• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 09 - After Story

Cuộc Sống Thường Nhật Mới

0 Bình luận - Độ dài: 1,051 từ - Cập nhật:

Hôm nay cũng vậy, cô nàng hậu bối tiểu ác ma lại tiếp tục “đóng đô” ở nhà tôi.

Đã ba tháng kể từ khi tôi quen biết Shinohara Mayu, và mỗi lần cô ấy ở đây, căn phòng lại trở nên náo nhiệt hẳn lên.

“Senpai, senpai, mình chơi thử game mới ra gần đây đi! Chơi cùng em nhé!”

“Không chơi đâu.”

“Sao lại thế chứ!!”

Không chút do dự, Shinohara lao thẳng lên giường tôi, vừa nhảy vừa phản đối.

Từ ngày Shinohara bắt đầu đến nhà, tần suất tôi giặt ga trải giường cũng tăng lên đáng kể. Dù vậy, thỉnh thoảng tôi vẫn lo không biết có mùi gì khó chịu không. Nhưng những lo lắng ấy chẳng ảnh hưởng gì đến Shinohara, cô ấy lăn qua lăn lại rồi nhìn tôi.

“Lời mời của em, senpai lúc nào cũng làm ngơ hết nhỉ.”

“…Ý em là sao?”

Shinohara khẽ kéo vạt áo, để lộ chút da thịt.

“Ý em là mấy trò chơi thôi mà."

"Che bụng lại đi, kẻo cảm lạnh đấy.”

“Đừng có đối xử với với em như con nít chứ!”

Cô nàng hậu bối ngồi bật dậy trên giường, má phồng lên giận dỗi.

Nhìn dáng vẻ ấy, tôi chỉ biết nhún vai bất lực.

“Thực tế thì em nhỏ tuổi hơn mà.”

“Chênh nhau có một tuổi thôi, có đáng kể gì đâu! Với lại sinh nhật mình cũng chỉ cách nhau nửa năm, tính ra là bằng tuổi rồi còn gì!”

“Bằng tuổi kiểu gì vậy trời!”

“Đến tám mươi tuổi thì cũng như nhau thôi!”

Suýt nữa thì tôi ngã ngửa vì câu đó. Đúng là đến tám mươi tuổi thì ai còn quan tâm đến tuổi tác nữa—mà khoan, biết đâu lúc đó lại càng nghĩ nhiều ấy chứ.

Đúng lúc ấy, túi quần tôi rung lên bần bật.

Theo phản xạ, tôi rút điện thoại ra—là cuộc gọi từ Minou Ayaka, cô bạn thân của tôi.

Shinohara và Ayaka hình như có chút “ân oán” từ hồi cấp hai, nên tôi không thể nghe điện thoại ở đây được.

“And ra ban công một lát nhé.”

“Ơ? Senpai bỏ thuốc rồi mà?”

“Ra kiểm tra đồ giặt thôi.”

“Senpai mà cũng biết lo việc nhà… Ngày mai chắc trời mưa quá…”

Tôi lờ đi câu nói vô duyên đó, bước ra ban công rồi đóng cửa lại.

Kéo rèm che chắn phòng, tôi gọi lại cho Ayaka.

Cô ấy bắt máy ngay lập tức.

“Yaho~. Đang ngủ trưa à?”

“Không… Tớ vừa đi vệ sinh thôi. Có chuyện gì không?”

“Cũng không có gì đặc biệt đâu. Câu lạc bộ bọn mình sắp tổ chức đại hội thể thao, cậu có muốn tham gia không?”

“Cho tớ xin phép không tham gia nhé.”

Ayaka thở dài, giọng có chút trách móc.

“Thôi cũng được, tớ cũng đoán là cậu sẽ không tham gia mà. Chỉ là Natsuki với mấy người khác tò mò nên tớ hỏi hộ thôi.”

“Thật à? Vậy nhờ cậu nhắn lại giúp tôi xin lỗi nhé.”

“Ừ, tớ sẽ nói lại. Đúng lúc tớ cũng chuẩn bị đi ăn đây.”

“Vậy cúp máy nhé? Tôi cũng đang đau bụng, may quá.”

“Uống nhiều sữa quá à? Nhớ giữ gìn sức khỏe đấy.”

Ayaka thỉnh thoảng lại lo lắng cho cuộc sống của tôi như thế. Cả chuyện học hành cũng giúp đỡ nữa, đúng là tôi chẳng thể ngẩng đầu trước cô ấy được.

“Vậy nhé, tớ cúp máy đây.”

Ayaka cúp máy.

Gần như cùng lúc đó, rèm cửa phòng bật mở.

“A…”

Shinohara nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt có chút nghi ngờ.

…May mà không bị nghe thấy gì.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, mở cửa bước vào phòng.

“Chỉ kiểm tra đồ giặt mà lâu thế, senpai. Nếu gọi điện thì nói với em một tiếng chứ!”

“Xin lỗi, xin lỗi.”

Shinohara vẫn còn bực bội, đi thẳng vào bếp.

“Thôi cũng được… Mà senpai, vừa nói chuyện với ai thế?”

“Người trong câu lạc bộ thôi. Thế giờ em định làm gì?”

Dù có vẻ vẫn chưa hoàn toàn hài lòng, nhưng Shinohara cũng nhanh chóng chuyển chủ đề.

“Nấu ăn chứ còn gì nữa. Sắp đến giờ cơm tối rồi mà.”

Nhìn đồng hồ, đúng là bụng tôi cũng bắt đầu réo lên.

“Em sẽ làm món gì đó khiến senpai bất ngờ, chinh phục luôn dạ dày của senpai cho xem!”

“Em nói gì thế. Một tháng liền em nấu cũng được mà."

"Tại senpai chỉ cho em vào nhà ba lần một tuần thôi.”

Coi như là “phí thăm nhà”, mỗi lần đến Shinohara đều nấu ăn cho tôi.

Tôi biết ơn lắm, nhưng không chỉ có vậy.

“Trước giờ and ăn cơm hộp tiện lợi cũng thấy ổn rồi. Giờ ngày nào cũng ăn đồ em nấu, lỡ sau này chỉ ăn được cơm nhà thì biết làm sao?”

“Ơ, senpai lại phản ứng kiểu đó… Khó hiểu thật đấy…”

Shinohara hơi lùi lại, mặt có vẻ ngượng ngùng, rồi lấy chiếc tạp dề treo gần đó.

Khoác tạp dề lên người, Shinohara quay sang tôi, khóe miệng cong lên đầy tự tin.

“Yên tâm đi, em sẽ nấu cho senpai ăn mỗi ngày mà.”

“…Ngốc. Đừng nói ‘mỗi ngày’ linh tinh như thế.”

Nói “mỗi ngày” nghe kiểu gì cũng có ý nghĩa khác rồi còn gì.

Dù biết cô ấy không có ý gì, nhưng là con trai thì tôi vẫn không khỏi nghĩ linh tinh.

Lúc đó, tôi nhận ra Shinohara trong bộ tạp dề đang nhìn tôi cười tủm tỉm.

“…Gì thế?”

“Senpai vừa nghĩ linh tinh về em đúng không? Dễ thương ghê~”

Shinohara Mayu cười khúc khích.

“Này! Đừng có trêu senpai chứ!”

Từ mùa Giáng sinh, một cuộc sống thường nhật mới đã bất ngờ bắt đầu.

Không biết hôm nay cô ấy sẽ nấu món gì nhỉ.

Dù vẫn thấy hơi áy náy, nhưng dạo này tôi lại mong chờ những bữa ăn ấy hơn bao giờ hết.

“Em sẽ làm món mà senpai thích nhất nhé~!”

Nghe Shinohara nói vậy, tôi khẽ mỉm cười.

Hôm nay, cô nàng kouhai tiểu ác ma lại khiến căn phòng của tôi rộn ràng hơn bao giờ hết.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận