Tôi rời tổ đội hạng A, cù...
右薙 光介 すーぱーぞんび
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1

Chương 2: Party học trò và mê cung mỏ bỏ hoang.

0 Bình luận - Độ dài: 1,450 từ - Cập nhật:

Một giờ sau cái đề xuất từ trên trời rơi xuống của Marina.

Tôi đang tham gia buổi phỏng vấn gia nhập tổ đội mới, ở một góc quán rượu do hội mạo hiểm giả trực tiếp quản lý.

Người phỏng vấn là học trò cũ của tôi.

Ma Kiếm Sĩ Marina thì ngồi lắc lư vui vẻ, ánh mắt long lanh như đang mong đợi điều gì đó thú vị sắp xảy ra.

Silk, một Dark Elf điềm đạm, là Cung Thủ/Tinh Linh Sư, ngồi ngay ngắn, tay đan vào nhau trên bàn như đang suy nghĩ cẩn trọng.

Rain, cô gái có chút bí ẩn, là Tu Sĩ/Pháp Sư, khoanh tay dựa nhẹ vào lưng ghế, ánh mắt như đang quan sát từng cử chỉ của tôi.

Cả ba không khác gì hồi còn trong khoá huấn luyện dự bị mạo hiểm giả.

“Ờm, thầy Feldio? Tức là… thầy muốn gia nhập tổ đội, đúng không ạ?”

Silk lên tiếng, giọng nhỏ nhẹ nhưng không giấu được sự ngạc nhiên.

“Chắc là vậy rồi.”

Tôi bật cười trước vẻ mặt khó xử và pha chút bối rối của Silk.

Thật ra lúc đầu tôi đã từ chối, nhưng không cưỡng lại nổi sự cương quyết—và ánh mắt sáng rực—của Marina.

Tôi nói là chỉ tham gia nếu được hai người còn lại đồng ý, và giờ thì thành ra như này.

“Nếu là thầy Feldio thì không sao nhỉ?”

Marina nói không chút đắn đo, tay vỗ nhẹ lên bàn như thể đã quyết định thay cả nhóm.

“Tớ thấy ổn đó.”

Rain cất giọng trầm, kèm một cái gật đầu nhẹ, mắt vẫn không rời khỏi tôi.

“Tớ cũng không phản đối… Nhưng thầy Feldio, thầy có ổn không ạ? Bọn em chỉ là tổ đội hạng D mới chập chững vào nghề, độ tín nhiệm với hội cũng thấp. Với mạo hiểm giả hạng B như thầy thì lợi lộc chẳng được bao nhiêu…”

Silk nói với vẻ ái ngại nhưng chân thành, ánh mắt nhìn thẳng vào tôi.

“Chuyện đó không thành vấn đề. Với lại, kiểu này có khi còn hợp với tôi hơn.”

Tổ đội tôi từng tham gia, “Thunderpike”, là một nhóm chuyên chinh phục mê cung với ba thành viên hạng A.

Nhiệm vụ hay mê cung mà bọn tôi nhận đều rất khó, đồng nghĩa với việc tôi—người đảm nhiệm vai trò hỗ trợ—phải gánh vác rất nhiều.

Thuốc men, cuộn phép, đạo cụ ma pháp... thứ gì cũng tiêu hao liên tục, và toàn bộ chi phí đó là từ túi tôi.

Như cái nhiệm vụ hôm qua khiến tôi quyết định rút khỏi nhóm, thì hoàn toàn lỗ nặng.

Nhưng với những nhiệm vụ hay mê cung cấp thấp, mức độ tiêu hao sẽ ít hơn.

Khi đó thì thu nhập và chi phí sẽ cân bằng lại.

Với kiểu mạo hiểm giả như tôi—tốn kém nhiều để hoạt động—có lẽ làm nhiệm vụ hạng thấp sẽ hợp hơn.

“Vậy là quyết rồi nhé! Chốt kèo luôn!”

Marina đập tay vào bàn, cười tươi như hoa, chẳng thèm chờ ai xác nhận lại lần nữa.

“Ừ, mong được giúp đỡ. Với lại, đã là đồng đội rồi thì đừng gọi tôi là thầy nữa. Cứ gọi là Yuke đi.”

Cả ba người gật đầu.

“Rất mong được giúp đỡ nhé, Yuke!”

Marina reo lên trước, trông như vừa kết nạp thành công một đồng bọn siêu mạnh.

“Rất mong được giúp đỡ, Yuke-san.”

Silk nói với giọng lễ phép, nụ cười hơi ngượng nhưng ánh mắt thì có vẻ yên tâm hơn.

“Rất mong được giúp đỡ… Yuke.”

Rain nói khẽ, ánh mắt cụp xuống một chút như đang ghi nhớ điều gì đó.

Cảm giác mới mẻ này, đã lâu rồi tôi chưa được trải qua.

Từ lúc trở thành mạo hiểm giả đến giờ, tôi chỉ toàn hoạt động trong “Thunderpike”.

“Thế hôm nay bọn em tính làm gì?”

“Thầy có kế hoạch gì sao?”

“Bọn em nhận một nhiệm vụ thu thập ma thiết khoáng ở mê cung tàn tích hầm mỏ Paintal. Dù vẫn còn thời hạn, nhưng người nhờ có vẻ đang cần gấp…”

Silk trả lời, lần này có chút dè dặt.

Mê cung tàn tích hầm mỏ Paintal là một mê cung nhỏ hạng thấp.

Nó vốn là một mỏ khai thác đã bị bỏ hoang và dần biến thành mê cung, nên độ nguy hiểm không cao.

Chỉ có mười tầng hầm, nên chắc là vừa sức với tụi nhỏ.

Cũng tiện để tôi làm nhiệm vụ đầu tiên.

“Vậy thì làm trận ra mắt luôn. Với tư cách người hỗ trợ, tôi cũng muốn xem khả năng phối hợp của ba người hiện giờ.”

“Thật ạ?”

Marina nghiêng người tới trước, ánh mắt lấp lánh phấn khích.

“Thật chứ. Tôi sẽ làm việc chăm chỉ.”

Tôi đã mang theo đầy đủ đạo cụ mạo hiểm, nên chẳng có vấn đề gì.

“Thế thì đi thôi! Thầy Fe… à không, Yuke!”

Marina phấn khởi đến mức đứng bật dậy.

“Ờ. Nếu đi bây giờ thì chắc còn kịp chuyến xe ngựa chung tới làng Tenet. Ta đi bằng nó luôn.”

Tôi vừa dứt lời, cả ba người đều khựng lại.

“Có chuyện gì sao?”

“Ể? Anh biết giờ xe chạy luôn hả?”

Rain nghiêng đầu, có chút bất ngờ.

“Tất nhiên rồi.”

Công việc của người hỗ trợ rất đa dạng.

Để căn chỉnh thời gian đến địa điểm, hiểu rõ phương tiện di chuyển là điều bắt buộc.

“Chuẩn ghê luôn! Rồi, thế thì lên đường nào!”

Marina giơ tay lên cao, dẫn đầu như thường lệ.

***

Sau một tiếng đồng hồ bị xe ngựa lắc lư.

Đi bộ một đoạn từ nơi xuống xe, bọn tôi đến lối vào mê cung tàn tích hầm mỏ Paintal.

Mê cung này khá gần thành phố mạo hiểm giả Finis, là một mê cung nhỏ vẫn chưa cạn kiệt, và hiện vẫn là chỗ làm ăn cho những mạo hiểm giả mới vào nghề.

“Nhiệm vụ là lấy ma thiết khoáng, tức là phải xuống tới tầng sáu?”

“Không, bọn em nhắm đến tầng bốn hoặc năm. Bọn em vẫn chưa đánh bại được boss tầng năm…”

Silk nói, giọng nhỏ dần, tay nắm nhẹ vạt áo.

“Hiểu rồi. Vậy thì bắt đầu từ tầng bốn.”

“Rồi, lên đường thôi nào~!”

Marina nói như hát, cầm cây sào 10 feet gập được mà tung hứng như gươm gỗ.

Tốt lắm, vẫn làm đúng như tôi dạy.

Khi không có trinh sát hay đạo tặc chuyên dò đường, cách an toàn nhất là để người trâu bò nhất—như Ma Kiếm Sĩ Marina—đi đầu và dò đường bằng cách gõ sào xuống đất.

Vì phần lớn bẫy được gài trên sàn.

…Nhưng nếu có tôi ở đây, thì mọi chuyện sẽ khác.

“Marina, để tôi đi đầu. Tôi làm được.”

“Ể? Nhưng Yuke là Xích Ma Đạo Sĩ mà?”

Marina khựng lại, tay cầm sào hơi hạ xuống nhưng mắt vẫn tròn xoe thắc mắc.

“Tôi là kiểu giỏi đều nhưng chẳng xuất sắc cái nào đấy.”

Tôi lấy đèn lồng từ trong túi ra rồi bật lửa.

Ngọn lửa xanh sẫm từ từ bập bùng, chiếu sáng đường hầm tối mờ.

“Cái gì thế? Đẹp quá…!”

Marina thốt lên, gần như quên mất nhiệm vụ.

“‘Đèn lồng phá giải’ đấy. Nó giúp tôi phát hiện bẫy.”

Đây là một loại đạo cụ ma pháp đặc biệt sử dụng dầu chế riêng, nhờ nó mà tôi có thể phát hiện bẫy chẳng khác gì đạo tặc lão luyện.

Mà dầu thì tôi tự luyện bằng thuật luyện kim, nên không tốn nhiều tiền lắm.

“Tôi cũng chiến đấu được kha khá. Marina, lùi lại làm hậu cần, đề phòng bị tập kích.”

“Rõ! Đã hiểu!”

Marina lập tức tuân lệnh, nhanh như thể đang trong giờ kiểm tra sát hạch.

Cái sự nghe lời vô điều kiện này của cô nàng, đôi khi cũng khiến tôi hơi lo.

“Thế thì đi thôi. Tới tầng ba thì đi đường ngắn nhất. Tầng bốn mới cần tìm kiếm.”

Tôi bước đi thật chậm, khớp nhịp với ba người còn lại, tiến vào mê cung tàn tích hầm mỏ Paintal.

Chỗ này vẫn không khác mấy so với ngày xưa.

Hồi “Thunderpike” mới bắt đầu cũng từng chui vào đây.

“…Này, chuẩn bị chiến đấu đi. Trong phòng nhỏ cách đây khoảng 20 yard có gì đó.”

Nghe tôi nói, cả ba người lập tức rút vũ khí ra, không ai nói lời nào—ánh mắt tập trung, cơ thể căng lên như dây cung.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận