Vol 1
Chương 18: Sự kiêu ngạo và thái độ trịch thượng (Góc nhìn của Thunderpike)
0 Bình luận - Độ dài: 1,082 từ - Cập nhật:
(Góc nhìn của Simon – thủ lĩnh nhóm "Thunderpike")
“Nhóm Clover từng khiến mọi người dán mắt vào livestream hạ gục Zarnag hôm trước, hôm nay lại gây sốt với một buổi phát trực tiếp mới!”
“Đây là… cảnh hạ gục Bàn tay trái lang thang – Lefty Hand, con boss tầng 5 tàn tích ngầm Gorgona phải không?”
“Đúng vậy. Người mặc đồ đỏ từng được bàn tán trước đó chính là thủ lĩnh của nhóm – Yuke, có vẻ đúng là Xích Ma Đạo Sĩ rồi. Mỗi lần xem anh ta chiến đấu là tôi lại thấy mê mẩn.”
“Ý cậu là sao?”
“Kỹ thuật Quick Cast không cần niệm chú của anh ta ấy! Đó là kỹ năng cao cấp của Xích Ma Đạo Sĩ, phải chọn sẵn ma pháp phù hợp rồi giữ nó sẵn sàng trước chiến đấu, không dễ gì làm được. Nếu không có kiến thức lẫn kinh nghiệm dày dặn thì chẳng thể thi triển mượt như vậy đâu.”
“Ra thế.”
“Chưa kể là—…”
Tôi nheo mắt khi hình ảnh Yuke hiện lên trên màn hình lớn trong Hội mạo hiểm giả.
Thật lố bịch. Hắn ta chỉ đang lặp lại vài ba chiêu thức trên con boss tầng thấp – vậy mà thiên hạ vẫn nháo nhào cả lên.
Video đó chẳng có gì nổi bật.
Mấy ai đánh Lefty Hand rồi mà không đăng được cái clip tương tự?
Không hiểu nổi khán giả bây giờ nghĩ gì nữa. Trình độ thưởng thức đúng là xuống cấp thật rồi.
…Nhưng, tình hình hiện tại buộc tôi phải nhìn nhận một điều.
“Thunderpike” chúng tôi mấy hôm nay chẳng khá khẩm gì.
Lượng xem livestream giảm mạnh. Mất một nhà tài trợ. Và có thể còn tiếp nữa.
Cứ đà này thì có khi phải cân nhắc làm mấy cái livestream... rẻ tiền kiểu nhóm nó.
“Chậc… Thằng Yuke, được ở trong đám gà mờ là bắt đầu vênh váo rồi ha.”
Barry khịt mũi, tay nốc rượu, mắt không rời khỏi màn hình.
“Nghe đâu vừa được lên hạng A đấy. Có vênh cũng phải thôi. Nhưng mà, chuyện của bọn mình mới là quan trọng.”
Mấy tuần qua “Thunderpike” gặp toàn thất bại.
Và vấn đề, theo tôi thấy rõ mười mươi:
"Chất lượng thành viên mới quá tệ."
Khó đào tạo, khó kiểm soát.
Chưa làm được gì đã tỏ thái độ, rồi biến mất sau đôi ba lần giao nhiệm vụ.
Cứ tưởng được nhận vào tổ đội danh tiếng là vinh dự lớn, ai ngờ toàn bọn yếu đuối, chẳng có tinh thần lẫn ý chí.
“Ồ! Anh Yuke vừa dùng quyển ma pháp! Dứt điểm trong một đòn! Đúng là pha hỗ trợ đỉnh cao, Gato nhỉ?”
“Chuẩn, thời điểm hoàn hảo. Phối hợp với đồng đội rất ăn ý. Có anh ấy hỗ trợ, tôi cũng muốn vào dungeon thử sức luôn đấy.”
“Liệu có được không nhỉ… Và—hạ gục thành công! Một chiến thắng nhẹ nhàng!”
“Không thể rời mắt khỏi nhóm Clover rồi! Tiếp theo sẽ là—…”
Tôi lặng lẽ nhìn lên màn hình.
Yuke... lúc còn trong “Thunderpike”, đã từng linh hoạt như thế này chưa?
Tôi nhớ rõ – khi đó hắn vụng về, như cái máy, không chút cảm xúc, chẳng có những chiêu ma pháp mới mẻ như "Loạn Quang Thải Tiễn".
“Này, cứ không tìm được ai thì khổ lắm. Hay gọi nó về luôn đi?”
“Yuke á?”
“Ừ. Dù gì thì nó còn theo được tụi mình, tốt hơn mấy đứa bạc nhược bây giờ rồi còn gì.”
Ý kiến không tồi.
Lúc có Yuke, đội ổn định hơn.
Dù chỉ làm mấy việc lặt vặt, nhưng ít nhất cũng không đến mức liên tiếp thất bại như giờ.
“Chuyện là… nó bỏ đi chắc vì thiếu tiền đúng không? Mình tăng lương chút là được. Cắt bớt phần của cái con vô dụng Jamie chẳng hạn.”
“Nhưng mà, nó tự ý rút khỏi nhóm mà?”
“Thì vì bức xúc tiền nong thôi? Giờ chắc hối hận lắm rồi.”
“…Ừ ha. Với lại dù có lên A-rank thì chỉ nhận mấy nhiệm vụ hạng thấp cũng chẳng kiếm được điểm tín nhiệm. Mình chìa tay ra trước, nó cũng phải biết điều mà quay lại thôi.”
Hồi nhỏ, nó từng nói muốn tiến đến “Cánh cửa Thâm Uyên – Abyss Gate”.
Mà muốn vào được đó thì phải có sự cho phép của cả quốc gia lẫn Hội – nghĩa là phải gom đủ điểm tín nhiệm.
Tự đi một mình mà nghĩ sẽ đạt được?
Thật nực cười.
Muốn nhanh thì chỉ có cách bám lấy một tổ đội hạng A như “Thunderpike” chúng tôi.
Bỏ đi rồi giờ lại bị thực tế vả cho tỉnh ra – chắc đang tìm đường quay lại.
Tôi bật cười nhạt.
Đúng là... bạn thanh mai trúc mã với tôi mà nhìn vậy cũng thấy mất mặt thay.
“Lúc nào thấy nó thì gọi luôn đi.”
“Ờ, nên vậy. Cả hai đều nhún nhường chút là ổn. Coi như xí xóa mọi chuyện trước đây.”
Tôi cụng ly với Barry, khóe môi cong lên.
Camilla với Jamie chắc không phản đối đâu.
Chỉ cần tôi nói, là được.
Nói gì thì nói, lúc có nó thì mọi thứ vẫn chạy trơn tru hơn.
Nó bỏ đi, chúng tôi mới bắt đầu chật vật.
Nó cần phải chịu trách nhiệm.
Về tất cả.
Rồi sau đó, khi chúng tôi cho phép quay lại – tình hình sẽ trở về đúng vị trí vốn có.
“Ồ, vừa nhắc đã thấy mặt…”
Tôi quay lại theo hướng Barry chỉ.
Là Yuke.
Hắn ta đang bước vào hội, đi cạnh ba cô gái còn trẻ.
Một kiếm sĩ tóc đỏ, một Dark Elf tóc bạc, và một cô tu sĩ trông non choẹt.
Tôi đảo mắt qua cả ba – dễ coi, nhưng chẳng có vẻ gì là dân cứng nghề.
Con gái vẫn là con gái.
Gặp ngay thằng gà mờ như Yuke thì lại càng dễ dụ dỗ.
Hẳn là bám theo để kiếm danh tiếng và điểm tín nhiệm nhờ mạo hiểm giả hạng A.
Còn hắn thì ngu ngơ chẳng biết mình bị lợi dụng.
Thật là... ngu xuẩn.
Ai lại đi rủ một Xích Ma Đạo Sĩ vào tổ đội chứ?
Không nhịn được, tôi bật cười nhẹ, đứng dậy, ưỡn ngực, sải bước về phía hắn.
“Chào, Yuke.”


0 Bình luận