……Sao lại thành ra thế này?
Vậy là ổn à?
Không, chắc chắn không ổn rồi.
Kiểu gì nghĩ lại cũng thấy có gì đó sai sai.
Cho dù là tổ đội đi nữa, bốn người sống chung thì…
Nhưng mà… nhưng mà này.
Nếu tôi cứ khăng khăng từ chối thì ngược lại sẽ bị hiểu lầm là tôi đang có ý đồ gì đó, đúng không?
Thế nhưng, tình huống này… rốt cuộc phải làm sao đây?
Ummm…
“Kh—khó xử quá…!”
──Vài tiếng trước.
Sau khi quay lại văn phòng bất động sản Monday, bọn tôi nhanh chóng hoàn tất thủ tục mua bán và chính thức có được căn nhà làm căn cứ cho tổ đội.
Marina thì vui ra mặt, ríu rít kể về việc muốn bày trí phòng như nào, khiến tôi cũng thấy vui lây… cho đến khi bị một câu của Silk làm đông cứng.
“Vậy thì, thầy định ở phòng nào ạ?”
“…Hả?”
Tôi nghiêng đầu khó hiểu, thì Silk cũng nghiêng đầu nhìn tôi.
“Phòng nào cơ?”
“Vâng. Thầy thích phòng trong cùng hay gần cửa hơn chẳng hạn… nếu có yêu cầu thì cứ nói ạ.”
“Khoan đã, Silk. Em đang nói cái gì đấy?”
“Thì… phòng của thầy chứ gì nữa ạ?”
Cảm giác như hai bên đang nói chuyện mà chẳng khớp gì với nhau.
“Cho chắc thì hỏi lại, chẳng phải tôi đâu có định sống chung đâu đúng không?”
“Vì đây là căn cứ của tổ đội mà, thầy cũng ở chung chứ?”
“Ở… chung á?”
“Vâng, chung.”
…Tóm lại là, hình như từ đầu họ đã tính chuyện tìm một nơi để cả bốn đứa cùng sống chung.
Cả ba người đều mặc định thế, nên giờ tôi mới ngồi đây vò đầu với đống suy nghĩ quay như chong chóng.
Trước sự vô tư đến vô lo của bọn nó, tôi chỉ biết thở dài nhìn căn phòng giờ đã được sắp xếp lại bằng đồ đạc của mình.
“Nhìn kìa, vẫn còn lăn tăn kìa. Yếu đuối ghê.”
Rain thò mỗi cái đầu qua cánh cửa đang mở, nhìn tôi chằm chằm.
Bị kéo theo, Marina và Silk cũng cùng nhau thò đầu ra nhìn tôi.
“Đúng thật.”
“Không ngờ lại chấp nhặt như thế.”
Mấy đứa nói nghe buồn cười ghê ha.
Mà nguyên nhân là do mấy đứa chứ ai.
“Giờ than vãn thì muộn rồi, Yuke. Lúc cắm trại thì cũng ngủ lăn lóc cạnh nhau suốt còn gì.”
“Cái đó và cái này là hai chuyện khác nhau mà?”
“Giống nhau hết. Bọn em tin tưởng anh mà… với lại được ăn bữa ăn anh nấu mỗi ngày, còn gì tuyệt hơn!”
“Marina, việc nhà là chia phiên đấy.”
Bị Silk nhắc, Marina chỉ biết cười khổ “ehehe”.
“Ừ thì… giờ mới than thì cũng muộn thật.”
“Ừm. Nên là bỏ cuộc đi là vừa. Fufufu.”
Rain cười tươi rói rồi bước vào phòng.
“Hơn nữa, có anh Yuke ở đây bọn em cũng thấy yên tâm. Trước đó chẳng phải anh cũng nói sống toàn nữ nguy hiểm lắm sao?”
“Grừ…”
Ừ thì, đúng là tôi đã nói thế thật…
Aaa, thôi kệ.
Chấp nhận số phận vậy.
Nói gì thì nói, giờ tôi cũng dọn tới sống luôn rồi còn đâu.
“…Mỗi người nhớ khóa phòng cho cẩn thận. Dù gì tôi cũng là đàn ông, phải biết tự bảo vệ bản thân đấy.”
“Rồiiiii.”
“Em hiểu rồi ạ.”
"Rõõõ.”
Biết là hiểu thật không đó?
“Thôi, quay lại việc chính nào. Giờ lo nốt chuyện dọn dẹp đi. Ai cần tôi giúp thì cứ gọi.”
◇
“Làm tốt lắm mọi ngườiiii!”
“Cảm ơn anh đã vất vả.”
“Mệt rồi.”
“Chúc mừng cả nhóm.”
Bọn tôi cụng ly mừng tân gia bằng mấy cốc rượu trái cây.
Vị chua nhẹ và hơi nóng bỏng của cồn trôi qua cổ họng, tôi thở ra một hơi dài khoan khoái.
“Yuke vẫn còn giữ khoảng cách quá đó! Em yêu cầu làm lại!”
“Đừng nói thế chứ, Marina. Nhân tiện ‘giữ khoảng cách’ luôn, tôi có quà mừng tân gia cho cả nhóm.”
Tôi thò tay vào túi ma pháp Magic Bag, lôi ra món đồ định sẵn.
Nó hơi to một chút, nhưng không nặng lắm.
“Rồi… đặt cái này ở đây…”
Tôi gắn món đó lên tường, rồi quay lại nhìn ba người kia đang ngồi bàn.
“Wow, ‘Tablet’ kìa…!”
“To thế này chắc đắt lắm nhỉ?”
“Uoaa, siêu to khổng lồ luôn!”
“Sau này tụi mình sẽ cần xem log ghi chép hoặc livestream chiến thuật khi bàn kế hoạch ở căn cứ, nên tôi ráng đầu tư cho đáng.”
Tôi khởi động thiết bị luôn.
『──…Đây là Đài truyền hình hoàng gia. Trước tình trạng khu vực sinh sống của ma vật ngày càng mở rộng, Viện Hàn lâm Hoàng gia vừa đưa ra tuyên bố như sau…──』
“Wow, lên hình rồi! Màn hình to ghê!”
“Trước giờ tụi em toàn coi bằng mấy cái nhỏ tí, giờ có cái này thì ngon rồi.”
“Miễn là mấy đứa thích là được.”
Tôi quay lại mỉm cười thì thấy cả ba đứa đang đồng loạt rót đầy lại ly cho tôi.
“Cảm ơn anh, Yuke!”
“Cảm ơn thầy ạ.”
“Cảm ơn… cụng ly lại lần nữa nhé?”
“Ờ, ừ. Cũng được, cụng tiếp nào.”
Tôi trở lại chỗ ngồi, nâng ly lên cùng cả nhóm.
“Vậy thì… giờ chúng ta để thủ lĩnh phát biểu đi ha?”
“Ừm. Tôi không giỏi mấy vụ này đâu.”
“Ủa? Anh Yuke mà cũng có thứ không giỏi á? Anh nói gì cũng được mà!”
“Vậy thì… mừng cuộc sống mới, và tương lai phía trước của bọn mình. Cạn ly.”
「「「Zôôô—!!」」」
Trong khi bọn tôi cụng ly lần nữa, chiếc ‘Tablet’ tiếp tục chiếu nội dung tiếp theo.
Trên đó hiện lên gương mặt của những người quen.
『──…Hôm nay, vương quốc đã chấp thuận cho một số tổ đội tiến vào "Vô Sắc Ám” vốn đang bị phong tỏa, theo yêu cầu từ nhiều bên. Dẫn đầu là tổ đội hạng A “Thunder Pike”, chuyến thám hiểm này được hậu thuẫn bởi nhiều nhà tài trợ và dự kiến sẽ trở thành một nhiệm vụ điều tra lớn nhằm mở đường đến “Cánh Cửa Thâm Uyên – Abyss Gate”. Ngoài ra──…』
Và tôi, hoàn toàn không hay biết gì về thông tin đó.
Chỉ mãi lo uống theo nhịp của cả nhóm, để rồi… đến tận hôm sau mới biết chuyện.


0 Bình luận