"Senpai, lần đầu tiên của anh là khi nào vậy?"
Nghe câu hỏi của Shinohara, tôi lập tức khựng lại. Tôi rời ống hút ly cà phê sữa đang áp vào môi, trả lời mà không nhìn cô ấy.
"Lần đầu tiên gì cơ?"
Không hỏi thì không thể tiếp tục được. Nếu cứ tự ý diễn giải và trả lời, tôi có thể sẽ bị xấu hổ.
Nhưng dù không muốn, dự đoán của tôi có vẻ chính xác. Khi quay sang nhìn, Shinohara đang đỏ mặt.
"Kiểu... em không muốn nói thẳng ra, hay nói cách khác, hơi ngại..."
"...Anh hiểu rồi. Anh hiểu ý em."
"Thật ạ? Vậy anh có thể trả lời em được không?"
"Không."
"Sao vậy chứ?!"
Shinohara phản đối, vẫy vẫy tay trong không khí.
Dù vậy, bụi trong nhà tôi không hề bay lên. Đó là nhờ thành quả của việc dọn dẹp thường xuyên. Mà thực ra, tôi cũng chẳng có nhiều cơ hội làm việc đó.
Trong khi tôi đang nghĩ vẩn vơ, Shinohara ném cho tôi một cái nhìn không hài lòng.
Tôi hiểu ý định đằng sau câu hỏi của cô kouhai này. Như thường lệ, cô ấy đang cố xác nhận quan điểm tình yêu của mình.
"Em không phải là không quan tâm đến đời tư của senpai đâu!"
"Vậy càng không nên hỏi chứ?"
Nếu cô ấy nói dối rằng mình có hứng thú, vẫn còn chút hy vọng. Mặc dù là rất nhỏ, nhưng giờ đây nó đã hoàn toàn bằng không.
Tôi húp cà phê sữa, phát ra tiếng xùm xụp, trong khi Shinohara mở miệng như thể đang biện minh:
"Không, ý em là... em có hứng thú với senpai, rất nhiều là đằng khác. Nhưng em không phải tò mò về chi tiết lần đầu tiên của anh hay gì đó. Điều em quan tâm là về con người anh hiện tại. Câu hỏi ban nãy chỉ là em muốn biết để tham khảo thôi."
"Em nói 'quan tâm' nghe như and sắp bị tấn công vậy."
"Không phải! Đừng đùa lúc này!"
"Sao and lại bị mắng..."
Dù không thực sự thỏa mãn, tôi không nói thêm mà chỉ thở dài nhẹ nhàng.
Thấy vậy, Shinohara cũng thở dài theo tôi.
"...Thực ra câu hỏi này không chỉ liên quan đến một mình senpai nên em cũng cảm thấy có lỗi. Vì nó cũng liên quan đến Reina-san nữa mà."
Phát biểu đó khiến tôi hơi bất ngờ.
Có vẻ Shinohara không chỉ nghĩ đến tôi mà còn cân nhắc cả Reina.
"Vậy, chúng ta kết thúc chủ đề này nhé?"
"Anh không phủ nhận! Vậy lần đầu tiên của senpai là với Reina-san!"
"Đồ xấu xa!"
Tôi bật dậy nhưng Shinohara chẳng hề động lòng, thậm chí còn nhếch mép tinh nghịch.
"Senpai, ngồi xuống đi. Bữa tối hôm nay là omurice, món anh thích đấy."
"Càng xấu xa hơn!"
Mặc dù phản đối bằng giọng lớn, tôi vẫn từ từ ngồi xuống. Một nam sinh sống một mình làm sao cưỡng lại được sức cám dỗ của omurice chứ. Cô kouhai này thật sự rất xảo quyệt.
Shinohara nhìn tôi, thoáng hiện lên một biểu cảm khó tả, rồi hạ mắt xuống.
"Reina-san, đúng là người trưởng thành thật..."
Một lời thì thầm nhỏ.
Cảm thấy giọng cô ấy có chút buồn bã, tôi hắng giọng rồi lên tiếng:
"Không phải chỉ vì đã có lần đầu tiên mà trở thành người trưởng thành đâu. Ngược lại, việc chưa trải nghiệm điều mà mọi người đều đã trải qua lại khiến em có tư duy thiểu số. Theo một cách nào đó, and nghĩ điều đó còn quý giá hơn."
"Vâng... đúng vậy. Suy nghĩ tích cực luôn tốt hơn, phải không ạ?"
"Đúng rồi."
Từ trước, tôi đã biết Shinohara có nhiều suy nghĩ về quan điểm tình yêu của mình. Nhưng quan điểm giá trị là thứ có bao nhiêu người thì có bấy nhiêu loại. Tôi nghĩ không cần phải lo lắng về điều đó.
"Em cũng muốn lần sau mình có thể hẹn hò lâu dài hơn."
"...Hả?"
Thấy phản ứng của tôi, Shinohara nhìn tôi bối rối.
"Không, and cứ tưởng... À, không có gì."
...Thì ra là đang nói về thời gian hẹn hò.
Sự hiểu lầm vừa rồi, tôi quyết định giữ kín trong lòng.
Đang định chuyển chủ đề thì Shinohara nhìn tôi với nụ cười rạng rỡ:
"Senpai, kể em nghe chi tiết anh đã hiểu lầm cái gì đi!"
"Ồn quá, ồn quá!"
Tôi nằm dài ra, cố gắng né tránh, trong khi Shinohara cười rung cả vai.
Hôm nay, ngôi nhà của tôi lại náo nhiệt như thường lệ.


0 Bình luận