The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer
Chương 36 Kỳ Thi Chia Lớp (2)
0 Bình luận - Độ dài: 1,733 từ - Cập nhật:
‘Một khu rừng…’
Dù nhìn về hướng nào, cũng chỉ toàn cây cối và bụi rậm.
Cụm từ “Đại Lâm” đúng là không sai chút nào.
‘Sống sót ở nơi như thế này…’
Cảm giác như học viện ném bọn tôi vào đây mà chẳng cần suy nghĩ gì nhiều, nhưng thật ra khu rừng này đã được học viện quản lý từ lâu rồi.
Các loại ma thuật giám sát đã được bố trí ở nhiều nơi phòng trường hợp có chuyện xảy ra với chúng tôi, và trong trường hợp khẩn cấp, chúng tôi có thể quay trở về thông qua chiếc vòng tay được phát trước khi dịch chuyển đến vòng tròn phép. Thế nên, về lý thì không cần phải lo lắng gì quá mức trong bài kiểm tra này.
Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là họ có thể ngăn một ai đó cố tình tìm đến cái chết, nhưng người như vậy thì ngay từ đầu cũng sẽ chẳng đến học viện, nên lo nghĩ chuyện đó cũng chỉ là vô ích.
‘Điều mình cần lo bây giờ là...’
Kiếm đủ điểm với bọn họ để được vào Lớp A.
Không giống như khi chiến đấu với lũ quỷ, bây giờ tôi không thể làm gì ngoài hồi phục và buff. Dĩ nhiên, tôi có thể phòng thủ bằng cách tạo kết giới thánh, nhưng nếu không dùng đến Carnelian Của Quang Minh, thì về mặt tấn công trực diện tôi yếu hơn bọn họ rất nhiều.
Cùng lắm thì tôi chỉ có thể tạo ra vũ khí bằng sức mạnh thần thánh rồi vung chúng lên mà thôi.
Nói cách khác, khi chiến đấu, tôi chỉ c'ó thể giao phó tất cả cho bọn họ.
‘Liệu có khả thi không đây...?’
Tôi chỉ mong là ít nhất họ sẽ hợp tác mà không cãi nhau...
Đầu tiên, Tôi nên giả vờ bàn bạc với họ xem nên làm gì tiếp, rồi từ từ dẫn dắt để họ tự đề xuất ý kiến.
Nghĩ vậy, Tôi chuẩn bị gọi Evan và Albert để bắt đầu cuộc trò chuyện thì bỗng nhiên Albert quay người bước về một hướng kỳ lạ, phớt lờ cả nhóm.
"[B-Bạn học Albert...?]"
Cậu ta đột nhiên đi đâu vậy?
Tôi gọi Albert trong lúc luống cuống, nhưng Cậu ta chỉ liếc nhìn tôi một cái rồi quay đầu tiếp tục đi.
Thấy hành động của Albert, Evan nhíu mày rồi lập tức đưa tay ra định kéo vai anh ta lại, nhưng Albert trừng mắt nhìn cậu ấy và hất mạnh tay, gạt Evan ra.
"Ngươi..."
Bầu không khí lại bắt đầu trở nên căng thẳng, tôi liền rùng mình.
Không thể để hai người họ lại cãi nhau được nữa.
Tôi vội bước tới đứng giữa hai người đang chuẩn bị choảng nhau.
Ngay khi Tôi chen vào, Evan giật bắn mình, còn Albert thì quay đầu sang hướng khác và tặc lưỡi tỏ vẻ khó chịu.
‘Trời ạ, mình sống không nổi với hai người này mất thôi.’
"[...Cậu đi đâu vậy?]"
"Không phải cô nói là đánh bại Quái chỉ huy sẽ được nhiều điểm à?"
Nghe vậy, tôi chết đứng tại chỗ.
Tên khốn này… chẳng lẽ hắn định...?
"[Cậu định đi tiêu diệt nó sao...?]"
"Có vấn đề gì à?"
Vấn đề thì có cả đống đấy, đồ điên!
Ngay cả trong game, đánh bại con boss đó cũng cực kỳ khó khăn.
Nếu không biết pattern thì khỏi đánh luôn, mà kể cả có biết, chỉ cần ăn một đòn là chết ngay nếu chỉ có chỉ số ban đầu.
Nói cách khác, muốn bắt được con boss đó thì tuyệt đối phải no-hit.
Và vì đòn đánh của tôi yếu đến mức gần như không gây được sát thương, nên bắt buộc phải dùng mẹo mới hạ được nó.
Chiêu trò nổi tiếng nhất là chơi nghề Necromancer, chồng curse để gây sát thương theo phần trăm máu tối đa, vừa né vừa duy trì tập trung. Thế đấy.
Hoặc là chơi pháp sư rồi đốt nó chết từ từ bằng lửa.
Đúng như kiểu boss thường thấy, sau này cũng có kha khá video người ta tiêu diệt nó theo những cách kỳ quặc, nhưng đó là vì… nó là kiểu boss như vậy.
Tức là, nếu không dùng chiến thuật, việc đối đầu trực tiếp với nó khó đến mức những người chơi hardcore cũng nói rằng newbie đừng mơ mộng.
Trớ trêu thay, boss lại là điều kiện bắt buộc nếu muốn được điểm cao, vì tiêu diệt nó là con đường chắc chắn để vượt qua bài kiểm tra phân lớp và nhận phần thưởng cực lớn.
Tôi là người từng chơi và xem hết điểm số cao của tất cả các nghề, nên mình biết toàn bộ pattern.
Nhưng phải nhớ rằng đây là thế giới thực.
Tôi đã quyết không mù quáng tin tưởng vào kiến thức từ game, vì ở đây có thể sẽ có những chuyển động mà tôi không lường trước được.
Không việc gì phải cố đi bắt boss cho bằng được cả.
Nhưng...
‘Hắn định đi bắt nó thật à?’
Đúng là quý tộc toàn sự phù phiếm, ma thuật và niềm kiêu hãnh vớ vẩn—cách suy nghĩ của hắn khiến người ta chỉ muốn búng trán cho tỉnh ra.
"[Không được. Quá nguy hiểm.]"
"Vậy thì đừng theo ta. Ta sẽ đi một mình."
Hắn điên rồi chắc!?
Nếu làm thế, cả nhóm sẽ bị đánh giá là tách đội, ăn điểm phạt nặng và coi như bài thi hỏng bét.
Dù chọn đường nào cũng đều là con đường dẫn đến thất bại. Nếu bỏ lại Albert và chỉ đi cùng nhau, điểm hợp tác sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng và chắc chắn sẽ rớt xuống lớp thấp nhất.
Nhưng nếu đi theo hắn và thất bại trong việc tiêu diệt boss, cũng rớt luôn.
‘Mình tiêu đời rồi.’
Nếu đã rớt lớp thấp trong cả hai khả năng, thì chi bằng chọn con đường còn có cơ hội chút đỉnh.
‘Thật sự khiến người ta muốn phát điên.’
‘Tại sao mình lại bị nhét chung với thể loại người như thế này cơ chứ...?’
Tôi cố kìm nén cơn giận và nhìn sang Evan.
Nhìn vẻ mặt cậu ta, chắc cũng đang cố nhịn lắm rồi.
Nếu tôi không mang hình tượng hiện tại, chắc đã túm cổ áo hắn mà hét lên rằng hắn nghiêm túc thi cử kiểu gì vậy.
Không, khỏi hét—tôi sẽ đánh hắn ở mấy chỗ không để lại dấu rồi ép hắn nghe lời luôn cho rồi.
‘Khủng hoảng lớn nhất trong cuộc đời làm Thánh nữ của mình...’
Không ngờ lại đến theo cách này...
Khốn kiếp...
Tiếc rằng tôi cũng không có giải pháp thần kỳ nào.
Tôi biết vị trí của boss, nhưng làm sao tìm được nó khi bản thân còn chẳng biết mình đang ở đâu?
‘Chẳng còn cách nào cả.’
Chỉ có thể cố bám theo hắn càng nhiều càng tốt, và cầu trời cho có quái xuất hiện.
Tôi cầu nguyện với nữ thần hết lần này đến lần khác.
Làm ơn, cứu con lần này thôi...
Không biết đã bao lâu trôi qua từ lúc đó.
May mắn thay, hoặc là xui xẻo, cả bọn vẫn chưa gặp phải con quái nào suốt quãng đường dài này.
Nếu xét đến việc cần đánh quái để kiếm điểm thì rõ ràng là xui xẻo, nhưng nếu xét đến chuyện Albert định đi một mình, thì cũng có thể xem là may mắn.
‘Hắn là pháp sư mà lại định đi lang thang một mình sao?’
Đầu hắn có bị làm sao không vậy?
Trừ khi là pháp sư cấp cao hoặc Đại Pháp Sư, chứ không thì không thể vừa niệm chú vừa tấn công liên tục được, nên đứng một mình là cực kỳ nguy hiểm.
Pháp sư thường được hoan nghênh trong tổ đội vì họ có hỏa lực mạnh hoặc phép diệt diện rộng, vốn không thể dùng một cách tùy tiện.
Nhưng cũng có nghĩa là, dù hỏa lực mạnh hay diệt diện rộng đến đâu, nếu tốn thời gian và công sức thì cũng vô dụng.
Một tổ đội có thể bảo vệ pháp sư trong lúc niệm chú thì không sao, nhưng một pháp sư di chuyển một mình thì về cơ bản là không có sức chiến đấu.
Nếu là pháp sư thì không thể không biết điều đó.
Thế nên, nếu hắn vẫn khăng khăng đi một mình thay vì theo đội, thì chỉ có thể có một lý do.
Dụ.
Là để dụ chúng tôi đến một địa điểm nhất định.
Ngay từ đầu, việc chỉ đi bừa một hướng trong khu rừng khổng lồ này để gặp boss đã là điều bất khả thi rồi.
Thường thì thể chỉ huy sẽ ẩn sâu bên trong theo đúng bản chất của nó, và đúng như tên gọi Đại Lâm, khu rừng này rộng đến mức đi cả ngày cũng không hết.
Nếu có thể dễ dàng gặp boss bằng cách cứ đi đại một hướng, thì mới là chuyện lạ.
Nhưng... rốt cuộc Albert đang nghĩ gì mà lại hành động như vậy?
Lý trí mà nói, không đời nào có thể gặp boss bằng cách đi đại trong khu rừng rộng lớn này, vậy mà hắn vẫn làm thế. Hắn đang nghĩ gì vậy...?
Lẽ ra tôi phải nghi ngờ từ sớm hơn rồi mới đúng.
Mình nhận ra điều đó quá muộn.
Và rồi—
"[C-Cái này là...!!]"
Đến khi nhận ra thì đã quá muộn rồi.
Với vẻ mặt còn chết lặng hơn cả trước đó, Albert—kẻ đã thành công dụ bọn tôi—kích hoạt vòng tròn ma pháp ở điểm đến một cách tự nhiên.
Tới lúc nhận ra rằng bọn tôi đã rơi vào bẫy thì mọi chuyện đã xong cả rồi.
"[A-Aah, Anh hùng...!]"
"Ah...!"
Kết cục là, chẳng ai trong bọn tôi trốn thoát được, mà chỉ có thể nhìn chằm chằm vào vòng tròn phép đang phát sáng trên đầu trong vô vọng.
Chẳng mấy chốc, cơ thể bọn tôi bị ánh sáng bao trùm, rồi sau đó—
chúng tôi biến mất khỏi nơi đó.
Tác giả:
Ôi trời...


0 Bình luận