Sau khi kết thúc một ngày học trên giảng đường, tôi đang trên đường về nhà với tâm trạng phơi phới.
Hôm nay, thật hiếm hoi, tôi đã tham gia đầy đủ từ tiết một đến tiết năm mà không trễ phút nào, lại còn ghi chép bài vở đầy đủ nữa. Có thể đó là chuyện đương nhiên, nhưng với một sinh viên khối xã hội như tôi thì đây là cả một thử thách khá lớn. Thành ra có vui ra mặt một chút cũng là điều dễ hiểu thôi.
「Senpai, trông anh hôm nay vui thế nhỉ.」
Shinohara đang đi cạnh tôi nói với giọng như thể vừa thấy chuyện gì thú vị lắm.
Con bé vẫn như mọi khi, là tâm điểm của mọi ánh nhìn từ các sinh viên khác, nhưng lúc này tôi cũng chẳng bận tâm.
Tôi của ngày hôm nay là một học sinh gương mẫu đã hoàn thành xuất sắc tất cả các tiết học cơ mà.
「Hahaha, đúng thế nhỉ. Tôi của hôm nay khác mọi ngày đấy.」
Thấy tôi làm vẻ mặt đắc ý, Shinohara nở một nụ cười ranh mãnh.
「Đợi chút nhé, để em đoán xem có gì khác nào.」
「Hay đấy, đoán thử xem.」
Nghe tôi đáp lại, Shinohara hít một hơi thật sâu.
「Anh mới nhận lương làm thêm!」
「Sai.」
「Lông mày gọn gàng hơn mọi khi?」
「Sai.」
「Vì có em đang đi cạnh!」
「Ai mà vui vì chuyện đó chứ!」
「Thế không phải quá đáng lắm sao!?」
Shinohara ngửa người ra sau, rồi hắng giọng một tiếng "khụ".
Đôi khuyên tai khẽ rung, loé sáng.
「Em chịu thua~!」
「Vậy à. À mà, chẳng liên quan nhưng, đôi khuyên tai đó xinh đấy.」
「Ể?」
Shinohara chớp mắt lia lịa.
Rồi vì mải nhìn tôi quá chăm chú, suýt nữa thì đâm phải người đi ngược chiều, nên tôi vội kéo tay Shinohara lại.
「Á!」
「Hự!」
Theo quán tính, Shinohara lao vào ngực tôi, đầu con bé đập thẳng vào cằm tôi.
Cơn đau ê ẩm và mùi hương dễ chịu cùng lúc ập đến.
「Cái gì vậy Senpai, tự dưng lại làm thế giữa chỗ đông người.」
「Đừng có nói kiểu gây hiểu lầm thế chứ! Anh chỉ kéo em ra vì em sắp đâm vào người ta thôi mà!」
Tôi vừa nói vừa chỉ thẳng vào lưng người đàn ông vừa tránh được cú va chạm với Shinohara.
Lúc này Shinohara mới như hiểu ra tình hình, lẩm bẩm 「Ra thế」.
「Vậy thì, em sẽ coi như là thế đi. Tức là không phải anh định dùng chiến thuật khen bất ngờ để cướp đi trái tim của cô gái vừa rung động đúng không ạ?」
「Hoàn toàn không phải.」
「Anh có thể phủ nhận nhẹ nhàng hơn mà!?」
Shinohara dậm chân bình bịch, rồi quay mặt đi chỗ khác, tỏ vẻ hờn dỗi.
「Đừng có làm cái mặt đó chứ.」
「Nhưng anh có thấy đâu mà...」
Trước ánh mắt có phần ngao ngán của cô kouhai, tôi cười tủm tỉm.
「Để anh nói cho em đáp án đúng nhé.」
「Em không cần đâu!」
Shinohara vung tay nguầy nguậy từ chối, nhưng tôi mặc kệ, nói tiếp.
「Đáp án đúng là: đã tham gia đầy đủ các tiết học từ một đến năm, và ghi chép không sót một chữ nào!」
「Có khác gì mấy câu trả lời của em đâu chứ! Hôm nay Senpai tăng động lạ thường!」
Shinohara dừng lại, thở dài thườn thượt.
「Chỉ đi học thôi mà đã thành ra thế này, lỡ mà anh đạt toàn điểm A chắc chết luôn quá...」
「Haha, chuyện đó thì chắc anh chịu rồi.」
「Nếu em lại lao vào cụng đầu lần nữa, biết đâu cú sốc đó lại giúp anh được điểm A thì sao.」
「Nếu lấy được điểm nhờ va chạm thì anh mong em cứ lao vào nhiệt tình ấy chứ.」
Nói xong, tôi chợt nhận ra một khả năng.
「......Hay là em cố tình lao vào?」
「Eh~! Em để cho Senpai tự tưởng tượng đấy ạ.」
Shinohara vừa nói vừa nháy mắt một cái đầy tinh nghịch.
Cử chỉ có vẻ rất thành thục đó khiến tôi bất giác cười khổ.
Thấy tôi xoa cằm, Shinohara nhếch mép cười.
「Lúc Senpai cao hứng ban nãy, trông hơi trẻ con, đáng yêu lắm đấy ạ.」
「......Thì dù có già đi, tuổi tâm hồn của anh cũng có thay đổi mấy đâu.」
「Ahaha, nhưng giờ thì anh lại bình thường hẳn rồi.」
Hiện tượng hứng khởi đảo chiều giữa tôi và Shinohara, vốn đã lâu không xuất hiện, cứ thế kết thúc.


0 Bình luận