• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

Chương 50 Ra Ngoài (2)

0 Bình luận - Độ dài: 1,584 từ - Cập nhật:

Danas, người từ nãy đến giờ vẫn không giấu được vẻ khó xử trước những ánh nhìn xung quanh, dường như đã hạ quyết tâm và nhanh chóng dẫn tôi đến một góc khuất vắng vẻ.

Các hiệp sĩ khác đều tỏ ra bối rối khi Danas đột ngột đưa tôi rời đi, họ hỏi tôi sẽ đi đâu, nhưng tôi liền lên tiếng trấn an, bảo rằng không sao đâu, tôi không muốn Danas cảm thấy gánh nặng.

Sau đó, tôi còn dứt khoát nói rằng đừng ai đi theo, vì tôi và Danas có chuyện riêng cần bàn.

Tôi nghĩ mình xử lý như thế là khá tốt rồi đấy, đúng không?

Dù sao thì, tôi cũng chỉ định nói chuyện với mình Danas thôi, nên chẳng cần ai khác theo làm gì. Dĩ nhiên, tôi vẫn quý mến những hiệp sĩ khác luôn quan tâm đến mình, nhưng mà... trải qua nhiều thời gian bên Danas như vậy, tôi thấy yên tâm hơn khi ở cạnh anh ấy.

Sau khi đến một nơi yên tĩnh và không có ai, Danas cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Lần sau, xin đừng tiếp cận anh như vậy khi có người khác ở xung quanh...”

“[Xin lỗi, em không ngờ chuyện đó khiến anh thấy khó xử như vậy...]”

Tôi nói thật lòng.

Tôi đã nghĩ rằng chỉ cần âm thầm kéo anh ấy đi là được, nhưng xem ra... các hiệp sĩ coi tôi còn quan trọng hơn tôi tưởng.

‘Mà nghĩ lại thì, mình vốn là một trong những lãnh đạo tối cao của Thánh Quốc mà, chuyện đó cũng là điều đương nhiên.’

Nếu Giáo hoàng là người điều hành thực tế, thì tôi chính là biểu tượng tinh thần. Họ lo lắng cho sự an toàn của tôi cũng là phải thôi.

...Dù sao thì.

Danas đảo mắt nhìn quanh một lần nữa rồi hỏi tôi muốn nói chuyện gì.

Tốt rồi, giờ là lúc vào đề chính.

Tôi cẩn thận dùng thần lực để cảm nhận xem xung quanh có ai đang nghe lén không, rồi bắt đầu mở lời.

“[Là thế này...]”

...Nhưng rồi tôi vấp phải một vấn đề.

Dẫn Danas đến đây thì dễ, nhưng thuyết phục anh ấy mới là chuyện khó.

‘Hả?’

Nghĩ kỹ lại, tôi cần một lý do để ra ngoài. Nhưng không thể bảo Danas là “theo tôi vì tôi ra lệnh” được.

Dù tôi là Thánh nữ, người đứng đầu, thì Danas vẫn là một hiệp sĩ với trách nhiệm riêng. Ép anh ấy đi theo tôi như một mệnh lệnh thì có hơi quá mức.

Tất nhiên, nếu tôi ra lệnh chính thức thì anh ấy vẫn phải nghe. Nhưng tôi không muốn làm như vậy.

Tôi cần một lý do hợp lý, không khiến người ta nghi ngờ... nhưng nghĩ mãi cũng chẳng nghĩ ra được gì cả.

“Thánh nữ?”

Danas nghiêng đầu nhìn tôi, gọi khẽ khi thấy tôi im lặng mãi sau khi lên tiếng.

Nếu không nói gì ngay bây giờ, có khi anh ấy sẽ bắt đầu nghi ngờ mất... kể cả nếu tôi có giải thích sau đó.

Có điều gì đó... tôi có thể tận dụng không nhỉ?

Một điều gì khiến Danas, người mà tôi tin tưởng tuyệt đối, sẽ tin theo?

‘Là gì được nhỉ... À!’

Tôi nghĩ ra rồi.

Dù từng là mạo hiểm giả, Danas giờ đây đã là một tín đồ ngoan đạo của nữ thần. Mà đã là tín đồ thì chỉ cần liên quan đến tín ngưỡng là dễ bị thuyết phục.

Ờm... nữ thần không trực tiếp nói chuyện với tôi, nhưng nếu tôi có thể lấy được vật phẩm đó, nó sẽ giúp ích rất nhiều trong việc đánh bại Ma Vương tương lai. Chắc hẳn nữ thần sẽ tha thứ cho lời nói dối nhỏ này, phải không?

‘Đây là cách duy nhất.’

Tôi sẽ nói rằng mình nhận được thánh dụ.

Người khác thì có thể không tin, nhưng dân Varcan thì không thể không tin.

Bởi người nói ra lời đó không phải ai khác — mà là Thánh nữ, người được nữ thần lựa chọn.

Nếu còn không tin lời tôi thì họ biết tin ai?

“[Thật ra... Em vừa nhận được một thánh dụ từ nữ thần.]”

Vừa nghe xong, ánh mắt Danas lập tức sắc lại.

Có vẻ anh ấy rất nghiêm túc khi nghe tôi nói đến thánh dụ.

Thái độ đó khiến tôi cảm thấy như mình đang phạm phải một tội lỗi khủng khiếp.

Thật kỳ lạ.

Nhưng tôi còn cách nào khác đâu?

Hiện tại, đây là cách duy nhất để tôi rời khỏi học viện và đi lấy vật phẩm giúp Evan trưởng thành.

Nếu chúng tôi thật sự đến nơi đó và tìm được điều gì kỳ diệu, họ sẽ tin rằng đây là một thánh dụ thật sự.

Theo cách nào đó... cũng đâu có sai.

Mục tiêu của nữ thần là tiêu diệt Ma Vương. Nếu lấy được món đồ đó giúp ích cho việc đó, thì một lời nói dối...

Chắc người sẽ hiểu cho tôi, đúng không?

Tôi thực sự mong là vậy...

“[Vì thế, em cần đến một nơi... nhưng để rời khỏi học viện, em buộc phải có người giám hộ đi cùng.]”

Vấn đề là — tôi không có ai khác để đi cùng cả.

Người duy nhất tôi có thể gọi là bạn là Stella, nhưng cô ấy không thể làm người giám hộ cho tôi, và bản thân Stella cũng không có ai có thể làm người giám hộ cho cô ấy.

Còn Evan thì... ngoài sư phụ, cậu ấy cũng chẳng có ai cả. Mà sư phụ của Evan giờ không thể đến được. Vậy nên tôi không thể đưa cậu ấy theo.

Nói cách khác, nếu Danas không trở thành người giám hộ cho tôi, thì tôi sẽ không thể rời học viện.

Tất nhiên, không phải là không còn cơ hội nào khác.

Tôi có thể chờ đến kỳ nghỉ, hoặc khi sư phụ của Evan quay lại, tôi cũng có thể rời đi lúc đó.

Nhưng như thế thì quá muộn.

Tôi cần có được vật phẩm đó càng sớm càng tốt để Evan mạnh lên nhanh chóng.

“[Vì vậy, xin anh... hãy đi cùng em, với tư cách là người giám hộ được không ?]”

Tôi vừa nói vừa dò xét phản ứng của Danas.

Tôi không rõ liệu anh ấy có ở lại đây lâu hay sẽ rời đi sớm, nên vẫn muốn hỏi trước...

“Thánh dụ... là thật sao?”

“[Phải, là thật.]”

Thành thật mà nói, lừa dối anh ấy như vậy không phải là cảm giác dễ chịu gì...

Nhưng còn lựa chọn nào khác?

Một người như tôi, vẫn luôn ở trong học viện, mà giờ đột nhiên nói cần ra ngoài và rủ anh ấy đi theo thì nghe thật kỳ quặc.

Nhưng...

Danas nhìn tôi với ánh mắt đầy do dự.

Biểu cảm đó... trông có vẻ anh ấy không dễ dàng chấp nhận chuyện này.

Tôi cứ tưởng chỉ cần nhắc đến thánh dụ là anh ấy sẽ tin, ai ngờ lại thành ra như thế này.

“[Có phải... chuyện này làm anh khó xử không?]”

“Không... không phải là khó xử, nhưng mà...”

“...?”

Khi tôi định hỏi rõ lý do, Danas bỗng nói ra điều đó:

“Cái gọi là thánh dụ vừa nãy... là nói dối, đúng không?”

“...”

Làm sao anh ấy biết?

Tôi vẫn luôn nhắm mắt, sống như một Thánh nữ đã lâu, nên việc nói dối mà không để lộ sơ hở tôi đã rất thành thạo.

Vậy mà, vì lý do nào đó... Danas dường như chắc chắn rằng tôi đang nói dối.

Cũng không phải là anh ấy đang bảo tôi đừng nói dối hay cố gắng trối, mà là anh ý đang chắc chắn là tôi đang nói dối

Lúc này, chối cãi cũng vô ích.

“[Nếu em nói đó là lời nói dối... thì anh vẫn sẽ từ chối yêu cầu của em chứ?]”

Tôi buộc phải hỏi như vậy.

Dù tôi gần như đã thừa nhận việc bịa ra thánh dụ, Danas lại nở một nụ cười nhẹ.

“Cảm ơn vì đã tin tưởng anh.”

“[Vậy thì...]”

“Dưới điều kiện bình thường thì anh sẽ không đồng ý đâu, nhưng mà...”

Danas lại liếc nhìn xung quanh, rồi mỉm cười tự tin.

“Anh trở thành thánh hiệp sĩ... là vì em mà.”

Tên này...

Tôi không ngờ anh ấy lại nói ra câu đó.

Tôi thực sự cảm động.

Thành thật mà nói, tôi cảm thấy mình thật tệ khi bịa ra chuyện thánh dụ để lừa gạt anh ấy và lôi anh đi.

“[Em xin lỗi...]”

Tôi phải xin lỗi.

Nếu không, tôi sẽ thấy mình còn tệ hơn cả bây giờ.

Mà... tôi đã chạm đáy chưa nhỉ?

Có lẽ cũng không phải tưởng tượng đâu.

“Hả?”

Danas thì lại tỏ ra bối rối trước lời xin lỗi đột ngột của tôi, nghiêng đầu khó hiểu.

Dù sao thì...

“[Xin hãy giúp em. Chuyện này rất quan trọng.]”

Vì sự sống còn của cả thế giới.

Tôi đưa tay ra về phía Danas khi nói vậy.

“Hãy giao cho anh.”

Danas mỉm cười, nắm lấy tay tôi thật chặt.

Tôi tự nhủ với bản thân:

Sẽ không bao giờ nói dối Danas như thế này nữa.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận