Tôi rời tổ đội hạng A, cù...
右薙 光介 すーぱーぞんび
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1

Chương 11: Kẻ bám đuôi bí ẩn và lời lẽ mờ ám

0 Bình luận - Độ dài: 1,153 từ - Cập nhật:

「……」

Tôi đang vội quay về quán trọ thì nhận ra có ai đó đang bám theo sau.

Không rõ là ai, nhưng chắc chắn là có việc gì đó muốn tìm tôi.

Mà… cái kiểu theo dõi này thì lộ liễu quá mức.

Chắc chắn không phải dân chuyên như mấy tên đạo chích.

Nhưng vậy cũng chẳng khiến tôi yên tâm.

Lỡ tên đó định phục kích tôi ở chỗ ít người qua lại thì phiền lắm.

Tôi còn phải chuẩn bị để đi làm nhiệm vụ nữa… nên giờ nên làm gì đây?

Thôi thì—chạy vậy.

Tôi niệm <Cường hóa thể chất – Physical Enchant> để tăng nhanh chỉ số nhanh nhẹn, rồi lập tức phóng người chạy đi.

Chỗ này là khu Đông tôi đã quá quen thuộc, từng hẻm từng ngõ đều nằm gọn trong đầu.

Chạy được một lúc, cảm giác bị theo dõi cũng biến mất.

(Chắc là bỏ cuộc rồi ha?)

Tôi vừa nghĩ vậy thì… không, hình như tôi lạc quan quá sớm.

Tên đó không đuổi nữa, mà chọn cách đứng chờ sẵn trước cổng quán trọ.

“Ngươi là Yuke, đúng không?”

“Không phải đâu?”

“Đừng có xạo!”

Tôi cũng không định chối, nên bị lật tẩy cũng chẳng ngạc nhiên.

“Nếu đã chắc là tôi rồi thì hỏi làm gì nữa.”

Tôi thở dài trả lời, còn cái người kia trừng mắt nhìn tôi.

Hắn có vẻ lớn hơn tôi vài tuổi, thân hình hơi tròn, ăn mặc khá sang.

Có lẽ là dân buôn ở đâu đó?

“Vậy... có việc gì với tôi?”

“Rút khỏi cái tổ đội đó đi.”

“Hả?”

Tôi thoáng khựng lại vì bất ngờ.

Mới gia nhập tổ đội được ba ngày, giờ tự nhiên có người lạ tới bắt tôi rút là sao?

“Chuyện đó tôi không làm được. Tôi là thủ lĩnh của 'Clover' mà.”

“Cái gì? Thủ lĩnh? Mày á?”

“Ừ, tôi.”

“…Đừng có giỡn mặt tao!”

Gã gào lên, rút kiếm khỏi bao.

Tiếng hét thất thanh vang lên từ xung quanh, và ánh mắt đổ dồn về phía chúng tôi.

Ở thành phố mạo hiểm giả Finis này, việc mang theo vũ khí là bình thường, nhưng rút vũ khí giữa phố lại là chuyện khác.

“Tao đã mấy lần đề nghị cho tao vào tổ đội rồi! Tụi bây toàn con gái không thì nguy hiểm lắm đúng không?! Tao mới tốt bụng nói là tao sẽ bảo vệ họ!”

“Lòng tốt mà ép người khác nhận thì còn là lòng tốt sao?”

Tôi giữ giọng đều đều, cố ý không khiêu khích.

Gã nói vậy, nhưng rốt cuộc hắn là ai?

Tôi cũng biết mấy nhỏ trong nhóm còn hơi ngây thơ, nhưng nếu gã này là người tốt, thì tôi thành Đức Thánh Cha luôn rồi.

Chắc chắn hắn chỉ đang lợi dụng “bảo vệ” như cái cớ để tiếp cận với mục đích chẳng tốt đẹp gì.

Hmm… chuyện này phải hỏi ba nhỏ sau mới rõ.

Giờ thì tạm gác hắn qua một bên, tôi nên nhanh chóng hội nhóm đã.

“Giờ có tôi ở bên rồi, cứ yên tâm đi. Vậy hết chuyện ha.”

“Chưa xong! Tao bảo mày rút khỏi tổ đội đi!”

“Tôi vừa nói là không thể mà?”

Tên này đúng kiểu không hiểu tiếng người.

“Tao mới là người nhắm tới tổ đội đó đầu tiên! Mày cản đường tao!”

“Nhắm tới hay không thì liên quan gì? Với lại, tôi có rút thì mấy cô ấy cũng đâu có nghĩa là sẽ nhận anh vào.”

“Câm mồm! Không muốn bị thương thì xin lỗi rồi rút ngay!”

Hắn gào lên, chĩa kiếm về phía tôi, mặt mày đỏ gay vì tức giận.

Trông như đang say rượu, hoặc phê thuốc cấm.

Còn nếu tỉnh táo mà như vậy thì chỉ có thể là đầu óc có vấn đề.

“Tôi hiểu ý anh rồi. Nhưng câu trả lời vẫn là không.”

“Thằng nhãi kia! Tao sẽ—GAAH!”

Vừa bước tới, hắn trượt chân té cái rầm xuống đường đá.

Tôi đã đặt <Bẫy Trượt Ngã – Snare> từ lúc hắn vừa rút kiếm rồi.

Tôi khẽ búng tay, tung ra một đòn <Sương ngủ – Sleep Mist> nhỏ đủ khiến hắn lịm xuống mà không ai để ý.

Phép nhẹ như vậy thì mấy người xung quanh cũng khó mà nhận ra được.

“Đúng là một tên say xỉn phiền phức.”

Tôi cố tình nói lớn để mọi người nghe thấy, rồi quay người trở lại quán trọ.

Trong mắt họ, chỉ là một kẻ say xỉn ngã ra đường ngủ quên thôi.

Dùng phép trong thành cũng không được chào đón mấy, nên tốt nhất là đừng để ai nghi ngờ.

Về phòng, tôi thay sang đồ mạo hiểm giả, rồi lặng lẽ ra cửa sau.

Đi ra chính diện có khi lại gặp hắn nữa, phiền toái lắm.

Với lại nếu nấn ná thì tôi sẽ trễ giờ mất.

Tôi tự buff <Cường hóa thể chất> rồi phi nước đại qua thành.

Ổn rồi, chắc kịp giờ.

Khi sắp thấy được Hội mạo hiểm giả, tôi cũng thấy ba cô gái đang đi về phía đó.

“Ồ, kịp giờ rồi ha.”

“Chuẩn giờ luôn đó, Yuke.”

Marina tươi cười giơ ngón cái, tràn đầy năng lượng như thường lệ.

“Rồi, vậy tới bến xe ngựa luôn nào.”

“…Yuke, có chuyện gì à?”

Câu hỏi đột ngột từ Rain khiến tôi khựng lại một nhịp.

Thường ngày thì cô ấy có vẻ mơ màng, nhưng lúc này lại nhạy bén bất ngờ.

“Chuyện đó để vừa đi vừa kể nhé.”

“Rõ rồi. Di chuyển ngay thôi.”

Silk lập tức tăng tốc bước chân, không do dự lấy một giây.

Cô ấy biết phải làm gì và khi nào, đúng kiểu người giữ nhịp nhóm.

Thật lòng mà nói, Silk làm thủ lĩnh chắc sẽ hợp hơn tôi nhiều.

Chúng tôi không vào Hội, mà rẽ thẳng tới bến xe ngựa.

Tên kia dai như đỉa, chẳng ai dám chắc hắn đã chịu bỏ cuộc.

Trong lúc phiêu lưu, tôi sẽ hỏi rõ ba người họ rồi cùng bàn cách xử lý.

Một kẻ dám rút kiếm giữa phố như vậy, nếu cần thiết, tôi cũng sẵn sàng phản ứng mạnh tay.

Vì các em ấy, nếu phải chịu chút rắc rối thì tôi cũng sẵn lòng.

Vì đó là vai trò của tôi—một người hỗ trợ và là thủ lĩnh.

“Yuke? Mặt anh căng thẳng quá rồi đó. Không sao đâu, có bốn người thì cùng giải quyết. Tụi mình là tổ đội mà, đúng không? Nào, cười cái đi.”

“…Ừ, em nói đúng. Tôi sẽ trông cậy vào ba em.”

Tôi gượng cười khi Rain véo nhẹ má mình, rồi cả nhóm vội vã tiến tới bến xe.

Nhờ vậy mà chúng tôi kịp chen lên chuyến xe trước buổi trưa.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận