Năm thứ hai đi làm, mùa đông.
Trên con đường đêm giữa tiết đông chí, tôi bước đi, làn hơi trắng phả ra từ miệng.
Cảm nhận đế giày đã mòn đang dần trở nên không còn đáng tin cậy, tôi – Hasegawa Yuuta – bất giác thở dài.
Hồi còn là sinh viên năm tư đại học, tôi đã tưởng tượng về một cuộc sống công sở hào nhoáng hơn nhiều.
Nhờ chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước, tôi đã nhận được không ít thư mời nhận việc từ các công ty lớn, gọi là vậy.
Chỉ nhìn vào danh sách những nơi trúng tuyển, có lẽ tôi thuộc top những người thành công nhất trong trường đại học.
Thật tốt vì mình đã cố gắng.
Từ tận đáy lòng, tôi nghĩ vậy, và hai năm cuối đời sinh viên thực sự rất vui vẻ.
Mối quan hệ với cô bạn gái mà tôi yêu và cũng yêu tôi, Shinohara Mayu, cũng tiến triển thuận lợi.
Không chỉ vui chơi, tôi còn chuẩn bị kỹ càng cho cuộc sống sau khi đi làm.
Tôi đã không tiếc thời gian nghiên cứu về ngành nghề mình sẽ làm, khắc phục kỹ năng máy tính vốn là điểm yếu, và tự tin mình sẽ có một khởi đầu thuận lợi.
Thế nhưng.
Về đến nhà, tôi bật đèn phòng.
Bốn mươi mét vuông. Một căn hộ 1LDK vô cùng xa xỉ đối với một người độc thân ở độ tuổi hai mươi.
So với căn phòng thời sinh viên, nó rộng hơn nhiều, thực sự không có gì bất tiện.
Tôi quẳng cặp lên ghế sofa, cởi bỏ quần áo rồi lao thẳng lên giường. Và rồi.
「Aaaa!!!」
Tôi úp mặt vào gối, hét lên.
Trong đầu, những lời nói của một senpai trong công ty cứ xoay vòng.
―― Bọn anh đã kỳ vọng vào Hasegawa nhiều lắm đấy.
Nói cách khác, tôi không còn được kỳ vọng nữa.
Ở công ty chúng tôi vốn nổi tiếng nghiêm ngặt về quy tắc ứng xử trong thời buổi này, đây gần như là lời nói hớ nặng nhất có thể.
Nhưng, chính vì thế.
Nó còn đau hơn nhiều so với việc bị sỉ nhục trực tiếp một cách vụng về.
「Chết tiệt......」
Nhìn đồng hồ đặt đầu giường, đã mười giờ rưỡi tối.
Nếu cứ lề mề ở đây, giờ đi ngủ sẽ bị muộn.
Sáng mai tám giờ phải dậy, nên muộn nhất cũng phải ngủ vào khoảng một giờ.
Vượt qua ngày mai là đến cuối tuần rồi, chỉ cần cố gắng hôm nay nữa thôi.
Tôi từ từ ngồi dậy, đi thẳng vào phòng tắm.
Những suy nghĩ vừa rồi, gần đây tôi đã lặp lại bao nhiêu lần rồi nhỉ?
Cố gắng cho tuần này. Cố gắng cho tháng này. Cố gắng cho năm nay.
Cứ thế này, thời gian phải cố gắng sẽ ngày một dài ra, và cuộc đời chỉ toàn già đi thôi sao?
Vừa tắm vòi sen, tôi vừa suy nghĩ.
Làm việc quá sức – cũng không hẳn.
Tính cả thời gian đi làm một chiều gần một tiếng, thì hôm nay tôi làm thêm khoảng ba tiếng.
...... Có lẽ hơi nhiều một chút.
Công ty tôi cũng không phải dạng đặc biệt bận rộn.
Ngoài xã hội kia, có biết bao người còn làm việc nhiều hơn tôi gấp bội.
Tôi thì có là gì đâu.
Gần đây, cứ bắt đầu suy nghĩ những chuyện này là thời gian lại trôi qua rất nhanh.
Vẫn quấn khăn tắm trên đầu, tôi quay lại phòng, nhìn điện thoại.
「......Vẫn chưa à.」
Tôi bất giác thở khẽ.
Tâm trạng u uất kéo dài cũng có lý do của nó.
Năm đầu tiên đi làm, tôi đã làm việc với động lực rất cao.
Biến thất bại thành thành công nhỏ, rồi từ sự tự tin nhỏ lại có thêm thành công nhỏ khác.
Trong mắt các senpai, chắc hẳn tôi đã tiến triển rất thuận lợi.
Cuộc sống bắt đầu trục trặc, có lẽ là từ nửa năm nay.
Gần đây, tôi vẫn luôn chờ đợi một tin nhắn.
Tin nhắn từ cô bạn gái đã hẹn hò được ba năm – Shinohara Mayu.
Mayu bận hơn tôi.
Liên lạc từ cô ấy, người đang dần có tiếng tăm trong xã hội, chỉ khoảng hai ngày một lần.
Lần cuối gặp nhau đã hơn một tháng trước.
Nhưng, tôi không thể hối thúc cô ấy liên lạc.
Việc chưa có tin nhắn trả lời là do Mayu không có thời gian rảnh. Trong hoàn cảnh đó, làm phiền cô ấy thêm thời gian là điều tôi không muốn.
Vì đây là mối quan hệ cá nhân, thời gian cá nhân nên được ưu tiên. Huống chi lý do là công việc thì càng phải vậy.
Nói không cô đơn thì là nói dối.
Nhưng có một cảm xúc còn lớn hơn thế.
Có lẽ, với tính cách của tôi, nếu ngay từ đầu đã như vậy thì tôi đã không để tâm.
Chính vì có sự khác biệt lớn giữa hiện tại và cái thời cô ấy ngày nào cũng gọi điện, nên tôi mới cảm thấy bứt rứt.
Nhưng, cảm xúc bứt rứt này cũng không thể diễn tả thành lời rõ ràng hơn được.
「Mệt quá......」
Cơm để sáng mai ăn cũng được.
Xin được việc ở một công ty mà bố mẹ vui lòng, lại có cô bạn gái xinh đẹp nổi bật.
Nhìn bề ngoài, đối với bạn bè đồng trang lứa, tôi hẳn là một "thảm cỏ xanh rì" đáng ghen tị.
Thế nhưng.
「Ể, còn trẻ thì công việc phải nhàn lắm chứ?」
「Không không, cậu lạc hậu quá rồi. Nói gì thì nói, năm thứ hai là giai đoạn vất vả nhất đấy. Phải không?」
「Hahaha...... Chắc là vậy ạ.」
Một ngày trôi qua, tối thứ Sáu xõa.
Tay cầm cốc bia, tôi gật gù phụ hoạ theo câu chuyện của các senpai.
Giờ đã là nhân viên năm thứ hai, tôi bắt đầu lui tới những quán nhậu mà thời sinh viên hiếm khi được đến, với tần suất mỗi tháng một lần.
Không phải đi riêng, mà là với các senpai trong công ty.
Thật đáng quý.
Thực sự rất đáng quý, nhưng trong lòng, tôi vẫn có một phần nghĩ rằng “uống với ai cũng quan trọng”. Chính vì biết họ đang quan tâm đến mình, tôi càng cảm thấy áy náy và tự thấy mình thật tệ.
「Xin lỗi, em đi vệ sinh một chút.」
Những buổi nhậu của công ty, số lần đi vệ sinh của tôi tăng lên, gần đây tôi nghĩ có lẽ là do bản thân không mấy muốn ở lại.
Từ nãy đến giờ, tôi cứ muốn kiểm tra điện thoại. Nếu là đi riêng tư thì sẽ không có cảm giác này.
「Ồ. Vậy để anh thanh toán luôn cho.」
「A...... Cảm ơn anh. Em xin phép ạ.」
「Uầy, bị dụ khao rồi. Mà thôi cũng được.」
「Đùa thôi. Chỗ này để em mời.」
Các senpai trạc bốn mươi tuổi luôn đối xử tốt với tôi. Có lẽ hồi năm nhất, mối quan hệ của chúng tôi còn có thể nói chuyện thoải mái, cởi mở hơn.
Họ là những senpai tốt.
Lúc nãy, vị senpai hôm qua lỡ lời suýt soát vi phạm quy tắc ứng xử đã xin lỗi tôi. Dù người gây ra lỗi và làm phiền là tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy hoảng sợ.
Chỉ riêng điều đó cũng không làm lòng tôi nhẹ nhõm hơn, nên rõ ràng tâm trạng u uất này còn có nguyên nhân khác.
Sau khi “giải quyết nỗi buồn”, tôi vừa quay lại chỗ ngồi vừa cầm điện thoại lên.
Không hiểu sao, tôi có cảm giác có tin nhắn từ người thân quen.
Gần đây linh cảm này thường không đúng, nhưng hôm nay có vẻ khác.
『Ya-hoo, khỏe không?』
Mino Ayaka.
Nói mới nhớ, tôi cũng đã hơn một tháng không liên lạc với Ayaka.
Trong lúc bận tối mắt tối mũi, tôi không thể liên lạc thường xuyên như trước nữa.
Dù vậy, khóe miệng tôi vẫn tự nhiên cong lên.
『Khỏe chắc luôn! Mà này, hôm nay mình nói chuyện một lát được không?』
Đã mười một giờ đêm.
Dù là tối thứ Sáu xõa, đây vẫn là khoảng thời gian cần phải ý tứ hơn cả thời sinh viên.
Dù vậy, tin nhắn trả lời từ cô ấy đến rất nhanh.
Một tốc độ cho thấy chắc hẳn cô ấy đã gõ phím mà gần như không hề do dự.
『Thoải mái đi chứ.』
Khóe miệng tôi lại cong lên thành một nụ cười.
―― Tớ muốn ở bên cạnh cậu.
Dù tần suất liên lạc đã giảm, Ayaka vẫn luôn ở bên cạnh tôi.
「Gì đây, cái này à?」
Senpai vừa thanh toán xong, giơ ngón út lên cười.
「Hể...... Tối thứ Sáu mà, anh cứ tưởng chắc là bạn gái. Nhưng mà bạn thân cũng tốt nhỉ.」
「Vâng ạ.」
Bạn thân. Khi bước ra xã hội, số bạn bè gặp gỡ giảm hẳn.
Năm nhất còn có nhiều buổi tụ tập, nhưng sang năm thứ hai thì điều đó trở nên rõ rệt.
Nhưng, bạn thân thì khác.
Các senpai nói 「Vậy nhé」 rồi hai người họ đi tăng hai.
Tôi cúi đầu tiễn họ rồi ra về.
Không khí khô hanh làm nứt khóe môi đang cố nở nụ cười gượng gạo của tôi.
◇
『Cậu cũng bắt đầu có những phiền muộn trong công việc rồi nhỉ. Hồi năm nhất còn hăng hái lắm mà.』
Qua màn hình, Mino Ayaka vừa chải tóc vừa nói.
Cuộc gọi video sau một thời gian dài.
Sau một hồi tán gẫu, tôi đã kể hết tình hình gần đây của mình một cách trần trụi.
Ayaka luôn vừa làm gì đó vừa lắng nghe câu chuyện của tôi.
Khi thì ăn cơm, khi thì rửa bát, khi thì làm móng.
Như vậy lại vừa phải. Nếu được quan tâm quá mức vì những nỗi lòng mà chính bản thân còn chưa rõ ràng, tôi lại cảm thấy ngại ngùng.
Những lúc thế này, chỉ cần có người lắng nghe thôi cũng đã được cứu rỗi rồi.
Dù tự thấy suy nghĩ này của mình có hơi ủy mị.
Tôi cầm cốc sứ lên, đưa lên miệng.
Cốc ca cao đáng lẽ phải ấm nóng, không hiểu sao lại khiến cổ họng tôi thấy lành lạnh.
「......Mọi người trong công ty thực sự rất tốt. Người thay đổi là tớ.」
Trong những ngày tháng trôi qua không ngừng, tôi ngày càng không tìm thấy được suy nghĩ của chính mình.
Từ lúc nào không hay, tôi thậm chí đã ngừng suy nghĩ xem phải tìm kiếm câu trả lời ở đâu.
Chỉ cần nói chuyện với ai đó như thế này, tôi cảm thấy suy nghĩ của mình dần được sắp xếp lại.
Đúng như lời Ayaka nói, hồi năm nhất đi làm, tôi đã làm rất tốt. Cho đến nửa năm trước, thành tích của tôi vẫn thuộc top đầu trong số những người cùng khóa.
Tâm trạng u uất của tôi, quả nhiên là――
「......Cảm ơn cậu. Chỉ nói chuyện thôi mà tớ thấy đầu óc nhẹ nhõm hơn hẳn.」
『Vậy thì tốt rồi. Dù tớ chẳng làm gì cả.』
「Đâu có......」
Ayaka chống khuỷu tay lên bàn, đồng thời đổi chủ đề.
『Hôm nay gọi riêng là được hả?』
「À, ừ. Mà như vầy lại tốt hơn chứ.」
Khoảng nửa năm sau khi tôi và Mayu bắt đầu hẹn hò, chúng tôi đã lập một nhóm chat LINE ba người có cả Ayaka.
Sau khi đi làm, những lúc gọi điện thoại, chúng tôi thường gọi nhóm nhiều hơn, nhưng đối với Ayaka, có lẽ đó là tình huống không mong muốn.
―― Nói chuyện công khai thì vẫn yên tâm hơn là nói sau lưng, phải không?
Tôi nhớ cô ấy đã hỏi Mayu như vậy.
Nói tóm lại, tôi nghĩ đó là sự quan tâm theo cách của Ayaka để tránh những hiểu lầm không đáng có.
Mayu rất thoáng trong mối quan hệ giữa tôi và Ayaka, nhưng bản thân Ayaka vẫn rất ý tứ.
Nhưng gần đây, tôi và Mayu thường xuyên lệch giờ đến mức không thể gọi điện cho nhau.
Trong tình huống đó, nếu chỉ để lại lịch sử cuộc gọi trong nhóm, Mayu chắc chắn sẽ cảm thấy buồn.
「Lần trước con bé cũng than thở vì không nghe được điện thoại mà. Dù chắc là nên giảm tần suất đi.」
『Nếu cậu đã nói vậy, thì chắc là thế rồi.』
Ayaka đáp lại như vậy, rồi thở ra một hơi, tiếp tục.
『Cậu hay để ý mấy chuyện linh tinh nhỉ. Dù kết quả thế nào, tớ nghĩ Mayu cũng không bận tâm đâu. Ngược lại, tình hình này có khi còn khiến con bé ghen hơn ấy.』
「Chuyện đó...... cũng có thể.」
Ayaka nở một nụ cười có chút bất lực, rồi bỏ tay đang chống cằm xuống. Cô ấy kéo chiếc túi xách ở dưới bàn lên, lục lọi sắp xếp đồ đạc bên trong.
『Mà...... tớ cũng hiểu được cảm giác tê liệt của cậu. Mayu dạo này đặc biệt khoan dung mà. Đến mức nhờ cả tớ chăm sóc cậu nữa.』
「Hả?」
Nghe chuyện lần đầu, tôi bất giác thốt lên một tiếng ngớ ngẩn.
『Nào là nhờ tớ qua xem cậu sống một mình có ổn không, rồi thì nấu cơm cho cậu ăn. Nói là khoan dung chứ, tớ thấy mình cứ như bị đối xử như chị gái ấy.』
Trái ngược với lời nói, Ayaka lại nở một vẻ mặt không hẳn là không hài lòng.
Ayaka tiếp tục.
「Vậy, sao rồi? Cậu có chuyện gì không muốn con bé đó nghe phải không?」
Dòng suy nghĩ của tôi bị kéo lại.
Câu hỏi của Ayaka như lột trần tâm tư của tôi.
「Vẫn như mọi khi, cậu nhìn thấu mọi việc, đáng sợ thật đấy.」
Dù đã lớn mà vẫn thế này, thì có lẽ suốt đời này, chừng nào còn qua lại, tôi sẽ không bao giờ giấu được Ayaka chuyện gì. Đành phải từ bỏ việc giấu giếm Ayaka thôi.
Ayaka dừng tay đang sắp xếp túi xách, quay lại nhìn tôi.
Đôi mắt cô ấy nhìn qua màn hình, đang tìm kiếm sự thật lòng.
『Chuyện công ty lúc nãy, chắc cậu cũng phiền muộn thật. Nhưng cậu biết rõ là có một nỗi phiền muộn khác nằm sâu bên dưới mà, đúng không? Nên chỉ gọi điện thoại thôi mà đã thấy nhẹ nhõm rồi còn gì.』
「Ực......」
Đúng là không nói được lời nào.
Cảm xúc giấu Mayu.
Cảm xúc không thể nói với Mayu.
Ayaka dùng một chiếc xẻng mềm mại, cố gắng khơi gợi sự thật lòng của tôi.
『Nói thử xem nào. Cậu ấy à, dễ đoán lắm.』
Tôi đành chịu thua, nói ra những suy nghĩ đáng xấu hổ của mình.
「......Con bé chẳng thèm trả lời tin nhắn của tớ gì cả.」
『Tớ biết ngay mà.』
「Cả chuyện đó cậu cũng biết á!?」
Tôi kinh ngạc lùi ra xa khỏi màn hình.
Ayaka khẽ cười trước dáng vẻ đó của tôi.
『Biết chứ. Cậu nghĩ chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi?』
Thử tính lại, tôi nhận ra một điều.
Không ngờ, chúng tôi sắp quen nhau được mười năm rồi.
「......Mười năm à. Hồi bé tớ cứ tưởng đó là chuyện hoang đường đô thị.」
『Ừ thì, cũng là chuyện hoang đường mà. Tớ cũng thế, người khác giới mà quen mười năm vẫn còn nói chuyện chắc chỉ có cậu thôi. ......Dù cũng có nhiều chuyện xảy ra.』
Ayaka khẽ mỉm cười.
―― Hình ảnh cuộc thi hoa khôi thoáng qua trong đầu.
Ký ức rực rỡ ấy, thỉnh thoảng tôi vẫn mơ thấy.
Sáu cô gái sải bước trên sân khấu ngập tràn ánh đèn sân khấu.
Người tôi đang gọi điện chính là Hoa khôi của cuộc thi năm đó.
『Tớ từng nghĩ không thể nào mọi chuyện đều trở thành kỷ niệm đẹp được. Nhưng giờ lại thấy mọi thứ đều cần thiết, đầu óc con người thật kỳ lạ nhỉ.』
「......Ừ ha.」
Không rõ nên đồng ý với tư cách nào, nhưng chuyện đó cũng đã là quá khứ rồi.
Năm tư đại học, năm nhất đi làm.
Trải qua những khoảng thời gian đó, chúng tôi đã tìm thấy một mối quan hệ mới.
Ayaka có vẻ cũng không có ý gì khác trong lời nói vừa rồi, cô ấy vươn người một cái rồi quay lại chủ đề.
『Này. Nỗi phiền muộn hiện tại của cậu ấy, chẳng phải có người thích hợp hơn tớ để tâm sự sao?』
「......Người thích hợp?」
Khơi gợi thật lòng rồi, nhưng có vẻ cô ấy không định đào sâu vào nội dung.
Ayaka đã nghĩ ra một người tư vấn thích hợp hơn cả bản thân mình.
『Nếu thực sự là phiền muộn về công việc, tớ cũng có thể làm bức tường cho cậu trút bầu tâm sự. Nhưng, tớ với cậu chưa từng hẹn hò, nên là.』
Ayaka nói một cách thản nhiên, rồi đưa ngón trỏ và ngón cái lại gần nhau, nhếch mép cười. 『Ừm, cũng có một chút nhỉ.』
Chắc là cô ấy đang ám chỉ khoảng thời gian ngay trước khi tôi hẹn hò với Mayu.
Tôi cũng mỉm cười đáp lại.
Chủ đề này, gần đây lại bắt đầu xuất hiện thường xuyên hơn.
Mayu cũng biết chuyện đó, nên đối với hai chúng tôi, đó là một chuyện công khai.
『Giờ này chắc người đó vẫn còn thức đấy?』
「Ừm......」
Suy nghĩ lại lời Ayaka nói, tôi liền nghĩ ra một người.
Đúng như lời Ayaka, nếu nói chuyện với người đó, chắc chắn tôi sẽ tìm ra được điều gì đó.
「Không, nhưng mà. Đêm hôm thế này—」
『Thế sao cậu lại gọi cho tớ?』
「Đó là—ờ thì, là vì...」
Ayaka đang đợi câu trả lời.
Với đôi mắt to tròn không hề thay đổi so với ngày xưa, nhìn thẳng vào tôi.
Tôi khẽ gật đầu.
「......Vì cậu là bạn thân. Ừm, cảm ơn cậu đã luôn ở bên cạnh tớ.」
『Ahaha, ngại quá đi.』
「Vậy thì đừng có bắt tớ nói!」
Qua màn hình, Ayaka rung vai cười.
Không biết từ lúc nào, căn phòng như sáng hẳn lên.
Hơi ấm ngăn cách khí lạnh mùa đông bên ngoài đang sưởi ấm cơ thể tôi.
Mong sao mối quan hệ này sẽ kéo dài mãi mãi.
Vừa cảm nhận hạnh phúc khi vẫn có thể nghĩ như vậy dù đã đi làm, tôi uống một ngụm ca cao.
Ngọt ngào, ấm áp.
◇
―― Tôi mơ thấy một quá khứ hạnh phúc.
Năm tư đại học, mùa hè.
Ngoài cửa sổ, tiếng ve kêu inh ỏi, người yêu tôi vẫn như thường lệ nấu những món ăn sở trường.
Những món ăn được bày ra trên bàn toàn là món tôi thích.
Sau khi hai đứa cùng nhau bày biện đĩa xong, Shinohara Mayu mỉm cười rạng rỡ.
「Ồ, cảm ơn em.」
「Toàn những nơi em từng nghe tên cả. Quả nhiên Senpai giỏi thật đấy ạ.」
「Cũng nhờ ơn em cả.」
Tôi đã không tiếc công sức cho việc tìm việc.
Nơi để thể hiện giá trị bản thân là một nơi đòi hỏi sức mạnh tinh thần hơn tôi tưởng.
Đặc biệt là giai đoạn cuối, đó thực sự là cuộc chiến về ý chí, nhưng tôi có thể cố gắng đến khi bản thân hài lòng là nhờ có cô ấy ủng hộ.
「Trước khi hè kết thúc, anh phải quyết định xem sẽ làm ở đâu. Thực sự đau đầu là từ đây này.」
Mayu có vẻ nghĩ câu trả lời của tôi là khiêm tốn, cô ấy nắm chặt tay, ánh mắt như bừng bừng ý chí chiến đấu.
「Em cũng không thể thua Senpai được!」
「Đâu có thi đấu gì đâu chứ.」
「Dù vậy em vẫn được truyền cảm hứng đấy ạ! Em cũng có những chuyện muốn thử thách nhưng còn chần chừ, nhưng nhìn thấy Senpai, em đã quyết tâm rồi.」
「Ồ...... Thật à?」
Gần đây Mayu cũng có nhiều biến động.
Trong lúc hăng hái làm người mẫu cho salon tóc, không ngờ cô ấy lại được một công ty giải trí mời.
Hơn nữa còn là một công ty nổi tiếng, mạnh về các lĩnh vực hào nhoáng như người mẫu hay diễn viên.
Vì chuyện đó xảy ra ngay sau khi có thêm danh hiệu “Á khôi cuộc thi hoa khôi”, Mayu đã từng phân vân: 「Nếu tính cả danh hiệu thì có cảm giác như họ không thực sự mời em vì bản thân em nhỉ.」
「Cuối cùng cũng tấn công vào giới giải trí à. Giỏi thật đấy, anh ủng hộ em.」
「Thật không ạ? Em chắc chắn sẽ có rất nhiều fan nam, Senpai không ghen chứ?」
「Gì vậy chứ.」
Xác suất thành công đáng lẽ phải nhỏ như lỗ kim, vậy mà cô ấy lại mặc định mình sẽ thành công, đúng là Mayu, thật thú vị.
「Mà, nếu em thân mật quá mức với trai đẹp thì có lẽ anh sẽ ghen đấy.」
「Vậy thì, em sẽ không làm nữa. Em muốn trở thành người mà Senpai mong muốn. Nên nếu là điều Senpai không muốn thì em sẽ không làm, dù chỉ có nguy cơ thôi cũng không được ạ.」
「Tại sao!?」
Tôi kinh ngạc, Mayu bật cười.
「Vì, vì em là số một của Senpai mà. Em muốn trở thành người mà Senpai mong muốn.」 ......Bạn gái tôi lại nói những lời hạnh phúc đến nhường nào.
Sự ngượng ngùng ban đầu khi mới hẹn hò dần biến mất, gần đây cô ấy đã có thể thổ lộ tình cảm mà không còn e dè. Nhưng, cảm giác hạnh phúc vẫn không thay đổi.
Mỗi lần được nghe lời yêu, trái tim tôi lại ngập tràn hạnh phúc.
「Ừm. Em nói vậy anh rất vui, nhưng.」
「Ehehe. Em yêu Senpai.」
「Cảm ơn nha!」
「Ngượng rồi, dễ thương quá.」
「Ồn ào quá đấy.」
Tôi gãi đầu gãi tai, quyết định quay lại chủ đề.
Dĩ nhiên là để che giấu sự ngượng ngùng.
「Vui thì vui thật, nhưng đó là con đường của em mà, đúng không? Có được điều “mình muốn làm” là chuyện mà người khác phải ghen tị đấy. Anh không muốn em từ bỏ vì sự tồn tại của anh.」
「Em không từ bỏ tất cả đâu ạ, em còn có những việc khác muốn làm nữa.」
「Vậy thì tốt rồi.」
Tôi thở phào nhẹ nhõm, uống ly cà phê sữa đá đặt bên cạnh. Coi như là một ly trước bữa ăn.
「Senpai không có điều gì “muốn làm” ạ?」
「......Ừm. Anh không có việc gì muốn làm một cách rõ ràng cả.」
Dù tự biết là không tốt lắm, nhưng việc tìm việc của tôi có phần đã trở thành mục tiêu là nhận được thư mời nhận việc.
Dĩ nhiên, ngành nghề là lĩnh vực tôi thấy hứng thú sau khi tìm hiểu, công ty cũng vậy.
Nhưng đó là những nhu cầu được moi ra một cách nửa cưỡng ép từ bên trong bản thân, trong môi trường tìm việc. Giờ đây, khi việc tìm việc đã kết thúc, nhìn lại, nếu hỏi có thực sự muốn làm không, thì vẫn còn chút nghi ngờ.
Nếu ngay từ đầu đã có việc muốn làm rõ ràng, thì đã không như vậy.
「Vậy...... tại sao Senpai lại cố gắng tìm việc đến thế ạ?」
「Thì cũng có nhiều lý do. Có thể đó là một bằng chứng cho thấy mình đã cố gắng thế nào thời sinh viên. Hoặc là có thể báo hiếu cha mẹ một chút. Dĩ nhiên bản thân công việc cũng có phần thú vị.」
Vừa trả lời, tôi vừa nghĩ đây không phải là nội dung muốn cho Mayu nghe cho lắm.
Tôi gãi đầu, cười khổ.
「Xin lỗi nhé, anh là vậy đấy. Anh tự biết mình còn non nớt nên đừng lấy làm gương. Nếu xem anh là tấm gương xấu thì được.」
「Đâu có......」
Chính vì thế, tôi muốn Mayu làm công việc mình thích. Có thể đánh cược cuộc đời để thử thách điều mình muốn làm, bản thân điều đó đã rất tuyệt vời rồi.
Mayu hơi cúi đầu.
Biết cô ấy đang tìm lời an ủi, tôi mở lời trước.
Nói thật lòng. Để không bị hiểu lầm.
「Với lại, giống như Mayu được truyền cảm hứng từ anh, anh cũng được truyền cảm hứng từ Mayu đấy. Anh hạnh phúc lắm. Sau này anh muốn thấy Mayu làm công việc mình thích, và anh cũng—sẽ cố gắng để được em nghĩ như vậy.」
「Thật không ạ?」
Mayu chớp mắt.
Tôi cảm thấy đó là một vẻ mặt thiện cảm.
「Mối quan hệ mà có thể truyền cảm hứng cho nhau như vậy, đúng là tuyệt vời thật nhỉ. Em cũng cảm thấy muốn cố gắng hơn, và nó có thể tạo ra nhiều động lực khác nhau.」
Nội dung của “nhiều động lực khác nhau” thì tôi không biết.
Nhưng có lẽ Mayu tin chắc rằng nó sẽ mang lại ảnh hưởng tốt đẹp về nhiều mặt cho cô ấy.
Trong lúc tôi đang nghĩ vậy, cô ấy tiếp tục hỏi.
「Vậy công việc của Senpai, động lực sẽ là gì ạ?」
「......Đã rõ ràng rồi mà.」
Chuyện đó, từ lúc tỏ tình.
「Để khiến Mayu hạnh phúc. Anh nghĩ cho tương lai của chúng ta.」
Lúc đó, cô ấy – Shinohara Mayu – đã có vẻ mặt như thế nào nhỉ?
Chỉ là một trang trong cuộc sống thường ngày.
Một lát cắt của cuộc sống thường ngày mà dù cố nhớ lại cũng không lưu lại trong não.
Một khoảnh khắc như vậy, đã thay đổi chúng tôi rất nhiều sau đó.
◇
Tôi cứ suy nghĩ mãi, muốn nhớ lại vẻ mặt của Shinohara Mayu.
Các nhà ga chính vào cuối tuần, ban ngày lúc nào cũng đông nghịt.
Ngày thường thì tùy theo khung giờ mà có sự phân chia thuộc tính nhất định như học sinh đông hơn, hoặc nhân viên văn phòng đông hơn, nhưng cuối tuần thì tất cả đều lẫn lộn.
Người đi đường hầu hết đều mặc thường phục, nhưng ngay cả những người trẻ tuổi cũng toát lên không khí của người đi làm.
Vừa nghĩ vậy vừa đảo mắt nhìn xung quanh, tôi thấy một bóng người quen thuộc đang tiến lại gần.
Bóng người đó có thể nhận ra qua đám đông, vẫn còn cách vài chục mét.
Hơi ngượng ngùng vì cuộc hội ngộ sau một thời gian dài, tôi cúi đầu nhìn xuống điện thoại một lát.
Một lúc sau, một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai.
「Xin lỗi đã để mọi người chờ!」
Tôi lập tức ngẩng đầu lên.
Tôi thấy hình ảnh của mình trong đôi mắt ấy.
Một cô gái với mái tóc tung bay đang nhìn tôi.
「Reina. Trông em khỏe nhỉ.」
「Yuuta-kun cũng vậy.」
Aisaka Reina vén tóc, mỉm cười.
「Trông khác quá. Hay là anh đang đi làm rồi?」
「Đương nhiên rồi, đúng chuẩn một người đi làm luôn ấy chứ.」
Nghe câu trả lời của tôi, Reina khúc khích cười.
Trong cuộc điện thoại hôm qua, chúng tôi đã quyết định gặp mặt trước khi nói chuyện chính.
Vì nghĩ rằng nói chuyện trực tiếp sẽ dễ hơn, nên tôi vẫn chưa tâm sự được.
......Chết rồi.
Tôi hơi hối hận vì đã không tâm sự trước.
Để nói trong một cuộc gặp mặt sau thời gian dài, chuyện này hơi quá nặng nề. Có lẽ đây là nội dung dễ nói hơn khi gọi điện thoại.
Tôi lấy lại tinh thần, mở lời.
「Reina vẫn khỏe chứ?」
「À—Đang vật lộn dữ dội đây.」
「Vậy à.」
Reina cười khổ, khẽ gãi má.
Rồi như nhận ra điều gì, cô ấy nhìn quanh quất.
「Ủa, hai người kia đâu rồi?」
「Vẫn chưa tới. Chắc cũng sắp rồi.」
Hôm nay tôi đi ăn với Reina.
Dĩ nhiên, không chỉ có hai chúng tôi.
Buổi gặp mặt hôm nay còn có Natsuki và Toudou tham gia.
Hai người đó cũng gần một năm rồi mới gặp lại, nên tôi cũng có chút mong chờ.
「Vậy à. Háo hức nhỉ, được gặp Natsuki và mọi người.」
「Ừ. Reina cũng lâu rồi không gặp họ à?」
「Em thì gặp khá thường xuyên. Dù sao cũng là bạn bè cả đời mà.」
「Hể......」
Nghe những lời nói ra một cách tự nhiên không chút ngượng ngùng, tôi thầm kinh ngạc.
Trước đây – hồi còn hẹn hò, ấn tượng của tôi là cô ấy thường nói những chuyện liên quan đến mối quan hệ bạn bè một cách vòng vo.
Mối quan hệ của hai người họ bền chặt đến mức có thể nói thẳng ra như vậy sao? Hay là.
「......Mối quan hệ tốt thật đấy.」
「Ừm. Kiểu như Yuuta-kun với Ayaka ấy mà. Còn Mayu-chan thì—lại khác nhỉ. Dù sao cũng là người yêu.」
Rồi Reina quay lại với vẻ mặt hiền hòa.
「And với Mayu-chan vẫn tốt chứ?」
Đúng lúc cô ấy hỏi một cách thản nhiên.
「A.」
Tôi bất giác kêu lên.
Hai bóng người quen thuộc đang chạy lại gần lọt vào tầm mắt tôi.
Tóc đen ngắn, tóc nâu bob.
Là Toudou và Natsuki.
Toudou nở nụ cười như thể rất mong chờ cuộc hội ngộ này, còn Natsuki thì vẫn giữ vẻ mặt thoải mái như thường lệ.
「Hai người chậm quá đấy!」
Tôi lên tiếng, Reina bên cạnh khẽ cười.
Toudou vừa nhập hội liền tỏ vẻ không phục, 「Này này」.
「Là do Yuuta đến sớm thôi! Bọn tớ cũng đến kịp giờ mà, đúng không?」
「Đúng đó, nếu tàu không bị trễ thì đã đến sớm hơn năm phút rồi.」
Natsuki cũng biện hộ một cách ăn ý.
Đến năm ba đại học, Toudou và Natsuki đáng lẽ không có mối liên hệ nào, nhưng có vẻ họ đã trao đổi liên lạc sau khi câu lạc bộ bóng rổ 『Start』 và câu lạc bộ dã ngoại 『Green』 trở nên thân thiết.
Tôi nhớ mình đã rất ngạc nhiên khi Toudou đăng ảnh Natsuki lên Instagram.
Natsuki nhìn tôi, cười nhếch mép.
「Yuuta chẳng thay đổi gì cả nhỉ~」
Trái ngược hẳn với cảm nhận của Reina, nhưng chắc là đang nói về ngoại hình.
Tôi khẽ nhún vai.
「Đương nhiên rồi. Tuổi này làm gì có chuyện thay đổi nhanh thế.」
「Người lớn sẽ già đi đấy?」
「Đừng nói nữa!」
Bị phơi bày hiện thực không muốn đối mặt, tôi bất giác ôm đầu.
Hai mươi tư tuổi, sang năm là bắt đầu nửa sau của tuổi hai mươi rồi.
Những ngày thường đi làm có thể cảm thấy hơi dài, nhưng nhìn lại thì thời gian trôi qua rất nhanh. Cứ đà này, chẳng mấy chốc sẽ đến tuổi ba mươi.
Thấy tôi ủ rũ, Toudou nở một nụ cười tinh nghịch.
「Nghe nói làm việc vất vả thì mau già lắm đấy~」
「Biết rồi, đừng nói nữa, nghe lại thấy đau lòng......」
「Vậy, hôm nay định đi đâu đây?」
「Chủ đề vừa rồi chẳng có vẻ gì là dễ bỏ qua, nhưng cứ thế chuyển chủ đề luôn à? Cảm ơn nhé, cứ vậy đi.」
Tôi đáp lại bằng một giọng hờn dỗi, Toudou bật cười thành tiếng.
Natsuki liếc nhìn cậu ta một cái rồi mở lời.
「Vậy, quán thì tớ đặt rồi. Cứ vừa đi vừa tán gẫu linh tinh đi.」
Nói rồi, Natsuki và Reina cùng nhau đi trước.
「Ồ, cảm ơn cậu.」
Tôi cảm ơn, rồi tự nhiên sánh bước cùng Toudou.
Không biết đích đến ở đâu, nhưng tôi vẫn bước theo sau hai cô gái.
Nhìn bóng lưng họ, tôi thấy họ vẫn thân thiết như thời sinh viên.
Nhưng trang phục thì rõ ràng đã trưởng thành hơn, không khí cũng khác hẳn so với thời sinh viên.
Khi gặp bạn bè đồng trang lứa vào ngày nghỉ, những chi tiết nhỏ nhặt như vậy lại khiến tôi nhận ra mình đã thực sự đi làm.
Dù thực ra, tôi vẫn chưa làm được điều gì to tát cả.
Một lúc sau, cảm xúc sâu lắng đó cũng phai nhạt, tôi bắt đầu tán gẫu với Toudou như thường lệ. Nói chuyện với cậu bạn đã cùng trải qua năm tư đại học, khoảng thời gian quen thuộc nhanh chóng quay trở lại.
Chuyện manga, phim truyền hình, anime. Toàn những chuyện khó mà nói với các senpai bốn mươi tuổi, chỉ cần tán gẫu thôi cũng thấy bản thân tràn đầy năng lượng trở lại.
Khi chủ đề chuyển sang tình yêu, tôi hỏi Toudou một câu.
「Này, có khi nào Toudou đang hẹn hò với Natsuki không?」
「Ồ, nhạy bén đấy.」
「Ể!?」
Tôi bất giác dừng lại, Toudou nhếch mép cười.
「Đùa thôi. Không có hẹn hò.」
「Không có à!」
Toudou cười hô hố, rồi vẻ mặt trở nên hơi nghiêm túc.
Chúng tôi đã bị hai cô gái đi trước bỏ khá xa, đáng lẽ phải chạy nhanh để đuổi kịp.
Nhưng với chủ đề hiện tại, khoảng cách này lại vừa phải.
「Nhưng, thực ra tớ cũng thấy cô ấy được đấy. ......Nếu nói thế này nghe có vẻ tự cao thì thật không phải, nhưng những người nghiêm túc với công việc trông ngầu thật sự.」
「Đâu có tự cao gì đâu. Cảm giác đó tớ cũng hiểu.」
「Mà Yuuta thì chắc chắn là vậy rồi. Shinohara-san cũng cố gắng kinh khủng, lại còn có thành quả rõ ràng nữa.」
「......Ừ nhỉ.」
Vừa cùng Toudou bước tiếp, tôi vừa suy nghĩ miên man.
Mùa xuân năm tư đại học, khi tôi liên tục nhận được thư mời nhận việc.
Mayu đã đọc rất nhiều tài liệu để tự trau dồi bản thân.
Hình ảnh cô ấy nói 「Em thấy mình hợp với ngành này thật đấy ạ」 với đôi mắt sáng ngời vẫn còn đọng lại trong tâm trí tôi.
Bước ngoặt đột ngột từ người mẫu salon sang giới giải trí.
......Lúc đó tôi đã nghĩ gì nhỉ?
Trên con đường có vẻ gian nan ấy, tôi có tìm kiếm cơ hội nào để mình có thể cho lời khuyên không?
Hay là, tôi chỉ nghĩ đến việc ủng hộ Mayu, người đã tin chắc vào thành công?
Và Mayu đã thành công ngay lập tức.
Tôi cũng hiểu cảm giác của Toudou, và lúc đó tôi cũng đã yêu Mayu thêm một lần nữa.
Nhưng, cũng ngang với cảm giác đó――
「Nói thật là, tớ hơi lo mình bị bỏ lại phía sau.」
Người mà mình luôn muốn kề vai sát cánh, lại đang tiến xa hơn mình rất nhiều.
Muốn ủng hộ, động viên từ phía sau, nhưng bàn tay đưa ra lại vô thức muốn níu giữ, chỉ nắm lấy khoảng không.
Thế nhưng.
「Hừm. Nhưng, cậu đâu có từ bỏ việc đuổi kịp đâu, đúng không?」
「......Đương nhiên rồi. Tại sao bạn trai như tớ lại từ bỏ chứ?」
「Hay đấy. Đàn ông thì phải thế.」
「......Dĩ nhiên!」
Vừa dứt lời, tôi chạm mắt với hai người đang đi phía trước.
Không biết từ lúc nào, khoảng cách đã thu hẹp lại đến mức có thể nghe thấy tiếng nói.
Ngay khi tôi nghĩ “chết rồi”, Natsuki nhếch mép cười.
「Ara~, đang nói chuyện gì thú vị thế?」
Không biết đã nghe được từ đâu, Reina cũng đang mỉm cười.
Trong lúc tôi còn đang phân vân không biết trả lời thế nào, Reina đã tiến lại gần.
Toudou coi như gặp may, liền di chuyển đổi chỗ cho Reina.
Natsuki nói 「Sao lại là cậu nữa vậy」, nhưng giọng điệu có vẻ không hẳn là không hài lòng.
Quả nhiên là Toudou, có vẻ có hy vọng rồi.
「Yuuta-kun.」
「Hửm?」
「Lúc nãy, anh có cố chấp với Toudou-kun không?」
Bước chân định theo sau cặp Toudou - Natsuki của tôi bỗng dừng lại.
Nhìn bóng lưng hai người họ xa dần, tôi nhớ lại.
Câu trả lời che giấu thật lòng với cậu bạn thân lâu ngày không gặp.
Việc tôi bất giác cố chấp, đã bị nhìn thấu một cách dễ dàng.
「............Anh đã cố chấp. Hay nói đúng hơn là, cố tỏ ra mạnh mẽ thì gần hơn.」
「Đúng như em nghĩ.」
Reina khẽ cười.
Cảm thấy ngượng ngùng vì sự thật bị nhìn thấu, tôi gãi gãi sau gáy.
「Yuuta-kun, những điểm đó của anh vẫn không thay đổi nhỉ.」
「Bị phát hiện ra chuyện này đúng là xấu hổ thật đấy......」
「Fufu.」
Reina cười vui vẻ, rồi đề nghị.
「Nói chuyện một chút không? Em cũng muốn hỏi chuyện Mayu-chan. Với lại, câu hỏi lúc nãy của em anh vẫn chưa trả lời.」
「À...... Nhưng, chúng ta đến quán rồi.」
Tôi dừng bước.
Nơi chúng tôi dừng lại, ngay trước cửa quán.
Natsuki và Toudou đã vào trong trước, đang nhìn chúng tôi qua cánh cửa kính.
Trước khi tôi kịp ra hiệu, Reina đã dùng khẩu hình nói 「Vào trước đi」.
「......Cảm ơn em.」
「Ừm. Lát nữa phải giải thích cho họ đàng hoàng đấy.」
「Giải thích gì?」
「Gì là gì chứ. Là hai người đó, muốn có thời gian riêng để nói chuyện về Mayu-chan. Chỉ vậy thôi~」
......Hai người đó, biết về mối quan hệ của chúng tôi.
Đúng là nên nói qua một chút về chuyện đó thì sẽ lịch sự hơn.
Dù rằng, hai người họ chắc cũng không để tâm lắm.
「Ừ nhỉ.」
「Ừm.」
Reina mỉm cười.
Hình ảnh tôi phản chiếu trong đôi mắt nhìn thẳng của cô ấy.
「Vậy thì, để thật lòng ủng hộ Yuuta-kun, em hỏi nhé. Lúc chúng ta hẹn hò, anh nghĩ đó là kiểu quan hệ như thế nào?」
Đó là...... nói sao nhỉ, một câu hỏi đột ngột khó trả lời.
Mối quan hệ của chúng tôi, lúc cuối cùng thực sự có rất nhiều chuyện.
Nhưng Reina không muốn đào sâu vào chuyện đó. Mà là khoảng thời gian chúng tôi thân thiết. Khoảng thời gian chúng tôi không hề nghi ngờ rằng sẽ ở bên nhau mãi mãi.
Nhớ lại, đó là khoảng thời gian tôi thấy tức giận với sự trẻ con của mình, và chỉ muốn cảm ơn Reina vô cùng.
「Là anh đã đơn phương được em bao bọc.」
「......Sai rồi.」
Như hơi giận, Reina phồng má.
「Em cũng được anh bao bọc mà. Những lúc mệt mỏi vì làm thêm, em đã gọi điện cho Yuuta-kun. Cuộc sống thường ngày có thêm màu sắc, nên em đã dựa vào đó để sống, đúng không.」
「......Chuyện đó thì có thể đúng. Mà, nếu ý em là vậy thì có lẽ Reina nói đúng.」
Lúc đó chúng tôi còn trẻ – dù sinh viên đại học nói vậy thì cũng không phải thời đại học đã là quá khứ xa xôi.
Dù vậy, điểm kết thúc của mối quan hệ đó là vào mùa hè năm ấy.
Nhắc thêm nữa thì thành thừa thãi.
「Ừm. Nhưng nói ngược lại, chúng ta chỉ ở mức độ đó thôi nhỉ.」
「Ể?」
「Có lẽ chúng ta, nếu cứ giữ mối quan hệ đó thì dù thế nào cũng sẽ chia tay.」
Reina khẳng định.
Trong đó chắc hẳn cũng bao hàm ý nghĩa cắt đứt quá khứ.
「Mà, cũng đúng. Bây giờ thì anh hiểu rồi, nhưng không nói ra lời thì đúng là tai hại thật.」
「Chuyện đó cũng đúng. Nhưng dù cho có cải thiện được nhờ một cơ duyên nào đó, thì đích đến của chúng ta cũng chỉ là những người dựa dẫm vào nhau mà thôi.」
「......Ể, thế thì có gì không ổn chứ?」
Một cặp đôi có thể dựa dẫm vào nhau, chẳng phải đó chính là hình mẫu của một cặp đôi hạnh phúc sao?
Suy nghĩ đó có lẽ đã hiện rõ trên mặt tôi, Reina mỉm cười.
「Không phải là không ổn đâu? Nhưng chúng ta lúc đó, chắc hẳn không có đủ thứ để có thể truyền cảm hứng cho nhau.」
Chúng tôi đã dựa dẫm vào nhau.
Nếu Reina nói vậy, nếu cô ấy chịu nói vậy, thì đó chắc chắn là sự thật.
Nhưng, nếu nói là truyền cảm hứng, thì quả thật tôi không thể nhớ ra ngay được.
Reina tháo chiếc băng đô quen thuộc, vén tóc ra sau tai.
「So với việc dựa dẫm, thì việc truyền cảm hứng cho nhau hợp với Yuuta-kun bây giờ hơn đấy.」
「Th... thật à. Anh không để ý đến chuyện đó lắm. Dù cũng muốn truyền cảm hứng cho nhau, nhưng không nghĩ đó là điều muốn ưu tiên đến vậy.」
「Ừm. Nếu anh là người ưu tiên việc dựa dẫm lẫn nhau, thì có lẽ bạn gái của Yuuta-kun...」
Reina ngập ngừng.
Sau một hồi do dự.
「――Bạn gái hiện tại, có lẽ đã không phải là Mayu-chan.」
Cô ấy nói ra những lời đó.
Không hề có ẩn ý rằng người đó sẽ là mình thay cho Mayu.
Ayaka đã từng hẹn hò với tôi. Có lẽ Reina muốn nói điều đó.
Lúc tỏ tình, tôi không nghĩ đến chuyện đó, nhưng trải qua thời gian hẹn hò, việc xuất hiện những lý do khác là điều chắc chắn.
Tôi cảm thấy như mình đã hiểu được ý nghĩa việc Ayaka trao lại “gậy štafết” cho Reina.
「Lý do Yuuta-kun không thể thẳng thắn liên lạc với Mayu-chan, em có cảm giác mình hiểu được. Không phải là vì bây giờ không thể nói ra lời, hay lý do gì tương tự đâu nhỉ.」
Reina đeo lại chiếc băng đô lên đầu, tiếp tục nói.
「Có phải anh đang lo lắng rằng bản thân mình có đang mang lại nguồn cảm hứng tốt đẹp cho cô ấy không? Vì nghĩ rằng bây giờ không thể, nên mới khó liên lạc.」
「......Ừ nhỉ. Có lẽ là vậy.」
Tôi nhớ lại những ngày tháng bên Mayu.
Trước đây, chúng tôi đã truyền cảm hứng cho nhau, biến nó thành động lực cho mỗi ngày.
――Em không thể thua Senpai được!
――Mối quan hệ mà có thể truyền cảm hứng cho nhau như vậy, thật tuyệt vời nhỉ. Nên em mới có thể cố gắng.
Mayu được truyền cảm hứng từ hình ảnh của tôi, đã đưa ra một lựa chọn khó khăn và hành động.
Việc cô ấy đạt được vị trí hiện tại một trăm phần trăm là nhờ nỗ lực của Mayu. Đó là điều kiện tiên quyết, và ngay cả một người như tôi cũng đã có thể tạo ra một chút khởi đầu.
「Nếu bản thân Yuuta-kun từng tìm thấy niềm vui ở đó, thì bây giờ lại sợ mình sẽ trở thành vật cản. Nhưng sự giằng xé đó, Mayu-chan có thực sự mong muốn không?」
Tôi mở to mắt.
「......Chắc là không.」
Nếu Mayu không có thời gian rảnh để trả lời tin nhắn, thì việc liên lạc từ phía tôi sẽ khiến cô ấy mất thêm thời gian, điều đó thật đáng ngại. Vì đây là mối quan hệ cá nhân, thời gian cá nhân nên được ưu tiên.
......Tất cả đều là dòng suy nghĩ của tôi.
Cho đến khi dòng suy nghĩ này kết thúc, cảm xúc của Mayu đã xen vào được bao nhiêu chứ?
「Đúng không. Việc được Yuuta-kun truyền cảm hứng, em nghĩ đối với Mayu-chan hiện tại không quan trọng đến thế đâu. Dù phải xác nhận với chính chủ mới biết được.」
Tương lai của hai người. Chuyện đó chúng tôi đã suy nghĩ kỹ cho đến khi cả hai cùng hài lòng.
Ngày Mayu tốt nghiệp đại học, chúng tôi đã thức trắng đêm để nói chuyện.
Nhưng gần đây tôi lại――chẳng hề hỏi han suy nghĩ cá nhân của Mayu.
Không hề nghi ngờ rằng những gì đã nói chuyện đêm đó là tất cả.
Dù rằng câu trả lời của một sinh viên và một người đi làm có thể đã khác nhau.
Ảo tưởng rằng kết luận đã từng đưa ra là vĩnh viễn, rồi tự mình thu mình vào vỏ ốc.
「......Vậy thì bây giờ, tôi nên suy nghĩ dựa trên điều gì đây?」
「Thử nhớ lại xem. Yuuta-kun, tại sao anh lại quyết định hẹn hò với Mayu-chan? Xung quanh anh――có rất nhiều người mà.」
Tôi nhớ lại.
Và câu trả lời xuất hiện trong vòng một phần mấy giây.
Không phải là nắm bắt hư không, mà là những lời luôn được cất giữ trong ngăn kéo của tâm trí.
「Mayu, anh sẽ làm cho em hạnh phúc. Vì anh đã quyết định như vậy.」
「......Ừm. Đó chắc chắn, cũng sẽ là câu trả lời cho Mayu-chan. Nếu suy ngược từ hạnh phúc của Mayu-chan, có lẽ cũng sẽ quyết định được điều gì đó.」
(......Để làm cho cô ấy hạnh phúc. Chỉ riêng điều đó là không thay đổi, là câu trả lời bất biến. Nếu là hành động vì điều đó, tôi có thể làm bất cứ điều gì.)
「Những lời hôm nay, anh sẽ không quên. Cảm ơn em, Reina.」
Tuyệt đối không quên.
Để tôi có thể làm Mayu hạnh phúc.
「......Vậy à.」
Reina mỉm cười.
Rồi, cô ấy khẽ bước đi.
Gió thổi rì rào.
Hơi ấm mùa xuân vẫn chưa hề tới.
Nhưng lúc này, trái tim tôi đã cảm nhận được nó rồi.
◇
Chuông cửa vang lên.
Thứ Năm, mười một giờ đêm.
Chuông cửa giữa đêm khuya, đối với một cô gái sống một mình, đó là điều đáng phải kiêng kỵ nhất.
Nhưng hôm nay tôi có hẹn khách, nên lập tức nhìn vào hình ảnh trên camera an ninh.
Dù hình ảnh không rõ nét, nhưng ai đến thì nhìn một cái là biết ngay.
Mai cũng phải đi làm, muốn đi ngủ sớm, nhưng hôm nay là đặc biệt.
Tôi nhanh chóng ra cửa, mở cửa.
Cùng lúc hơi lạnh ùa vào, tôi mở lời.
「Lâu rồi không gặp nhỉ.」
「Đột kích—!!」
Người luồn qua cánh tay tôi xông vào phòng, là bạn gái của tên đó.
Và cũng là kouhai quan trọng của tôi.
「......Giờ này mà vẫn còn sung sức thì đúng là em rồi.」
Nghe tôi nói vậy, Mayu quay lại với vẻ mặt vui sướng.
Từ thời sinh viên đã có khuôn mặt dễ thương, nhưng gần đây ấn tượng xinh đẹp lại nổi trội hơn.
Là do đã quen với công việc được nhiều người nhìn ngắm, hay là do có người yêu? Cách phối đồ trưởng thành hơn thời sinh viên trông thật lộng lẫy.
Những chiếc khuyên tai hay vòng cổ hàng hiệu ai cũng biết, chắc hẳn ở mức giá mà đa số bạn bè đồng trang lứa phải nhịn mua.
Việc chúng hợp với cô ấy một cách tự nhiên không hề khó chịu, đúng là Mayu.
「Ể—!? Khỏe chắc luôn rồi ạ! Ayaka-san trông cũng khỏe mà!」
「Thiệt tình......」
Dù đã bước chân vào giới giải trí, bên trong có vẻ vẫn không thay đổi nhỉ.
Như vậy cũng thấy yên tâm phần nào.
「So với ai đó thì có lẽ chị khỏe hơn đấy.」
「Ể? Em khỏe mà?」
Mayu ngơ ngác nghiêng đầu.
Nhìn dáng vẻ đó, tôi cười khổ, rồi treo áo khoác của Mayu lên giá.
Mayu vội vàng định giúp, nhưng tôi nhẹ nhàng từ chối, 「Không sao đâu」.
Mayu trông vẫn khỏe khoắn như thường, nhưng tôi biết rõ lịch trình dày đặc của con bé.
Suy đoán từ cuộc gọi video với Yuuta tuần trước, gần đây tôi lại nói chuyện với Mayu nhiều hơn.
Chính vì thế tôi mới thắc mắc.
「Đột nhiên muốn ở lại nhà chị, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?」
Đột ngột kéo đến thế này, chứng tỏ ngày nghỉ hiếm hoi được quyết định vào phút chót.
Nếu là Mayu bình thường, chủ nhà mà con bé đột kích sẽ là Yuuta chứ không phải tôi.
Đúng như Yuuta đang lo lắng, có lẽ hai người họ đang không ổn.
「Ể...... Muốn ở lại mà cũng cần lý do ạ?」
「Vâng, nhà chị thì cần nhé.」
「Xin lỗi chị......」
Mayu cúi gằm mặt.
Phản ứng quá đỗi thẳng thắn này khiến tôi có chút thả lỏng.
「Rồi sao nữa?」
Tôi thúc giục, Mayu bẽn lẽn xoắn hai ngón tay vào nhau.
「Ch... Chị không giận chứ ạ?」
「Tùy trường hợp. Nếu không phải là khó xử vì ngoại tình thì không sao.」
「Ch—Chuyện đó tuyệt đối không có đâu ạ, chị nói vậy em tổn thương lắm. Nếu có thì em chịu mọi hình phạt.」
Phản ứng có vẻ bực bội đó khiến tôi yên tâm.
Vì tôi biết ngay con bé không nói dối. Dù thực ra tôi cũng không hề nghi ngờ.
「Ừm thì. Chuyện là, gần đây em với Senpai chẳng có thời gian nào trùng nhau cả. Em muốn tâm sự chuyện đó ạ.」
Quả nhiên là vậy.
Tôi thầm thở dài.
Tên đó và Mayu hẹn hò được ba năm. Hai người gần như chưa từng lệch pha nhau thời đại học, nhưng sự thay đổi môi trường khi đi làm đã khiến mọi chuyện không còn như vậy nữa.
Chuyện đó đã lộ rõ trong cuộc điện thoại từ Yuuta mấy hôm trước.
Nhờ có Reina nên phía Yuuta chắc không sao, nhưng Mayu thì không được như vậy à?
Tôi mời Mayu ngồi xuống sofa, rồi ngồi cạnh con bé.
Dù chiếc sofa không đắt tiền gì, nhưng Mayu ngồi xuống rất cẩn thận. Nhưng vì đó là món đồ nội thất yêu thích của tôi, nên khi Mayu nói 「Êm quá」 với vẻ thư giãn, tôi cũng thấy vui.
Kìm nén ý muốn tán gẫu về chiếc sofa, tôi thúc giục lần nữa.
「Tiếp đi.」
「A, vâng. Ừm thì, em đáng lẽ đã lao vào thế giới này để được hạnh phúc, nhưng tình hình lại không giống như em và Senpai đã dự tính trước. Nên bây giờ, em thấy mệt mỏi hơn mình nghĩ.」
「Hừm. Vậy định nghỉ việc à?」
Tôi cố tình hỏi bằng một giọng có vẻ lạnh lùng.
Mayu mở lời với vẻ hơi chán nản.
「......Không dễ dàng như vậy đâu ạ. Em cũng thích công việc này. Chính vì đây là thế giới mà người thay thế em có thể xuất hiện bất cứ lúc nào nên mới thú vị...... nhưng cũng chính vì thế mà lại khó xử.」
「......Khó xử nhỉ.」
Gần đây, trong số những người cùng tuổi, ngày càng có nhiều người phân vân giữa công việc và người yêu.
Tôi cũng biết có người sau khi đắn đo đã ưu tiên công việc và chia tay.
Càng chủ động trong công việc, xác suất đó càng tăng lên thì phải. Năm thứ hai đi làm, bây giờ là quan trọng nhất. Nhưng chắc chắn, khoảng thời gian quan trọng đó sẽ còn kéo dài.
「Không thể trân trọng cả hai được sao ạ?」
「......Lại hỏi em chuyện đó à.」
Nếu tính cách của tôi mà khó ưa hơn Mayu nghĩ, thì chắc mọi chuyện đã rắc rối lắm rồi.
「......Thật lòng, chị không biết chuyện của thế giới đó. Nhưng, chỉ có điều này là chị hiểu.」
Tôi quay lại nhìn Mayu.
Nhìn thẳng vào mắt con bé, đến mức Mayu phải giật mình.
「Có thể trân trọng cả hai. Nhưng, nói thẳng nhé, việc lúc nào cũng song song dành thời gian 50-50 là không thể.」
「Vậy...... ạ.」
Mayu đáp lại bằng một giọng có vẻ thất vọng.
Câu trả lời sáo rỗng, phủ nhận hiện thực một cách sáo rỗng.
Nhưng đối với tương lai của Mayu, điều này chắc chắn sẽ có tác dụng tốt.
「Những lúc muốn tập trung tạm thời thì giảm tần suất liên lạc, những lúc tương đối rảnh thì liên lạc. Mọi người đều phân bổ thời gian như vậy đấy. Em thì sao? Chắc là không phân bổ gì cả, ngày nào cũng ngập đầu trong công việc, không để ý đến những chuyện đó đúng không.」
Tôi khẳng định chắc nịch.
Dù biết cách nói này khó nghe, nhưng với Mayu, cách diễn đạt trực tiếp thế này sẽ dễ hiểu hơn, tránh hiểu lầm.
「......Ừm, không phải là không để ý ạ. Mà nếu trả lời tin nhắn thì có thể sẽ phải nhắn qua lại một chút ngay lúc đó phải không ạ. Những ngày chỉ có thể liên lạc vào đêm khuya, ảnh hưởng đến ngày hôm sau của Senpai cứ kéo dài, nên em không thể dễ dàng liên lạc được.」
Vừa nói, Mayu vừa thấy lời lẽ của mình có vẻ vô lý, con bé mím chặt môi, cúi đầu. Dù không liên lạc thường xuyên, chắc hẳn vẫn có chút thời gian rảnh để lướt điện thoại.
「Hết lý do rồi chứ?」
「Vâng. Hết rồi ạ......」
Nghe câu trả lời thẳng thắn, tôi cười khổ.
Mayu mà lại ủ rũ ra mặt thế này, xem ra tên đó vẫn có ảnh hưởng cực lớn đến con bé.
Thật đáng ghét khi bản thân hắn lại chẳng hề nhận ra.
Tôi dịu giọng một chút, tiếp tục nói.
「Nói tóm lại là em đang bất an, đúng không. Rằng với bản thân hiện tại, có thể níu giữ được tên đó không.」
「......Đúng vậy ạ. Tin nhắn trả lời từ Senpai cứ ngày một xa cách, có lẽ em bất an vì điều đó.」
Mayu đặt hai tay lên đùi. Đôi tay ấy nắm chặt, và dường như đang run khẽ.
Rồi như trút hết nỗi lòng dồn nén, con bé thốt ra từng lời, từng lời một.
「Nếu tin nhắn tiếp theo lại càng xa cách hơn thì sao. Hay tệ nhất là không có tin nhắn trả lời thì sao. Cứ nghĩ vậy, em lại thấy việc giữ lại tin nhắn của Senpai là hạnh phúc nhất.」
「......Tại sao?」
「Vì trong lúc em không trả lời, Senpai vẫn sẽ là Senpai như em nghĩ.」
Ở một nơi xa lạ, trở thành một người xa lạ mà mình không biết.
Trì hoãn việc biết câu trả lời thì sẽ hạnh phúc hơn.
「......Ra vậy nhỉ.」
Đây là nỗi phiền muộn của Mayu.
Sự xáo trộn trong lòng mà bản thân Mayu không thể giải quyết. Con đường mà hầu như ai từng trải qua tình yêu cũng phải đi qua.
Chính vì thế.
Tôi bỏ đi những lời động viên định nói, mà nói thẳng.
「Chị không nhớ mình đã thua một người chỉ tìm kiếm hạnh phúc nhất thời như vậy đâu.」
Mayu giật mình ngẩng đầu.
「Tên đó đã quyết tâm lựa chọn rồi. Mayu, em phải đáp lại điều đó đi chứ.」
Mayu chớp mắt.
Nếu những lời vừa rồi khiến con bé nghĩ rằng tôi vẫn còn lưu luyến thì thật bất lợi.
Nhưng lúc này, tôi không nghĩ ra cách nói nào khác.
Nếu là tôi, tôi sẽ không do dự vì cùng một lý do như Mayu.
Nghĩ vậy, một cảm giác bực bội lâu ngày không có lại trào dâng.
Tôi đã quá xúc động.
Nếu để cảm xúc này xen vào sự quan tâm của mình dành cho Mayu, lời nói của tôi sẽ trở thành sự lừa dối tự phụ.
Tôi tự kiểm điểm, thở dài.
「......Ừm, Mayu. Lời vừa rồi có cả mong muốn cá nhân của chị trong đó, nên đừng tin một trăm phần trăm nhé.」
「......Em tin Ayaka-san.」
「Đó chính là tin tưởng quá mức đấy. Mayu, vì đây là lần đầu em hẹn hò với người mình thực sự yêu, nên dễ bị ảnh hưởng bởi những lời nhận xét có vẻ khách quan thôi.」
Nhưng, nếu không tự mình tìm ra câu trả lời thì sẽ không có tương lai.
「Ưm...... Khó quá ạ.」
「Đúng vậy. Ngay cả chị cũng đầy rẫy những điều không biết. Nói trước nhé, kinh nghiệm về chuyện đó của chị chắc chắn không bằng em đâu?」
「Dù vậy, lời của Ayaka-san vẫn chạm đến trái tim em quá.」
「Vậy thì cảm ơn nhé. Nhưng vừa phải thôi.」
Tôi đứng dậy khỏi sofa, đi vào bếp.
Pha trà, rồi đặt hai tách lên bàn trà thấp.
Hương thơm ngọt ngào lan tỏa khắp phòng, Mayu bắt đầu tỏ ra bồn chồn.
「Còn nhịn gì nữa. Uống đi.」
「A, cảm ơn chị nhiều ạ!」
Mayu cầm tách trà bằng hai tay, uống với một nụ cười hạnh phúc.
「Thích đến thế cơ à.」
Nhìn dáng vẻ con bé nuốt ực, tôi suýt bật cười.
Mayu có lẽ đã tạm gác lại những cảm xúc lúc nãy, con bé uống trà một cách ngon lành.
Nhìn cô ấy như vậy, một câu hỏi thoáng qua trong đầu tôi.
Liệu một ngày nào đó, tôi có thể tìm được một người khiến trái tim mình xáo trộn như Mayu không?
Bây giờ thì hoàn toàn không biết.
Có lẽ.
Trước khi suy nghĩ đó thành hình, tôi bắt chuyện với Mayu.
「Này, chị chỉ muốn hỏi điều này thôi.」
「Vâng. Chuyện gì ạ?」
「Nếu em không trân trọng tên đó, chị sẽ cướp đấy.」
「Ể.......—Ể!?」
「Nếu bị nói như vậy, em sẽ làm gì?」
「Giật cả mình! Em suýt nữa thì phun hết trà ra rồi!」
「Lần này là lỗi của chị, nhưng em phải cùng dọn dẹp đấy nhé.」
Mayu cười hiền hòa trước câu trả lời của tôi, rồi có vẻ nhớ ra câu hỏi.
Con bé đáp lại với vẻ mặt hơi nghiêm túc.
「......Em, dù đối thủ là Ayaka-san, em cũng sẽ chiến đấu.」
Mayu đáp lại bằng một giọng nói đầy nghị lực.
「......Chắc là vậy rồi. Nếu có được khí thế đó, tên đó sẽ không bị ai cướp mất đâu.」
「Ể?」
Thấy Mayu ngơ ngác, tôi tay cầm tách trà, nói.
「Em có thể đã quên, nhưng tên đó là người đàn ông không hề xiêu lòng trước chị đấy nhé?」
Mặt Mayu chợt sáng bừng lên.
Dù tự thấy câu trả lời của mình hơi tự cao, nhưng có lẽ chính vì là Mayu nên mới thấm.
「Cảm ơn chị! Em cảm thấy mình như bất khả chiến bại vậy!」
Tôi bất giác bật cười khúc khích.
「Quả nhiên em vẫn là kouhai thực dụng mà.」
「Ehehe, cảm ơn chị ạ.」
「Chị không có khen đâu nhé!」
Tôi cù vào sườn Mayu, con bé ngã lăn khỏi sofa.
......Ừm.
Bạn thân của tôi, có lẽ không chỉ còn là tên đó nữa.
Trong căn phòng khá rộng đối với một người sống một mình, tôi tiếp tục cù.
Sau một hồi cười lăn lộn, Mayu co giật một lúc.
Kìm nén tiếng cười đang chực trào ra trước cảnh tượng đó, tôi nói bằng một giọng hơi nghiêm túc.
「Lúc nãy chỉ là giả định thôi, nhưng nhớ kỹ đấy nhé.」
「Em...... em không quên đâu ạ. Em sẽ cố gắng để không bị Ayaka-san mắng.」
Tôi định chớp mắt trước câu trả lời đó.
Cảm xúc giấu kín trong lòng như muốn thành hình.
Điểm dừng chân thực sự, theo cách của riêng tôi.
Nhưng, đây là cảm xúc tôi muốn tự mình đối mặt.
「Vậy...... nghỉ ngơi một chút rồi hôm nay đến nhà tên đó đi. Hắn chắc chắn sẽ vui lắm đấy.」
Lúc nói ra những lời đó, chắc hẳn mặt tôi đang rất rạng rỡ.
Mở tủ lạnh, vừa hay có hai lon bia.
Việc cần làm bây giờ, tạm thời đã quyết định xong.
◇
「Đột kích phần 2!」
「Uôôôôô!?」
Cơn bão đổ ập vào phòng.
Cơn bão tố trong nhà tôi, vừa xuất hiện đã lao thẳng vào tôi.
Mái tóc nâu quen thuộc, cách phối đồ quen thuộc.
Shinohara Mayu.
Nhưng trong cuộc gặp mặt sau một thời gian dài, một lượng thông tin khổng lồ ùa vào não tôi.
Khoác lên mình bộ trang phục lộng lẫy, phụ kiện sang trọng. Lối trang điểm mộc mạc làm nổi bật nét đẹp tự nhiên, càng tôn lên vẻ đẹp thanh tú.
Một người phụ nữ trưởng thành, lộng lẫy hơn cả thời sinh viên.
Nhưng, sự khác biệt với sức mạnh của cô gái trẻ tuổi hơn thể hiện ở mặt sau lại vô cùng lớn.
「Không phải thế! Sao em lại đột ngột đến đây!?」
「Ể ê ê!? Ayaka-san, chuyện hoàn toàn khác với lời chị nói mà!」
Mayu thốt lên một tiếng như thể kinh ngạc.
Con bé đã đến nhà Ayaka à? Dù chưa nắm rõ tình hình cụ thể, nhưng tôi có cảm giác mình lại nợ Ayaka một ân huệ nữa rồi. Mà không, chắc chắn là đã nợ.
Tôi cố gắng đưa Mayu đang ôm chặt mình vào phòng khách, cuối cùng cũng tách ra được.
Mùi hương ngọt ngào xa dần. Là mùi nước hoa yêu thích của cô ấy.
Tôi có cảm giác Mayu đang run rẩy vì niềm vui hội ngộ.
「......Senpai.」
Nhìn sang, đôi mắt Mayu đang nhìn chằm chằm vào tôi như không muốn bỏ lỡ.
「S-Sao vậy?」
Tôi hỏi, Mayu mím môi như đang do dự.
Rồi vài giây trôi qua, Mayu không nói một lời nào.
Tôi không chịu nổi nữa, đành hỏi trước.
「Công việc các thứ ổn chứ?」
「X-Xin lỗi, không sao đâu ạ. Em không ngốc đến mức bỏ dở giữa chừng đâu.」
Mayu cười khổ, rồi gãi má.
Và rồi.
「Đó là――vì em muốn gặp anh đến mức muốn bỏ trốn ạ.」
「Chuyện đó――thì anh cũng mừng, nhưng.」
Tôi cũng gãi má.
......Gì thế này.
Mayu thẳng thắn đến mức khiến những e dè trước đây của tôi trở nên ngớ ngẩn.
Hơn nữa, không hiểu sao tôi lại hơi căng thẳng.
Dù đã hẹn hò ba năm, nhưng gần đây chúng tôi hoàn toàn không gặp mặt, nên cũng dễ hiểu thôi.
Nói mới nhớ, lần gặp một tháng trước, chúng tôi cũng chỉ gặp nhau được khoảng ba tiếng. Lần cuối cùng dành cả ngày bên nhau thì――nghĩ vậy, việc căng thẳng cũng không có gì lạ.
Tôi hỏi lại bằng một giọng hơi cao hơn.
「Hôm nay em được nghỉ à?」
Lịch trình của Mayu có chút khác biệt so với người làm công ty.
Ngày nghỉ cũng đột ngột có, hoặc đột ngột mất đi.
Chuyến du lịch mãi mới sắp xếp được lịch cũng bị hủy, kế hoạch thay thế cũng bị rút ngắn.
Nhưng tôi hiểu rằng đó là điều không thể tránh khỏi khi đã đi làm.
「Vâng. Em nghỉ đến hết ngày mai, nhưng riêng ngày mai thì rảnh cả ngày ạ.」
Nghe câu trả lời, một cảm giác phấn chấn dâng lên.
Vì tôi đã vô thức nghĩ về những điều muốn làm, những nơi muốn đến nếu có một ngày rảnh.
「Vậy à. Thế ngày mai đi đâu――」
(――Có việc muốn ưu tiên. Nhớ ra điều đó, tôi đột ngột im lặng. Bây giờ, tôi muốn xác nhận cảm xúc của Mayu.)
「Không, thôi bỏ đi.」
「Hả.」
Mayu không hiểu sao lại tròn mắt, vẻ mặt hốt hoảng.
「Senpai, có khi nào anh đang giận không ạ?」
「Ể? Không, chỉ là......」
Có lẽ con bé đã diễn giải những lời tiếp theo sau “chỉ là” theo hướng tiêu cực nhất có thể.
Mayu mấp máy môi, rồi tuôn ra một tràng.
「Anh định nói gì ạ!? Chẳng lẽ là chuyện còn tệ hơn nữa!? Xin lỗi, không phải đâu ạ, em thật sự không có ý đó!」
「Này đợi đã, hiểu lầm rồi! Anh chỉ muốn nói chuyện bình thường thôi!」
Tôi vội vàng giải thích, nhưng không hiểu sao hiểu lầm lại càng sâu sắc hơn.
Lần này thì mặt Mayu thực sự tràn ngập vẻ bi thương.
「Ư-Ư ưm...... Senpai, đợi chút, đợi chút ạ, những điểm không tốt của em có lẽ phải đến cả trăm cái, nhưng dù sao em vẫn còn trẻ, vẫn còn cơ hội sửa đổi, hay đúng hơn là, nếu Senpai muốn thì bất cứ điều gì em cũng muốn thực hiện, dù yêu cầu có hơi khó một chút em cũng hoàn toàn sẵn lòng......!」
「Điều đó thì anh vui, nhưng dừng lại!」
Thấy Mayu vẫn không có dấu hiệu bình tĩnh lại, tôi giơ hai tay lên.
「Vậy thì, yêu cầu phần 1. Không phải chuyện tiêu cực đâu, bình tĩnh nghe anh nói này.」
「Nói ngay đi ạ.」
「Cực đoan thế!?」
Ngay cả trước lời phản bác của tôi, Mayu cũng chỉ run rẩy, ngước nhìn lên.
Có vẻ như việc con bé nghe lời bạn trai chỉ là để xoa dịu, chứ hiểu lầm vẫn chưa được giải quyết.
「Này Mayu, em chắc chắn đang hiểu lầm rồi. Anh nói không phải chuyện tiêu cực mà vẫn không hiểu à?」
Nghe tôi hỏi vậy, Mayu như không thể chịu đựng được nữa, hai tay đập loạn xạ.
「Đối với Senpai có lẽ chỉ là không còn tiêu cực nữa thôi phải không ạ! Lúc chia tay thì thường một trong hai người sẽ như vậy mà, em không biết đâu!」
「Đã bảo không phải, từ giờ là vì cả hai chúng ta――」
「Lại nữa rồi, lại cái kiểu vì cả hai, khác biệt về định hướng, khác biệt về giá trị quan! Đừng có nghĩ vì em đã đặt một chân vào thế giới đó mà có thể dễ dàng hòa hợp nhé, ngọt ngào hơn cả bánh kem Giáng sinh của Isetan đấy!」
「Để anh nói!」
「Buoooaaa.」
Khi tôi dùng hai tay giữ má Mayu lại, một giọng nói trầm khàn không ngờ phát ra từ miệng cô ấy.
Tiếng cười đó cuối cùng cũng khiến Mayu yên tâm, con bé ngoan ngoãn trở lại, lí nhí nói 「Phan phan sư phaa」 với vẻ nghi ngờ.
Bỏ tay ra, tôi nhún vai.
「Thời khắc quyết định lại con đường tiến tới vì cả hai chúng ta, bắt đầu!」
「Sao lại làm như chương trình tạp kỹ vậy ạ! Em đang nghiêm túc đấy!?」
「Là do em cứ tỏ ra bi thương đấy chứ!」
Ai có thể trách một người bạn trai cố gắng làm dịu bầu không khí vì bạn gái mình chứ.
Mayu bĩu môi, vẻ mặt hơi hờn dỗi.
「Tại vì...... Senpai định nói điều gì đó kỳ lạ.」
「Anh yêu em.」
「Phư ê?」
Mayu chớp mắt.
Tiếng kim giây tích tắc vang vọng bên tai.
Mayu đứng lặng một lúc, rồi khẽ nói.
「......Anh nói lại lần nữa được không ạ?」
「Đã bảo là...... anh yêu em. Đương nhiên rồi mà.」
Đến lúc này, hiểu lầm của Mayu cuối cùng cũng được giải tỏa.
Lời vừa dứt, con bé đã lao vào ôm chầm lấy tôi.
Cô bạn gái này, phản ứng lúc nào cũng thẳng thắn quá mức.
「Ehehe, Senpai, Senpai.」
「......Gì đây, dễ thương thật.」
「Phưhehehe. Senpai......」
Mayu dụi dụi mặt vào người tôi.
Xoa đầu con bé, nó phát ra những tiếng 「Phư phư phư phư」 có vẻ rất hài lòng.
Cảm giác hạnh phúc ồ ạt kéo đến.
......Cảm giác này.
Cảm giác này, đã lâu rồi tôi không có được.
Từ lúc nào không hay, việc tận hưởng cảm giác hạnh phúc này đã trở thành động lực làm việc của tôi.
Điều đó có lẽ cũng không sai.
Nhưng nếu chỉ có vậy, thì không được.
Tôi đã biết.
Thời sinh viên, tôi thực sự chưa từng cãi nhau to với cô ấy lần nào, nên tôi cứ tưởng mình đã hiểu.
Dù có những hiểu lầm nhỏ nhặt, nhưng chưa đầy nửa ngày là lại như cũ.
Tôi đã không hề nghi ngờ rằng cuộc sống thường ngày này sẽ tiếp diễn.
Đáng lẽ là vậy, nhưng sự khác biệt về môi trường đã trở thành một rào cản cao hơn tôi tưởng.
Dù tình cảm không thay đổi, nhưng thời gian rảnh rỗi có thể tự do bên nhau lại trôi qua một cách tàn nhẫn.
Khi mình rảnh thì đối phương lại không rảnh.
Đó là một vấn đề đơn giản, nhưng chính vì thế lại gây ra ảnh hưởng to lớn.
Nếu một trong hai người cố gắng chiều lòng theo người kia, cuộc sống của người đó có thể bị ảnh hưởng.
Nếu tình trạng đó cứ tiếp diễn, ngay cả sự tồn tại của bản thân cũng có thể trở thành ảnh hưởng xấu đến đối phương.
Mayu chắc chắn sẽ nói rằng tôi quan trọng, và tôi cũng có thể khẳng định như vậy.
Nhưng nếu chỉ nhìn vào những sự việc trước mắt, có thể sẽ hiểu lầm rằng đối phương đang cảm thấy mình là gánh nặng.
Chúng tôi, có lẽ cả hai đều đã rơi vào tình trạng đó.
「Mayu.」
「Vâng.」
「Thời gian gặp nhau ít đi, em có thấy ổn không?」
Mayu lắc đầu nguầy nguậy.
......Đó chính là câu trả lời.
Vì Mayu cũng bất an, nên mới phản ứng lại bằng cách làm nũng nhiều đến thế này.
――Khi sự bận rộn này kết thúc, thời gian bên nhau sẽ nhiều hơn.
Trước đây tôi đã nghĩ vậy.
Cứ tự nhủ với bản thân rằng một ngày nào đó, một ngày nào đó, thì Mayu lại càng đạt được nhiều thành quả trong công việc.
Cùng với đó, việc gặp gỡ ngày càng khó khăn hơn――và tôi, người đã biến Mayu thành động lực làm việc, khi tần suất gặp gỡ giảm đi, cũng dần đánh mất lý do mình làm việc.
Dù vậy, thời gian vẫn không chờ đợi, cùng với sự suy giảm động lực, lỗi trong công việc cũng tăng lên. Dù tôi không hề lơ là.
Giải pháp để thoát khỏi tình trạng đó, tôi cũng đã tự mình bác bỏ.
Phủ nhận.
Vì thứ tình yêu chỉ cần thổ lộ cảm xúc là giải quyết được, đã kết thúc rồi.
Vì tôi nghĩ rằng tình yêu của người đi làm, còn phải tiến thêm một bước nữa so với tình yêu thời sinh viên.
Bản thân tôi cũng không mất nhiều thời gian để trở nên khó xoay xở vì lý do thời gian.
Phủ nhận.
Thế nhưng――
Gương mặt Ayaka. Gương mặt Reina hiện lên trong đầu tôi.
Hai người họ, đã giúp tôi quay trở lại điểm xuất phát.
Bây giờ thì tôi hiểu rồi.
Tôi chỉ cần nói lại một lần nữa là được.
Không cần suy nghĩ phức tạp, chỉ cần nói ra thành lời một lần nữa.
Để có thể lựa chọn con đường phía trước, tôi phải thổ lộ tình cảm của mình.
Bây giờ thì tôi không hề do dự.
「Mayu.」
「Vâng.」
「Anh, muốn ở bên Mayu nhiều hơn nữa.」
Chỉ là những lời đơn giản như vậy.
Những lời trước đây tôi vẫn thường nói.
Nhưng, gần đây tôi đã không thể nói ra.
「Mayu bây giờ làm thế nào mới có thể hạnh phúc?」
Dù đã từng có kết luận, nhưng con người vẫn thay đổi.
Thời gian trôi qua, đôi khi ngay cả hình hài của hạnh phúc cũng thay đổi.
Dù vậy, nếu là vì cả hai, thì có thể xác nhận bao nhiêu lần cũng được.
Chỉ cần cùng nhau xác nhận hình hài của hạnh phúc là được.
Vì lời nói, tồn tại để làm cho con người hạnh phúc.
Mayu từ từ ngẩng đầu lên.
Đôi mắt ấy, dường như ánh lên sự quyết tâm.
「Nếu được ở bên Senpai. Đối với em, đó là hạnh phúc lớn nhất.」
「......Vậy à.」
Lời nói thốt ra từ miệng cô ấy, là một câu trả lời hạnh phúc không gì sánh bằng.
Nếu đã nghe được câu trả lời đó, có lẽ sau đó chỉ cần nói chuyện thôi.
Về những lựa chọn mà chỉ người đi làm mới có thể có.
Khi tôi quyết tâm, Mayu đã mở lời trước.
「Senpai.」
「Hửm?」
「Em, có lẽ sẽ nghỉ việc ạ.」
「......Tại sao?」
Mayu rời khỏi tôi, vòng tay ra sau lưng.
Rồi nhìn lên tôi một lần nữa, cô ấy dịu dàng cụp mi mắt xuống.
「Anh còn nhớ không? Lúc Senpai tỏ tình, anh cũng đã nói muốn làm em hạnh phúc.」
「Đương nhiên rồi.」
Lời nói không thể quên. Lời nói không thể nào quên được.
Lời nói luôn được cất giữ trong ngăn kéo của trái tim.
Và rồi.
「Em cũng muốn làm Senpai hạnh phúc.」
Tôi chớp mắt.
......Hẹn hò ba năm.
Hẹn hò lâu như vậy, những lời này Mayu đã nói với tôi không ít lần.
Nhưng ý nghĩa của việc nói ra điều đó vào lúc này, ở đây là gì?
Có lẽ cảm thấy hơi bất an trước sự im lặng của tôi, Mayu hỏi.
「Senpai, tình cảm lúc đó của anh không thay đổi chứ ạ?」
「Đương nhiên rồi.」
「......Ehehe. Em thích Senpai trả lời ngay lập tức.」
Mayu mỉm cười. Rồi sau một chút do dự, cô ấy thốt ra từng lời, từng lời một.
「Senpai muốn em làm gì...... em, đã không hiểu. Mỗi lần em thử thách điều gì đó, Senpai đều tỏ ra rất vui. Bản thân em cũng rất thích nhìn thấy vẻ mặt đó của anh.」
......Bạn gái mình thành công, chẳng có người bạn trai nào lại tỏ ra khó chịu cả. Sự thành công của Mayu khiến tôi thực sự vui mừng.
Nó truyền cảm hứng, thúc đẩy bản thân mình phải cố gắng hơn nữa.
Tôi đã nghĩ vậy.
Nhưng khi đối mặt với hiện thực rằng càng thành công thì thời gian ở bên nhau càng ít đi, tôi dần chuyển sang suy nghĩ rằng việc có thể thẳng thắn ủng hộ mãi mãi chỉ có thể xảy ra trong một mối quan hệ bạn bè bình thường.
Đối với chúng tôi, những người đang nghĩ đến tương lai, việc chìm đắm trong công việc không phải lúc nào cũng tốt.
Hẹn hò với cô ấy ba năm, năm thứ hai đi làm.
Những con số thực tế quá đủ để nghĩ đến tương lai.
Càng chìm đắm trong công việc, thời điểm lựa chọn càng bị trì hoãn. Tôi không có đủ sự bao dung để chấp nhận điều đó.
Là một người đàn ông, thật đáng xấu hổ.
Có người sẽ cười nhạo tôi là kẻ ủy mị.
Nhưng, chính vì là một kẻ ủy mị như tôi――mới có thể nắm bắt được tương lai làm cho cô ấy hạnh phúc.
「......Việc Senpai vui vẻ, là điều kiện tuyệt đối cần thiết cho hạnh phúc của em. Nên, em đã kìm nén cảm xúc muốn ở bên Senpai nhiều hơn để chuyên tâm vào công việc.」
Giọng nói vui vẻ.
Mayu hướng đôi mắt màu tím về phía tôi.
「Nhưng, fufu. Nếu Senpai cũng có cùng cảm xúc, thì không cần phải chịu đựng nữa phải không ạ. Senpai, em――」
「Chúng ta dọn về ở chung đi.」
Mắt Mayu sáng lên.
Chỉ có thể là vậy.
Lựa chọn có thể có được chính vì đã xác nhận tình cảm của nhau.
Một bước tiến trong tình yêu, điều mà thời sinh viên không có.
Lựa chọn mà chính chúng tôi bây giờ nên thực hiện.
Ngày nghỉ cũng không trùng nhau, thời gian về nhà cũng không trùng nhau. Dù vậy vẫn có thể xác nhận sự tồn tại của nhau, không cần phải e dè khi liên lạc.
Cũng sẽ là một bước tiến lớn để có thể ở bên nhau mãi mãi.
「Senpai...... Em bây giờ, có lẽ là người hạnh phúc nhất trên đời.」
Mayu nói vậy, rồi nắm chặt hai tay mình.
「Nhất à. Lúc tỏ tình thì sao?」
「Vậy thì hòa!!」
Nói rồi, Mayu lại lao vào lòng tôi.
Lần này là hoàn toàn dựa dẫm vào người tôi, chúng tôi xoay một vòng tại chỗ.
Mùi hương ngọt ngào thoảng qua mũi.
Sống chung.
Sống chung à.
Dù là từ do chính mình nói ra, nhưng nghĩ kỹ lại vẫn chưa có cảm giác thực tế.
Thời sinh viên, Mayu đến nhà tôi nhiều lần một tuần. Khoảng thời gian gần như sống chung cũng không ngắn, và những việc làm khi sống chung chắc cũng không khác mấy so với hồi đó.
Dù vậy, việc sống chung nghe có vẻ đặc biệt, có lẽ là vì tôi coi đó là giai đoạn chuẩn bị cho hôn nhân.
Nếu kết hôn, có lẽ tôi sẽ trở thành cha.
Cô gái trong lòng tôi, sẽ trở thành mẹ.
Một tương lai như vậy hiện lên rõ ràng trong đầu tôi.
Dừng lại vòng xoay, tôi khẽ lẩm bẩm.
「......Cũng phải đến chào hỏi bố mẹ em nữa.」
Mayu bật người dậy.
Có phải tôi đã quá vội vàng không?
Tôi lo lắng như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt này thì có vẻ là lo xa rồi. Ngược lại thì đúng hơn.
「Em cũng muốn đến chào hỏi trong tháng tới ạ. Em cũng vừa lo lắng vừa tưởng tượng đến việc muốn có tiến triển gì đó rồi!」
「Ể, tháng tới? Sớm thế......」
「Tuyệt đối cần thiết ạ! Con trai cũng là con cái quý giá mà, có khác gì đâu! Em phải thể hiện cho mọi người thấy em là người chín chắn......!」
Mayu nắm chặt tay, ánh mắt như bừng cháy.
Sự chuyển đổi nhanh chóng sang những điều mới mẻ này, có lẽ là một trong những điểm tốt của Mayu.
「Anh cũng chưa gặp mẹ Mayu bao giờ, phải sớm nghĩ xem nên nói gì mới được.」
「Ehehe, sống chung...... sống chung à, sống chung......」
Mayu lơ đễnh trước câu trả lời của tôi, phát ra một giọng nói mơ màng, rồi lắc đầu nguầy nguậy.
「Senpai nghĩ gì về em ạ?」
「Anh yêu em rất nhiều.」
「Em cũng yêu anh rất rất nhiều, nhưng đừng làm em xao lãng! Em đang nghiêm túc đấy!」
「Thế anh phải làm sao mới đúng chứ! Với lại anh cũng nghiêm túc mà!」
Tôi phản đối, nhưng Mayu khúc khích cười. Nhìn dáng vẻ đó, tôi cũng bất giác mỉm cười.
Do tính chất công việc của Mayu, việc bắt đầu tìm nhà cụ thể chắc còn phải một thời gian nữa.
Nhưng thế là đủ rồi.
Ngay khi tương lai đã trở nên rõ ràng, chúng tôi đã.
「Trước mắt, những công việc hiện tại em sẽ cố gắng hết sức. Về lịch trình sắp tới, em sẽ nói chuyện thêm với quản lý...... nhưng, có được không ạ?」
「Đương nhiên rồi. Không thể để chuyện tình cảm ảnh hưởng đến công việc đang nhận được.」
「Nhưng hôm nay Ayaka-san nói Senpai dạo này không được suôn sẻ lắm.」
「Ayaka thì chuyện gì cũng đừng nói ra hết có được không hả—!」
Lòng tự trọng của đàn ông không hề được để vào mắt, điều đó rất đúng. Chỉ là tôi thoáng chốc thấy hụt hẫng thôi. Cảm ơn Ayaka.
Thấy Mayu cười hô hố, tôi bĩu môi.
「Anh cũng sẽ cố gắng hết sức sau kỳ nghỉ! Mayu, đừng có chuyện gì cũng nhờ Ayaka nhé? Ayaka cũng bận túi bụi đấy!」
「Chuyện đó em đã kiểm điểm rồi ạ! Em sẽ không nhờ vả lung tung nữa đâu!」
「Ồ, ờ......?」
Con bé gật đầu lia lịa, có lẽ đã bị nói gì đó rồi.
Là Ayaka mà, cách dằn mặt chắc chắn sẽ rất ghê gớm.
......Chuyện đó thì không nên đào sâu làm gì.
Tôi cởi áo khoác cho Mayu, treo lên giá.
Mayu cười toe toét vui vẻ, vừa quay lại đã nắm chặt hai vai tôi.
「Vậy thì Senpai. Để chúc mừng cuộc hội ngộ, em! Em có một yêu cầu!」
「G-Gì vậy?」
「Ừm thì, chuyện đó......」
Khí thế lúc nãy đã bay đi đâu mất, Mayu bắt đầu tỏ ra bẽn lẽn.
......Hôn à? Là hôn sao?
Lâu rồi mới hôn nhỉ. Không phải, mà là được nói thẳng ra như vậy có chút ngượng ngùng, lại có chút kỳ vọng vào diễn biến tiếp theo.
Không, dù sao thì cũng đã có chuẩn bị rồi――
「X-Xin hãy ngủ cùng em ạ!」
「Ngủ cùng!?」
「Anh không muốn sao!?」
Ảo giác tiếng “GÀN” vang lên sau lưng Mayu. Tiếp đó, Mayu tuôn một tràng.
「Lâu rồi không ở lại qua đêm, anh đã trở thành kiểu bạn trai khó ngủ nếu không có ai bên cạnh rồi sao!? Chuyện đó là bất khả kháng mà, với lại lúc đó chúng ta còn chưa hẹn hò nữa!」
Bị nhắc lại chuyện hồi năm hai đại học mùa đông, tôi bất giác thấy hoài niệm.
Gặp nhau vào mùa Giáng sinh, tỏ tình vào mùa Giáng sinh.
Và rồi, mối quan hệ lại sắp có tiến triển vào khoảng Giáng sinh.
「Chuyện đó...... thì em cũng, ngủ cùng chỉ là kết quả thôi ạ. Không, em cũng muốn ngủ cùng, nhưng mà, chuyện đó......」
Tôi hiểu ra nhiều điều.
Chúng tôi đã là người đi làm, người lớn không thể chối cãi.
「......Mai em không phải dậy sớm à?」
「Nên mới nói, đừng có dậy sớm ạ.」
「Ưm......」
「Hay là vì lâu rồi mới gặp nên anh định bắt em nói hết ra? Em nghĩ như vậy không được đâu, chính vì lâu rồi mới gặp nên càng phải trân trọng khoảng thời gian không làm gì cả! Em thì thế nào cũng được ạ!」
「Anh đã nói gì đâu! Mà có gì thì anh xin lỗi!」
Sự căng thẳng cảm thấy ở cửa ra vào, không biết từ lúc nào đã tan biến.
Hai chúng tôi cùng nhau cười một trận.
Hạnh phúc.
Ăn cơm, tắm rửa xong.
Cuối cùng khi vào phòng ngủ, chào đón tôi là một chiếc giường bán đôi hơi rộng. Nếu ngủ ngoan, hai người vẫn có thể giữ được sự thoải mái vừa đủ.
Tạm thời nằm xuống cạnh cô ấy, tôi ngửa mặt lên trần.
Trần nhà tối đen. Không gian tối đen.
Mayu khẽ nói.
「Senpai.」
「Hửm?」
「Em yêu anh.」
「......Cảm ơn.」
「Yêu.」
「......Anh cũng yêu em.」
「Ehehe. Em yêu anh rất nhiều.」
Cùng với lời thì thầm, là cảm giác Mayu đang đến gần.
Và rồi, bên tai.
「......Hãy ở bên em mãi mãi, nhé.」
「......Anh cũng vậy.」
Chắc chắn phía trước, sẽ có rất nhiều thử thách đang chờ đợi chúng tôi.
Nhưng nếu là chúng tôi.
Chắc chắn có thể vượt qua bao nhiêu lần, và mỗi lần như vậy, tình cảm lại càng thêm sâu đậm.
Lăn người sang, Mayu đã chờ sẵn bên cạnh.
Cả hai khẽ cười, rồi nhẹ nhàng, trân trọng hôn nhau.
Như để xác nhận tình yêu.
Như để nó kéo dài mãi mãi.
Như để thề nguyện cho tương lai của hai người.
◇
Tuyết đang rơi.
Hôm nay là buổi họp mặt chung của các câu lạc bộ đại học.
Tôi đã gặp Reina trước một chút, rồi cùng đến chỗ Yuuta và Natsuki.
Vì Mayu đã đến nhà tôi nên tôi bước vào giai đoạn bận rộn, không biết kết cục ra sao.
Nhưng vì đã nhận được tin nhắn cảm ơn từ tên đó, nên chắc là vậy rồi.
Đang trên đường đến quán ăn gia đình nơi Yuuta và Natsuki đang ở, Reina đột nhiên mở lời.
「Yuuta-kun, nghe nói đã làm lành với Mayu-chan rồi.」
「Ừ. Tốt rồi.」
Kết cục đúng như dự đoán, tôi đáp lại mà không hề ngạc nhiên.
Có tôi và Reina can thiệp, không thể nào họ cứ giận nhau mãi được.
Suy nghĩ đó của tôi, có lẽ đã truyền đi được phần nào.
Reina cụp mi mắt xuống, nói.
「......Ayaka mạnh mẽ thật đấy.」
「Ể?」
「Tớ mất một thời gian mới có thể dứt khoát được. Mà còn là sau khi đã rời xa Yuuta-kun nữa.」
......Nói mới nhớ, Reina và Yuuta bắt đầu nói chuyện lại là từ khi đi làm.
Vì đã hứa sẽ không liên lạc cho đến khi dứt khoát được, nên tính ra cũng phải mất đến hai năm.
Có lẽ vì là Reina như vậy.
Tôi đã thổ lộ lòng mình một cách thẳng thắn.
「......Tớ cũng không phải dứt khoát được ngay đâu.」
「Vậy à....... Ừ nhỉ.」
Reina nở một nụ cười buồn bã, vén tóc.
「Nhưng, Ayaka vẫn luôn ở bên Yuuta-kun mà, đúng không? Khác với tớ, cậu có khoảng thời gian làm bạn với cậu ấy rất dài. Chuyện đó không thấy khổ sở à?」
「......Không khổ sở đâu. Vì đó là điều tớ mong muốn mà.」
「Vậy à.」
Reina khẽ gật đầu, mỉm cười.
Bằng một giọng nói vẫn luôn dịu dàng, cô ấy nói trúng tim đen.
「Cậu không cố gắng gượng ép chứ?」
「Ahaha.」
「Gì chứ...」
Reina bĩu môi.
Dáng vẻ đó không hiểu sao lại giống ai đó, khiến tôi càng thấy buồn cười.
Kìm nén tiếng cười đang chực trào, tôi nói với Reina.
「Cảm ơn cậu. Tớ cũng không gượng ép gì đâu. Tớ đã tìm thấy điểm dừng chân của riêng mình rồi.」
「......Điểm dừng chân đó, tớ nghe được không?」
Trong khoảnh khắc, một sự nghi ngờ thoáng qua trong đầu tôi.
――Reina, có lẽ nào.
Dù linh cảm này có đúng, cũng tuyệt đối không thể nói ra lời. Không được phép nói.
Nhưng, nếu Reina cũng đang tìm kiếm câu trả lời.
Nếu điều này có thể giúp ích.
Ngay cả những cảm xúc đáng xấu hổ, tôi cũng sẵn lòng phơi bày.
Vì chúng ta là bạn.
「......Trong đầu Yuuta có tớ. Điều đó, tớ nghĩ dù hình thức có khác nhau, cũng có nghĩa là có thể cùng nhau bước đi.」
Trong thế giới thực, tôi không ở bên cạnh tên đó.
Nhưng, nếu hắn chịu mang tôi theo――thì điều đó cũng đồng nghĩa với việc ở bên cạnh.
Chính hắn, cũng đã từng nói, cảm ơn vì đã luôn ở bên cạnh.
Nên tôi――có thể tin vào ảo tưởng đó.
Dù biết là ảo tưởng, vẫn có thể thay thế nó bằng hiện thực.
「Dù chỉ một phần trăm những điều từng mong muốn thành hiện thực, thì tất cả đều ổn cả.」
Tôi mỉm cười hiền hòa.
Reina nói 「Có lẽ đó mới đúng là Ayaka bây giờ」, rồi tiếp tục 「Cảm ơn cậu」.
Chúng tôi đến quán ăn gia đình, gặp Yuuta và Natsuki.
Hai người họ có vẻ đang cùng nhau làm gì đó rất vui vẻ, nhưng tôi không hề cảm thấy ghen tị chút nào.
Bây giờ đã phai nhạt đến mức đó rồi.
Tên đó và Mayu đã làm lành, cảm giác vui mừng thẳng thắn gần như là tất cả.
Nhưng nếu nói những cảm xúc khác hoàn toàn không có thì là nói dối.
......Không thể nào tất cả đều biến mất được.
Lần trước, tôi đã nói với Mayu đó chỉ là giả định――
......Nhưng một phần nào đó trong tôi, chắc chắn vẫn còn nghĩ rằng tương lai đó cũng không tệ.
Dù kết cục đã định sẵn từ lâu rồi nhỉ.
Tôi ngước nhìn bầu trời.
Bầu trời mùa đông.
Bầu trời tôi yêu, và cũng hơi ghét.
Đang phai nhạt.
Không còn lúc nào cũng nhớ đến nữa.
Có những phần trong tôi đã phai nhạt, nhưng cũng có những phần không phai nhạt.
Việc tôi vẫn còn ôm giữ những suy nghĩ lộn xộn thế này, mong sao tên đó cả đời cũng không nhận ra.
Cuối cùng thì tôi cũng, với tư cách là một người đi làm, đã tìm thấy con đường của riêng mình.
Đây, chắc chắn là con đường không giao nhau với cậu. Khoảng cách vật lý sẽ ngày càng xa.
Nhưng người khiến tôi quyết định như vậy cũng là cậu.
Là bằng chứng cho thấy cậu luôn ở bên cạnh tớ.
Chính vì trân trọng mối quan hệ với cậu, tớ mới bước đi trên con đường của riêng mình.
Nên là, cảm ơn nhé.
Mong sao nơi cậu đến, cũng sẽ luôn có tớ.
Mang theo những cảm xúc không thể nói thành lời, tôi chạm tay vào áo cậu ấy.


1 Bình luận