• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

Chương 57 Hầm Ngục Thí Luyện (6)

0 Bình luận - Độ dài: 1,765 từ - Cập nhật:

Có lẽ vì chuyện xảy ra trước đó, bầu không khí giữa tôi và Evan khá căng thẳng.

Với tôi thì chỉ là hơi xấu hổ một chút…

Nhưng giờ quần áo đã khô, chẳng còn lý do gì để ngượng ngùng nữa, nên tôi cứ thong thả bước đi theo con đường.

Còn Evan thì có vẻ đang rất khó khăn khi đi cạnh tôi.

Là vì cơn bộc phát cảm xúc khi nãy sao?

Thật ra tôi cũng không hiểu rõ lắm, nhưng tôi nghĩ chắc là do anh vẫn còn trẻ nên tôi cũng không suy nghĩ quá nhiều.

Tâm trạng của Evan cũng khó mà gọi là ổn định được.

Bởi vì ngay lần đầu tiên đến học viện, thứ anh ta nhìn thấy là… 'màn trình diễn nội tạng' của tôi.

Tôi đã phun nội tạng đỏ tươi ra khắp nơi và chết đi sống lại nhiều lần, nên việc anh ấy thấy gượng gạo khi đối diện với tôi cũng là điều dễ hiểu.

Thật lòng mà nói, việc Evan vẫn đối xử với tôi một cách bình thường sau khi chứng kiến cảnh tượng đó cho thấy tinh thần anh ấy cũng khá vững.

Ví dụ như Stella chẳng hạn, cô ấy đã bị suy sụp tinh thần một thời gian dài sau lần đầu tiên chứng kiến.

Dù sau này đã hồi phục, nhưng vẫn phải chật vật rất lâu.

Giờ đây, có vẻ như Stella đang tập trung vào nghiên cứu ma pháp để quên đi những chuyện đó, và việc cô ấy hồi phục nhanh như vậy cũng chứng tỏ cô ấy mạnh mẽ.

Rồi còn… cái tên gì ấy nhỉ…

Albert, thì phải. Hắn thì có vẻ chịu đựng rất khổ sở.

Đến tận bây giờ vẫn còn đang nằm viện, điều đó cho thấy những đứa trẻ có tiềm năng vào đội tiêu diệt Ma Vương đều là những kẻ phi thường.

Dù sao thì…

Chúng tôi cứ thế bước đi một đoạn dài mà không trò chuyện với nhau lấy một câu tử tế.

Vì bị rơi xuống trước đó, nên càng đi thì càng cảm giác như đang leo lên dốc.

‘Mong là anh Danas đã trở về an toàn...’

Với thực lực của Danas, việc chiến đấu qua đám golem và tiến tới phòng trùm là điều vô cùng khó khăn.

Dĩ nhiên, anh ấy mạnh hơn Evan, nên nếu cố gắng thì cũng có thể làm được, nhưng khả năng chết giữa đường là rất cao.

Danas chắc cũng nhận ra điều đó, nên nếu có tới được phòng trùm thì chắc chắn sẽ không đứng chờ.

Nếu anh ấy không nghe lời cảnh báo của tôi mà vẫn một mình lao đến đây, thì tôi phải nghiêm khắc dạy dỗ một trận.

Nói ra thì có vẻ mỉa mai, nhưng tôi sẽ bảo anh ấy phải quý trọng mạng sống của mình hơn.

Khi tôi còn đang nghĩ xem nên làm gì thì cuối cùng, chúng tôi cũng đến nơi.

“Woah...”

Ban đầu tôi tưởng là phải leo lên rất lâu nữa mới đến được phòng trùm nên cảm thấy hơi tuyệt vọng.

Ờ thì… không hẳn là tuyệt vọng, nhưng việc Danas bị bỏ lại phía sau cũng là một cú sốc.

Tuy nhiên, so với việc đối mặt với trùm, thì cảm giác này hơi nhạt nhẽo.

Ờm… nói là thế, nhưng nơi này còn giống địa ngục hơn cả tầng trên.

Những con golem cứ liên tục xuất hiện, chưa kể đến những cái bẫy rải rác khắp nơi...

Nếu không có “thần thức” của tôi thì chắc chúng tôi đã bị đâm, bị nghiền nát, và tan xác bởi những cái bẫy đó rồi.

‘Thật ra thì… mình cũng muốn dẫm lên mấy cái bẫy đó lắm...’

Nhưng nếu làm thế thì sẽ phải trình diễn 'show nội tạng' suốt cả đoạn đường.

Dù cho Evan có dẫm phải bẫy, tôi cũng không thể lên tiếng được, vì tôi đang giả vờ là mình không biết.

Điều đó chỉ làm mất thời gian và phá hoại tinh thần của Evan, nên đáng tiếc là tôi phải dùng thần thức để né tránh các bẫy.

Ít ra thì nhờ vậy, mọi thứ cũng bớt nhàm chán hơn...

Evan, người đã quá mệt mỏi với việc chiến đấu với đám golem, bắt đầu chém hết con này đến con khác một cách lạnh lùng.

Khác với lúc trước – khi đám golem tấn công từ mọi hướng trong một không gian rộng – bây giờ chúng tôi đang ở một hành lang hẹp, nên tôi không cần phải giúp gì cả.

Anh ấy xử lý gọn ghẽ tất cả bọn chúng.

Thật ra, golem ở đây vốn mạnh hơn trước, nhưng vì chúng chỉ đến từ một hướng trong hành lang dài, nên chỉ cần một chiêu lớn là có thể tiêu diệt cả đám.

Lúc trước khó hơn vì chúng đến từ mọi hướng trong một không gian rộng.

Nói chung thì, dù kẻ địch có mạnh hơn, chiến đấu trong không gian hẹp vẫn dễ hơn.

Vì số lượng kẻ địch xuất hiện cùng lúc ít hơn.

Ngoài ra, hiệu ứng dư chấn từ đòn tấn công cũng có thể đánh trúng kẻ địch phía sau.

Nhưng mà...

‘Cảm giác như anh ấy đang trút giận...’

Mỗi lần vung kiếm, cậu ấy đều nghiền nát đám golem với một cường độ mạnh đến mức thái quá.

Dù tôi có cường hóa cho anh ấy, nhưng Thần lực trong từng đòn kiếm dường như bạo liệt một cách bất thường.

Tất nhiên, tôi có thể hiểu được nếu Evan đang khó chịu sau khi phải xử lý những tên phiền phức đó, nhưng anh ấy tức giận đến mức đó sao?

Phức tạp thật.

‘Không lẽ chỉ số chịu đựng của Evan thấp hơn mình nghĩ?’

Qua những gì tôi thấy từ tính cách của Evan, anh ấy không phải là kiểu người dễ nổi nóng.

Có lẽ chỉ là do tôi tưởng tượng thôi.

Trong game, tính cách của anh ta chỉ được thể hiện qua vài đoạn rời rạc, nhưng cũng không phải kiểu người dễ mất bình tĩnh.

Mặc dù… anh ấy dễ nổi giận khi có chuyện liên quan đến sư phụ của mình.

‘Chẳng lẽ?’

Đám golem đó xúc phạm sư phụ của anh ấy sao?

Nếu vậy, có nghĩa là chúng có thể đọc được suy nghĩ và khiêu khích đối thủ.

Như vậy thì đúng là loại kẻ thù đáng sợ thật...

‘Không thể nào...’

Từng có loại kẻ địch như vậy xuất hiện, nhưng không phải ở chỗ này.

Hơn nữa, loại đó mạnh đến mức có thể né được cả đòn tấn công bằng cách đọc suy nghĩ của kẻ địch.

Dù sao thì...

“Có vẻ chúng ta đã đến đích của con dốc rồi...”“Haa... haa... [T-thật sao...?]”

Tôi như muốn ngã quỵ vì kiệt sức, nhưng cuối cùng!

Cuối cùng!

Được lời của Evan tiếp sức, tôi cố gắng dốc hết sức leo nốt phần còn lại của con dốc.

Độ dốc quá lớn khiến tôi nhận ra chúng tôi đã rơi xuống sâu đến mức nào.

Mệt muốn chết...

‘Cuối cùng cũng tới nơi rồi sao?’

Tôi cứ nghĩ sẽ mất một thời gian dài nữa, nhưng hóa ra không lâu như tôi tưởng. Thật là may mắn.

Nếu mà rơi từ một chỗ cao hơn nữa và mất cả đời để đến đây thì tôi chắc sẽ cắn lưỡi chết quách cho rồi.

Ít ra thì khi chết còn được tận hưởng khoảnh khắc khoái cảm ngắn ngủi.

Dù nó có “sướng” đến đâu, thì tự làm đau mình vẫn là hành vi điên rồ, nên tôi không làm chuyện đó...

Và vì không có lý do cụ thể nào để stress tích tụ, nên tôi cũng không có ham muốn tự hủy như mấy người dùng cách đó để xả stress.

Khoái cảm mà tôi cảm nhận được là sự hòa trộn giữa thể chất và tinh thần, một chút phức tạp hơn.

Tôi cũng không rõ tại sao lại vậy.

“[Phù... cuối cùng cũng tới nơi.]”

“Lẽ ra… anh nên cõng em?”

“[Không, lúc em đó sẽ từ chối.]”

Dù có mệt mấy đi nữa thì để người khác cõng mình cũng hơi quá...

Tôi lắc đầu khi trả lời.

Evan làm vẻ mặt có chút thất vọng rồi quay đầu đi.

Sao lại thất vọng chứ?

‘Không lẽ...'

Là như vậy sao?

Hmm.

Bỏ qua sở thích cá nhân, sẽ tốt hơn nếu anh ấy không thích tôi...

Không phải chỉ vì ngoại hình, mà còn vì bên trong tôi là một kẻ méo mó, đen tối.

Tôi thậm chí không chắc mình có khả năng yêu được ai hay không.

Dù đã sống với cơ thể phụ nữ hai năm, thì đó cũng chỉ là về thể chất thôi.

Về mặt xã hội, tôi chưa từng thực sự sống như một người phụ nữ, nên tôi vẫn suy nghĩ và hành động như đàn ông, đúng chứ?

Mà...

‘anh ấy lúc nãy cũng ngầu phết.’

Dù kết cục cũng sẽ như nhau, và ngay cả khi khác đi thì tôi vẫn phải chịu đau đớn để hồi sinh anh ấy.

Nhưng tôi vẫn muốn khen ngợi Evan vì đã dám lao ra bảo vệ tôi.

Dù sao cũng không quan trọng lắm.

Việc Evan làm lúc nãy có ngầu thật, nhưng không đủ để làm thay đổi cảm xúc của tôi.

Chẳng ai lại đổ ai chỉ vì chuyện như vậy cả.

Nhất là tôi – người từng là đàn ông.

Cùng lắm thì tôi chỉ nghĩ rằng cậu ấy là một đứa trẻ tốt.

Dù sao thì...

‘Nó ở đâu nhỉ...’

Tôi nhớ là khi tới nơi thì con đường đến phòng trùm sẽ hiện ra...

“Hử?”

Cái gì đây?

‘Mùi máu quen thuộc này...’

Ờ thì... máu thì mùi cũng giống nhau, nên nói là “quen” nghe hơi kỳ, nhưng mà vẫn có cảm giác như thế.

Đáng lý ở đây không nên có máu mới phải.

Vì thứ duy nhất di chuyển xung quanh là golem, và trừ khi chúng biết chảy máu, thì không thể nào có mùi máu được.

Mà mùi này cũng không phải từ tôi hay Evan, vì chúng tôi đâu có bị thương gì trên đường tới đây.

Mấy cái bẫy phía dưới đều bị thần thức của tôi phát hiện nên hoàn toàn không có khả năng bị kích hoạt.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận