The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer
Chương 55 Hầm Ngục Thí Luyện (4)
4 Bình luận - Độ dài: 1,777 từ - Cập nhật:
'Tại sao mình lại thấy hối hận nhỉ?'
Đây rõ ràng là một lý do chính đáng để bị thương mà...
‘Haa…’
Ngay lúc tôi định xoay người lại để tự mình hứng cú ngã,
Evan, nhận ra rằng chúng tôi đang rơi xuống, đã ôm lấy tôi và xoay người mình lại.
Anh ấy ôm chặt đến mức tôi không thể xoay lại được, và tôi đã nghĩ rằng cả hai sẽ rơi chết mất rồi…
Nhưng hóa ra phía dưới lại là một hồ nước sâu, và dĩ nhiên, Evan không bị thương nặng gì ngoài mấy cái xương sườn bị gãy.
Còn tôi thì hoàn toàn không hề hấn gì.
‘Không phải kiểu kịch bản mình muốn…’
Vì do cái bẫy đó làm bọn tôi rơi xuống tầng dưới, nên tôi đâu có biết dưới này có gì.
Giờ thì biết rồi.
Nhưng quan trọng hơn là hành động vừa rồi của Evan.
“Em có bị thương ở đâu không?”
Gương mặt anh ấy trông như thể không hiểu mình đã làm gì sai, điều đó lại càng khiến mình thêm bực bội.
Dĩ nhiên, tôicũng nhận thức được rằng hành động của bản thân chẳng phải cao thượng gì. Nếu có ai hỏi rằng liệu trong việc tôi làm có đến 1mm động cơ ích kỷ nào không, tôi cũng chẳng thể chối cãi được.
Nhưng đó là vì tôi không ngại bị thương.
Khác với tôi, Evan cảm nhận được nỗi đau thật sự, và khác với tôi, người không thể chết, thì nếu anh ấy rơi trúng đất, anh ấy chắc chắn đã chết rồi.
Vậy anh ấy lấy đâu ra tự tin để che chắn cho tôi?
Thật lòng thì, tôi nghĩ đầu óc mình có vấn đề.
Tôi có thể cảm nhận đau đớn như khoái cảm, và vì biết bản thân sẽ không chết, tôi có thể liều mạng vung vẩy cơ thể một cách vô tội vạ.
Nếu chỉ không có một trong hai điều ấy, thì việc hy sinh bản thân vì người khác với tôi là điều không thể.
Vì vậy, hành động của Evan vừa rồi mới khiến tôi chấn động đến thế.
“[Anh... tại sao lại che chắn cho em...?]”
Tôi hỏi Evan bằng giọng run rẩy.
Tôi muốn biết anh ấy đang nghĩ gì.
“[Nếu anh rơi trúng đất như thế, anh sẽ gặp nguy hiểm đấy, anh Evan!]”
“Thì sao? Em sẽ không chết ư?”
Cái quái gì vậy… anh ấy đang nói gì vậy…!
“[Anh không thấy sao? Em không chết mà!]”
“Em có chết chứ. Chỉ là nếu em chết thì em sẽ sống lại thôi!”
“[…]”
Anh ấy… biết sao…?
Một luồng cảm xúc mãnh liệt dâng lên khiến tôi run rẩy.
Người lúc nào cũng tỏ ra ngây thơ, ngu ngốc… tôi chưa từng thấy anh ấy tức giận như vậy.
Tôi sững sờ đến mức không thể đáp lại, chỉ đứng đó lặng im.
“Nếu em thật sự không chết, thì đã không bất tỉnh cả tuần như lần trước.”
“[Cái đó là…]”
“Từ lần đầu gặp đến lần vừa rồi... tại sao em cứ cố gắng hy sinh bản thân mình vậy...?”
“[…]”
Hmm...
Có vẻ như tôi đã gây tổn thương tâm lý cho anh ấy nhiều hơn tôi nghĩ.
Chắc hẳn đây là những gì anh ấy đã kìm nén bấy lâu nay.
Dù sao thì Evan cũng từng chứng kiến tôi chết hay bị xé xác theo nhiều cách khác nhau, nên phản ứng của anh ấy cũng không phải vô lý.
Nhưng mà...
'Mình không nghĩ mình đã cho anh ấy thấy nhiều đến thế.'
So với những gì người dân ở Ma Giới từng thấy, những gì Evan chứng kiến chỉ như trò trẻ con.
Thứ duy nhất có thể gọi là tàn nhẫn hơn những gì tôi trải qua ở Ma Giới là khi tôi bị Albert giết đi giết lại bằng ma pháp…
Nhưng chuyện đó xảy ra ở nơi tách biêt, không cần phải lo về điều đó.
Những lần Evan thấy tôi hy sinh chỉ là trong lễ nhập học, trong bài kiểm tra phân lớp khi tôi đầy vết thương, và bây giờ, khi tôi định che chắn cho anh ấy.
Và lần này còn chưa xảy ra cơ! Nên tôi chẳng hiểu vì sao Evan lại phản ứng thái quá như vậy.
Cứ như thể anh ấy đã chứng kiến tận mắt mọi chuyện xảy ra ở Ma Giới vậy.
“Anh không muốn thấy em bị thương hay chết, Aria.”
“[Nhưng anh Evan... chuyện đó là…]”
“Anh biết... điều đó thật ngớ ngẩn. Và anh cũng biết, với tư cách là Thánh nữ, em không thể tránh được điều đó.”
Đúng thế.
Là Thánh nữ, mình phải hoàn thành sứ mệnh.
Và một trong những sứ mệnh đó là tiêu diệt Ma Vương.
“[Như anh Evan đã nói, một trong những nghĩa vụ của em là đánh bại Ma Vương. Nếu anh chết... thế giới này sẽ kết thúc, đúng không?]”
Tôi khẩn cầu Evan.
Tất nhiên, kể cả anh ấy có chết, tôi cũng có thể hồi sinh anh ấy.
Nhưng Evan đã che chắn cho tôi mà không biết điều đó.
Anh ấy chắc cũng không biết rằng để hồi sinh người khác, tôi phải chết một lần.
Trong tình huống như vậy, anh ấy đáng ra nên để tôi che chắn cho anh ấy.
May mà phía dưới là hồ nước sâu, nên anh ấy không chết, nhưng nếu là nền đá cứng thì sao?
Anh ấy chắc chắn đã chết vì cú rơi đó, và tôi sẽ phải chết để hồi sinh anh ấy, khiến sự hy sinh của anh ấy trở nên vô nghĩa.
“Cái đó là…”
Evan dường như hiểu được ẩn ý trong lời tôi, khuôn mặt anh ấy cứng lại, cúi đầu xuống.
Tất cả những điều này là không thể tránh khỏi.
Tôi không còn lựa chọn nào ngoài việc hy sinh bản thân.
Có lẽ việc tôi cảm thấy khoái cảm từ nỗi đau như là một sự ban ơn, vì thế giới này bắt cô gái mang tên Aria phải hy sinh bản thân mình.
Evan dường như hiểu được điều đó, khuôn mặt anh ấy trở nên buồn bã.
“Anh xin lỗi... anh đã nói điều kỳ lạ...”
“[Không sao đâu. Nếu có gì, thì em mới là người xin lỗi vì đã khiến anh lo lắng…]”
Nên làm ơn đừng che chắn cho em như vậy nữa.Đã có quá nhiều người có dấu hiệu PTSD vì những gì tôi làm rồi, nếu họ còn phải chịu thêm sang chấn tinh thần vì nỗi đau thể xác nữa thì mọi thứ sẽ càng khó khăn hơn với tôi.
Hơn nữa...
“[Dù anh có che chắn cho em lần này... nếu anh chết, em sẽ phải chuẩn bị cho cái chết của mình để hồi sinh anh…]”
"...."
Nhận ra rằng sự hy sinh của mình có thể đã trở nên vô nghĩa, sắc mặt Evan trông chán nản thấy rõ.
“Anh... hiểu rồi…”
Ừm…Thật ra nói chuyện thế này vào lúc này cũng không tệ, vì sớm muộn gì mình cũng phải nói ra.
“[Chúng ta... chắc nên làm khô quần áo đã…]”
Cả hai bọn mình đều ướt sũng vì cú rơi vừa rồi.
Quần áo của Evan cũng ướt nhẹp, và chiếc áo lót bên trong của anh ấy lộ khá rõ.
‘Đồng phục học viện... ướt rồi thì nhìn thấu quá mức nhỉ…'
Cơ thể của anh ấy cũng đẹp thật.
Cảm giác có hơi kỳ quặc khi tôi– trong thân xác con gái – lại đang ngắm nhìn cơ thể của một người đàn ông, nhưng ngay cả với tư cách một người con trai, tôicũng phải công nhận thân hình anh ấy rất đẹp, cân đối.
Dù sao thì...
Cứ ở trong tình trạng thế này thì chỉ càng ngại thêm thôi.
“Đ-đúng rồi! Làm khô quần áo trước đã… ư…!”
À, đúng rồi.
Anh ấy bị gãy vài cái xương sườn khi rơi xuống.
Và cũng không đảm bảo rằng không có cái xương nào khác bị gãy.
Tôi nhanh chóng đến gần Evan và dùng ma pháp chữa trị.
“[Ưg…]”
Cũng khá lâu rồi tôimới cảm nhận được cảm giác của xương bị gãy…
Sau khi trải qua quá nhiều cơn đau và khoái cảm tột độ, có vẻ như ngưỡng chịu đựng của tôi đã tăng lên.
Nỗi đau của xương gãy giờ chỉ còn như một khoái cảm nhẹ nhàng.
Hơi thất vọng thật…
Tôi không kìm được mà liếm môi trong lòng.
‘Haa… mình không nên như thế này…'
Việc tôi cảm thấy thất vọng trong tình huống như thế này chứng tỏ tôi đã ngày càng lệch lạc hơn.
Evan, nhận ra tiếng rên nhẹ mình phát ra, lại nhìn mình bằng ánh mắt lo lắng.
“Anh ổn mà, thật đấy...”
“[Không, tốt hơn là chữa trị cho anh ngay bây giờ để sau này còn cử động được bình thường. Lỡ có chuyện gì xảy ra mà anh bị phân tâm vì đau đớn thì sao.]”
Anh nghĩ tôi sẽ để anh chạy lung tung à?
Không đời nào.
Tôi biết rõ cảm giác đau khi cử động là thế nào.
Tôi đã lăn lộn trong cơ thể này đủ nhiều để biết.
Haa…
Cuối cùng thì anh cũng không còn lựa chọn nào ngoài việc để tôi chữa trị.
Đây là hình phạt cho việc Evan dám cãi lời tôi lúc nãy.
Tôi đã cố không chạm vào lương tâm của anh quá nhiều, nhưng giờ thì khác rồi.
Nghe tiếng tôi rên khi chữa trị xương sườn của anh đi, và cảm nhận sức nặng của lương tâm mình đi.
Nhận lấy đi, thêm nữa này.
“Ơ... Aria…”
“[Vâng?]”
“A... Anh xin lỗi!”
Evan không nói hết câu mà quay mặt đi thật nhanh.
Tôi đang thắc mắc sao anh ấy lại như thế, thì chợt nhớ ra quần áo của tôi vẫn còn ướt.
Vì nơi này không hoàn toàn tối, ánh sáng đã khiến cơ thể tôi khá là… lộ rõ...
Oops.
Tôi lập tức xoay người lại sau khi hoàn tất trị thương.
“[…Em xin lỗi.]”
Xin lỗi vì đã để anh thấy một cơ thể mong manh như vậy.
Nếu là Stella, chị ấy chắc sẽ nói “Cảm ơn” và lợi dụng luôn tình huống rồi…
‘Aah…'
Sao chuyện lại thaanhf ra thế này cơ chứ?
Haizz.....
Ghi chú của tác giả:A/N (Ghi chú của tác giả):Xin lỗi vì đăng trễ nhé!!


4 Bình luận