Sinh viên năm nhất đại học, vào mùa mưa.
Những cơn mưa trút xuống gần như mỗi ngày đã biến mặt đường nhựa thành những dòng sông nhỏ.
Ayaka đứng bên cạnh cất giọng có vẻ u sầu.
「Ngày nào cũng mưa. Phát chán lên được.」
Những hạt mưa lớn không chút nương tay quất vào chiếc ô, tạo nên những tiếng lộp bộp.
「Biết sao giờ. Mùa này nó thế mà.」
「Tớ biết chứ, nhưng mà cứ kéo dài mãi thế này thì…」
Tính ra cũng đã hơn một tuần rồi chúng tôi không được tắm nắng tử tế.
Người ta nói không có ánh dương thì tinh thần cũng dễ sa sút, nên việc hơi nhạy cảm một chút cũng là điều dễ hiểu.
Ayaka hôm nay, trông có vẻ hơi u ám.
「Có chuyện gì à?」
「Chuyện đó cậu tự hỏi lòng mình đi.」
「Ể, bất ngờ nha.」
Xem ra Ayaka đang không vui là do lỗi của tôi.
Thế nhưng tôi chẳng có chút manh mối nào, bị nói như vậy cũng thấy khó xử.
Trong lúc tôi đang mải suy nghĩ, Ayaka xoay chiếc ô một vòng.
「Nè, đùa thôi đấy?」
「……Đừng có đùa bằng cái giọng đều đều thiếu sức sống đó, dễ gây hiểu lầm lắm.」
Ayaka đáp lại lời tôi, vẻ mặt vẫn không mấy vui vẻ.
「Cậu mà cố cười gượng thì chỉ tổ đáng sợ thôi. Dẹp ngay đi.」
「Hức...」
「Đừng có nói ra mấy từ tượng thanh như thế.」
「Nói chuyện bình thường coi!?」
「Thế rốt cuộc cậu muốn tớ làm sao!」
Chỉ còn vài phút nữa là đến trường.
Thời gian này mà tán gẫu thì có vẻ hơi dở dang, nhưng vì chúng tôi toàn nói chuyện trên trời dưới đất nên cũng chẳng thành vấn đề.
Dù vậy, vẻ mặt u ám lúc nãy của Ayaka vẫn khiến tôi để tâm, nên tôi muốn tìm một chủ đề nào đó có thể thổi bay đi sự ảm đạm của mùa mưa.
Trong lúc tôi đang lục lọi trong đầu, Ayaka bỗng giơ thẳng ngón trỏ lên.
「Hè này muốn đi đâu đó ghê ha.」
Thầm thấy thú vị vì chúng tôi nghĩ trùng ý nhau, tôi đáp lại.
「Hay đó. Hè à… Núi hay biển, cậu theo phe nào?」
「Tớ chọn ở giữa, hồ bơi!」
「Làm gì có cái lựa chọn ở giữa nào như thế chứ!?」
「Nếu là ở giữa thì ít nhất cũng phải là sông chứ.」
Đoạn, Ayaka như chợt nhớ ra điều gì, nói với tôi.
「Mà cũng phải nhỉ. Câu lạc bộ của chúng ta khác nhau, nên năm nay cậu không được thấy tớ mặc đồ bơi rồi.」
Trước lời nói của Ayaka, tôi thản nhiên đáp.
「Mấy thứ đó có sao đâu. Hồi cấp ba tớ thấy suốt rồi, ngán tới tận cổ luôn ấy chứ.」
Hồi cấp ba, tuy nam nữ được chia ra hai bên ở bể bơi, nhưng vẫn học chung một chỗ. Lũ con trai chúng tôi có những kỷ niệm về việc căng mắt ra nhìn các bạn nữ mặc đồ bơi.
Trong lúc tôi đang hồi tưởng lại, Ayaka có vẻ không vui, lên tiếng.
「Đồ bơi cậu nói chắc là đồ bơi đồng phục trường chứ gì. Lên đại học là tớ mặc bikini cơ.」
「Đồ bơi trường vẫn đỉnh hơn chứ.」
「Đ-Đồ biến thái…」
Trước câu đùa buột miệng của tôi, Ayaka lùi ra xa như bị sốc nặng.
…Đúng là nếu nhìn một cách khách quan thì việc tôi bị phản ứng như vậy cũng phải thôi. Bị người khác sốc vì một điều không phải thật lòng thì chỉ có thiệt, tôi vắt óc suy nghĩ tìm cách chữa cháy.
「Đùa thôi mà. Mà nói thật nhé, hồi đó tớ cũng chẳng để ý cậu mặc đồ bơi trường đâu. Lại càng không thấy có chút hấp dẫn nào—」
Ngay khi tôi định nói hết câu, tôi nhìn thấy thái dương của Ayaka giật giật.
「Nghiến răng lại cho tôi.」
「Xin lỗi, tớ có thấy hấp dẫn ạ!」
「Mấy chuyện đó đừng có nói thẳng ra thế!」
「Rốt cuộc là muốn tớ làm sao đây!!」
Chẳng biết từ lúc nào, Ayaka đã cười rất thoải mái. Tôi ngạc nhiên nhìn cô ấy, Ayaka cũng mỉm cười nhìn lại tôi.
「Ừm, cảm ơn cậu. Tự dưng thấy nhẹ nhõm hẳn.」
Vẻ u ám lúc nãy đã bay biến đi đâu mất.
Tôi không biết có phải mùa mưa đã khiến Ayaka buồn bã hay không, nhưng xem ra việc tôi chịu đựng sự vô lý của cậu ấy cũng đáng giá.
Cố không để lộ dòng suy nghĩ đó, tôi đáp cộc lốc.
「……Cậu vui lên là tốt rồi.」
「Ừm. Cảm ơn cậu nhé.」
Tôi bất giác tránh né ánh mắt như nhìn thấu tâm can của Ayaka.
Mưa vẫn chưa tạnh.
Có cảm giác như nó sẽ còn rơi thêm một lúc nữa.
Thế nhưng, dù trong hoàn cảnh này, chỉ cần có Ayaka ở bên cạnh, cuộc sống đại học này của tôi chắc chắn sẽ trở nên vui vẻ.
Vừa nghĩ vậy, tôi vừa bước vào khuôn viên trường đại học.


0 Bình luận