Tôi rời tổ đội hạng A, cù...
右薙 光介 すーぱーぞんび
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1

Chương 3: Thám hiểm mê cung và trận chiến đầu tiên

0 Bình luận - Độ dài: 1,324 từ - Cập nhật:

“Borgle kìa…!”

Ba con quái hình người, lông lá đầy mình, thấp tới ngang hông chúng tôi, trông hơi giống khỉ, đang tụ lại trong một căn phòng nhỏ.

Khi ánh sáng đèn lồng chạm tới, cả bọn lập tức rít lên, quay phắt về phía chúng tôi, thủ thế chiến đấu.

“Để em bắn trước nhé!”

Silk nói nhanh, giọng bình tĩnh nhưng không giấu nổi chút háo hức.

Ngay khi câu nói dứt, mũi tên đã lao vút qua đường hầm, phát ra tiếng xé gió sắc bén.

Nó ghim sâu vào ngực một con Borgle, khiến nó khựng lại giữa chừng trong bước nhảy.

Vẫn như mọi khi, tay bắn của nhỏ này không lệch chút nào.

Tài thiện xạ của Silk đúng là luôn khiến người ta an tâm.

“Gyakkya!”

Con Borgle trúng tên rú lên, lảo đảo, nhưng hai con còn lại đã gào lên đầy giận dữ và lao tới như bầy thú hoang.

Không đợi ai nhắc, Marina đã bật lên phía trước.

Ánh kiếm lóe lên khi cô bé xoay người, tay cầm thanh bastard sword được tùy chỉnh cho cơ thể nhỏ nhắn của mình.

Dáng cô dẻo dai như một vũ công, nhưng đòn đánh thì nặng và dứt khoát, không có chỗ cho sự do dự.

Tôi đưa tay niệm ba loại phép <Cường hóa cơ thể> lên Marina—sức mạnh, tốc độ và phản xạ.

Lập tức, động tác của cô bé càng trở nên mượt mà hơn, như được bơm thêm năng lượng.

Không dừng lại, tôi xoay người, niệm tiếp <Bẫy Trượt Ngã> lên hai con Borgle còn lại.

Tụi nó vừa vào tầm, chân đã loạng choạng, một đứa trượt ngã sấp mặt, lưng phơi trọn ra cho Marina.

Cô không bỏ lỡ, vung kiếm mạnh mẽ chém xuống, ánh thép chớp nhoáng trong bóng tối.

"Tuyệt lắm.”

Tôi nói, mắt không rời chiến cuộc.

“Không đâu, vừa nãy là nhờ phép của anh đúng không? Dễ đánh thấy rõ luôn á.”

Marina quay đầu lại, ánh mắt sáng lên, mồ hôi lấm tấm trên trán.

“Vậy thì tốt rồi. Mà em mạnh lên nhiều ghê. Tôi bất ngờ luôn.”

Tôi gật đầu, không giấu được sự công nhận.

Dù Borgle là loại quái cấp thấp, nhưng từ cách Marina xử lý từng bước di chuyển, giữ vị trí tránh để lộ hậu phương, cho thấy rõ là cô đã không ngừng tập luyện.

Không chỉ là sức mạnh, mà là chiến thuật.

Với trình độ này, chiến đấu trong party hạng B không còn là quá sức.

“Hehe, cảm ơn anh. Mà em chỉ luyện theo lời dặn của thầy thôi mà!”

Cô cười, lưỡi kiếm còn nhỏ máu.

“Đừng gọi là thầy nữa. Rồi, đi tiếp. Thu hoạch ma thạch cái đã.”

Tôi rút dao, cúi xuống cái xác của Borgle đầu tiên, lưỡi dao lướt gọn gàng vào ngực nó.

Chỉ vài động tác quen tay, viên ma thạch tròn trịa hiện ra dưới ánh đèn, vẫn còn ấm nóng và nhấp nháy nhè nhẹ.

“Thao tác mượt thật.”

Rain, vốn im lặng từ nãy giờ, lẩm bẩm khi quan sát.

“Tôi quen tay rồi.”

Tôi đáp.

“Tụi em không làm được như vậy đâu.”

“Vậy à? Mà giờ tôi sẽ là người phụ trách chính, lúc nào rảnh thì tập với tôi cũng được.”

"Ừm.”

Rain khẽ gật, vẻ mặt vẫn thản nhiên nhưng ánh mắt có phần trầm ngâm hơn.

Lấy xong ma thạch, tôi trở lại vị trí đầu, mắt quét khắp đường hầm.

Mê cung này đã dungeon hóa rồi, nên nguy hiểm có thể ập tới bất kỳ lúc nào.

Tuy nhiên, đường xuống tầng hai lần này lại suôn sẻ đến kỳ lạ.

Không gặp bẫy, không có phục kích.

Có lẽ chúng tôi ăn ở tốt thật.

“Bọn em có routine gì khi đánh dungeon không? Nghỉ ở mỗi cầu thang à?”

“Ừm. Cũng báo cáo tình trạng tổn hao luôn.”

"Ra vậy."

Tôi khẽ gật.

Vẫn giữ đúng bài bản tôi từng dạy—bám sát căn bản.

Đó là nền tảng quan trọng nhất để sống sót.

Chúng tôi tựa lưng vào tường nghỉ tạm.

“Vũ khí và giáp không hư hại gì. Thể lực vẫn đủ!”

“Tên đã dùng cũng nhặt lại rồi. Không tổn hao.”

“Em cũng không sao.”

“Tôi cũng vậy, ma lực vẫn còn đầy.”

Kiểm tra tổn hao giữa trận là điều sống còn.

Party nào làm đều đặn thì tỉ lệ sống sót cao hẳn.

Nhớ lại nhóm “Thunder Pike” ngày trước—phải tới khi tôi quát mới chịu báo cáo.

“Rồi, đi tiếp.”

Tôi nâng cao chiếc 【Đèn lồng phá giải】, ánh sáng xanh nhạt dẫn đường xuống cầu thang.

Ngay khi chân vừa đặt xuống tầng hai—

“Là Dead Miner! Nhiều lắm!”

Marina hét lên.

Hơn chục xác chết tay cầm cuốc, xẻng, mắt trống rỗng, rít lên ghê rợn.

Chúng bao vây chúng tôi ngay dưới chân cầu thang.

Cảm giác ẩm mốc và lạnh lẽo của cái chết tràn ngập không khí.

“Rain!”

Silk không chút do dự gọi lớn.

Rain gật nhẹ, đưa trượng bạc lên, nhịp nhàng gõ xuống nền ba lần, tiếng kim loại vang vọng.

Cậu bé bắt đầu niệm chú, giọng cầu nguyện đều đều, uy nghi nhưng không cao giọng.

Ánh sáng bạc từ trượng dần tỏa ra.

“Marina! Yuke-san! Yểm trợ!”

Silk đã rút kiếm mảnh ra, lướt về phía bên phải đội hình, chặn đầu một nhóm Dead Miner đang áp sát.

“Okay!”

Marina hét lên, đá văng một con Undead, rồi xoay mình chém ngang một đòn cực kỳ gọn.

“Để tôi. <Cường hóa thể chất>, <Bảo hộ>, <Phước lành nhỏ>!”

Tôi niệm phép nhanh như gió, phép hỗ trợ diện rộng bao phủ cả nhóm.

Mỗi người đều được gia cố giáp, sức mạnh, và một lớp bảo vệ mỏng ánh bạc.

Tôi rút bình thánh thủy, khéo léo rắc thành hình bán nguyệt quanh chỗ Rain đang niệm chú, ngăn không cho Dead Miner tiếp cận.

Khói mỏng bốc lên khi bọn Undead dẫm vào, khiến chúng lùi lại trong chốc lát.

“Toaa!”

Marina hét lớn, sấn tới, vung kiếm dồn dập như một cơn bão nhỏ.

Lưỡi kiếm của cô bé chém xuyên qua làn khói và thịt thối rữa, đánh bật mấy con đang nhào tới.

Đòn đánh có lực, có kỹ thuật—hoàn toàn không còn là một đứa nhóc non tay như trước.

Tôi cũng rút đoản kiếm mithril, lao vào vòng ngoài.

Đòn chém đầu tiên làm một con Dead Miner lùi lại, hai nhát sau khiến nó không còn đứng vững.

Với bọn không biết đau này, phải chém đến khi cơ thể không còn hoạt động được nữa.

Khi chúng tôi giữ vững tuyến ngoài, bài cầu nguyện của Rain đạt tới đỉnh điểm.

Tiếng “chạm” cuối cùng vang lên, và một làn sáng dịu dàng bùng lên từ đỉnh trượng, lan tỏa như sóng gợn.

Lũ xác chết rít lên, ánh sáng thiêu đốt không phải da thịt, mà là linh hồn.

Khi ánh sáng tan đi, cả đám Dead Miner đã nằm yên bất động, hoàn toàn bị thanh tẩy.

“Đúng là Rain có khác!”

Silk thở ra, lau mồ hôi trên trán.

“Được mọi người… cầm chân giúp mà…”

Rain đáp, giọng nhẹ, hơi run, nhưng mắt vẫn sáng.

Phép <Thanh tẩy người chết> quy mô như vậy không phải ai cũng dùng được.

Rain xứng đáng là Tu sĩ hạng B.

Tôi vẫy tay, niệm <Hồi phục ma lực liên tục> lên Rain.

Ánh sáng xanh lam lấp lánh bao quanh cô bé.

“…? Này Yuke. Nãy, anh làm gì à?”

“À, tôi dùng <Hồi phục ma lực liên tục> đó. Dùng <Thanh tẩy người chết> chắc tốn kha khá ma lực chứ gì?”

Rain quay lại nhìn tôi, đôi mắt mở lớn vì ngạc nhiên, không nói nên lời.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận