể chống lại khí thế của chị ấy, tôi liền dễ dàng thêm tài khoản của Ayaka-senpai qua mã QR. Hồi cấp hai nếu có thể trao đổi phương thức liên lạc với Ayaka-senpai, thậm chí có thể nói là một biểu tượng địa vị rồi.
Vậy mà bây giờ lại có thể trao đổi dễ dàng như vậy.
Hơn nữa tôi từ trước đến nay chưa từng nghe thấy giọng nói đặc biệt vui vẻ này của chị ấy bao giờ.
Bình thường đều là giọng điệu đanh thép như vậy, khi chị ấy hô một tiếng, sẽ mang lại một cảm giác căng thẳng khiến mọi người không khỏi thẳng lưng lên, lúc nói chuyện bình tĩnh, cũng sẽ khiến người ta cảm thấy rất trầm ổn.
Ấn tượng tôi có về con người Ayaka-senpai là xinh đẹp thoát tục.
Nhưng Ayaka-senpai gần ngay trước mắt lúc này lại vui vẻ hoạt bát, ngây thơ hồn nhiên.
Trong mắt người khác nhìn vào, cả hai đều cho ấn tượng rất tốt, nhưng đối với tôi──
"Ayaka-chan──!"
Một giọng nam có thể nghe rõ ràng ngay cả giữa tiếng ồn ào, gọi tên Ayaka-senpai.
Ayaka-senpai quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một nam sinh để tóc mullet và đeo khuyên tai, cười toe toét khoe hàm răng trắng bóng đi về phía này.
Trông ra dáng dân chơi. Anh ta bước đi với những bước chân nhẹ nhàng đến gần, mở miệng liền nói:
"Ayaka-chan, nghe nói hôm qua cậu đi gặp mặt nhóm với đám Yuki à? Sao không rủ tớ đi chứ──!"
"Ahaha, xin lỗi! Hôm qua vừa đúng lúc chỉ cần đủ con gái là được mà~ Motosaka, lần sau có cơ hội sẽ rủ cậu nhé, tha lỗi cho tớ đi!"
"Thật không~? Nhưng gặp mặt nhóm vào thời điểm bình thường này cũng chẳng ra sao cả... Đúng rồi, lần sau chọn dịp Giáng sinh tổ chức một lần nữa thì thế nào?"
"Thật mà! Cũng đúng nhỉ, tớ sẽ xem xét thử xem sao~"
Ayaka-senpai giơ một tay lên đáp lại một cách hài hước.
Tôi không dám tin vào cảnh tượng đang nhìn thấy trước mắt này.
── Chị ấy là ai?
Ayaka-senpai đang hòa thuận nói chuyện về chủ đề gặp mặt nhóm với một nam sinh trông rất ăn chơi, trong mắt tôi chỉ thấy thật nực cười.
Theo sự chuyển động của kim đồng hồ, cảm xúc đen tối trong lòng tôi cũng theo đó mà xoay vần.
Đã từng có lúc, tôi tưởng rằng Ayaka-senpai sẽ mãi mãi không thay đổi.
Nhưng tôi đã sai rồi. Ayaka-senpai trước đây không hứng thú với yêu đương, bây giờ lại thỉnh thoảng tham gia gặp mặt nhóm.
Còn cười tủm tỉm nói chuyện vui vẻ với nam sinh có thái độ ăn chơi.
Khi chị ấy đang nói chuyện với người đó, liên tiếp có đủ loại người đến bắt chuyện với chị ấy, dù đối mặt với bất kỳ ai, chị ấy cũng đều nở nụ cười rạng rỡ đối đãi.
Đây là sao chứ?
Tôi ngưỡng mộ Ayaka-senpai giữ vững bản ngã của mình. Cho nên dù bản thân vì bản ngã đó của chị ấy mà bị loại trừ ra ngoài, cũng cảm thấy buồn bã vì sự thật đó, nhưng tuyệt đối không hề căm ghét.
Tuy nhiên Ayaka-senpai của hiện tại cảm giác như không còn giữ vững bản ngã đó nữa.
── Vậy thì chẳng phải cũng giống như tôi sao.
Lại bị một người như thế này không thèm để mắt đến, còn bị chị ấy bỏ mặc không quan tâm.
Tôi rốt cuộc là cái gì chứ?
Tôi xác định trong lòng mình không thắng nổi Ayaka-senpai, nên mới có thể chấp nhận tất cả những điều này, nhưng ngay cả chị ấy cũng đã sa sút đến mức này, vậy tôi buộc phải thừa nhận mình là một sự tồn tại nhỏ bé không đáng kể cực kỳ.
... Tôi không muốn như vậy. Tôi không quen biết người trước mắt này.
Loại người này──
"Xin lỗi, xin lỗi, vừa đúng lúc bạn bè đến tìm chị."
Ayaka-senpai chắp hai tay lại, khẽ gật đầu chào tôi.
"Senpai từ lúc nào bắt đầu trở nên như vậy ạ?"
"Ể?"
Lời nói buột miệng thốt ra, đã không thể dừng lại được nữa rồi.
"Buồn cười chết mất. Hóa ra em hoàn toàn không hiểu gì về Ayaka-senpai cả."
Giống hệt như hồi cấp hai lúc đó. Tự mình ôm ấp kỳ vọng, rồi lại tự mình cảm thấy bị phản bội.
Đứng từ lập trường của Ayaka-senpai mà nói, chắc chắn cảm thấy rất khó hiểu. Nhưng dù biết rõ như vậy, tôi vẫn không thể nào kìm nén được cảm xúc đen tối đang dần dâng lên tích tụ trong lòng.
Akemi-senpai và Ayaka-senpai vẫn còn liên lạc. Nếu bây giờ tôi không kìm nén cảm xúc lại, lập trường của bản thân trong đội bóng rổ biết đâu sẽ trở nên rất khó xử.
Tuy nhiên tôi của hiện tại không đủ bình tĩnh để suy nghĩ đến những chuyện này. Dù cho đến khoảnh khắc trước đó, tôi thậm chí còn cảm thấy cũng nên cảm ơn chị ấy nữa.
"Nhìn vào khuôn mặt Ayaka-senpai, em cuối cùng cũng hiểu ra rồi."
Tôi yếu đuối đến nhường này.
"Đến nước này rồi, em ghét Ayaka-senpai."
Tôi hy vọng bản thân mình không yếu đuối như vậy. Cho nên mới thông qua việc thần thánh hóa Ayaka-senpai, để tự nhủ với bản thân rằng việc bị chị ấy bỏ rơi không thê thảm đến thế.
Tôi chính là đã trốn chạy khỏi bản thân yếu đuối như vậy.
Cho nên tình cảm căm ghét Ayaka-senpai, ở một khía cạnh nào đó có thể giải thích thành là cảm xúc tràn ra sau khi tôi thừa nhận sự yếu đuối của chính mình.
── Cuối cùng cũng thừa nhận sự yếu đuối của mình rồi nhỉ. Nếu đã vậy, cũng không cần phải ở lại đội bóng rổ đó nữa đúng không?
Cảm xúc đen tối trong lòng tôi ném ra lời nói như vậy.
Tôi cũng không nghe Ayaka-senpai đáp lại thế nào, liền tự mình quay người rời đi.
Dù đã ở trong đội bóng rổ mấy tháng, cuối cùng vẫn trở thành thành viên ma, rồi cứ thế rời khỏi đội.
Bạn trai lúc đó là Yuudou-senpai thấy tôi rời đội thì rất vui, tôi lại cảm nhận được một nỗi bồn chồn ngày càng phình to trong lòng.
── Thực ra, tôi cũng biết. Tôi biết hết cả rồi.
Đây chỉ là đang trốn chạy mà thôi.
Tôi vẫn luôn trốn chạy một thứ gì đó. Quá khứ là trốn chạy tình yêu. Bây giờ thì là trốn chạy Ayaka-senpai. Rõ ràng rất muốn khắc phục điểm yếu của bản thân, vậy mà lại để những vấn đề này lần lượt nổi lên.
Sở dĩ mặc bộ đồ ông già Noel tượng trưng cho hạnh phúc, có lẽ cũng đại diện cho việc bản thân muốn trốn chạy khỏi hiện thực như thế này.
Muốn dùng ký ức hạnh phúc để che đậy đi điểm yếu của mình.
Đến khoảng thời gian Giáng sinh này, tất cả những người đi trên đường trông đều rất vui vẻ. Mặc bộ đồ ông già Noel này vào, luôn khiến tôi cảm thấy như được chia sẻ một chút hạnh phúc từ những người đó, là một khoảng thời gian viên mãn.
Tôi tự tay phát tờ rơi về bữa tiệc Giáng sinh cho người đi đường qua lại.
Nơi tôi làm thêm hình như là một công ty chuyên tổ chức các loại tiệc kiểu gặp mặt nhóm vào những dịp như Giáng sinh, Valentine và Halloween, tôi cũng nghĩ rằng một ngày nào đó sẽ thử tham gia xem sao.
Dù bây giờ đang ở giai đoạn bị cắm sừng, Yuudou-senpai vẫn là bạn trai của tôi.
Nhưng gần đây chắc sẽ chia tay thôi, tôi cũng đã chuẩn bị sẵn kế hoạch tiếp theo rồi.
Thật muốn nhanh chóng hiểu được tình yêu đích thực.
Hơn nữa những nơi tổ chức tiệc như vậy, chắc chắn sẽ tập trung rất nhiều người mạnh mẽ. Những người chủ động khắc phục tình trạng ít có cơ hội làm quen với người khác giới, chắc hẳn mạnh mẽ hơn nhiều so với những người dù lo lắng, nhưng chỉ ôm ấp hy vọng mơ hồ "chờ đợi cơ hội" mà không hành động gì cả.
Tôi nghĩ, bản thân mình chắc chắn là bất cứ lúc nào cũng đang theo đuổi những người mạnh mẽ hơn mình.
Bởi vì bản thân yếu đuối, nên mới muốn thông qua người mạnh mẽ để nhận được chút kích thích. Tôi luôn chỉ muốn dựa dẫm vào người khác trong mọi chuyện.
Không kỳ vọng vào bản thân, mới sống nhẹ nhàng hơn một chút.
── Ngay lúc đó, một nhân vật tôi có ấn tượng xuất hiện trong tầm mắt.
Một nam sinh học cùng trường đại học với tôi, tuổi chắc lớn hơn tôi.
Tôi đã vài lần thấy anh ấy nói chuyện hòa thuận vui vẻ với Ayaka-senpai ở trong trường.
Cứ cảm thấy Ayaka-senpai tin tưởng người này từ tận đáy lòng, nên mới khiến tôi cảm thấy sốc không nhỏ.
Anh ấy, người có thể khiến Ayaka-senpai lộ ra biểu cảm đó, rốt cuộc ẩn chứa tính cách như thế nào nhỉ?
Người đó chắc chắn sở hữu một loại sức mạnh nào đó mà tôi không thể biết được.
Biết đâu anh ấy biết lý do Ayaka-senpai có sự thay đổi này. Anh ấy cũng có khả năng ít nhiều liên quan đến nguyên nhân này.
... Thật muốn biết.
Nói thật, tôi khó mà tưởng tượng được người đó sở hữu đặc điểm gì đủ để thay đổi Ayaka-senpai.
Nhưng khi tôi biết được sức mạnh đó là gì, tôi chắc hẳn sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.
Đây vẫn là đang gửi gắm vào người khác. Lần này thậm chí còn là một người hoàn toàn xa lạ chưa từng nói chuyện bao giờ.
── Coi như là lần cuối cùng đi.
Để thay đổi, bây giờ tôi cũng chỉ có thể dựa dẫm vào người khác mà thôi. Nhưng tôi nghĩ trên đời này chắc chắn có rất nhiều người như vậy.
Hy vọng một ngày nào đó, tôi cũng có thể trở thành người mạnh mẽ thay đổi người khác.
Để trở thành con người mình như vậy, thì phải bước ra bước này.
Thế là, tôi hạ quyết tâm tiến về phía trước.


0 Bình luận