• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 41: Trận đấu đánh giá(3)

8 Bình luận - Độ dài: 2,509 từ - Cập nhật:

41— Trận đấu đánh giá(3)

Sau khi ngã từ cửa sổ tầng hai, tôi đã ngay lập tức đi đến phòng cấp cứu.

May mắn thay, kết quả kiểm tra cho thấy không có thương tích nghiêm trọng nào. Chỉ có một vết bầm nhỏ ở cẳng tay và một số vết xước nhẹ ở những nơi khác.

“Tớ cứ tưởng là cậu sẽ chết luôn ấy, cậu mới xuất viện được mấy hôm vậy chứ…?”

Đây là phòng điều trị. Choi Soo-eun thở dài liên tục trong khi khử trùng vết thương cho tôi.

“Cậu làm cái gì mà để ngã từ cửa sổ tầng 2 xuống vậy? Học viên Sư đoàn chiến đấu đều xem việc bị thương là bình thường hả?”

Đúng là chấn thương là chuyện xảy ra như cơm bữa đối với những học viên đến từ Sư đoàn chiến đấu.

Tuy nhiên, Choi Soo-eun thừa nhận đây là lần đầu tiên cô chứng kiến cảnh có người rơi từ cửa sổ giảng đường xuống và cô không nào kiềm được sự bối rối của mình.

“Ít nhất thì cậu cũng phải giải thích tí đi chứ?”

“Không có lời bào chữa nào cả, đó là lỗi của tớ.”

“Không lỗi cậu chứ lỗi ai?!, trên đời này làm gì có người cố ý nhảy lầu chứ?”

Chát!

Choi Soo-eun dùng lòng bàn tay tát mạnh vào chỗ bị thương. Có lẽ là để đảm bảo băng dính y tế được dán đúng cách.

Chắc vậy.

“Xong. Bây giờ cậu có thể đi được rồi đấy.”

“…”

Ngay cả sau khi quá trình điều trị kết thúc, tôi vẫn không đứng dậy khỏi ghế. vẫn ngồi yên.

Thấy tôi không định đi, Choi Soo-eun nghiêng đầu.

“Cậu làm gì thế? Không đi à?”

“Nếu bây giờ tớ quay lại, tớ sẽ phải tham gia bài giảng mất.”

“…”

Mới chỉ hơn một giờ kể từ khi được kiểm tra và điều trị bắt đầu, vả lại quay về giảng đường lúc này, đồng nghĩa là phải ngồi nghe thêm một bài giảng nữa.

Quan trọng là bài giảng này sẽ kéo dài liên tục ba giờ đồng hồ mà không hề có giờ nghỉ giải lao nào.

Người khôn là người biết cúp học.

“Cậu là học viên kiểu gì thế… Mất mặt quá đi…”

Choi Soo-eun lắc đầu liên tục khi bắt đầu dọn dẹp những dụng cụ y tế mà cô đã sử dụng.

“Tớ giúp gì được cho cậu không?”

“Thôi, cậu mà lỡ bị thương nữa thì khổ tớ lắm.”

Cổ đối xử với tôi như một tên hậu đậu ấy nhờ. Ờ thì, cũng hợp lý, tại tôi liên tục bị thương và nhập viện mà.

Thay vào đó, cách để tôi có thể giúp là ngồi yên trên ghế và không làm phiền gì đến cổ là được.

“À, nhân tiện thì.”

Trong lúc rửa sạch dụng cụ y tế ở bồn rửa, Choi Soo-eun lên tiếng.

“Tối nay có một buổi tiệc muộn ấy. Cậu có tham gia không vậy?”

Chúng tôi đã tham gia liên tục trong cả khóa huấn luyện đầu năm và kỳ thi giữa kỳ. Để an ủi những học viên mệt mỏi, học viện thường tổ chức một sự kiện nhỏ sau mỗi kỳ thi chính thức. Mặc dù những buổi tiệc này không quá xa hoa–chỉ cung cấp một số đồ uống và đồ ăn nhẹ, cùng với một buổi biểu diễn—các học viên thường gọi đơn giản là "tiệc muộn".

Chắc chắn sẽ có rất nhiều học viên tham dự, bao gồm cả Kang Tae-hoon, người đã sốt sắng tìm kiếm tôi.

Lựa chọn khôn ngoan nhất là ở yên trong phòng để tránh gặp rắc rối.

“!!!!”

Nhưng tôi không thể cứ mãi trốn tránh Kang Tae-hoon. Nếu chúng tôi học cùng trường, cuối cùng vào một ngày nào đó vẫn sẽ gặp nhau thôi.

Có lẽ tốt hơn hết là nên tự mình đối mặt với Kang Tae-hoon trước khi ngày đó tới. Cứ coi buổi tiệc muộn này như một cơ hội tốt vậy.

Đây chính là lúc tôi phải đột phá khỏi tình thế này.

“À mà, cậu còn giữ chiếc xe lăn lần trước không?”

Trước tiên tôi cần chuẩn bị vài thứ trước buổi tiệc. Tôi bắt đầu bằng việc tìm một chiếc xe lăn.

"Chi vậy?"

“Tớ cần mượn nó, chỉ hôm nay thôi.”

Tôi đã từng mượn một chiếc trong kỳ thi giữa kỳ trước đây rồi, nên lần này chắc cũng không khó khăn gì đâu. Với lại, còn có sức ảnh hưởng từ Choi Soo-eun nữa cơ mà. Sẽ thật lạ nếu tôi không thể mượn được nó.

"KHÔNG."

Nhưng câu trả lời lại là sự từ chối.

Tôi hỏi lý do.

“Tại sao lại không?”

"Cậu định dùng xe lăn chỉ vì bị thương có chút xíu sao?"

Choi Soo-eun chỉ vào cánh tay tôi, cánh tay vừa được cô ấy khử trùng. So với vết thương tôi bị trong kỳ thi giữa kỳ khi tôi bị ở lưng, thì thực sự chẳng đáng gì cả.

Thế này có nghĩa là tôi không thể mượn được xe lăn ư?

“Thật sự không được sao? Năn nỉ lắm luôn đó.”

"Không là không."

Teeeeng.

Rồi xong, Choi Soo-eun vẫn không cho tôi mượn xe lăn.

Tôi phải làm gì giờ? Nếu không có xe lăn, tôi không thể bắt đầu kế hoạch của mình. Nó đóng vai trò rất lớn trong kế hoạch lần này.

Bằng mọi giá tôi cũng phải mượn được nó.

Hết cách rồi. Ngay tại đây, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dốc toàn lực.

Thụp—

Tôi quyết định hành động ngay lập tức. Tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi và tiến lại gần Choi Soo-eun.

“Hứ, sao cậu lại nghĩ là tớ sẽ cho mượn chứ… Ơ, ơ, c–cậu đang làm gì thế!”

Mũi chúng tôi gần như chạm vào nhau khi tôi đưa mặt mình lại gần mặt cô ấy. Trong trạng thái đó, tôi nắm chặt tay cổ.

“Đi mà, lần này là lần cuối thật đó. Cậu có thể cho tớ mượn xe lăn không?”

“Ehhh, m–mau tránh ra và nói chuyện đàng hoàng coi! T–Tư thế này làm tớ ngại lắm...!”

“Không. Tớ vẫn sẽ tiếp tục giữ tư thế này đến chừng nào cậu chấp nhận cho mượn thì mới thôi.”

“Ể…”

Ánh mắt của Choi Soo-eun đảo quanh, không biết nên nhìn đi đâu. Tôi đưa mặt lại gần hơn, không chừa một chút không gian nào.

“Này! Gần quá! Gần quá rồi! L–Lỡ chạm môi nhau thì sao!?”

“Tôi đã hạ quyết tâm như vậy rồi mà.”

“…”

Mắt Choi Soo-eun bắt đầu quay cuồng. Khuôn mặt cô đỏ bừng như thể sắp nổ tung. Không thể chịu đựng nỗi nữa, cuối cùng cô hét lên.

Đ–Được, tớ sẽ cho mượn. Chỉ là cho cậu mượn thôi mà! Vậy nên làm ơn, tránh mặt cậu ra mau lên!”

Cuối cùng, cô ấy đã đầu hàng. Có vẻ như bạn chỉ có thể lấy được một số thứ nếu bạn biết cách đối đầu trực tiếp. Bây giờ tôi hơi hiểu tại sao mấy tên ăn vạ phiền phức kia cố chấp làm mọi chuyện trở nên ầm ĩ hơn rồi.

Tôi rút mặt ra như đã hứa và thả tay cổ ra.

“Phù…”

Ngược lại, Choi Soo-eun hít một hơi thật sâu, nhẹ nhõm. Sắc đỏ trên mặt cô giờ đã trở lại bình

"Tự nhiên cậu dí mặt vào… thật tình…”

Ủa mà…

Cô nàng này không phải luôn là "bức tường sắt" khi đối diện với tôi sao?

Lần cuối cùng chúng tôi ôm chặt nhau, cổ cũng đâu có phản ứng gì.

Tại sao hôm nay lại khác vậy?

***

Tối hôm đó, theo kế hoạch, tôi ngồi xe lăn tham dự tiệc muộn. Để vào vai bệnh nhân tốt hơn, tôi cũng mượn một cái nẹp cổ và một bộ đồ bệnh nhân màu trắng.

Tôi một lần nữa cảm kích Choi Soo-eun vì đã cung cấp tất cả những phụ kiện này, rồi lăn bánh xe vào khán phòng.

Cót két. Cót két.

Khán phòng chật kín học viên. Họ tụ tập thành từng nhóm, thưởng thức các món ăn hoặc nhâm nhi đồ uống. Đây là cảnh thường thấy của một bữa tiệc muộn.

“Này, Thìa!”

Người đầu tiên phát hiện ra tôi là Moon Shin-chung. Xăm trổ tiến lại gần tôi với một ly sâm panh trên tay.

“Hả? Xe lăn cơ à? Mi bị thương nặng hơn ta tưởng đấy?”

“Ờ, như cậu thấy đấy.”

Tôi chỉ tay vào chiếc nẹp cổ của mình. Nó cho thấy tình trạng của tôi đang tệ như thế nào.

“Mi chắc là mi ở đây như thế này ổn chứ hả? Mi không định nghỉ ngơi à?”

“…”

Bỏ qua sự lo lắng của Moon Shin-chung, tôi nhanh chóng nhìn quanh khán phòng. Kang Tae-hoon có thể ở đâu?

“Đã đến tận đây rồi, sao không ăn chút gì đê? Hay là cùng ta uống một ly nhé?”

Quá đông đúc nên việc tìm Kang Tae-hoon giữa đám đông đó không phải là điều dễ dàng cho cam. Hơn nữa, ngồi trên xe lăn khiến tầm mắt tôi bị hạ thấp, khiến việc này càng trở nên khó khăn hơn.

“Này, mi có nghe không đấy?”

“Shin-chung, cậu có thấy Kang Tae-hoon không?”

“Hả? Kang Tae-hoon…?”

Khi nhắc đến tên Kang Tae-hoon, Moon Shin-chung chớp mắt.

“Tại sao lại tìm hắn? Bữa giờ ta thấy hắn cũng hay đến tìm mi lắm. Có chuyện gì xảy ra giữa hai bây vậy?”

“Tôi có tí ẩu đả với hắn thôi.”

Xăm trổ há hốc mồm, như thể không tin vào tai mình.

“Hử…? Mi đánh nhau…? Với Kang Tae-hoon ư…? Thìa, mi…?”

“Ờ. Tôi đã dùng cái thìa này nện vào đầu hắn ta vài phát.”

“Hả? Hả? Mi đùa à…? Ai thực sự dám làm điều như thế chứ…?”

Mặc dù không phải là vấn đề của xăm trổ, nhưng toàn thân Moon Shin-chung run rẩy. Rượu sâm panh trong chiếc ly cậu cầm bắt đầu tràn ra ngoài.

“Vậy, Kang Tae-hoon đâu rồi?”

“—Mày vừa gọi tên tao à?”

Đúng lúc đó, Kang Tae-hoon xuất hiện. Tôi quay xe lăn về hướng giọng nói của hắn phát ra.

“Ta, ta không liên quan gì cả… Hai bây tự giải quyết đi nhé…”

Moon Shin-chung nhanh chóng rút lui khỏi tình huống này, rõ ràng là không muốn dính líu thêm nữa. Cậu ta đúng là một tên hèn mà.

Bộp—

“Hừ…”

Sau đó, Kang Tae-hoon xuất hiện trước mặt tôi. Biểu cảm của hắn ta dữ tợn hơn bao giờ hết. Mặc dù hắn đang cười, nhưng bên trong lại ẩn chứa sự tức giận.

Kang Tae-hoon nhe răng.

“Mày biết không, Thìa, tao không ngờ mày lại đến tìm tao luôn đó.”

Rắc. Hắn ta đột nhiên vặn cổ, trừng mắt nhìn tôi. Cảm giác như hắn ta sẽ xé tôi ra thành từng mảnh bất cứ lúc nào vậy.

Bất chấp hoàn cảnh, tôi vẫn thoải mái dựa lưng vào xe lăn.

“Tôi nghe nói cậu tìm tôi suốt nhỉ?”

“Ừ. Tao tìm mày muốn điên cái đầu luôn rồi.”

—Có chuyện gì vậy? Có gì hot? Có đánh nhau không ta?

Học viên dần dần tụ tập quanh chúng tôi, cảm nhận được sự căng thẳng bất thường.

Tôi cần nhiều khán giả hơn nữa.

“Vậy, tại sao cậu lại tìm tôi?”

“Tại sao? Thằng ngáo này mày ngáo đá thật à? Mày thực sự muốn hỏi tại sao?”

Xoẹt—

Kang Tae-hoon rút thanh kiếm trên thắt lưng ra. Cảnh tượng đó khiến các học viên xung quanh hét toáng lên.

“Hôm nay mày nhất định phải vào hòm.”

Khi Kang Tae-hoon sắp bước tới, tôi đưa tay ra.

“Khoan đã. Tại sao cậu lại dùng kiếm uy hiếp người vô tội? Tôi có thù oán gì với cậu sao?”

"Vãi ò…?"

Ngay lập tức, Kang Tae-hoon nhăn mặt, có lẽ hắn ta không ngờ tôi lại trơ tráo đến thế.

“M–mày… mày đang giả khờ đấy à… mày đã quên hết những gì mày đã làm với tao rồi sao…?”

“Hửm? Cậu đang nói gì thế? Tôi có làm gì cậu đâu?”

“Xạo cờ cờ! Mày đập đầu tao bằng cái thìa chết tiệt đó! Tận hai lần!”

"Cái gì cơ?"

Lúc này, tôi mở to mắt và ngây thơ liếc nhìn những học viên xung quanh.

—Lạ thật. Kang Tae-hoon đang nói gì vậy? Có phải Shin Yoon-seong là người đầu tiên đánh được Kang Tae-hoon không?

—Thôi nào, Shin Yoon-seong có thể điên, nhưng không đến mức đó đâu…

Những học viên xung quanh cũng lắc đầu, không hiểu lời khẳng định của Kang Tae-hoon. Có bao nhiêu người trong học viện này dám đánh Kang Tae-hoon, và liệu hắn ta có đứng đó chịu trận không?

Hơn nữa, tôi hiện là bệnh nhân, nhận được sự thông cảm từ mọi người. Họ nhất định sẽ ủng hộ tôi thay vì Kang Tae-hoon, người đang hét lớn.

Quả thực, các sinh viên bắt đầu nhìn Kang Tae-hoon với ánh mắt nghi ngờ.

"Này, thằng chó! Mày thật sự là kẻ tâm thần hả? Mày dám đùa giỡn và lừa dối mọi người với vẻ mặt nghiêm túc vậy à?"

“Hừ. Kẻ tâm thần ở đây là cậu mới đúng. Tại sao tôi phải bịa đặt sự thật và gài bẫy cậu? Nếu mà thật thì chứng cứ đâu? Tôi không thấy.”

“Cái gì cơ…? Ý mày là tao bịa ra mọi chuyện sao…? Mày mày mày thật sự…”

Không thể kiềm chế được nữa, Kang Tae-hoon lao vào tôi. Đôi mắt hắn ta đã đỏ ngầu.

"Mày dám gọi tao là kẻ tâm thần saooo?"

Hắn vung kiếm về phía đầu tôi.

Keng!

Đúng lúc đó, có người chặn kiếm của Kang Tae-hoon.

“Học viên Kang Tae-hoon, buổi tiệc đang diễn ra. Xin hãy tránh gây phiền nhiễu vô ích.”

Trợ giảng của Sư đoàn chiến đấu Seo Dan-ah đã ngăn Kang Tae-hoon lại. Cô bắt lấy lưỡi kiếm bằng cánh tay giả kim loại sáng bóng của mình.

“Chúng tôi sẽ lắng nghe kỹ câu chuyện của em tại văn phòng của bộ phận hành chính.”

“Ughhh…!”

Sau đó tại văn phòng hành chính, Kang Tae-hoon không có gì để chứng minh cho lời nói của mình.

Bất kể hắn ta giải thích bao lâu, cũng không có bằng chứng nào cho thấy tôi đã đánh hắn ta bằng thìa. Nhân tiện, sân tập luyện ngoài trời cũng không có CCTV.

Cuối cùng, vụ việc được kết luận là do Kang Tae-hoon hiểu lầm.

—Đừng đùa với tôi! Là ai dám quyết định kết thúc chuyện này? Thằng khốn này đánh tôi trước bằng thìa đấy! Hiểu không hả?

Dĩ nhiên, Kang Tae-hoon đã không chấp nhận điều đó...

Bình luận (8)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

8 Bình luận

Khổ, có nói cũng chả ai tin
Xem thêm
cay điên =)))))))
Xem thêm
Thua Gia Cát Lượng mỗi cây quạt, đồ trắng + xe lăn, chuẩn Gia Cát Lian thời kỳ cuối
Xem thêm
Cay cay
TFNC
Xem thêm
Ớt tự xấu hổ vì độ nhạt của mình 🐧
Xem thêm