The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer
Chương 60 Hầm Ngục Thí Luyện (9)
0 Bình luận - Độ dài: 1,943 từ - Cập nhật:
"Haa... haa..."
Đòn tấn công đó đã tạm thời rút cạn toàn bộ ma lực trong cơ thể tôi .
‘Đau quá…!’
Con golem, đôi chân đã hoàn toàn bị tách rời bởi đòn tấn công, đổ sụp xuống ngay tại chỗ.
Vì lõi của nó chưa bị phá hủy, nên nó chỉ ngã xuống đất chứ vẫn cử động hoàn toàn bình thường.
Nếu cậu để nó như vậy, nó sẽ tái tạo lại đôi chân, khiến đòn tấn công trước đó trở nên vô nghĩa.
‘Mình không thể để chuyện đó xảy ra…!’
Evan nín thở và nhìn lên con golem với ánh mắt đầy quyết tâm.
Ánh sáng còn sót lại của thần lực chiếu rọi lên cánh tay của golem khi nó vung về phía cậu.
Vù!
Cậu hơi xoay người và tránh cú đánh trong gang tấc.
Cánh tay lướt qua người Cậu chỉ trong gang tấc ấy đập mạnh vào tường hầm ngục, tạo ra một tiếng nổ đinh tai nhức óc cùng một làn khói mù mịt như thể có một vụ nổ lớn vừa xảy ra.
Nếu bị đánh trúng bởi thứ đó dù chỉ một lần, cậu chắc chắn sẽ bị nghiền nát thành từng mảnh.
Evan lau mồ hôi lạnh trên trán và nhìn lên con golem.
Cậu đã hy vọng rằng phá hủy chân nó có thể làm chậm nó lại, nhưng con golem đã phản bội kỳ vọng đó một cách đầy thách thức.
Evan gần như mất đi lý trí.
Cậu đã nghe rằng các anh hùng thời cổ đại từng đối mặt với những thử thách như thế này một mình, nhưng kể cả nếu đây là một thử thách về sức mạnh, thì làm sao cậu có thể hạ được một con golem khổng lồ như vậy một mình chứ?
Nó thậm chí còn không chậm chạp, và chỉ nhìn vào kích thước, chắc hẳn nó phải cao đến hàng chục mét...
Evan bực bội trong lòng trong lúc né những cú vung tay của nó, mắt liếc nhìn về phía đôi chân của con golem.
Đúng như dự đoán, tốc độ tái tạo đôi chân của nó chậm thấy rõ, có lẽ là do kích thước quá khổ của nó.
Thật khó tin đây lại là cùng loại golem mà cậu từng đối đầu trước đó, vì nó di chuyển quá chậm.
Nhưng dù tốc độ tái tạo có chậm đi, nếu cậu cứ tiếp tục câu giờ, thì cuối cùng nó cũng sẽ tái tạo lại được đôi chân.
Nếu chuyện đó xảy ra, thì chẳng còn hy vọng gì nữa.
‘Mình phải tận dụng mọi cơ hội...’
Một đòn từ trên cao sẽ chẳng có tác dụng.
Để đánh trúng lõi một cách chính xác và mạnh mẽ ở cự ly gần, cậu cần phải tiếp cận sát hơn nữa.
Cậu không thể sử dụng một đòn mạnh như trước đủ để thổi bay cả đôi chân khổng lồ cách xa hàng chục mét.
Hơn nữa, việc tích tụ đủ sức mạnh sẽ mất quá nhiều thời gian, và dùng nó ngay lúc này, khi con golem đang không ngừng vung tay, chẳng khác nào tự sát.
Vì vậy, vị trí tốt nhất để tấn công hiệu quả trong khi vẫn tranh thủ được một chút thời gian... và gần với lõi nhất, chính là...
‘Cánh tay...!’
Leo lên cánh tay!
Thay vì dồn ma lực vào thánh kiếm, Evan phân tán nó khắp cơ thể.
Đó là một kỹ thuật cường hóa thể chất cơ bản mà bất kỳ hiệp sĩ sử dụng kiếm nào cũng có thể thực hiện.
Với cơ thể và phản xạ được tăng cường thêm nhờ thần lực, Evan theo dõi góc vung tay và tìm kiếm cơ hội để leo lên trong lúc vẫn né tránh.
Vù! Vù! Vù!
Bùm! Bùm! Rầm rầm rầm!
“Kh...!”
Cậu suýt nữa bị những ngón tay dài vài mét kia nghiền nát, vừa né tránh vừa không ngừng quan sát cơ hội để phản công.
Cậu nhận thấy cơ thể của con golem đang vặn vẹo theo một cách bất tự nhiên, một tư thế chỉ có thể xuất hiện ở một sinh vật không có sự sống như golem.
Chính là lúc này.
Evan theo bản năng hiểu ra đòn đánh sắp tới.
Khi golem giơ cánh tay lên và xoay người như một chiếc lò xo, chuẩn bị vung một cú ngang với tốc độ cực nhanh, Evan nhìn chằm chằm bằng chính đôi mắt của mình.
Và cậu nở một nụ cười.
‘Bắt được ngươi rồi!’
Cậu nhảy đúng khoảnh khắc hoàn hảo, né đòn tấn công và hạ cánh chính xác lên cánh tay với biên độ sai số cực nhỏ.
Ngay khi đáp xuống, cậu nghiêng người áp sát vào cánh tay, tận dụng trọng tâm bị lệch để giữ chặt bằng thân thể đã được cường hóa, ngay cả khi cánh tay đó đập mạnh vào tường.
KABOOM!
“Kh...!”
Bằng cách nằm ép sát trên cánh tay, cậu đã chịu đựng được lực va chạm kinh hoàng khi cánh tay đập mạnh vào tường hầm ngục đến mức phá nát cả mảng tường.
Không bỏ lỡ khoảnh khắc cánh tay khựng lại sau khi va chạm với tường, Evan bật dậy và lao thật nhanh về phía con golem.
Vù vù vù!
Con golem, vốn đang cố thu lại cánh tay, phát hiện ra kẻ xâm nhập đang chạy trên tay mình và phát sáng lên ánh sáng xanh lam.
Nó dường như bị bối rối bởi việc kẻ địch vừa ở dưới đất giờ lại xuất hiện trên tay nó.
Khi chân nó vẫn chưa được tái tạo, Evan cho rằng đây là cơ hội hoàn hảo và cứ thế chạy mà không ngoảnh lại.
Nhưng golem là một cỗ máy, không phải con người.
Một cỗ máy thì không thể cảm thấy bối rối.
Nó chỉ chần chừ vì sự việc này nằm ngoài tính toán của nó, nhưng ngay lập tức, nó điều khiển cánh tay còn lại vung về phía Evan đang chạy đến gần.
Evan, trong khi chạy, nhìn lên bàn tay đang vung xuống từ phía trên như bầu trời sụp đổ và khuôn mặt cậu hiện rõ vẻ kinh hãi.
Nếu cậu có thêm chỉ một chút thời gian, cậu đã có thể vung lưỡi kiếm ánh sáng mà anhcậu đã chuẩn bị sẵn và chém xuyên qua lõi, nhưng Evan thậm chí còn chưa chạm tới được tầm đánh hiệu quả, mà con golem đã phản công.
Đó là tốc độ phản ứng chỉ có thể thấy ở máy móc, hoàn toàn không phải của con người .
‘Chết tiệt...!’
Cậu không thể đỡ được.
Bản năng nói cho Evan biết.
Cậu đã chạy hết tốc lực, nhưng kích thước khổng lồ của golem khiến nó phát hiện và phản ứng trước khi cậu có thể tiếp cận.
Nếu cứ tiếp tục thế này, cậu chắc chắn sẽ bị bàn tay khổng lồ đó nghiền nát...!
Evan nghiến răng.
‘Mìnhkhông thể chết...!’
Dù thế nào đi nữa, cậu tuyệt đối không thể chết.
Bị thương một chút thì được, nhưng nếu chết ở đây, tất cả những gì cậu đã làm cho đến giờ sẽ trở nên vô nghĩa.
Thà rút lui lúc này còn hơn là chết vô ích và lại khiến Aria đau khổ một lần nữa.
Vì vậy, điều duy nhất cậu phải làm bây giờ là chặn cú vung tay đang lao đến.
“Hự...!!”
Evan dồn toàn bộ sức lực còn lại và truyền nó vào thánh kiếm.
‘Giá mà mình có thêm một chút... sức mạnh nữa…’
Cậu vẫn chưa thức tỉnh hoàn toàn với tư cách là một anh hùng.
Kỹ thuật duy nhất mà cậu có thể dùng là dồn ma lực một cách liều lĩnh vào thánh kiếm để phóng ra lưỡi kiếm ánh sáng, và ngay cả điều đó cũng chỉ khả thi vì bản thân thanh thánh kiếm là một vũ khí vô cùng mạnh mẽ. Sức mạnh của cậu vẫn còn rất yếu ớt so với nó.
Việc Evan có thể phóng ra được một đòn mạnh như vậy phần lớn là nhờ hiệu suất chuyển đổi ma lực thành thần lực cực kỳ vượt trội của thánh kiếm.
Nói đúng hơn, thanh kiếm đó đã khuếch đại sức mạnh của cậu.
Nhưng ngay cả khi có trong tay một thánh kiếm mạnh mẽ như vậy, thật đáng buồn khi đây là tất cả những gì cậu có thể làm.
Thần lực đang phát sáng trong không khí dần yếu đi.
Nhưng…
Cậu không thể từ bỏ.
“Chừng này... chưa là gì cả!!”
Đây là cơ hội mà Aria đã tạo ra bằng cách hy sinh bản thân em ấy.
Là cơ hội sinh ra từ nỗi đau suýt mất mạng, là cơ hội được vắt kiệt từ chính sự sống.
Nếu cậu không thể chặn nổi một đòn tấn công như thế này, thì việc đến đây chẳng còn ý nghĩa gì nữa!
Cậu cũng không chắc mình còn có thể di chuyển sau khi chặn được cú đánh đó hay không.
Thật ra, bản thân việc cậu còn đủ sức để phóng ra hai đòn kiếm khí lớn và vẫn còn sức để phá hủy lõi khổng lồ của con golem đã là điều quá kỳ diệu rồi.
Vậy nên, cậu phải đặt cược một phen.
Cậu sẽ tung ra lưỡi kiếm ánh sáng rộng nhất có thể, nhắm đến góc độ tối ưu nhất để tấn công vào lõi ở trung tâm cơ thể, đồng thời đảm bảo không bị bàn tay kia nghiền nát.
Và cảm giác từ cánh tay mà cậu vừa chạy trên đó đã nói với cậu.
Góc này là hoàn hảo.
‘Vung kiếm ngay lúc này...!’
Đúng khoảnh khắc đó,
Vút!
Một luồng ánh sáng lóe lên trước mắt cậu.
“…?!”
Evan quay đầu nhìn về phía phát ra ánh sáng với ánh mắt kinh ngạc.
Và ở đó…
“D-Danas... anh?!”
Một tấm khiên khổng lồ được tạo ra từ thần lực đang chắn cú đánh từ bàn tay của golem.
“Kh... Grừ...!!”
Danas đang từ từ bị đè xuống.
Nhưng anh ấy nghiến răng đến mức tưởng như chúng sắp vỡ, mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay khổng lồ đang đè lên anh.
“Thánh nữ... đã chặn đòn này...!!”
Không có chỗ cho sai lầm.
Dù mới chỉ ba giây trôi qua kể từ khi Danas chặn đòn, tấm khiên đã gần như vỡ tan.
Nó chẳng thể nào so sánh với kết giới thánh vững chắc mà Thánh nữ từng duy trì đủ lâu để cậu và Danas kịp chạy thoát.
Không còn thời gian để hoảng loạn.
Không, sự hoảng loạn bản thân nó là sai lầm.
Đã có bao nhiêu người sẽ hy sinh chỉ vì khoảng thời gian mà cậu đã từng bỏ phí trong sự hoảng loạn?
Lần này, cậu tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra.
Cậu không được lãng phí cơ hội mà Danas đã tạo ra cho mình.
“Huu...”
Evan thở ra.
Suy nghĩ bây giờ là một điều xa xỉ.
CẬu nhắm mắt lại, tin vào cảm giác mà mình đã có chỉ vài khoảnh khắc trước.
Evan giơ cao thánh kiếm.
Và rồi,
Cậu vung thanh thánh kiếm đang phát ra ánh sáng thánh khiết như sao trời.
Và,
Kwoaaaaaaa!!
Một làn sóng ánh sáng như dải ngân hà nuốt chửng lấy con golem.
Ghi chú của tác giả :
Tiến lên nào, Evan!!


0 Bình luận