Vol 1
Chương 35: Sự nhút nhát và bài học về dũng khí của Yuke
0 Bình luận - Độ dài: 1,122 từ - Cập nhật:
"Dựa theo tình hình, tổ đội 'Clover' mình được chỉ định thực hiện một nhiệm vụ quốc tuyển."
"Nhiệm vụ quốc tuyển…!"
Silk nín thở khi nhìn vào phiếu nhiệm vụ đặt trên bàn.
Cũng phải thôi.
Bình thường, nhiệm vụ quốc tuyển là loại mà các tổ đội hạng A hoặc top rank mới được nhận.
Không phải thứ gì mà tổ đội hạng C như bọn tôi sẽ được đụng tới.
"Nghe nói là điều tra chứ không phải tấn công, nhưng dù sao vẫn là một dạng thám hiểm hầm ngục."
Tôi ngưng lại một nhịp, rồi nói thẳng ra.
Việc phải nói câu này, với tôi cũng để lại chút hối tiếc.
"Tôi nghĩ rồi… chắc nên từ chối."
Trên đường quay về đây, tôi đã suy nghĩ rất nhiều về vụ này.
Vì là nhiệm vụ quốc tuyển nên thù lao rất hậu hĩnh.
Điểm tín nhiệm mạo hiểm giả cũng chắc chắn sẽ tăng mạnh.
Còn có cơ hội thách thức 'Vô Sắc Ám' mà tôi từng khao khát nữa.
Nhưng…
Rủi ro quá cao.
Tôi không thể đánh giá nổi liệu bọn tôi có đủ khả năng đối đầu với nó không.
Không tưởng tượng nổi luôn.
Ngay từ đầu, 'Vô Sắc Ám' đã là một hầm ngục bị cho là bất thường.
Chỉ cần đọc nhật ký thám hiểm là hiểu ngay, giờ còn có cả video phát trực tiếp làm bằng chứng.
Nhất là việc môi trường mê cung thay đổi liên tục đến mức bất thường, y như trong báo cáo.
Đang đi giữa di tích cổ thì bỗng dưng đụng phải rừng rậm, hay leo xuống một tầng rồi leo ngược lên lại thấy tầng đó đã biến đổi hoàn toàn...
Những bản ghi như thế, tôi từng nghĩ là xạo.
Nhưng xem video tổ đội hạng A 'Montblanc' tháo chạy thì biết ngay, đó là sự thật không thể chối cãi.
Tôi không thể dẫn các em ấy vào hiểm cảnh đó── đó là kết luận của tôi.
"Hả, mình từ chối á? Sao vậy anh?"
Marina nhìn tôi như thể không hiểu nổi.
"Chúng ta thiếu chuẩn bị và kinh nghiệm. Giờ mà đi thám hiểm 'Vô Sắc Ám' thì thiếu sót nhiều thứ quá."
Nghe tôi nói, Silk lắc đầu.
"Anh Yuke, kinh nghiệm thì còn phải học, nhưng chuẩn bị thì có thể làm được. May mắn là bọn em đang dùng trang bị mới nhất, ở Finis thì đồ dùng mạo hiểm cũng không thiếu."
Cô ấy thở ra nhẹ, mỉm cười nhẹ nhàng.
"Anh quá bảo bọc bọn em, đó là điểm chưa tốt của anh đấy."
"Tôi là người dẫn dắt mà."
Tôi đáp lại như thế, thì Silk nhìn thẳng vào mắt tôi rồi nói:
"Vậy thì, anh Yuke. Mình nhận nhiệm vụ quốc tuyển này đi."
Cô ấy nhặt phiếu nhiệm vụ lên, nở một nụ cười dịu dàng nhưng khiến người ta hơi rợn sống lưng.
Không chừng… em ấy đang giận?
"Nghe nhé, anh Yuke. Đây cũng là cơ hội đối với bọn em nữa. Vì sau này, chúng ta cũng sẽ phải chinh phục hầm ngục này, để hướng tới 'Cánh cửa thâm uyên – Abyss Gate '. Giờ có thể xem như chuyến đi tiền trạm."
"Chuẩn luôn! Nếu không thì cái gọi là 'kinh nghiệm' như anh nói mãi cũng không tích lũy được!"
Silk thì thôi không nói, nhưng đến cả Marina cũng nói trúng tim đen…
Những gì họ nói, tôi hoàn toàn hiểu và công nhận.
Nhưng mà──
"Anh đang sợ đúng không, Yuke?"
Rain, người nãy giờ chỉ im lặng nghe, khẽ buông lời.
Câu nói đó như len lỏi vào tận sâu trong lòng tôi, khiến cảm xúc mà chính tôi cũng không nhận ra được trồi lên mặt nước.
"Sợ... À, ra là vậy. Anh đang sợ à..."
"Yuke?"
"Anh?"
Marina và Silk nhìn tôi đầy lo lắng.
Chết rồi… tôi lỡ miệng mất.
"Anh sợ… mất bọn em, đúng không?"
Rain nói nhẹ nhàng như thì thầm.
Tôi không cưỡng lại được, đáp lời em ấy.
"Ừ. Tôi sợ. Sợ đến phát ngán, không chịu nổi. Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy như vậy."
Hồi còn trong 'Thunder Pike', tôi chưa từng thấy sợ kiểu này.
"Ừ. Bọn em cũng vậy mà."
Rain đứng dậy, nhẹ nhàng ôm lấy đầu tôi.
Tầm nhìn của tôi bị che khuất, chỉ còn lại sự mềm mại và ấm áp bao trùm lấy tôi.
"Yuke, mình cùng làm thôi."
"Nhưng──"
"Chẳng lẽ… anh không tin bọn em ạ?"
"Không có chuyện đó. Tôi xem ba em là những đồng đội tuyệt vời nhất."
"Vậy thì, hãy cùng tiến về giấc mơ đi."
Khoảnh khắc đó, ánh sáng như ùa vào tầm mắt tôi.
Phía bên kia bàn là Marina đang giơ ngón cái cười mãn nguyện, Silk thì chắp tay nhẹ mỉm cười, còn Rain đang mỉm cười dịu dàng ngay sát bên.
"Nào, Yuke! Cùng chuẩn bị cho chuyến mạo hiểm đi! Cần gì thì cứ bảo em!"
"Dựa theo video phát trước giờ, mình cũng có thể lên kế hoạch tác chiến. Phải xin quyền truy cập bản ghi nữa."
"Thấy chưa? Cứ để bọn em lo."
Cả ba người đều nhìn tôi.
Aah, trời ạ…
Thật sự là tôi không chống lại nổi bọn nhỏ.
Đành chịu thua thôi.
"Được rồi. Là tôi sai."
"Thế mới đúng! Đây là nơi mà tụi mình mong được đặt chân tới nhất, nên có cơ hội là không thể kìm lòng được đâu! Định hù tụi em để thuyết phục là sai lắm nha!"
"Guh..."
"Với lại… anh cũng muốn đi nên mới mang cái phiếu nhiệm vụ này về nhà chứ gì?"
"Marina. Đừng chọc nữa. Chỗ đó là tụi mình cố tình không nói ra mà."
Bị nhìn thấu đến mức đó… đúng là sốc thiệt.
"Thôi nào, Marina. Đừng trách thầy. Thầy đã rất trăn trở rồi mới quyết định đặt sự an toàn của bọn mình lên trên hết. Về phần mình, tụi em cũng hơi ích kỷ, nên phải cố gắng để thầy không phải lo lắng thêm nữa."
"Ừ ha. Cho nên đừng bận tâm nữa nha, Yuke!"
Mấy đứa cười như thế làm tôi thấy bản thân như thằng ngốc khi bước đi đầy lo lắng trên đường về.
Nhưng mà, tôi cũng cảm thấy bản thân hoàn toàn chấp nhận được kết luận này.
Vì tôi nhận ra rằng, bản thân thật sự mong muốn được cùng các em đến 'Vô Sắc Ám'.
"Đi thôi… đến 'Vô Sắc Ám'!"
Khi tôi nói ra điều đó, cả ba đứa đều gật đầu thật mạnh.


0 Bình luận