Tập 09 - After Story
❤️ Tương Lai Có Thể Đã Xảy Ra - Ayaka IF (2)
1 Bình luận - Độ dài: 9,810 từ - Cập nhật:
Tôi, người được Ayaka đưa cho chìa khóa dự phòng, cuối cùng đã để yên như vậy suốt một tuần.
Dù gặp Ayaka trong trường cũng không nói chuyện đó, với Shinohara hay Reina thì càng không thể.
Ayaka đã nhờ tôi không nói với ai, nhưng dù không có lời nhờ đó, có lẽ tôi cũng không thể nói ra.
Trong lúc một mình suy nghĩ vẩn vơ trong giờ giảng, Natsuki đã hỏi 「Ổn không?」 với vẻ mặt ái ngại, tôi đã suy nghĩ nhiều đến mức đó trong suốt một tuần này.
Nhưng――cuối cùng cũng có một kết luận tạm thời.
Bảy giờ tối, sau khi tan làm thêm.
Tôi ngước nhìn căn hộ chung cư sạch sẽ, đứng lặng trong con hẻm tối.
Đây là lần thứ ba tôi đến thăm căn hộ nơi Ayaka ở.
Đây là một căn hộ thiết kế mới xây có vẻ ngoài đẹp nhất trong khu vực này.
Ayaka sống trong một căn hộ 1LDK có chất lượng mà người cùng tuổi khó có thể tưởng tượng được, nghe nói nếu muốn mua thì phải tốn hàng chục triệu yên.
Một sinh viên như tôi nếu vào đó chắc chắn sẽ bị xem như chỉ đang sống nhờ nhà bố mẹ.
Bằng chứng là, khi vào sảnh, tôi đã bị một cặp vợ chồng già đi ngang qua cúi đầu chào.
…Con nhỏ này, sống ở đây nghĩa là sao chứ.
Vì là cửa tự động khóa nên tôi định bấm chuông, nhưng khi ấn chìa khóa vào, cửa đã mở.
Có vẻ như chìa khóa có gắn cảm biến.
Qua thang máy, tôi đến trước cửa phòng Ayaka.
――Cậu đến lúc nào cũng được.
May mắn là đến tận đây vẫn chưa phải dùng chuông cửa.
…Nếu đã vậy, hay là làm cho con bé bất ngờ nhỉ.
Tôi xoay chìa khóa, mở toang cửa ra vào.
Ngay khi bước vào từ cửa, một cánh cửa bên hông hành lang mở ra.
Ayaka nhận ra tiếng động, đang đi tới. Đến đây vẫn nằm trong dự tính của tôi.
Tuy nhiên.
「Ừm…?」
Toàn thân Ayaka hiện ra.
Tôi há hốc miệng.
「C-Cái…!」
Ayaka thì không mặc gì cả.
À không, em ấy có mặc quần lót, nhưng ngoài ra thì toàn một màu da thịt, gần như là khoả thân hoàn toàn.
Trong không khí sững sờ, chỉ có tiếng cửa đóng lại phía sau vang vọng trong tiền sảnh.
…Ayaka đang nhìn chằm chằm như thể đang thấy một thứ không thể tin nổi.
Ánh mắt tôi như bị trọng lực kéo xuống, từ từ hạ thấp xuống.
Mái tóc nhỏ giọt. Xương quai xanh đọng những giọt nước.
Làn da trắng nõn nà, khe ngực đầy đặn.
Và――
Người phá vỡ sự im lặng là Ayaka.
「Kyaa!?」
Không có gì gần đó để che đi thân trên trần trụi.
Ayaka vội vàng chạy xộc từ hành lang vào phòng khách, rồi biến mất.
Một chuyển động vội vã đến mức không thể tin được lúc chơi bóng rổ.
「…Xong rồi.」
Đây không phải lần đầu tôi nhìn thấy Ayaka khỏa thân.
Chuyến du lịch suối nước nóng đầu xuân, tôi say khướt cũng đã tận mắt chứng kiến cảnh đó của Ayaka.
Nhưng lúc đó, tôi không nhìn rõ đến vậy.
Lần này thì gay go rồi.
Không bị che bởi khăn tắm hay hơi nước, chỉ đơn giản là bộ ngực ở đó.
Vòng eo thon gọn càng làm tăng thêm vẻ đẹp hình thể, và hơn hết là màu sắc khỏe mạnh của――
Khi tôi cố gắng nhớ lại, Ayaka chỉ ló mặt ra từ phòng khách.
Tôi đứng thẳng người.
「……Này.」
「V-Vâng, có chuyện gì ạ!?」
「Cậu, nhìn thấy đến đâu rồi?」
Ayaka nhìn tôi một lúc, rồi thở dài một hơi thật lớn.
Rồi, cô ấy mở miệng.
「……Vậy, là nhìn thấy hết rồi nhỉ.」
Nói rồi, cô ấy chậm rãi bước ra, tiến lại gần tôi.
Dù đã mặc bộ đồ ở nhà áo thun quần đùi, tóc Ayaka vẫn còn ẩm ướt.
Rõ ràng là vừa mới tắm xong.
Tôi cố gắng để đầu óc trống rỗng.
Bình tĩnh nào tôi ơi, nhớ lại mặt bố mẹ đi.
Tôi cố gắng hình dung khuôn mặt bố mẹ trong đầu, nhưng hiện thực quá áp đảo trước mắt đã dễ dàng làm tan biến nó.
……Không được rồi, tình huống này đến cả hình dung cũng không ra.
Khi đối mặt với Ayaka, có vẻ như đường dẫn trong não để nhớ lại người khác tạm thời bị cháy đứt.
Đó là một cảnh tượng gây sốc đến mức đó.
「C-Cậu……」
「Ừm…」
Ánh mắt Ayaka đang dán chặt vào mũi tôi.
Ngay khi cảm thấy kỳ lạ, một vị máu tanh tanh chảy ra.
……Là máu mũi.
Đúng vào lúc này, lại chảy máu mũi sau một thời gian rất dài.
Nghĩa là, không thể bào chữa được nữa.
「T-Tớ về đây!!」
「Này, đợi đã chứ!」
「Không muốn, chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy sợ bị dính vào điều luật hình sự nào rồi!」
「Tớ không báo cảnh sát đâu, đợi đã nào!」
Nghe giọng nói không có vẻ giận dữ, tôi buông tay khỏi nắm đấm cửa, dè dặt quay lại.
Ayaka khoác áo hoodie đứng đó.
Có vẻ như áo hoodie đã được chuẩn bị sẵn trong phòng khách.
「……Được rồi, lại đây đi. Người nói cậu đến lúc nào cũng được là tớ mà.」
「Không, nhưng mà.」
「Tớ nấu cơm cho. Đợi ở phòng khách đi.」
「……Vâng.」
Đáp lại ngắn gọn, tôi từ từ cởi giày.
Vừa bước vào hành lang, tôi vừa suy nghĩ miên man.
Không ngờ, lại không bị mắng.
Và cũng không có vẻ gì là chán nản tột cùng.
Khả năng lý do là vì mình được ưu ái như đàn ông cũng hiện lên, tôi xua đi suy nghĩ ngọt ngào đó khỏi đầu.
Suốt một tuần này, có lẽ tôi đang ở trong mơ.
Cảm xúc dâng trào đó là hạnh phúc hay không, tôi vẫn chưa biết.
Nhưng chắc chắn là cảm thấy ấm áp.
「Xin làm phiền…」
Khi vào đến phòng khách, một không gian nội thất hài hòa hiện ra.
Để phá vỡ bầu không khí khó xử, tôi lên tiếng gọi Ayaka, người vừa lấy khăn tắm.
「Nói lại lần nữa, nhưng mà.」
「Gì thế?」
「…C-Cậu sống trong một căn nhà tuyệt vời thật đấy. Mà hình như cậu làm thêm nhiều lắm phải không.」
「À, ừ.」
Ayaka vừa cẩn thận lau khô tóc vừa trả lời.
「Tớ làm ba việc làm thêm, nhưng tiền nhà thì một nửa là bố mẹ cho. Vẫn còn ăn bám bố mẹ lắm, phải biết ơn bố mẹ chứ.」
「Vậy thì mấy đồ đạc này cũng?」
「Đồ đạc thì tớ tự mua. Cậu cũng từng đi mua sắm cùng tớ mà, phải không.」
「Vậy à.」
「Quên rồi sao?」
Ayaka dừng tay lau, chớp mắt.
「Không, tại đi mua sắm với Ayaka nhiều quá nên không nhớ hết được.」
Nghe tôi giải thích vậy, Ayaka gật gù như đã hiểu 「Cũng đúng nhỉ」.
「Tiền nhà cũng cao mà vất vả nhỉ.」
「Vì thích nên mới ở thôi. Bố mẹ nói mỗi tháng sẽ hỗ trợ tiền nhà chừng này, nên cứ quyết định xem ở đâu. Tớ đã nhận lời và thuê nhà có thời hạn rồi.」
「Thuê nhà có thời hạn? Khác gì với thuê nhà bình thường không?」
「Nhiều thứ lắm, nhưng khác biệt lớn nhất chắc là thời hạn được quy định sẵn. Nhờ đó mà giá cũng rẻ hơn một chút so với thị trường.」
Bình thường thì tôi sẽ há hốc miệng trước thông tin mới mẻ này, nhưng lần này chỉ gãi má cho qua.
「Hể… Thiệt thòi quá, mấy người bất động sản không nói cho tớ biết.」
「Nếu tìm hiểu thì cũng ra nhiều lắm đấy.」
Vừa nói chuyện phiếm, tôi vừa nhận ra nội dung cuộc nói chuyện hoàn toàn không vào đầu.
Đến mức đó, cảnh tượng lúc nãy không dễ gì phai nhạt khỏi tâm trí.
Nếu đã nhìn thấy cái đó, chắc chắn sẽ phải suy nghĩ về nó suốt mấy ngày tới.
「…Cậu đang nhớ lại cái gì vậy?」
「À, không, không! Xin lỗi. Tuyệt đối không phải chuyện gì mờ ám đâu.」
「Nói cho cậu biết, lộ hết rồi đấy.」
Ayaka nheo mắt, tôi co rúm người lại vì xấu hổ.
Trong câu lạc bộ 『Green』 của Ayaka, chắc chắn có không ít người thích cô ấy.
Nếu chuyện tôi, một người không phải bạn trai, lại chứng kiến cảnh tượng đó của Ayaka mà bị lộ ra, chắc tôi phải cẩn thận khi đi đường ban đêm mất.
Lẽ ra, việc không bị mắng mới là điều đáng ngạc nhiên.
Tôi xin lỗi một lần nữa.
「Xin lỗi, lẽ ra tớ nên bấm chuông. Chỉ là, nghĩ cậu sẽ bất ngờ. Xin lỗi.」
Bấm chuông là chuyện thường tình.
Thỉnh thoảng có những vị khách không bấm chuông nên cảm giác của tôi hơi bị chai sạn, nhưng đó không phải là lý do để bào chữa.
Đặc biệt là phụ nữ sống một mình, việc nhạy cảm với mọi thứ là điều hiển nhiên.
Tuy nhiên, Ayaka lại lắc đầu một cách dễ dàng.
「Được rồi, chuyện cũng qua rồi.」
「…Cảm ơn. Món nợ này chắc lớn lắm, tớ sẽ cố gắng trả.」
Tôi nói khá nghiêm túc, nhưng Ayaka lại nhíu mày.
「Cho nên, tớ đã nói là không tính nợ nần gì mà. Bị người đàn ông mình thích nhìn thấy cơ thể trần trụi, điều lo lắng duy nhất là có bị thất vọng hay không thôi.」
「Thất vọng… Không, không thể nào có chuyện đó được, nhưng mà…」
Nghe tôi lắp bắp trả lời, Ayaka nói thêm 「Ít nhất thì tớ là vậy」.
…Như thế này, chẳng phải giống như Ayaka thật sự thích mình sao.
Một tuần trước, đó quả thực là một lời tỏ tình thực chất.
Tôi cứ nghĩ những sự kiện như tỏ tình phải diễn ra trong một khung cảnh lãng mạn hơn, nhưng không ngờ nó lại len lỏi vào cuộc sống một cách tự nhiên đến vậy.
Không, cũng có khả năng tôi đang suy nghĩ lệch lạc vì chưa được tỏ tình một cách rõ ràng.
Nếu là bình thường, có lẽ tôi còn nghĩ mình bị trêu chọc.
Nếu không phải là lời nói từ chính Ayaka, thì phán đoán như vậy cũng không có gì lạ.
Suy nghĩ đã chi phối đầu óc tôi suốt một tuần này, sẽ ảnh hưởng đến tương lai của cả hai.
「…」
Ayaka cứ nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt dò xét.
…Nếu cậu ấy lo lắng bị thất vọng, ít nhất mình cũng phải loại bỏ khả năng đó.
Tôi hắng giọng, rồi nói 「Cực kỳ tuyệt vời」.
「Hể. Quả nhiên là vậy nhỉ!?」
「Đùa thôi.」
Ayaka khẽ thở dài.
「Cứ tự nhiên đi. Tớ đi sấy tóc đây.」
Nói rồi, Ayaka rời khỏi phòng khách.
Ngay lập tức, tiếng động loảng xoảng vang lên từ phòng thay đồ.
Thề với lòng từ nay sẽ bấm chuông, tôi ngồi xuống ghế sofa.
Phòng khách được bài trí hài hòa, chỉ cần một mẩu rác rơi xuống cũng đủ làm hỏng cảnh quan nghiêm trọng.
Dù có tiền đi nữa, một mình tôi chắc cũng không thể sống ở đây được.
Cứ nhìn ngắm một lúc như vậy, cuối cùng sự bình tĩnh cũng quay trở lại.
…Đến rồi nhỉ.
Dưới một mái nhà với Ayaka.
Nhưng tình huống lần này khác xa so với trước đây.
Đến nhà với tư cách bạn thân, hay đến nhà với tư cách người khác giới.
Hôm nay tôi thuộc trường hợp nào, tôi muốn xác nhận điều đó.
Tôi cũng muốn biết Ayaka tự xếp mình vào trường hợp nào.
Tiếng bước chân vang lên từ hành lang, tôi chuyển ánh mắt.
Ayaka, người vừa sấy tóc xong, lên tiếng gọi tôi.
「Cậu muốn ăn cà ri phải không?」
Cô ấy thản nhiên buộc tóc, rồi đi vào bếp.
Nhớ lại món ăn đã bỏ lỡ tuần trước, tôi gật đầu.
「…Là cà ri, nhưng mà. Được không?」
「Được chứ, đã hứa rồi mà.」
Ayaka khẽ cúi người, mở tủ lạnh.
Bên trong, chứa đầy những nguyên liệu rõ ràng là quá nhiều so với một người sống một mình.
…Chắc là đã chuẩn bị sẵn cho việc mình đến.
Nếu suy đoán này sai thì xấu hổ lắm, nên tôi không dám hỏi.
Trong lúc Ayaka làm cà ri, lần này cô ấy gần như không nói chuyện với tôi. Cô ấy dồn phần lớn sự tập trung vào việc nấu ăn.
Dù tôi có bắt chuyện vài lần cũng chỉ nhận được những câu trả lời ngắn gọn, nên tôi quyết định khám phá giá sách của Ayaka.
「Tớ xem giá sách được không?」
「Ừm, được chứ. Còn khoảng hai mươi phút nữa mới xong, cậu cứ đọc sách nào thích đi.」
「Ồ, mong chờ quá.」
「Ở trong phòng ngủ đấy. À, ngoài giá sách ra thì không được lục lọi đâu nhé.」
「Biết rồi, trông tớ giống người không có ý tứ đến vậy à?」
Ayaka im lặng một lúc, rồi thản nhiên đáp.
「Giống.」
「Phải rồi nhỉ. Xin lỗi!」
Tôi đáp lại như vậy, rồi đi vào phòng Ayaka.
Đã tự ý đến thăm không bấm chuông lại còn tận mắt chứng kiến cảnh khỏa thân, tôi không thể phàn nàn gì được.
Khi vào phòng ngủ, chiếc giường bán đôi đập vào mắt tôi.
Một kích thước thoải mái cho một người ngủ.
Cố gắng không nghĩ đến việc Ayaka luôn ngủ ở đây, tôi đi thẳng đến giá sách.
Giá sách của Ayaka cao đến ngang rốn, chiều rộng theo tiêu chuẩn thông thường chứa được khoảng bốn mươi cuốn sách.
Tiểu thuyết và tùy bút chiếm đa số, truyện tranh lại ít một cách đáng ngạc nhiên.
Những cuốn truyện tranh dễ thấy, hầu hết đều là tác phẩm do tôi giới thiệu.
「…Hoài niệm thật.」
Bất giác, tôi cầm lấy một cuốn trong số đó.
Đó là cuốn truyện tranh đầu tiên tôi giới thiệu.
Một bộ shounen manga kinh điển, hình như tôi giới thiệu vào mùa hè năm hai cao trung. Tôi thích những yếu tố lãng mạn được lồng ghép vừa phải trong câu chuyện phiêu lưu.
Trong lúc lật giở các trang sách, một mảnh giấy rơi ra.
Là ảnh purikura.
Tôi, Ayaka, và vài người nữa trong nhóm hồi năm hai cao trung đều có mặt trong ảnh.
Cả đời tôi chỉ chụp purikura vài lần, nhưng tấm này thì tôi nhớ rất rõ.
Cả biểu cảm của mọi người, và những hình vẽ graffiti sặc sỡ đó nữa.
『Mãi là bạn thân』
…Từ lóng cổ lỗ sĩ quá rồi.
Nhưng nếu là ảnh purikura, thì đó lại là một từ dễ sử dụng như một con tem.
Một lời ước hẹn mà chúng tôi hồi đó không hề nghi ngờ.
Nhóm tan rã là vào tháng sau đó.
Bốn năm đã trôi qua kể từ đó, cảnh tượng trải ra trước mắt tôi bây giờ là điều tôi không hề tưởng tượng được hồi đó.
Nhà của Ayaka, đặc biệt là vậy.
…Thật sự không tưởng tượng được sao?
Tôi tự hỏi lòng mình.
Nhìn vào góc giá sách, một chiếc móc khóa hình báo tuyết được trưng bày.
Thiết kế hoàn toàn giống hệt với chiếc móc khóa của tôi.
…Ayaka đã tưởng tượng từ khi nào nhỉ.
Việc cô ấy ý thức được điều đó là tuần trước. Nhưng, cũng có khả năng cô ấy đã ôm ấp tình cảm đó từ rất lâu rồi.
Chuyến du lịch suối nước nóng mà chúng tôi đã tận hưởng như những người bạn thân không vướng bận, đối với Ayaka có lẽ không phải vậy.
Trong lúc đang suy nghĩ miên man và định cầm lấy chiếc móc khóa,
「Cà ri nấu xong rồi đây.」
「Ối!?」
Quay lại, Ayaka đang cười nham hiểm.
「Gì thế, làm chuyện gì mờ ám à?」
「L-Làm gì có!」
「Ể~」
Ayaka khúc khích cười, rồi ngồi xuống bên cạnh tôi.
「Cậu xem gì thế?」
「Móc khóa báo tuyết.」
「À, cái đó.」
Ayaka khẽ gật đầu.
「Cái giống của cậu ấy nhỉ.」
「Ừ. Cậu cũng có à.」
Vì thiết kế giống như quà lưu niệm địa phương, nên việc cô ấy có nhiều hơn một chiếc cũng hơi bất ngờ.
Cứ tưởng cô ấy tặng cho tôi cái của riêng mình, sự thật sau bốn, năm năm mới được hé lộ.
「Tớ mua sau này đấy.」
「Hả?」
Trước những lời phủ nhận suy nghĩ vừa rồi, tôi ngớ người ra.
「Tại sao?」
「Cậu, đeo cái này trên móc khóa phải không.」
「À… Ý cậu là để phòng khi tớ làm mất à.」
Ayaka đáp lại một cách ngắn gọn.
「Tớ muốn có một thứ giống của cậu.」
Tôi chớp mắt.
「…À, phải rồi.」
Tôi hiểu ý nghĩa của việc mình đến căn nhà này.
Duy trì hiện trạng đã không còn khả thi, và tôi cũng không mong muốn.
Dù có vẫn là bạn thân, mối quan hệ từ trước đến giờ cũng không thể không thay đổi hình dạng.
Chính tôi đã tự mình bước chân vào bước ngoặt đó.
Đứng dậy, tôi đi theo sau Ayaka.
Mùi hương cay nồng thoang thoảng trong phòng khách kích thích khứu giác của tôi.
Trên bàn ăn, những món ăn mà tôi từng yêu cầu trước đây được bày ra.
Lần này có lẽ vì tập trung vào việc nấu ăn, món cà ri trông lấp lánh hẳn lên.
「Ồ, ngon quá…!」
「Đương nhiên rồi, cậu nghĩ ai làm hả.」
「Là Ayaka-san ạ!」
「Tốt lắm.」
Ayaka cười nham hiểm, rồi dùng gia vị đỏ trang trí món cà ri.
「Mời dùng.」
Mùi hương kích thích tận sâu trong ký ức.
「Hoài niệm không?」
「…Ừ. Không hiểu sao, nhớ lại rất nhiều chuyện hồi cao trung.」
「Mùi hương ấy, là giác quan duy nhất trong năm giác quan kết nối trực tiếp với não bộ. Vì là loại gia vị đặc trưng, nên hôm trước tớ đã mượn của thầy cô rồi.」
Phải rồi.
Năm hai, giờ thực hành nấu ăn theo nhóm.
Đề tài của buổi học đó, đúng là cà ri tự làm.
「Oa! …Đã làm trong giờ thực hành nấu ăn nhỉ. Mà hình như nhóm nào cũng chỉ mượn gia vị của thầy cô thôi.」
「Khó nêm nếm lắm, chỉ có nhóm chúng ta là thành công thôi nhỉ.」
Hồi đó tất cả mọi người đều có mặt.
Sakakishita vẫn còn là trung tâm của nhóm, và những người khác cũng không thiếu một ai.
Thời cao trung, có rất nhiều kỷ niệm đẹp.
Nhưng khoảng thời gian được xây dựng chỉ bằng niềm vui thuần khiết, không biết đến tổn thương, chỉ có vài tháng năm hai thôi.
「Là những kỷ niệm vui vẻ phải không.」
Ayaka dịu mắt xuống.
Đối với cô ấy, nếu có thể tổng kết như vậy thì tốt rồi.
「À, ừ thì. Nhưng――」
「Được rồi mà.」
「Ể?」
「Quá khứ tạo nên hiện tại. Cho nên quá khứ cay đắng cũng là lịch sử cần thiết đối với chúng ta.」
Nói rồi, Ayaka nhếch mép cười.
Như thể đã biết trước tôi sẽ đáp lại bằng những lời nào.
「Nhưng để quá khứ làm giảm đi niềm vui hiện tại thì thật lãng phí phải không. Quá khứ thì chấp nhận, nhưng phải dứt khoát. Như vậy thì màu sắc cuộc sống sẽ phong phú hơn, cậu không nghĩ vậy sao?」
「Tớ cũng vậy.」
「…Tuyệt thật. Tớ thì không thể nào.」
Ayaka lặng lẽ ngắt lời.
Tôi im lặng.
Ayaka chỉ cố gắng kết luận như vậy thôi, chắc chắn lòng thật của cô ấy lại khác.
「Nhưng, ý thức thì ai cũng có thể làm được. Nếu chỉ cần ý thức mà thời gian vui vẻ tăng lên một chút, thì cũng đáng để ý thức phải không.」
「…Ừ. Như đã nói trước đây, quan trọng là hiện tại.」
Nghe tôi đáp lại, Ayaka từ từ gật đầu.
Tiếp theo, cô ấy tỏ vẻ hơi do dự.
「Cho nên, cậu có thể quên đi. …Không, tớ muốn cậu quên đi.」
Ayaka quay lại nhìn tôi.
Rồi sau một hồi im lặng, cô ấy đặt muỗng xuống.
「Lời nói lúc đó rằng không muốn bị bạn bè tỏ tình, cậu hãy quên đi.」
Ayaka hít một hơi thật sâu, rồi thốt ra lời.
「…Hôm nay, ở lại không?」
「Ể?」
「Ngày mai, tớ có chuyện muốn nói. Cho nên đến ngày mai, tớ muốn cậu ở bên cạnh tớ.」
――Thịch.
Tim tôi đập mạnh một cái.
Ý nghĩa thật sự của những lời đó.
Tôi không đến nỗi thờ ơ với tình cảm của người khác đến mức không nhận ra được.
Huống chi đối phương lại là Ayaka.
「Chuyện, muốn nói.」
Dù vậy, cảm xúc vẫn chưa ổn định nên tôi chỉ biết lặp lại như một con vẹt, Ayaka khẽ mỉm cười.
「…Ừ. Tớ nghĩ cậu hiểu, và việc trịnh trọng nhờ vả cũng… khá là do dự. Nhưng tớ, đã quyết định sẽ nói ngay khi cậu đến rồi.」
Cho nên, Ayaka nói tiếp.
「Cho đến hôm nay, cứ là bạn thân bình thường thôi nhé.」
「…Hiểu rồi.」
Tôi bắt chước Ayaka, đặt muỗng xuống đĩa.
「…Vậy thì, tớ sẽ không ở lại.」
「Tại sao?」
「Vì đó mới là bạn thân.」
「Ahaha. …Phải nhỉ. Tớ cũng nghĩ cậu sẽ nói vậy.」
「Cậu nghĩ vậy à!」
Tôi bĩu môi.
「Nghĩ từ lúc giao quyền lựa chọn cho cậu rồi. May mà cách giải thích của tớ đúng.」
Ayaka nhún vai, nhếch mép cười.
「Vậy thì hôm nay, coi như là bữa tiệc chiêu đãi với tư cách bạn thân thôi nhé.」
Cô ấy cười.
Cho đến hôm nay vẫn là bạn thân.
Từ ngày mai là một mối quan hệ khác.
Kết cục của nó, sẽ ở nơi đó.
◇◆◇◆
Địa điểm tập trung là trước cổng trường.
Bầu trời nhìn từ vị trí không có những tòa nhà cao tầng hay cột điện, rộng và cao một cách đáng kinh ngạc.
Hồi còn là học sinh cao trung, đó là một khung cảnh thường ngày, nhưng đến tuổi này lại có một cảm xúc khác.
Bầu trời mà hồi đó đã bao lần ngước nhìn.
Những đám mây lác đác có thể nhìn thấy, vẫn nhìn xuống tôi với vẻ mặt không thay đổi.
Nghe tiếng bước chân, tôi hạ tầm mắt xuống.
Ayaka với mái tóc đen bay trong gió, đang đi lên con dốc nghiêng ngả mà không hề nao núng.
Ayaka đến trước mặt tôi với những bước chân nhẹ nhàng, rồi mở miệng.
「Xin lỗi đã để cậu đợi. Cậu đến sớm nhỉ.」
「Hoàn toàn không. Đúng giờ mà, chỉ đợi có năm phút thôi, được chứ. Mà dù sao cũng là người mời, lát nữa tớ bao nước cho.」
「Thật á!? Tuyệt vời!」
「Không từ chối đúng là phong cách của cậu thật.」
Ayaka khẽ cười, rồi bước qua ranh giới cổng trường.
…Vẫn là nụ cười như mọi khi.
Như thể đã biết trước kết quả của sự việc sắp xảy ra.
Tôi nhìn theo bóng lưng Ayaka, rồi chuyển ánh mắt sang tòa nhà trường quen thuộc.
Tòa nhà trường cũ kỹ, không hề thay đổi so với trong ký ức.
Như thể chào đón chuyến viếng thăm đầu tiên kể từ khi tốt nghiệp, khung cảnh vẫn y như xưa.
Tôi dừng lại, thốt lên.
「…Kỳ lạ thật nhỉ. Cũng không phải xa quê gì, mà lại cảm thấy nhớ nhung một khung cảnh bình thường đến vậy.」
「Chuyện thường tình của học sinh tốt nghiệp rồi. Cậu, từ khi tốt nghiệp đến giờ mới đến trường lần đầu phải không.」
「À, kể cả tiểu học thì cũng vậy. Từ trước đến giờ chưa từng nghĩ đến việc quay lại trường cũ.」
「Vậy sao? Tại sao?」
Ayaka tròn mắt.
…Ngạc nhiên đến vậy sao.
Vừa nghĩ vậy, tôi vừa trả lời.
「Trường học thì lúc nào cũng không thay đổi mà. Vậy mà chúng ta lại thay đổi theo thời gian, và nếu ở trong ngôi trường vẫn y như xưa, sẽ không tránh khỏi cảm nhận được điều đó.」
Nhìn quanh một vòng, rồi nói tiếp.
「…Có lẽ do tớ không muốn cảm nhận những thay đổi tiêu cực ở bản thân mình.」
Nơi gọi là trường học.
Không chỉ cảnh quan, mà cả mùi hương, sự ấm áp của cơn gió cũng không thay đổi.
Dù có quay lại nơi đó, chúng ta cũng đã là người ngoài rồi.
Một nơi khiến người ta cảm nhận được sự bất biến và biến đổi cùng lúc, ngoài trường học ra thì không có nhiều.
Bản thân tôi hồi còn đi học ở nơi đó, chắc chắn đã kỳ vọng vào bản thân mình trong tương lai.
Nơi đó khiến tôi suy nghĩ rõ ràng liệu mình có đáp ứng được kỳ vọng đó hay không, nên tôi đã tránh đi một mình.
「…Vấn đề là ở cách nhìn nhận thôi.」
Ayaka nói với giọng trầm tĩnh.
「Trông có vẻ không thay đổi, nhưng nếu quan sát kỹ thì trường học cũng thay đổi đấy.」
Bị cô ấy lôi kéo, tôi cũng lại nhìn ngắm tòa nhà trường.
「Loại máy bán hàng tự động thay đổi, phòng học của năm hai trở thành của năm ba, bóng ở nhà thi đấu toàn là thiết kế mới.
Cậu biết không? Cái máy bán hàng tự động bán kẹo mà chúng ta hay dùng ấy, danh mục sản phẩm đã được thống nhất thành bánh mì ngọt rồi.」
「Ể!? Vậy học sinh bây giờ không ăn sô cô la nữa à!?」
Trong những bữa tiệc kẹo thỉnh thoảng được tổ chức, nhóm Ayaka thường rất sôi nổi.
Có lẽ còn có cả cảm giác đặc biệt khi được ăn kẹo trong trường, điều mà hồi trung học không được phép.
Chính thức được phép chỉ sau giờ học, nhưng sự thoải mái mà các trường cao trung khác không có, học sinh bây giờ không thể trải nghiệm được.
「Đấy, không phải lúc nào cũng là thay đổi tốt đẹp đâu nhỉ.」
Ayaka mỉm cười, nhìn ngắm tòa nhà trường.
Rồi với giọng điệu bình tĩnh, cô ấy nói tiếp.
「…Chúng ta cũng vậy thôi. Có những thay đổi tốt đẹp, cũng có những thay đổi mà nếu chúng ta của hồi đó nhìn lại thì sẽ thấy tồi tệ. Không có gì là không thay đổi cả.」
Tôi khẽ cúi đầu.
Tôi tự nhận thức được mình ưu tiên duy trì hiện trạng hơn là những tiến triển bất ngờ.
Đặc biệt là các mối quan hệ.
Nếu là mối quan hệ thân thiết thì càng như vậy.
「Nhưng cái máy bán hàng tự động đó, cũng có người không nghĩ đó là thay đổi tồi tệ đâu. Vì những cậu con trai lén lút ăn vụng trong giờ học sẽ không còn nữa.」
Nhớ lại, có một cậu con trai thích thể hiện đã bị bắt quả tang ăn sô cô la trong giờ học.
Tôi nhớ lại cảm giác chán ngán khi buổi học bị dừng lại rất lâu.
「Các thầy cô cũng giảm bớt những lần phải để ý không cần thiết. Nếu nghĩ như vậy thì cũng có thể coi là thay đổi tốt đẹp phải không?」
「…Đúng là vậy.」
「Ý tớ nói ‘cách nhìn nhận’ là vậy đó.」
Ayaka rời mắt khỏi tòa nhà trường, bắt đầu bước đi.
Tôi đi theo cô ấy, từ phía sau lên tiếng.
「Ayaka chưa từng nghĩ muốn quay lại quá khứ à?」
「…Có chứ. Cậu quên rồi sao?」
「Chuyện của Akemi à.」
「Câu hỏi ngớ ngẩn quá. Xin lỗi.」
「Nếu hiện tại thật sự viên mãn, chắc chắn sẽ không muốn quay lại đâu. Dù có làm lại từ đầu, cũng không có tự tin chắc chắn là có thể quay lại khoảnh khắc này.」
「…Cũng đúng nhỉ.」
Tôi đồng ý, gật đầu thật sâu.
Cách suy nghĩ của Ayaka luôn mang đến cho tôi những giá trị quan mới.
Không thể tin được là cùng tuổi, lúc nào cũng vậy.
「Ayaka tại sao lại có suy nghĩ vững vàng đến vậy nhỉ.」
「Ể?」
「Thỉnh thoảng tớ vẫn nghĩ vậy. Tớ cũng là người hay suy nghĩ nhiều, nhưng Ayaka luôn đi trước vài bước. Có lẽ là do tớ chậm chạp, nhưng dù sao thì nói chuyện với cậu, tớ nhận ra được rất nhiều điều.」
「…Nghe cậu nói vậy thấy hơi ngượng ngùng nhỉ.」
Ayaka cười khổ.
「Tớ khác cậu, đã trải qua nhiều chuyện rắc rối rồi.」
「…」
「Vì thế mà có rất nhiều chuyện phải nhìn lại.」
Ra là vậy.
Vì có quá khứ để suy ngẫm.
Điều đó thì tôi cũng có, ai cũng có.
Nhưng, chắc chắn Ayaka đã tự nhìn lại mình nhiều hơn gấp bội người thường.
Đối mặt với sự yếu đuối, nhiều lần thay đổi bản thân. Và vì có sự nhất quán nên được mọi người chấp nhận.
Cô ấy có sức mạnh để thay đổi cách sống của mình.
「…Cứ tưởng là hiểu rồi, nhưng nghe lại vẫn thấy tuyệt vời thật. Tớ sẽ không để cậu phải nghĩ đến chuyện muốn quay lại quá khứ đâu.」
Nghe cô ấy nói, tôi chớp mắt.
「Đặc biệt, là khi ở bên tớ nhé.」
「…Chưa từng nghĩ đến. Nhờ cậu cả.」
「Thật sao? Tốt quá rồi.」
Ayaka nhếch mép cười.
Hai chúng tôi cùng nhau leo hết con dốc dẫn đến tòa nhà trường.
Khi tôi hướng chân về phía tòa nhà trường, tay áo bị kéo lại, tôi quay đầu.
Một sân trường rộng lớn trải ra dưới chân.
…Cảnh tượng kể từ lễ tốt nghiệp.
Tôi hít một hơi thật sâu.
Xuống những bậc thang được bao bọc bởi lá xanh, là sân trường đầy cát.
Một bầu không khí không thể cảm nhận được ở đại học, tôi lại một lần nữa cảm thấy nhớ nhung một cách rõ ràng.
Ayaka nhắm mắt lại như đang nhớ lại.
Nỗi niềm khao khát thời thanh xuân, thỉnh thoảng tôi cũng mơ thấy.
Ngay cả khoảnh khắc này, có lẽ cũng vậy.
Sau khi nhìn xuống một lúc, tôi nhận ra một điều.
「Ủa, sao không có ai vậy?」
「Ừ. Tớ đã nhờ người ta cho thuê riêng rồi.」
「Làm được chuyện đó á!?」
Trước phản ứng của tôi, Ayaka cười thích thú.
「Đùa thôi. Hôm nay là thứ Bảy giữa kỳ thi, không có câu lạc bộ nào hoạt động đâu.」
「Giật cả mình… Sao cậu biết thông tin đó vậy?」
「Sao lại không biết chứ, hỏi là ra mà.」
…Vấn đề là làm sao để có được người để hỏi, nhưng tạm thời cứ để đó đã.
Mối quan hệ rộng của Ayaka không phải là chuyện mới bắt đầu.
「Mà, giả sử có biển báo cho thuê riêng, chắc cũng có học sinh không để ý đâu nhỉ.」
「Có người như vậy à?」
「Hoàn toàn có chứ. Chính chúng ta hồi đó nếu là vậy thì có lẽ cũng đã phớt lờ rồi.」
「Chuyện đó… có không nhỉ.」
「Có chứ, có chứ.」
Ayaka mỉm cười, rồi lại nhắm mắt vài giây.
Khác với cử chỉ để nhớ lại lúc nãy.
Tôi cảm nhận được một chút thay đổi trong bầu không khí quanh cô ấy.
Khi mở mắt ra lần nữa, vẻ mặt cô ấy rất nghiêm nghị.
Nhận ra trực giác của mình đã đúng, một sự căng thẳng chạy dọc sống lưng.
「Cho nên, bây giờ tớ sẽ nói ở đây.」
Vẫn là những lời nói đầy tự tin như mọi khi.
Nhưng không hiểu sao, giọng cô ấy lại hơi căng thẳng.
Tôi cũng vậy.
Vì tôi hiểu ý nghĩa của ngày hôm nay.
Vì tôi hiểu được điều mà Ayaka đang cố gắng thay đổi.
「Yuuta. Chúng ta ngồi ở kia được không?」
「Ơ, ok.」
Xuống những bậc thang dẫn đến sân trường, chúng tôi tiến đến dưới một gốc cây có tán lá đặc biệt rậm rạp. Dưới gốc cây này có một bức tường, Ayaka không ngần ngại trèo lên.
Chiều cao vượt quá đầu người.
Tôi khó khăn trèo lên, rồi ngồi xuống bên cạnh Ayaka.
Nơi này được cây cối che chở dịu dàng, từ trên không thể nhìn xuống.
Vậy mà lại có thể nhìn bao quát sân trường, một nơi được một số học sinh yêu thích.
Ayaka nhìn lên bầu trời trải rộng phía trước, lặng lẽ thốt ra lời.
「Lúc nãy tớ cũng nói rồi, tớ luôn muốn quay lại quá khứ.」
「…Ừ.」
Nghe tôi đáp lại ngắn gọn, Ayaka dùng ngón tay ấn vào đùi tôi.
「Cậu, đang nghĩ đến chuyện của Akemi và Sakakishita phải không.」
「Ể, không phải à?」
Nghe tôi thốt lên một tiếng ngớ ngẩn, Ayaka khúc khích cười.
Rồi nhìn tôi.
「Dĩ nhiên, nếu được thì tớ cũng muốn quay lại chuyện đó. Nhưng trong lòng tớ, có một thứ quan trọng hơn rất nhiều. Dù tớ mới nhận ra gần đây thôi.」
Ayaka vươn người thật mạnh.
Khác với cử chỉ thường ngày, có thể thấy cơ thể cô ấy hơi cứng.
Một sự khác biệt nhỏ mà có lẽ chính Ayaka cũng không nhận ra.
Chúng tôi, là một mối quan hệ có thể cảm nhận được cả những thay đổi nhỏ nhặt như vậy.
「Nhớ lại thì, từ khi cậu hẹn hò với Reina-san, tớ luôn như vậy. Tớ luôn muốn quay lại.」
「…Với Reina?」
「Ừ. Trong lòng tớ, cậu nghĩ khoảng thời gian nào tớ gần gũi với cậu nhất?」
「Đó là bây giờ chứ sao.」
Nghe tôi trả lời ngay lập tức, Ayaka tròn mắt.
Rồi đứng hình vài giây, sau đó ngoảnh mặt đi.
「Đó là dĩ nhiên rồi nhưng mà…」
「X-Xin lỗi.」
「Không sao. …Cảm ơn.」
「Ừ…」
Im lặng.
Trong vài giây, tiếng lá cây xào xạc trong gió trở nên lớn hơn.
Ayaka chớp mắt, rồi nói 「Không phải thế!」 rồi vội vàng quay lại.
So với cô ấy thường ngày, cử chỉ này thiếu bình tĩnh hơn rất nhiều.
「Không phải bây giờ! Nếu không tính bây giờ thì cậu nghĩ là lúc nào?」
「Ể, à, ừm… Năm nhất đại học?」
「Câu trả lời… hơi kỳ cục nhỉ!」
「Kỳ cục!?」
Có lẽ không hài lòng với câu trả lời, Ayaka lắc đầu.
「Đối với tớ, tuyệt nhất có lẽ là thời cao trung. …Lẽ ra nên nói ngay từ đầu, xin lỗi nhé.」
Tôi mở to mắt.
Đối với tôi, người luôn nghĩ rằng tình bạn ngày càng sâu đậm theo thời gian, đó là một điều gây sốc.
「Dĩ nhiên, tớ và cậu vẫn luôn là bạn thân. Quan trọng nhất, như chính bản thân mình. …Nhưng, chính vì thế mà tớ nhận ra.」
Ayaka vén mái tóc bay trong gió, nói tiếp.
「Khi cậu hẹn hò với Reina-san, cậu vẫn đối xử với tớ như bình thường. Tớ không phải là không có chút nghi ngờ nào về điều đó.
…Nói đúng hơn, tớ đã nghĩ rằng một ngày nào đó trong tương lai, mối quan hệ của chúng ta có thể sẽ tan vỡ. Cho nên tớ đã không tự mình rời xa cậu.
Không, là không thể.」
Hồi đó, tôi coi sự tồn tại của Ayaka là điều hiển nhiên.
Cảm nhận được sự tồn tại là điều hiển nhiên, đó mới là bạn thân.
Nhưng Ayaka thì không phải vậy.
Cô ấy đã cố gắng nghĩ như vậy, nhưng đã có những lúc không thể nghĩ được.
Chính vì khoảng thời gian đó ngày càng dài ra, nên có lẽ Ayaka đã nhận ra.
「Bạn thân bình thường, có nghĩ đến những chuyện đó không nhỉ. Chuyện mối quan hệ tan vỡ, thật sự có nghĩ đến không.」
Trong lúc tôi đang lúng túng không biết trả lời thế nào, Ayaka lại nói tiếp.
「Nếu là bạn thân bình thường… có lẽ sẽ không nghĩ đến.」
Tôi cũng đồng ý.
Đó mới là bạn thân.
Định nghĩa bạn thân mỗi người mỗi khác, nhưng ít nhất đối với tôi là vậy.
Như Ayaka thường nói, ngay cả việc mối quan hệ sẽ tiếp tục đến khi trưởng thành, tôi cũng không hề có chút nghi ngờ nào.
Đó là bằng chứng của tình bạn thân.
Nhưng, Ayaka thật sự lại sợ hãi điều đó tận sâu trong lòng.
――Kể cả khi lớn lên rồi, cũng chiếu cố nhau nhé.
Những lời thỉnh thoảng thốt ra, là sự phản chiếu của nỗi buồn lo.
「Vì là bạn thân khác giới nên mới phải suy nghĩ những chuyện đó, từ trước đến giờ tớ vẫn nghĩ vậy.」
Kết luận đó có lẽ cũng không sai.
Nhưng, Ayaka thì.
「…Nhưng không phải. Câu trả lời đơn giản hơn nhiều.」
Đã tìm ra một câu trả lời khác.
Cô ấy đã tin rằng đó là tình cảm từ tận đáy lòng.
「Em đã xem anh như một người khác giới. Đó là lý do.」
Ayaka nói dứt khoát với giọng điệu nghiêm nghị.
Đôi má hơi ửng hồng cho thấy lời nói của cô ấy là thật lòng.
「Khi anh thân thiết với Shinohara-san, em đã ghen tị. Vì đang để ý anh nên đó là chuyện đương nhiên, vậy mà em lại nhận ra quá muộn.
Từ trước đến giờ, cảm giác tội lỗi vô thức xuất hiện đã định vị mối quan hệ của em và anh.」
Cho nên, Ayaka nói tiếp.
「Giả sử sau này hai người có hẹn hò, chắc chắn em đã không thể nói ra điều này――」
Ayaka ngước nhìn bầu trời quang đãng.
Không biết từ lúc nào, mây đã tan biến hết.
Phía bên kia bầu trời trong vắt, vô số thế giới đang được dệt nên.
Trong thế giới đó, chắc chắn ngay khoảnh khắc này cũng có rất nhiều người đang thổ lộ tình cảm của mình.
Đây, chỉ là một trong vô số khả năng bình thường đó.
Nhưng đối với tôi, đó là một hiện thực duy nhất, một khoảnh khắc mà tôi muốn trân trọng bằng cả cuộc đời.
「Thời gian bên anh là hữu hạn. Nghĩ như vậy, em muốn được ở gần anh nhất… muốn đến mức không thể chịu đựng được nữa.
Em muốn ở bên cạnh nâng đỡ anh. Em muốn cùng anh chạy về phía trước.」
Ayaka quay lại nhìn tôi.
Tôi, vẫn chỉ có thể cúi đầu.
Trước khi thổ lộ tình cảm của mình, tôi muốn phơi bày điểm yếu mà chỉ có thể nói với Ayaka.
Chính điều đó.
Chỉ khi phơi bày điểm yếu mà ngay cả thời bạn thân cũng vô thức không thể nói ra, tôi mới nghĩ mình có thể vượt qua được rào cản đó.
Không ngờ, câu chuyện quá khứ của Ayaka, chính là điều đó.
Là điều không thể nói với bạn thân, chính vì là bạn thân nên càng không muốn nói.
Tôi cũng có.
Ai cũng có những tâm sự mà vô thức muốn né tránh.
「Anh…」
Không thể nói thành lời, tôi cắn môi.
Tôi đang suy nghĩ về ý nghĩa của việc thổ lộ điều này ở đây.
Sẽ bị cho là nhát gan sao?
Sẽ bị cho là đáng xấu hổ, đáng thương hại sao?
…Không.
Đối phương, là Mino Ayaka, người mà tôi tin tưởng và xem là mục tiêu hơn bất cứ ai.
Tôi đã học được cách nói ra suy nghĩ trong lòng.
Dù đối phương là Ayaka cũng vậy.
Dĩ nhiên, điều đó không áp dụng cho tất cả.
Nhưng, nếu không nói ra điều này, rào cản bạn thân sẽ không thể vượt qua được.
「Anh, sợ những thay đổi tồi tệ.」
Không nhìn mặt Ayaka, tôi tiếp tục nói.
Về bản thân mình mà chưa từng nói với ai, thậm chí còn ngại cả việc suy nghĩ đến.
Một bản thân đáng thương hại, nhưng lại là con người thật của mình.
Nếu bây giờ không phơi bày, sau này tôi sẽ lại che đậy mất.
Sẽ không thể cùng Ayaka tiến về phía trước.
「Việc tiến triển với ai đó, sẽ tạo nên mối quan hệ với người đó. Anh bây giờ, có lẽ sợ điều đó.」
Aisaka Reina.
Shinohara Mayu.
Những người phụ nữ đó, tôi thật lòng quý mến họ như những con người.
Việc tiến triển với ai đó, sẽ dẫn đến việc không thể nói chuyện với người đó nữa.
Chính vì không có suy nghĩ đó, nên tôi đã làm tổn thương Reina.
Nhưng nói vậy không có nghĩa là cắt đứt mối quan hệ một cách êm đẹp là đúng.
Cũng không muốn từ từ xa cách.
Đối với tôi, mối quan hệ với Reina, mối quan hệ với Shinohara, đều không gì có thể thay thế được.
Nếu là người ngoài cuộc, chắc chắn sẽ cười nhạo tôi.
Bị cười nhạo cũng không có gì lạ, và giả sử tôi là người ngoài cuộc, có lẽ tôi cũng không cảm thấy dễ chịu.
Tôi lại cắn chặt môi.
Tôi tự nhận thức được rằng ngay cả việc suy nghĩ xem đây có phải là tạp niệm hay không cũng là thất lễ.
Muốn phơi bày điểm yếu, chỉ là một sự ích kỷ.
Mong muốn được chấp nhận là điều hợp lý, nhưng lẽ ra có thể chọn thời điểm để thổ lộ.
Trong lúc Ayaka đang cố gắng hết sức can đảm, tôi――
「Cảm ơn. Vì đã nói cho anh nghe.」
Tôi nhắm mắt lại.
Ayaka nhìn thẳng vào tôi, mỉm cười vui vẻ.
…Tại sao cậu lại có thể làm vẻ mặt đó chứ.
Tôi cảm thấy thắc mắc như vậy, nhưng nhanh chóng hiểu ra.
Chắc chắn Ayaka cũng, có cùng cảm xúc.
Giống như cảm xúc của tôi khi được Ayaka kể về quá khứ của cô ấy.
「…Vậy, anh nghĩ sao?」
Nghe tôi hỏi vậy, Ayaka dùng ngón tay thúc vào bắp tay tôi.
「…Giả sử anh vì để ý đến em mà coi thường ai đó, em sẽ đấm anh.」
「Ể?」
「Người em thích là anh, một người vụng về suy nghĩ lung tung như vậy đấy.」
Ayaka nói một cách trôi chảy.
Tất cả đều là những nội dung vui vẻ.
Nhưng.
Dù có nói một cách thản nhiên đến mấy, vẫn có những lời vang vọng trong tai.
「…Bây giờ, Ayaka――」
「Mà nói chứ, những điểm xấu của anh em đều biết rõ mồn một rồi.」
「Cảm ơn nhiều nhé!」
Bị lời chửi rủa ngắt lời, tôi thuận thế đáp lại một cách bất cần.
Ayaka cười thích thú.
Tôi cảm nhận được không khí trở nên dịu lại.
「Nhưng mà, xấu xí cũng được mà. Mọi người đều cố gắng che đậy bản thân xấu xí của mình――rồi một ngày nào đó, khoảng thời gian đó sẽ trở thành sự thật. Dần dần thôi.」
Ayaka nói thêm, 「Anh biết mà, phải không.」
「Có lẽ, đó chính là trưởng thành.」
「…Vậy à. Chúng ta đã nói chuyện về người lớn vài lần rồi. …Lần này có lẽ là hợp nhất.」
Nghe tôi đáp lại, Ayaka khẽ gật đầu 「Phải không?」.
「Người lớn có lẽ, chỉ là dùng lớp vỏ kinh nghiệm để bảo vệ vô số hạt nhân non nớt thôi. Em cũng có những phần non nớt.」
Ayaka tiếp tục nói như đang hát.
「Dù có muốn thay đổi cách sống, những phần non nớt chắc chắn sẽ mãi còn đó.
Nhưng đó cũng là người lớn, và em muốn người sẽ cùng mình bước đi sau này chấp nhận cả con người đó của mình.
Nghĩ như vậy, cũng không có gì lạ. Không tệ. Cả anh, và cả em nữa.」
Một làn hương thoang thoảng của Ayaka.
Tôi bị cô ấy ôm vào lòng.
Đó không phải là cái ôm chặt đến mức cảm nhận được nhịp tim, mà chỉ là một cái ôm ấm áp, dịu dàng.
「Em muốn ở bên anh.」
Và rồi.
Hòa cùng mùi hương đặc trưng của cát sân trường lẫn với lá xanh.
Hôm qua, Ayaka đã nói.
Mùi hương là giác quan duy nhất trong năm giác quan kết nối trực tiếp với não bộ.
Điều tôi nhớ lại, là cảnh tượng năm hai cao trung.
Ayaka lần đầu tiên dựa dẫm vào tôi, và vì sự bất tài của tôi mà cô ấy đã bị cô lập một mình.
Bây giờ thì khác.
Ngược lại, đây là một cái ôm như thể Ayaka đang khẳng định hãy dựa dẫm vào cô ấy.
Nhưng, chỉ có tình cảm ôm ấp trong lòng này là giống hệt.
――A, quả nhiên.
Ảnh hưởng của con người đối với con người không hề nhỏ. Điều đó áp dụng cả với những người không phải là sự tồn tại đặc biệt như tôi. Cả với những sự tồn tại mãnh liệt như Ayaka.
Ayaka sẽ luôn làm tốt mọi việc. Dù không có tôi, Ayaka vẫn là một người có thể tự mình nỗ lực. Bất cứ bức tường nào, cô ấy cũng sẽ vượt qua bằng sự nỗ lực và tài năng đó. Nhưng điều đó không có nghĩa là Ayaka không cần được bảo vệ. Điều đó tôi hiểu rõ nhất. Chỉ mình tôi hiểu được.
Tôi.
Tôi――
「Em còn một điều nữa muốn nói.」
「Ể?」
「Những ngày tháng ở ngôi trường này, là báu vật của em. Bao gồm tất cả mọi chuyện đã xảy ra.」
「…Vậy à.」
「Mà, có lẽ trừ một vài chuyện.」
Việc vụ của Sakakishita xảy ra là tốt, tôi không thể lớn tiếng nói vậy. Nhưng trong mối quan hệ với Ayaka, tôi tự nhận thức được đó là một sự việc không thể bỏ qua.
「Ngay khi mới làm bạn, anh đã biết Ayaka đang ở trong tình trạng khổ sở vì bị tỏ tình quá nhiều.
Bị người mình coi là bạn tỏ tình, bị cả những người không phải bạn tỏ tình, and cảm nhận được em đang dần dần bị thu hẹp không gian sống.」
Tôi hối hận.
Cũng có lúc tôi nghĩ, nếu mình bây giờ có thể quay lại hồi đó.
Nếu vậy, chắc chắn.
「Anh, người đã cùng em trải qua tình huống đó, đã nghĩ rằng mình không được phép tưởng tượng đến chuyện hẹn hò với em. Chỉ mình anh là không được phép làm vậy. Cho nên, đối với anh, Ayaka là con gái, nhưng anh lại xếp em vào một hạng mục khác. …Anh biết đó là một câu chuyện ích kỷ, nhưng.」
Đó là một bản thân khác của tôi.
Tôi muốn cô ấy nghe sau khi đã trải qua chặng đường đến đây.
Dù là suy nghĩ ngớ ngẩn, tôi muốn truyền đạt rằng mình đã suy nghĩ một cách nghiêm túc.
Bởi vì tôi không muốn những lời sắp nói ra có chút gợn nào.
「…Em biết mà. Cũng có những hạt giống do chính em gieo nữa.」
「…Vậy à. Nhưng tớ đã xem Ayaka như một người khác giới cả triệu lần rồi đấy.」
「Ể?」
「Đừng có coi thường đàn ông. Dù có cố gắng kiềm chế cảm xúc bằng lý trí, cũng có giới hạn thôi.」
Ayaka mở to mắt.
Đôi mắt to tròn long lanh.
Cô ấy rưng rưng nước mắt, khẽ gật đầu.
「……Ừ.」
Điều mà bản thân mình bây giờ có thể làm.
Chỉ cần có thể tin rằng mình làm được, phần còn lại quá khứ đã tích lũy sẽ dẫn lối cho câu trả lời.
「Ayaka.」
「……Vâng.」
Tôi muốn làm cho cô ấy hạnh phúc.
Tôi cũng, có những tình cảm đã tích tụ.
Chỉ là nó được định hình thành tình yêu vào lúc này, chỉ là tình huống có thể thổ lộ là vào lúc này thôi.
Những lời nói đã cất giấu tận sâu trong lòng từ tuổi xuân xanh.
「Ayaka, hẹn hò với anh――」
「Đồ ngốc!」
「Ngốc!?」
Tôi suýt nữa thì vấp ngã, hét lên.
Những lời định nói ra, là những điều tôi đã suy nghĩ suốt đêm qua mà.
Ayaka lau nước mắt, nói với vẻ mặt kiên quyết.
「…Là em mời anh trước, nên để em nói chứ.」
「Không, với tư cách một người đàn ông――」
「Đừng có cố giành phần ngon cuối cùng chứ.」
「……Anh không có ý đó.」
「Được chưa? Em muốn làm cho anh hạnh phúc. Em cần anh. Anh hiểu không!?」
「Sao lại nói giọng mạnh mẽ vậy!?」
「Ồn ào quá, em cũng là lần đầu tỏ tình đấy!」
Ayaka đỏ mặt, nghiến răng một cách tức tối.
Rồi cô ấy cũng như từ bỏ những lời đã chuẩn bị trước, thở dài một hơi.
……Đến Ayaka mà cũng căng thẳng đến vậy sao.
Ngay cả trước khi mối quan hệ thay đổi, lại có thể thoáng thấy một khía cạnh mới.
Nghĩ lại, việc cảm thấy vui vẻ mỗi khi thấy một khía cạnh mới cũng thường xuyên xảy ra.
Chắc chắn mối quan hệ của chúng tôi, luôn ẩn chứa khả năng trở thành như vậy.
Nghĩa là.
「Anh hãy ở bên cạnh em. Chỉ cần vậy thôi. Em――」
Ayaka hít một hơi thật sâu.
Tình cảm đã ấp ủ bao năm.
Tình cảm đã vô thức tích tụ, trào ra từ miệng cô ấy.
「Nếu ở bên anh, chắc chắn em có thể đi đến bất cứ đâu.」
Ayaka mỉm cười ôn hòa.
「――Em thích anh, Yuuta.」
Khóe mắt tôi nóng lên.
Không hiểu sao tầm nhìn lại nhòe đi, rung động.
Tại sao, lại như thế này, như thế này.
Nước mắt lại trào ra.
Cố gắng kìm nén cơn nấc nghẹn dâng lên từ cổ họng, tôi tựa đầu vào vai Ayaka.
「…Ngược lại so với lúc đó rồi nhỉ.
…Anh cũng thích em. Cuối cùng… chúng ta, đã tìm thấy rồi nhỉ.」
Ra là vậy.
Chúng ta đã tìm thấy rồi.
Điểm dừng chân của mối quan hệ hai người.
Người quen. Bạn bè. Bạn xấu. Bạn thân. Và――
「Từ nay, nhờ cả vào em nhé.」
Hai chúng tôi ôm chầm lấy nhau.
Đó có lẽ là một lời chào bình thường, có thể thấy ở bất cứ đâu.
Một lời nói quen thuộc, hữu ích trong việc làm sâu đậm thêm mối quan hệ.
Chính vì thế, mới có những điều truyền đạt một cách rõ ràng.
「…Hạnh phúc quá.」
Ayaka chớp mắt.
Rồi, cô ấy mở miệng với một nụ cười rạng rỡ.
「…Em cũng vậy.」
Ayaka ngước nhìn tôi, vừa khóc vừa mỉm cười.
Những chú én bị mùa bỏ lại, xoay vòng từ khóe mắt ra sân vận động rộng lớn.
Đây là một khả năng.
Vì may mắn nắm bắt được nó, chắc chắn chúng tôi đã khóc.
「Cảm ơn nhé, Ayaka. Vì đã nói thích anh. Anh――」
Anh sẽ trở thành người đàn ông xứng đáng với em.
Để có thể mãi mãi đứng bên cạnh em.
Định nói như vậy, nhưng tôi lại thôi.
…Vẫn chưa đủ tin tưởng sao.
Sau khi hành động rồi, sẽ đường hoàng tuyên bố.
「Anh làm được mà.」
Trước câu trả lời như đọc được suy nghĩ của tôi, tôi tròn mắt.
Rồi bất giác nhếch mép cười.
Thật sự――không thể nào thắng nổi Ayaka.
Chắc chắn trong một thời gian nữa, tôi sẽ không thể nào làm Ayaka bất ngờ được.
「Không… có thể chứ.」
「Ể?」
Ayaka ngơ ngác.
Tôi khẽ hôn lên môi cô ấy.
Một cảm giác ấm áp từ môi Ayaka truyền đến, tôi hài lòng nuốt nước bọt.
「A, a, anh!」
「Chuyện này thì phải để đàn ông làm chứ.」
「Đ-Đừng có nói mấy câu sến súa đó chứ!? Phải có gì đó khác hơn chứ!」
「Ác quá đấy!」
Màn kịch phi thường ngày hạ xuống.
Hai chúng tôi khẽ cười với nhau.
Những ngày tháng không thay đổi bắt đầu từ đây.
Và, những ngày tháng mới bắt đầu từ đây.
Hướng suy nghĩ về tương lai của hai người, tôi lặng lẽ ôm Ayaka vào lòng.
◇◆◇◆
Cánh cửa mở toang.
Khi tôi tỉnh dậy, Mino Ayaka đang nhìn xuống.
Cô ấy đã trưởng thành hơn rất nhiều so với hồi cao trung, hồi đại học.
Hình ảnh một mỹ nhân tuyệt sắc ăn mặc chỉnh tề, dù ở trong nhà cũng cảm thấy chói lóa như đang phát sáng.
「Ừm…」
「A, chào buổi sáng. Xin lỗi, làm anh thức giấc à?」
「Ừm… Bây giờ là mấy giờ rồi?」
Vừa ngái ngủ vừa hỏi, Ayaka xem giờ trên điện thoại cho tôi.
「Mười hai giờ rồi. Anh ngủ ngon thật đấy.」
「Mười ha…!?」
Tôi bật dậy, rồi nhanh chóng nhận ra.
Từ rèm cửa mở toang, ánh nắng dịu dàng bao bọc lấy cơ thể.
Những lúc cảm thấy hạnh phúc với ánh nắng này, thường là ngày nghỉ.
「Hôm nay là thứ Bảy à.」
「Ừ, cho nên em không đánh thức anh đấy. Nhưng, lâu lắm rồi anh mới ngủ nhiều như vậy phải không?」
Nghe những lời đó, tôi gãi gãi sau gáy.
Đúng là, gần đây tôi liên tục thiếu ngủ.
Đã hai năm kể từ khi chuyển từ một tập đoàn lớn ai cũng biết đến sang một công ty khởi nghiệp đầy tiềm năng. Những ngày tháng bận rộn cứ thế tiếp diễn.
Nhưng, tất cả đều là môi trường tôi đã mong muốn và lựa chọn.
Dùng cơ thể cho công việc đầy thử thách, ở nhà thì ngắm mỹ nhân.
Thật là một hiện thực tuyệt vời.
「…À, mơ một giấc mơ dài kinh khủng. Ngày nghỉ hiếm hoi mà.」
「Được rồi, dậy đi.」
「Quan tâm một chút đi chứ!?」
Nghe tôi phản đối, Ayaka dùng một tay bịt tai, cười nói 「Ồn ào quá」.
Cuộc sống mới.
Cuộc sống thường nhật mới.
Những thứ đó, đã qua từ rất lâu rồi.
Đã bốn năm kể từ khi sống chung với Ayaka.
「Tạm thời, đi đánh răng đi.」
Tôi bị kéo chăn ra, rên rỉ 「Ừm~」.
Rồi nhớ ra một chuyện.
「Oa, gay go rồi. Hôm qua chưa rửa bát.」
「Ể? Không sao đâu, ai để ý thì làm thôi.」
「Không, bình thường là phải chia phiên chứ, kiểu vậy mà! Thật đáng xấu hổ, em làm ngay đây!」
Tôi đứng dậy một cách mạnh mẽ.
Nhưng, Ayaka lại lắc đầu.
「Em đã nói là được rồi mà. Em biết anh bận rộn, nên đã làm hết rồi.」
「Ực… Không thể lấy lý do bận rộn để giao việc nhà được…」
「Rồi rồi, cảm ơn. Nhưng, thật sự không sao đâu?
Đặc thù ngành nghề, từ trước khi sống chung em đã biết mình sẽ có nhiều thời gian rảnh hơn rồi, việc nhà cứ giao cho em là em nói mà.」
「Đó là vậy, nhưng Ayaka cũng làm việc quần quật mà sao lại có sự khác biệt này…!」
「Vậy thì chắc là không còn cách nào khác!」
Ayaka khúc khích cười, rồi như nhớ ra điều gì, nói tiếp.
「Mà này Yuuta, một chiếc tất của anh rơi ra khỏi máy giặt đấy. Lần sau mà còn vậy là em giết.」
「Cảm xúc kiểu gì vậy!?」
「Hôm nay Reina và Mayu đến nhà đấy? Phải dọn dẹp sạch sẽ hơn mọi khi chứ.」
「…Phải rồi.」
Shinohara, người luôn muốn đến nhà này, và Reina, người hơi ngần ngại, hôm nay sẽ đến thăm nhà.
Lấy cớ là chúc mừng sinh nhật tôi, nhưng đối với Shinohara, tôi có cảm giác đó chỉ là lý do bề ngoài.
「Mời đến tận nhà, Ayaka cũng rộng lượng thật đấy.」
「Lại nữa à? Em cũng nói rồi mà. Hai người đó đối với em cũng rất quan trọng.」
Khi cùng Ayaka sống trong căn hộ 3LDK này, người chúc mừng Ayaka nhất chính là Shinohara.
Ayaka và Shinohara, sau khi đã vượt qua quá khứ, tôi có cảm giác mối quan hệ của họ càng trở nên mạnh mẽ hơn khi trưởng thành.
Từ phòng ngủ bước ra hành lang, tắm mình trong ánh nắng.
Qua khoảng sân trong liền kề hành lang, chậu cây cảnh yêu thích đang rung rinh.
「Cái đó cũng lớn nhanh thật đấy.」
「Ừ. Nuôi lâu rồi, cảm giác như thật sự đang sống cùng nhau vậy.」
Chúng tôi, những người bắt đầu sống chung khá sớm sau khi đi làm, mỗi lần đi nhậu đều bị mọi người hỏi dồn dập.
Nhưng trong một, hai năm nay, mọi người cũng lần lượt tiến đến giai đoạn sống chung, kết hôn.
Vì thế mà cũng có những chủ đề tiêu cực lọt vào tai.
Tôi bất giác hỏi Ayaka.
「…Thế nào? Cuộc sống… với anh cũng đã lâu rồi, bây giờ, có vui không?」
Nghe tôi hỏi một cách hơi ngập ngừng, Ayaka quay lại.
Trong lúc đang chờ đợi câu trả lời, Ayaka cười thích thú.
「Gì vậy. Lo lắng à?」
「Chết tiệt, lần thứ mấy rồi đây!」
「Không, không phải vậy đâu nhưng mà…」
Tôi hờn dỗi quay mặt đi.
Lập tức Ayaka đến trước mặt, nhón gót.
Người ta nói nụ hôn buổi sáng giúp tăng cường hạnh phúc, về điều này tôi chưa từng nghi ngờ.
Nụ hôn với người mình yêu, tại sao lại làm ấm lòng đến vậy nhỉ.
Có lẽ, dù sao đi nữa Ayaka cũng cảm nhận được điều tương tự. Với vẻ mặt như minh chứng cho suy đoán đó, Ayaka nói.
「…Em hạnh phúc lắm. Những điểm đó của anh không thay đổi nhỉ.」
「Gì chứ, những điểm đó là sao.」
「Là dễ cảm thấy bất an về hạnh phúc ấy.」
Tôi lắp bắp.
Ayaka tinh nghịch nhếch mép cười.
「Mà, lúc nào cũng nói được mà. Em sẽ làm cho anh hạnh phúc đến mức không thể hơn được nữa.」
「Kh-Ngầu quá…! …Với lại, những chuyện vừa rồi là bí mật hết nhé! Chỉ là mới ngủ dậy đầu óc hơi loạn thôi!」
「Anh nói gì vậy, đương nhiên là phải đem ra làm mồi nhậu rồi.」
「Khônggggg!!」
Tiếng hét thảm thiết của tôi và tiếng cười của Ayaka vang vọng trong phòng khách.
Dù đã đi làm vẫn có thể ngốc nghếch như vậy.
Đắm mình trong dư âm của hạnh phúc, tôi cùng Ayaka ngồi vào bàn ăn.
Mùi súp miso quen thuộc thoang thoảng trong mũi.
Bức ảnh cưới được treo bên cạnh, đang dõi theo hai chúng tôi của hiện tại.
◇◆◇◆
Ayaka FanArt by NhiNhi


1 Bình luận