• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 42: trận đấu đánh giá(4)

7 Bình luận - Độ dài: 2,384 từ - Cập nhật:

42— Trận đấu đánh giá(4)

Vì bị giữ lại để phỏng vấn bởi phóng viên nên Arna đã vào khán phòng muộn, bụng cô hiện đang sôi lên vì đói.

Nhưng bầu không khí của tiệc muộn lại khác xa so với những gì cô mong đợi, toàn bộ khán phòng tràn ngập sự căng thẳng ngượng ngùng, lạnh lẽo, như thể có ai đó tạt một gáo nước lạnh vào mọi người.

“Có chuyện gì xảy ra trong tiệc muộn vậy?” Arna nắm lấy một nam sinh và hỏi về bầu không khí lạnh lẽo này.

Cuối cùng cô cũng nhận được thông tin, mặc dù hơi muộn.

“Khoan đã, có ẩu đả ư?”

Người trong cuộc không ai khác chính là Shin Yoon-seong. Có vẻ như cậu ta đã có một cuộc ẩu đả bằng lời nói với học viên đứng thứ hai Kang Tae-hoon ngay tại khán phòng này.

“Ừ, suýt thì Kang Tae-hoon đánh nhau với một học viên rồi đấy.”

“Đánh nhau với một học viên… hả?”

“Mới ban nãy hắn ta đã vu khống Shin Yoon-seong về việc cậu ấy đánh hắn, mặc dù cậu ấy chẳng làm chuyện đó.”

Nam sinh kể lại từng từ trong cuộc ẩu đả mà không mắc một lỗi nào cho Arna.

“Cái… cái gì cơ…?”

Arna vô cùng kinh ngạc sau khi nghe toàn bộ sự việc.

Shin Yoon-seong đánh Kang Tae-hoon bằng thìa trước? Điều gây sốc hơn nữa là tất cả những điều này đều là do Kang Tae-hoon bịa ra.

Shin Yoon-seong thậm chí còn chưa động đến Kang Tae-hoon.

“Kể từ khi Kang Tae-hoon trở lại học viện, tính tình của hắn ta càng trở nên tồi tệ hơn. Trước đây hắn không như vậy đâu.”

“…”

Đúng vậy. Kang Tae-hoon không phải là người sẽ gây hại hay vu khống người khác chỉ để thoã mãn ham muốn bản thân. Ít nhất là trong ký ức của Arna chưa hề có những sự việc đó.

“Hồi nãy, tôi tưởng đâu mình đang nhìn một kẻ tâm thần không đó. Hắn ta mở mắt to rồi còn hét lớn hết cỡ luôn cơ. Làm tôi suýt thì nghĩ đây là do một diễn viên Hollywood nào đó đang trổ tài chứ.”

Tại sao Kang Tae-hoon lại làm tất cả những điều này để nhắm vào Shin Yoon-seong? Hay là hắn ta đang cố tạo lý do chỉ để đánh Shin Yoon-seong.

Kang Tae-hoon có thù hằn gì với Shin Yoon-seong?

Cũng đâu có lý do gì để Shin Yoon-seong trở thành mục tiêu.

“Ah.”

Rồi đột nhiên có điều gì đó hiện lên trong tâm trí cô.

Vào thời điểm Kang Tae-hoon trở lại học viện, hắn vẫn thường xuyên thách đấu Arna mỗi ngày.

Và luôn có người liên tục cản trở Kang Tae-hoon.

Người đó chính là Shin Yoon-seong, người liên tục ngăn cản Kang Tae-hoon.

Có lẽ nào Kang Tae-hoon vẫn ghi thù chuyện đó không?

“Phew, Shin Yoon-seong tiêu đời rồi. Ai không động, lại động vào Kang Tae-hoon. Mặc dù mọi thứ có vẻ ổn lần này, nhưng thử tưởng tượng đến những gì có thể xảy ra trong tương lai xem… hàaaa.”

Kang Tae-hoon là một con dã thú hung dữ. Một khi hắn ta bắt đầu truy đuổi con mồi, hắn sẽ không buông tha cho đến khi con mồi đó mất mạng. Chúng ta nên chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất.

“Nếu tôi mà bị hắn ta ghim, thì tôi thà nhảy từ trên sân thượng xuống còn hơn phải đối phó với loại người như Kang Tae-hoon suốt quãng đời còn lại, nhỉ? Vậy dễ hơn nhiều.”

“…”

Vậy là, Shin Yoon-seong hiện đang gặp nguy hiểm không phải sao.

Chỉ vì cố gắng bảo vệ Arna, Shin Yoon-seong đã trở thành mục tiêu.

Arna đã rất vui mừng khi nghĩ rằng cô đã thoát khỏi sự chú ý của Kang Tae-hoon, nhưng không phải là nhờ may mắn, cô hoàn toàn không biết sự thật, giờ đây cô chỉ muốn tự tát vào cái đầu của mình cho khôn ra.

“Vậy, bây giờ hai người đó ở đâu…?”

“Hả? Họ chắc là đã đến văn phòng hành chính cùng với trợ giảng Seo Dan-ah rồi.”

Cộp cộp—

Khi nghe xong những lời đó, Arna lập tức quay gót rời đi.

Bỏ lại những món ăn ngon đang được bày ra trước mắt.

***

“Học viên Shin Yoon-seong đã rời đi rồi.”

Vội vã chạy đến văn phòng hành chính, Arna phát hiện Shin Yoon-seong đã rời đi. Trợ giảng Seo Dan-ah nói thế.

“Cô có biết cậu ấy đi đâu không ạ? Em đang cần tìm cậu ấy gấp…”

“Tôi cũng không biết nữa…”

Sau đó, Seo Dan-ah ngần ngại không muốn nói thêm gì nữa.

“Vâng…”

Arna bắt đầu trở nên lo lắng hơn. Có thể cậu ấy bị Kang Tae-hoon kéo đi đâu đó không?

“Ah, lúc nãy tôi có nhìn thấy bóng dáng của cậu ấy thì phải? Là Shin Yoon-seong…”

Đúng lúc này, một học viên đang gõ bàn phím giơ tay lên. Đó là một cô gái đeo kính.

Cô gái tiếp tục.

“Tôi thoáng thấy cậu ấy trên đường khi đến nhà vệ sinh. Lúc đó cậu ấy đang đi lên sân thượng bằng thang máy thì phải.”

“Ơ, sân thượng ư…?”

Từ “sân thượng” làm Arna nhớ đến điều mà nam sinh kia đã nói trước đó ở khán phòng.

—Nếu tôi mà bị hắn ta ghim, thì tôi thà nhảy từ trên sân thượng xuống còn hơn phải đối phó với loại người như Kang Tae-hoon suốt quãng đời còn lại, nhỉ? Vậy dễ hơn nhiều.

“EEEEEEEEEEEK…!”

Arna đột nhiên hét lên. Chắc chắn cậu ta không định nhảy, đúng không? Liệu... Shin Yoon-seong...? K–Không thể nào được!

Tuy nhiên, nếu điều này là sự thật, cô cần phải đến đó và ngăn cậu ta lại.

“Cảm ơn…cảm ơn!”

Để lại lời cảm ơn vội vã, Arna chạy nhanh xuống hành lang. Sau đó, cô nhấn nút thang máy.

“Ư…”

Tại sao hôm nay thang máy lại chậm thế? Cuối cùng, Arna từ bỏ việc chờ đợi và quyết định leo cầu thang bộ.

Cộp. Cộp. Cộp. Cộp. Cộp. Cộp.

“Hờ… Hờ…”

Nếu Shin Yoon-seong nhảy từ trên sân thượng xuống, một nửa trách nhiệm chắc chắn sẽ thuộc về Arna. Đều tại, mọi chuyện bắt đầu từ cô. Do cô liên tục từ chối lời thách đấu của Kang Tae-hoon, Shin Yoon-seong tội nghiệp đã bị kéo vào mớ hỗn độn này. Nếu cô chấp nhận lời thách đấu ngay từ đầu, thì chuyện này sẽ không xảy ra.

“Tiêu rồi… tiêu rồi… tiêu rồi!”

Cô không thể để Shin Yoon-seong tutu được. Nếu không, cậu ta có thể ám ảnh giấc mơ của cô mỗi đêm.

Cô không thể chịu được việc liên tục bị con ma cầm thìa dí sau mình đâu.

Rầmmm—

Arna đẩy mạnh cánh cửa sắt dẫn lên sân thượng.

"Đừngggg màaaaa!"

Đúng như lời học viên trong phòng hành chính nói, Shin Yoon-seong đang ở trên sân thượng. Cậu ngồi trên xe lăn, lặng lẽ chờ đợi trước lan can.

“…”

Tiếng hét của Arna dường như không đến được tai cậu. Shin Yoon-seong đứng dậy khỏi xe lăn. Cậu ấy đã quyết định rồi sao? Cậu bắt đầu đưa tay dần về phía trước.

“Không…không KHÔNG KHÔNG KHÔNG!

Arna nhanh chóng chạy đến và ôm chặt lấy eo Shin Yoon-seong, không cho cậu tiến thêm bước nào nữa.

“Cậu đừng có mà dại dột vậy chứ!!! Cho dù cuộc sống này có khó khăn hay khổ cực đi chăng nữa!”

Shin Yoon-seong, người luôn vô cảm và nhây chúa, xuất hiện trước Arna như một kẻ phản diện não tàn. Cô nghĩ cậu ta chỉ sống để hành hạ cô cho vui. Nhưng Shin Yoon-seong dù sao cũng là con người. Mọi người đều giống nhau. Trước những khó khăn quá sức, con người đều sẽ trở nên yếu đuối, đôi khi thậm chí còn muốn chạy trốn.

Đây chính là khoảnh khắc yếu đuối của Shin Yoon-seong.

“V–Vậy thì, hãy để tôi giúp cậu nhé! Tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp cậu, bất kể thế nào! Tôi sẽ làm bất cứ điều gì mà! Chỉ cần cậu nói với tôi là được…”

Đưa Shin Yoon-seong xuống khỏi sân thượng sẽ không giải quyết được mọi vấn đề ngay lập tức. Cậu ta vẫn có thể chọn cách tutu khác một ngày nào đó.

Cần phải liên tục mang lại cho cậu ấy càng nhiều hy vọng càng tốt, phải ở bên cạnh cậu ấy.

“Đúng rồi! Ngực! Tôi sẽ cho cậu chạm vào ngực mình! K–Không phải người ta thường nói rằng chạm vào ngực phụ nữ có thể làm cho tâm trạng của đàn ông phấn chấn sao?”

Arna sẵn sàng trao tặng ngực mình cho Shin Yoon-seong. Rốt cuộc, món quà tuyệt vời nhất đối với một người đàn ông chính là bộ ngực của một người phụ nữ. Đó là điều cô học được từ Baek Joo-hee.

“Thế cho nên… xin cậu đừng từ bỏ mạng sống quý giá của mình mà!!!”

Có vẻ như sự nghiêm túc của Arna đã được đền đáp. Shin Yoon-seong cuối cùng cũng quay lại nhìn cô.

"Má trẻ nói nhảm gì vậy?"

"Hở…?"

Giọng nói bình tĩnh. Đó là giọng nói thường ngày của Shin Yoon-seong mà Arna biết. Cậu ta không có vẻ gì là người sẵn sàng nhảy khỏi sân thượng này.

Là sao? Cô đã hiểu lầm ư? Arna chớp mắt vài lần một cách thận trọng trước khi hỏi để xác nhận.

“Cậu thực sự… không định nhảy xuống từ đây sao?”

“Nhảy xuống? Tôi á?”

Shin Yoon-seong nhìn Arna với vẻ mặt khinh thường, như thể đang hỏi cô đang nói điều vô nghĩa gì vậy.

Sau đó, cậu dễ dàng hất Arna, người đang bám chặt vào eo cậu, ra.

“Cậu bị ngốc à? Cái ý tưởng ngu ngốc đó từ đâu ra thế?”

“…”

Trời ạ. Tất cả những điều này đều là hiểu lầm. Trước khi cô kịp hét lên, Arna đã ngồi bệt xuống trong sự xấu hổ. Cô ngồi đó, lau mặt, ngượng ngùng.

Đây chính là khoảnh khắc lịch sử đen tối của một anh hùng ra đời.

***

“Sao không ai tin tôi thế hảaa!? Tôi thực sự bị thìa đập đầu mà!”

Tại sân tập luyện ngoài trời, Kang Tae-hoon đang hét lớn để trút bỏ cơn bực tức của mình.

“Hộc…Hộc…”

Nhưng dù cậu có hét lớn thế nào đi nữa, sự đè nén trong lồng ngực vẫn không dễ dàng nguôi ngoai.

“Trước mặt mọi người, thằng khốn đó lại nói dối một cách thản nhiên như vậy… Sao lại có loại người rác rưỡi vô đạo đức như thế chứ?”

Cậu chưa từng gặp phải một gã tâm thần nào như vậy. Hắn ta không những bắt đầu cuộc chiến trước mà còn khiến Kang Tae-hoon trông giống như một kẻ nói dối.

Trớ trêu thay, người nói dối lại chính là Shin Yoon-seong.

Trước đó ở văn phòng hành chính, tình hình còn tệ hơn. Khi trợ lý Seo Dan-ah hỏi, Shin Yoon-seong chỉ nhún vai, giả vờ như không biết gì. Sự trơ tráo này kinh hoàng đến mức ngay cả Kang Tae-hoon cũng thè lưỡi.

"Bà già nhà nó!"

Cuối cùng, Kang Tae-hoon trông giống như một thằng hề.

Thật vô nghĩa khi gọi hắn ta là nạn nhân chỉ vì cậu đã làm đủ điều xấu để rồi mọi người gán cho cậu cái mác là kẻ gây rối. Nếu không có bằng chứng xác đáng, Kang Tae-hoon sẽ mãi mãi là thủ phạm. Theo một cách nào đó, đó là sự trừng phạt của nghiệp chướng.

“Cái sân tập luyện khốn kiếp nàyyy! Tại sao lại đết có một cái camera nào thế hảaaaa?”

Kang Tae-hoon giờ đây cũng chỉ có thể đổ lỗi cho sân tập luyện ngoài trời. Nếu ở đây có CCTV, nó có thể chứng minh hành vi sai trái của Shin Yoon-seong. Bực bội, Kang Tae-hoon đá vào cục đá trên mặt đất.

“Ư…”

Nhưng chân cậu lại chỉ bị đau. Làm ầm ĩ ở đây chỉ làm tổn thương Kang Tae-hoon nhiều hơn. Cậu không thể làm gì khác trong tình huống này.

“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAH!”

Thật là tức giận. Cực kỳ tức giận. Kang Tae-hoon hét lên về phía bầu trời đêm đầy sao, gầm lên như thể đang cố xé toạc cổ họng mình.

“Cái thìa chết tiệt đó… nếu để tao gặp lại mày… ặc…!”

Đùng—

Ngay khi Kang Tae-hoon đang chuẩn bị tinh thần, bỗng nhiên có thứ gì đập sau đầu cậu. Cậu thậm chí không thèm quay lại để biết. Vẫn sẽ là cái thìa đó. Chắn chắn.

“Mẹ nhà mầy, thằng chó đẻ! Mới chưa đầy một giờ kể từ lần cuối chúng ta chia tay đấy! Cái mặt của mày dày lắm ha gì? Mày thực sự là một kẻ tâm thần sao? Hả?”

Kang Tae-hoon hỏi chiếc thìa, đôi mắt cậu tràn đầy sự tức giận. Những giọt nước bọt bắn ra như súng khi nói.

“Được rồi. Nếu mày đã xuất hiện, chuẩn bị bị đập nát sọ đi. Tao sẽ khiến mày không thể ăn cơm được nữa!”

Vèo vèo—

“Adu, nhìn kìa tụi bây.”

Lúc này, có một số học viên tình cờ đi ngang qua sân tập luyện ngoài trời, chỉ vào Kang Tae-hoon đang rút kiếm ở giữa sân tập.

"Hắn ta đang lảm nhảm chửi bới không khí kìa?! Hắn điên rồi hả?"

"Có lẽ hắn ta say rượu hay gì rồi. Kệ, chúng ta đi th... Nhìn kìa, hắn ta còn đang cầm kiếm."

Đương nhiên, lời nói của họ đã đến tai Kang Tae-hoon. Cậu ta gào lên rất to.

"Tao đe'o say, mấy thằng cờ hó! Và tụi mày không thấy cái thìa này sao? Hả?"

“KYAAAAAA! Chạy đi! Tên đó bị điên thật rồi kìa!”

“Đeo, đe'o phải vậy mà…!”

Kang Tae-hoon giờ đây bị đối xử như một bệnh nhân tâm thần.

Tất cả chỉ vì một cái thìa.

Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

khó nói =))))))))))))))
Xem thêm
chắc địa ngục phải xây thêm tầng cho anh này, và tên truyện đổi thành: Vì arna cho dù xuống địa ngục tôi cũng bằng lòng :))))))
Xem thêm
Mặc dù đạo đức bằng không nhưng vẫn thấy tội nghiệp thanh niên thật sự
Xem thêm
Chạy đâu cho hết nhục
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Món ăn ngon: Thẹn thùng nhìn em quay gót đi mãi😭
Xem thêm